Ông chủ Kim là người rất hòa khí rất nhã nhặn được người yêu dị thú thích.
Đây là lời của cái người nào đó đang tự đắp vàng lên mặt nói, đối với việc này, đám dị thú tỏ vẻ mặc dù có đôi chỗ có chút khuếch đại quá mức, nhưng cũng coi như đúng. Trung khuyển boss luôn nhìn tốt không nhìn xấu cũng cho là như vậy. Kim Dư tỏ ra rất sung sướng.
Nhưng, cho tới giờ, những gì chính phủ đưa ra vẫn không thể khiến người ta hoàn toàn tin được, hơn nữa so với lời nói của chính phủ, kỳ thật mọi người càng thích tin vào những tin tức lén lút lưu truyền hơn. Tục xưng, bát quái, tiểu đạo tiêu tức, sau này kể lại, ặc, cũng có thể nói là dã sử?
Khụ khụ, tóm lại, về nhân phẩm của ông chủ Kim, các đại lão và tiểu đệ Ám Nhai còn có một phiên bản khác.
Ông chủ Kim là người rất hòa khí rất nhã nhặn được thú yêu người thích…. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là, cậu phải chấp nhận để cho y lừa kim tệ, tuyệt đối không được ngang bướng với y, chấp nhận làm bia ngắm để y huấn luyện đám dị thú nhà y. Nếu cậu không muốn bị lừa bị khiêu khích lại bị dị thú chà đạp khi dễ, thì ông chủ Kim chính là người rất khí phách rất táo bạo rất không được thú yêu người thích. Tuy nói loại nhân cách phân liệt này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người nhân vật chính, nhưng đối với ông chủ trở mặt còn nhanh hơn thần tiên lật sách kìa, dù có được huấn luyện chuyên nghiệp tới cỡ nào cũng không thể xử lý được!!
Cho nên mới nói, phòng cháy phòng trộm phòng cá voi. Đây là tâm tính cảnh giác đề phòng của các nhà lữ hành.
Mà lúc này, cùng với tấm biển thông báo‘Ông chủ có cừu oán, ngừng kinh doanh một ngày’ trước cửa tiệm thú cưng số 138 là tiếng tru thê thảm thường thường vang lên ngay trong sân, khiến người và dị thú vô tình đi qua đều vô cùng mơ hồ, tê…. Bất quá có cừu oán thì phải báo thù, nếu là thâm cừu đại hận, phỏng chừng một ngày cũng chưa báo đủ.
Chỉ là, lý do thì đã hiểu rồi, nhưng bản tính tọc mạch của con người so với với ăn cơm uống nước gì đó thì còn quan trọng hơn nha. Đóng cửa đánh người, lại còn cố tình không cho người ta biết rốt cục là đang đánh ai, vậy rất không có phúc hậu nha! Cậu nói xem, làm gì cũng phải cho người ta biết chút manh mối chứ đúng không? Một người vui không bằng mọi người cùng vui mà.
Cho nên đến hiện tại, đám đại lão hàng xóm của căn biệt thự số 138, lúc trước còn oán giận giờ đã vui tới mức trên mặt toàn là nếp gấp. Sao hả, mấy người muốn biết người bị đánh là ai sao? Ai u, ông đây có tin tức chính thức nha! Thế nào? Muốn nghe hay không? Muốn nghe a, đưa kim tệ đây! Mẹ nó cơn mộng xuân sáng sớm của ông đã bị quấy nhiễu, cần phải có phí tổn tinh thần, kỳ thật tiếp tục làm hàng xóm cũng được, chỉ cần con cá voi thời tiền sử kia không gây tai họa cho bọn họ là tốt rồi.
Chẳng qua nếu cậu chú ý kĩ một chút, trong ánh mắt ám muội và sung sướng khi thấy người gặp họa của đám đại lão đối diện, liền có thể hiểu được một chân lý, chân tướng cuối cùng luôn luôn nằm trong tay của mấy đứa đả tương du[80] vô tình đi ngang qua. Chẳng qua mấy đứa đó rất thích giả bộ bất tỉnh và giả ngu, cho nên cậu luôn xem nhẹ sự tồn tại của bọn họ mà thôi.
Nhưng trên thế giới không có bức tường nào có thể chắn gió mãi. Tuy đám đại lão đã ra sức im lặng không nói gì, lại phải không ngừng chịu đựng mấy đứa mật báo, nhưng đến buổi chiều ngày thứ ba từ sau khi Kỳ nhị thiếu gan dạ xông tới cửa hàng dị thú số 138, Nguyên Tĩnh Nhã đã sớm phát điên đi tìm con, rốt cục cũng gặt hái được manh mối to!
Mà ở phía bên kia, ông chủ Kim vẫn còn đang cười tủm tỉm cùng boss nhà mình ngược đãi game online, đây được xưng là game online hoàn toàn chống lừa đảo …. Cho nên ông chủ Kim mới cùng boss đi ngược đãi đó, cậu hỏi nguyên nhân sao? À, lúc trước không phải đã sớm nói rồi sao, mấy lời nói của chính phủ đều là thứ có thể không tin mà, cho nên mọi người chơi game online vẫn có thể tận hưởng cảm giác lừa đảo, ông chủ Kim tỏ vẻ, mẹ nó quá sung sướng phải không?! Đời trước y còn chưa được phép làm vậy đâu!!
Khụ khụ, đương nhiên so với cái việc người kia còn đang bị đánh, mà bọn họ lại lên mạng chơi game, quả là có chút quá phận. Nhưng cũng phải nhìn xem cái tên bị đánh thuộc dạng gì mới được chứ, Kim Dư đối với việc boss nhà mình bị người ta mắng lại còn là bị người thân ghét bỏ thì cực kỳ oán giận. Nếu không phải y muốn dùng cái tên nhị thiếu gia ngu ngốc này dẫn dụ bà mẹ kia tới, ông chủ Kim đã ném cái tên này tới Hoang Tinh hoang vu nhất rồi đó a a a a….. Nói thật, dị thú nhà y so với mãnh thú trên Hoang Tinh thì thiện lương hơn nhiều, ừm, đôi lúc nghịch ngợm quá đà thì vẫn có thể hiểu!
Đương nhiên vì có sếp lớn là boss làm chỗ dựa cho nên đám dị thú đang không ngừng tranh nhau chà đạp nhị thiếu gia để trút giận, chuyện này không nằm trong dự đoán của y, muốn sinh tồn thì phải có năng lực….
Ngao! [Báo cáo ông chủ, có mấy cái khí tức tràn ngập địch ý đang tiếp cận thần tốc! Mặt khác, nhị thiếu gia kia đã tự nguyện bán mình đến tiệm chúng ta bồi luyện.]
Bánh Bao ngao một tiếng, khóe miệng Kim Dư liền giương lên. Quả nhiên vẫn là thiếu kiên nhẫn. Chỉ cần kiên trì một chút nữa thì đã gặp được cứu binh rồi, chỉ cần chậm một chút nữa thì đã không phải vào lồng giam a, kết quả lại không có đủ kiên trì.
“Ê ê, anh đừng có ở đó mà khi dễ boss hoài như vậy? Ra xem người nhà anh có ổn hay không đi, mỗi ngày chỉ biết giết boss, sau đó lại đem trang bị cực phẩm bán cho NPC!! Mẹ nó nếu để người chơi biết, chắc chắn ngày nào cũng dùng giọng điệu thê lương nhất mà nguyền rủa anh!!”
Kim Dư đẩy Kỳ Thanh Lân đang một mình đấu boss ra, một chút cũng không thấy người này có gì đó thương tâm hay khẩn trương gì cả. Cũng đúng, hắn thương tâm ở chỗ nào chứ, ngày hôm qua đã dày vò mình cả một đêm, tâm tình của tên hỗn đản này giờ tốt lắm a!! Kim Dư càng nghĩ càng muốn nghiến răng, mẹ nó y đây là vì ai hả?! Nhịn không được liền đá một cước lên lưng bạn boss, sau đó tay bạn boss trượt một cái, bị một tên boss khác miểu sát.
......
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Muốn đánh nhau à?!”
Kỳ Thanh Lân mỉm cười nhìn bà xã đang xù lông, ôm người vào ngực rồi cắn một ngụm, “Trong trò chơi thì tính là gì, ngay cả trong hiện thực anh cũng có thể vì em mà chết.” Tâm tình của hắn thật sự rất tốt, bởi vì được tên này để ý.
Vì thế, những lời này đã thành công khiến máu bạn kia dồn lên mặt, boss xoay người, sát khí đầy mình đi vào trong viện. Một đổi một, tâm tình của hắn tốt không đại biểu cho việc hắn có thể chấp nhận bị miểu sát bởi con boss hắn đã phải đánh hơn một tiếng đồng hồ!! Đối với con cá nhà mình thì cực kỳ không nỡ, nhưng đối với người khác…. Vừa vặn làm bao cát trút căm phẫn!!
Ông chủ Kim là người rất hòa khí rất nhã nhặn được người yêu dị thú thích.
Đây là lời của cái người nào đó đang tự đắp vàng lên mặt nói, đối với việc này, đám dị thú tỏ vẻ mặc dù có đôi chỗ có chút khuếch đại quá mức, nhưng cũng coi như đúng. Trung khuyển boss luôn nhìn tốt không nhìn xấu cũng cho là như vậy. Kim Dư tỏ ra rất sung sướng.
Nhưng, cho tới giờ, những gì chính phủ đưa ra vẫn không thể khiến người ta hoàn toàn tin được, hơn nữa so với lời nói của chính phủ, kỳ thật mọi người càng thích tin vào những tin tức lén lút lưu truyền hơn. Tục xưng, bát quái, tiểu đạo tiêu tức, sau này kể lại, ặc, cũng có thể nói là dã sử?
Khụ khụ, tóm lại, về nhân phẩm của ông chủ Kim, các đại lão và tiểu đệ Ám Nhai còn có một phiên bản khác.
Ông chủ Kim là người rất hòa khí rất nhã nhặn được thú yêu người thích…. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là, cậu phải chấp nhận để cho y lừa kim tệ, tuyệt đối không được ngang bướng với y, chấp nhận làm bia ngắm để y huấn luyện đám dị thú nhà y. Nếu cậu không muốn bị lừa bị khiêu khích lại bị dị thú chà đạp khi dễ, thì ông chủ Kim chính là người rất khí phách rất táo bạo rất không được thú yêu người thích. Tuy nói loại nhân cách phân liệt này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người nhân vật chính, nhưng đối với ông chủ trở mặt còn nhanh hơn thần tiên lật sách kìa, dù có được huấn luyện chuyên nghiệp tới cỡ nào cũng không thể xử lý được!!
Cho nên mới nói, phòng cháy phòng trộm phòng cá voi. Đây là tâm tính cảnh giác đề phòng của các nhà lữ hành.
Mà lúc này, cùng với tấm biển thông báo‘Ông chủ có cừu oán, ngừng kinh doanh một ngày’ trước cửa tiệm thú cưng số là tiếng tru thê thảm thường thường vang lên ngay trong sân, khiến người và dị thú vô tình đi qua đều vô cùng mơ hồ, tê…. Bất quá có cừu oán thì phải báo thù, nếu là thâm cừu đại hận, phỏng chừng một ngày cũng chưa báo đủ.
Chỉ là, lý do thì đã hiểu rồi, nhưng bản tính tọc mạch của con người so với với ăn cơm uống nước gì đó thì còn quan trọng hơn nha. Đóng cửa đánh người, lại còn cố tình không cho người ta biết rốt cục là đang đánh ai, vậy rất không có phúc hậu nha! Cậu nói xem, làm gì cũng phải cho người ta biết chút manh mối chứ đúng không? Một người vui không bằng mọi người cùng vui mà.
Cho nên đến hiện tại, đám đại lão hàng xóm của căn biệt thự số , lúc trước còn oán giận giờ đã vui tới mức trên mặt toàn là nếp gấp. Sao hả, mấy người muốn biết người bị đánh là ai sao? Ai u, ông đây có tin tức chính thức nha! Thế nào? Muốn nghe hay không? Muốn nghe a, đưa kim tệ đây! Mẹ nó cơn mộng xuân sáng sớm của ông đã bị quấy nhiễu, cần phải có phí tổn tinh thần, kỳ thật tiếp tục làm hàng xóm cũng được, chỉ cần con cá voi thời tiền sử kia không gây tai họa cho bọn họ là tốt rồi.
Chẳng qua nếu cậu chú ý kĩ một chút, trong ánh mắt ám muội và sung sướng khi thấy người gặp họa của đám đại lão đối diện, liền có thể hiểu được một chân lý, chân tướng cuối cùng luôn luôn nằm trong tay của mấy đứa đả tương du[] vô tình đi ngang qua. Chẳng qua mấy đứa đó rất thích giả bộ bất tỉnh và giả ngu, cho nên cậu luôn xem nhẹ sự tồn tại của bọn họ mà thôi.
Nhưng trên thế giới không có bức tường nào có thể chắn gió mãi. Tuy đám đại lão đã ra sức im lặng không nói gì, lại phải không ngừng chịu đựng mấy đứa mật báo, nhưng đến buổi chiều ngày thứ ba từ sau khi Kỳ nhị thiếu gan dạ xông tới cửa hàng dị thú số , Nguyên Tĩnh Nhã đã sớm phát điên đi tìm con, rốt cục cũng gặt hái được manh mối to!
Mà ở phía bên kia, ông chủ Kim vẫn còn đang cười tủm tỉm cùng boss nhà mình ngược đãi game online, đây được xưng là game online hoàn toàn chống lừa đảo …. Cho nên ông chủ Kim mới cùng boss đi ngược đãi đó, cậu hỏi nguyên nhân sao? À, lúc trước không phải đã sớm nói rồi sao, mấy lời nói của chính phủ đều là thứ có thể không tin mà, cho nên mọi người chơi game online vẫn có thể tận hưởng cảm giác lừa đảo, ông chủ Kim tỏ vẻ, mẹ nó quá sung sướng phải không?! Đời trước y còn chưa được phép làm vậy đâu!!
Khụ khụ, đương nhiên so với cái việc người kia còn đang bị đánh, mà bọn họ lại lên mạng chơi game, quả là có chút quá phận. Nhưng cũng phải nhìn xem cái tên bị đánh thuộc dạng gì mới được chứ, Kim Dư đối với việc boss nhà mình bị người ta mắng lại còn là bị người thân ghét bỏ thì cực kỳ oán giận. Nếu không phải y muốn dùng cái tên nhị thiếu gia ngu ngốc này dẫn dụ bà mẹ kia tới, ông chủ Kim đã ném cái tên này tới Hoang Tinh hoang vu nhất rồi đó a a a a….. Nói thật, dị thú nhà y so với mãnh thú trên Hoang Tinh thì thiện lương hơn nhiều, ừm, đôi lúc nghịch ngợm quá đà thì vẫn có thể hiểu!
Đương nhiên vì có sếp lớn là boss làm chỗ dựa cho nên đám dị thú đang không ngừng tranh nhau chà đạp nhị thiếu gia để trút giận, chuyện này không nằm trong dự đoán của y, muốn sinh tồn thì phải có năng lực….
Ngao! [Báo cáo ông chủ, có mấy cái khí tức tràn ngập địch ý đang tiếp cận thần tốc! Mặt khác, nhị thiếu gia kia đã tự nguyện bán mình đến tiệm chúng ta bồi luyện.]
Bánh Bao ngao một tiếng, khóe miệng Kim Dư liền giương lên. Quả nhiên vẫn là thiếu kiên nhẫn. Chỉ cần kiên trì một chút nữa thì đã gặp được cứu binh rồi, chỉ cần chậm một chút nữa thì đã không phải vào lồng giam a, kết quả lại không có đủ kiên trì.
“Ê ê, anh đừng có ở đó mà khi dễ boss hoài như vậy? Ra xem người nhà anh có ổn hay không đi, mỗi ngày chỉ biết giết boss, sau đó lại đem trang bị cực phẩm bán cho NPC!! Mẹ nó nếu để người chơi biết, chắc chắn ngày nào cũng dùng giọng điệu thê lương nhất mà nguyền rủa anh!!”
Kim Dư đẩy Kỳ Thanh Lân đang một mình đấu boss ra, một chút cũng không thấy người này có gì đó thương tâm hay khẩn trương gì cả. Cũng đúng, hắn thương tâm ở chỗ nào chứ, ngày hôm qua đã dày vò mình cả một đêm, tâm tình của tên hỗn đản này giờ tốt lắm a!! Kim Dư càng nghĩ càng muốn nghiến răng, mẹ nó y đây là vì ai hả?! Nhịn không được liền đá một cước lên lưng bạn boss, sau đó tay bạn boss trượt một cái, bị một tên boss khác miểu sát.
......
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Muốn đánh nhau à?!”
Kỳ Thanh Lân mỉm cười nhìn bà xã đang xù lông, ôm người vào ngực rồi cắn một ngụm, “Trong trò chơi thì tính là gì, ngay cả trong hiện thực anh cũng có thể vì em mà chết.” Tâm tình của hắn thật sự rất tốt, bởi vì được tên này để ý.
Vì thế, những lời này đã thành công khiến máu bạn kia dồn lên mặt, boss xoay người, sát khí đầy mình đi vào trong viện. Một đổi một, tâm tình của hắn tốt không đại biểu cho việc hắn có thể chấp nhận bị miểu sát bởi con boss hắn đã phải đánh hơn một tiếng đồng hồ!! Đối với con cá nhà mình thì cực kỳ không nỡ, nhưng đối với người khác…. Vừa vặn làm bao cát trút căm phẫn!!