Phàm là những người quen biết bà ta đều đánh giá như vậy. Vô luận là mỹ mạo hay trí tuệ, thủ đoạn của bà ta cùng với gia thế, đều khiến cho người ta không thể moi ra được một khuyết điểm nào.
Chính bởi vì như thế, tộc trưởng bộ tộc Kỳ Lân mới liều lĩnh theo đuổi vị mỹ nhân này. Vì bà ta, ông hoàn toàn không thèm ngó ngàng tới vị chính thất đã đi theo ông từ nhỏ tới lớn.
Theo lý thuyết, Nguyên Tĩnh Nhã sẽ không bao giờ chấp nhận đi làm vợ bé của người khác, cho dù người đó có thuộc đệ nhị đại tộc - bộ tộc Kỳ Lân - hay không. Dù sao thì mẹ của Nguyên Tĩnh Nhã cũng là người trong thập đại gia tộc, nói vì thế lực mà khuất tùng, thật đúng là không có khả năng. Khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt chính là, Nguyên Tĩnh Nhã thật đúng là cam tâm tình nguyện làm vợ nhỏ của Kỳ Vân Khiếu, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy bà ta, người đàn bà này đều đang che mặt cười với vị chính thất lãnh nhược băng sơn.
Nếu so sánh giữa Nguyên Tĩnh Nhã và vị băng sơn mỹ nhân kia, Nguyên Tĩnh Nhã có thể khiến nhiều người thương xót đồng cảm hơn, thế cho nên vị nữ tử được xưng là đẹp nhất thập đại gia tộc Nam Bộ, vừa bị lời đồn đãi ám thương, vừa bị người xa cách.
Lạnh lùng đôi khi là cách ngụy trang dở nhất, mặc dù có thể ngăn trở thương tổn, lại có thể ngăn trở được những ánh mắt quan tâm để ý. Khụ khụ, kỳ thật nói trắng ra là, đôi khi, lạnh lùng sẽ kéo theo cừu hận.
Cho nên, Nguyên Tĩnh Nhã vừa mới được gả vào bộ tộc Kỳ Lân vỏn vẹn có nửa năm, nữ tử đẹp nhất thập đại gia tộc kia liền chết, chẳng những không được bất kỳ một ai thương xót, ngược lại còn khiến không ít người cảm thấy âu cũng là do số, giống nhưng Nguyên Tĩnh Nhã, cũng nên có một đoạn hôn nhân tốt đẹp.
Tuy ở mặt ngoài, Nguyên Tĩnh Nhã giống như thắng được hết thảy mọi thứ nhưng người thờ ơ bàng quan với mọi thứ thì vẫn còn tồn tại. Sự thật lúc đó là như thế nào, ít nhất người bên trong thập đại gia tộc đều có thể hiểu rõ chân tướng tàn khốc khiến người lạnh tâm.
Những chuyện này, Kỳ Thanh Lân không biết, vừa mới sinh ra đã bị tống đi, hắn làm sao biết mẹ của mình bị tai họa giáng xuống đầu chứ. Sau này hắn lại bận rộn ứng phó với đủ loại ám sát tranh đấu, cũng không có cách nào tìm nhân chứng năm đó để điều tra chân tướng. Chẳng qua, dù không biết chân tướng là gì, nhưng hắn cũng chỉ cần biết rõ một chuyện là đủ rồi.
Gã đàn ông kia cô phụ mẹ hắn, mà ả đàn bà kia, chính là đầu sỏ gây tội. Muốn cho bùn sình nổi lên, dùng lời của Kim Dư mà nói, thì phải cướp đi một thứ người đó quan tâm để ý nhất, hơn nữa còn phải khiến hắn không bao giờ có cơ hội lấy lại được. Đó mới là cách trả thù tốt nhất.
Cho nên nói, hiện tại, trả thù tầng thứ nhất bắt đầu.
Lúc này, trên gương mặt mĩ lệ của Nguyên Tĩnh Nhã đã sớm không còn sự tự tin rực rỡ như trước kia, vẻ mỏi mệt lo âu kinh hãi chợt lóe trong ánh mắt, càng làm cho bà ta yếu ớt bất lực.
Đã làm mẹ người ta hơn hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ, vẻ ngoài của người đàn bà này vẫn còn khiến cho nhiều nam tử để mắt tới. Chỉ là bây giờ bà ta không có tinh lực để ý mà thôi. Nếu đổi lại là ngày thường, những người đó dù không chết cũng sẽ bị lột hết một tầng da.
Ngồi trên lưng phi ưng bay vài vòng, bà ta liền tìm được địa phương mình muốn tìm. Nhưng không đợi Nguyên Tĩnh Nhã hít sâu quyết định phải làm như thể nào mới có thể giải quyết mọi chuyện triệt để lẫn đem lại lợi ích lớn nhất, thì bên trong căn nhà của tên tiểu nhân kia lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc đến cực điểm, siết chặt nắm tay, mắt Nguyên Tĩnh Nhã chợt lóe lên tia sáng lạnh cực âm lệ.
Lúc trước, người đàn bà kia dám ngăn cản tiến độ của bà ta, khiến bà ta không thể tìm được bí bảo của bộ tộc Kỳ Lân lại khiến tấm thân trong sạch của bà ta phải chịu thiệt. Sau đó, bà ta dứt khoát “hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng" quyết định gả cho Kỳ Vân Khiếu, dù sao lúc ấy Kỳ Vân Khiếu đã chết mê chết mệt bà ta, hơn nữa địa vị của ông và bà ta rất là xứng đôi. Nguyên Tĩnh Nhã cũng biết, bà ta có thể dùng chuyện này, bức nữ nhân kia vào tuyệt lộ.
Nhưng mà, dù người đàn bà kia đã chết rồi, nhưng sao bà ta vẫn không thể chiếm được hết thảy những gì mà bà muốn chứ?! Vì sao bà ta vẫn không thể chạm đến hạch tâm Kỳ gia?! Bà đã tìm suốt hai mươi năm trời, nhưng vẫn không thể tìm thấy được hạch tinh trung thành đáng chết kia!!
Mà trừ chuyện này ra, việc khiến Nguyên Tĩnh Nhã không thể chấp nhận nhất, chính là sự trở về của Kỳ Thanh Lân.
Lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Thanh Lân, Nguyên Tĩnh Nhã liền biết kẻ này nhất định sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của ả. Đôi mắt màu vàng toát ra lãnh ý kia quả thực giống như đúc đôi mắt lúc người đàn bà kia nhìn bà!! Nhìn đến mức bà phải phẫn nộ, nhìn đến mức bà phải trốn tránh.
Tại sao, tại sao mẫu thân đáng chết của ngươi đã chết nhiều năm như vậy, ngươi cái đồ tiện loại sớm nên cùng người đàn bà kia chết đi lại còn sống?!
Nguyên Tĩnh Nhã nghe thấy tiếng la thống khổ của con mình, cắn răng. Bà chỉ biết, bà nhất định phải giết hắn, nếu không, hắn nhất định sẽ hoàn toàn phá hủy những thứ mà bà có được!!
Lúc này, ngoài cửa tiệm thú cưng số 138, đã có một đám nam nữ có lớn có nhỏ có già cũng có vây xem. Mấy người sống ở Ám Nhai quả thật là đã nhàn rỗi quá mức, cho nên một khi phát hiện có chuyện gì đó có thể bọn họ khiến vui vẻ hoặc kích động, thì liền y như con sói đói bụng hơn mười ngày chợt thấy khối thịt tươi vẫn còn đầm đìa máu, hai mắt phóng lục quang.
Nguyên Tĩnh Nhã thấy những người này, trong lòng khẽ động, ngay sau đó liền đỏ mắt, dùng bộ dáng đáng thương lung lay sắp đổ đập mạnh cửa nhà Kim Dư.
“Thông Nhi! Thông Nhi!! Con làm sao vậy? Là con sao?! Sao mẫu thân lại nghe thấy tiếng con kêu thảm thiết a? Thông Nhi! Mẫu thân chỉ có một đứa con là con thôi a, con trăm ngàn lần không thể có chuyện được, không có con, mẫu thân phải sống như thế nào đây?!”
Ba người ở trong sân nghe thấy, trong nháy mắt, phản ứng hoàn toàn khác nhau. Kỳ Thiên Thông vốn đã hữu khí vô lực vừa nghe thấy giọng của mẫu thân liền y như được thêm máu tại chỗ, hăng say gào lên. Kỳ Thanh Lân vứt ra ánh mắt mang theo vài phần chán ghét băng lãnh, bộ dáng biểu hiện ra bên ngoài của ả đàn bà kia và bộ dáng thực tế cách xa vạn dặm, vừa nhìn liền thấy ghê tởm.
Về phần ông chủ Kim – Kim Dư, y nghe thấy giọng nói đã được trải qua công đoạn gia công, thì lại cúi đầu mà nở nụ cười, người đàn bà này so với đứa con phế sài kia, thật sự không cùng một cấp bậc…. Kỹ thuật cao hơn nhiều a.
Bất quá, khiêu chiến với khó khăn lớn, thì sau khi thành công rồi, lại càng dễ làm cho người ta cảm thấy khoái trá hơn.
Cho nên…….Ông chủ Kim nhìn qua bên chỗ boss rõ ràng là không muốn đi ứng phó, liền cười he he hai tiếng, vỗ vai Kỳ Thanh Lân, mặt mày đầy vẻ tính kế, chạy về phía đại môn. Cái gọi là phán xử công bằng, đối phó với hành động này, thì phải tự mình xuất mã mới được a!!
Kim Dư tự cảm thán một phen, cười hắc hắc hai tiếng, nhưng đến khi y chạy ra tới cửa, thì đã thay bằng vẻ thống khổ phẫn nộ, sau đó bặt một cái mở cửa ra.
Không đợi Nguyên Tĩnh Nhã ở đối diện mở miệng, Kim Dư liền đỏ mắt, giận dữ hét:
“Ai là người nhà của cái tên bại hoại trong kia hả? Mấy người tốt nhất là giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không mặc kệ thế nào tôi cũng phải nhốt cái tên cặn bã nói năng tùy tiện, vu khống trung lương lại còn dám mơ ước đến chi bảo trấn tiệm của tôi vào ngục giam! Bản thân tôi tân tân khổ khổ ở bên ngoài tưởng tôi dễ dàng lắm sao a?! Ỷ bản thân là người của đại gia tộc thì có thể tùy tiện cướp đồ mắng chửi người?! Hạng người này thật sự khiến đại gia tộc mất mặt mà!!”
Kim Dư trách móc một hơi khiến Nguyên Tĩnh Nhã thiếu chút nữa đã choáng váng, nhưng bà ta cũng là kẻ thạo nghề, chỉ sửng sốt vài giây liền hiểu được tình huống. Cho nên, lúc Nguyên Tĩnh Nhã nhìn lại Kim Dư một lần nữa, trong mắt đã mang theo vài phần nghi hoặc và uy hiếp, người thanh niên này, không phải là kẻ dễ đối phó.
“Thông Nhi…. Đứa con đáng thương của ta….”
“Phu nhân? Ngài chính là mẹ của cái tên bại hoại kia sao?” Kim Dư phất tay, cắt ngang lời nói của Nguyên Tĩnh Nhã, đứng ở cửa, tỏ vẻ kinh dị mà lắc đầu: “Sao lại thế được? Tôi thấy bộ dạng phu nhân nhu nhược ôn hòa như vậy, sao có thể dạy ra một đứa con kiêu ngạo thiếu đánh như thế? A….. Chắc phu nhân ngài ngày thường rất nuông chiều gã đúng không? Nếu là như vậy, tôi không thể để phu nhân vào, giờ gã còn đang đánh nhau với người nhà tôi, nói cái gì đáng chết sao còn không chết, sao năm đó lại không cùng ngài hại chết luôn đi, chậc chậc, bộ dáng hung ác kia thật là đáng sợ. Tôi sợ phu nhân ngài nhìn rồi sẽ ngất xỉu a. Phu nhân vẫn nên đi mời lão gia tới đây đi. Nói như thế nào thì để đàn ông trấn bãi vẫn tốt hơn, chuyện gì cũng để đàn bà xuất đầu lộ diện thế này, không khéo tôi còn tưởng rằng chồng của ngài mắc bệnh nặng hoặc đã sớm xuống địa ngục sám hối với chính thê rồi ấy chứ.”
Kim Dư dùng giọng điệu và thái độ thực nghiêm túc đứng đắn mà nói. Ngay cả nội dung nói chuyện cũng rất đứng đắn nghiêm túc. Nhưng không biết vì sao, cố tình những lời này lại mang theo một loại cảm xúc châm chọc nói móc hài hước xấu xa, khiến khóe miệng khóe mắt của người vây xem run rẩy không ngừng. Mà trong lòng Kỳ Thanh Lân vốn còn đang cực kỳ phiền muộn vừa nghe thấy mấy lời của bà xã, bỗng cảm thấy bản thân phiền muộn rất là dư thừa, giờ có người thương hắn ở bên hắn, có thuộc hạ chân thành lại có mục tiêu phấn đấu, người trở về báo thù lại là hắn, cho nên, hắn hẳn phải cười, cười mấy tên ngu xuẩn đáng cười rất nhanh sẽ có báo ứng.
Còn người đã từng ở vị trí cao cao tại thượng kia thì phải chịu đựng kinh hãi và thống khổ mới đúng.
“Ngươi là ai?! Nói không bằng chứng, nguyền rủa chồng ta lại nói xấu con ta, ngươi không sợ bị sét đánh sao!!”
Nguyên Tĩnh Nhã biết, nếu còn không nói gì thì sẽ thật sự phiền toái, phải dùng tốc độ nhanh nhất di dời lực chú ý của mọi người ra khỏi lời nói của tên thanh niên kia.
Nhưng bởi vì lời giận dữ của Nguyên Tĩnh Nhã, bà ta lại phải ăn khổ một phen ngay tại trước cửa tiệm dị thú số 138….. Suy cho cùng, bà ta làm sao biết, ở đây còn sự có mặt của Nhị Hắc.
Cho nên, sau khi Nguyên Tĩnh Nhã nói xong, người vây xem và ông chủ Kim Dư liền thấy một đạo ánh sáng lam tím nổ tung trên bầu trời vô cùng sáng sủa, sau đó lại bổ xuống ngay chỗ Kim Dư!! Cuối cùng, lại cực kỳ quỷ dị, trực tiếp bổ thẳng vào bàn chân Nguyên Tĩnh Nhã.
......
............
“Phu nhân…. Tình huống này, ặc, tôi nên hỏi hay không đây, ngài có phải là đang nói xấu người nào đó, cho nên mới bị sét đánh hay không?”
Nguyên Tĩnh Nhã ngẩng phắt đầu lên, mặt xanh mét. Mà đối diện nàng, chính là cái mỏ cá nhọn nhọn.