Lại nói tiếp, mọi người vẫn còn ở lại đây kỳ thật không phải là vì khi đại hội giao dịch bắt đầu thì người của thập đại gia tộc nhất định phải gặp nhau một lần. Chỉ là bởi vì lão cha của Long Trường Lệ muốn cường điệu giới thiệu con trai, nhưng lại bị người khác ngó lơ, thế cho nên mới bị biến thành cục diện như thế này.
Lúc này, hội giao dịch Nam Bộ đã bắt đầu, tuy mỗi gia tộc đều có người phụ trách chuyên môn, nhưng dù sao cũng là chuyện trọng đại, hiện tại cũng đã không còn gì để nói nữa, Long tướng quân bị biến thành nhân vật phản diện, tạm thời được tính là lão đại, hừ lạnh với đám người đang cười vui vẻ kia một tiếng, xoay người rời khỏi hội trường.
Mà vị này vừa đi, người của Long gia hoặc là vài người khác không hợp với bọn Kim Dư cũng đứng dậy theo. Chẳng quá có chút kỳ quái chính là, người qua đường Kỳ không cùng đi với Long tướng quân, ngược lại vẫn ngồi ngay tại vị trí cũ, nghiêm túc mà nhìn sàn nhà.
Long Trường Lệ ném một ánh mắt qua cho Kỳ Thiên Thông. Nhưng dù Kỳ Thiên Thông có ở bên tai ông nói gì đó, cũng không có cách nào bảo ông rời đi. Nguyên Tĩnh Nhã ở bên cạnh tuy cũng muốn khiến Kỳ đại lão gia tỏ rõ lập trường, nhưng tốt xấu gì thì bà cũng đã sống cùng vị này mấy chục năm, bộ dạng hiện giờ, chính là bảo, không ai có thể sai bảo được ông.
Cứ như vậy, tình cảnh liền biến thành vi diệu.
Chỉ cần không phải là thằng ngốc hết chữa nổi thì liền biết, hai người gia chủ Kỳ gia và Long gia, hai gia tộc đệ nhất đệ nhị trong thập đại gia tộc, không hề đồng tâm, ít nhất thì cũng không hoàn toàn đồng lòng. Bất quá, nếu ngẫm lại thì cũng phải thôi, giữa lão Nhị vạn năm và lão Đại vạn năm, chỉ cần hơi có dã tâm một chút, ai cũng sẽ không đi chọn làm lão Nhị. Mà loại dã tâm này, đối với nam nhân mà nói, đặc biệt là nam nhân trong thập đại gia tộc mà nói, luôn luôn có nhiều chứ không có thiếu, cho dù có là tên ngu, tên ngốc, não tàn, thần côn, đều luôn có dã tâm.
Vì thế, đối với tranh đoạt vị trí lão đại giữa bộ tộc Kỳ Lân và Long gia mà nói, cho dù gia chủ của hai nhà này có quan hệ cá nhân tốt như thế nào, thì cũng vẫn có thể vì chuyện này mà đâm cho một đao. Nói như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.
Có rất nhiều chuyện, cậu cho rằng nó hoàn toàn không có khả năng nghịch chuyển, nhưng chỉ là do cậu không có được lợi ích cậu muốn mà thôi.
Đây là chuẩn mực tàn khốc nhưng lại thực tiễn đến không ngờ. ~AQL~
Nếu bàng quan mà nghĩ thì cũng sẽ hiểu được chuẩn mực này, vậy tinh anh và mấy tên giảo hoạt, ặc nhầm, và mấy tên thông minh tuyệt đỉnh trong thập đại gia tộc kia, dĩ nhiên cũng hiểu rõ. Chẳng qua băng đại nữ vương đối với chuyện này chỉ có cười lạnh, nhướn mày nhìn Kỳ Thanh Lân, nói:
“Nếu nhóc ngươi có thể lên làm gia chủ Kỳ gia, có lẽ ta còn có thể tin ngươi có thể cùng toàn gia con rồng độc đó đấu một trận sống mái. Còn nếu là người khác, câu kia nói như thế nào nhỉ? Có phải là nhân yêu thì phải tự mình biết mình?..... Chậc, ta thực không hiểu nổi thuộc tính của loại nhân yêu thời cổ, tại sao là nhân yêu[92] phải tự mình biết mình, không lẽ ý bảo bọn họ không được đi gây họa cho người khác?”
Nghe thế, Kim Dư thiếu chút nữa đã trực tiếp quỳ xuống đất, dì hai à, dì có thể sắc bén thêm chút nữa được hôn?! Là nhân yêu thì tự mình hiểu lấy…. Nhân yêu với cổ nhân chúng tôi nghe xong sẽ thống khổ đến mức có khả năng hộc máu mà chết a!!
“Khụ khụ…..Tiểu thư, đã là người thì phải tự mình biết mình mới đúng.”
Trung khuyển đại soái ca có mái tóc màu bạc dường như là thị vệ cấp cao nhất nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Băng nữ vương nhịn không được phải nhắc nhở một câu, sau đó liền nhận một cái liếc trắng mắt của nữ vương đại nhân, “Ta nói cái gì thì chính là cái đó!!! Mau tới Trân Tàng Quán!! Hừ, nghe nói năm nay Long gia nhặt được một bảo vật có niên đại từ thời kỳ Hồng Hoang viễn cổ, ta muốn nhìn xem đó là cái gì!”
Nữ vương đại nhân dời bước đi. Sau khi nàng đi, Kim Dư chợt quay đầu, cùng mấy người Kim Khiêm, Linh Sùng còn có Bạch Toa nhìn nhau một cái, sau đó bạn bác sĩ vô lương nở nụ cười dâm đãng, nói: “Xem ra dì đã quyết định rồi, cặp đôi trung khuyển nữ vương, ừm, mạnh à nha!”
Tuy Kim Dư cảm thấy lời nói của tên này thực dâm đãng, nhưng không muốn thừa nhận cũng không được, cái người kia thật xứng với bà dì nhà y a!! Muốn hỏi vì sao bọn họ lại khẳng định như vậy hả? Ông chủ Kim sẽ dùng hai con mắt đã cường hóa lên version 2.5 nói cho cậu biết, mẹ nó có thấy nữ vương sau khi nghe trung khuyển nói xong thì mặt đỏ lên không hả!! Này quả thực là kỳ tích!
Cậu muốn xem boss có bộ dáng bị đả kích như thế nào không, hiển nhiên là do thần tượng trong lòng sụp đổ rồi đó mà……
Bất quá cái Trân Tàng Quán gì đó và bảo vật thời kỳ Hồng Hoang viễn cổ mà dì nói là cái gì vậy. Hình như cái chữ viễn cổ là chỉ thời đại Địa Cầu y ở, vậy cái thời đại Hồng Hoang mà bọn họ nói…….
“Đậu má! Ông tuyệt đối không tin có Kim Giao tiễn, Ngọc Diện Cửu Vĩ Hồ gì đó đâu nha!!!” Chẳng lẽ y đã sai lầm khi nghĩ rằng bản thân đang ở trong một cái thế giới đầy dị năng công nghệ cao, mẹ nó qua lâu như vậy mới biết bản thân đang sống trong thế giới tu chân quỷ dị sao?!
Trong một khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Kim Dư đã biến hóa đến mức khiến người người không thể không ca ngợi!
“Chậc chậc, không biết y đang suy nghĩ gì nữa, có đôi khi biểu tình trên mặt quả thật so với gặp quỷ còn quái đản hơn.”
“Ừm, y không phải là bị cái gì chứ?” Ẩn_Quỷ_Lâu
“Thiết, anh nghĩ tôi vẫn chưa âm thầm kiểm tra sao? Tinh thần của thằng nhóc này rất bình thường. Anh nói xem, lúc thằng nhóc này bình thường đã dày vò con người ta lắm rồi, thế nhưng Trường Tiêu anh còn muốn nhìn thấy lúc y không bình thường nữa hả?!” Bạn bác sĩ vô lương mất bình tĩnh, nói: “Anh muốn y hại chết mọi người a?!”
Long Trường Tiêu nghe vậy lắc đầu muốn biện giải, nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói âm trắc trắc: “Anh yên tâm, có nói như thế nào thì tôi cũng là người lương thiện, nên dù tinh thần tôi có không bình thường đi nữa, tôi cũng chỉ sẽ một lòng một dạ giày vò chết anh, để người khác sống hạnh phúc giúp đỡ cuộc đời bi thảm của anh thì tốt hơn.”
Vì thế Kim Khiêm im lặng, quay đầu, kỳ thật gã cái gì cũng chưa có nói.
“Được rồi, nơi này chỉ còn lại chúng ta thôi, đại hội giao dịch mới là quan trọng nhất, không phải sao? Tốt xấu gì thì tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, có cái gì đặc sắc thì mau mau giới thiệu đi nha!” Kim Dư uy hiếp Kim Khiêm xong liền khôi phục lại bình thường, vẻ mặt hưng phấn nhìn một vòng bốn người. Bánh Bao, Tiểu Bảo và Nhị Hắc ở bên cạnh mắt lòe lòe phát sáng, làm tôn lên dáng vẻ bình tĩnh có chút thái quá của Đại Bạch, Đại Đại Bạch, Vượng Vượng và Tiểu Bạch.
Meo! [ Xem cái lông gì! Ông đã đến mấy lần rồi, đã từng tham gia đấu thú luôn rồi đó, ghê chưa?]
Tiểu Bạch vung móng cào Bánh Bao đang đứng ngay bên cạnh, ánh mắt ghét bỏ: [Thổ Báo Tử!]
Bánh Bao nghe xong liền ấm ức ngao một tiếng, mẹ nó sau này nó mới phát hiện tự dưng lại mọc ra thêm cái tên vào chủng tộc của nó, ba chữ thổ bao tử[93] [Báo Tử] này, nói thế nào cũng đều không thoát nổi!
“Ha ha, kỳ thật, tuy đại hội giao dịch rất nổi tiếng, nhưng cũng không có phức tạp như mọi người đã tưởng tượng.” Bạch Toa xoa Hắc Đoàn, cười giới thiệu: “Đại hội giao dịch tổng cộng chia ra làm ba phần. Phân biệt là Trân Tàng Quán, thính phòng đấu giá và đấu thú tràng.”
“Ba địa phương này tên như ý nghĩa. Chính là ba nơi để các thế lực tham dự so đấu với nhau.”
Nghe vậy Kim Dư liền gật đầu hiểu biết. “Cũng chính là nơi để so của cải nhà ai dày hơn, tiền nhà ai nhiều hơn, thực lực nhà ai mạnh hơn.” Một phương pháp so sánh thật bình thường.
Nghe thấy Kim Dư nói, Bạch Toa và Bạch Lăng đều cười. Bạch Lăng nhịn không được cười nói: “Vẫn chỉ có Tiểu Kim hiểu. Khoe khoe gì, nói trắng ra chỉ là đi so quyền, tiền và lực thôi.”
“Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi. Giả đò cao thượng làm cái chi.” Kim Dư được đại mỹ nhân khen, vui vẻ phô trương chút đỉnh. Cái bộ dáng vênh mặt kia lúc đập vào mắt mọi người đều thiếu đánh đến cực điểm, đương nhiên, chỉ có duy nhất một ngoại lệ, không nói cũng biết mà.
“Trân Tàng Quán Băng di nói lúc nãy chính là nơi để các thế lực so đấu của cải vốn liếng, kỳ thật nói trắng ra, chính là quyền thế. Những thứ được trưng bày trong Trân Quý Quán, không nhất định phải là thứ vô giá, thậm chí thứ đó có thể chẳng đáng một đồng, nhưng thứ đó bắt buộc phải có đủ tính chất ‘cổ xưa’ và ‘chiều sâu’. Bởi vì chỉ có những gia tộc truyền thừa lâu năm mới có được những thứ tuy không đáng giá nhưng lại có ý nghĩa sâu xa.”
Kim Dư gật đầu, “Ồ, nghe em gái Toa Toa giải thích, hình như có vẻ thần thánh lắm nha.”
Bạch Toa cười, “Nào có, kỳ thật có rất nhiều thứ, tỷ như Long gia và Kỳ gia, thậm chí là gia tộc của chúng ta, chỉ cần có thế lực thì có thể sai người ở các tiểu gia tộc khác cung cấp cho một vài món. Bởi vậy mới nói, này chính là một loại so đấu thế lực. Đương nhiên cũng có vài món chân chính được truyền thừa, ừm, đến đây đã là cực hạn của ta rồi, Kim đại ca ngươi hỏi Linh Sùng miệng quạ đen kia đi, mấy món đồ truyền thừa của nhà bọn họ có thể hù chết người đó.”
Nháy mắt, Kim Dư liền nhìn về phía bạn thần côn, người kia nhướn mi lên, ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng khoe, liền bị Long đại thiếu đánh gãy.
“Nhà bọn họ có gia phả. Là từ trước cuộc Đại Di Cư bảo tồn cho đến nay.”
! !
Cho dù lời nói của Long Trường Tiêu không mang theo chút khuếch đại thổi phồng nào, nhưng Kim Dư cũng không thể nhịn được phải hít vào một hơi, nhìn không ra nha, hai từ gia phả này vẫn còn được nghe nha.
Linh Sùng bị Long Trường Tiêu chiếm mất cơ hội khoe của, cực kỳ ảo não a, mẹ đó đồ con rồng đầu gỗ chết tiệt! Ông không phải chỉ mới gạt cậu có một vài lần thôi sao, sao cậu vẫn cứ mang thù cho tới bây giờ vậy!! Ở trên nóc nhà đột nhiên truyền đến một tiếng cười cực nhỏ, càng khiến cho sắc mặt Linh Sùng đen thêm.
“Được rồi, đừng có ở chỗ này mà nghĩ nữa. Nếu thật sự muốn xem, vậy tới Trân Tàng Quán đi, tuyệt đối có thể để cho cậu nhìn đến đại khai nhãn giới! Có đôi khi tôi không hiểu nổi, những người cổ nhân trước kia, đầu óc rốt cục là được vận hành theo cái kiểu gì mới có thể làm ra nhiều món đồ loạn thất bát tao quỷ dị đến như vậy…..”
Kim Khiêm vừa nói vừa phất phất tay bảo mọi người và thú cùng đi, gã thì vừa đi vừa thì thào tự nói, khiến con cá voi thời tiền sử và bạn hảo hán thời tiền sử đồng loạt im thin thít, mặt mang theo chút nét 囧, nhưng nhiều nhất chính là ngứa tay!
Con cá voi thời tiền sử và hảo hán thời tiền sử liếc nhau, sau đó mới phát hiện, trên đất khách quê người vô tình gặp được cố tri là một sự kiện con mẹ nó khiến người ta vui sướng cảm động biết bao nhiêu!! Ít nhất vẫn còn có một người có thể chứng minh, đầu óc của bọn họ tuyệt đối bình thường trăm phần trăm, người không bình thường chính là cái đám Tân Nhân Loại bị biến dị sai lệch lạc kia!! Ẩn Quỷ Lâu
Lại nói tiếp, mọi người vẫn còn ở lại đây kỳ thật không phải là vì khi đại hội giao dịch bắt đầu thì người của thập đại gia tộc nhất định phải gặp nhau một lần. Chỉ là bởi vì lão cha của Long Trường Lệ muốn cường điệu giới thiệu con trai, nhưng lại bị người khác ngó lơ, thế cho nên mới bị biến thành cục diện như thế này.
Lúc này, hội giao dịch Nam Bộ đã bắt đầu, tuy mỗi gia tộc đều có người phụ trách chuyên môn, nhưng dù sao cũng là chuyện trọng đại, hiện tại cũng đã không còn gì để nói nữa, Long tướng quân bị biến thành nhân vật phản diện, tạm thời được tính là lão đại, hừ lạnh với đám người đang cười vui vẻ kia một tiếng, xoay người rời khỏi hội trường.
Mà vị này vừa đi, người của Long gia hoặc là vài người khác không hợp với bọn Kim Dư cũng đứng dậy theo. Chẳng quá có chút kỳ quái chính là, người qua đường Kỳ không cùng đi với Long tướng quân, ngược lại vẫn ngồi ngay tại vị trí cũ, nghiêm túc mà nhìn sàn nhà.
Long Trường Lệ ném một ánh mắt qua cho Kỳ Thiên Thông. Nhưng dù Kỳ Thiên Thông có ở bên tai ông nói gì đó, cũng không có cách nào bảo ông rời đi. Nguyên Tĩnh Nhã ở bên cạnh tuy cũng muốn khiến Kỳ đại lão gia tỏ rõ lập trường, nhưng tốt xấu gì thì bà cũng đã sống cùng vị này mấy chục năm, bộ dạng hiện giờ, chính là bảo, không ai có thể sai bảo được ông.
Cứ như vậy, tình cảnh liền biến thành vi diệu.
Chỉ cần không phải là thằng ngốc hết chữa nổi thì liền biết, hai người gia chủ Kỳ gia và Long gia, hai gia tộc đệ nhất đệ nhị trong thập đại gia tộc, không hề đồng tâm, ít nhất thì cũng không hoàn toàn đồng lòng. Bất quá, nếu ngẫm lại thì cũng phải thôi, giữa lão Nhị vạn năm và lão Đại vạn năm, chỉ cần hơi có dã tâm một chút, ai cũng sẽ không đi chọn làm lão Nhị. Mà loại dã tâm này, đối với nam nhân mà nói, đặc biệt là nam nhân trong thập đại gia tộc mà nói, luôn luôn có nhiều chứ không có thiếu, cho dù có là tên ngu, tên ngốc, não tàn, thần côn, đều luôn có dã tâm.
Vì thế, đối với tranh đoạt vị trí lão đại giữa bộ tộc Kỳ Lân và Long gia mà nói, cho dù gia chủ của hai nhà này có quan hệ cá nhân tốt như thế nào, thì cũng vẫn có thể vì chuyện này mà đâm cho một đao. Nói như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.
Có rất nhiều chuyện, cậu cho rằng nó hoàn toàn không có khả năng nghịch chuyển, nhưng chỉ là do cậu không có được lợi ích cậu muốn mà thôi.
Đây là chuẩn mực tàn khốc nhưng lại thực tiễn đến không ngờ. ~AQL~
Nếu bàng quan mà nghĩ thì cũng sẽ hiểu được chuẩn mực này, vậy tinh anh và mấy tên giảo hoạt, ặc nhầm, và mấy tên thông minh tuyệt đỉnh trong thập đại gia tộc kia, dĩ nhiên cũng hiểu rõ. Chẳng qua băng đại nữ vương đối với chuyện này chỉ có cười lạnh, nhướn mày nhìn Kỳ Thanh Lân, nói:
“Nếu nhóc ngươi có thể lên làm gia chủ Kỳ gia, có lẽ ta còn có thể tin ngươi có thể cùng toàn gia con rồng độc đó đấu một trận sống mái. Còn nếu là người khác, câu kia nói như thế nào nhỉ? Có phải là nhân yêu thì phải tự mình biết mình?..... Chậc, ta thực không hiểu nổi thuộc tính của loại nhân yêu thời cổ, tại sao là nhân yêu[] phải tự mình biết mình, không lẽ ý bảo bọn họ không được đi gây họa cho người khác?”
Nghe thế, Kim Dư thiếu chút nữa đã trực tiếp quỳ xuống đất, dì hai à, dì có thể sắc bén thêm chút nữa được hôn?! Là nhân yêu thì tự mình hiểu lấy…. Nhân yêu với cổ nhân chúng tôi nghe xong sẽ thống khổ đến mức có khả năng hộc máu mà chết a!!
“Khụ khụ…..Tiểu thư, đã là người thì phải tự mình biết mình mới đúng.”
Trung khuyển đại soái ca có mái tóc màu bạc dường như là thị vệ cấp cao nhất nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Băng nữ vương nhịn không được phải nhắc nhở một câu, sau đó liền nhận một cái liếc trắng mắt của nữ vương đại nhân, “Ta nói cái gì thì chính là cái đó!!! Mau tới Trân Tàng Quán!! Hừ, nghe nói năm nay Long gia nhặt được một bảo vật có niên đại từ thời kỳ Hồng Hoang viễn cổ, ta muốn nhìn xem đó là cái gì!”
Nữ vương đại nhân dời bước đi. Sau khi nàng đi, Kim Dư chợt quay đầu, cùng mấy người Kim Khiêm, Linh Sùng còn có Bạch Toa nhìn nhau một cái, sau đó bạn bác sĩ vô lương nở nụ cười dâm đãng, nói: “Xem ra dì đã quyết định rồi, cặp đôi trung khuyển nữ vương, ừm, mạnh à nha!”
Tuy Kim Dư cảm thấy lời nói của tên này thực dâm đãng, nhưng không muốn thừa nhận cũng không được, cái người kia thật xứng với bà dì nhà y a!! Muốn hỏi vì sao bọn họ lại khẳng định như vậy hả? Ông chủ Kim sẽ dùng hai con mắt đã cường hóa lên version . nói cho cậu biết, mẹ nó có thấy nữ vương sau khi nghe trung khuyển nói xong thì mặt đỏ lên không hả!! Này quả thực là kỳ tích!
Cậu muốn xem boss có bộ dáng bị đả kích như thế nào không, hiển nhiên là do thần tượng trong lòng sụp đổ rồi đó mà……
Bất quá cái Trân Tàng Quán gì đó và bảo vật thời kỳ Hồng Hoang viễn cổ mà dì nói là cái gì vậy. Hình như cái chữ viễn cổ là chỉ thời đại Địa Cầu y ở, vậy cái thời đại Hồng Hoang mà bọn họ nói…….
“Đậu má! Ông tuyệt đối không tin có Kim Giao tiễn, Ngọc Diện Cửu Vĩ Hồ gì đó đâu nha!!!” Chẳng lẽ y đã sai lầm khi nghĩ rằng bản thân đang ở trong một cái thế giới đầy dị năng công nghệ cao, mẹ nó qua lâu như vậy mới biết bản thân đang sống trong thế giới tu chân quỷ dị sao?!
Trong một khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Kim Dư đã biến hóa đến mức khiến người người không thể không ca ngợi!
“Chậc chậc, không biết y đang suy nghĩ gì nữa, có đôi khi biểu tình trên mặt quả thật so với gặp quỷ còn quái đản hơn.”
“Ừm, y không phải là bị cái gì chứ?” Ẩn_Quỷ_Lâu
“Thiết, anh nghĩ tôi vẫn chưa âm thầm kiểm tra sao? Tinh thần của thằng nhóc này rất bình thường. Anh nói xem, lúc thằng nhóc này bình thường đã dày vò con người ta lắm rồi, thế nhưng Trường Tiêu anh còn muốn nhìn thấy lúc y không bình thường nữa hả?!” Bạn bác sĩ vô lương mất bình tĩnh, nói: “Anh muốn y hại chết mọi người a?!”
Long Trường Tiêu nghe vậy lắc đầu muốn biện giải, nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói âm trắc trắc: “Anh yên tâm, có nói như thế nào thì tôi cũng là người lương thiện, nên dù tinh thần tôi có không bình thường đi nữa, tôi cũng chỉ sẽ một lòng một dạ giày vò chết anh, để người khác sống hạnh phúc giúp đỡ cuộc đời bi thảm của anh thì tốt hơn.”
Vì thế Kim Khiêm im lặng, quay đầu, kỳ thật gã cái gì cũng chưa có nói.
“Được rồi, nơi này chỉ còn lại chúng ta thôi, đại hội giao dịch mới là quan trọng nhất, không phải sao? Tốt xấu gì thì tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, có cái gì đặc sắc thì mau mau giới thiệu đi nha!” Kim Dư uy hiếp Kim Khiêm xong liền khôi phục lại bình thường, vẻ mặt hưng phấn nhìn một vòng bốn người. Bánh Bao, Tiểu Bảo và Nhị Hắc ở bên cạnh mắt lòe lòe phát sáng, làm tôn lên dáng vẻ bình tĩnh có chút thái quá của Đại Bạch, Đại Đại Bạch, Vượng Vượng và Tiểu Bạch.
Meo! [ Xem cái lông gì! Ông đã đến mấy lần rồi, đã từng tham gia đấu thú luôn rồi đó, ghê chưa?]
Tiểu Bạch vung móng cào Bánh Bao đang đứng ngay bên cạnh, ánh mắt ghét bỏ: [Thổ Báo Tử!]
Bánh Bao nghe xong liền ấm ức ngao một tiếng, mẹ nó sau này nó mới phát hiện tự dưng lại mọc ra thêm cái tên vào chủng tộc của nó, ba chữ thổ bao tử[] [Báo Tử] này, nói thế nào cũng đều không thoát nổi!
“Ha ha, kỳ thật, tuy đại hội giao dịch rất nổi tiếng, nhưng cũng không có phức tạp như mọi người đã tưởng tượng.” Bạch Toa xoa Hắc Đoàn, cười giới thiệu: “Đại hội giao dịch tổng cộng chia ra làm ba phần. Phân biệt là Trân Tàng Quán, thính phòng đấu giá và đấu thú tràng.”
“Ba địa phương này tên như ý nghĩa. Chính là ba nơi để các thế lực tham dự so đấu với nhau.”
Nghe vậy Kim Dư liền gật đầu hiểu biết. “Cũng chính là nơi để so của cải nhà ai dày hơn, tiền nhà ai nhiều hơn, thực lực nhà ai mạnh hơn.” Một phương pháp so sánh thật bình thường.
Nghe thấy Kim Dư nói, Bạch Toa và Bạch Lăng đều cười. Bạch Lăng nhịn không được cười nói: “Vẫn chỉ có Tiểu Kim hiểu. Khoe khoe gì, nói trắng ra chỉ là đi so quyền, tiền và lực thôi.”
“Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi. Giả đò cao thượng làm cái chi.” Kim Dư được đại mỹ nhân khen, vui vẻ phô trương chút đỉnh. Cái bộ dáng vênh mặt kia lúc đập vào mắt mọi người đều thiếu đánh đến cực điểm, đương nhiên, chỉ có duy nhất một ngoại lệ, không nói cũng biết mà.
“Trân Tàng Quán Băng di nói lúc nãy chính là nơi để các thế lực so đấu của cải vốn liếng, kỳ thật nói trắng ra, chính là quyền thế. Những thứ được trưng bày trong Trân Quý Quán, không nhất định phải là thứ vô giá, thậm chí thứ đó có thể chẳng đáng một đồng, nhưng thứ đó bắt buộc phải có đủ tính chất ‘cổ xưa’ và ‘chiều sâu’. Bởi vì chỉ có những gia tộc truyền thừa lâu năm mới có được những thứ tuy không đáng giá nhưng lại có ý nghĩa sâu xa.”
Kim Dư gật đầu, “Ồ, nghe em gái Toa Toa giải thích, hình như có vẻ thần thánh lắm nha.”
Bạch Toa cười, “Nào có, kỳ thật có rất nhiều thứ, tỷ như Long gia và Kỳ gia, thậm chí là gia tộc của chúng ta, chỉ cần có thế lực thì có thể sai người ở các tiểu gia tộc khác cung cấp cho một vài món. Bởi vậy mới nói, này chính là một loại so đấu thế lực. Đương nhiên cũng có vài món chân chính được truyền thừa, ừm, đến đây đã là cực hạn của ta rồi, Kim đại ca ngươi hỏi Linh Sùng miệng quạ đen kia đi, mấy món đồ truyền thừa của nhà bọn họ có thể hù chết người đó.”
Nháy mắt, Kim Dư liền nhìn về phía bạn thần côn, người kia nhướn mi lên, ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng khoe, liền bị Long đại thiếu đánh gãy.
“Nhà bọn họ có gia phả. Là từ trước cuộc Đại Di Cư bảo tồn cho đến nay.”
! !
Cho dù lời nói của Long Trường Tiêu không mang theo chút khuếch đại thổi phồng nào, nhưng Kim Dư cũng không thể nhịn được phải hít vào một hơi, nhìn không ra nha, hai từ gia phả này vẫn còn được nghe nha.
Linh Sùng bị Long Trường Tiêu chiếm mất cơ hội khoe của, cực kỳ ảo não a, mẹ đó đồ con rồng đầu gỗ chết tiệt! Ông không phải chỉ mới gạt cậu có một vài lần thôi sao, sao cậu vẫn cứ mang thù cho tới bây giờ vậy!! Ở trên nóc nhà đột nhiên truyền đến một tiếng cười cực nhỏ, càng khiến cho sắc mặt Linh Sùng đen thêm.
“Được rồi, đừng có ở chỗ này mà nghĩ nữa. Nếu thật sự muốn xem, vậy tới Trân Tàng Quán đi, tuyệt đối có thể để cho cậu nhìn đến đại khai nhãn giới! Có đôi khi tôi không hiểu nổi, những người cổ nhân trước kia, đầu óc rốt cục là được vận hành theo cái kiểu gì mới có thể làm ra nhiều món đồ loạn thất bát tao quỷ dị đến như vậy…..”
Kim Khiêm vừa nói vừa phất phất tay bảo mọi người và thú cùng đi, gã thì vừa đi vừa thì thào tự nói, khiến con cá voi thời tiền sử và bạn hảo hán thời tiền sử đồng loạt im thin thít, mặt mang theo chút nét 囧, nhưng nhiều nhất chính là ngứa tay!
Con cá voi thời tiền sử và hảo hán thời tiền sử liếc nhau, sau đó mới phát hiện, trên đất khách quê người vô tình gặp được cố tri là một sự kiện con mẹ nó khiến người ta vui sướng cảm động biết bao nhiêu!! Ít nhất vẫn còn có một người có thể chứng minh, đầu óc của bọn họ tuyệt đối bình thường trăm phần trăm, người không bình thường chính là cái đám Tân Nhân Loại bị biến dị sai lệch lạc kia!! Ẩn Quỷ Lâu