Đại danh của Phòng Giao Dịch là Phòng Đấu Giá. Tên sau so với tên trước dễ nghe gấp nhiều lần là chuyện dĩ nhiên, giống như đại danh và nhũ danh vậy, tên trước so với tên sau tốt hơn rất nhiều.
Đồng dạng, bình thường có thể gọi nhũ danh, vậy chứng tỏ quan hệ giữa hai người so với người chỉ có thể gọi đại danh thì thân cận hơn rất nhiều. Cho nên đối với những người khác, tuyệt đối có sự khác nhau. Một khi đã có sự khác nhau, tự nhiên liền có hữu thân sơ viễn cận, đủ loại thương lượng cửa sau khai tiểu táo gì gì đó, cho nên nói.
Mấy cuộc thi sơ tuyển gì đó, thập đại gia tộc đều được miễn, trực tiếp tiến thẳng vào chung kết. Kim Dư vốn cũng có thể tiến thẳng vào trận chung kết, mấy loại quan hệ dây mơ rễ má đi cửa sau đút phong bì y cũng có nhiều, nhưng nói như thế nào thì, nếu một nhân vật nhỏ không danh không tiếng đột nhiên nhảy thẳng vào chung kết, cho dù cậu có bản lãnh thật sự, cuối cùng cũng bị xem là nam sủng.
Cho nên ông chủ Kim mới muốn bắt đầu từ vòng sơ tuyển.
Tử kim tệ gì đó, ông chủ Kim tỏ vẻ chả có áp lực gì……
À, cậu nói cậu không tin vì thường thấy con cá voi tiền sử yêu tiền này luôn lấy đủ loại cớ cường ép bóc lột đám dị thú làm công, chuyên đi cọ cơm chứ tuyệt đối không chịu bỏ tiền lại cộng thêm đủ loại giá cả cho thuê dị thú quý hiếm sao.
Đối với chuyện này, ông chủ Kim chỉ tỏ vẻ cười nhạo.an.quy.lau
Ngu ngốc! Bộ không biết muốn tiết kiệm tiền thì phải biết cách không để cho tiền của bản thân bị thất thoát ra ngoài, ngược lại còn phải dùng hết mọi biện pháp để người khác tự bỏ tiền cho mình sao? Vắt chày ra nước không có nghĩa bản thân đã tới mức khốn cùng tuyệt vọng, tương phản, người thường vắt chày ra nước, mới thật sự là phú hào.
Huống hồ, dựa vào cuộc thi này, y vừa có thể gia tăng tính cạnh tranh cũng vừa có thể trở thành người cung cấp vật phẩm trân quý, cho nên nói, mục tiêu của ông chủ Kim lần này tuyệt đối không cao, chỉ cần đứng trong ba hạng đầu là được rồi. Thật sự đó.
Cái người phú hào chân chính nào đó ngay lúc bắt đầu đấu giá đã lập tức hiển lộ ra thực lực nghịch thiên. Không phải bạn cá vừa thấy cái gì liền chụp lấy cái đó, giống bọn nhà giàu mới nổi cả người đều mang theo tử kim tệ. Trên thực tế, Kim Dư chỉ cần nhấn một cái thôi, nhưng chính vì một cái nhấn này, đã khiến cho các phú hào và nhóm chính trị gia bị một trận đau trứng –
Mua với cái giá gấp mười lần so với giá trị của bảo bối, mẹ nó thế nhưng đó lại là do mấy con dị thú kia không cẩn thận ấn trúng?!
Bình thường, nếu dị thú không cẩn thận đụng phải phím tăng giá, chủ nhân trước tiên sẽ thanh minh đó chỉ là sai lầm, đúng không?! Nhưng người này có phải là đầu bị vô nước không vậy? Chỉ răn dạy vài câu sau đó bình tĩnh chấp nhận mua một cái máy chơi game quang ảnh hoàn toàn không đáng giá như thế?!
Là Nhị Thế Tổ không nên thân nào tới tạp bãi vậy?!
Giống như cảnh người ngoài nhìn thấy, Kim Dư vốn đang do dự rốt cục phải ra giá như thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận tiến vào vòng cạnh tranh tiếp theo, thì cuộc tư đấu giữa Tiểu Bảo và con khỉ nhỏ ở bên cạnh đã thăng tới mức lôi cả tám trăm đời tổ tông ra mà rủa rồi. Vì thế, dưới tình huống con khỉ nhỏ đứng không vững, Bánh Bao lại cố ý, Đại Đại Bạch còn chưa có duỗi chân ra, Tiểu Bảo đã ngao ngao vồ tới con khỉ nhỏ khiến nó đụng vào phím tăng giá. Cùng lúc đó, Tiểu Bạch bởi vì sung sướng khi thấy người gặp họa mà trượt chân, toàn bộ thân mình oạch một phát ngã thẳng vào phím tăng giá bội số…. Thực xui xẻo, đó lại là nút bội số lớn nhất - gấp mười.
.......
............T_T.
Bạn cá sờ sờ cằm, mặt không chút thay đổi. Bốn đứa gây họa kia thì khóc không ra nước mắt.
“Tụi mày…..”
Ngao !
Miêu !
Ô !
Chi chi ! ! !
“Bởi vì tụi mày không phải cố ý cho nên tao mới không tính toán bán tụi mày đi, dùng lố ba ngàn tử kim tệ rồi, tụi mày biết phải làm thế nào rồi chứ?” Kim Dư nghe tiếng kêu rên đáng thương hề hề của mấy đứa kia, thở dài trấn an: “Không sao không sao, nhiều lắm thì tụi mày tới Đầm Lầy Sinh Tử tìm Sinh Tử Thụ ba ngày đi, một cái này có giá năm ngàn tử kim tệ đó.”
Ngao...... Miêu...... Ô ô......[ Không muốn sống cái chỗ u ám đó đâu, ai cho miếng sét đánh chết tụi tui luôn đi a!]
Chi? [Ê, mấy người có cần phải làm ra bộ dáng muốn chết không muốn sống như vậy không a? Không phải chỉ cần trả tiền lại là được rồi sao………]
Ngao…..Em gái mày!! [Ông muốn báo thù mày báo thù mày báo thù mày! Bởi vậy mới nói ông hận nhất là con khỉ!!!]
Vì thế, lại tiếp tục đánh.
Nửa tiếng sau, vòng thi sơ cấp kết thúc, Kim Dư đương nhiên được nhân viên đưa bài tử tiếp tục đấu giá rồi. Mà trừ chuyện này ra, còn có một nhân viên vẻ mặt khiếp sợ còn cực kỳ tất cung tất kính giao tấm thẻ đen nhánh vào tay Kim Dư. Bởi vì một màn này xảy ra sau lưng những người khác, cho nên vỏn vẹn chỉ có mấy người thấy được tấm thẻ đen kia, ngay lập tức trên mặt mấy người này liền xuất hiện đủ màu xanh trắng, cực kỳ khiếp sợ!
Móa nó, ông biết ngày thường cái con cá voi tiền sử phúc hắc giảo hoạt hung tàn này giả nghèo rồi mà!! Phải có trong tay hơn thiên vạn tử kim tệ mới có tư cách nhận được thẻ hắc tinh quang này, má nó sau này mấy người dám tới tiệm ông ăn còn đòi giảm nửa giá nữa thì coi chừng ông hạ độc chết mấy người!!
Ông chủ nhà hàng tại Ám Nhai nhìn chằm chằm tấm thẻ, trong lòng nghĩ lần sau còn giảm nửa giá nữa thì tự mình đi nuốt cái đĩa luôn đi!!
Đương nhiên ánh mắt oán niệm như thế thì làm sao có người không nhìn ra chứ. Kim Dư quay đầu, sau đó, lau mặt một cái, làm bộ như tôi cái gì cũng không nhìn thấy rồi quay đầu đi. Ăn cơm nhất định phải giảm nửa giá! Chuyện này tuyệt đối không thể thay đổi!
Chờ đến lúc Kim Dư mang theo dị thú nhà mình tiến vào Phòng Đấu Giá thứ hai, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sơn Bạch Lộc đang khổ bức ngồi bên cạnh huynh trưởng, sau đó dạo qua một vòng, lại nhìn thấy vài người thuộc nhánh của thập đại gia tộc. Vì vậy có thể khẳng định, cuộc đấu giá tiến hành ở trong này đã bắt đầu đề cập tới các chặng đường buôn bán và phân phối lợi ích rồi, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn được người trong thập đại gia tộc, cùng với Quân bộ, đám người hiệp hội thợ săn và hiệp hội thám hiểm.
Gian hội trường này rất lớn, đám người Kim Dư xông qua được trận đầu đều là do có chỗ dựa phía sau. Nhưng có thế nào thì chỗ dựa cũng không bằng những người có mặt ở đây. Bỗng nhiên, một trận kinh hô từ trước đài truyền đến, Kim Dư đứng trên người Vượng Vượng nhìn thấy, liền co rút khóe miệng.
Cái tên nhã nhặn đeo mắt kính gọng vàng kia thực quen mắt nha.
“Kia không phải là quản gia của Kỳ đại thiếu gia sao? Chẳng lẽ Kỳ đại thiếu gia nhìn trúng trân phẩm hay là gian hàng của thế lực nào rồi?!”
Có người nhịn không được kinh hô ra tiếng. Sơn Bạch Lộc vừa nghe thấy liền trợn trắng mắt, Kỳ boss không phải nhìn trúng bảo bối hay là thế lực gì hết, chỉ là bảo bối mà vị Kỳ boss coi trọng nhất hiện đang ở trong hội trường này mà thôi…. Ô, hắn cá một thùng tử kim tệ, nếu không có người kia ngăn cản, boss sẽ không phải tự mình đến xem như thế này, mà là tự bản thân những người đó đến trình diện với hắn rồi!!
Sau khi Sơn Bạch Lộc trợn trắng mắt không cho là đúng, bỗng trước đài lại đi ra một người, mà sự xuất hiện của người này lại dẫn phát ra một tràng nghị luận, bất quá so với tiếng ồn ào kinh thán vừa đề phòng vừa cảm thán lúc Ất Văn xuất hiện, lần này có hơn vài phần đánh giá khinh thường.
“Nhị thiếu gia sao lại đại giá quang lâm?” Đây là giọng kinh hỉ của nhị ca nhà Sơn Bạch Lộc.
“….. Mẹ nó cái thằng ngu này là ghét bỏ bản thân chết không đủ nhanh đúng không…..” Đây là giọng kinh hỉ của Sơn Bạch Lộc. “Ông thích nhất là nhìn lão đại khi dễ kẻ yếu! Bạn thân, đừng có chết mau quá a!!”-AQL-
Đại danh của Phòng Giao Dịch là Phòng Đấu Giá. Tên sau so với tên trước dễ nghe gấp nhiều lần là chuyện dĩ nhiên, giống như đại danh và nhũ danh vậy, tên trước so với tên sau tốt hơn rất nhiều.
Đồng dạng, bình thường có thể gọi nhũ danh, vậy chứng tỏ quan hệ giữa hai người so với người chỉ có thể gọi đại danh thì thân cận hơn rất nhiều. Cho nên đối với những người khác, tuyệt đối có sự khác nhau. Một khi đã có sự khác nhau, tự nhiên liền có hữu thân sơ viễn cận, đủ loại thương lượng cửa sau khai tiểu táo gì gì đó, cho nên nói.
Mấy cuộc thi sơ tuyển gì đó, thập đại gia tộc đều được miễn, trực tiếp tiến thẳng vào chung kết. Kim Dư vốn cũng có thể tiến thẳng vào trận chung kết, mấy loại quan hệ dây mơ rễ má đi cửa sau đút phong bì y cũng có nhiều, nhưng nói như thế nào thì, nếu một nhân vật nhỏ không danh không tiếng đột nhiên nhảy thẳng vào chung kết, cho dù cậu có bản lãnh thật sự, cuối cùng cũng bị xem là nam sủng.
Cho nên ông chủ Kim mới muốn bắt đầu từ vòng sơ tuyển.
Tử kim tệ gì đó, ông chủ Kim tỏ vẻ chả có áp lực gì……
À, cậu nói cậu không tin vì thường thấy con cá voi tiền sử yêu tiền này luôn lấy đủ loại cớ cường ép bóc lột đám dị thú làm công, chuyên đi cọ cơm chứ tuyệt đối không chịu bỏ tiền lại cộng thêm đủ loại giá cả cho thuê dị thú quý hiếm sao.
Đối với chuyện này, ông chủ Kim chỉ tỏ vẻ cười nhạo.an.quy.lau
Ngu ngốc! Bộ không biết muốn tiết kiệm tiền thì phải biết cách không để cho tiền của bản thân bị thất thoát ra ngoài, ngược lại còn phải dùng hết mọi biện pháp để người khác tự bỏ tiền cho mình sao? Vắt chày ra nước không có nghĩa bản thân đã tới mức khốn cùng tuyệt vọng, tương phản, người thường vắt chày ra nước, mới thật sự là phú hào.
Huống hồ, dựa vào cuộc thi này, y vừa có thể gia tăng tính cạnh tranh cũng vừa có thể trở thành người cung cấp vật phẩm trân quý, cho nên nói, mục tiêu của ông chủ Kim lần này tuyệt đối không cao, chỉ cần đứng trong ba hạng đầu là được rồi. Thật sự đó.
Cái người phú hào chân chính nào đó ngay lúc bắt đầu đấu giá đã lập tức hiển lộ ra thực lực nghịch thiên. Không phải bạn cá vừa thấy cái gì liền chụp lấy cái đó, giống bọn nhà giàu mới nổi cả người đều mang theo tử kim tệ. Trên thực tế, Kim Dư chỉ cần nhấn một cái thôi, nhưng chính vì một cái nhấn này, đã khiến cho các phú hào và nhóm chính trị gia bị một trận đau trứng –
Mua với cái giá gấp mười lần so với giá trị của bảo bối, mẹ nó thế nhưng đó lại là do mấy con dị thú kia không cẩn thận ấn trúng?!
Bình thường, nếu dị thú không cẩn thận đụng phải phím tăng giá, chủ nhân trước tiên sẽ thanh minh đó chỉ là sai lầm, đúng không?! Nhưng người này có phải là đầu bị vô nước không vậy? Chỉ răn dạy vài câu sau đó bình tĩnh chấp nhận mua một cái máy chơi game quang ảnh hoàn toàn không đáng giá như thế?!
Là Nhị Thế Tổ không nên thân nào tới tạp bãi vậy?!
Giống như cảnh người ngoài nhìn thấy, Kim Dư vốn đang do dự rốt cục phải ra giá như thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận tiến vào vòng cạnh tranh tiếp theo, thì cuộc tư đấu giữa Tiểu Bảo và con khỉ nhỏ ở bên cạnh đã thăng tới mức lôi cả tám trăm đời tổ tông ra mà rủa rồi. Vì thế, dưới tình huống con khỉ nhỏ đứng không vững, Bánh Bao lại cố ý, Đại Đại Bạch còn chưa có duỗi chân ra, Tiểu Bảo đã ngao ngao vồ tới con khỉ nhỏ khiến nó đụng vào phím tăng giá. Cùng lúc đó, Tiểu Bạch bởi vì sung sướng khi thấy người gặp họa mà trượt chân, toàn bộ thân mình oạch một phát ngã thẳng vào phím tăng giá bội số…. Thực xui xẻo, đó lại là nút bội số lớn nhất - gấp mười.
.......
............T_T.
Bạn cá sờ sờ cằm, mặt không chút thay đổi. Bốn đứa gây họa kia thì khóc không ra nước mắt.
“Tụi mày…..”
Ngao !
Miêu !
Ô !
Chi chi ! ! !
“Bởi vì tụi mày không phải cố ý cho nên tao mới không tính toán bán tụi mày đi, dùng lố ba ngàn tử kim tệ rồi, tụi mày biết phải làm thế nào rồi chứ?” Kim Dư nghe tiếng kêu rên đáng thương hề hề của mấy đứa kia, thở dài trấn an: “Không sao không sao, nhiều lắm thì tụi mày tới Đầm Lầy Sinh Tử tìm Sinh Tử Thụ ba ngày đi, một cái này có giá năm ngàn tử kim tệ đó.”
Ngao...... Miêu...... Ô ô......[ Không muốn sống cái chỗ u ám đó đâu, ai cho miếng sét đánh chết tụi tui luôn đi a!]
Chi? [Ê, mấy người có cần phải làm ra bộ dáng muốn chết không muốn sống như vậy không a? Không phải chỉ cần trả tiền lại là được rồi sao………]
Ngao…..Em gái mày!! [Ông muốn báo thù mày báo thù mày báo thù mày! Bởi vậy mới nói ông hận nhất là con khỉ!!!]
Vì thế, lại tiếp tục đánh.
Nửa tiếng sau, vòng thi sơ cấp kết thúc, Kim Dư đương nhiên được nhân viên đưa bài tử tiếp tục đấu giá rồi. Mà trừ chuyện này ra, còn có một nhân viên vẻ mặt khiếp sợ còn cực kỳ tất cung tất kính giao tấm thẻ đen nhánh vào tay Kim Dư. Bởi vì một màn này xảy ra sau lưng những người khác, cho nên vỏn vẹn chỉ có mấy người thấy được tấm thẻ đen kia, ngay lập tức trên mặt mấy người này liền xuất hiện đủ màu xanh trắng, cực kỳ khiếp sợ!
Móa nó, ông biết ngày thường cái con cá voi tiền sử phúc hắc giảo hoạt hung tàn này giả nghèo rồi mà!! Phải có trong tay hơn thiên vạn tử kim tệ mới có tư cách nhận được thẻ hắc tinh quang này, má nó sau này mấy người dám tới tiệm ông ăn còn đòi giảm nửa giá nữa thì coi chừng ông hạ độc chết mấy người!!
Ông chủ nhà hàng tại Ám Nhai nhìn chằm chằm tấm thẻ, trong lòng nghĩ lần sau còn giảm nửa giá nữa thì tự mình đi nuốt cái đĩa luôn đi!!
Đương nhiên ánh mắt oán niệm như thế thì làm sao có người không nhìn ra chứ. Kim Dư quay đầu, sau đó, lau mặt một cái, làm bộ như tôi cái gì cũng không nhìn thấy rồi quay đầu đi. Ăn cơm nhất định phải giảm nửa giá! Chuyện này tuyệt đối không thể thay đổi!
Chờ đến lúc Kim Dư mang theo dị thú nhà mình tiến vào Phòng Đấu Giá thứ hai, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sơn Bạch Lộc đang khổ bức ngồi bên cạnh huynh trưởng, sau đó dạo qua một vòng, lại nhìn thấy vài người thuộc nhánh của thập đại gia tộc. Vì vậy có thể khẳng định, cuộc đấu giá tiến hành ở trong này đã bắt đầu đề cập tới các chặng đường buôn bán và phân phối lợi ích rồi, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn được người trong thập đại gia tộc, cùng với Quân bộ, đám người hiệp hội thợ săn và hiệp hội thám hiểm.
Gian hội trường này rất lớn, đám người Kim Dư xông qua được trận đầu đều là do có chỗ dựa phía sau. Nhưng có thế nào thì chỗ dựa cũng không bằng những người có mặt ở đây. Bỗng nhiên, một trận kinh hô từ trước đài truyền đến, Kim Dư đứng trên người Vượng Vượng nhìn thấy, liền co rút khóe miệng.
Cái tên nhã nhặn đeo mắt kính gọng vàng kia thực quen mắt nha.
“Kia không phải là quản gia của Kỳ đại thiếu gia sao? Chẳng lẽ Kỳ đại thiếu gia nhìn trúng trân phẩm hay là gian hàng của thế lực nào rồi?!”
Có người nhịn không được kinh hô ra tiếng. Sơn Bạch Lộc vừa nghe thấy liền trợn trắng mắt, Kỳ boss không phải nhìn trúng bảo bối hay là thế lực gì hết, chỉ là bảo bối mà vị Kỳ boss coi trọng nhất hiện đang ở trong hội trường này mà thôi…. Ô, hắn cá một thùng tử kim tệ, nếu không có người kia ngăn cản, boss sẽ không phải tự mình đến xem như thế này, mà là tự bản thân những người đó đến trình diện với hắn rồi!!
Sau khi Sơn Bạch Lộc trợn trắng mắt không cho là đúng, bỗng trước đài lại đi ra một người, mà sự xuất hiện của người này lại dẫn phát ra một tràng nghị luận, bất quá so với tiếng ồn ào kinh thán vừa đề phòng vừa cảm thán lúc Ất Văn xuất hiện, lần này có hơn vài phần đánh giá khinh thường.
“Nhị thiếu gia sao lại đại giá quang lâm?” Đây là giọng kinh hỉ của nhị ca nhà Sơn Bạch Lộc.
“….. Mẹ nó cái thằng ngu này là ghét bỏ bản thân chết không đủ nhanh đúng không…..” Đây là giọng kinh hỉ của Sơn Bạch Lộc. “Ông thích nhất là nhìn lão đại khi dễ kẻ yếu! Bạn thân, đừng có chết mau quá a!!”-AQL-