Mặc kệ trong lòng đám người Kỳ Thanh Lân và Kim Dư có khinh bỉ mấy ý tưởng viển vông của đám người tổng thống như thế nào thì hiện tại thực sự là không có cách gì thay đổi.
Kỳ Thanh Lân vốn còn đang tính toán làm thêm chút gì đó tại đại hội Nam Bộ, ít nhất cũng phải đạp địa vị Kỳ Vân Khiếu xuống dưới chân, nhưng trải qua cuộc bạo động dị thú, có như thế nào thì cũng không thể hạ thủ được.
Bất quá, cho dù có là thế, bên trong thập đại thế gia, chỉ cần là người thông minh liền sẽ rõ, Kỳ Vân Khiếu không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Hơn nữa, đã có ít nhất ba nhà trong thập đại thế gia ngấm ngầm xác nhận vị trí tồn tại của Kỳ Thanh Lân.
Cho nên, Kỳ Thanh Lân chỉ cần nhìn, cái gì cũng không cần làm là được.
Nha, tuy khả năng để boss cái gì cũng không cần làm thật sự là quá nhỏ.
“Ha ha, nếu Kình Triết đã nguyện ý làm đại biểu đàm phán, vậy đương nhiên sẽ cho ngươi sự ủng hộ lớn nhất. Chẳng những cam đoan bảo đảm an toàn cho ngươi, chờ đến lúc ngươi thành công, ta tất nhiên sẽ đứng ở trước mặt toàn thể nhân loại cảm tạ đại nghĩa của ngươi.” Tổng thống Bạch Phú Trì vừa vui vẻ giao đồ vật trong tay cho Sơn Kình Triết, vừa ưng thuận hứa hẹn. Đương nhiên, mấy cái hứa hẹn này vừa vào tai Kim Dư liền cảm thấy thật sự là có chút, ừm, tay không bắt bạch lang.
Sơn Kình Triết kỳ thật cũng không phải là một tên ngốc, chỉ cần nhìn Sơn Bạch Lộc xém chút nữa bị gã hại chết cũng đủ hiểu. Hơn nữa, lúc gã hại người, lão đại Sơn gia hoàn toàn không phát hiện ra, đủ để thấy đây là một kẻ rất cẩn thận rất âm độc. Nhưng mấy ngày gần đây Sơn Kình Triết lại cảm thấy khó chịu.
Vốn gã muốn nhanh chóng dùng thủ đoạn khiến đứa em ngu bẩm sinh ngạo kiều lại không hiểu chuyện im lặng mà sống, nhưng ai mà ngờ cái thằng nhóc động kinh này vừa đuổi theo dị thú chạy trốn lại túm được một lão đại chứ?! Mà sau khi cái đứa em ngu bẩm sinh của gã vừa bước vào cửa hàng thú cưng dị thú số 138 xong, lại giống như được kích hoạt thuộc tính ẩn, bắt đầu phản kích lại a!!
Vì thế, phía trước có ông chủ Kim và đủ loại dị thú như hổ rình mồi, phía sau lại có bác sĩ vô lương và Tiểu Lang, mê điệp thú tung phấn đào hầm, anh hai nhà Sơn gia rất nhanh phát hiện ra bản thân bị hãm hại, hơn nữa đất đã lên tới cổ rồi! Mà triệt để khiến anh hai nhà Sơn gia quyết định không thể cứ ngồi chờ chết chính là, trong đại hội giao dịch Nam Bộ, Sơn Bạch Lộc đã lộ mặt, mẹ nó khiến cha gã bắt đầu chuyển hướng đưa tâm về phía nó a!! Đây là chuyện Sơn Kình Triết tuyệt đối tuyệt đối không thể chịu đựng được!!
Cho nên, khi thấy có thể nhận được lợi ích cực lớn cộng thêm việc có khả năng xuất đầu lộ diện, Sơn Kình Triết nghĩ thoáng một chút, liền quyết định cắn răng làm!!
Không nói tới việc có nguy hiểm mới có giàu sang, tốt xấu gì thì gã cũng rất tự tin với khả năng lừa gạt của gã. Lão nhị nhà Sơn gia tin chắc, chỉ cần có thể thấy dị thú, dựa vào miệng lưỡi ba tấc không xương của gã tuyệt đối có thể lừa được 90% đám dị thú!! Mà đến cái lúc kia a a a a a, đừng nói tới cái thằng ngu bẩm sinh Sơn Bạch Lộc kia, cho dù có là anh cả, cũng không phải là đối thủ của gã!
Nhìn biểu tình biến hóa khó lường trên mặt Sơn Kình Triết, Kim Dư nhướn mày. Kim Khiêm ở bên cạnh thì âm trắc trắc cười ra hai tiếng.
“Chậc, đừng kích động, chúng ta xem kịch, xem kịch là được rồi.”
Theo như ý tưởng của nhóm tổng thống, đàm phán dĩ nhiên phải chọn loại địa phương có lợi cho nhân loại, giống như nội dung đàm phán cũng phải có lợi cho nhân loại vậy, nhưng đợi đến khi bọn họ muốn tiến hành đàm phán mới đau đớn phát hiện, bọn họ không biết cách liên hệ với dị thú a! Đàm phán đàm phán, nói như thế nào thì hai bên cũng phải có khả năng đàm phán mới được chứ?! Chỉ có một bên ngồi ở bàn đàm phán, này, ừm, có vẻ hơi ngu, thực không ổn tí nào.
Nhưng mà, vấn đề là, liên lạc như thế nào đây?! Liên lạc với Tam Hoàng thống lĩnh tối cao của đám dị thú ấy hả?!
Trong lúc nhất thời, tổng thống xấu hổ cực kỳ, bọn người Kim Dư, Kỳ Thanh Lân và Kim lão thì nhìn trời ngắm hoa dòm sàn nhà ngó bàn chân, không muốn tự đi tìm ngược.
“Chậc!! Khụ khụ!! Các vị nên đưa ra ý kiến của mình đi, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, ai cũng không được lợi a!” Tổng thống lên tiếng, mẹ nó ông mới không tin mấy người không có cách nào đâu, nghe nói còn có loại thú truyền âm ngàn dặm mà?! Chỉ cần dị thú này có anh chị em song sinh, cho dù cách mấy cái tinh cầu cũng có thể cảm ứng được lời nói của đối phương, đương nhiên, loại dị thú phụ trợ sinh hoạt này, khá giống với mê điệp thú, khả ngộ bất khả cầu[113].
Nhưng phàm là thế gia lâu đời đều sẽ có hàng tồn trữ, cho nên đừng có cất giấu nữa, ngoan ngoãn biết điều, mau đem ra cống hiến đi!
Bất quá tổng thống lại bị các đại lão ngó lơ.
Kim Dư nhìn hình ảnh trước mắt càng lúc càng cảm thấy bực bội. Vốn y không muốn tới nơi này giúp vui, tuy rất là thích náo nhiệt, nhưng bởi vì bị lão nguyên soái điểm danh, hơn nữa mấy cái hội nghị thủ lĩnh cơ mật như thế này rất hiếm, y cũng muốn nhìn xem thống lĩnh tối cao của nhân loại rốt cục là ra làm sao cho nên mới theo tới. Nhưng từ đầu đến đuôi, ông chủ Kim chỉ có một cảm giác duy nhất chính là bị lừa, y đến tột cùng là vì sao lại tới đây a?! Nghe tới nghe lui còn không bằng mau chóng quay về trấn an đám dị thú ở nhà rồi chuẩn bị di dời dị thú còn hơn a!!!
Mấy người thông minh thì không nói gì, đám mở miệng nói thì toàn là loại ý tưởng quái lạ. Tuy Kim Dư cũng biết mấy cái phương án đình chiến với dị thú bảo hộ gì đó cực kỳ không đáng tin, nhưng y cũng không muốn nghe thấy mấy người này vì lợi ích của mình mà lôi ra cái gọi là đàm phán và lợi thế.
Nhịn không được thở dài, Kim Dư bóp trán đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Các ngài cứ tiếp tục đi, tại hạ đang lo cho đám dị thú trong nhà có cái gì ngoài ý muốn hay không, vẫn nên đi về nhìn qua thì hơn.”
Kim Dư nói xong liền muốn xoay người rời đi, lại thấy cửa chính bị hai hộ vệ giữ chặt.
Nhíu mày, xoay người nhìn tổng thống. Ông chú, ông đây là có ý gì hử?
Tổng thống nhìn sắc mặt không vui của Kim Dư, biểu tình cực kỳ bình tĩnh.
“Ha ha, Kim tiên sinh, không nói gạt ngươi, kỳ thật tuy ý kiến đưa ngươi đến đây là của nguyên soái, nhưng cũng là do tại hạ muốn trông thấy ngươi.”
“Chỉ riêng một mình trong tiệm đã có năm con dị thú cấp A, thậm chí còn có dị thú cấp A+, cơ hồ đã có thể xưng là đệ nhất thuần thú Thủ Đô Tinh. Nếu là trước kia, ta chỉ có thể khen ngợi và hâm mộ tiên sinh mà thôi. Nhưng hiện giờ, tin chắc Kim tiên sinh cũng thấy, dị thú bạo động thật sự là khiến nhân loại chịu tổn thất và nguy hiểm quá lớn, cho nên, ta nghĩ……”
Ở trước mặt mọi người, tổng thống trực tiếp nói với Kim Dư: “Ta muốn Kim tiên sinh có thể vì đại cục mà suy nghĩ, giao toàn bộ dị thú chiến đấu đã ngoài cấp B trong tiệm các hạ cho quân đội trông giữ.”!!
Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh! Trong lòng đủ loại ý tưởng ùn ùn kéo tới, sắc mặt cũng biến hóa không ngừng.
Nếu nói ai biến sắc kém cỏi nhất lại biến đến vô cùng tàn nhẫn, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là con cá voi đang âm trầm kia.
“Tổng thống, các hạ đây là có ý gì?” Thanh âm Kim Dư vừa băng lãnh lại có chút chói tai. Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, đây là lần đầu tiên đám người Linh Sùng nghe thấy.
Không đợi tổng thống Bạch Phú Trì trả lời, y lại tiếp tục nói: “Ngài muốn dị thú nhà tôi? Hay là dị thú đã ngoài cấp B? Ngài cảm thấy ngài họ Bạch cho nên mặt cũng đặc biệt trắng hơn người sao? Nhưng tôi không thể không nhắc nhở ngài một câu, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, họ Bạch không đại biểu cho cái mặt của ngài trắng đến độ có thể dựa vào một câu liền bắt đám dị thú nhà tôi đi chịu tội!!”
“Tôi mặc xác địa vị của ông cao bao nhiêu quyền lợi trên tay lớn bao nhiêu, tôi chỉ cảm thấy tổng thống ông đến bây giờ vẫn còn chưa nhận thức rõ một việc.”
Giọng nói của Kim Dư mang theo vài phần trào phúng lẫn không lưu tình đả kích: “Đừng có tưởng ông là tổng thống thì có thể ra lệnh cho tôi!!”
“Đừng có nói nhiều, chỉ cần tôi thích, tôi có thể mang theo tất cả dị thú tới hủy phủ tổng thống của ông!! Đừng có tự đưa bản thân vào chỗ chết, đặc biệt hiện giờ cực kỳ không an ổn, chết một tên tổng thống thì còn có vô số phó tổng thống khác tiếp nhận thay ông.”
Nói lời nói của Kim Dư là sắc bén cảnh báo còn không bằng nói là trần trụi uy hiếp. Hơn nữa y vừa dùng ngữ điệu vừa dùng ánh mắt, khiến tổng thống tức gần chết.
Cho tới giờ tổng thống còn chưa bị kẻ nào công nhiên phản kháng lời nói của hắn đồng thời còn hung hăng uy hiếp như vậy đâu, thế cho nên lúc hắn tức sắp chết, trong lòng còn hận không thể cắn nuốt con người trẻ tuổi mặt không chút thay đổi kia!
“Ngươi, ngươi này, phản...... Người tới !”
Mắt thấy tổng thống muốn kêu tiểu đệ tới đánh người, Kim Dư ấn cánh tay Kỳ Thanh Lân đang muốn nâng lên xuống, cũng không thèm nhìn tổng thống, hướng về phía Long Dụ Đình trong thập đại thế gia, cười lạnh, nói: “Mãnh thú xuất hiện, dị thú đã bị loài người vô sỉ và ích kỉ áp bức đến mức phải phản chiến. Các vị tư xưng là người chính trực có lý trí vậy mà đồng ý để loài người xung đột vũ trang sao?! Thật sự là đủ lý trí đủ cơ trí!! Tôi sẽ chờ xem ngày nhân loại bị diệt hoặc là bị đuổi khỏi Thủ Đô Tinh!!”
Nói xong, Kim Dư không nói gì nữa, trực tiếp kéo Kỳ Thanh Lân lại, biến mất trước mắt mọi người!!
Đây là? !
“Không gian dị năng?!” Có người kinh hô lên. ~A~Q~L~
Bất quá, trừ bỏ tiếng kinh hô này ra, đám người Kim lão Long lão hiểu được lý lẽ đều dùng sắc mặt không tốt nhíu mày nhìn tổng thống. Lời nói của Kim Dư tuy rằng khó nghe, nhưng lại cực…. thẳng thắn và chuẩn xác. Có lẽ bọn họ cần phải cẩn thận ngẫm lại sự tình và chiến lược. Tổng thống gì đó, hiện giờ trong mắt lão già bọn họ, giống như một thằng nhóc hoặc là một con rối không hiểu chuyện, hắn phải làm như thế nào, ngay cả chính hắn còn không biết.
Nha, nhưng con rối trước mắt này vẫn còn không biết bản thân là con rối mà thôi.
Trừ bỏ nhóm lão già vẻ mặt khó lường ra, lúc này Phi Ngọc Thịnh đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Kim Dư và Kỳ Thanh Lân vừa mới biến mất, thân thể có chút run rẩy, chậm rãi cúi đầu dùng vành nón che khuất đôi mắt, cố gắng không lộ ra cảm xúc.
Thẳng đến hiện tại, gã mới thật sự xác nhận một chuyện, cái chuyện đã mạc danh kỳ diệu tồn tại ở trong đầu gã từ rất sớm.
Mặc kệ trong lòng đám người Kỳ Thanh Lân và Kim Dư có khinh bỉ mấy ý tưởng viển vông của đám người tổng thống như thế nào thì hiện tại thực sự là không có cách gì thay đổi.
Kỳ Thanh Lân vốn còn đang tính toán làm thêm chút gì đó tại đại hội Nam Bộ, ít nhất cũng phải đạp địa vị Kỳ Vân Khiếu xuống dưới chân, nhưng trải qua cuộc bạo động dị thú, có như thế nào thì cũng không thể hạ thủ được.
Bất quá, cho dù có là thế, bên trong thập đại thế gia, chỉ cần là người thông minh liền sẽ rõ, Kỳ Vân Khiếu không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Hơn nữa, đã có ít nhất ba nhà trong thập đại thế gia ngấm ngầm xác nhận vị trí tồn tại của Kỳ Thanh Lân.
Cho nên, Kỳ Thanh Lân chỉ cần nhìn, cái gì cũng không cần làm là được.
Nha, tuy khả năng để boss cái gì cũng không cần làm thật sự là quá nhỏ.
“Ha ha, nếu Kình Triết đã nguyện ý làm đại biểu đàm phán, vậy đương nhiên sẽ cho ngươi sự ủng hộ lớn nhất. Chẳng những cam đoan bảo đảm an toàn cho ngươi, chờ đến lúc ngươi thành công, ta tất nhiên sẽ đứng ở trước mặt toàn thể nhân loại cảm tạ đại nghĩa của ngươi.” Tổng thống Bạch Phú Trì vừa vui vẻ giao đồ vật trong tay cho Sơn Kình Triết, vừa ưng thuận hứa hẹn. Đương nhiên, mấy cái hứa hẹn này vừa vào tai Kim Dư liền cảm thấy thật sự là có chút, ừm, tay không bắt bạch lang.
Sơn Kình Triết kỳ thật cũng không phải là một tên ngốc, chỉ cần nhìn Sơn Bạch Lộc xém chút nữa bị gã hại chết cũng đủ hiểu. Hơn nữa, lúc gã hại người, lão đại Sơn gia hoàn toàn không phát hiện ra, đủ để thấy đây là một kẻ rất cẩn thận rất âm độc. Nhưng mấy ngày gần đây Sơn Kình Triết lại cảm thấy khó chịu.
Vốn gã muốn nhanh chóng dùng thủ đoạn khiến đứa em ngu bẩm sinh ngạo kiều lại không hiểu chuyện im lặng mà sống, nhưng ai mà ngờ cái thằng nhóc động kinh này vừa đuổi theo dị thú chạy trốn lại túm được một lão đại chứ?! Mà sau khi cái đứa em ngu bẩm sinh của gã vừa bước vào cửa hàng thú cưng dị thú số xong, lại giống như được kích hoạt thuộc tính ẩn, bắt đầu phản kích lại a!!
Vì thế, phía trước có ông chủ Kim và đủ loại dị thú như hổ rình mồi, phía sau lại có bác sĩ vô lương và Tiểu Lang, mê điệp thú tung phấn đào hầm, anh hai nhà Sơn gia rất nhanh phát hiện ra bản thân bị hãm hại, hơn nữa đất đã lên tới cổ rồi! Mà triệt để khiến anh hai nhà Sơn gia quyết định không thể cứ ngồi chờ chết chính là, trong đại hội giao dịch Nam Bộ, Sơn Bạch Lộc đã lộ mặt, mẹ nó khiến cha gã bắt đầu chuyển hướng đưa tâm về phía nó a!! Đây là chuyện Sơn Kình Triết tuyệt đối tuyệt đối không thể chịu đựng được!!
Cho nên, khi thấy có thể nhận được lợi ích cực lớn cộng thêm việc có khả năng xuất đầu lộ diện, Sơn Kình Triết nghĩ thoáng một chút, liền quyết định cắn răng làm!!
Không nói tới việc có nguy hiểm mới có giàu sang, tốt xấu gì thì gã cũng rất tự tin với khả năng lừa gạt của gã. Lão nhị nhà Sơn gia tin chắc, chỉ cần có thể thấy dị thú, dựa vào miệng lưỡi ba tấc không xương của gã tuyệt đối có thể lừa được % đám dị thú!! Mà đến cái lúc kia a a a a a, đừng nói tới cái thằng ngu bẩm sinh Sơn Bạch Lộc kia, cho dù có là anh cả, cũng không phải là đối thủ của gã!
Nhìn biểu tình biến hóa khó lường trên mặt Sơn Kình Triết, Kim Dư nhướn mày. Kim Khiêm ở bên cạnh thì âm trắc trắc cười ra hai tiếng.
“Chậc, đừng kích động, chúng ta xem kịch, xem kịch là được rồi.”
Theo như ý tưởng của nhóm tổng thống, đàm phán dĩ nhiên phải chọn loại địa phương có lợi cho nhân loại, giống như nội dung đàm phán cũng phải có lợi cho nhân loại vậy, nhưng đợi đến khi bọn họ muốn tiến hành đàm phán mới đau đớn phát hiện, bọn họ không biết cách liên hệ với dị thú a! Đàm phán đàm phán, nói như thế nào thì hai bên cũng phải có khả năng đàm phán mới được chứ?! Chỉ có một bên ngồi ở bàn đàm phán, này, ừm, có vẻ hơi ngu, thực không ổn tí nào.
Nhưng mà, vấn đề là, liên lạc như thế nào đây?! Liên lạc với Tam Hoàng thống lĩnh tối cao của đám dị thú ấy hả?!
Trong lúc nhất thời, tổng thống xấu hổ cực kỳ, bọn người Kim Dư, Kỳ Thanh Lân và Kim lão thì nhìn trời ngắm hoa dòm sàn nhà ngó bàn chân, không muốn tự đi tìm ngược.
“Chậc!! Khụ khụ!! Các vị nên đưa ra ý kiến của mình đi, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, ai cũng không được lợi a!” Tổng thống lên tiếng, mẹ nó ông mới không tin mấy người không có cách nào đâu, nghe nói còn có loại thú truyền âm ngàn dặm mà?! Chỉ cần dị thú này có anh chị em song sinh, cho dù cách mấy cái tinh cầu cũng có thể cảm ứng được lời nói của đối phương, đương nhiên, loại dị thú phụ trợ sinh hoạt này, khá giống với mê điệp thú, khả ngộ bất khả cầu[].
Nhưng phàm là thế gia lâu đời đều sẽ có hàng tồn trữ, cho nên đừng có cất giấu nữa, ngoan ngoãn biết điều, mau đem ra cống hiến đi!
Bất quá tổng thống lại bị các đại lão ngó lơ.
Kim Dư nhìn hình ảnh trước mắt càng lúc càng cảm thấy bực bội. Vốn y không muốn tới nơi này giúp vui, tuy rất là thích náo nhiệt, nhưng bởi vì bị lão nguyên soái điểm danh, hơn nữa mấy cái hội nghị thủ lĩnh cơ mật như thế này rất hiếm, y cũng muốn nhìn xem thống lĩnh tối cao của nhân loại rốt cục là ra làm sao cho nên mới theo tới. Nhưng từ đầu đến đuôi, ông chủ Kim chỉ có một cảm giác duy nhất chính là bị lừa, y đến tột cùng là vì sao lại tới đây a?! Nghe tới nghe lui còn không bằng mau chóng quay về trấn an đám dị thú ở nhà rồi chuẩn bị di dời dị thú còn hơn a!!!
Mấy người thông minh thì không nói gì, đám mở miệng nói thì toàn là loại ý tưởng quái lạ. Tuy Kim Dư cũng biết mấy cái phương án đình chiến với dị thú bảo hộ gì đó cực kỳ không đáng tin, nhưng y cũng không muốn nghe thấy mấy người này vì lợi ích của mình mà lôi ra cái gọi là đàm phán và lợi thế.
Nhịn không được thở dài, Kim Dư bóp trán đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Các ngài cứ tiếp tục đi, tại hạ đang lo cho đám dị thú trong nhà có cái gì ngoài ý muốn hay không, vẫn nên đi về nhìn qua thì hơn.”
Kim Dư nói xong liền muốn xoay người rời đi, lại thấy cửa chính bị hai hộ vệ giữ chặt.
Nhíu mày, xoay người nhìn tổng thống. Ông chú, ông đây là có ý gì hử?
Tổng thống nhìn sắc mặt không vui của Kim Dư, biểu tình cực kỳ bình tĩnh.
“Ha ha, Kim tiên sinh, không nói gạt ngươi, kỳ thật tuy ý kiến đưa ngươi đến đây là của nguyên soái, nhưng cũng là do tại hạ muốn trông thấy ngươi.”
“Chỉ riêng một mình trong tiệm đã có năm con dị thú cấp A, thậm chí còn có dị thú cấp A+, cơ hồ đã có thể xưng là đệ nhất thuần thú Thủ Đô Tinh. Nếu là trước kia, ta chỉ có thể khen ngợi và hâm mộ tiên sinh mà thôi. Nhưng hiện giờ, tin chắc Kim tiên sinh cũng thấy, dị thú bạo động thật sự là khiến nhân loại chịu tổn thất và nguy hiểm quá lớn, cho nên, ta nghĩ……”
Ở trước mặt mọi người, tổng thống trực tiếp nói với Kim Dư: “Ta muốn Kim tiên sinh có thể vì đại cục mà suy nghĩ, giao toàn bộ dị thú chiến đấu đã ngoài cấp B trong tiệm các hạ cho quân đội trông giữ.”!!
Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh! Trong lòng đủ loại ý tưởng ùn ùn kéo tới, sắc mặt cũng biến hóa không ngừng.
Nếu nói ai biến sắc kém cỏi nhất lại biến đến vô cùng tàn nhẫn, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là con cá voi đang âm trầm kia.
“Tổng thống, các hạ đây là có ý gì?” Thanh âm Kim Dư vừa băng lãnh lại có chút chói tai. Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, đây là lần đầu tiên đám người Linh Sùng nghe thấy.
Không đợi tổng thống Bạch Phú Trì trả lời, y lại tiếp tục nói: “Ngài muốn dị thú nhà tôi? Hay là dị thú đã ngoài cấp B? Ngài cảm thấy ngài họ Bạch cho nên mặt cũng đặc biệt trắng hơn người sao? Nhưng tôi không thể không nhắc nhở ngài một câu, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, họ Bạch không đại biểu cho cái mặt của ngài trắng đến độ có thể dựa vào một câu liền bắt đám dị thú nhà tôi đi chịu tội!!”
“Tôi mặc xác địa vị của ông cao bao nhiêu quyền lợi trên tay lớn bao nhiêu, tôi chỉ cảm thấy tổng thống ông đến bây giờ vẫn còn chưa nhận thức rõ một việc.”
Giọng nói của Kim Dư mang theo vài phần trào phúng lẫn không lưu tình đả kích: “Đừng có tưởng ông là tổng thống thì có thể ra lệnh cho tôi!!”
“Đừng có nói nhiều, chỉ cần tôi thích, tôi có thể mang theo tất cả dị thú tới hủy phủ tổng thống của ông!! Đừng có tự đưa bản thân vào chỗ chết, đặc biệt hiện giờ cực kỳ không an ổn, chết một tên tổng thống thì còn có vô số phó tổng thống khác tiếp nhận thay ông.”
Nói lời nói của Kim Dư là sắc bén cảnh báo còn không bằng nói là trần trụi uy hiếp. Hơn nữa y vừa dùng ngữ điệu vừa dùng ánh mắt, khiến tổng thống tức gần chết.
Cho tới giờ tổng thống còn chưa bị kẻ nào công nhiên phản kháng lời nói của hắn đồng thời còn hung hăng uy hiếp như vậy đâu, thế cho nên lúc hắn tức sắp chết, trong lòng còn hận không thể cắn nuốt con người trẻ tuổi mặt không chút thay đổi kia!
“Ngươi, ngươi này, phản...... Người tới !”
Mắt thấy tổng thống muốn kêu tiểu đệ tới đánh người, Kim Dư ấn cánh tay Kỳ Thanh Lân đang muốn nâng lên xuống, cũng không thèm nhìn tổng thống, hướng về phía Long Dụ Đình trong thập đại thế gia, cười lạnh, nói: “Mãnh thú xuất hiện, dị thú đã bị loài người vô sỉ và ích kỉ áp bức đến mức phải phản chiến. Các vị tư xưng là người chính trực có lý trí vậy mà đồng ý để loài người xung đột vũ trang sao?! Thật sự là đủ lý trí đủ cơ trí!! Tôi sẽ chờ xem ngày nhân loại bị diệt hoặc là bị đuổi khỏi Thủ Đô Tinh!!”
Nói xong, Kim Dư không nói gì nữa, trực tiếp kéo Kỳ Thanh Lân lại, biến mất trước mắt mọi người!!
Đây là? !
“Không gian dị năng?!” Có người kinh hô lên. ~A~Q~L~
Bất quá, trừ bỏ tiếng kinh hô này ra, đám người Kim lão Long lão hiểu được lý lẽ đều dùng sắc mặt không tốt nhíu mày nhìn tổng thống. Lời nói của Kim Dư tuy rằng khó nghe, nhưng lại cực…. thẳng thắn và chuẩn xác. Có lẽ bọn họ cần phải cẩn thận ngẫm lại sự tình và chiến lược. Tổng thống gì đó, hiện giờ trong mắt lão già bọn họ, giống như một thằng nhóc hoặc là một con rối không hiểu chuyện, hắn phải làm như thế nào, ngay cả chính hắn còn không biết.
Nha, nhưng con rối trước mắt này vẫn còn không biết bản thân là con rối mà thôi.
Trừ bỏ nhóm lão già vẻ mặt khó lường ra, lúc này Phi Ngọc Thịnh đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Kim Dư và Kỳ Thanh Lân vừa mới biến mất, thân thể có chút run rẩy, chậm rãi cúi đầu dùng vành nón che khuất đôi mắt, cố gắng không lộ ra cảm xúc.
Thẳng đến hiện tại, gã mới thật sự xác nhận một chuyện, cái chuyện đã mạc danh kỳ diệu tồn tại ở trong đầu gã từ rất sớm.