Tựa như một đạo sấm rền nện xuống mặt đất, khơi dậy từng đợt bụi tung mù mịt khắp đất trời. Sau khi Trương Lương Sơn tung ra mệnh lệnh, toàn bộ quân khu Thủ Đô Tinh càng có vẻ chấn động hơn.
Lúc phó đoàn trưởng của Đoàn hành động đặc biệt số Năm mang mười binh lính phá cửa vào, phó quan thuộc quân đội Phi Ngọc Thịnh sững sờ đứng đực tại chỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì:
“Mấy người kéo bè kéo lũ tới đánh lộn?! Hôm nay không rảnh!”
Phó đoàn trưởng hừ một tiếng: “Đánh cái đầu mi! Ông đây là tới làm chính sự! Lão đại bọn mi đâu? Phụng mệnh lệnh cơ mật đặc biệt tới bắt giữ gã!”
Phó quan của Phi Ngọc Thịnh ngẩng người, sau đó giận tím mặt: “Cái miệng mụ nội mày! Muốn nói đùa với ông thì cũng phải có mức độ! Chỉ bằng mày cũng muốn đòi bắt Phi trung tướng?! Mày muốn tìm đường chết hay sao vậy!”
Phó quan còn chưa nói xong, chỉ thấy phó đoàn trưởng xoát ra một tờ giấy, ba chữ Lệnh Giam Giữ chọt thẳng vào hai mắt phó quan.
“! Này….Điều này sao có thể?”
Phó đoàn trưởng nhìn sắc mặt của người này, nhịn không được đành thở dài: “Đã sớm nói cậu ngốc rồi mà. Tốt với ai không tốt, cố tình lại chạy theo cái tên hồ ly mặt cười. Lúc trước tôi đã khuyên cậu bao nhiêu lần, bảo cậu theo tôi đi, ít nhất lão đại bên tôi không phải là kẻ giả dối.”
“Anh! Câm miệng cho tôi! Tôi tuyệt đối không tin trung tướng của chúng tôi có vấn đề. Khẳng định là người kia cố ý bắt người, chờ lão đại chúng tôi trở lại, hắn nhất định sẽ hung hăng phản kích.”
Phó quan lạnh mặt đáp lại, nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ phó đoàn trưởng, một sĩ quan đằng sau hắn nhịn không được nói: “Nhị ca, anh xác định tên Phi Ngọc Thịnh kia còn có thể trở về sao? Đoàn của tụi em là tiểu đội hành động đặc biệt số Năm, nhưng đến bây giờ vẫn không hề có một tiểu đội nào truyền đến tin tức đã tìm thấy gã. Chỉ sợ gã đã ý thức được mọi chuyện đã bại lộ sớm chạy thoát rồi, làm sao còn có thể trở về a.”
Phó quan nghe thế vẻ mặt liền biến đổi. Đáy lòng y bỗng nhiên có một cảm giác cực kỳ không tốt, nhưng đối diện với đối thủ một mất một còn và vì sự tín nhiệm của y đối với thủ trưởng, y không thể để loại cảm giác không tốt này hiện lên mặt. Ẩn_Quỷ_Lâu
Chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nhìn chằm chằm đám người đứng trước mặt, nói: “Một tiếng trước, trung trướng đã đi ra ngoài, không có ai đi cùng, tôi cũng không biết hắn đi nơi nào. Nhưng nếu các người nhất quyết đòi bắt giam hắn, vậy làm một phó quan, tôi có quyền được biết lý do bắt người. Nếu không, tôi vẫn sẽ bảo trì trầm mặc.”
Phó đoàn trưởng thần sắc không biến. Hắn sớm đã biết kết quả sẽ là như thế, cho nên cũng không giật mình. Đối phương chính là kẻ một khi đã chấp nhận đi theo người nào rồi thì có chết cũng sẽ đi theo người đó. Nếu không, cũng sẽ không sống chết đòi biết nguyên nhân. Nghĩ đến đây, phó đoàn trưởng yên lặng đưa một tờ giấy khác cho phó quan. Y đọc xong tờ giấy, mặt không chút thay đổi ngồi một hồi lâu, cuối cùng mới khàn giọng nói:
“Tôi vẫn bảo trì trầm mặc như cũ….. Nhưng anh có thể bắt tôi trước. Còn chưa thấy chứng cứ chính xác, tôi vẫn sẽ giữ im lặng.”
Phó đoàn trưởng nhìn sắc mặt người này, khẽ lắc đầu, sau đó làm một cái thủ thế. Mười phút sau, phó quan liền bị áp giải vào mật thất của quân đội. Bên trong mật thất, y lại được nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, chỉ là khi đối diện với mấy người kia, lại ẩn ẩn cảm thấy bất an và hối hận.
“……” Trung tướng, hy vọng ngài không phải là kẻ đầu sỏ hại chết nhiều người và thú như vậy, nếu không, ngài đã khiến đám tùy tùng luôn trung thành với ngài, tình hà dĩ kham[138].
Lệnh bắt giữ được thông báo, khiến bên trong quân đội rung chuyển dữ dội. Nhưng càng khiến cho nhân viên trong quân đội cảm thấy bất an chính là, từ lúc lệnh bắt giữ được ban hành cho đến bây giờ, đã qua gần sáu tiếng đồng hồ, quân đội vẫn chưa tìm thấy người cần bắt giữ.
Mà ở trong phòng nguyên soái, vị nguyên soái tóc bạc trắng nhìn thẳng vào ba tướng quân đang ngồi trước mặt, chậm rãi nói:
“Quân đoàn số Bốn và quân đoàn số Sáu chuyên phụ trách hộ vệ và bảo đảm an toàn, trong đó bao gồm bảo vệ tư liệu cơ mật và an toàn cho các vị thiếu tướng quan quân quan trọng. Tư liệu nghiên cứu cơ mật nhất thế nhưng lại bị lộ ra ngoài, đến trưa vẫn không thấy bóng dáng của Phi Ngọc Thịnh….. Quân đoàn của ngươi đều dùng để bảo hộ Long gia hết rồi sao?”
Long Dụ Đình chấn động, cúi đầu nhận sai.
“Quân đoàn số Một và quân đoàn số Hai là tiểu tổ phi thuyền chiến đấu, ta sẽ không nói ngươi, nhưng ngươi tốt nhất là thử đi nhìn xem phi thuyền và tư liệu vũ khí có bị tiết lộ ra ngoài hay không.”
“Dạ!” Huyền tướng quân kính quân lễ nghe lệnh.
“Cuối cùng…..Quân đoàn ngươi thống lĩnh là nhiều nhất, ba quân đoàn kia ta sẽ vẫn để ngươi lãnh đạo, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng…..Hơn nữa, ta hy vọng Tiểu Phi sẽ không có việc gì. Ngươi tuy làm phụ thân, nhưng lại không nói tình cảm. Nếu không, ngươi sẽ khiến nhiều thuộc hạ và binh lính cùng người tín nhiệm ngươi đau khổ.”
Phi tướng quân nghe vậy thân thể rung mạnh, qua một lát mới ách cổ họng nói: “…..Phải.”
“Được rồi, các ngươi đều lui ra, ta sẽ thông báo quân lệnh sau, hy vọng thằng nhóc kia không tiếp tục làm thêm chuyện nữa, lão già ta đã lớn tuổi rồi, không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù ta có muốn bảo hộ nó, cũng phải hỏi nhân dân và dị thú có đồng ý hay không.” ~A~Q~L~
Ba vị tướng quân trầm mặc lui ra, Trương Lương Sơn tiến lên nhìn lão nguyên soái tiếp tục trầm mặc.
Tuy hắn rất không quen nhìn tên ngụy quân tử Phi Ngọc Thịnh kia, nhưng mặc kệ nói như thế nào, người kia có thể leo lên được tới chức trung tướng, chính là dựa vào thực lực của bản thân mà leo lên, không hề dùng thế lực và địa vị trong nhà để áp bức người.
Vốn Trương Lương Sơn cảm thấy hắn và Phi Ngọc Thịnh có thể là một đôi đối thủ xem không vừa mắt nhau nhưng vẫn có thể cho nhau tín nhiệm, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ, mà là tử địch.
“Nguyên soái......”
“Chuyện khác ngươi đừng nói với ta. Giờ ta yêu cầu ngươi dùng tốc độ nhanh nhất, bắt tên phản đồ trong tiểu tổ nghiên cứu ra, sau đó, hợp tác với sở nghiên cứu của Kim gia. Trong vòng một tháng phải sản xuất ra thuốc giải trừ khống chề tinh thần, nếu không, qua một tháng nữa, sẽ không còn ai có thể áp trụ được nó!”
“Dạ!”
“Mặt khác, ngươi tiện thể nhắn cho lão già này, bảo bọn họ tốt nhất đừng nghĩ sẽ che lấp được, Tam Hoàng của dị thú không phải là loại có thể lừa bịp. Đây là lỗi của nhân loại, phải nhận sai thôi!! Bọn họ thật sự nghĩ nhân loại có thể chịu nổi được lửa giận của Tam Hoàng sao?!”
Vì thế, ba ngày sau, tin tức thứ nhất được công bố, sóng lớn ngập trời.
“Hiện đã điều tra rõ, lần dị thú bạo động này là do trung tướng Phi Ngọc Thịnh thuộc Quân đội gây ra, mục đích hòng phá hư cuộc sống hòa bình giữa nhân loại và dị thú. Tuy còn đang trong quá trình điều tra, nhưng có thể xác định, Phi Ngọc Thịnh hiện không rõ tông tích, nếu như có người phát hiện, vì sự hòa bình của nhân loại và dị thú, xin thông báo cho Quân đội và Chính phủ!”
“Dị thú bị khống chế có thể tới bệnh viện dị thú của Kim gia để trị liệu, miễn phí ăn ở đi lại và thuốc an thần. Trong vòng một tháng, Quân đội sẽ nghiên cứu ra giải dược, mong dị thú đừng lo lắng!”
“Dị thú là kẻ bị hại, mong nhân loại đối xử tử tế!”
Lúc loài người khiếp sợ nhìn một đám tin tức ùn ùn kéo tới, tại một căn phòng sáng ngời, biểu tình của Phi Ngọc Thịnh lại cực kỳ âm u. Tuy gã cảm thấy bất ổn đã rời đi trước, nhưng cho đến giờ, gã vẫn còn chưa biết tại sao lại bị bại lộ! Tuy gã đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, nhưng gã không muốn phải hốt hoảng chạy trốn như vậy. Hắn muốn giống như vương giả chỉ nhìn bằng một nửa con mắt, vứt bỏ hết thảy mọi thứ, nhưng hiện tại lại quá khác so với tính toán của gã!
“Tra cho ta! Hung hăng tra.” -AQL-
Hít sâu một hơi, Phi Ngọc Thịnh khôi phục lại vẻ đạm cười vốn có. Cho dù tình huống hiện tại có chút lệch lạc, nhưng quan trọng nhất chính là, tên Kim Dư kia đã chết, Kỳ Thanh Lân không thể nhúng tay vào. Cứ như vậy, ai cũng không thể ngăn cản được bước chân của hắn!!
Tựa như một đạo sấm rền nện xuống mặt đất, khơi dậy từng đợt bụi tung mù mịt khắp đất trời. Sau khi Trương Lương Sơn tung ra mệnh lệnh, toàn bộ quân khu Thủ Đô Tinh càng có vẻ chấn động hơn.
Lúc phó đoàn trưởng của Đoàn hành động đặc biệt số Năm mang mười binh lính phá cửa vào, phó quan thuộc quân đội Phi Ngọc Thịnh sững sờ đứng đực tại chỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì:
“Mấy người kéo bè kéo lũ tới đánh lộn?! Hôm nay không rảnh!”
Phó đoàn trưởng hừ một tiếng: “Đánh cái đầu mi! Ông đây là tới làm chính sự! Lão đại bọn mi đâu? Phụng mệnh lệnh cơ mật đặc biệt tới bắt giữ gã!”
Phó quan của Phi Ngọc Thịnh ngẩng người, sau đó giận tím mặt: “Cái miệng mụ nội mày! Muốn nói đùa với ông thì cũng phải có mức độ! Chỉ bằng mày cũng muốn đòi bắt Phi trung tướng?! Mày muốn tìm đường chết hay sao vậy!”
Phó quan còn chưa nói xong, chỉ thấy phó đoàn trưởng xoát ra một tờ giấy, ba chữ Lệnh Giam Giữ chọt thẳng vào hai mắt phó quan.
“! Này….Điều này sao có thể?”
Phó đoàn trưởng nhìn sắc mặt của người này, nhịn không được đành thở dài: “Đã sớm nói cậu ngốc rồi mà. Tốt với ai không tốt, cố tình lại chạy theo cái tên hồ ly mặt cười. Lúc trước tôi đã khuyên cậu bao nhiêu lần, bảo cậu theo tôi đi, ít nhất lão đại bên tôi không phải là kẻ giả dối.”
“Anh! Câm miệng cho tôi! Tôi tuyệt đối không tin trung tướng của chúng tôi có vấn đề. Khẳng định là người kia cố ý bắt người, chờ lão đại chúng tôi trở lại, hắn nhất định sẽ hung hăng phản kích.”
Phó quan lạnh mặt đáp lại, nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ phó đoàn trưởng, một sĩ quan đằng sau hắn nhịn không được nói: “Nhị ca, anh xác định tên Phi Ngọc Thịnh kia còn có thể trở về sao? Đoàn của tụi em là tiểu đội hành động đặc biệt số Năm, nhưng đến bây giờ vẫn không hề có một tiểu đội nào truyền đến tin tức đã tìm thấy gã. Chỉ sợ gã đã ý thức được mọi chuyện đã bại lộ sớm chạy thoát rồi, làm sao còn có thể trở về a.”
Phó quan nghe thế vẻ mặt liền biến đổi. Đáy lòng y bỗng nhiên có một cảm giác cực kỳ không tốt, nhưng đối diện với đối thủ một mất một còn và vì sự tín nhiệm của y đối với thủ trưởng, y không thể để loại cảm giác không tốt này hiện lên mặt. Ẩn_Quỷ_Lâu
Chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nhìn chằm chằm đám người đứng trước mặt, nói: “Một tiếng trước, trung trướng đã đi ra ngoài, không có ai đi cùng, tôi cũng không biết hắn đi nơi nào. Nhưng nếu các người nhất quyết đòi bắt giam hắn, vậy làm một phó quan, tôi có quyền được biết lý do bắt người. Nếu không, tôi vẫn sẽ bảo trì trầm mặc.”
Phó đoàn trưởng thần sắc không biến. Hắn sớm đã biết kết quả sẽ là như thế, cho nên cũng không giật mình. Đối phương chính là kẻ một khi đã chấp nhận đi theo người nào rồi thì có chết cũng sẽ đi theo người đó. Nếu không, cũng sẽ không sống chết đòi biết nguyên nhân. Nghĩ đến đây, phó đoàn trưởng yên lặng đưa một tờ giấy khác cho phó quan. Y đọc xong tờ giấy, mặt không chút thay đổi ngồi một hồi lâu, cuối cùng mới khàn giọng nói:
“Tôi vẫn bảo trì trầm mặc như cũ….. Nhưng anh có thể bắt tôi trước. Còn chưa thấy chứng cứ chính xác, tôi vẫn sẽ giữ im lặng.”
Phó đoàn trưởng nhìn sắc mặt người này, khẽ lắc đầu, sau đó làm một cái thủ thế. Mười phút sau, phó quan liền bị áp giải vào mật thất của quân đội. Bên trong mật thất, y lại được nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, chỉ là khi đối diện với mấy người kia, lại ẩn ẩn cảm thấy bất an và hối hận.
“……” Trung tướng, hy vọng ngài không phải là kẻ đầu sỏ hại chết nhiều người và thú như vậy, nếu không, ngài đã khiến đám tùy tùng luôn trung thành với ngài, tình hà dĩ kham[].
Lệnh bắt giữ được thông báo, khiến bên trong quân đội rung chuyển dữ dội. Nhưng càng khiến cho nhân viên trong quân đội cảm thấy bất an chính là, từ lúc lệnh bắt giữ được ban hành cho đến bây giờ, đã qua gần sáu tiếng đồng hồ, quân đội vẫn chưa tìm thấy người cần bắt giữ.
Mà ở trong phòng nguyên soái, vị nguyên soái tóc bạc trắng nhìn thẳng vào ba tướng quân đang ngồi trước mặt, chậm rãi nói:
“Quân đoàn số Bốn và quân đoàn số Sáu chuyên phụ trách hộ vệ và bảo đảm an toàn, trong đó bao gồm bảo vệ tư liệu cơ mật và an toàn cho các vị thiếu tướng quan quân quan trọng. Tư liệu nghiên cứu cơ mật nhất thế nhưng lại bị lộ ra ngoài, đến trưa vẫn không thấy bóng dáng của Phi Ngọc Thịnh….. Quân đoàn của ngươi đều dùng để bảo hộ Long gia hết rồi sao?”
Long Dụ Đình chấn động, cúi đầu nhận sai.
“Quân đoàn số Một và quân đoàn số Hai là tiểu tổ phi thuyền chiến đấu, ta sẽ không nói ngươi, nhưng ngươi tốt nhất là thử đi nhìn xem phi thuyền và tư liệu vũ khí có bị tiết lộ ra ngoài hay không.”
“Dạ!” Huyền tướng quân kính quân lễ nghe lệnh.
“Cuối cùng…..Quân đoàn ngươi thống lĩnh là nhiều nhất, ba quân đoàn kia ta sẽ vẫn để ngươi lãnh đạo, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng…..Hơn nữa, ta hy vọng Tiểu Phi sẽ không có việc gì. Ngươi tuy làm phụ thân, nhưng lại không nói tình cảm. Nếu không, ngươi sẽ khiến nhiều thuộc hạ và binh lính cùng người tín nhiệm ngươi đau khổ.”
Phi tướng quân nghe vậy thân thể rung mạnh, qua một lát mới ách cổ họng nói: “…..Phải.”
“Được rồi, các ngươi đều lui ra, ta sẽ thông báo quân lệnh sau, hy vọng thằng nhóc kia không tiếp tục làm thêm chuyện nữa, lão già ta đã lớn tuổi rồi, không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù ta có muốn bảo hộ nó, cũng phải hỏi nhân dân và dị thú có đồng ý hay không.” ~A~Q~L~
Ba vị tướng quân trầm mặc lui ra, Trương Lương Sơn tiến lên nhìn lão nguyên soái tiếp tục trầm mặc.
Tuy hắn rất không quen nhìn tên ngụy quân tử Phi Ngọc Thịnh kia, nhưng mặc kệ nói như thế nào, người kia có thể leo lên được tới chức trung tướng, chính là dựa vào thực lực của bản thân mà leo lên, không hề dùng thế lực và địa vị trong nhà để áp bức người.
Vốn Trương Lương Sơn cảm thấy hắn và Phi Ngọc Thịnh có thể là một đôi đối thủ xem không vừa mắt nhau nhưng vẫn có thể cho nhau tín nhiệm, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ, mà là tử địch.
“Nguyên soái......”
“Chuyện khác ngươi đừng nói với ta. Giờ ta yêu cầu ngươi dùng tốc độ nhanh nhất, bắt tên phản đồ trong tiểu tổ nghiên cứu ra, sau đó, hợp tác với sở nghiên cứu của Kim gia. Trong vòng một tháng phải sản xuất ra thuốc giải trừ khống chề tinh thần, nếu không, qua một tháng nữa, sẽ không còn ai có thể áp trụ được nó!”
“Dạ!”
“Mặt khác, ngươi tiện thể nhắn cho lão già này, bảo bọn họ tốt nhất đừng nghĩ sẽ che lấp được, Tam Hoàng của dị thú không phải là loại có thể lừa bịp. Đây là lỗi của nhân loại, phải nhận sai thôi!! Bọn họ thật sự nghĩ nhân loại có thể chịu nổi được lửa giận của Tam Hoàng sao?!”
Vì thế, ba ngày sau, tin tức thứ nhất được công bố, sóng lớn ngập trời.
“Hiện đã điều tra rõ, lần dị thú bạo động này là do trung tướng Phi Ngọc Thịnh thuộc Quân đội gây ra, mục đích hòng phá hư cuộc sống hòa bình giữa nhân loại và dị thú. Tuy còn đang trong quá trình điều tra, nhưng có thể xác định, Phi Ngọc Thịnh hiện không rõ tông tích, nếu như có người phát hiện, vì sự hòa bình của nhân loại và dị thú, xin thông báo cho Quân đội và Chính phủ!”
“Dị thú bị khống chế có thể tới bệnh viện dị thú của Kim gia để trị liệu, miễn phí ăn ở đi lại và thuốc an thần. Trong vòng một tháng, Quân đội sẽ nghiên cứu ra giải dược, mong dị thú đừng lo lắng!”
“Dị thú là kẻ bị hại, mong nhân loại đối xử tử tế!”
Lúc loài người khiếp sợ nhìn một đám tin tức ùn ùn kéo tới, tại một căn phòng sáng ngời, biểu tình của Phi Ngọc Thịnh lại cực kỳ âm u. Tuy gã cảm thấy bất ổn đã rời đi trước, nhưng cho đến giờ, gã vẫn còn chưa biết tại sao lại bị bại lộ! Tuy gã đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, nhưng gã không muốn phải hốt hoảng chạy trốn như vậy. Hắn muốn giống như vương giả chỉ nhìn bằng một nửa con mắt, vứt bỏ hết thảy mọi thứ, nhưng hiện tại lại quá khác so với tính toán của gã!
“Tra cho ta! Hung hăng tra.” -AQL-
Hít sâu một hơi, Phi Ngọc Thịnh khôi phục lại vẻ đạm cười vốn có. Cho dù tình huống hiện tại có chút lệch lạc, nhưng quan trọng nhất chính là, tên Kim Dư kia đã chết, Kỳ Thanh Lân không thể nhúng tay vào. Cứ như vậy, ai cũng không thể ngăn cản được bước chân của hắn!!