Đám Bánh Bao Đại Bạch Vượng Vượng giơ móng vuốt lên, nếu không nhìn kỹ thì không đoán ra được tụi nó đang dựng thẳng ngón giữa, dù sao đám này là thú không phải người, không có ngón tay dài tới vậy.
Nhưng dựa theo ánh mắt của hiệu trưởng lão nhân và chỉ số thông minh của hồ ly, tuyệt đối hiểu ý tứ mà bọn dị thú đã bị phúc hắc hóa đi theo Kim Dư muốn biểu đạt. Bất quá, vị này thân lại là hiệu trưởng đại nhân học viện săn bắn Hoàng Gia, cho dù có là trường hợp bất bình thường đi nữa, lão vẫn có thể chậm rãi nhắm mắt mà ứng đối.
Vì thế, hiệu trưởng lão nhân chậm rãi nhắm mắt lại, thâm tình nói: “Mọi người lại nhìn đi! Tụi nó đang phất tay thăm hỏi với tôi! Nhìn xem tụi nó thông minh tới cỡ nào a~”
Vì thế đám Bánh Bao nháy mắt trượt chân, tập thể đồng loạt nghiêng thân té nhào, mợ nó, lão già này có thể vô sỉ thêm chút nữa được không?
Kim Dư ở cách đó không xa nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ phẫn uất của dị thú nhà mình thì cười gượng xoay người. Lúc nãy y còn bị lão già giả 13 này lừa phỉnh một viên nước mắt thủy tinh nha. Chủ nhân còn bị lão già này lừa gạt, huống chi là mấy đứa chỉ biết sống phóng túng như tụi mày, đừng có đánh chủ ý lên người lão ta.
Nghĩ đến đây, Kim Dư không định tới chỗ dị thú nhà mình nữa. Dù sao ở trước mắt bao người, bọn nó sẽ không bị người ta ám toán, cũng sẽ không ngốc tới mức làm ra mấy loại chuyện tổn hại thanh danh, hơn nữa tụi nó còn phải giúp con cháu chọn chủ nhân, nhất định phải giúp con cháu chọn được một vị chủ nhân thật tốt. Tuy mấy đứa này… không được bình thường cho lắm, nhưng ánh mắt thì vẫn rất tốt.
Kim Dư lôi Kỳ Thanh Lân lắc lư đi tiếp. Vừa nãy y vừa mới đùa giỡn với một con rắn nhỏ thân đầy kim văn, còn thuận tay giật mấy cái vảy của nó, sau đó dùng một bao gạo trắng đưa cho con gà đá để đổi lấy một khối năng lượng tinh thạch mờ ảo, tiếp đó lại chạy tới trước mặt một con cá sấu lớn có hình dạng giống cá sấu trưởng thành trên Địa Cầu, dùng một bao đầy muối tắm diệt ký sinh trùng để đổi lấy vài giọt nước mắt cá sấu….
Cứ như vậy, vừa đi vừa trao đổi, dần dần đồ vật trong lòng con cá voi đã có chút ôm không nổi nữa. Kỳ Thanh Lân ở bên cạnh nhìn thấy, khóe mắt lại mãnh liệt nảy lên vài cái, cuối cùng vẫn nhận mệnh tiếp lấy đồ trong tay Kim Dư. Đừng hỏi con cá kia giấu mấy thứ đồ ăn này ở đâu, lúc tâm huyết dâng trào chơi trò trốn tìm với đám ấu thú, cho tới bây giờ người thắng đều là y.
Mắt thấy đồ vật Kim Dư trao đổi trên đường đi càng lúc càng nhiều, người ngồi trên khán đài quan sát đều trừng lớn tròng mắt. Đây là đang làm ảo thuật đi? Đúng không đúng không?! Người kia chính là từ ở đằng sau đám ba trăm dị thú cấp B bắt đầu, thế nhưng hiện tại mới đi hơn qua hơn một trăm ấu thú, lại có thể trao đổi được năm món đồ trong ba ấu thú sao?! Làm sao làm, chẳng lẽ là bác sĩ tâm lý ấu thú sao? Cấp bậc chuyên nghiệp?
So với sự nghi vấn và ngạc nhiên của người trong thính phòng, mấy đại lão và lão nhân trên khán đài chủ tịch lại trưng ra vẻ mặt hắc tuyến, trong đó Ti đại lão còn lộ ra vài phần hâm mộ ghen tị.
“Ha ha, Tiểu Ti a, hâm mộ sao? Tôi đã nói cậu nên giao lưu với con cá voi kia nhiều chút mà. Cho dù tên này có hệ số nguy hiểm tương đối cao, nhưng vẫn có bản lĩnh khiến người ta không chịu nổi a! Cậu nhìn đi, có thế từ miệng con ấu thú khó chịu cướp được thứ tốt, trong trang viên sơn lâm của cậu có vị chăn nuôi hay thuần thú sư nào có thể làm được chăng? Đừng nhìn thằng nhóc này gian trá giảo hoạt, người có thể hiểu và giúp dị thú câu thông với loài người, chỉ có duy nhất một mình nó!”
Lời Kim lão khiến Ti Ương đại lão và những người trên khán đài chủ tịch khẽ rùng mình, lần thứ hai đưa mắt nhìn Kim Dư cũng lộ ra vài phần đen tối bất định. Bất quá, Long Trường Tiêu, Kim Khiêm và Sơn Bạch Lộc nghe Kim lão nói xong lại không hề có chút phản ứng nào. Hai người kia đã sớm đoán được, người còn lại là do bản thân đã nhất định phải tôn kính thờ phục lão đại nhà mình, trăm năm không đổi.
Đang lúc toàn bộ mọi người trong đấu trường bất giác nhìn theo bóng dáng Kim Dư và Kỳ Thanh Lân. Thậm chí lúc thiết bị ghi hình đến được chỗ bọn họ, mọi người vừa nhìn thấy trên màn hình thực lớn kia xuất hiện vị giám kháo tuấn lãng cực bình tĩnh rất tao nhã thực thong dong, mặt còn mang nét cười mặc bộ đường trang màu trắng thì liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, khiếp sợ đến mức miệng không thể ngậm lại, mắt cũng không thể chớp.
Thần sắc như vậy nếu đặt ở trên mặt bất cứ người nào có lẽ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái gì mấy. Nhưng nếu đặt trên mặt Kim lão một khắc trước còn tủm tỉm bình tĩnh thong dong thì… này sẽ tạo thành hiệu quả đặc biệt khiến lực chú ý của mọi người phải thay đổi, đồng thời còn dẫn đến việc toàn bộ mọi người cầm ống nhòm gắt gao nhìn Kim Dư, cố gắng nhìn xem có gì không bình thường hay không.
Nhưng lại khiến bọn họ thất vọng a. Từ đầu tới cuối chỉ nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của tên kia và một cục tròn tròn chụm đầu vào nhau, lập tức có hơn phân nửa người mất hứng thú.
“Ồ ồ! Giám khảo Kim~ Cậu đã gặp trúng một trong mười dị thú kỳ lạ nhất trong học viện của chúng ta rồi. Đây là con dị thú chưa từng xuất hiện trong cuốn bách khoa dị thú toàn thư. Lần đầu tiên nó xuất hiện đã khiến cho học sinh học viện rối loạn hoàn toàn. Sau đó, trải qua một đợt chuyên gia sử học trong học viện của chúng ta tra tìm sách cổ, cảm thấy nó cực kỳ giống một loại động vật viễn cổ, có tên là mèo gấu! Nhưng chúng ta không chê nó béo là được.”
Nghe hiệu trưởng lão nhân giới thiệu xong, Kim Dư thiếu chút nữa đã hận không thể phun nước miếng lên mặt lão. Lão mới là mèo gấu! Mặc dù mấy bạn bè ngoại quốc của y đôi khi cũng kêu như vậy, nhưng đối với một tên da vàng mắt đen tóc đen thuần khiết mà nói, mẹ nó đây là quốc bảo của bọn a! Gấu mèo! Gấu mèo đẹp biết bao!!
Cảm giác bản thân tha hương lại gặp bạn cố tri khiến ông chủ Kim hai mắt tỏa sáng lập tức vọt tới cái viên tròn tròn không muốn gặp người kia. Thấy thằng nhóc có chút nhỏ gầy, vươn tay muốn vuốt ve, tên kia liền xoay người, vươn móng vuốt be bé muốn cào y. Lúc này, giọng nói mang theo vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa của hiệu trưởng lão nhân lại vang lên:
“Giám khảo Kim a, tuy cậu có bộ dáng được rất nhiều dị thú yêu thích, nhưng tôi nói cho cậu biết, cái tên này không bao giờ để bản thân bị người ta xoay vòng vòng. Nó đã tới học viện của chúng tôi gần mười năm rồi, hơn mười năm qua chưa hề lớn. Hơn nữa trong vòng mười năm nay không có một học sinh nào có thể sinh ra cảm ứng với nó, tuy năng lượng trong cơ thể nó rất mạnh, nhưng nó lại là con dị thú vừa không được tự nhiên vừa ngạo kiều, quái gở nhất của trường học chúng tôi. Tôi cảm thấy đến khi tôi chết, nó vẫn sẽ không nhận chủ, tôi… Móa?!!!!”
Lời nói mang theo giọng điệu trêu chọc còn chưa nói xong, hiệu trưởng đã trừng mắt nhìn con gấu trúc vốn định đi cào người bỗng nhiên dừng lại, sau đó cẩn thận ngồi xuống, lảo đảo bước tới bên cạnh Kim Dư, thò đầu ra ngửi tới ngửi lui, giống như là muốn xác định gì đó.
Kim Dư thấy thế lại đi lên trước một bước, vươn tay đặt ngay trướccái mũi nhỏ của con gấu trúc, hào phóng để cho nó ngửi. Ước chừng qua khoảng mười phút, thằng nhóc này chợt nhấc đầu lên, cọ cọ lui về sau một chút, sau đó vèo một phát nhào lên người Kim Dư, mục tiêu chính là vòng tay ôm ấp ấm áp quen thuộc của con cá nào đó~~~~ Bất quá, mới nửa đường đã bị boss chặn.
“Anh làm cái gì đó!” Kim Dư thấy boss nhà mình không thèm để ý vươn tay xách da gáy bé quốc bảo lên, thiếu chút nữa toàn bộ lông trên người đều xù lên dựng đứng, lập tức đoạt lấy gấu trúc cục cưng ôm vào trong ngực, sau đó cảm thán vuốt vuốt.
“Tiểu Bảo a~~~~ Thật là không nghĩ tới, ở cái chỗ này vẫn có thể…. Nhìn thấy mày a!!! Này thật khiến tao kích động!!”
Ngữ khí vô cùng cảm thán của Kim Dư khiến ấu thú chung quanh cả người không được tự nhiên dịch dịch qua bên cạnh. Con gấu trúc nhỏ bự như trái bóng cao su lại run rẩy thân mình, sau đó tiếp tục ở trong ngực Kim Dư ngửi tới ngửi lui, tựa hồ đang tìm thứ gì đó.
Lúc lý trí của ông chủ Kim mách bảo quốc bảo ở trong ngực mình hình như rất không an phận, thì nó đã hung hăn cắn đầu nhũ ngay trước ngực y. Ông chủ Kim nháy mắt mặt mày tái mét, mà sắc mặt của Kỳ boss rốt cục cũng lập tức tối sầm xuống!
Vươn tay túm lấy da gáy của con gấu mèo, ôm tới trước mặt, sau đó hai mắt hung quang đại phóng mang theo vẻ đe dọa uy hiếp cực kỳ mà nói:
“Mau biến cho ông. Đó là của ông!!!”
Kim Dư còn chưa hét, vừa nghe thấy Kỳ Thanh Lân nói, sắc mặt nháy mắt xanh trắng luân phiên, “Anh mới là kẻ nên cút a!! Ông là của ông, khi nào thì biến thành của anh hả!!”
Kỳ boss thấy bà xã xù lông, vội thu lại vẻ mặt, vỗ lưng Kim Dư, trấn an nói: “Yên tâm. Cậu chính là của tôi. Tôi cũng chính là của cậu. Không bị lỗ đâu.”
Sắc mặt Kim Dư hiện giờ so với táo bón thì không khá hơn là bao, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Cút, ông ước gì chúng ta không có bất cứ quan hệ nào!”
Kỳ Thanh Lân nghe thấy Kim Dư nói sắc mặt trầm xuống, đang muốn bảo bà xã nhà mình không được nói lung tung, chợt bên cạnh lại vang lên giọng nói của tiểu shota vẫn còn vương vấn hương vị sữa ngọt, bên trong còn mang theo vài phần tức giận vài phần khinh bỉ vài phần xấu hổ buồn bực:
“Liếc mắt đưa tình làm ơn đừng đứng trước mặt con nít! Còn có, anh gạt người, trên người anh không có cây trúc!!”
Kim Dư và Kỳ Thanh Lân vừa nghe liền sửng sốt, cũng có không ít người trong hội trường đang hứng thú nhìn hai người liếc mắt đưa tình cũng sửng sốt theo. Ngay sau đó, Kim Dư liền trừng lớn hai mắt xẹt tới trước mặt cục cưng, có chút không dám tin:
“Mày mày mày, mày nói tiếng người?!” Mẹ nó cho dù là quốc bảo nhưng đột nhiên mở miệng nói tiếng người cũng thực là kinh dị quá rồi đó!! Quốc bảo không phải là thiên tài giả ngốc làm nũng bán manh sao, sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện…. Tuy y có thể nghe hiểu ngôn ngữ của dị thú, nhưng gấu mèo sao lại vậy?!
Bé gấu mèo nghe Kim Dư nói xong liền cuộn mình thành một đoàn, có chút dỗi lại thêm chút khinh bỉ ngao một tiếng: “Vô nghĩa, anh nghe con người ta nói hết mười năm chẳng lẽ không học theo? Tôi có phải heo đâu!!”
“Gấu mèo ở chỗ chúng tao, cho dù có nghe người ta nói hết vài thập niên, vẫn là không có nói tiếng người.” Kim Dư thực nghiêm túc nói. Nhưng cái bản mặt trắng đen y như cái bánh bao lớn của con gấu mèo lại bày ra vẻ xem thường.
“Nhập gia tùy tục, không biết hở? Nơi này đã không phải là cố hương nữa rồi…. Tui không phải thuần chủng, là loại đột biến gien truyền cách thế hệ.”
Nháy mắt, ông chủ Kim cảm thấy cột máu của mình đã bị bạo đến giá trị âm. Mợ nó, này phải truyền qua bao nhiêu thế hệ mới có bộ dáng tiêu chuẩn như nó a!
Đám Bánh Bao Đại Bạch Vượng Vượng giơ móng vuốt lên, nếu không nhìn kỹ thì không đoán ra được tụi nó đang dựng thẳng ngón giữa, dù sao đám này là thú không phải người, không có ngón tay dài tới vậy.
Nhưng dựa theo ánh mắt của hiệu trưởng lão nhân và chỉ số thông minh của hồ ly, tuyệt đối hiểu ý tứ mà bọn dị thú đã bị phúc hắc hóa đi theo Kim Dư muốn biểu đạt. Bất quá, vị này thân lại là hiệu trưởng đại nhân học viện săn bắn Hoàng Gia, cho dù có là trường hợp bất bình thường đi nữa, lão vẫn có thể chậm rãi nhắm mắt mà ứng đối.
Vì thế, hiệu trưởng lão nhân chậm rãi nhắm mắt lại, thâm tình nói: “Mọi người lại nhìn đi! Tụi nó đang phất tay thăm hỏi với tôi! Nhìn xem tụi nó thông minh tới cỡ nào a~”
Vì thế đám Bánh Bao nháy mắt trượt chân, tập thể đồng loạt nghiêng thân té nhào, mợ nó, lão già này có thể vô sỉ thêm chút nữa được không?
Kim Dư ở cách đó không xa nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ phẫn uất của dị thú nhà mình thì cười gượng xoay người. Lúc nãy y còn bị lão già giả này lừa phỉnh một viên nước mắt thủy tinh nha. Chủ nhân còn bị lão già này lừa gạt, huống chi là mấy đứa chỉ biết sống phóng túng như tụi mày, đừng có đánh chủ ý lên người lão ta.
Nghĩ đến đây, Kim Dư không định tới chỗ dị thú nhà mình nữa. Dù sao ở trước mắt bao người, bọn nó sẽ không bị người ta ám toán, cũng sẽ không ngốc tới mức làm ra mấy loại chuyện tổn hại thanh danh, hơn nữa tụi nó còn phải giúp con cháu chọn chủ nhân, nhất định phải giúp con cháu chọn được một vị chủ nhân thật tốt. Tuy mấy đứa này… không được bình thường cho lắm, nhưng ánh mắt thì vẫn rất tốt.
Kim Dư lôi Kỳ Thanh Lân lắc lư đi tiếp. Vừa nãy y vừa mới đùa giỡn với một con rắn nhỏ thân đầy kim văn, còn thuận tay giật mấy cái vảy của nó, sau đó dùng một bao gạo trắng đưa cho con gà đá để đổi lấy một khối năng lượng tinh thạch mờ ảo, tiếp đó lại chạy tới trước mặt một con cá sấu lớn có hình dạng giống cá sấu trưởng thành trên Địa Cầu, dùng một bao đầy muối tắm diệt ký sinh trùng để đổi lấy vài giọt nước mắt cá sấu….
Cứ như vậy, vừa đi vừa trao đổi, dần dần đồ vật trong lòng con cá voi đã có chút ôm không nổi nữa. Kỳ Thanh Lân ở bên cạnh nhìn thấy, khóe mắt lại mãnh liệt nảy lên vài cái, cuối cùng vẫn nhận mệnh tiếp lấy đồ trong tay Kim Dư. Đừng hỏi con cá kia giấu mấy thứ đồ ăn này ở đâu, lúc tâm huyết dâng trào chơi trò trốn tìm với đám ấu thú, cho tới bây giờ người thắng đều là y.
Mắt thấy đồ vật Kim Dư trao đổi trên đường đi càng lúc càng nhiều, người ngồi trên khán đài quan sát đều trừng lớn tròng mắt. Đây là đang làm ảo thuật đi? Đúng không đúng không?! Người kia chính là từ ở đằng sau đám ba trăm dị thú cấp B bắt đầu, thế nhưng hiện tại mới đi hơn qua hơn một trăm ấu thú, lại có thể trao đổi được năm món đồ trong ba ấu thú sao?! Làm sao làm, chẳng lẽ là bác sĩ tâm lý ấu thú sao? Cấp bậc chuyên nghiệp?
So với sự nghi vấn và ngạc nhiên của người trong thính phòng, mấy đại lão và lão nhân trên khán đài chủ tịch lại trưng ra vẻ mặt hắc tuyến, trong đó Ti đại lão còn lộ ra vài phần hâm mộ ghen tị.
“Ha ha, Tiểu Ti a, hâm mộ sao? Tôi đã nói cậu nên giao lưu với con cá voi kia nhiều chút mà. Cho dù tên này có hệ số nguy hiểm tương đối cao, nhưng vẫn có bản lĩnh khiến người ta không chịu nổi a! Cậu nhìn đi, có thế từ miệng con ấu thú khó chịu cướp được thứ tốt, trong trang viên sơn lâm của cậu có vị chăn nuôi hay thuần thú sư nào có thể làm được chăng? Đừng nhìn thằng nhóc này gian trá giảo hoạt, người có thể hiểu và giúp dị thú câu thông với loài người, chỉ có duy nhất một mình nó!”
Lời Kim lão khiến Ti Ương đại lão và những người trên khán đài chủ tịch khẽ rùng mình, lần thứ hai đưa mắt nhìn Kim Dư cũng lộ ra vài phần đen tối bất định. Bất quá, Long Trường Tiêu, Kim Khiêm và Sơn Bạch Lộc nghe Kim lão nói xong lại không hề có chút phản ứng nào. Hai người kia đã sớm đoán được, người còn lại là do bản thân đã nhất định phải tôn kính thờ phục lão đại nhà mình, trăm năm không đổi.
Đang lúc toàn bộ mọi người trong đấu trường bất giác nhìn theo bóng dáng Kim Dư và Kỳ Thanh Lân. Thậm chí lúc thiết bị ghi hình đến được chỗ bọn họ, mọi người vừa nhìn thấy trên màn hình thực lớn kia xuất hiện vị giám kháo tuấn lãng cực bình tĩnh rất tao nhã thực thong dong, mặt còn mang nét cười mặc bộ đường trang màu trắng thì liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, khiếp sợ đến mức miệng không thể ngậm lại, mắt cũng không thể chớp.
Thần sắc như vậy nếu đặt ở trên mặt bất cứ người nào có lẽ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái gì mấy. Nhưng nếu đặt trên mặt Kim lão một khắc trước còn tủm tỉm bình tĩnh thong dong thì… này sẽ tạo thành hiệu quả đặc biệt khiến lực chú ý của mọi người phải thay đổi, đồng thời còn dẫn đến việc toàn bộ mọi người cầm ống nhòm gắt gao nhìn Kim Dư, cố gắng nhìn xem có gì không bình thường hay không.
Nhưng lại khiến bọn họ thất vọng a. Từ đầu tới cuối chỉ nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của tên kia và một cục tròn tròn chụm đầu vào nhau, lập tức có hơn phân nửa người mất hứng thú.
“Ồ ồ! Giám khảo Kim~ Cậu đã gặp trúng một trong mười dị thú kỳ lạ nhất trong học viện của chúng ta rồi. Đây là con dị thú chưa từng xuất hiện trong cuốn bách khoa dị thú toàn thư. Lần đầu tiên nó xuất hiện đã khiến cho học sinh học viện rối loạn hoàn toàn. Sau đó, trải qua một đợt chuyên gia sử học trong học viện của chúng ta tra tìm sách cổ, cảm thấy nó cực kỳ giống một loại động vật viễn cổ, có tên là mèo gấu! Nhưng chúng ta không chê nó béo là được.”
Nghe hiệu trưởng lão nhân giới thiệu xong, Kim Dư thiếu chút nữa đã hận không thể phun nước miếng lên mặt lão. Lão mới là mèo gấu! Mặc dù mấy bạn bè ngoại quốc của y đôi khi cũng kêu như vậy, nhưng đối với một tên da vàng mắt đen tóc đen thuần khiết mà nói, mẹ nó đây là quốc bảo của bọn a! Gấu mèo! Gấu mèo đẹp biết bao!!
Cảm giác bản thân tha hương lại gặp bạn cố tri khiến ông chủ Kim hai mắt tỏa sáng lập tức vọt tới cái viên tròn tròn không muốn gặp người kia. Thấy thằng nhóc có chút nhỏ gầy, vươn tay muốn vuốt ve, tên kia liền xoay người, vươn móng vuốt be bé muốn cào y. Lúc này, giọng nói mang theo vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa của hiệu trưởng lão nhân lại vang lên:
“Giám khảo Kim a, tuy cậu có bộ dáng được rất nhiều dị thú yêu thích, nhưng tôi nói cho cậu biết, cái tên này không bao giờ để bản thân bị người ta xoay vòng vòng. Nó đã tới học viện của chúng tôi gần mười năm rồi, hơn mười năm qua chưa hề lớn. Hơn nữa trong vòng mười năm nay không có một học sinh nào có thể sinh ra cảm ứng với nó, tuy năng lượng trong cơ thể nó rất mạnh, nhưng nó lại là con dị thú vừa không được tự nhiên vừa ngạo kiều, quái gở nhất của trường học chúng tôi. Tôi cảm thấy đến khi tôi chết, nó vẫn sẽ không nhận chủ, tôi… Móa?!!!!”
Lời nói mang theo giọng điệu trêu chọc còn chưa nói xong, hiệu trưởng đã trừng mắt nhìn con gấu trúc vốn định đi cào người bỗng nhiên dừng lại, sau đó cẩn thận ngồi xuống, lảo đảo bước tới bên cạnh Kim Dư, thò đầu ra ngửi tới ngửi lui, giống như là muốn xác định gì đó.
Kim Dư thấy thế lại đi lên trước một bước, vươn tay đặt ngay trướccái mũi nhỏ của con gấu trúc, hào phóng để cho nó ngửi. Ước chừng qua khoảng mười phút, thằng nhóc này chợt nhấc đầu lên, cọ cọ lui về sau một chút, sau đó vèo một phát nhào lên người Kim Dư, mục tiêu chính là vòng tay ôm ấp ấm áp quen thuộc của con cá nào đó~~~~ Bất quá, mới nửa đường đã bị boss chặn.
“Anh làm cái gì đó!” Kim Dư thấy boss nhà mình không thèm để ý vươn tay xách da gáy bé quốc bảo lên, thiếu chút nữa toàn bộ lông trên người đều xù lên dựng đứng, lập tức đoạt lấy gấu trúc cục cưng ôm vào trong ngực, sau đó cảm thán vuốt vuốt.
“Tiểu Bảo a~~~~ Thật là không nghĩ tới, ở cái chỗ này vẫn có thể…. Nhìn thấy mày a!!! Này thật khiến tao kích động!!”
Ngữ khí vô cùng cảm thán của Kim Dư khiến ấu thú chung quanh cả người không được tự nhiên dịch dịch qua bên cạnh. Con gấu trúc nhỏ bự như trái bóng cao su lại run rẩy thân mình, sau đó tiếp tục ở trong ngực Kim Dư ngửi tới ngửi lui, tựa hồ đang tìm thứ gì đó.
Lúc lý trí của ông chủ Kim mách bảo quốc bảo ở trong ngực mình hình như rất không an phận, thì nó đã hung hăn cắn đầu nhũ ngay trước ngực y. Ông chủ Kim nháy mắt mặt mày tái mét, mà sắc mặt của Kỳ boss rốt cục cũng lập tức tối sầm xuống!
Vươn tay túm lấy da gáy của con gấu mèo, ôm tới trước mặt, sau đó hai mắt hung quang đại phóng mang theo vẻ đe dọa uy hiếp cực kỳ mà nói:
“Mau biến cho ông. Đó là của ông!!!”
Kim Dư còn chưa hét, vừa nghe thấy Kỳ Thanh Lân nói, sắc mặt nháy mắt xanh trắng luân phiên, “Anh mới là kẻ nên cút a!! Ông là của ông, khi nào thì biến thành của anh hả!!”
Kỳ boss thấy bà xã xù lông, vội thu lại vẻ mặt, vỗ lưng Kim Dư, trấn an nói: “Yên tâm. Cậu chính là của tôi. Tôi cũng chính là của cậu. Không bị lỗ đâu.”
Sắc mặt Kim Dư hiện giờ so với táo bón thì không khá hơn là bao, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Cút, ông ước gì chúng ta không có bất cứ quan hệ nào!”
Kỳ Thanh Lân nghe thấy Kim Dư nói sắc mặt trầm xuống, đang muốn bảo bà xã nhà mình không được nói lung tung, chợt bên cạnh lại vang lên giọng nói của tiểu shota vẫn còn vương vấn hương vị sữa ngọt, bên trong còn mang theo vài phần tức giận vài phần khinh bỉ vài phần xấu hổ buồn bực:
“Liếc mắt đưa tình làm ơn đừng đứng trước mặt con nít! Còn có, anh gạt người, trên người anh không có cây trúc!!”
Kim Dư và Kỳ Thanh Lân vừa nghe liền sửng sốt, cũng có không ít người trong hội trường đang hứng thú nhìn hai người liếc mắt đưa tình cũng sửng sốt theo. Ngay sau đó, Kim Dư liền trừng lớn hai mắt xẹt tới trước mặt cục cưng, có chút không dám tin:
“Mày mày mày, mày nói tiếng người?!” Mẹ nó cho dù là quốc bảo nhưng đột nhiên mở miệng nói tiếng người cũng thực là kinh dị quá rồi đó!! Quốc bảo không phải là thiên tài giả ngốc làm nũng bán manh sao, sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện…. Tuy y có thể nghe hiểu ngôn ngữ của dị thú, nhưng gấu mèo sao lại vậy?!
Bé gấu mèo nghe Kim Dư nói xong liền cuộn mình thành một đoàn, có chút dỗi lại thêm chút khinh bỉ ngao một tiếng: “Vô nghĩa, anh nghe con người ta nói hết mười năm chẳng lẽ không học theo? Tôi có phải heo đâu!!”
“Gấu mèo ở chỗ chúng tao, cho dù có nghe người ta nói hết vài thập niên, vẫn là không có nói tiếng người.” Kim Dư thực nghiêm túc nói. Nhưng cái bản mặt trắng đen y như cái bánh bao lớn của con gấu mèo lại bày ra vẻ xem thường.
“Nhập gia tùy tục, không biết hở? Nơi này đã không phải là cố hương nữa rồi…. Tui không phải thuần chủng, là loại đột biến gien truyền cách thế hệ.”
Nháy mắt, ông chủ Kim cảm thấy cột máu của mình đã bị bạo đến giá trị âm. Mợ nó, này phải truyền qua bao nhiêu thế hệ mới có bộ dáng tiêu chuẩn như nó a!