“Không thể nào! Thằng nhóc này sao lại có Kim Đường? Nó không phải mới cấp E sao?” Một quý phụ trung niên kêu lên, giống như nhìn thấy đàn ông đột nhiên mang thai, không thể tiếp thu nổi.
Những người khác nghe thế cũng lộ vẻ khó hiểu nhìn điềm điềm thú trên vai Kim Dư, trong mắt bắt đầu nổi lên ý muốn đoạt lấy.
“Chẹp, ai bảo Tiểu Điềm Điềm nhà ta mới cấp E? Bộ không biết đã là dị thú trong tiệm của tôi thì không thể dùng lẽ thường để suy đoán hả?” Kim Dư nhìn Kim Đường trong tay, thở dài rồi xoa thằng nhóc, “Cái thằng nhóc ngốc này, sau này nhớ đưa Kim Đường cho chủ nhân mày nghe không? Hắn mà không phụng dưỡng mày như tổ tông đó hả? Vậy thì mau đem cái tên não tàn đó giao cho tao, tao ra mặt thay mày.”
Điềm điềm thú nghe thấy liền chi chi hai tiếng, sau đó dùng ba cái đuôi to đầy lông che mặt, ra vẻ vô cùng thẹn thùng. Kim Dư nhìn xong liền co rút khóe miệng, cuối cùng nhịn không được mà nở nụ cười.
“Được rồi được rồi. Khối đường này tao nhận. Lần sau có làm được đường thì nhớ đưa cho chủ nhân mới của mày a. Mày xem, ánh mắt của mày không tồi, mày đem vật quý như vậy cho tao, hắn lại còn có thể chân thành vui tươi hớn hở mà nhìn nữa kìa. Chỉ cần là điểm này thôi, tao cũng buông được một nửa tâm tư rồi. Được rồi, đi thôi đi thôi, nếu như bị khi dễ, nhất định phải tới tìm tụi tao, chỉnh hắn tới táng gia bại sản, ông chủ mày dư sức.”
Kim Dư nói xong, vỗ vỗ đầu thú nhỏ, sau đó để cho nó đến bên cạnh vị đại hán râu quai nón chuyên làm bánh ngọt kia. Đồng thời, em trai nhỏ của Tiểu Tuyết và một con bạch linh điểu tuyết trắng ngậm hợp đồng nhận nuôi dị thú tới, đặt ở trên bàn.
“Này, Đại Hồ Tử lại đây ký hợp đồng đi. Tiểu Điềm Điềm nhà ta thật là….Thế nhưng lại thích cái loại hình tục tằng…”
Đại Hồ Tử cười ngốc đi tới, đọc hợp đồng nhận nuôi xong liền nghiêm túc ký tên. Sau khi viết địa chỉ cư trú, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kim Dư: “Ông chủ Kim cậu yên tâm, tui nhất định sẽ đối xử với vật nhỏ này thật tốt. Cho dù nó tạo ra Kim Đường nữa, tui cũng sẽ nuôi nó như nuôi con trai tui!”
Kim Dư nghe vậy đầu tiên là mỉm cười, sau đó co rút khóe miệng, “Tiểu Điềm Điềm là con cái.”
“….Vậy nuôi như con gái.”
“Ừm, cái này được. Nó thích ăn mấy món điểm tâm ngọt và gạo nếp trắng. Nhớ phải chiếu cố nó cho tốt. Mặt khác, nó là dị thú phụ trợ cấp D, có thể xem như là một chi trong hoàng tộc. Sau này làm ăn phát đạt thì đừng quên chúng tôi a, toàn tiệm bọn tôi, trừ bỏ boss ra, đều rất thích ăn điểm tâm ngọt.”
Đại Hồ Tử kia lập tức ha ha cười: “Yên tâm! Ngày mai liền đem cho các cậu một xe! Được rồi, nếu tui đã tìm được dị thú của tui, vậy tui đi trước, tui sẽ thường đưa Điềm Điềm về thăm các cậu.”
Kim Dư nghe vậy mỉm cười gật đầu. “Cám ơn đã chiếu cố.”
Lúc Đại Hồ Tử vừa định xoay người rời đi, tám người còn lại trong tiệm thì có đến bảy người chạy tới hỏi tên và địa chỉ cửa hàng của hắn. Có được một cửa hàng Kim Đường, giá trị tuyệt đối hơn đám gia tộc nhỏ và vừa nhiều.
Phải biết rằng, ‘Kim Đường’ là một trong ‘Bách vị linh thực’, có thể gia tăng thuộc tính dị năng của người dùng, thậm chí còn có thể khiến giá trị của một ít dị năng tăng lên. Tuy nó xếp hạng ở thứ chín mươi sáu, nhưng đối với những người có dị năng thấp mà nói, đã là một sự tồn tại có thể nghịch chuyển vận mệnh rồi.
Nhìn Đại Hồ Tử bị mấy người vây quanh, Kim Dư có thể tưởng tượng được, sinh ý sau này của hắn thịnh vượng đến cỡ nào. Bất quá, sinh ý thịnh vượng thì tốt sao? Ông chủ Kim lộ ra một nụ cười âm trầm, không, sẽ không, sinh ý thịnh vượng hậu quả chính là, Đại Hồ Tử, cẩn thận coi chừng bị người ta làm phiền và gây rối đến chết a, nhìn cửa hàng hiện giờ của y thôi cũng đủ biết rồi!
Chờ Đại Hồ Tử cũng cảm thấy mỹ mãn rời khỏi, trong điếm chỉ còn lại mỹ nhân mặc sườn xám và một con thú nhỏ nằm kế bên. Nhìn thấy thằng nhóc kia, sắc mặt Kim Dư khẽ biến. Y nhớ, vật nhỏ này và tụi Đại Bạch là cùng một đám, là dị thú mới vừa sinh ra đã bị người ta vứt bỏ, mà nguyên nhân….. chẳng những bởi vì nó chỉ là một khối tròn đen đen nhỏ nhỏ thoạt nhìn khó mà nuôi sống nổi, mà còn là vì chủng tộc và thuộc tính của nó nữa, thật sự là có chút…. Khiến người thường chịu không nổi.
“…..Hắc Đoàn, mày muốn gây tai vạ cho toàn gia mỹ nhân này hả?” Kim Dư có chút vô lực mở miệng.
Nghe thấy lời Kim Dư nói, mọi người đều cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhìn con dị thú tròn tròn đen thùi kia thậm chí còn phỏng đoán tên này thuộc chủng tộc gì. Nhưng bọn họ còn chưa nghĩ ra, thì ông chủ Kim đã mỉm cười hạ lệnh đuổi khách.
“Nếu các vị đã không tìm được dị thú thích hợp, vậy mời về cho, chờ đến khi bổn tiệm có dị thú mới, các vị lại đến thử xem cũng không muộn.”
Tuy bảy người còn lại cực kỳ không thích lệnh đuổi khách, dù sao thân phận của bọn họ cũng hơn người ta, nhưng nhìn thấy tiểu thiếu gia Triệu gia và Đại Hồ Tử xong, bọn họ vốn đã coi trọng cửa hàng này giờ lại càng lúc càng nặng hơn xưa. Hành gia vừa ra tay, không cần biết có hay không, chỉ cần đặt chỗ ở đây, tuyệt đối có thể thành công.
Cho dù dị thú ở đây khó giao lưu, nhưng chỉ cần bọn họ bám riết không tha, nhất định có thể mang về nhà vài đứa trân thú.
Cho nên mấy người kia nghe Kim Dư nói xong liền gật đầu rồi cười rời đi. Kim Dư nhìn thấy biểu tình lóe lên trong mắt bọn họ, biết bọn họ đang tính toán cái gì, chỉ quay đầu mỉm cười.
Dị thú trong tiệm y quả thật so với những chỗ chăn nuôi kia có sự khác biệt lớn, biến dị nhiều hơn, có nhiều kinh nghiệm lại trân quý hơn, nhưng những dị thú như vậy thì càng khó chạm vào nội tâm của chúng. Dù sao tụi nó đã từng được phủng trong lòng bàn tay, sau đó bị thương, lại bị lòng bàn tay ấm áp kia chán ghét hất văng đi, không hề lưu lại một chút tình cảm nào.
Lắc đầu không muốn tiếp tục nghĩ nữa, Kim Dư quay đầu nhìn cục đen đen nằm dưới chân mỹ nhân. Có chút cười khổ nhìn mỹ nhân sườn xám nói: “Đến bây giờ vẫn còn chưa biết tên mỹ nhân?” Y thật sự muốn biết, mỹ nhân này rốt cục là bông hoa nhà ai, lại được Hắc Đoàn chọn trúng. Trước đó, y đã luôn cho rằng, Hắc Đoàn cả đời sẽ ở trong tiệm gây tai vạ cho đám dị thú.
Mỹ nhân sườn xám nhìn thấy thần sắc của Kim Dư, đôi mắt đẹp hơi hơi lưu chuyển. Thân phận của cô rất phức tạp, bình thường sẽ không tiết lộ cho người khác biết. Nhưng cô và thằng nhóc lộ mông Triệu gia kia có tình trạng giống nhau, đều không tìm được dị thú thích hợp, cha mẹ ông nội bà nội đã dùng mọi cách giúp cô tìm được vài đứa, nhưng kết quả cuối cùng nếu không phải cô trọng thương, thì mấy con dị thú kia… cũng chết ngủm. Thế cho nên từ đó về sau cô hoàn toàn không dám, cũng không có tâm tình đi tìm dị thú nữa. Nếu mỗi lần đi lại có dị thú chết, cô tình nguyện bản thân vĩnh viễn không thể tìm được dị thú, cũng không muốn bởi vì có quan hệ với mình, mà khiến dị thú vô tội đột ngột chết oan mạng.
“Thân phận của tiểu thư chúng tôi là bí mật, có lời gì thì mời Kim tiên sinh nói thẳng ra cho.” Lúc này ông chú trung niên không biết từ lúc nào đã mò được vào cửa lên tiếng, xem ra là một thợ săn cao cấp.
“Hừ, chỉ là một con cọp cái mà thôi, có gì phải giữ bí mật?” Kỳ Thanh Lân nghe vậy lạnh lùng nói. Bà xã nhà hắn tuyệt đối không thể để cho kẻ khác xem thường như thế. Hơn nữa, để bộ tộc Bạch Hổ xếp hàng thứ tư ở trước mặt hắn ra vẻ kiêu ngạo như vậy, thì bộ tộc Kỳ Lân xếp hàng thứ hai như hắn, đã ném cái mặt mình tới đâu rồi?!
Kỳ Thanh Lân vừa nói xong, mỹ nhân sườn xám và ông chú trung niên liền biến sắc. Người kia vừa muốn quát lớn, lại bị mỹ nhân sườn xám giữ chặt, sắc mặt khẽ biến hơi lùi lại về sau, có chút kinh ngạc cúi người.
“Thiếp thuộc bộ tộc Bạch Hổ, Bạch Toa, vị này chẳng lẽ là Đại thiếu gia Kỳ Lân tộc?”
Kỳ Thanh Lân nhìn thoáng qua Bạch Toa, “Trong tộc Kỳ Lân không phải chỉ có Nhị thiếu thôi sao?”
Bạch Toa nghe vậy mỉm cười, hiểu biết gật đầu: “Ha hả, là Bạch Toa nói sai rồi, thỉnh vị tiên sinh này bỏ qua cho.”
Tuy hai người bọn họ chỉ nói với nhau ba câu, nhưng chỉ cần không phải là kẻ ngốc, cũng đủ để hiểu được ý nghĩa bên trong. Ông chú trung niên kia cũng khiếp sợ nửa quỳ xuống, làm một cái lễ với Kỳ Thanh Lân: “Tại hạ Lực Hổ, vừa nãy đã mạo phạm! Xin vị này ách, tiên sinh bỏ qua cho.”
Kỳ Thanh Lân nghe vậy liền chuyển mắt qua. Lực Hổ không biết nên làm thế nào cho phải, bỗng cảm thấy một cỗ sát khí sắc bén đánh úp lại, sau đó hắn liền từ trong nhà lập tức bay ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy gương mặt của một vị nam tử hắc ám cực kỳ lạnh lùng nhưng vẫn còn vương chút trẻ con xuất hiện ngay cửa, thản nhiên nói:
“Lần sau còn dám bất kính với ông chủ và chủ tử, ta liền giết ngươi lấy thịt đem chưng.”
Vì thế toàn bộ dị thú trong nhà ngoài nhà đều đồng loạt run rẩy. Bánh Bao Đại Bạch và vài đứa cấp A nhìn cái tên không biết từ nơi nào chui ra, híp mắt đánh giá, hai ba đứa tụi nó xông lên cùng lúc vẫn có thể diệt được tên này, nhưng nếu đơn đả độc đấu, tụi nó quả thật không phải là đối thủ.
Nhưng không đợi mấy đứa Bánh Bao giám định hoàn tất, đã thấy tên thanh niên mang nét trẻ con đột nhiên lộ ra cái mỉm cười lấy lòng, thảy cho tụi nó một bao cá tuyết xắt lát cực lớn: “Các vị các vị, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, mau đến ăn cá tuyết xắt lát nào!”
...
Sân đột nhiên lạnh muốn chết.
Kim Dư nhìn thanh niên mặc đồ đen đột nhiên nhảy ra kia, khóe miệng co rút nhìn Kỳ Thanh Lân. Người kia ho nhẹ một tiếng gật đầu, “Y chính là Mậu.”
Sau đó, Kim Dư nở nụ cười cực kỳ thuần lương. Sau đó lập tức nghiến răng, cho dù cậu có lấy lòng hết đám dị thú, thì cũng chạy không khỏi cái kết quả bị thiến jj đâu!!
“Kia, cái kia?” Mấy người còn muốn ngó lơ tới khi nào a?!
“A! Em gái Toa Toa thật có lỗi a thật có lỗi, nhất thời kích động, đến đến, mau ngồi xuống. Anh nói cho em biết chủng tộc của Hắc Đoàn.”
Bạch Toa cười gật gật đầu, sau đó thoải mái ngồi xuống. “Nó là cái gì? Ta coi như đã gặp qua rất nhiều loại dị thú, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó, thoạt nhìn, ừm, rất vô tình.”
Kim Dư co rút khóe miệng nói: “Em nên may mắn khi thấy bộ dáng vô tình của nó. Nếu nó mà hoạt bát thêm nữa, cửa hàng của anh đây chắc khỏi mở.”
Trong mắt Bạch Toa hiện lên một tia nghi hoặc, đồng thời còn mang theo vẻ mong chờ ngay cả bản thân cũng không biết: “Kim đại ca là có ý gì? Nó, nó là một cục phiền toái sao?”
“Phiền toái sao…. Cũng không hẳn, nhhưng nếu là tai họa, thì có thể tính vào.” Kim Dư bẹt miệng nói: “Em gái Toa Toa ơi, em không phải mỗi lần tìm dị thú thì sẽ chết một con chứ? Nếu không thì bản thân em cũng bị trọng thương?”
Sắc mặt Bạch Toa, nháy mắt tái nhợt.
“Không thể nào! Thằng nhóc này sao lại có Kim Đường? Nó không phải mới cấp E sao?” Một quý phụ trung niên kêu lên, giống như nhìn thấy đàn ông đột nhiên mang thai, không thể tiếp thu nổi.
Những người khác nghe thế cũng lộ vẻ khó hiểu nhìn điềm điềm thú trên vai Kim Dư, trong mắt bắt đầu nổi lên ý muốn đoạt lấy.
“Chẹp, ai bảo Tiểu Điềm Điềm nhà ta mới cấp E? Bộ không biết đã là dị thú trong tiệm của tôi thì không thể dùng lẽ thường để suy đoán hả?” Kim Dư nhìn Kim Đường trong tay, thở dài rồi xoa thằng nhóc, “Cái thằng nhóc ngốc này, sau này nhớ đưa Kim Đường cho chủ nhân mày nghe không? Hắn mà không phụng dưỡng mày như tổ tông đó hả? Vậy thì mau đem cái tên não tàn đó giao cho tao, tao ra mặt thay mày.”
Điềm điềm thú nghe thấy liền chi chi hai tiếng, sau đó dùng ba cái đuôi to đầy lông che mặt, ra vẻ vô cùng thẹn thùng. Kim Dư nhìn xong liền co rút khóe miệng, cuối cùng nhịn không được mà nở nụ cười.
“Được rồi được rồi. Khối đường này tao nhận. Lần sau có làm được đường thì nhớ đưa cho chủ nhân mới của mày a. Mày xem, ánh mắt của mày không tồi, mày đem vật quý như vậy cho tao, hắn lại còn có thể chân thành vui tươi hớn hở mà nhìn nữa kìa. Chỉ cần là điểm này thôi, tao cũng buông được một nửa tâm tư rồi. Được rồi, đi thôi đi thôi, nếu như bị khi dễ, nhất định phải tới tìm tụi tao, chỉnh hắn tới táng gia bại sản, ông chủ mày dư sức.”
Kim Dư nói xong, vỗ vỗ đầu thú nhỏ, sau đó để cho nó đến bên cạnh vị đại hán râu quai nón chuyên làm bánh ngọt kia. Đồng thời, em trai nhỏ của Tiểu Tuyết và một con bạch linh điểu tuyết trắng ngậm hợp đồng nhận nuôi dị thú tới, đặt ở trên bàn.
“Này, Đại Hồ Tử lại đây ký hợp đồng đi. Tiểu Điềm Điềm nhà ta thật là….Thế nhưng lại thích cái loại hình tục tằng…”
Đại Hồ Tử cười ngốc đi tới, đọc hợp đồng nhận nuôi xong liền nghiêm túc ký tên. Sau khi viết địa chỉ cư trú, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kim Dư: “Ông chủ Kim cậu yên tâm, tui nhất định sẽ đối xử với vật nhỏ này thật tốt. Cho dù nó tạo ra Kim Đường nữa, tui cũng sẽ nuôi nó như nuôi con trai tui!”
Kim Dư nghe vậy đầu tiên là mỉm cười, sau đó co rút khóe miệng, “Tiểu Điềm Điềm là con cái.”
“….Vậy nuôi như con gái.”
“Ừm, cái này được. Nó thích ăn mấy món điểm tâm ngọt và gạo nếp trắng. Nhớ phải chiếu cố nó cho tốt. Mặt khác, nó là dị thú phụ trợ cấp D, có thể xem như là một chi trong hoàng tộc. Sau này làm ăn phát đạt thì đừng quên chúng tôi a, toàn tiệm bọn tôi, trừ bỏ boss ra, đều rất thích ăn điểm tâm ngọt.”
Đại Hồ Tử kia lập tức ha ha cười: “Yên tâm! Ngày mai liền đem cho các cậu một xe! Được rồi, nếu tui đã tìm được dị thú của tui, vậy tui đi trước, tui sẽ thường đưa Điềm Điềm về thăm các cậu.”
Kim Dư nghe vậy mỉm cười gật đầu. “Cám ơn đã chiếu cố.”
Lúc Đại Hồ Tử vừa định xoay người rời đi, tám người còn lại trong tiệm thì có đến bảy người chạy tới hỏi tên và địa chỉ cửa hàng của hắn. Có được một cửa hàng Kim Đường, giá trị tuyệt đối hơn đám gia tộc nhỏ và vừa nhiều.
Phải biết rằng, ‘Kim Đường’ là một trong ‘Bách vị linh thực’, có thể gia tăng thuộc tính dị năng của người dùng, thậm chí còn có thể khiến giá trị của một ít dị năng tăng lên. Tuy nó xếp hạng ở thứ chín mươi sáu, nhưng đối với những người có dị năng thấp mà nói, đã là một sự tồn tại có thể nghịch chuyển vận mệnh rồi.
Nhìn Đại Hồ Tử bị mấy người vây quanh, Kim Dư có thể tưởng tượng được, sinh ý sau này của hắn thịnh vượng đến cỡ nào. Bất quá, sinh ý thịnh vượng thì tốt sao? Ông chủ Kim lộ ra một nụ cười âm trầm, không, sẽ không, sinh ý thịnh vượng hậu quả chính là, Đại Hồ Tử, cẩn thận coi chừng bị người ta làm phiền và gây rối đến chết a, nhìn cửa hàng hiện giờ của y thôi cũng đủ biết rồi!
Chờ Đại Hồ Tử cũng cảm thấy mỹ mãn rời khỏi, trong điếm chỉ còn lại mỹ nhân mặc sườn xám và một con thú nhỏ nằm kế bên. Nhìn thấy thằng nhóc kia, sắc mặt Kim Dư khẽ biến. Y nhớ, vật nhỏ này và tụi Đại Bạch là cùng một đám, là dị thú mới vừa sinh ra đã bị người ta vứt bỏ, mà nguyên nhân….. chẳng những bởi vì nó chỉ là một khối tròn đen đen nhỏ nhỏ thoạt nhìn khó mà nuôi sống nổi, mà còn là vì chủng tộc và thuộc tính của nó nữa, thật sự là có chút…. Khiến người thường chịu không nổi.
“…..Hắc Đoàn, mày muốn gây tai vạ cho toàn gia mỹ nhân này hả?” Kim Dư có chút vô lực mở miệng.
Nghe thấy lời Kim Dư nói, mọi người đều cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhìn con dị thú tròn tròn đen thùi kia thậm chí còn phỏng đoán tên này thuộc chủng tộc gì. Nhưng bọn họ còn chưa nghĩ ra, thì ông chủ Kim đã mỉm cười hạ lệnh đuổi khách.
“Nếu các vị đã không tìm được dị thú thích hợp, vậy mời về cho, chờ đến khi bổn tiệm có dị thú mới, các vị lại đến thử xem cũng không muộn.”
Tuy bảy người còn lại cực kỳ không thích lệnh đuổi khách, dù sao thân phận của bọn họ cũng hơn người ta, nhưng nhìn thấy tiểu thiếu gia Triệu gia và Đại Hồ Tử xong, bọn họ vốn đã coi trọng cửa hàng này giờ lại càng lúc càng nặng hơn xưa. Hành gia vừa ra tay, không cần biết có hay không, chỉ cần đặt chỗ ở đây, tuyệt đối có thể thành công.
Cho dù dị thú ở đây khó giao lưu, nhưng chỉ cần bọn họ bám riết không tha, nhất định có thể mang về nhà vài đứa trân thú.
Cho nên mấy người kia nghe Kim Dư nói xong liền gật đầu rồi cười rời đi. Kim Dư nhìn thấy biểu tình lóe lên trong mắt bọn họ, biết bọn họ đang tính toán cái gì, chỉ quay đầu mỉm cười.
Dị thú trong tiệm y quả thật so với những chỗ chăn nuôi kia có sự khác biệt lớn, biến dị nhiều hơn, có nhiều kinh nghiệm lại trân quý hơn, nhưng những dị thú như vậy thì càng khó chạm vào nội tâm của chúng. Dù sao tụi nó đã từng được phủng trong lòng bàn tay, sau đó bị thương, lại bị lòng bàn tay ấm áp kia chán ghét hất văng đi, không hề lưu lại một chút tình cảm nào.
Lắc đầu không muốn tiếp tục nghĩ nữa, Kim Dư quay đầu nhìn cục đen đen nằm dưới chân mỹ nhân. Có chút cười khổ nhìn mỹ nhân sườn xám nói: “Đến bây giờ vẫn còn chưa biết tên mỹ nhân?” Y thật sự muốn biết, mỹ nhân này rốt cục là bông hoa nhà ai, lại được Hắc Đoàn chọn trúng. Trước đó, y đã luôn cho rằng, Hắc Đoàn cả đời sẽ ở trong tiệm gây tai vạ cho đám dị thú.
Mỹ nhân sườn xám nhìn thấy thần sắc của Kim Dư, đôi mắt đẹp hơi hơi lưu chuyển. Thân phận của cô rất phức tạp, bình thường sẽ không tiết lộ cho người khác biết. Nhưng cô và thằng nhóc lộ mông Triệu gia kia có tình trạng giống nhau, đều không tìm được dị thú thích hợp, cha mẹ ông nội bà nội đã dùng mọi cách giúp cô tìm được vài đứa, nhưng kết quả cuối cùng nếu không phải cô trọng thương, thì mấy con dị thú kia… cũng chết ngủm. Thế cho nên từ đó về sau cô hoàn toàn không dám, cũng không có tâm tình đi tìm dị thú nữa. Nếu mỗi lần đi lại có dị thú chết, cô tình nguyện bản thân vĩnh viễn không thể tìm được dị thú, cũng không muốn bởi vì có quan hệ với mình, mà khiến dị thú vô tội đột ngột chết oan mạng.
“Thân phận của tiểu thư chúng tôi là bí mật, có lời gì thì mời Kim tiên sinh nói thẳng ra cho.” Lúc này ông chú trung niên không biết từ lúc nào đã mò được vào cửa lên tiếng, xem ra là một thợ săn cao cấp.
“Hừ, chỉ là một con cọp cái mà thôi, có gì phải giữ bí mật?” Kỳ Thanh Lân nghe vậy lạnh lùng nói. Bà xã nhà hắn tuyệt đối không thể để cho kẻ khác xem thường như thế. Hơn nữa, để bộ tộc Bạch Hổ xếp hàng thứ tư ở trước mặt hắn ra vẻ kiêu ngạo như vậy, thì bộ tộc Kỳ Lân xếp hàng thứ hai như hắn, đã ném cái mặt mình tới đâu rồi?!
Kỳ Thanh Lân vừa nói xong, mỹ nhân sườn xám và ông chú trung niên liền biến sắc. Người kia vừa muốn quát lớn, lại bị mỹ nhân sườn xám giữ chặt, sắc mặt khẽ biến hơi lùi lại về sau, có chút kinh ngạc cúi người.
“Thiếp thuộc bộ tộc Bạch Hổ, Bạch Toa, vị này chẳng lẽ là Đại thiếu gia Kỳ Lân tộc?”
Kỳ Thanh Lân nhìn thoáng qua Bạch Toa, “Trong tộc Kỳ Lân không phải chỉ có Nhị thiếu thôi sao?”
Bạch Toa nghe vậy mỉm cười, hiểu biết gật đầu: “Ha hả, là Bạch Toa nói sai rồi, thỉnh vị tiên sinh này bỏ qua cho.”
Tuy hai người bọn họ chỉ nói với nhau ba câu, nhưng chỉ cần không phải là kẻ ngốc, cũng đủ để hiểu được ý nghĩa bên trong. Ông chú trung niên kia cũng khiếp sợ nửa quỳ xuống, làm một cái lễ với Kỳ Thanh Lân: “Tại hạ Lực Hổ, vừa nãy đã mạo phạm! Xin vị này ách, tiên sinh bỏ qua cho.”
Kỳ Thanh Lân nghe vậy liền chuyển mắt qua. Lực Hổ không biết nên làm thế nào cho phải, bỗng cảm thấy một cỗ sát khí sắc bén đánh úp lại, sau đó hắn liền từ trong nhà lập tức bay ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy gương mặt của một vị nam tử hắc ám cực kỳ lạnh lùng nhưng vẫn còn vương chút trẻ con xuất hiện ngay cửa, thản nhiên nói:
“Lần sau còn dám bất kính với ông chủ và chủ tử, ta liền giết ngươi lấy thịt đem chưng.”
Vì thế toàn bộ dị thú trong nhà ngoài nhà đều đồng loạt run rẩy. Bánh Bao Đại Bạch và vài đứa cấp A nhìn cái tên không biết từ nơi nào chui ra, híp mắt đánh giá, hai ba đứa tụi nó xông lên cùng lúc vẫn có thể diệt được tên này, nhưng nếu đơn đả độc đấu, tụi nó quả thật không phải là đối thủ.
Nhưng không đợi mấy đứa Bánh Bao giám định hoàn tất, đã thấy tên thanh niên mang nét trẻ con đột nhiên lộ ra cái mỉm cười lấy lòng, thảy cho tụi nó một bao cá tuyết xắt lát cực lớn: “Các vị các vị, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, mau đến ăn cá tuyết xắt lát nào!”
...
Sân đột nhiên lạnh muốn chết.
Kim Dư nhìn thanh niên mặc đồ đen đột nhiên nhảy ra kia, khóe miệng co rút nhìn Kỳ Thanh Lân. Người kia ho nhẹ một tiếng gật đầu, “Y chính là Mậu.”
Sau đó, Kim Dư nở nụ cười cực kỳ thuần lương. Sau đó lập tức nghiến răng, cho dù cậu có lấy lòng hết đám dị thú, thì cũng chạy không khỏi cái kết quả bị thiến jj đâu!!
“Kia, cái kia?” Mấy người còn muốn ngó lơ tới khi nào a?!
“A! Em gái Toa Toa thật có lỗi a thật có lỗi, nhất thời kích động, đến đến, mau ngồi xuống. Anh nói cho em biết chủng tộc của Hắc Đoàn.”
Bạch Toa cười gật gật đầu, sau đó thoải mái ngồi xuống. “Nó là cái gì? Ta coi như đã gặp qua rất nhiều loại dị thú, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó, thoạt nhìn, ừm, rất vô tình.”
Kim Dư co rút khóe miệng nói: “Em nên may mắn khi thấy bộ dáng vô tình của nó. Nếu nó mà hoạt bát thêm nữa, cửa hàng của anh đây chắc khỏi mở.”
Trong mắt Bạch Toa hiện lên một tia nghi hoặc, đồng thời còn mang theo vẻ mong chờ ngay cả bản thân cũng không biết: “Kim đại ca là có ý gì? Nó, nó là một cục phiền toái sao?”
“Phiền toái sao…. Cũng không hẳn, nhhưng nếu là tai họa, thì có thể tính vào.” Kim Dư bẹt miệng nói: “Em gái Toa Toa ơi, em không phải mỗi lần tìm dị thú thì sẽ chết một con chứ? Nếu không thì bản thân em cũng bị trọng thương?”
Sắc mặt Bạch Toa, nháy mắt tái nhợt.