Tiếng nước róc rách vang lên tại khu xử lý rác, có một vài người thích lo chuyện bao đồng quang minh chính đại hoặc lén lút nhìn xong lại không biết hình dung như thế nào ——
Phàm là người có chút hiểu biết về dị thú đều biết, mỗi con đều có tính cách, sở thích hoặc chán ghét thứ gì đó khác nhau. Giống như người vậy, không phải ai cũng thích ăn thịt, cũng không phải ai cũng thích ngồi gặm cải trắng.
Cho nên lúc người Ám Nhai thấy đám dị thú thương tàn mới nằm phơi nắng lúc nãy, vô luận lớn nhỏ, là dị thú chiến đấu hay dị thú sinh hoạt, đều thành thành thật thật ngoan ngoãn xếp thành hàng chờ tới lượt mình tắm rửa, khiến bọn họ có một cỗ xúc động muốn tự móc luôn hai mắt.
Đám dị thú này là chui từ chỗ nào mà ra a!! Một đám đều bị thôi miên thành cục cưng ngoan ngoãn hết rồi!!
Mấy con dị thú này không phải là mấy con bị chủ nhân trước kia vứt bỏ, thấy không hài lòng cái gì liền chạy tới cắn người sao?! Cho dù là dị thú sinh hoạt dịu ngoan tới đâu, lúc trở mặt cũng có thể cắn đứt luôn một miếng thịt trên người a!!
Hơn nữa, trong đám dị thú xếp hàng chờ tắm kia còn có con dạ miêu trắng hai đuôi a!! Cái con này không phải là ghét tắm nhất sao?! Sao lại ngoan ngoãn để cho nước dội vào người còn híp mắt lăn lộn cọ qua cọ lại là thế nào?! Chẳng lẽ, đầu năm nay, dị thú bị ném ra bãi rác tính tình đều biến dị hết rồi sao….
Trừ bỏ đám dị thú dị thường nhu thuận nghe lời ra, càng làm cho đám người Ám Nhai muốn vây xem, lén nhìn chính là nam tử đang thản nhiên ngồi trên người liệt diễm báo cầm vòi nước kia.
Nam tử này cùng với con liệt diễm báo kia tựa hồ như đang nói chuyện với nhau, nhóm người vây xem lập tức khẳng định, tên này chính là đầu sỏ gây nên một loạt tình huống biến dị.
Chẳng qua mọi người chỉ muốn cảm thán người nam tử này thật lớn mật, lại còn dám độc hành. Mọi người rất muốn biết người nam tử trẻ tuổi này là ai, y sao lại muốn đi quản cái đám thú bị vứt bỏ ở bãi rác này, hoặc là nói, hiện giờ thế lực Ám Nhai sở dĩ không có một chút động thái gì, là vì muốn nhìn tên xa lạ này có bao nhiêu năng lực, muốn xem y đang có âm mưu gì.
Nguyên bản, ngày đầu tiên Kim Dư có hành động, các cao thủ, nhóm lão đại trong Ám Nhai đã chú ý tới y, nhưng do Ám Nhai quy định “Hết thảy lấy thực lực làm đầu”, cho nên, chỉ cần Kim Dư không trực tiếp gây xung đột với những người khác, thì hành động của y sẽ không bị bất kỳ người nào quấy nhiễu.
Nhưng ở cái chỗ Ám Nhai này, ‘Thằng ngu nơi nơi có, nóng nảy đặc biệt nhiều’, muốn ‘chính diện xung đột’ hoàn toàn chỉ cần tùy tiện nhấc một tay lên là có việc để làm. Mà khiến các lão đại âm thầm bất động, cảm thấy hơi khiếp sợ chính là tin tình báo mà bọn thủ hạ mang đến. Cũng bởi vì tin tình báo này mà dẫn đến cái phỏng đoán:
“Nghe nói, người trẻ tuổi kia bốn ngày trước đến nơi này liền ôm lấy đùi của Lý Khiếu a!” Cách bãi rác không xa, có hai tên âm thầm ẩn núp, quan sát tình huống, có một tên khe khẽ nói nhỏ.
“A a, y rất lợi hại sao?”
“Gì a! Cái này không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là, người này rõ ràng đã ôm lấy đùi Lý Khiếu, nhưng ngày hôm sau lại tự mình chạy tới bãi rác này a!”
“A? Cái này, cái này chẳng lẽ đại biểu y không muốn trao thân gửi phận cho người ta?”
“A phi! Đó là ăn nhờ ở đậu, thằng ngu. Đây không phải trọng điểm!! Trọng điểm là, ngày đầu tiên y vừa tới đây, bên cạnh đã xuất hiện con liệt diễm báo kia. Mà ngày hôm sau, con tuyết điêu cũng lập tức xuất hiện!!” Nam tử mũi to hưng phấn tiếp tục nói với tên bên cạnh: “Mày biết cái này nghĩa là gì không?”
“Ách… Chẵng lẽ là do vận khí của y quá tốt sao? Ân, nhất định là vậy. Ngày đầu tiên đã nhặt được liệt diễm báo, ngày hôm sau lại nhặt thêm con tuyết điêu… Bà mụ nội nó, cái vận khí này nghịch thiên quá nha!!” Thằng mắt nhỏ càng nói càng hưng phấn, bỗng nhiên cảm thấy mình nói trúng trọng điểm: “Nguyên lai cái thằng này vận khí lại tốt như vậy!!”
Nhưng mà, chưa được một khắc sau, đã bị tên mũi to giáng cho cái bạt tai, khinh bỉ tới cực điểm nói: “Tao đã sớm biết không thể trông cậy vào cái đầu óc ngu như heo của mày được mà.”
“Mày phải biết rằng, theo tin tình báo của tao, trước khi thằng nhóc này bước chân vào bãi rác, từng có người nhìn thấy một con liệt diễm báo hung tàn giống hệt nhưng đang hấp hối, cùng với một con chim điêu to dơ bẩn hai cánh đã bị bẻ gãy.” Thằng mũi to nói tới đây, hai mắt bắt đầu tản mát ra ánh sáng hưng phấn không thể hiểu nổi, hung hăng vỗ lên bả vai thằng mắt nhỏ nói:
“Đây chính là điều tao muốn nói!! Hai con dị thú cấp A bị thương nặng đến mức phải vứt bỏ, ngay cả bệnh viện cao cấp nhất cũng không thể cứu nổi, có khả năng rất lớn vì được thằng nhóc kia chữa trị, cho nên mới hoàn toàn hồi phục!! Mày biết có nghĩa gì không? Nếu đó là sự thật, thì thằng nhóc kia, chính là một nhân vật rất rất rất khó lường!!”
Hai tên nhị hóa lại tiếp tục thảo luận, các đại cao thủ và thế lực Ám Nhai sở dĩ vẫn luôn án binh bất động thậm chí có ý thức tránh lui, chính là bởi vì thủ hạ của bọn họ bắt được tin tức khiến người khác chấn động.
Phải biết rằng dị thú cao cấp hiện tại biểu hiện cho tánh mạng, tài phú và thực lực. Nếu một người có thể khiến cho một dị thú gần như sắp chết khôi phục lại sức chiến đấu, vậy sự tồn tại của người này, từ nay về sau sẽ trở thành đối tượng đặc biệt nhất được bọn họ coi trọng.
Đương nhiên trước đó, bọn họ muốn xác định lại một lần nữa, người nam tử tên Kim Dư này có thật là có loại năng lực nghịch thiên này hay không, loại năng lực này có thể học hoặc thường xuyên sử dụng hay không.
Nếu Kim Dư biết nghi vấn của nhóm lão đại Ám Nhai này, y nhất định sẽ hung hăng cho một cái liếc mắt khinh bỉ, sau đó chắc nịch thông báo rằng, năng lực này tuyệt đối không thể thông qua việc học mà luyện thành, đồng thời tuyệt đối không thể sử dụng thường xuyên.
Từ sau lần đầu tiên y dùng tinh thần lực đánh bậy đánh bạ đánh tan luôn khối đen trên tim dực hổ Tiểu Lục, y luôn tự hỏi bản thân lần đó làm sao mà thành công. Chờ đến khi y tiến vào bãi rác, nhìn thấy tình cảnh thảm thương của dị thú, y mới có thể thử nghiệm năng lực của mình.
Điều khiến Kim Dư cảm thấy tốt chính là, thông qua thử nghiệm, y rốt cuộc cũng biết phương pháp, nhưng mà, phương pháp lại rất đả thương người a——
Tình huống của các dị thú tại bãi rác có chín phần không giống với tình huống của dực hổ Tiểu Lục. Tiểu Lục chỉ có một khối đen nhỏ tại trái tim mà thôi, còn những dị thú bị vứt bỏ bị thương tật này, toàn bộ tim gan đều phủ một lớp màn đen. Bởi vì khối đen này, chúng nó hầu như không có mạch máu phát sáng đại biểu cho năng lượng lưu động trong cơ thể như Tiểu Lục.
Cho nên, sau khi Kim Dư nhìn toàn bộ tình huống của dị thú xong, cơ hồ có thể khẳng định, là bởi vì sự tồn tại khối đen kia, mới khiến tụi nó không thể phục hồi như cũ, khiến năng lượng của tụi nó dần dần mất đi. Vì thế, muốn chữa trị cho các dị thú này, nói ra rất đơn giản, đánh tan hết khối đen đi là xong.
Nhưng nói khó thì cũng rất khó đó nha, sát! Hiện tại y phải thông qua tinh thần lực mới có thể đánh tan khối đen trong cơ thể của dị thú, lại còn phải dùng hết toàn bộ tinh thần lực mới được, dẫn đến việc mỗi ngày chỉ có thể chữa cho một con dị thú, sau khi trị liệu xong y sẽ vì sử dụng tinh thần lực quá độ mà trực tiếp té xỉu, đến ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần lực cũng chỉ hồi phục lại có năm phần.
Đó là lý do chỉ mới ba ngày ngây người ở bãi rác, cả người Kim Dư đã gầy xuống một vòng, tinh thần cũng xuống cấp trầm trọng.
Mặc dù mỗi ngày đều sử dụng tinh thần lực quá độ đến mức chịu không nổi, nhưng trong ba ngày này, Kim Dư cảm thấy bội phục bản thân mình.
“Ai… Được rồi. Tiểu Tuyết mày dẫn đám kia tiếp tục đi phơi nắng đi. Tiểu Bạch, đi, cầm mười kim tệ đến chỗ Lý Khiếu đại ca mua ba trăm cái bánh mì kẹp thịt…. Chờ tao chữa trị nội thương cho Đại Bạch xong, ngày mai chúng ta có thể đi kiếm tiền rồi!! Chờ tao kiếm tiền a! Ông đây thiệt là muốn ăn bào ngư vây cá quá đi!!”
Ngao ô. [Ông chủ, bào ngư vây cá là cái gì a…. Ông chủ không phải là đói đến điên rồi đi? Con chỉ nghe qua bào ngư thú với cá mập thôi.]
Kim Dư quăng cho một cái xem thường, vỗ vỗ đầu liệt diễm báo: “Bánh Bao, mày không biết bản thân bào ngư thú và vây cá của cá mập đều là món ngon vô địch sao?! Yên tâm yên tâm, chờ ông chủ tao có tiền, nhất định sẽ mua vài con cho tụi mày mở rộng tầm mắt.”
Liệt diễm báo mặt không đổi sắc, nhắm luôn cái con mắt còn lại, nằm rạp xuống mặt đất giả chết. Nó vẫn chưa nói bản thân nó đã từng ăn qua bào ngư thú và cá mập rồi. Tuy hai cái con kia khó ăn muốn chết, nhưng trực giác nó mách bảo, nếu nó nói ra chuyện này, phần bánh bao thịt tối nay của nó nhất định sẽ tiến vào trong bụng ông chủ.
Bánh Bao quỳ rạp trên mặt đất giả chết. Tiểu Tuyết và song vĩ bạch dạ miêu mà Kim Dư đã từng ôm nó vào ngày đầu tiên đang tiêu sái tiến đến trước mặt Kim Dư, dùng đầu cọ cọ mặt Kim Dư, sau đó ngoan ngoãn làm hết phận sự dẫn đám dị thú ướt nhẹp đi phơi nắng xong, liền nhảy lên vai Kim Dư lắc lắc đuôi.
"Miêu ô ~ miêu ô!"
“Tốt lắm. Tiểu Bạch đừng làm nũng nữa, nhanh đi mua bữa tối. Tao muốn trước khi hôn mê được ăn bánh bao thịt nha…. A a, tụi mày yên tâm đi. Bởi vì thương thế Đại Bạch quá nặng, nếu tao không chữa trị, chỉ sợ nó sống không qua nổi đêm nay. Chờ chữa cho Đại Bạch xong, tao sẽ nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt. Yên tâm yên tâm.”
Nghe Kim Dư nói với Tiểu Bạch và Bánh Bao như vậy, Tiểu Tuyết mới yên tâm không nhao nhao nói nữa. Tuy chúng rất muốn đám đồng bạn hồi phục sớm một chút, nhưng đối với Kim Dư, người đã kéo tụi nó ra khỏi tay tử thần, chúng nó đã xem mạng của y còn nặng hơn mạng của bản thân. Tụi nó tuyệt đối không muốn để cho cái người đã cho chúng cơ hội được sống lần thứ hai, cho chúng sự ấm áp khi chúng cảm thấy thống khổ nhất, bởi vì mệt mỏi quá độ mà rời bỏ chúng nó.
Trong mắt bọn chúng, phàm là những điều gây nguy hại đến ông chủ, dù chỉ một chút ít, đều phải bị ngăn chặn đến mức thấp nhất.
Bốn chân của bạch sa hổ Đại Bạch bị gãy đứt vẫn còn chảy máu đen nằm ở bên cạnh nhìn vẻ mặt mỏi mệt, hốc mắt hơi hơi phiếm thanh nhưng y vẫn còn đang mỉm cười với nó, trong đôi mắt vô thần khô khan dần dần trở nên ướt át.
Ngao... Ô...
“Ha hả, Đại Bạch a, mày đang nói ngốc cái gì đó. Cho dù phải liều mạng hôn mê mất ba ngày, tao cũng nhất định chữa khỏi cho mày. Chẳng qua tao chỉ giúp mày khôi phục năng lượng thôi. Mày bị trúng độc thì phải tự mình xử lý.” Kim Dư cười, vươn tay xoa bộ lông đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của con hổ. “Hắc, chờ mày khỏe lên rồi thì mau chóng đi tắm rửa giặt lông cho sạch đi. Nếu không sẽ không hợp với cái tên Đại Bạch nha~”
...
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Kim Dư, con liệt diễm báo đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết nhịn không được run rẩy toàn thân. Dùng hai chân trước che mắt lại oán thầm, kỳ thật nó cảm thấy cái tên Đại Bạch này không hợp tí nào. Thật á. Cũng giống như cái tên Bánh Bao làm cái qué gì mà hợp với vẻ ngoài của nó chứ!
Tiếng nước róc rách vang lên tại khu xử lý rác, có một vài người thích lo chuyện bao đồng quang minh chính đại hoặc lén lút nhìn xong lại không biết hình dung như thế nào ——
Phàm là người có chút hiểu biết về dị thú đều biết, mỗi con đều có tính cách, sở thích hoặc chán ghét thứ gì đó khác nhau. Giống như người vậy, không phải ai cũng thích ăn thịt, cũng không phải ai cũng thích ngồi gặm cải trắng.
Cho nên lúc người Ám Nhai thấy đám dị thú thương tàn mới nằm phơi nắng lúc nãy, vô luận lớn nhỏ, là dị thú chiến đấu hay dị thú sinh hoạt, đều thành thành thật thật ngoan ngoãn xếp thành hàng chờ tới lượt mình tắm rửa, khiến bọn họ có một cỗ xúc động muốn tự móc luôn hai mắt.
Đám dị thú này là chui từ chỗ nào mà ra a!! Một đám đều bị thôi miên thành cục cưng ngoan ngoãn hết rồi!!
Mấy con dị thú này không phải là mấy con bị chủ nhân trước kia vứt bỏ, thấy không hài lòng cái gì liền chạy tới cắn người sao?! Cho dù là dị thú sinh hoạt dịu ngoan tới đâu, lúc trở mặt cũng có thể cắn đứt luôn một miếng thịt trên người a!!
Hơn nữa, trong đám dị thú xếp hàng chờ tắm kia còn có con dạ miêu trắng hai đuôi a!! Cái con này không phải là ghét tắm nhất sao?! Sao lại ngoan ngoãn để cho nước dội vào người còn híp mắt lăn lộn cọ qua cọ lại là thế nào?! Chẳng lẽ, đầu năm nay, dị thú bị ném ra bãi rác tính tình đều biến dị hết rồi sao….
Trừ bỏ đám dị thú dị thường nhu thuận nghe lời ra, càng làm cho đám người Ám Nhai muốn vây xem, lén nhìn chính là nam tử đang thản nhiên ngồi trên người liệt diễm báo cầm vòi nước kia.
Nam tử này cùng với con liệt diễm báo kia tựa hồ như đang nói chuyện với nhau, nhóm người vây xem lập tức khẳng định, tên này chính là đầu sỏ gây nên một loạt tình huống biến dị.
Chẳng qua mọi người chỉ muốn cảm thán người nam tử này thật lớn mật, lại còn dám độc hành. Mọi người rất muốn biết người nam tử trẻ tuổi này là ai, y sao lại muốn đi quản cái đám thú bị vứt bỏ ở bãi rác này, hoặc là nói, hiện giờ thế lực Ám Nhai sở dĩ không có một chút động thái gì, là vì muốn nhìn tên xa lạ này có bao nhiêu năng lực, muốn xem y đang có âm mưu gì.
Nguyên bản, ngày đầu tiên Kim Dư có hành động, các cao thủ, nhóm lão đại trong Ám Nhai đã chú ý tới y, nhưng do Ám Nhai quy định “Hết thảy lấy thực lực làm đầu”, cho nên, chỉ cần Kim Dư không trực tiếp gây xung đột với những người khác, thì hành động của y sẽ không bị bất kỳ người nào quấy nhiễu.
Nhưng ở cái chỗ Ám Nhai này, ‘Thằng ngu nơi nơi có, nóng nảy đặc biệt nhiều’, muốn ‘chính diện xung đột’ hoàn toàn chỉ cần tùy tiện nhấc một tay lên là có việc để làm. Mà khiến các lão đại âm thầm bất động, cảm thấy hơi khiếp sợ chính là tin tình báo mà bọn thủ hạ mang đến. Cũng bởi vì tin tình báo này mà dẫn đến cái phỏng đoán:
“Nghe nói, người trẻ tuổi kia bốn ngày trước đến nơi này liền ôm lấy đùi của Lý Khiếu a!” Cách bãi rác không xa, có hai tên âm thầm ẩn núp, quan sát tình huống, có một tên khe khẽ nói nhỏ.
“A a, y rất lợi hại sao?”
“Gì a! Cái này không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là, người này rõ ràng đã ôm lấy đùi Lý Khiếu, nhưng ngày hôm sau lại tự mình chạy tới bãi rác này a!”
“A? Cái này, cái này chẳng lẽ đại biểu y không muốn trao thân gửi phận cho người ta?”
“A phi! Đó là ăn nhờ ở đậu, thằng ngu. Đây không phải trọng điểm!! Trọng điểm là, ngày đầu tiên y vừa tới đây, bên cạnh đã xuất hiện con liệt diễm báo kia. Mà ngày hôm sau, con tuyết điêu cũng lập tức xuất hiện!!” Nam tử mũi to hưng phấn tiếp tục nói với tên bên cạnh: “Mày biết cái này nghĩa là gì không?”
“Ách… Chẵng lẽ là do vận khí của y quá tốt sao? Ân, nhất định là vậy. Ngày đầu tiên đã nhặt được liệt diễm báo, ngày hôm sau lại nhặt thêm con tuyết điêu… Bà mụ nội nó, cái vận khí này nghịch thiên quá nha!!” Thằng mắt nhỏ càng nói càng hưng phấn, bỗng nhiên cảm thấy mình nói trúng trọng điểm: “Nguyên lai cái thằng này vận khí lại tốt như vậy!!”
Nhưng mà, chưa được một khắc sau, đã bị tên mũi to giáng cho cái bạt tai, khinh bỉ tới cực điểm nói: “Tao đã sớm biết không thể trông cậy vào cái đầu óc ngu như heo của mày được mà.”
“Mày phải biết rằng, theo tin tình báo của tao, trước khi thằng nhóc này bước chân vào bãi rác, từng có người nhìn thấy một con liệt diễm báo hung tàn giống hệt nhưng đang hấp hối, cùng với một con chim điêu to dơ bẩn hai cánh đã bị bẻ gãy.” Thằng mũi to nói tới đây, hai mắt bắt đầu tản mát ra ánh sáng hưng phấn không thể hiểu nổi, hung hăng vỗ lên bả vai thằng mắt nhỏ nói:
“Đây chính là điều tao muốn nói!! Hai con dị thú cấp A bị thương nặng đến mức phải vứt bỏ, ngay cả bệnh viện cao cấp nhất cũng không thể cứu nổi, có khả năng rất lớn vì được thằng nhóc kia chữa trị, cho nên mới hoàn toàn hồi phục!! Mày biết có nghĩa gì không? Nếu đó là sự thật, thì thằng nhóc kia, chính là một nhân vật rất rất rất khó lường!!”
Hai tên nhị hóa lại tiếp tục thảo luận, các đại cao thủ và thế lực Ám Nhai sở dĩ vẫn luôn án binh bất động thậm chí có ý thức tránh lui, chính là bởi vì thủ hạ của bọn họ bắt được tin tức khiến người khác chấn động.
Phải biết rằng dị thú cao cấp hiện tại biểu hiện cho tánh mạng, tài phú và thực lực. Nếu một người có thể khiến cho một dị thú gần như sắp chết khôi phục lại sức chiến đấu, vậy sự tồn tại của người này, từ nay về sau sẽ trở thành đối tượng đặc biệt nhất được bọn họ coi trọng.
Đương nhiên trước đó, bọn họ muốn xác định lại một lần nữa, người nam tử tên Kim Dư này có thật là có loại năng lực nghịch thiên này hay không, loại năng lực này có thể học hoặc thường xuyên sử dụng hay không.
Nếu Kim Dư biết nghi vấn của nhóm lão đại Ám Nhai này, y nhất định sẽ hung hăng cho một cái liếc mắt khinh bỉ, sau đó chắc nịch thông báo rằng, năng lực này tuyệt đối không thể thông qua việc học mà luyện thành, đồng thời tuyệt đối không thể sử dụng thường xuyên.
Từ sau lần đầu tiên y dùng tinh thần lực đánh bậy đánh bạ đánh tan luôn khối đen trên tim dực hổ Tiểu Lục, y luôn tự hỏi bản thân lần đó làm sao mà thành công. Chờ đến khi y tiến vào bãi rác, nhìn thấy tình cảnh thảm thương của dị thú, y mới có thể thử nghiệm năng lực của mình.
Điều khiến Kim Dư cảm thấy tốt chính là, thông qua thử nghiệm, y rốt cuộc cũng biết phương pháp, nhưng mà, phương pháp lại rất đả thương người a——
Tình huống của các dị thú tại bãi rác có chín phần không giống với tình huống của dực hổ Tiểu Lục. Tiểu Lục chỉ có một khối đen nhỏ tại trái tim mà thôi, còn những dị thú bị vứt bỏ bị thương tật này, toàn bộ tim gan đều phủ một lớp màn đen. Bởi vì khối đen này, chúng nó hầu như không có mạch máu phát sáng đại biểu cho năng lượng lưu động trong cơ thể như Tiểu Lục.
Cho nên, sau khi Kim Dư nhìn toàn bộ tình huống của dị thú xong, cơ hồ có thể khẳng định, là bởi vì sự tồn tại khối đen kia, mới khiến tụi nó không thể phục hồi như cũ, khiến năng lượng của tụi nó dần dần mất đi. Vì thế, muốn chữa trị cho các dị thú này, nói ra rất đơn giản, đánh tan hết khối đen đi là xong.
Nhưng nói khó thì cũng rất khó đó nha, sát! Hiện tại y phải thông qua tinh thần lực mới có thể đánh tan khối đen trong cơ thể của dị thú, lại còn phải dùng hết toàn bộ tinh thần lực mới được, dẫn đến việc mỗi ngày chỉ có thể chữa cho một con dị thú, sau khi trị liệu xong y sẽ vì sử dụng tinh thần lực quá độ mà trực tiếp té xỉu, đến ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần lực cũng chỉ hồi phục lại có năm phần.
Đó là lý do chỉ mới ba ngày ngây người ở bãi rác, cả người Kim Dư đã gầy xuống một vòng, tinh thần cũng xuống cấp trầm trọng.
Mặc dù mỗi ngày đều sử dụng tinh thần lực quá độ đến mức chịu không nổi, nhưng trong ba ngày này, Kim Dư cảm thấy bội phục bản thân mình.
“Ai… Được rồi. Tiểu Tuyết mày dẫn đám kia tiếp tục đi phơi nắng đi. Tiểu Bạch, đi, cầm mười kim tệ đến chỗ Lý Khiếu đại ca mua ba trăm cái bánh mì kẹp thịt…. Chờ tao chữa trị nội thương cho Đại Bạch xong, ngày mai chúng ta có thể đi kiếm tiền rồi!! Chờ tao kiếm tiền a! Ông đây thiệt là muốn ăn bào ngư vây cá quá đi!!”
Ngao ô. [Ông chủ, bào ngư vây cá là cái gì a…. Ông chủ không phải là đói đến điên rồi đi? Con chỉ nghe qua bào ngư thú với cá mập thôi.]
Kim Dư quăng cho một cái xem thường, vỗ vỗ đầu liệt diễm báo: “Bánh Bao, mày không biết bản thân bào ngư thú và vây cá của cá mập đều là món ngon vô địch sao?! Yên tâm yên tâm, chờ ông chủ tao có tiền, nhất định sẽ mua vài con cho tụi mày mở rộng tầm mắt.”
Liệt diễm báo mặt không đổi sắc, nhắm luôn cái con mắt còn lại, nằm rạp xuống mặt đất giả chết. Nó vẫn chưa nói bản thân nó đã từng ăn qua bào ngư thú và cá mập rồi. Tuy hai cái con kia khó ăn muốn chết, nhưng trực giác nó mách bảo, nếu nó nói ra chuyện này, phần bánh bao thịt tối nay của nó nhất định sẽ tiến vào trong bụng ông chủ.
Bánh Bao quỳ rạp trên mặt đất giả chết. Tiểu Tuyết và song vĩ bạch dạ miêu mà Kim Dư đã từng ôm nó vào ngày đầu tiên đang tiêu sái tiến đến trước mặt Kim Dư, dùng đầu cọ cọ mặt Kim Dư, sau đó ngoan ngoãn làm hết phận sự dẫn đám dị thú ướt nhẹp đi phơi nắng xong, liền nhảy lên vai Kim Dư lắc lắc đuôi.
"Miêu ô ~ miêu ô!"
“Tốt lắm. Tiểu Bạch đừng làm nũng nữa, nhanh đi mua bữa tối. Tao muốn trước khi hôn mê được ăn bánh bao thịt nha…. A a, tụi mày yên tâm đi. Bởi vì thương thế Đại Bạch quá nặng, nếu tao không chữa trị, chỉ sợ nó sống không qua nổi đêm nay. Chờ chữa cho Đại Bạch xong, tao sẽ nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt. Yên tâm yên tâm.”
Nghe Kim Dư nói với Tiểu Bạch và Bánh Bao như vậy, Tiểu Tuyết mới yên tâm không nhao nhao nói nữa. Tuy chúng rất muốn đám đồng bạn hồi phục sớm một chút, nhưng đối với Kim Dư, người đã kéo tụi nó ra khỏi tay tử thần, chúng nó đã xem mạng của y còn nặng hơn mạng của bản thân. Tụi nó tuyệt đối không muốn để cho cái người đã cho chúng cơ hội được sống lần thứ hai, cho chúng sự ấm áp khi chúng cảm thấy thống khổ nhất, bởi vì mệt mỏi quá độ mà rời bỏ chúng nó.
Trong mắt bọn chúng, phàm là những điều gây nguy hại đến ông chủ, dù chỉ một chút ít, đều phải bị ngăn chặn đến mức thấp nhất.
Bốn chân của bạch sa hổ Đại Bạch bị gãy đứt vẫn còn chảy máu đen nằm ở bên cạnh nhìn vẻ mặt mỏi mệt, hốc mắt hơi hơi phiếm thanh nhưng y vẫn còn đang mỉm cười với nó, trong đôi mắt vô thần khô khan dần dần trở nên ướt át.
Ngao... Ô...
“Ha hả, Đại Bạch a, mày đang nói ngốc cái gì đó. Cho dù phải liều mạng hôn mê mất ba ngày, tao cũng nhất định chữa khỏi cho mày. Chẳng qua tao chỉ giúp mày khôi phục năng lượng thôi. Mày bị trúng độc thì phải tự mình xử lý.” Kim Dư cười, vươn tay xoa bộ lông đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của con hổ. “Hắc, chờ mày khỏe lên rồi thì mau chóng đi tắm rửa giặt lông cho sạch đi. Nếu không sẽ không hợp với cái tên Đại Bạch nha~”
...
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Kim Dư, con liệt diễm báo đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết nhịn không được run rẩy toàn thân. Dùng hai chân trước che mắt lại oán thầm, kỳ thật nó cảm thấy cái tên Đại Bạch này không hợp tí nào. Thật á. Cũng giống như cái tên Bánh Bao làm cái qué gì mà hợp với vẻ ngoài của nó chứ!