Trời mưa tầm tã.Hikaru phóng xe như điên trên đường, dù chẳng nhìn rõ gì qua tấm kính nước. Cũng vì vậy mà cô liên tục phải kéo cửa kính bên xuống để chắc chắn mình không đi quá ngã rẻ nhà Bi. Vừa tới trước cửa nhà là cô bật tung cửa xe, lao lên bậc thềm trước nhà, bỏ quên cánh cửa xe vẫn mở toang.
"Bi!" Hikaru vừa gọi, vừa hấp tấp nện tay lên của trước. " Bi, có ai không, làm ơn đi, mở cửa ra nào!"
Hikaru biết chắc chắn là có người ở nhà. Xe của Fany cũng đang đậu trước sân. Đúng lúc đó cô nghe tiếng ổ khoá kêu lách cách. "Bi?"
Cánh cửa chỉ mở ra he hé, chỉ đủ cho Fany ló cái đầy ra. Mắt anh chàng trợn tròn khi nhìn thấy người đứng trước cửa lại là Hikaru, ướt sủng từ đầu đến chân, người run lên bần bật, không biết vì lạnh hay lo lắng.
" Hi, Hikaru đấy à?" Giọng Fany có vẻ lúng túng." Cậu đến làm gì thế?"
"Bi..." Hikaru nói với cái giọng vẫn chưa hết hổn hển. "Bi đâu rồi?"
" Bi ra ngoài rồi. Cậu đến chẳng đúng lúc gì cả..."
" KHÔNG. Mình muốn qua xem phòng của Bi. "
"...Hikki"
" Cho mình vào"
" Nhưng..." Trước khi Fany kịp nói tiếp từ thứ hai, Hikaru đã xông thẳng vào cửa, đẩy bật Fany ra trong lúc anh chàng không đề phòng và chạy thẳng vào nhà. Fany cố giữ tay Hikaru lại lúc cô chạy ngang qua nhưng không kịp. " Đừng mà, Hikki, đợi mình đã!"
Cô chạy thẳng lên tầng 2 và mở tung cánh cửa phòng của Bi. Đưa mắt nhìn khắp căng phòng, thân hình Hikki run lên bần bật. Cô vừa ngã quỵ xuống sàn, vừa lấy tay bịt miệng lại như ngăn cho những cảm xúc của mình không trào ra thành tiếng. Fany đứng sau lưng Nhìn cô với con mắt ái ngại. Rối anh đưa mắt nhìn theo hưpớng đôi mắt ngân ngấn nuớc của Hikki đang nhìn trân trối. Một tờ giấy nhắn nhỏ xíu được ghim lại trên tuờng, một bức tường trắng trơn của một căn phòng bỏ trống.
" Mình không biết phải nói với cậu thế nào cho phải." Fany quỳ xuống bên Hikki. " Mình xin lỗi, Hikki, mình rất xin lỗi."
" Vạy là dđúng thật sao." Hikki thì thầm trong tiếng nấc. Cô đứng lên, đi lại phía tờ giấy nhắn, nhẹ nhàng giật nó ra khỏi tường. Dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy khiến tất cả những cảm xúc đang được kìm giữ của Hikki vỡ oà thành tiếng khóc.
Hikki, anh yêu em.
" Làm sao... làm sao anh có thể nói vậy Bi? Nói xong rồi cứ thế mà đi sao?"
" Hikki..." Fany đưa tay choàng qua vai Hikki.
Hikki nghiêng người tránh vòng tay của Fany. " Tại sao? Tại sao Bi bỏ đi?"
" Mình không biết. Cậu ấy có nói ai đâu. Mình thề là mình không biết gì cả. Chẳng ai biết là Bi đã đi đâu và sẽ đi bao lâu nữa. Mình cũng choáng váng chẳng kém gì cậu."
Cơn sốc như đã rút đi những sức lực cuối cùng trong cơ thể Hikki. Cô chới với như muốn ngã. Fany vội đưa tay đỡ lấy Hikki.
" Chúa ơi, Hikki. Mình thật sự rất tiếc."
Tôi đã tự hứa với mình sẽ chăm sóc Bi chu đáo. Anh chỉ hơn tôi 6 tháng, nhưng lại học trên tôi cả một năm. Hai đứa gặp nhau khi tôi đang ở những ngày cuối của thời trung học. Cả hai cùng sống dưới khoảng trời nhỏ của cái thành phố bé tý này. Vậy mà chẳng một lần tình cờ gặp gỡ, đến một ngày Fany, bạn thân nhất của tôi, giới thiệu hai đứa làm quen. Rồi hai đứa đi chơi với nhau nhiều hơn, có thể là đi công viên, hoặc cũng có thể chỉ đến nhà nhau chơi. Và câu chuyện bắt đầu từ đó.
Anh biết thêm nhiều điều về tôi, và anh bảo với tôi rằng tôi rất khác với những người con khác. Tôi biết hình như tôi co" gì đo" hơi kỳ quặc một chút, nhất là cái niềm đam mê điên cuồng với truyện tranh. Nhưng hình như chuyện đó chẳng làm anh khó chịu.
Tôi cũng biết thêm nhiều điều về anh. Tôi biết anh hoá ra là con nuôi của một đôi vợ chồng Hàn - Ý (mẹ là người Hàn Quốc, bố là người Ý). Anh một thân một mình đi học ở Washinton này, còn cả gia đình sinh sống ở Seoul.
Mỗi khi hai đứa ở bên nhau, anh sẻ lại kể về gia đình của mình và rằng anh nhớ họ biết chừng nào. Tôi chưa từng găp gia đình của anh ( chúng tôi phải giữ bí mật của hai đứa, vì không biết gia đình anh sẽ phản ứng thế nào khi anh là con trưởng trong nhà lại cặp kè với một cô gái Nhật Bản), nhưng tôi rất thích nghe anh kể về họ. Anh luôn có một vẻ hạnh phúc lạ kì khi kể về gia đình của mình.
Anh yêu gia đình của mình hơn bất cứ ai khác. Cũng chính là lý do tại sao tôi lại chọn Seoul là nơi đầu tiên tôi để kiếm tìm anh.
Đã ba năm kể từ khi anh bỏ đi. Tôi hiện đang ở một mình trong một căn hộ chung cư tại một thành phố xa lạ. Ba mẹ nghĩ tôi đang đi học, nhưng không phải vậy. Trên thực tế, trong suốt hai năm rưỡi vừa rồi, tôi dành cả ngảy lẫn đem của mình làm một lúc 3 công việ, cố dành dụm được càng nhiều tiền càng tốt. Tôi cũng không ngừng vẽ tranh để kiếm thêm trả tiền ở tro.
Khi cảm thấy đã có được đủ số tiền mình cần, tôi mua một vé một chiều đến Seoul. Tôi không biết một ai ở Seoul, và cũng không biết mình sẽ phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu. Kế hoạch nghe có vẻ mạo hiểm, thậm chí ngu ngốc... tôi biết. Nhưng trái tim tôi, không hiểu tại sao, lại mách bảo tôi rằng Bi đang ở Seoul. Và tôi sẵn sàng nghe theo trái trái tim mình, sẵn sàng làm tất cả những gì tôi có thể chỉ để chắc chắn một điều rằng Bi đang sống khoẻ mạnh và hạnh phúc. Và tôi mặc kệ chuyện anh có cần đến tôi trong cuộc sống của anh nữa hay không.
"Bi!" Hikaru vừa gọi, vừa hấp tấp nện tay lên của trước. " Bi, có ai không, làm ơn đi, mở cửa ra nào!"
Hikaru biết chắc chắn là có người ở nhà. Xe của Fany cũng đang đậu trước sân. Đúng lúc đó cô nghe tiếng ổ khoá kêu lách cách. "Bi?"
Cánh cửa chỉ mở ra he hé, chỉ đủ cho Fany ló cái đầy ra. Mắt anh chàng trợn tròn khi nhìn thấy người đứng trước cửa lại là Hikaru, ướt sủng từ đầu đến chân, người run lên bần bật, không biết vì lạnh hay lo lắng.
" Hi, Hikaru đấy à?" Giọng Fany có vẻ lúng túng." Cậu đến làm gì thế?"
"Bi..." Hikaru nói với cái giọng vẫn chưa hết hổn hển. "Bi đâu rồi?"
" Bi ra ngoài rồi. Cậu đến chẳng đúng lúc gì cả..."
" KHÔNG. Mình muốn qua xem phòng của Bi. "
"...Hikki"
" Cho mình vào"
" Nhưng..." Trước khi Fany kịp nói tiếp từ thứ hai, Hikaru đã xông thẳng vào cửa, đẩy bật Fany ra trong lúc anh chàng không đề phòng và chạy thẳng vào nhà. Fany cố giữ tay Hikaru lại lúc cô chạy ngang qua nhưng không kịp. " Đừng mà, Hikki, đợi mình đã!"
Cô chạy thẳng lên tầng 2 và mở tung cánh cửa phòng của Bi. Đưa mắt nhìn khắp căng phòng, thân hình Hikki run lên bần bật. Cô vừa ngã quỵ xuống sàn, vừa lấy tay bịt miệng lại như ngăn cho những cảm xúc của mình không trào ra thành tiếng. Fany đứng sau lưng Nhìn cô với con mắt ái ngại. Rối anh đưa mắt nhìn theo hưpớng đôi mắt ngân ngấn nuớc của Hikki đang nhìn trân trối. Một tờ giấy nhắn nhỏ xíu được ghim lại trên tuờng, một bức tường trắng trơn của một căn phòng bỏ trống.
" Mình không biết phải nói với cậu thế nào cho phải." Fany quỳ xuống bên Hikki. " Mình xin lỗi, Hikki, mình rất xin lỗi."
" Vạy là dđúng thật sao." Hikki thì thầm trong tiếng nấc. Cô đứng lên, đi lại phía tờ giấy nhắn, nhẹ nhàng giật nó ra khỏi tường. Dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy khiến tất cả những cảm xúc đang được kìm giữ của Hikki vỡ oà thành tiếng khóc.
Hikki, anh yêu em.
" Làm sao... làm sao anh có thể nói vậy Bi? Nói xong rồi cứ thế mà đi sao?"
" Hikki..." Fany đưa tay choàng qua vai Hikki.
Hikki nghiêng người tránh vòng tay của Fany. " Tại sao? Tại sao Bi bỏ đi?"
" Mình không biết. Cậu ấy có nói ai đâu. Mình thề là mình không biết gì cả. Chẳng ai biết là Bi đã đi đâu và sẽ đi bao lâu nữa. Mình cũng choáng váng chẳng kém gì cậu."
Cơn sốc như đã rút đi những sức lực cuối cùng trong cơ thể Hikki. Cô chới với như muốn ngã. Fany vội đưa tay đỡ lấy Hikki.
" Chúa ơi, Hikki. Mình thật sự rất tiếc."
Tôi đã tự hứa với mình sẽ chăm sóc Bi chu đáo. Anh chỉ hơn tôi 6 tháng, nhưng lại học trên tôi cả một năm. Hai đứa gặp nhau khi tôi đang ở những ngày cuối của thời trung học. Cả hai cùng sống dưới khoảng trời nhỏ của cái thành phố bé tý này. Vậy mà chẳng một lần tình cờ gặp gỡ, đến một ngày Fany, bạn thân nhất của tôi, giới thiệu hai đứa làm quen. Rồi hai đứa đi chơi với nhau nhiều hơn, có thể là đi công viên, hoặc cũng có thể chỉ đến nhà nhau chơi. Và câu chuyện bắt đầu từ đó.
Anh biết thêm nhiều điều về tôi, và anh bảo với tôi rằng tôi rất khác với những người con khác. Tôi biết hình như tôi co" gì đo" hơi kỳ quặc một chút, nhất là cái niềm đam mê điên cuồng với truyện tranh. Nhưng hình như chuyện đó chẳng làm anh khó chịu.
Tôi cũng biết thêm nhiều điều về anh. Tôi biết anh hoá ra là con nuôi của một đôi vợ chồng Hàn - Ý (mẹ là người Hàn Quốc, bố là người Ý). Anh một thân một mình đi học ở Washinton này, còn cả gia đình sinh sống ở Seoul.
Mỗi khi hai đứa ở bên nhau, anh sẻ lại kể về gia đình của mình và rằng anh nhớ họ biết chừng nào. Tôi chưa từng găp gia đình của anh ( chúng tôi phải giữ bí mật của hai đứa, vì không biết gia đình anh sẽ phản ứng thế nào khi anh là con trưởng trong nhà lại cặp kè với một cô gái Nhật Bản), nhưng tôi rất thích nghe anh kể về họ. Anh luôn có một vẻ hạnh phúc lạ kì khi kể về gia đình của mình.
Anh yêu gia đình của mình hơn bất cứ ai khác. Cũng chính là lý do tại sao tôi lại chọn Seoul là nơi đầu tiên tôi để kiếm tìm anh.
Đã ba năm kể từ khi anh bỏ đi. Tôi hiện đang ở một mình trong một căn hộ chung cư tại một thành phố xa lạ. Ba mẹ nghĩ tôi đang đi học, nhưng không phải vậy. Trên thực tế, trong suốt hai năm rưỡi vừa rồi, tôi dành cả ngảy lẫn đem của mình làm một lúc 3 công việ, cố dành dụm được càng nhiều tiền càng tốt. Tôi cũng không ngừng vẽ tranh để kiếm thêm trả tiền ở tro.
Khi cảm thấy đã có được đủ số tiền mình cần, tôi mua một vé một chiều đến Seoul. Tôi không biết một ai ở Seoul, và cũng không biết mình sẽ phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu. Kế hoạch nghe có vẻ mạo hiểm, thậm chí ngu ngốc... tôi biết. Nhưng trái tim tôi, không hiểu tại sao, lại mách bảo tôi rằng Bi đang ở Seoul. Và tôi sẵn sàng nghe theo trái trái tim mình, sẵn sàng làm tất cả những gì tôi có thể chỉ để chắc chắn một điều rằng Bi đang sống khoẻ mạnh và hạnh phúc. Và tôi mặc kệ chuyện anh có cần đến tôi trong cuộc sống của anh nữa hay không.