Thật lạ lùng khi thấy Byul nhanh nhẹn ngồi lên ghế trước cùng với JoonHyung.
Khi chúng tôi đi đến gần xe của JoonHyung, cô bé liến nhìn Noeul và tôi và có lẽ đã tự ý kết luận rằng chúng tôi muốn được ngồi riêng ở băng ghế sau. Cả buổi sáng hôm nay, đôi mắt cô bé ngập buồn... Tôi cảm thấy như cô bé đang cố dành thời gian còn lại để chúng tôi được ở bên nhau nhiều hơn. Nhưng... tại sao cô bé... lại cần phải làm như vậy?
Không ai trong số chúng tôi nói gì trên cả chặng đường đến đó... dù "đó" là chỗ nào đi nữa. Byul chỉ thỉnh thoảng chỉ đường cho JoonHyung, nói ngắn gọn như, "đoạn tới rẽ phải", hay, "đi hướng này...". Nhưng ngoài những câu ấy ra, hoàn toàn chỉ có im lặng. Tôi cho rằng vì cả người đều quá căng thẳng.
Tôi nhìn JoonHyung. Anh ta chỉ tập trung vào lái xe, thậm chí không nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, tránh tuyệt đối việc tiếp xúc với tôi hay Noeul. Nếu như là trước đó, tôi có lẽ đã cho rằng anh ghen vì Noeul ngồi quá gần tôi. Nhưng giờ đây, dường như mọi chuyện đã thay đổi. Cảm giác của JoonHyung đối với tôi không còn như trước, giống như anh ta không cần phải lấy lòng tôi nữa. Mặc dù tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm trước việc đó, việc anh ta quan tâm đến tất cả những chuyện này lại làm tôi lo lắng. Tại sao anh ta lại nhất quyết phải tìm ra sự thật, trong khi gần như chẳng có liên quan gì đến anh ta ngay từ đầu? Hay là có nhỉ?
"Hmmm." JoonHyung cúi người ra phía trước, nhìn về phía toà nhà đổ nát đằng trước xe. Anh ta lái xe chậm dần lại.
"Anh biết nơi này sao?" Byul hỏi.
"Đáng tiếc là có. Tôi đã từng cư ngụ ở đây vài tháng, công của Bada đấy. Khi đó tôi cần phải trốn, và cái nơi xập xệ này là nơi duy nhất có thể dùng trong thời gian đó." Anh ta nó ivới giọng chán nản. Nhớ lại căn hộ đẹp đẽ của anh ta trong thành phố, tôi có thể hiểu được tại sao anh ta lại ghét phải trôn trong những nơi như thế này. Thành phố này không hề an toàn. Cho bất cứ ai trong số chúng tôi.
"Tụi cớm không bao giờ đến đây" JoonHyung tiếp tục. "Cộng đồng ở đây có luật lệ của riêng họ."
"Vậy anh có biết Admere ở đâu không?" Byul hỏi.
"Nhà máy bỏ hoang gần bờ biển, phải không?"
Byul gật đầu.
"...Hay lắm," JoonHyung nói giọng mỉa mai. "Cái con bài này cổ lỗ. Cổ lỗ quá rồi."
***
"Lối này..." Byul nói. Cô bé dễ dàng tìm được công tắc đèn và bật đèn hành lang. Chắc chắn cô bé đã từng đến đây trước đó.
Chúng tôi đi theo cô bé dưới ánh sáng chợp chờn. JoonHyung nói nhà máy chỉ mới bỏ hoang vì công ty phá sản, nhưng nơi này dường như đã bị bỏ phế hàng năm trời. Bụi phủ khắp nơi, bay lơ lửng trong không khí, bốc lên mùi cũ kỹ lâu ngày. Cảm giác lo lắng. Tôi không thích cảm giác này. Tôi dùng ống tay áo bịt miệng và mũi lại cho đỡ bụi.
Tôi dán mắt vào cái túi Byul đang giữ chắn chắn bên người. Cô bé ghì chặt quai túi, cố gắng xua đuổi nỗi lo lắng về những gì sắp đến. JoonHyung sải bước đằng sau chúng tôi, vẫn giữ nguyên bộ dạng "giang hồ" của anh. Một bóng đèn vụt tắt, tôi có thể cảm thấy rõ Noeul siết chặt bàn tay tôi. Anh đã không rời tay tôi kể từ khi chúng tôi rời căn hộ.
"Anh đã... nhớ ra thêm chút gì chưa?" Tôi hỏi Noeul.
"Chưa... Có... Anh không biết nữa. Thật khó để diễn tả... mọi thứ dường như đang đảo lộn hết cả..." Anh trả lời. Và tôi không hỏi thêm nữa, vì tôi sợ rằng hỏi thêm sẽ chỉ làm mọi việc trở nên rắc rối. Chúng tôi tiếp tục đi...
Cả toà nhà mang một vẻ kỳ quái, nhưng điều đó không làm tôi hoảng sợ. Vậy thì tại sao... tại sao tôi lại run lên như vậy?
***
Byul dẫn mọi người đi về phía căn phòng phía sau, tít mít sâu trong khu văn phòng của nhà máy cũ. Khi cô bé mở hé cánh cửa, Hikaru nhận thấy đèn trong căn phòng đã sáng sẵn. Dường như có ai đó đang đợi họ. Byul đẩy nhẹ cánh cửa, vừa đủ rộng để mọi người thấy Fany đang ngồi đợi một cách hẫn nại trên chiếc trường kỷ đặt gần cửa ra vào.
"Byul!" Fany lập tức đứng dậy đi về phía cô và những người khác. "Hikaru... Cám ơn Chúa! Mọi người không sao cả chứ? Vẫn an toàn chứ?"
"Vâng... em nghĩ vậy..." Byul mỉm cười. "Chị Hikaru và anh Noeul đi cùng em đây rồi. Cả Joon nữa."
"Joon nữa sao?" Fany nhìn qua chúng tôi về phía JoonHyung. Anh đang đứng dựa vào tường, gương mặt căng thẳng chờ đợi.
"Em nghĩ là để Joon đi cùng cũng chẳng sao." Byul giải thích.
Mặc dù không hoàn toàn hiểu ý định của Byul, nhưng Fany vẫn gật đầu và quyết định rằng ý kiến của cô chắc chắn phải có lý do chính đáng: "Được rồi."
Fany lần lượt nhìn mọi người, và ngạc nhiên dán chặt ánh mắt vào Noeul. Anh há miệng kinh ngạc trước sự giống nhau đến kỳ lạ giữa họ. "Trời đất quỷ thần ơi... em hoàn toàn đúng, Byul.". Hikaru nhìn sang Byul thắc mắc, không hiểu cô bé đã nói gì với Fany.
"Em... em phải nói với anh Fany về Noeul." Byul thú nhận... "nhất là sau khi gặp anh ấy, em không thể nào mà không nói được..."
"Sau khi gặp... ai cơ" Hikaru hỏi.
Byul quay sang nhìn Fany, Fany nhìn lại Hikaru và mọi người. Anh buông một tiếng thở dài nặng nề rồi từ từ mở rộng cánh cửa cho mọi người tiến vào căn phòng.
Bước chân vào căn phòng, Hikaru choáng váng. Cô đưa tay ôm lấy ngực, trái tim cô đập liên hồi như muốn vỡ tung ra ngoài. Noeul kéo cô lại gần anh, và chợt nhận thấy mình đang đối mặt với một-mình-khác: Bi.
"HIKKI!" Bi đứng vụt lên, chạy lại, và chỉ cách Hikaru và Noeul vài bước. Đằng sau anh, joey trong chiếc áo choàng da màu đỏ cũng tiến lại gần.
"Bi!" Hikaru cảm thấy trái tim cô như đang căng phồng lên và muốn nổ tung. Hikaru muốn chạy đến bên Bi, nhưng Noeul giữ cô lại. Cô bối rối không biết phải làm thế nào.
Bi nhìn xuống bàn tay cô và Noeul đang đan vào nhau. "Hikki..."
Hikaru nhìn lên Noeul, ánh mắt anh nheo lại nhìn Bi đầy hăm doạ. Thường thường, những người máu mủ tìm lại được nhau phải cảm thấy vui mừng, nhưng Noeul không hề có cảm giác như vậy. Ba năm qua, anh đã luôn phải đi tìm kiếm bản thân mình. Và giờ đây, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, người ta nói với anh rằng anh trước kia là một tên tội phạm. Mặc dù anh không hòan tòan nhớ ra hết mọi chuyện, nhưng anh biết đó chỉ là thời gian trước khi anh quay lại với chính mình ngày trước. Đứng ở đây, đối diện với Bi, Noeul cảm thấy như anh đang đối diện với bản thể tội lỗi của chính mình. Dường như anh đã đi đến cuối con đường..., và kia là JunSap đang trở lại. Anh không muốn giao Hikaru cho JunSap mà không biết rõ về hắn.
"Noeul...?" Hikaru nói khó nhọc, gần như van nài anh hãy nói gì đó. Bất cứ điều gì.
Nhưng anh tiếp tục im lặng.
Ánh mắt lạnh lùng.
Hơi thở chậm và sâu.
"Mọi người." Fany cắt ngang, cố gắng giải quyết tình thế. "Tôi nghĩ rằng tốt hơn nên để họ ở đây một mình một chút, nhỉ?" Byul và JoonHyung gật đầu đồng ý rồi đi theo anh ra khỏi căn phòng. Như một võ sĩ nhà nghề, Joey uyển chuyển bước lại gần Noeul, nâng nhẹ tay anh ra khỏi tay Hikaru.
"Cậu chủ..." Joey nói với giọng nhẹ nhàng. "Cậu còn nhớ tôi không?" Noeul dứt mắt khỏi Bi quay sang nhìn người phụ nữ cao và xinh đẹp đang đứng trước mặt anh. Những hình ảnh rời rạc bất chợt hiện về trong tâm trí anh lần lượt, và anh nhận ra gương mặt không hề biểu hiện cảm xúc của cô ta, gương mặt từ bao lâu nay vẫn vậy.
"Tôi..." Noeul ấp úng.
"Nếu cậu chủ muốn biết mình là ai, thực sự là ai? Tôi sẽ nói cho Cậu Chủ biết."
Noeul trao đổi ánh mắt với Hikaru, anh vẫn phân vân chưa biết trả lời người phụ nữ lạ mặt thế nào. Hikaru mỉm cười thông cảm, cô cũng cảm thấy sợ hãi cho những gì đang đợi anh phía trước. Tuy nhiên, Hikaru thấy rõ ràng rằng cả cô và anh đều cần phải mạnh mẽ.
"Sẽ... ổn thôi!" Hikaru động viên anh. "Anh sẽ không sao đâu... Cả em cũng thế." Hikaru cố gắng nới lỏng bàn tay anh vì anh không chịu buông. Anh không muốn để cơ ở lại với Bi, nhưng những gì Joey sắp tiết lộ là việc trước sau gì anh cũng phải đối mặt. Những ngón tay của anh tuột dần khỏi tay cô, và anh bước theo Joey ra cửa trong khi vẫn liên tục ngoái lại nhìn.
"Noeul," Hikaru nó ivới theo, "Hãy nhớ rằng, với em, anh sẽ vẫn luôn là Noeul."
Noeul nhìn thẳng vào mắt cô trong giây phút. "Mãi mãi."
Và anh rời khỏi căn phòng, đóng lại cánh cửa phía sau lưng.
"Hikki..." Bi gọi tên cô một lần nữa. Vẫn cách cô vài bước, anh không biết mình cư xử thế nào. Bi biết rằng Hikaru không bao giờ thích người lạ chạm vào mình, vậy mà cô để Noeul nắm tay thật âu yếm. Có thể nào cô đã quên anh? Và giữa cô và Noeul có chuyện gì rồi sao?
Hikaru chăm chú nhìn vào mắt anh. Bi và Noeul có cùng màu mắt. Con mắt hai người cũng giống nhau. Cả cái tiasáng lấp lánh phản chiếu trong đáy mắt cũng giống nhau. Nhưng thế nào đó... đôi mắt của Bi vẫn khác. Vẫn là của riêng Bi. Vẫn luôn tìm kiếm cô. Mọi người nói rằng ta có thể lãng quên được ai đó sau thời gian dài xa cách. Hikaru đôi khi vẫn thầm nhủ rằng có lẽ ở bên Noeul, cô có thể sẽ quên được đôi mắt thân thuộc của Bi, và mọi chuyện sẽ khép lại.
Nhưng mọi người sai rồi.
Hikaru không quên.
Bởi cô nhớ rõ đến từng chi tiết.
Bi nuốt nước miếng. "Chúng nói... chúng nói anh không được phép liên lạc với em," anh giải thích. "Anh không thể chịu đựng nổi suy nghĩ em gặp nguy hiểm vì anh, nên anh đã nghe theo chúng..."
"Bi..." Hikaru ngập ngừng, "Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra ba năm trước? Anh đã đi đâu vậy?" Hikaru khao khát được hỏi anh, "Tạo sao anh rời bỏ em?", nhưng cô không muốn mình tỏ ra ích kỷ.
"Khi đó anh đang ở nhà một mình... căn hộ mà ngày trước anh và Fany cùng thuê... Rồi có vài tên đột nhập vào.
Chúng dọa giết anh nếu như anh không thu dọn hết đồ đạc và đi cùng với chúng. Chúng còn dọa rằng chúng sẽ giết những người khác nếu như anh không chịu hợp tác, rằng chúng sẽ giết Fany... hoặc bất kỳ ai gần gũi với anh..."
Giọng nói của anh chợt run lên, và những giọt nước mắt ứa ra. Anh cố chớp chớp mắt để xua chúng đi. Hikaru chợt nhận ra cô cũng đang làm như vậy.
"Những kẻ làm ăn với JunSap được hứa hẹn sẽ có hàng tỷ... Say khi anh ấy biến mất, những tên cùng hội cùng thuyền với JunSap muốn phía bên kia nghĩ rằng JunSap vẫn còn ở đó để bảo vệ chúng. Bằng cách nào đó mà chúng tìm ra thông tin về anh... Lúc đầu chúng nghĩ anh che giấu JunSap, nhưng khi thấy anh thực sự không hề biết là anh có một người anh trai... và bởi vì trông anh giống hệt anh ấy..."
Lần này Hikaru để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô chăm chú lắng nghe. Thà rằng nước mắt chảy, còn hơn trái tim cô tan chảy vì đau đớn thêm một lần nữa.
"... Chúng... chúng bắt anh đóng làm JunSap để chúng có thời gian đi tìm JunSap thật và nơi cất giấu số tiền... Khi phe bên kai đợi quá lâu, chúng liền giết chết hết tay chân của JunSap... Joey giúp anh chạy thoát cùng với cô ta... Trong vòng 2 năm qua, bọn anh phải sống chui lủi... Anh rất sợ không dám liên lạc với em, vì chỉ cần một tên trong số bọn chúng biết được em quan trọng với anh đến nhường nào... chúng..."
"...Vậy lúc này, đang có chuyện gì đang có chuyện gì xảy ra với anh và JunSap?" Hikaru hỏi trong lúc cố gắng trấn tỉnh và tỏ ra cứng cỏi.
"À... Có một tên đồng đảng nữa của JunSap cũng trốn thoát được. Tên hắn là Nicholas Tse...Hắn là kẻ không hề bíêt khoang nhượng... Anh không biết Fany đã nói rõ với em chưa, nhưng Tse biết được Fany là bạn cũ của anh, vì thế hắn dọa giết Fany nếu như cậu ấy không giúp hắn tìm ra anh hoặc JunSap. Anh nghĩ hắn muốn trả thù vì bây giờ hắn không thể quay lại Trung Hoa được nữa... Anh biết được tất cả những điều này vài tháng trước khi anh trở về nhà. Anh quay lại vì anh muốn tìm em."
"Tìm... em?" Chừng ấy năm qua, Hikaru đã nghĩ rằng Bi chẳng hề quan tâm. Và bây giờ khi cô chìm đắm trong những điều rối tinh rối mù này, nghĩ rằng Bi quá thiếu quan tâm đến nổi đau của cô, nghĩ rằng anh không còn yêu cô nữa. "Cả thời gian qua... em đã nghĩ rằng... em..."
"Hikki..." Bi cố gắng ôm cô, nhưng cô đẩy anh ra.
"Em... Em đã muốn ghét anh. Em đã muốn giận anh vì anh đã rời bỏ em! Lẽ ra sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu như em có thể giận anh! Nhưng em... em đã không giận. Em không thể!" Hikaru kêu lên, vùng vẫy khỏi vòng tay Bi cho dù cô khát khao được ở trong đó quá lâu rồi. "Em đã quá lo lắng cho anh. Em... quá lo lắng... để mà có thể... ghét được anh."
Hikaru buông xuôi, thả lỏng mình trong vong tay Bi. Cô nhìn xuống, khóc nức nở trong nỗi cay đắng tủi thân vô hạn.
"Em nghĩ rằng chỉ có em bị tổn thương thôi sao Hikaru?" Bi thì thầm vào tai cô. "Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh không quan tâm đ16n em? Em có nghĩ rằng từng ngày từng ngày anh không còn muốn sống, vì không còn được ôm em... được ở bên em... được yêu em?"
Anh nâng cầm cô lên, lùa tay vào tóc cô mê mải, hết lần này đến lần khác, cố gắng để nói mà không bật khóc. Đôi môi anh run rẩy.
"Anh xin lỗi... Hikaru. Anh xin lỗi em nhiều lắm... Nhưng em không biết rằng đã bao nhiều lần anh nhìn lên bầu trời, ao ước rằng em cũng đang ngước nhìn lên; bao nhiêu đêm anh không ngủ và khóc vì nhớ em. Anh không biết tại sao, nhưng em đã trở thành một phần của anh, Hikaru. Chừng nào em còn ở cách xa anh, chừng đó anh thấy mình như mất mát. Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, mọi lời nói đều là vô ích. Từng giây, từng ngày..."
"Dừng lại đi" Hikaru khóc nấc lên, "Đừng làm thế với em nữa. Làm sao em biết được đây không phải là một giấc mơ!? Làm sao em chắc được rằng anh sẽ lại không bỏ đi nữa!?"
"Chẳng lẽ đến giờ em vẫn không biết sao, Hikaru?" Bi khẽ khàng, đau đớn khi cô nói với anh như vậy. "Anh chưa bao giờ rời xa em. Anh vẫn luôn luôn thuộc về em."
Anh thở mạnh vì xúc động, khẽ đỡ cô ra sau và hôn cô say đắm với tất cả tình yêu của mình. Hikaru vẫn khóc, cô tan biến vào trong nụ hôn của anh, chạm nhẹ vào gương mặt anh, cố gắng để lau đi những giọt nước mắt trên má... nhưng không thể. Không gì có thể làm anh ngừng khóc. Anh lặng lẽ khóc trong lúc vẫn hôn và ôm chặt cô vào lòng. Anh không muốn họ rời xa nhau nữa. Anh không thể chịu đựng điều này thêm một lần nữa.
Hikaru cố gắng hít thở... cô chìm vào bóng tối đang từ từ nuốt chửng lấy cô. Cơ thể cô trở nên mềm rũ, và Bi nhận thấy cô đã ngã xuống trong vòng tay anh.
"Hi... Hikaru?" Anh lay người cô nhẹ nhàng, và lo lắng đợi chờ một phản ứng từ phía cô. Không có pảhn ứng nào cả. "Hikaru? HIKARU?"
Bi muốn nói với cô rằng anh yêu cô. Anh muốn nói rằng ngay cả Chúa cũng không thể ngăn được anh ở bên cô. Nhưng anh không thể nói. Vì Hikaru đã ngất đi, chìm trong tình yêu nồng nàn của anh.
Khi chúng tôi đi đến gần xe của JoonHyung, cô bé liến nhìn Noeul và tôi và có lẽ đã tự ý kết luận rằng chúng tôi muốn được ngồi riêng ở băng ghế sau. Cả buổi sáng hôm nay, đôi mắt cô bé ngập buồn... Tôi cảm thấy như cô bé đang cố dành thời gian còn lại để chúng tôi được ở bên nhau nhiều hơn. Nhưng... tại sao cô bé... lại cần phải làm như vậy?
Không ai trong số chúng tôi nói gì trên cả chặng đường đến đó... dù "đó" là chỗ nào đi nữa. Byul chỉ thỉnh thoảng chỉ đường cho JoonHyung, nói ngắn gọn như, "đoạn tới rẽ phải", hay, "đi hướng này...". Nhưng ngoài những câu ấy ra, hoàn toàn chỉ có im lặng. Tôi cho rằng vì cả người đều quá căng thẳng.
Tôi nhìn JoonHyung. Anh ta chỉ tập trung vào lái xe, thậm chí không nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, tránh tuyệt đối việc tiếp xúc với tôi hay Noeul. Nếu như là trước đó, tôi có lẽ đã cho rằng anh ghen vì Noeul ngồi quá gần tôi. Nhưng giờ đây, dường như mọi chuyện đã thay đổi. Cảm giác của JoonHyung đối với tôi không còn như trước, giống như anh ta không cần phải lấy lòng tôi nữa. Mặc dù tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm trước việc đó, việc anh ta quan tâm đến tất cả những chuyện này lại làm tôi lo lắng. Tại sao anh ta lại nhất quyết phải tìm ra sự thật, trong khi gần như chẳng có liên quan gì đến anh ta ngay từ đầu? Hay là có nhỉ?
"Hmmm." JoonHyung cúi người ra phía trước, nhìn về phía toà nhà đổ nát đằng trước xe. Anh ta lái xe chậm dần lại.
"Anh biết nơi này sao?" Byul hỏi.
"Đáng tiếc là có. Tôi đã từng cư ngụ ở đây vài tháng, công của Bada đấy. Khi đó tôi cần phải trốn, và cái nơi xập xệ này là nơi duy nhất có thể dùng trong thời gian đó." Anh ta nó ivới giọng chán nản. Nhớ lại căn hộ đẹp đẽ của anh ta trong thành phố, tôi có thể hiểu được tại sao anh ta lại ghét phải trôn trong những nơi như thế này. Thành phố này không hề an toàn. Cho bất cứ ai trong số chúng tôi.
"Tụi cớm không bao giờ đến đây" JoonHyung tiếp tục. "Cộng đồng ở đây có luật lệ của riêng họ."
"Vậy anh có biết Admere ở đâu không?" Byul hỏi.
"Nhà máy bỏ hoang gần bờ biển, phải không?"
Byul gật đầu.
"...Hay lắm," JoonHyung nói giọng mỉa mai. "Cái con bài này cổ lỗ. Cổ lỗ quá rồi."
***
"Lối này..." Byul nói. Cô bé dễ dàng tìm được công tắc đèn và bật đèn hành lang. Chắc chắn cô bé đã từng đến đây trước đó.
Chúng tôi đi theo cô bé dưới ánh sáng chợp chờn. JoonHyung nói nhà máy chỉ mới bỏ hoang vì công ty phá sản, nhưng nơi này dường như đã bị bỏ phế hàng năm trời. Bụi phủ khắp nơi, bay lơ lửng trong không khí, bốc lên mùi cũ kỹ lâu ngày. Cảm giác lo lắng. Tôi không thích cảm giác này. Tôi dùng ống tay áo bịt miệng và mũi lại cho đỡ bụi.
Tôi dán mắt vào cái túi Byul đang giữ chắn chắn bên người. Cô bé ghì chặt quai túi, cố gắng xua đuổi nỗi lo lắng về những gì sắp đến. JoonHyung sải bước đằng sau chúng tôi, vẫn giữ nguyên bộ dạng "giang hồ" của anh. Một bóng đèn vụt tắt, tôi có thể cảm thấy rõ Noeul siết chặt bàn tay tôi. Anh đã không rời tay tôi kể từ khi chúng tôi rời căn hộ.
"Anh đã... nhớ ra thêm chút gì chưa?" Tôi hỏi Noeul.
"Chưa... Có... Anh không biết nữa. Thật khó để diễn tả... mọi thứ dường như đang đảo lộn hết cả..." Anh trả lời. Và tôi không hỏi thêm nữa, vì tôi sợ rằng hỏi thêm sẽ chỉ làm mọi việc trở nên rắc rối. Chúng tôi tiếp tục đi...
Cả toà nhà mang một vẻ kỳ quái, nhưng điều đó không làm tôi hoảng sợ. Vậy thì tại sao... tại sao tôi lại run lên như vậy?
***
Byul dẫn mọi người đi về phía căn phòng phía sau, tít mít sâu trong khu văn phòng của nhà máy cũ. Khi cô bé mở hé cánh cửa, Hikaru nhận thấy đèn trong căn phòng đã sáng sẵn. Dường như có ai đó đang đợi họ. Byul đẩy nhẹ cánh cửa, vừa đủ rộng để mọi người thấy Fany đang ngồi đợi một cách hẫn nại trên chiếc trường kỷ đặt gần cửa ra vào.
"Byul!" Fany lập tức đứng dậy đi về phía cô và những người khác. "Hikaru... Cám ơn Chúa! Mọi người không sao cả chứ? Vẫn an toàn chứ?"
"Vâng... em nghĩ vậy..." Byul mỉm cười. "Chị Hikaru và anh Noeul đi cùng em đây rồi. Cả Joon nữa."
"Joon nữa sao?" Fany nhìn qua chúng tôi về phía JoonHyung. Anh đang đứng dựa vào tường, gương mặt căng thẳng chờ đợi.
"Em nghĩ là để Joon đi cùng cũng chẳng sao." Byul giải thích.
Mặc dù không hoàn toàn hiểu ý định của Byul, nhưng Fany vẫn gật đầu và quyết định rằng ý kiến của cô chắc chắn phải có lý do chính đáng: "Được rồi."
Fany lần lượt nhìn mọi người, và ngạc nhiên dán chặt ánh mắt vào Noeul. Anh há miệng kinh ngạc trước sự giống nhau đến kỳ lạ giữa họ. "Trời đất quỷ thần ơi... em hoàn toàn đúng, Byul.". Hikaru nhìn sang Byul thắc mắc, không hiểu cô bé đã nói gì với Fany.
"Em... em phải nói với anh Fany về Noeul." Byul thú nhận... "nhất là sau khi gặp anh ấy, em không thể nào mà không nói được..."
"Sau khi gặp... ai cơ" Hikaru hỏi.
Byul quay sang nhìn Fany, Fany nhìn lại Hikaru và mọi người. Anh buông một tiếng thở dài nặng nề rồi từ từ mở rộng cánh cửa cho mọi người tiến vào căn phòng.
Bước chân vào căn phòng, Hikaru choáng váng. Cô đưa tay ôm lấy ngực, trái tim cô đập liên hồi như muốn vỡ tung ra ngoài. Noeul kéo cô lại gần anh, và chợt nhận thấy mình đang đối mặt với một-mình-khác: Bi.
"HIKKI!" Bi đứng vụt lên, chạy lại, và chỉ cách Hikaru và Noeul vài bước. Đằng sau anh, joey trong chiếc áo choàng da màu đỏ cũng tiến lại gần.
"Bi!" Hikaru cảm thấy trái tim cô như đang căng phồng lên và muốn nổ tung. Hikaru muốn chạy đến bên Bi, nhưng Noeul giữ cô lại. Cô bối rối không biết phải làm thế nào.
Bi nhìn xuống bàn tay cô và Noeul đang đan vào nhau. "Hikki..."
Hikaru nhìn lên Noeul, ánh mắt anh nheo lại nhìn Bi đầy hăm doạ. Thường thường, những người máu mủ tìm lại được nhau phải cảm thấy vui mừng, nhưng Noeul không hề có cảm giác như vậy. Ba năm qua, anh đã luôn phải đi tìm kiếm bản thân mình. Và giờ đây, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, người ta nói với anh rằng anh trước kia là một tên tội phạm. Mặc dù anh không hòan tòan nhớ ra hết mọi chuyện, nhưng anh biết đó chỉ là thời gian trước khi anh quay lại với chính mình ngày trước. Đứng ở đây, đối diện với Bi, Noeul cảm thấy như anh đang đối diện với bản thể tội lỗi của chính mình. Dường như anh đã đi đến cuối con đường..., và kia là JunSap đang trở lại. Anh không muốn giao Hikaru cho JunSap mà không biết rõ về hắn.
"Noeul...?" Hikaru nói khó nhọc, gần như van nài anh hãy nói gì đó. Bất cứ điều gì.
Nhưng anh tiếp tục im lặng.
Ánh mắt lạnh lùng.
Hơi thở chậm và sâu.
"Mọi người." Fany cắt ngang, cố gắng giải quyết tình thế. "Tôi nghĩ rằng tốt hơn nên để họ ở đây một mình một chút, nhỉ?" Byul và JoonHyung gật đầu đồng ý rồi đi theo anh ra khỏi căn phòng. Như một võ sĩ nhà nghề, Joey uyển chuyển bước lại gần Noeul, nâng nhẹ tay anh ra khỏi tay Hikaru.
"Cậu chủ..." Joey nói với giọng nhẹ nhàng. "Cậu còn nhớ tôi không?" Noeul dứt mắt khỏi Bi quay sang nhìn người phụ nữ cao và xinh đẹp đang đứng trước mặt anh. Những hình ảnh rời rạc bất chợt hiện về trong tâm trí anh lần lượt, và anh nhận ra gương mặt không hề biểu hiện cảm xúc của cô ta, gương mặt từ bao lâu nay vẫn vậy.
"Tôi..." Noeul ấp úng.
"Nếu cậu chủ muốn biết mình là ai, thực sự là ai? Tôi sẽ nói cho Cậu Chủ biết."
Noeul trao đổi ánh mắt với Hikaru, anh vẫn phân vân chưa biết trả lời người phụ nữ lạ mặt thế nào. Hikaru mỉm cười thông cảm, cô cũng cảm thấy sợ hãi cho những gì đang đợi anh phía trước. Tuy nhiên, Hikaru thấy rõ ràng rằng cả cô và anh đều cần phải mạnh mẽ.
"Sẽ... ổn thôi!" Hikaru động viên anh. "Anh sẽ không sao đâu... Cả em cũng thế." Hikaru cố gắng nới lỏng bàn tay anh vì anh không chịu buông. Anh không muốn để cơ ở lại với Bi, nhưng những gì Joey sắp tiết lộ là việc trước sau gì anh cũng phải đối mặt. Những ngón tay của anh tuột dần khỏi tay cô, và anh bước theo Joey ra cửa trong khi vẫn liên tục ngoái lại nhìn.
"Noeul," Hikaru nó ivới theo, "Hãy nhớ rằng, với em, anh sẽ vẫn luôn là Noeul."
Noeul nhìn thẳng vào mắt cô trong giây phút. "Mãi mãi."
Và anh rời khỏi căn phòng, đóng lại cánh cửa phía sau lưng.
"Hikki..." Bi gọi tên cô một lần nữa. Vẫn cách cô vài bước, anh không biết mình cư xử thế nào. Bi biết rằng Hikaru không bao giờ thích người lạ chạm vào mình, vậy mà cô để Noeul nắm tay thật âu yếm. Có thể nào cô đã quên anh? Và giữa cô và Noeul có chuyện gì rồi sao?
Hikaru chăm chú nhìn vào mắt anh. Bi và Noeul có cùng màu mắt. Con mắt hai người cũng giống nhau. Cả cái tiasáng lấp lánh phản chiếu trong đáy mắt cũng giống nhau. Nhưng thế nào đó... đôi mắt của Bi vẫn khác. Vẫn là của riêng Bi. Vẫn luôn tìm kiếm cô. Mọi người nói rằng ta có thể lãng quên được ai đó sau thời gian dài xa cách. Hikaru đôi khi vẫn thầm nhủ rằng có lẽ ở bên Noeul, cô có thể sẽ quên được đôi mắt thân thuộc của Bi, và mọi chuyện sẽ khép lại.
Nhưng mọi người sai rồi.
Hikaru không quên.
Bởi cô nhớ rõ đến từng chi tiết.
Bi nuốt nước miếng. "Chúng nói... chúng nói anh không được phép liên lạc với em," anh giải thích. "Anh không thể chịu đựng nổi suy nghĩ em gặp nguy hiểm vì anh, nên anh đã nghe theo chúng..."
"Bi..." Hikaru ngập ngừng, "Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra ba năm trước? Anh đã đi đâu vậy?" Hikaru khao khát được hỏi anh, "Tạo sao anh rời bỏ em?", nhưng cô không muốn mình tỏ ra ích kỷ.
"Khi đó anh đang ở nhà một mình... căn hộ mà ngày trước anh và Fany cùng thuê... Rồi có vài tên đột nhập vào.
Chúng dọa giết anh nếu như anh không thu dọn hết đồ đạc và đi cùng với chúng. Chúng còn dọa rằng chúng sẽ giết những người khác nếu như anh không chịu hợp tác, rằng chúng sẽ giết Fany... hoặc bất kỳ ai gần gũi với anh..."
Giọng nói của anh chợt run lên, và những giọt nước mắt ứa ra. Anh cố chớp chớp mắt để xua chúng đi. Hikaru chợt nhận ra cô cũng đang làm như vậy.
"Những kẻ làm ăn với JunSap được hứa hẹn sẽ có hàng tỷ... Say khi anh ấy biến mất, những tên cùng hội cùng thuyền với JunSap muốn phía bên kia nghĩ rằng JunSap vẫn còn ở đó để bảo vệ chúng. Bằng cách nào đó mà chúng tìm ra thông tin về anh... Lúc đầu chúng nghĩ anh che giấu JunSap, nhưng khi thấy anh thực sự không hề biết là anh có một người anh trai... và bởi vì trông anh giống hệt anh ấy..."
Lần này Hikaru để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô chăm chú lắng nghe. Thà rằng nước mắt chảy, còn hơn trái tim cô tan chảy vì đau đớn thêm một lần nữa.
"... Chúng... chúng bắt anh đóng làm JunSap để chúng có thời gian đi tìm JunSap thật và nơi cất giấu số tiền... Khi phe bên kai đợi quá lâu, chúng liền giết chết hết tay chân của JunSap... Joey giúp anh chạy thoát cùng với cô ta... Trong vòng 2 năm qua, bọn anh phải sống chui lủi... Anh rất sợ không dám liên lạc với em, vì chỉ cần một tên trong số bọn chúng biết được em quan trọng với anh đến nhường nào... chúng..."
"...Vậy lúc này, đang có chuyện gì đang có chuyện gì xảy ra với anh và JunSap?" Hikaru hỏi trong lúc cố gắng trấn tỉnh và tỏ ra cứng cỏi.
"À... Có một tên đồng đảng nữa của JunSap cũng trốn thoát được. Tên hắn là Nicholas Tse...Hắn là kẻ không hề bíêt khoang nhượng... Anh không biết Fany đã nói rõ với em chưa, nhưng Tse biết được Fany là bạn cũ của anh, vì thế hắn dọa giết Fany nếu như cậu ấy không giúp hắn tìm ra anh hoặc JunSap. Anh nghĩ hắn muốn trả thù vì bây giờ hắn không thể quay lại Trung Hoa được nữa... Anh biết được tất cả những điều này vài tháng trước khi anh trở về nhà. Anh quay lại vì anh muốn tìm em."
"Tìm... em?" Chừng ấy năm qua, Hikaru đã nghĩ rằng Bi chẳng hề quan tâm. Và bây giờ khi cô chìm đắm trong những điều rối tinh rối mù này, nghĩ rằng Bi quá thiếu quan tâm đến nổi đau của cô, nghĩ rằng anh không còn yêu cô nữa. "Cả thời gian qua... em đã nghĩ rằng... em..."
"Hikki..." Bi cố gắng ôm cô, nhưng cô đẩy anh ra.
"Em... Em đã muốn ghét anh. Em đã muốn giận anh vì anh đã rời bỏ em! Lẽ ra sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu như em có thể giận anh! Nhưng em... em đã không giận. Em không thể!" Hikaru kêu lên, vùng vẫy khỏi vòng tay Bi cho dù cô khát khao được ở trong đó quá lâu rồi. "Em đã quá lo lắng cho anh. Em... quá lo lắng... để mà có thể... ghét được anh."
Hikaru buông xuôi, thả lỏng mình trong vong tay Bi. Cô nhìn xuống, khóc nức nở trong nỗi cay đắng tủi thân vô hạn.
"Em nghĩ rằng chỉ có em bị tổn thương thôi sao Hikaru?" Bi thì thầm vào tai cô. "Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh không quan tâm đ16n em? Em có nghĩ rằng từng ngày từng ngày anh không còn muốn sống, vì không còn được ôm em... được ở bên em... được yêu em?"
Anh nâng cầm cô lên, lùa tay vào tóc cô mê mải, hết lần này đến lần khác, cố gắng để nói mà không bật khóc. Đôi môi anh run rẩy.
"Anh xin lỗi... Hikaru. Anh xin lỗi em nhiều lắm... Nhưng em không biết rằng đã bao nhiều lần anh nhìn lên bầu trời, ao ước rằng em cũng đang ngước nhìn lên; bao nhiêu đêm anh không ngủ và khóc vì nhớ em. Anh không biết tại sao, nhưng em đã trở thành một phần của anh, Hikaru. Chừng nào em còn ở cách xa anh, chừng đó anh thấy mình như mất mát. Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, mọi lời nói đều là vô ích. Từng giây, từng ngày..."
"Dừng lại đi" Hikaru khóc nấc lên, "Đừng làm thế với em nữa. Làm sao em biết được đây không phải là một giấc mơ!? Làm sao em chắc được rằng anh sẽ lại không bỏ đi nữa!?"
"Chẳng lẽ đến giờ em vẫn không biết sao, Hikaru?" Bi khẽ khàng, đau đớn khi cô nói với anh như vậy. "Anh chưa bao giờ rời xa em. Anh vẫn luôn luôn thuộc về em."
Anh thở mạnh vì xúc động, khẽ đỡ cô ra sau và hôn cô say đắm với tất cả tình yêu của mình. Hikaru vẫn khóc, cô tan biến vào trong nụ hôn của anh, chạm nhẹ vào gương mặt anh, cố gắng để lau đi những giọt nước mắt trên má... nhưng không thể. Không gì có thể làm anh ngừng khóc. Anh lặng lẽ khóc trong lúc vẫn hôn và ôm chặt cô vào lòng. Anh không muốn họ rời xa nhau nữa. Anh không thể chịu đựng điều này thêm một lần nữa.
Hikaru cố gắng hít thở... cô chìm vào bóng tối đang từ từ nuốt chửng lấy cô. Cơ thể cô trở nên mềm rũ, và Bi nhận thấy cô đã ngã xuống trong vòng tay anh.
"Hi... Hikaru?" Anh lay người cô nhẹ nhàng, và lo lắng đợi chờ một phản ứng từ phía cô. Không có pảhn ứng nào cả. "Hikaru? HIKARU?"
Bi muốn nói với cô rằng anh yêu cô. Anh muốn nói rằng ngay cả Chúa cũng không thể ngăn được anh ở bên cô. Nhưng anh không thể nói. Vì Hikaru đã ngất đi, chìm trong tình yêu nồng nàn của anh.