Tôi nghẹn lời. Tôi không dám tin vào mắt mình. Tóc anh ngắn hơn, khá nhiều, và trông anhcó vẻ vạm vỡ hơn trước, nhưng đúng là Bi, đúng là anh không thể lẫn vào đâu được. Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi quá sốc. Anh quay ra nhìn tôi và toàn thân rung lên theo tiếng trái tim đang đập thình thịch. Hai cánh tay vừa mới chống đỡ cho tôi ngồi dậy giờ run rẩy như muốn khuỵ xuống. Tôi cũng không nhớ là mình có còn đang thở nữa không.
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, vẫn là đôi mắt đã đáng cắp mất trái tim tôi mấy năm về trước. Chợt thấy anh hắng giọng.
"Uhm, cô có sao không?" Anh hỏi.
Tôi có sao không? Dù toàn thân đang run lên, nhưng chắc chắn là tôi rất ổn! Đây chính là giây phút tôi chờ đợi suốt bao năm qua! Bi còn sống! Tôi muốn ôm chặt lấy anh và sẽ không buông tay rabao giờ nữa! Tôi muốn được bật khóc trong vòng tay của anh và nói với anh rằng tôi đã nhớ anh biết chừng nào. Tôi đã nhớ giọng nói của anh. Rồi cả vòng tay của anh, những cái chạm tay rất khẽ của anh. Với tôi anh quý giá biết bao. Vậy là sau 3 năm rưỡi dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng...
" Này, đừng có nhìn tôi đầy căm hơn thế chứ. Tôi không có cố ý ngáng cô đâu nhé. Ít ra tôi không có lỗi, trong cửa hàng của cô chẳng có cái ghế nào cả."
....
Cái
" Cô nên mua lấy một cái ghế băng. Thêm vài quyển tạp chí nữa."
Quái gì
" May ra sẽ có thêm khách hàng đấy."
Thế này!?
Không...không thể như thế được.
Đến bây giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng nghĩ ra là phút giây đó sẽ phải diễn ra như thế nào. Nhưng ít ra là không phải như thế này. Có một sai lầm gì đó ở đây. Một sai lầm tệ hại...
Anh đứng dậy và đi về phía cái máy đang giặt quần áo của anh. Mỗi bước anh đi là thêm một vết nứt trong trái tim tôi. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
" Thường thì giặt thế này mất bao lâu?" Anh hỏi, lưng vẫn quay về phía tôi.
Tôi... tôi không biết phải làm gì. Tôi không có chuẩn bị trước cho chuyện này. " À... chắc... chắc là vài phút nữa thôi." tôi lắp bắp.
" Rồi mất thêm bao lâu để sấy khô?"
"... còn tuỳ... thường thì 15, 20 phút gì đó."
"Cool."
Đột nhiên một cái máy kêu bíp bíp. Làm tôi giật cả mình. Đồ của anh đã giặt xong. Tôi đứng dậy và về ngồi sau quầy. Tôi cứ ngồi đó dõi theo anh suốt nửa tiếng trong im lặng, xem anh thu dọn quần áo, đi lại trong cửa hàng. Anh thậm chí không thèm nhìn lại phía tôi lấy một lần. Tôi không hiểu... Tóc tôi vẫn ngắn như vậy, chiều cao cân nặng của tôi cũng không có nhiều thay đổi... Và rồi tôi bàng hoàng với suy nghĩ, anh... anh không nhớ tôi là ai.
Chúa ơi, con rối beng hết cả lên rồi.
Cái anh chàng đang đứng trước mặt con đây, anh có phải là Bi không? Hay là vì con nhớ Bi quá mà bị điên mất rồi cũng nên?
Rồi tôi chợt nhớ ra cái hộp lúc nãy. Tôi vội vàng chạy vào phòng. Tôi lôi từng cái ảnh của Bi 3 năm trước ra xem thật kĩ. Mắt anh, môi anh, khuôn mặt của anh. Không phải tôi quên, mà làm sao tôi có thể quên được, nhưng lúc này tôi cần một sự chắc chắn.
Nhưng khi tôi quay lại cửa hàng để nhìn kĩ lại anh một lần nữa, để so sánh với những tấm ảnh, đã quá muộn. Anh đã rời khỏi Cubic U.
***
Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Bi, Hikaru như người mất hồn. Lúc nào cô cũng chỉ hồi tưởng lại giây phút đó, rồi lại tự hỏi không biết mình đáng ra có nên nói một điều gì, bất cứ một điều gì, khiến anh nhớ lại. Nhưng làm sao anh có thể không nhớ? Chẳng phải cô cũng đã từng là một phần cuộc đời của anh, như anh đối với cô...
Cả tuần sau đó, Hikaru cố gắng làm thật nhiều việc, biến mình thành bận rộn để không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Việc đầu tiên là khoác cho Cubic U một bộ cánh mới, gồm đèn nhấp nháy, những dải ruy-băng và cả những bức tranh ông già Nô-en cô tự vẽ nguệch ngoạc trên cửa kính. Hy vọng hình ảnh mới mẻ và vui tươi của cửa hàng có thể thu hút những khách hàng sinh viên cuối cùng còn sót lại trong khu vực. Có thể cả Bi...
Đến cuối tuần, hy vọng của Hikaru có vẻ như được đền đáp. Có nhiều khách hàng mới đến với cô hơn. Tuy không nhiều như dợt trước khi nghĩ lễ, nhưng vẫn còn hơn là chẳng có ai như mấy ngày vừa rôi.
"Chị ơi, em hỏi chút." Một cô gái xuất hiện trước quầy và Hikaru ngước lên, bỏ dở trang báo đang đọc.
" Vâng tôi có thể giúp gì cho bạn?" Hikaru lịch sự hỏi. Nhìn cô gái kĩ hơn một chút, Hikaru hơi ngạc nhiên. Cô gái không giôngnhững khách hàng nữ thường đến đây. Họ trông cứ nhang nhác nhau cả lượt, ai cũng gầy gò và sành điệu với quần áo thời trang và tóc tai sặc sỡ. Cô gái này cũng mảnh mai, nhưng ăn mặc khá giản dị. Mái tóc được buộc gọn đuôi ngựa khá xinh xắn, mái tóc huyền không có dấu vết của màu nhuộm.
" Em không chắc là mình biết dùng mấy cái máy giặt này, chị giúp em một chút được không?" Cô gái nói với cái giọng có chút bối rối trẻ con. "Ài, ngượng chết lên được..." Hikaru mỉm cười. Cô bé đáng yêu quá!
" Tất nhiên là được! Em có tin là chị cũng phải mất đến 3 tuần tự mày mò mới thì mới biết sử dụng mấy cái máy đấy không!"
" Thật ý ạ?" Cô gái bật cười khiến Hikaru cũng cười theo.
Và 15 phút tiếp theo đượcdành cho cái gọi là bài giảng về cách sử dụng máy giặt với cô giáo là Hikaru và học sinh là cô bé khách hàng dễ thương. Bài giảng đang đến lúc cao trào thì Hikaru nghe tiếng mở cửa. Cô quay ra để chào vị khách hàng mới đến. Nhưng khi vừa nhìn thấy vị khách hàng này cô im như thóc.
Là anh.
Cứ im như thế, Hikaru quay về ngồi sau quầy. Bài giảng bị bỏ dở nêncô bé khách hàng tóc đuôi ngựa vẫn lúng túng nguyên xi với đống nút bấm, nhưng không hiểu thái độ lạ kì của Hikaru nên cô cũng im lặng tự mày mò nốt phần còn lại theo lời hướng dẫn của Hikaru.
Từ phía bên kia căn phòng, Hikaru im lặng theo dõi chàng trai. Anh có cái vẻ "ta là một, là riêng, là duy nhất", hoàn toàn không thèm để ý đến xung quanh, bỏ mặt luôn cả đôi mắt của Hikaru đang gắn chặt vào từng cử chỉ của anh. Cô không thể hiểu nổi. Rõ ràng chính là anh, trông vẫn giống hệt anh của ngày xưa. Chỉ hơi khác là Bi ngày xưa biết ăn mặc hơn, anh hay mặc nhiều lớp áo cùng một lúc. Bi ngày xưa cũng sẽ đến bên cô, hôn nhẹ lên trán cô, anh vẫn thường làm như vậy. Bi ngày xưa...
Khoan. Đây đâu phải là "Bi ngày nay", vẫn là Bi thôi mà... phải không nào?Hikaru không còn dám chắc một điều gì nữa.
Cô dõi theo anh phân chia quần áo, cho vào máy giặt, rồi cho vào máy sấy. Anh không một lần ngó đến cô. Xong việc, anh bỏ đi.
Hikaru vội vàng tìm cuốn lịch bỏ túi trong cuốn sổ ghi khách hàng. Cô chưa từng mong anh quay lại sớm như vậy, nhưng anh đã quay lại. Anh rất có thể sẽ trở thành khách hàng thường xuyên, đến vào môt ngày cố định nào đó.
" Chủ nhật thuần trước... rồi hôm nay... hôm nay là..." Hikaru cố mãi cũng không nhớ hôm nay là thứ mấy. Cuộc gặp gỡ lần thứ hai khiến cô mất hết cả tỉnh táo.
" Chủ nhật. Hôm nay cũng là chủ nhật." Cô bé tóc đuôi ngựa chọt lên tiếng. Hikaru ngẩng lên và thấy cô đang đứng trước quầy. Hikaru hoàn toàn quên béng mất là cô bé vẫn còn ở đó!
"Ồ chị xin lỗi, chị không biết là..." nhưng vì vẫn mải với mấy cái ngày tháng nên cô cũng quên béng luôn là cô đang định nói gì. Rồi cô lại nhìn xuống cuốn lịch trên tay, rồi lại nhìn lên cô gái, và vẫn không nhớ ra mình đang định làm gì.
" Chị phải khoanh ở đây này." Cô bé chỉ tay vào một ngày trên cuốn lịch.
" Ừ, cảm ơn em." Hikaru cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang định đánh dấu ngày tiếp theo anh sẽ tới. Cô thở ra một hơi và ngã người vào ghế. Cô bé khách hàng vẫn đứng trước mặt cô và chớp chớp mắt như chờ đợi một điều gì đó.
"...?" Hikaru cũng chớp mắt lại. "Ôi thôi chết chị quên mất. Xin lỗi em..." cô đứng bật dậy và chìa tay ra. " Chị tên là...à, Ki! Chị tên là Ki, rất vui được gặp em! "
" Em tên là Byul" cô bé trả lời. Rồi cô cũng nắm lấy aty Hikki lắc nhè nhẹ, miệng nở một nụ cười.
"Okay, chào em. Ờ... gì nhỉ?"
" Uhm. Có vẻ như em vẫn cần chị giúp đỡ."
" À?" Hikaru ngó ra nhìn cái máy giặt của Byul. Cửa máy vẫn đang mở với đống quần áo còn khô ở trong, giống nguyên xi 40 phút trước. " Chết rồi! Chị xin lỗi! Sao em không bảo chị sớm?"
" Em không muốn cắt ngang... Ừm, cái việc chị đang làm." Byul ngó lơ ra chỗ khác. " mà thật ra là em đã nhảy múa loạn xạ như một con ngốc mà chị chẳng để ý gì cả... nên em chờ. Nhưng cũng chẳng sao. Em chỉ thấy hơi buồn cười thôi." Byul bật cười khúc khích.
Mặt Hikaru đỏ dựng lên như Mặt Trời. Vừa ngượng vừa cam thấy có lỗi vì đã bỏ rơi cô bé. Để bù lại Hikaru đã quyết định hôm nay sẽ miễn phí hoàn toàn cho Byul.
Sau khi đồ của Byul đã giặt giũ xong và cô bé đã ra về, Hikaru đóng cửa sớm hơn mọi ngày. Mệt mỏi buông mình xuống giường, Hikaru thở dài. Sau ngày hôm nay, cô không còn dám chắc một điều gì nữa...
Phỉa chăng Bi đã hoàn toàn quên hẳn cô? Hay cô đã nhầm một người con trai khác là Bi? Nằm nhìn trần nhà cho đến khi hai mắt đã díp lại, tâm trí Hikaru chìm dần vào ráng chiều tím lịm
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, vẫn là đôi mắt đã đáng cắp mất trái tim tôi mấy năm về trước. Chợt thấy anh hắng giọng.
"Uhm, cô có sao không?" Anh hỏi.
Tôi có sao không? Dù toàn thân đang run lên, nhưng chắc chắn là tôi rất ổn! Đây chính là giây phút tôi chờ đợi suốt bao năm qua! Bi còn sống! Tôi muốn ôm chặt lấy anh và sẽ không buông tay rabao giờ nữa! Tôi muốn được bật khóc trong vòng tay của anh và nói với anh rằng tôi đã nhớ anh biết chừng nào. Tôi đã nhớ giọng nói của anh. Rồi cả vòng tay của anh, những cái chạm tay rất khẽ của anh. Với tôi anh quý giá biết bao. Vậy là sau 3 năm rưỡi dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng...
" Này, đừng có nhìn tôi đầy căm hơn thế chứ. Tôi không có cố ý ngáng cô đâu nhé. Ít ra tôi không có lỗi, trong cửa hàng của cô chẳng có cái ghế nào cả."
....
Cái
" Cô nên mua lấy một cái ghế băng. Thêm vài quyển tạp chí nữa."
Quái gì
" May ra sẽ có thêm khách hàng đấy."
Thế này!?
Không...không thể như thế được.
Đến bây giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng nghĩ ra là phút giây đó sẽ phải diễn ra như thế nào. Nhưng ít ra là không phải như thế này. Có một sai lầm gì đó ở đây. Một sai lầm tệ hại...
Anh đứng dậy và đi về phía cái máy đang giặt quần áo của anh. Mỗi bước anh đi là thêm một vết nứt trong trái tim tôi. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
" Thường thì giặt thế này mất bao lâu?" Anh hỏi, lưng vẫn quay về phía tôi.
Tôi... tôi không biết phải làm gì. Tôi không có chuẩn bị trước cho chuyện này. " À... chắc... chắc là vài phút nữa thôi." tôi lắp bắp.
" Rồi mất thêm bao lâu để sấy khô?"
"... còn tuỳ... thường thì 15, 20 phút gì đó."
"Cool."
Đột nhiên một cái máy kêu bíp bíp. Làm tôi giật cả mình. Đồ của anh đã giặt xong. Tôi đứng dậy và về ngồi sau quầy. Tôi cứ ngồi đó dõi theo anh suốt nửa tiếng trong im lặng, xem anh thu dọn quần áo, đi lại trong cửa hàng. Anh thậm chí không thèm nhìn lại phía tôi lấy một lần. Tôi không hiểu... Tóc tôi vẫn ngắn như vậy, chiều cao cân nặng của tôi cũng không có nhiều thay đổi... Và rồi tôi bàng hoàng với suy nghĩ, anh... anh không nhớ tôi là ai.
Chúa ơi, con rối beng hết cả lên rồi.
Cái anh chàng đang đứng trước mặt con đây, anh có phải là Bi không? Hay là vì con nhớ Bi quá mà bị điên mất rồi cũng nên?
Rồi tôi chợt nhớ ra cái hộp lúc nãy. Tôi vội vàng chạy vào phòng. Tôi lôi từng cái ảnh của Bi 3 năm trước ra xem thật kĩ. Mắt anh, môi anh, khuôn mặt của anh. Không phải tôi quên, mà làm sao tôi có thể quên được, nhưng lúc này tôi cần một sự chắc chắn.
Nhưng khi tôi quay lại cửa hàng để nhìn kĩ lại anh một lần nữa, để so sánh với những tấm ảnh, đã quá muộn. Anh đã rời khỏi Cubic U.
***
Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Bi, Hikaru như người mất hồn. Lúc nào cô cũng chỉ hồi tưởng lại giây phút đó, rồi lại tự hỏi không biết mình đáng ra có nên nói một điều gì, bất cứ một điều gì, khiến anh nhớ lại. Nhưng làm sao anh có thể không nhớ? Chẳng phải cô cũng đã từng là một phần cuộc đời của anh, như anh đối với cô...
Cả tuần sau đó, Hikaru cố gắng làm thật nhiều việc, biến mình thành bận rộn để không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Việc đầu tiên là khoác cho Cubic U một bộ cánh mới, gồm đèn nhấp nháy, những dải ruy-băng và cả những bức tranh ông già Nô-en cô tự vẽ nguệch ngoạc trên cửa kính. Hy vọng hình ảnh mới mẻ và vui tươi của cửa hàng có thể thu hút những khách hàng sinh viên cuối cùng còn sót lại trong khu vực. Có thể cả Bi...
Đến cuối tuần, hy vọng của Hikaru có vẻ như được đền đáp. Có nhiều khách hàng mới đến với cô hơn. Tuy không nhiều như dợt trước khi nghĩ lễ, nhưng vẫn còn hơn là chẳng có ai như mấy ngày vừa rôi.
"Chị ơi, em hỏi chút." Một cô gái xuất hiện trước quầy và Hikaru ngước lên, bỏ dở trang báo đang đọc.
" Vâng tôi có thể giúp gì cho bạn?" Hikaru lịch sự hỏi. Nhìn cô gái kĩ hơn một chút, Hikaru hơi ngạc nhiên. Cô gái không giôngnhững khách hàng nữ thường đến đây. Họ trông cứ nhang nhác nhau cả lượt, ai cũng gầy gò và sành điệu với quần áo thời trang và tóc tai sặc sỡ. Cô gái này cũng mảnh mai, nhưng ăn mặc khá giản dị. Mái tóc được buộc gọn đuôi ngựa khá xinh xắn, mái tóc huyền không có dấu vết của màu nhuộm.
" Em không chắc là mình biết dùng mấy cái máy giặt này, chị giúp em một chút được không?" Cô gái nói với cái giọng có chút bối rối trẻ con. "Ài, ngượng chết lên được..." Hikaru mỉm cười. Cô bé đáng yêu quá!
" Tất nhiên là được! Em có tin là chị cũng phải mất đến 3 tuần tự mày mò mới thì mới biết sử dụng mấy cái máy đấy không!"
" Thật ý ạ?" Cô gái bật cười khiến Hikaru cũng cười theo.
Và 15 phút tiếp theo đượcdành cho cái gọi là bài giảng về cách sử dụng máy giặt với cô giáo là Hikaru và học sinh là cô bé khách hàng dễ thương. Bài giảng đang đến lúc cao trào thì Hikaru nghe tiếng mở cửa. Cô quay ra để chào vị khách hàng mới đến. Nhưng khi vừa nhìn thấy vị khách hàng này cô im như thóc.
Là anh.
Cứ im như thế, Hikaru quay về ngồi sau quầy. Bài giảng bị bỏ dở nêncô bé khách hàng tóc đuôi ngựa vẫn lúng túng nguyên xi với đống nút bấm, nhưng không hiểu thái độ lạ kì của Hikaru nên cô cũng im lặng tự mày mò nốt phần còn lại theo lời hướng dẫn của Hikaru.
Từ phía bên kia căn phòng, Hikaru im lặng theo dõi chàng trai. Anh có cái vẻ "ta là một, là riêng, là duy nhất", hoàn toàn không thèm để ý đến xung quanh, bỏ mặt luôn cả đôi mắt của Hikaru đang gắn chặt vào từng cử chỉ của anh. Cô không thể hiểu nổi. Rõ ràng chính là anh, trông vẫn giống hệt anh của ngày xưa. Chỉ hơi khác là Bi ngày xưa biết ăn mặc hơn, anh hay mặc nhiều lớp áo cùng một lúc. Bi ngày xưa cũng sẽ đến bên cô, hôn nhẹ lên trán cô, anh vẫn thường làm như vậy. Bi ngày xưa...
Khoan. Đây đâu phải là "Bi ngày nay", vẫn là Bi thôi mà... phải không nào?Hikaru không còn dám chắc một điều gì nữa.
Cô dõi theo anh phân chia quần áo, cho vào máy giặt, rồi cho vào máy sấy. Anh không một lần ngó đến cô. Xong việc, anh bỏ đi.
Hikaru vội vàng tìm cuốn lịch bỏ túi trong cuốn sổ ghi khách hàng. Cô chưa từng mong anh quay lại sớm như vậy, nhưng anh đã quay lại. Anh rất có thể sẽ trở thành khách hàng thường xuyên, đến vào môt ngày cố định nào đó.
" Chủ nhật thuần trước... rồi hôm nay... hôm nay là..." Hikaru cố mãi cũng không nhớ hôm nay là thứ mấy. Cuộc gặp gỡ lần thứ hai khiến cô mất hết cả tỉnh táo.
" Chủ nhật. Hôm nay cũng là chủ nhật." Cô bé tóc đuôi ngựa chọt lên tiếng. Hikaru ngẩng lên và thấy cô đang đứng trước quầy. Hikaru hoàn toàn quên béng mất là cô bé vẫn còn ở đó!
"Ồ chị xin lỗi, chị không biết là..." nhưng vì vẫn mải với mấy cái ngày tháng nên cô cũng quên béng luôn là cô đang định nói gì. Rồi cô lại nhìn xuống cuốn lịch trên tay, rồi lại nhìn lên cô gái, và vẫn không nhớ ra mình đang định làm gì.
" Chị phải khoanh ở đây này." Cô bé chỉ tay vào một ngày trên cuốn lịch.
" Ừ, cảm ơn em." Hikaru cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang định đánh dấu ngày tiếp theo anh sẽ tới. Cô thở ra một hơi và ngã người vào ghế. Cô bé khách hàng vẫn đứng trước mặt cô và chớp chớp mắt như chờ đợi một điều gì đó.
"...?" Hikaru cũng chớp mắt lại. "Ôi thôi chết chị quên mất. Xin lỗi em..." cô đứng bật dậy và chìa tay ra. " Chị tên là...à, Ki! Chị tên là Ki, rất vui được gặp em! "
" Em tên là Byul" cô bé trả lời. Rồi cô cũng nắm lấy aty Hikki lắc nhè nhẹ, miệng nở một nụ cười.
"Okay, chào em. Ờ... gì nhỉ?"
" Uhm. Có vẻ như em vẫn cần chị giúp đỡ."
" À?" Hikaru ngó ra nhìn cái máy giặt của Byul. Cửa máy vẫn đang mở với đống quần áo còn khô ở trong, giống nguyên xi 40 phút trước. " Chết rồi! Chị xin lỗi! Sao em không bảo chị sớm?"
" Em không muốn cắt ngang... Ừm, cái việc chị đang làm." Byul ngó lơ ra chỗ khác. " mà thật ra là em đã nhảy múa loạn xạ như một con ngốc mà chị chẳng để ý gì cả... nên em chờ. Nhưng cũng chẳng sao. Em chỉ thấy hơi buồn cười thôi." Byul bật cười khúc khích.
Mặt Hikaru đỏ dựng lên như Mặt Trời. Vừa ngượng vừa cam thấy có lỗi vì đã bỏ rơi cô bé. Để bù lại Hikaru đã quyết định hôm nay sẽ miễn phí hoàn toàn cho Byul.
Sau khi đồ của Byul đã giặt giũ xong và cô bé đã ra về, Hikaru đóng cửa sớm hơn mọi ngày. Mệt mỏi buông mình xuống giường, Hikaru thở dài. Sau ngày hôm nay, cô không còn dám chắc một điều gì nữa...
Phỉa chăng Bi đã hoàn toàn quên hẳn cô? Hay cô đã nhầm một người con trai khác là Bi? Nằm nhìn trần nhà cho đến khi hai mắt đã díp lại, tâm trí Hikaru chìm dần vào ráng chiều tím lịm