Anh từ từ mở mắt cho quen dần với ánh nắng đang len qua hàng mi. Rồi nghiêng đầu qua một bên để ngó cái đồng hồ báo thức đầu giường. 11 giờ 17 phút. Trưa trật trưa trờ. Có đến hàng năm nay rồi, hình như chưa bao giờ anh ngủ quá lúc Mặt Trời mọc.
Đấy là không nói, anh ít khi ngủ được trước 3 giờ sáng. Dù có đi ngủ sớm hay muộn, cuối cùng thì anh cũng tìm thấy mình đang làm bạn với cái tĩnh lặng của bóng đêm. Sự yên tĩnh đầy trăn trở.
Vậy là mỗi đêm, anh lại nằm đó, mắt ngắm nhìn những ánh đèn không ngủ của thành phố, trầm mình trong những dằn vặt, những buồn bực không tên. Và giấc ngủ của anh cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Ngay cả trong lúc ngủ, anh cũng vật vả như đang chiến đấu chống lại những kẻ thù vô hình.
Những thứ đó... sao không giống cảm giác của giấc ngủ đêm qua. Và cả buổi bình minh sáng nay nữa...
Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng và trong anh bỗng dâng lên một niềm hạnh phúc dịu dàng. Mỗi đồ vật như đang trìu mến âu yếm trong vòng tay của ánh nắng vàng ấm áp. Từ rèm cửa, cái bàn, cái cốc thuỷ tinh đang để trên mặt bàn - mọi thứ đều đang sáng rực lên như được dát vàng. Không thể nhớ nổi là đã bao lâu rồi, anh đã ao ước được thức dậy trong một khung cảnh bình yên như vậy.
Anh mỉm cười.
Toàn thân bỗng cảm thấy thật thư thái, dễ chịu. Anh chẳng muốn ngồi dậy nữa. Nhưng vì thói quen không bao giờ ở lại lâu trên giường. Anh nhấc cánh tay trái lên trước... nhưng không được. Chẳng hiểu gì cả... Anh thử lại lần nữa. Đến lúc đó anh mới nhận ra là có một sức nặng đè lên phần vai trái của anh, và khiến cho cả phần người bên trái của anh tê rần, không nhúch nhích được.
Quay qua nhìn, anh nín thở.
Không biết từ lúc nào, cái cô gái ở Cubic U đó đang ngủ ngay bên cạnh anh. Bao lau rồi hả trời!? Cuống cuồng, anh đẩy mình ra xa khỏi cô gái một cách cảnh giác, mạnh đến nổi rơi tụt khỏi giường. Như vẫn chưa đủ, anh dùng chân để đẩy mình trên sàn nhà, tránh xa khỏi chiếc giường, tránh xa cô gái, chạy trốn cho đến khi nện cả lưng vào bức tường đối diện.
"Cái quái gì..." anh hổn hển.
Giác quan thứ sáu mách bảo anh sự hiện diện của người khác ở trong phòng, anh nhìn ra cửa. Một cô gái với mái tóc dài và chiếc áo choàng kiểu cách đang đứng bất động ở ngay cửa phòng, kinh ngạc trước cảnh tượng vừa diễn ra. Cô buông rơi túi xách và vali, sự đau đớn ngay lập tức phủ mờ trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Lạy chúa tôi, Bada!" anh vừa nói vừa nhổm dậy với theo cô khi cô vội vã chạy ra phòng khách. "Nghe này, anh - anh có thể giải thích!"
"Anh đi mà giải thích với chính mình ý!" Bada nói với anh bằng một giọng đe doạ. "À mà. Thôi. Đừng giải thích gì cả. Chẳng có gì có thể bào chữa cho anh trong chuyện này cả!"
"Không. Bada, em hiểu nhầm rồi. Không phải như em nghĩ đâu!"
"Nhầm ư!? Tôi lại có thể hiểu nhầm được sao? Tôi đâu có ngốc!"
Đúng lúc đó, Hikaru thức giấc. Cô nghe thấy tiếng hai người cãi oang oang trong căn hộ. Cô vội vàng ngồi dậy và chui ra khỏi giường.
"Anh không có ý bảo em ngốc!" Cô nghe thấy anh nói với cô gái.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Hikaru tự nhiên thấy mình đang đứng giữa "Bi" và một cô gái lạ mặt cô chưa từng gặp bao giờ.
"Nhưng rõ là anh phải nghĩ tôi là một con ngốc thì mới chờ lúc tôi vắng mặt để mang một đứa con gái về nhà của chúng ta, chứ còn gì nữa." Bada càng to tiếng hơn và chỉ thằng vào mặt Hikaru.
"Không! Không phải như vậy đâu em!"
"Ồ, hoá ra là không phải như vậy cơ đấy!"
"Tất nhiên là không phải!" Anh vung hai tay lên trời, tỏ ý những điều Bada vừa kết luận quả là vớ vẩn. Quay qua Hikaru, anh hạ giọng. "Coi nào, nói gì đi chứ!"
Hikaru im như thóc. Cô không hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Cô cứ nhìn qua nhìn lại hai người, e ngại trước vẻ hùng hổ của người con gái đứng bên phải cô và thái độ gấp gáp, lo lắng của "Bi" đang đứng bên trái cô.
"Thôi nào, cô nói gì đi chứ!"
"Anh thậm chí còn không biết TÊN cô ta nữa!? Chúa ơi, anh mắc cái chứng gì vậy hả?"
"Thôi đi, Bada! Anh nói lần cuối cùng đây này, anh..."
"THÔI!" Hikaru hét lên. "Hai người bình tĩnh lại được không?"
Cả hai lập tức nín bặt trước tiếng hét váng trời của Hikaru. hai đôi mắt đổ dồn về phía cô.
Hikaru hắng giọng. "Tôi xin lỗi đã gây ra tất cả những chuyện này. Nhưng làm ơn đi, làm ơn hãy tin tôi, chính tôi... tôi cũng không hiểu sao rốt cuộc tôi lại ở trong phòng của anh ta nữa." Và cô đang nói rất thành thật. Tất cả những gì còn đọng lại trong cái trí nhớ ngắn hạn của Hikaru là đêm qua cô đã thiếp đi trên cái ghế dài trong phòng khách. Thật là đáng xấu hổ nếu chuyện thực sự đã xảy ra như vậy, là cô đã mộng du, đã chui vào nằm cạnh "Bi" và mơ đến đang ở bên Bi.
"Ờ, phải." Bada nói với cái giọng mỉa mai.
"Làm ơn, tin tôi đi, tôi đang nói thật đó." Hikaru nói với giọng chân thành nhất có thể. "Rõ ràng là tôi đã ngủ trên cái ghế kia, và khi tỉnh dậy thì thấy đang ở trên giường... Đêm qua tôi mệt quá, có thể đã quên mất cả việc mình đang ở đâu và theo thói quen đi vào phòng ngủ..."
"Chính xác! Anh đã bảo cô ta ngủ trên ghế mà, không phải trên giường. Còn có đống chăn gối ở kia để làm chứng nhé." Anh chỉ tay ra cái ghế. "Anh hoàn toàn không biết gì về chuyện cô ta đã ở cạnh anh."
Dù đó là sự thật, tất nhiên, nhưng những lời nói như đinh đ1ong cột của anh không hiểu sao lại gây nên những rung động mạnh bên trong Hikaru. Và cô phải hơi cúi thấp đầu để giấu đi những cảm xúc của mình.
Bada vẫn chưa buông tha. "Rồi th2i cho là mấy người nói thật đi, nhưng tại sao đứa con gái này lại có mặt ở đây cơ chứ?" Bada vừa nói, vừa quăng ánh mắt sắc lẻm về phía Hikaru.
"Này!" Anh kêu lên. "Bada, em đừng có như vậy..."
"Không, không sao đâu. Cô ấy hoàn toàn có quyền tức giận mà." Hikaru nhấn mạnh. Cô cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh. "Cô à, là do gần đây tôi gặp khó khăn. Tôi tự mình kinh doanh... Nhưng vì mới đến đây nên chưa có hiểu biết gì về nơi này nên..."
"Ai thiết tha. Cô nói coi tại sao cô lại ở đây!" Bada cắt ngang.
"...À," Hikaru bối rối nhìn qua "Bi".
"Bi" đỡ lời. "Cả cửa hàng lẫn nhà của cô ý đều bị tịch thu em à."
"Vậy thì liên can gì đến chúng ta chứ hả?" Bada trừng mắt hỏi lại.
"Bada..." Anh nói từ tốn. "Đừng có như vậy được không, em à..." Hikaru nhìn anh tiến lại phía Bada với ánh mắt quan hoài. Cô hiểu ngay rằng anh không muốn Bada phải đau khổ như vậy...
"Đừng hiểu nầhm cô ấy," anh nói tiếp, "chỉ là... ừm, em nhờ không? Em cũng vừa nghe cô ấy nói là cô ấy mới đến đây thôi... Hồi anh cũng mới đến đây, anh đã không biết là mình ở đâu, mình đang làm gì nữa. nhưng chính em - chính là EM - đã cứu anh. Em đã rộng mở trái tim và giúp anh đứng dậy..."
Khuôn mặt Bada giãn ra, ánh mắt dịu lại theo từng lời nói của anh.
"Anh muốn nói là... Anh hoàn toàn không hiểu gì cả. Anh không biết là em đã nhìn thấy điều gì ở anh, hay tại sao em lại giúp anh... chỉ đến khi anh gặp cô gái này. Và vậy là, anh muốn giúp cô ấy... như em đã từng giúp anh..."
Bada bắt đầu cảm thấy áy náy. Cô hất tóc ra đằng sau và cúi gầm mặt xuống. Cô ghét phải thú nhận là phần nào anh đã đúng. "Em... em xin lỗi. Em đã tưởng là..." Bada bật cười chua xót. "Em cứ tường là..."
"Không sao mà, Bada." Anh nói với cô, choàng hai cánh tay qua người cô. "Không sao mà..."
Hikaru quay mặt đi. Cô không thể chịu đựng được nữa. Anh trông giống "Bi" quá, giống đến mức cô không thể chịu được cảnh tượng hai người ôm nhau ngay trước mặt mình.
"Tôi xin lỗi, tất cả những chuyện này quả là một sai lầm tai hại." Hikaru nói với hai người. "Tôi nghĩ tôi đã ở đây quá lâu. Tôi nên đi thì hơn."
"Bi" nhìn cô bối rối. "Này... khoan đã..."
"Rất vui được gặp cả hai người." Hikaru nói và kèm theo một nụ cười. "Cảm ơn vì đã cho ở nhờ đêm qua, tôi rất biết ơn. Thật đấy." Cô cúi đầu chào và vội vã bước ra khỏi căn hộ, như đang vội vã bỏ chạy khỏi hình ảnh của người con trai đã bỏ rơi cô hồi trước...
***
JoonHyung đứng im lìm trên vỉa hè. Anh đứng đó như trời trồng cũng đã được gần 10 phút, mắt nhìn đăm đăm toà nhà, hai tay đút túi quần. Anh nhìn như thôi miên một thứ gì đó phía sau cửa sổ, đến nỗi HoYoung xua xua tay trước mặt đến mấy lần cũng không biết.
"Yo, Joon, bay đâu rồi...!" Nhưng JoonHyung vẫn đứng im như phỗng, mặc kệ cho HoYoung hô hoán ầm ĩ ngay bên cạnh.
"Hắn đang làm cái quái gì ý nhỉ?" HoYoung vừa thì thầm vừa huých cùi chỏ vào KyeSang.
"Biết chết liền, hay là... ăn không tiêu?" KyeSang nhún vai trả lời.
"Trời... tao đói quá," TaeWoo tự nhiên kêu lên, đưa tay chỉnh lại kính. "Dở hơi quá, phải có ai trong chúng ta dũng cảm gọi hồn nó về lại đây để còn đi ăn nữa chứ." Vừa nói, hắn vừa ngồi bó gối trên bức tường xi măng, mặt mũi thiểu não.
"Thế... hay mày đi!" HoYoung đá đá chân vào TaeWoo gợi ý.
"Này!" TeaWoo kêu lên, loạng choạng suýt ngã. "Không phải tao chứ. Tao... à... đói đến nổi không thể nhúch nhích được nữa rồi. Thôi hay bỏ đi!" Trong lúc đó HoYoung vẫn không thôi trò đá chân trêu TaeWoo, còn KyeSang thì cứ đứng cười ngặt nghẽo.
Danny chỉ biết lắc đầu trước cảnh tượng như trò hề của mấy thằng cu mãi không chịu lớn. Cậu chỉnh lại cái mũ bán báo của mình và tiến đến đứng bên JoonHyung, kẻ vẫn mang một bộ mặt không hề thay đổi kể từ lúc đến đây tới giờ.
"Mấy thằng đệ của huynh quậy quá kìa." Danny nói với Joon, mắt cũng nhìn theo hướng của Joon đang nhìn, về phía cái cửa sổ đằng kia. "Có thể cho biết là chúng ta đang làm cái quái gì ở đây không?"
"Cậu có nhận ra chỗ này không?" Cuối cùng JoonHyung cũng lên tiếng.
"Ơ..." Danny nhìn kỹ lại toà nhà một lần nữa. "Đây chẳng phải là cửa tiệm giặt là Cubic U sao?" JoonHyung gật đầu. "Nhưng... cái cửa hàng này có nằm trong hệ thống của chúng ta đâu nên tóm lại là chúng ta đang làm gì ở đây kia chứ?"
"Ai thèm quan tâm cái cửa hàng chứ..." JoonHyung nhăn mặt.
Danny ngó qua nhìn Joon, im lặng trong giây lát, rồi gật đầu như đã tìm ra chân lý. "Hiểu rồi." Cậu quay lại nói với "mấy thằng cu không chịu lớn" kia. "Này, bây giờ chúng ta sẽ đi thăm ông chủ nhà nhé!"
"Cái gì? Làm gì?" HoYoung tạm ngưng trêu chọc TaeWoo quay ra hỏi lại.
"Phải rồi, chúng ta vào đó để xin đồ ăn, tuyệt!" TaeWoo chưa nói xong đã vội vàng tụt xuống khỏi bức tường.
"Thằng điên!" Danny tiến đến bên TaeWoo và đá nó một cái. "Câm đi cái thằng Em Chã. Và đi tìm cái ông chủ nhà ngay cho tao!"
"Được rồi! Được rồi!" TaeWoo cuống cuồng chạy đi để tránh bị đá tiếp. KyeSang chạy theo. HoYoung thì vẫn đứng yên một chỗ cười sằng sặc cho đến khi nhìn thấy cái mặt tối sầm của Danny.
"Mày nhìn cái khốn kiếp gì hả?" Danny vừa nói vừa lấy nắm tay ghè vào đầu nó một cái. "Còn chờ gì mà không chạy theo bọn nó đi hả?" Danny đẩy HoYoung và cũng đi theo nó.
JoonHyung chặc lưỡi và lấy tay gãi gãi đầu rồi cũng đi theo bọn đàn em vào trong toà nhà.
*
"Này, này, chờ tý đã nào!"
Tôi nghe thấy tiếng anh gọi từ đằng sau, nhưng vẫn cắm cúi đi.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà!"
Tôi chạy vào góc ngoặt và mở cửa cầu thang bộ. Tôi đã dùng hết sức để mở cánh cửa thép đó. Nghe tiếng chân anh cũng đã rất gần, tôi phải nhanh lên mới được.
Tôi lao như bay trên những bậc cầu thang và khi tôi vừa mới xoay mình để tiếp tục "bay" trên đoạn cầu thang thứ hai thì nghe thấy tiếng mở cánh cửa thép đó. Tóm lại là sao anh lại phải chạy theo tôi chứ!?
"Làm ơn đợi một chút, được không!?"
Tôi không đáp lại, không dừng lại, và cũng không ngoái lại. Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân rõ ràng là nhanh là mạnh hơn hẳn tôi. Chẳng công bằng chút nào, khi tôi đang không đi giày thể thao, mà anh thì chắc là có. Ngay lúc đó, tôi hơi với người ngó xuống qua khe cầu thang và thấy mình chỉ còn cách tầng dưới cùng có vài đoạn cầu thang. Tốt! Sắp xuống đến nơi rồi!
"Bắt được rồi!" Anh phấn khích hét lên.
Ngay trước khi tôi bước những bước chân cuối cùng khỏi cái cầu thang, tôi ngoái lại nhìn và thấy anh đang trèo lên tay vịn cầu thang. Anh đang làm cái trò khỉ gì vậy? Tôi coi như không thấy và chạy nhanh đến chỗ cửa thoát hiểm..
"Ah- HA!" Anh thốt lên ngay khi đáp xuống ngay trước mặt tôi, chặn luôn đường chạy của tôi. Anh chàng này chắc bị dở hơi rồi mới liều lĩnh nhảy từ trên cao xuống như thế. "Bây giờ thì cô nhất địng phải nói chuyện với tôi rồi!"
"Còn gì để nói đâu chứ? Chẳng còn gì cả. Nào bây giờ thì làm ơn tránh ra cho tôi đi!" Tôi vừa nói vừa đẩy anh ra để lại gần cái cửa.
"Cô đang đi đâu thế hả?" Anh hỏi mà tay phải đã nắm chặt cái nắm đấm mở cửa. Như bị thôi miên, tôi nhìn bàn tay của anh một lúc. Tôi lại nhớ đến chuyện Bi thuận tay trái...
"Không phải việc của anh." Cuối cùng tôi cũng bật ra câu trả lời, giọng đầy vẻ tức giận.
"Thực ra là rất là việc của tôi đấy."
Ơ kìa, dở hơi à. "Không phải."
"Phải mà."
"KHÔNG phải!" Tôi quay lưng lại và đi lên cầu thang, nhưng anh nắm lấy cổ tay tôi và giữ tôi lại.
"Chán thật, anh làm sao vậy hả?"
"Hey, tôi không phải là người lúc nào cũng bỏ chạy vô duyên vô cớ nhé!"
"Vô duyên vô cớ!? Anh vừa..."
"Và tôi cũng không phải là cái kẻ cứng đầu đến nỗi không chịu đứng lại để nói cho rõ mọi chuyện!?"
"Nói rõ mọi chuyện!" Anh chàng này có tỉnh táo không đây? Chả lẽ anh không thấy là chúng ta đã nói quá đủ lúc ở trên lầu rồi à, với cô ta đó? "Tôi nhắc lại, không có gì để nói nữa cả. Rõ ràng là tôi đã gây ra rắc rối, và vì vậy tốt nhất là mọi chuyện nên dừng lại ở đây và hãy để tôi đi."
"Không, cho tôi hỏi cô một câu trước đã. Tại sao cô lại ở trong phòng ngủ?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không biết! Tôi còn phải nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin?" Mặt tôi thì đã đỏ lựng lên rồi.
"... Cô thề chứ?" Anh dịu giọng.
"Thề, và tôi ước là chưa có chuệyn gì xảy ra thì tốt biết mấy, okay?!" Giọng nói của tôi lại run run theo dòng cảm xúc đang dâng trào mạnh mẽ bên trong.
Anh nới lỏng bàn tay đang nắm lấy bàn tay tôi. "... Vậy thì, về mặt "Kĩ thậut", cô chưa gây ra chuyện gì cả. Nên cô chẳng có lý do gì bỏ đi cả!"
"Tôi có. Có thể chuyện xảy ra không phải do cố ý, nhưng dù sao thì tôi cũng đđã có lỗi với bạn gái anh."
"Cái gì? Bada á? Nếu vì những điều cô ta đã nói, thì tôi xin lỗi. Cô ấy cũng không có ý nói vậy đâu mà, tôi xin lỗi mà..."
À, bây giờ thì là, cô ấy không có ý nói vậy...
"Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Chỉ là vì cô ấy nóng tính quá thôi mà."
"nhưng cô ấy có lý. Nếu tôi mà là bạn gái của anh, có khi tôi còn tức giận hơn nữa ý chứ... Làm sao có thể chung sống với một cô gái xa lạ..."
"Cô ấy..., cô ấy, Bada đó..." Anh ngập ngừng. "Bada không phải là bạn gái của tôi."
"Cá... cái gì cơ?"
"Nói ra thì chuyện dài dòng lắm, nhưng... giờ chúng tôi chỉ là bạn bè."
Bạn bè gì mà sống cùng nhau... ngủ cùng giường nữa chứ! Tôi muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng tỏ ra tò mò quá đang trong lúc này thì chẳng thích hợp chút nào. Thế nên tôi đành nín cái sự tò mò của mình lại và chỉ nói trong tiếng thở dài. "Bây giờ thả tay tôi ra được chưa?... Anh làm tôi đau đấy."
"Chỉ thả ra nếu cô hứa là cô sẽ không bỏ chạy nữa." Giờ này mà anh còn mặc cả được.
Không hiểu sao, càng nói chuyện với anh, tôi lại càng cảm thấy thoải mái hơn với sự có mặt của anh bên cạnh. Và tự nhiên cái nhu cầu muốn vùng vằng bỏ đi ngay của tôi lại xẹp đi ít nhiều. "Thôi được rồi, tôi sẽ không bỏ chạy nữa. Thôi thả tay tôi ra đi."
Anh nhìn vào mắt tôi như muốn kiểm chứng mức độ thành thật, rồi nhìn xuống cổ tay tôi, và thả tay ra. "Xin lỗi... tôi không cố ý..."
Tôi nắn bóp cái cổ tay tê rần của mình. Rồi nhận ra hai chân mình đang run lên bần bật vì cuộc rượt đuổi cam go vừa rồi, tôi ngồi bệch xuống chân cầu thang. Hơn nữa, tôi cũng không muốn anh nhận ra tôi đang bối rối và hồi hộp đến mức độ nào. Và ngạc nhiên chưa, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa đủ xa để khuỷu tay hai đứa không **ng nhau.
Anh thở hắt ra một hơi. "Có thể hỏi em một câu hỏi nữa được không?"
"Được..."
"Tên em là gì?"
Tôi bật cười khe khẽ. Cười trước sự ngốc nghếch của mình. Chẳng hiểu sao nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, trong tôi vẫn le lói một tia hy vọng rằng anh thực ra chính là Bi và một lúc nào đó, anh sẽ chợt nhớ ra tên tôi, nhớ ra tôi, như một phép lạ. Nghe mới ngớ ngẩn làm sao.
"Tên tôi là Ki."
Anh nheo mắt và cười một nụ cười nửa miệng. "Đó không phải là tên thật của em, có vẻ là nickname thì đúng hơn."
"Sao anh biết?"
"Ừ thì, Noeul cũng không phải tên thật của anh."
"Noeul? Là nickname của anh đó hả?" Như kiểu cả hai chúng tôi đang chơi trò giấu giếm thân phận thật sự với nhau vậy, dù là với những lý do khác nhau.
"Ừ..."
"Thế có định cho biết tên thật không đây?"
"Thế còn em?"
Tôi lắc đầu. Tôi chưa sẵn sàng đối diện với anh bằng con người thật của mình. Vì anh không phải là Bi, nên tôi chưa tin tưởng anh nhiều lắm. Sẽ cần phải có thời gian..
"Ừ thì anh cũng đã đoán trước là em sẽ không nói ra đâu mà.."
"Này em hỏi anh một câu được không?"
"Hỏi đi."
"Tại sao... anh lại tốt với em như thế?"
Anh ngã người ra đằng sau một chút. "Ừm, anh biết là nói thế này nghe có vẻ buồn cười... vì anh cũng chỉ mới gặp em mà thôi... nhưng, anh có cảm giác anh tìm thấy hình ảnh của chính mình trong em... hồi anh mới đến đây anh chỉ gặp toàn chuyện xúi quẩy."
"..."
"Thêm vào đó, chúng ta đã có thoả thuận." Anh vừa nói vừa đứng lên. "Anh không có thói quen không giữ lời hứa."
"I see.."
"..rồi, bây giờ xong chưa? Em sẽ không chạy trốn nữa nhé?"
"Ê, đừng bảo là anh vẫn giữ cái ý định giữ em ở chung với bọn anh đấy chứ?" không thể hiểu nỗi anh chàng này! Vẫn khăng khăng giữ cái ý định kỳ cục đó sau tất cả những chuyện vừa xảy ra trên kia. "Có là bạn gái hay không thì Bada cũng đang ở cùng anh? Và em nghĩ là cô ấy không...", "Căn hộ đó cũng là nhà của anh nữa. Cả hai đứa cùng trả tiền thuê hàng tháng. Thế nên Bada không phải là người quyết định tất cả mọi chuyện." Anh nói, với một bộ mặt nghiêm túc.
Có vẻ cũng có lý, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác bất an về chuyện này. Tôi bắt đầu hình dung ra cảnh Bada gọi tôi bằng "con này, con kia" thay vì gọi tên tôi. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm chuyện người ta nghĩ gì về mình, nhưng dù sao thì cũng chẳng dễ chịu chút nào khi bị đối xử nhu vậy.
"Anh biết đó là một quyết định không dễ dàng. Anh cũng hy vọng là Bada sẽ sớm biết thông cảm hơn và thay đổi thái độ, cũng phải mất một thời gian." Anh nói trong lúc chìa tay ra tỏ ý muốn giúp tôi đứng lên. Tôi không nhận lấy bàn tay của anh mà tự mình đứng lên. Tôi nhìn đồng hồ.
"Em... phải đi đâu à?"
"Chắc vậy." Tôi nói dối. Nhưng tôi nghĩ là tôi cũng cần chút thời gian để suy nghĩ và quyết định chuyện này. Và tôi muốn ở một mình trong lúc đó.
"Kay, vậy thì thế này đi." Anh thò tay vào túi quần và rút ra một cái chìa khoá nhỏ. "Đây là chìa khoà vào nhà. Em cầm lấy đi, và hãy nghĩ kĩ về lời đề nghị của anh."
Tôi nhìn chiếc chìa khoá trong tay anh nhưng không nhận lấy. Một chút ngại ngần. "Nhưng..."
"Cứ cầm lấy đi. Khi em quay lại - nếu như em có quay lại - anh muốn có câu trả lời. Dù là em quay lại để ở lại, hay quay lại chỉ để trả lại chìa khoá. Được không?"
"Yea.." Tôi cầm lấy chiếc chìa khoá. Điều duy nhất thúc giục tôi trong lúc đó là tôi phải thoát ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
"Ngoan lắm. Tôi nay gặp lại em nhé." Hai đứa nhìn nhau một lúc, rồi anh chậm rãi bước lên cầu thang, còn tôi cũng bước ra khỏi cửa không một lần ngoái lại...
Đấy là không nói, anh ít khi ngủ được trước 3 giờ sáng. Dù có đi ngủ sớm hay muộn, cuối cùng thì anh cũng tìm thấy mình đang làm bạn với cái tĩnh lặng của bóng đêm. Sự yên tĩnh đầy trăn trở.
Vậy là mỗi đêm, anh lại nằm đó, mắt ngắm nhìn những ánh đèn không ngủ của thành phố, trầm mình trong những dằn vặt, những buồn bực không tên. Và giấc ngủ của anh cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Ngay cả trong lúc ngủ, anh cũng vật vả như đang chiến đấu chống lại những kẻ thù vô hình.
Những thứ đó... sao không giống cảm giác của giấc ngủ đêm qua. Và cả buổi bình minh sáng nay nữa...
Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng và trong anh bỗng dâng lên một niềm hạnh phúc dịu dàng. Mỗi đồ vật như đang trìu mến âu yếm trong vòng tay của ánh nắng vàng ấm áp. Từ rèm cửa, cái bàn, cái cốc thuỷ tinh đang để trên mặt bàn - mọi thứ đều đang sáng rực lên như được dát vàng. Không thể nhớ nổi là đã bao lâu rồi, anh đã ao ước được thức dậy trong một khung cảnh bình yên như vậy.
Anh mỉm cười.
Toàn thân bỗng cảm thấy thật thư thái, dễ chịu. Anh chẳng muốn ngồi dậy nữa. Nhưng vì thói quen không bao giờ ở lại lâu trên giường. Anh nhấc cánh tay trái lên trước... nhưng không được. Chẳng hiểu gì cả... Anh thử lại lần nữa. Đến lúc đó anh mới nhận ra là có một sức nặng đè lên phần vai trái của anh, và khiến cho cả phần người bên trái của anh tê rần, không nhúch nhích được.
Quay qua nhìn, anh nín thở.
Không biết từ lúc nào, cái cô gái ở Cubic U đó đang ngủ ngay bên cạnh anh. Bao lau rồi hả trời!? Cuống cuồng, anh đẩy mình ra xa khỏi cô gái một cách cảnh giác, mạnh đến nổi rơi tụt khỏi giường. Như vẫn chưa đủ, anh dùng chân để đẩy mình trên sàn nhà, tránh xa khỏi chiếc giường, tránh xa cô gái, chạy trốn cho đến khi nện cả lưng vào bức tường đối diện.
"Cái quái gì..." anh hổn hển.
Giác quan thứ sáu mách bảo anh sự hiện diện của người khác ở trong phòng, anh nhìn ra cửa. Một cô gái với mái tóc dài và chiếc áo choàng kiểu cách đang đứng bất động ở ngay cửa phòng, kinh ngạc trước cảnh tượng vừa diễn ra. Cô buông rơi túi xách và vali, sự đau đớn ngay lập tức phủ mờ trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Lạy chúa tôi, Bada!" anh vừa nói vừa nhổm dậy với theo cô khi cô vội vã chạy ra phòng khách. "Nghe này, anh - anh có thể giải thích!"
"Anh đi mà giải thích với chính mình ý!" Bada nói với anh bằng một giọng đe doạ. "À mà. Thôi. Đừng giải thích gì cả. Chẳng có gì có thể bào chữa cho anh trong chuyện này cả!"
"Không. Bada, em hiểu nhầm rồi. Không phải như em nghĩ đâu!"
"Nhầm ư!? Tôi lại có thể hiểu nhầm được sao? Tôi đâu có ngốc!"
Đúng lúc đó, Hikaru thức giấc. Cô nghe thấy tiếng hai người cãi oang oang trong căn hộ. Cô vội vàng ngồi dậy và chui ra khỏi giường.
"Anh không có ý bảo em ngốc!" Cô nghe thấy anh nói với cô gái.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Hikaru tự nhiên thấy mình đang đứng giữa "Bi" và một cô gái lạ mặt cô chưa từng gặp bao giờ.
"Nhưng rõ là anh phải nghĩ tôi là một con ngốc thì mới chờ lúc tôi vắng mặt để mang một đứa con gái về nhà của chúng ta, chứ còn gì nữa." Bada càng to tiếng hơn và chỉ thằng vào mặt Hikaru.
"Không! Không phải như vậy đâu em!"
"Ồ, hoá ra là không phải như vậy cơ đấy!"
"Tất nhiên là không phải!" Anh vung hai tay lên trời, tỏ ý những điều Bada vừa kết luận quả là vớ vẩn. Quay qua Hikaru, anh hạ giọng. "Coi nào, nói gì đi chứ!"
Hikaru im như thóc. Cô không hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Cô cứ nhìn qua nhìn lại hai người, e ngại trước vẻ hùng hổ của người con gái đứng bên phải cô và thái độ gấp gáp, lo lắng của "Bi" đang đứng bên trái cô.
"Thôi nào, cô nói gì đi chứ!"
"Anh thậm chí còn không biết TÊN cô ta nữa!? Chúa ơi, anh mắc cái chứng gì vậy hả?"
"Thôi đi, Bada! Anh nói lần cuối cùng đây này, anh..."
"THÔI!" Hikaru hét lên. "Hai người bình tĩnh lại được không?"
Cả hai lập tức nín bặt trước tiếng hét váng trời của Hikaru. hai đôi mắt đổ dồn về phía cô.
Hikaru hắng giọng. "Tôi xin lỗi đã gây ra tất cả những chuyện này. Nhưng làm ơn đi, làm ơn hãy tin tôi, chính tôi... tôi cũng không hiểu sao rốt cuộc tôi lại ở trong phòng của anh ta nữa." Và cô đang nói rất thành thật. Tất cả những gì còn đọng lại trong cái trí nhớ ngắn hạn của Hikaru là đêm qua cô đã thiếp đi trên cái ghế dài trong phòng khách. Thật là đáng xấu hổ nếu chuyện thực sự đã xảy ra như vậy, là cô đã mộng du, đã chui vào nằm cạnh "Bi" và mơ đến đang ở bên Bi.
"Ờ, phải." Bada nói với cái giọng mỉa mai.
"Làm ơn, tin tôi đi, tôi đang nói thật đó." Hikaru nói với giọng chân thành nhất có thể. "Rõ ràng là tôi đã ngủ trên cái ghế kia, và khi tỉnh dậy thì thấy đang ở trên giường... Đêm qua tôi mệt quá, có thể đã quên mất cả việc mình đang ở đâu và theo thói quen đi vào phòng ngủ..."
"Chính xác! Anh đã bảo cô ta ngủ trên ghế mà, không phải trên giường. Còn có đống chăn gối ở kia để làm chứng nhé." Anh chỉ tay ra cái ghế. "Anh hoàn toàn không biết gì về chuyện cô ta đã ở cạnh anh."
Dù đó là sự thật, tất nhiên, nhưng những lời nói như đinh đ1ong cột của anh không hiểu sao lại gây nên những rung động mạnh bên trong Hikaru. Và cô phải hơi cúi thấp đầu để giấu đi những cảm xúc của mình.
Bada vẫn chưa buông tha. "Rồi th2i cho là mấy người nói thật đi, nhưng tại sao đứa con gái này lại có mặt ở đây cơ chứ?" Bada vừa nói, vừa quăng ánh mắt sắc lẻm về phía Hikaru.
"Này!" Anh kêu lên. "Bada, em đừng có như vậy..."
"Không, không sao đâu. Cô ấy hoàn toàn có quyền tức giận mà." Hikaru nhấn mạnh. Cô cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh. "Cô à, là do gần đây tôi gặp khó khăn. Tôi tự mình kinh doanh... Nhưng vì mới đến đây nên chưa có hiểu biết gì về nơi này nên..."
"Ai thiết tha. Cô nói coi tại sao cô lại ở đây!" Bada cắt ngang.
"...À," Hikaru bối rối nhìn qua "Bi".
"Bi" đỡ lời. "Cả cửa hàng lẫn nhà của cô ý đều bị tịch thu em à."
"Vậy thì liên can gì đến chúng ta chứ hả?" Bada trừng mắt hỏi lại.
"Bada..." Anh nói từ tốn. "Đừng có như vậy được không, em à..." Hikaru nhìn anh tiến lại phía Bada với ánh mắt quan hoài. Cô hiểu ngay rằng anh không muốn Bada phải đau khổ như vậy...
"Đừng hiểu nầhm cô ấy," anh nói tiếp, "chỉ là... ừm, em nhờ không? Em cũng vừa nghe cô ấy nói là cô ấy mới đến đây thôi... Hồi anh cũng mới đến đây, anh đã không biết là mình ở đâu, mình đang làm gì nữa. nhưng chính em - chính là EM - đã cứu anh. Em đã rộng mở trái tim và giúp anh đứng dậy..."
Khuôn mặt Bada giãn ra, ánh mắt dịu lại theo từng lời nói của anh.
"Anh muốn nói là... Anh hoàn toàn không hiểu gì cả. Anh không biết là em đã nhìn thấy điều gì ở anh, hay tại sao em lại giúp anh... chỉ đến khi anh gặp cô gái này. Và vậy là, anh muốn giúp cô ấy... như em đã từng giúp anh..."
Bada bắt đầu cảm thấy áy náy. Cô hất tóc ra đằng sau và cúi gầm mặt xuống. Cô ghét phải thú nhận là phần nào anh đã đúng. "Em... em xin lỗi. Em đã tưởng là..." Bada bật cười chua xót. "Em cứ tường là..."
"Không sao mà, Bada." Anh nói với cô, choàng hai cánh tay qua người cô. "Không sao mà..."
Hikaru quay mặt đi. Cô không thể chịu đựng được nữa. Anh trông giống "Bi" quá, giống đến mức cô không thể chịu được cảnh tượng hai người ôm nhau ngay trước mặt mình.
"Tôi xin lỗi, tất cả những chuyện này quả là một sai lầm tai hại." Hikaru nói với hai người. "Tôi nghĩ tôi đã ở đây quá lâu. Tôi nên đi thì hơn."
"Bi" nhìn cô bối rối. "Này... khoan đã..."
"Rất vui được gặp cả hai người." Hikaru nói và kèm theo một nụ cười. "Cảm ơn vì đã cho ở nhờ đêm qua, tôi rất biết ơn. Thật đấy." Cô cúi đầu chào và vội vã bước ra khỏi căn hộ, như đang vội vã bỏ chạy khỏi hình ảnh của người con trai đã bỏ rơi cô hồi trước...
***
JoonHyung đứng im lìm trên vỉa hè. Anh đứng đó như trời trồng cũng đã được gần 10 phút, mắt nhìn đăm đăm toà nhà, hai tay đút túi quần. Anh nhìn như thôi miên một thứ gì đó phía sau cửa sổ, đến nỗi HoYoung xua xua tay trước mặt đến mấy lần cũng không biết.
"Yo, Joon, bay đâu rồi...!" Nhưng JoonHyung vẫn đứng im như phỗng, mặc kệ cho HoYoung hô hoán ầm ĩ ngay bên cạnh.
"Hắn đang làm cái quái gì ý nhỉ?" HoYoung vừa thì thầm vừa huých cùi chỏ vào KyeSang.
"Biết chết liền, hay là... ăn không tiêu?" KyeSang nhún vai trả lời.
"Trời... tao đói quá," TaeWoo tự nhiên kêu lên, đưa tay chỉnh lại kính. "Dở hơi quá, phải có ai trong chúng ta dũng cảm gọi hồn nó về lại đây để còn đi ăn nữa chứ." Vừa nói, hắn vừa ngồi bó gối trên bức tường xi măng, mặt mũi thiểu não.
"Thế... hay mày đi!" HoYoung đá đá chân vào TaeWoo gợi ý.
"Này!" TeaWoo kêu lên, loạng choạng suýt ngã. "Không phải tao chứ. Tao... à... đói đến nổi không thể nhúch nhích được nữa rồi. Thôi hay bỏ đi!" Trong lúc đó HoYoung vẫn không thôi trò đá chân trêu TaeWoo, còn KyeSang thì cứ đứng cười ngặt nghẽo.
Danny chỉ biết lắc đầu trước cảnh tượng như trò hề của mấy thằng cu mãi không chịu lớn. Cậu chỉnh lại cái mũ bán báo của mình và tiến đến đứng bên JoonHyung, kẻ vẫn mang một bộ mặt không hề thay đổi kể từ lúc đến đây tới giờ.
"Mấy thằng đệ của huynh quậy quá kìa." Danny nói với Joon, mắt cũng nhìn theo hướng của Joon đang nhìn, về phía cái cửa sổ đằng kia. "Có thể cho biết là chúng ta đang làm cái quái gì ở đây không?"
"Cậu có nhận ra chỗ này không?" Cuối cùng JoonHyung cũng lên tiếng.
"Ơ..." Danny nhìn kỹ lại toà nhà một lần nữa. "Đây chẳng phải là cửa tiệm giặt là Cubic U sao?" JoonHyung gật đầu. "Nhưng... cái cửa hàng này có nằm trong hệ thống của chúng ta đâu nên tóm lại là chúng ta đang làm gì ở đây kia chứ?"
"Ai thèm quan tâm cái cửa hàng chứ..." JoonHyung nhăn mặt.
Danny ngó qua nhìn Joon, im lặng trong giây lát, rồi gật đầu như đã tìm ra chân lý. "Hiểu rồi." Cậu quay lại nói với "mấy thằng cu không chịu lớn" kia. "Này, bây giờ chúng ta sẽ đi thăm ông chủ nhà nhé!"
"Cái gì? Làm gì?" HoYoung tạm ngưng trêu chọc TaeWoo quay ra hỏi lại.
"Phải rồi, chúng ta vào đó để xin đồ ăn, tuyệt!" TaeWoo chưa nói xong đã vội vàng tụt xuống khỏi bức tường.
"Thằng điên!" Danny tiến đến bên TaeWoo và đá nó một cái. "Câm đi cái thằng Em Chã. Và đi tìm cái ông chủ nhà ngay cho tao!"
"Được rồi! Được rồi!" TaeWoo cuống cuồng chạy đi để tránh bị đá tiếp. KyeSang chạy theo. HoYoung thì vẫn đứng yên một chỗ cười sằng sặc cho đến khi nhìn thấy cái mặt tối sầm của Danny.
"Mày nhìn cái khốn kiếp gì hả?" Danny vừa nói vừa lấy nắm tay ghè vào đầu nó một cái. "Còn chờ gì mà không chạy theo bọn nó đi hả?" Danny đẩy HoYoung và cũng đi theo nó.
JoonHyung chặc lưỡi và lấy tay gãi gãi đầu rồi cũng đi theo bọn đàn em vào trong toà nhà.
*
"Này, này, chờ tý đã nào!"
Tôi nghe thấy tiếng anh gọi từ đằng sau, nhưng vẫn cắm cúi đi.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà!"
Tôi chạy vào góc ngoặt và mở cửa cầu thang bộ. Tôi đã dùng hết sức để mở cánh cửa thép đó. Nghe tiếng chân anh cũng đã rất gần, tôi phải nhanh lên mới được.
Tôi lao như bay trên những bậc cầu thang và khi tôi vừa mới xoay mình để tiếp tục "bay" trên đoạn cầu thang thứ hai thì nghe thấy tiếng mở cánh cửa thép đó. Tóm lại là sao anh lại phải chạy theo tôi chứ!?
"Làm ơn đợi một chút, được không!?"
Tôi không đáp lại, không dừng lại, và cũng không ngoái lại. Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân rõ ràng là nhanh là mạnh hơn hẳn tôi. Chẳng công bằng chút nào, khi tôi đang không đi giày thể thao, mà anh thì chắc là có. Ngay lúc đó, tôi hơi với người ngó xuống qua khe cầu thang và thấy mình chỉ còn cách tầng dưới cùng có vài đoạn cầu thang. Tốt! Sắp xuống đến nơi rồi!
"Bắt được rồi!" Anh phấn khích hét lên.
Ngay trước khi tôi bước những bước chân cuối cùng khỏi cái cầu thang, tôi ngoái lại nhìn và thấy anh đang trèo lên tay vịn cầu thang. Anh đang làm cái trò khỉ gì vậy? Tôi coi như không thấy và chạy nhanh đến chỗ cửa thoát hiểm..
"Ah- HA!" Anh thốt lên ngay khi đáp xuống ngay trước mặt tôi, chặn luôn đường chạy của tôi. Anh chàng này chắc bị dở hơi rồi mới liều lĩnh nhảy từ trên cao xuống như thế. "Bây giờ thì cô nhất địng phải nói chuyện với tôi rồi!"
"Còn gì để nói đâu chứ? Chẳng còn gì cả. Nào bây giờ thì làm ơn tránh ra cho tôi đi!" Tôi vừa nói vừa đẩy anh ra để lại gần cái cửa.
"Cô đang đi đâu thế hả?" Anh hỏi mà tay phải đã nắm chặt cái nắm đấm mở cửa. Như bị thôi miên, tôi nhìn bàn tay của anh một lúc. Tôi lại nhớ đến chuyện Bi thuận tay trái...
"Không phải việc của anh." Cuối cùng tôi cũng bật ra câu trả lời, giọng đầy vẻ tức giận.
"Thực ra là rất là việc của tôi đấy."
Ơ kìa, dở hơi à. "Không phải."
"Phải mà."
"KHÔNG phải!" Tôi quay lưng lại và đi lên cầu thang, nhưng anh nắm lấy cổ tay tôi và giữ tôi lại.
"Chán thật, anh làm sao vậy hả?"
"Hey, tôi không phải là người lúc nào cũng bỏ chạy vô duyên vô cớ nhé!"
"Vô duyên vô cớ!? Anh vừa..."
"Và tôi cũng không phải là cái kẻ cứng đầu đến nỗi không chịu đứng lại để nói cho rõ mọi chuyện!?"
"Nói rõ mọi chuyện!" Anh chàng này có tỉnh táo không đây? Chả lẽ anh không thấy là chúng ta đã nói quá đủ lúc ở trên lầu rồi à, với cô ta đó? "Tôi nhắc lại, không có gì để nói nữa cả. Rõ ràng là tôi đã gây ra rắc rối, và vì vậy tốt nhất là mọi chuyện nên dừng lại ở đây và hãy để tôi đi."
"Không, cho tôi hỏi cô một câu trước đã. Tại sao cô lại ở trong phòng ngủ?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không biết! Tôi còn phải nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin?" Mặt tôi thì đã đỏ lựng lên rồi.
"... Cô thề chứ?" Anh dịu giọng.
"Thề, và tôi ước là chưa có chuệyn gì xảy ra thì tốt biết mấy, okay?!" Giọng nói của tôi lại run run theo dòng cảm xúc đang dâng trào mạnh mẽ bên trong.
Anh nới lỏng bàn tay đang nắm lấy bàn tay tôi. "... Vậy thì, về mặt "Kĩ thậut", cô chưa gây ra chuyện gì cả. Nên cô chẳng có lý do gì bỏ đi cả!"
"Tôi có. Có thể chuyện xảy ra không phải do cố ý, nhưng dù sao thì tôi cũng đđã có lỗi với bạn gái anh."
"Cái gì? Bada á? Nếu vì những điều cô ta đã nói, thì tôi xin lỗi. Cô ấy cũng không có ý nói vậy đâu mà, tôi xin lỗi mà..."
À, bây giờ thì là, cô ấy không có ý nói vậy...
"Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Chỉ là vì cô ấy nóng tính quá thôi mà."
"nhưng cô ấy có lý. Nếu tôi mà là bạn gái của anh, có khi tôi còn tức giận hơn nữa ý chứ... Làm sao có thể chung sống với một cô gái xa lạ..."
"Cô ấy..., cô ấy, Bada đó..." Anh ngập ngừng. "Bada không phải là bạn gái của tôi."
"Cá... cái gì cơ?"
"Nói ra thì chuyện dài dòng lắm, nhưng... giờ chúng tôi chỉ là bạn bè."
Bạn bè gì mà sống cùng nhau... ngủ cùng giường nữa chứ! Tôi muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng tỏ ra tò mò quá đang trong lúc này thì chẳng thích hợp chút nào. Thế nên tôi đành nín cái sự tò mò của mình lại và chỉ nói trong tiếng thở dài. "Bây giờ thả tay tôi ra được chưa?... Anh làm tôi đau đấy."
"Chỉ thả ra nếu cô hứa là cô sẽ không bỏ chạy nữa." Giờ này mà anh còn mặc cả được.
Không hiểu sao, càng nói chuyện với anh, tôi lại càng cảm thấy thoải mái hơn với sự có mặt của anh bên cạnh. Và tự nhiên cái nhu cầu muốn vùng vằng bỏ đi ngay của tôi lại xẹp đi ít nhiều. "Thôi được rồi, tôi sẽ không bỏ chạy nữa. Thôi thả tay tôi ra đi."
Anh nhìn vào mắt tôi như muốn kiểm chứng mức độ thành thật, rồi nhìn xuống cổ tay tôi, và thả tay ra. "Xin lỗi... tôi không cố ý..."
Tôi nắn bóp cái cổ tay tê rần của mình. Rồi nhận ra hai chân mình đang run lên bần bật vì cuộc rượt đuổi cam go vừa rồi, tôi ngồi bệch xuống chân cầu thang. Hơn nữa, tôi cũng không muốn anh nhận ra tôi đang bối rối và hồi hộp đến mức độ nào. Và ngạc nhiên chưa, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa đủ xa để khuỷu tay hai đứa không **ng nhau.
Anh thở hắt ra một hơi. "Có thể hỏi em một câu hỏi nữa được không?"
"Được..."
"Tên em là gì?"
Tôi bật cười khe khẽ. Cười trước sự ngốc nghếch của mình. Chẳng hiểu sao nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, trong tôi vẫn le lói một tia hy vọng rằng anh thực ra chính là Bi và một lúc nào đó, anh sẽ chợt nhớ ra tên tôi, nhớ ra tôi, như một phép lạ. Nghe mới ngớ ngẩn làm sao.
"Tên tôi là Ki."
Anh nheo mắt và cười một nụ cười nửa miệng. "Đó không phải là tên thật của em, có vẻ là nickname thì đúng hơn."
"Sao anh biết?"
"Ừ thì, Noeul cũng không phải tên thật của anh."
"Noeul? Là nickname của anh đó hả?" Như kiểu cả hai chúng tôi đang chơi trò giấu giếm thân phận thật sự với nhau vậy, dù là với những lý do khác nhau.
"Ừ..."
"Thế có định cho biết tên thật không đây?"
"Thế còn em?"
Tôi lắc đầu. Tôi chưa sẵn sàng đối diện với anh bằng con người thật của mình. Vì anh không phải là Bi, nên tôi chưa tin tưởng anh nhiều lắm. Sẽ cần phải có thời gian..
"Ừ thì anh cũng đã đoán trước là em sẽ không nói ra đâu mà.."
"Này em hỏi anh một câu được không?"
"Hỏi đi."
"Tại sao... anh lại tốt với em như thế?"
Anh ngã người ra đằng sau một chút. "Ừm, anh biết là nói thế này nghe có vẻ buồn cười... vì anh cũng chỉ mới gặp em mà thôi... nhưng, anh có cảm giác anh tìm thấy hình ảnh của chính mình trong em... hồi anh mới đến đây anh chỉ gặp toàn chuyện xúi quẩy."
"..."
"Thêm vào đó, chúng ta đã có thoả thuận." Anh vừa nói vừa đứng lên. "Anh không có thói quen không giữ lời hứa."
"I see.."
"..rồi, bây giờ xong chưa? Em sẽ không chạy trốn nữa nhé?"
"Ê, đừng bảo là anh vẫn giữ cái ý định giữ em ở chung với bọn anh đấy chứ?" không thể hiểu nỗi anh chàng này! Vẫn khăng khăng giữ cái ý định kỳ cục đó sau tất cả những chuyện vừa xảy ra trên kia. "Có là bạn gái hay không thì Bada cũng đang ở cùng anh? Và em nghĩ là cô ấy không...", "Căn hộ đó cũng là nhà của anh nữa. Cả hai đứa cùng trả tiền thuê hàng tháng. Thế nên Bada không phải là người quyết định tất cả mọi chuyện." Anh nói, với một bộ mặt nghiêm túc.
Có vẻ cũng có lý, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác bất an về chuyện này. Tôi bắt đầu hình dung ra cảnh Bada gọi tôi bằng "con này, con kia" thay vì gọi tên tôi. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm chuyện người ta nghĩ gì về mình, nhưng dù sao thì cũng chẳng dễ chịu chút nào khi bị đối xử nhu vậy.
"Anh biết đó là một quyết định không dễ dàng. Anh cũng hy vọng là Bada sẽ sớm biết thông cảm hơn và thay đổi thái độ, cũng phải mất một thời gian." Anh nói trong lúc chìa tay ra tỏ ý muốn giúp tôi đứng lên. Tôi không nhận lấy bàn tay của anh mà tự mình đứng lên. Tôi nhìn đồng hồ.
"Em... phải đi đâu à?"
"Chắc vậy." Tôi nói dối. Nhưng tôi nghĩ là tôi cũng cần chút thời gian để suy nghĩ và quyết định chuyện này. Và tôi muốn ở một mình trong lúc đó.
"Kay, vậy thì thế này đi." Anh thò tay vào túi quần và rút ra một cái chìa khoá nhỏ. "Đây là chìa khoà vào nhà. Em cầm lấy đi, và hãy nghĩ kĩ về lời đề nghị của anh."
Tôi nhìn chiếc chìa khoá trong tay anh nhưng không nhận lấy. Một chút ngại ngần. "Nhưng..."
"Cứ cầm lấy đi. Khi em quay lại - nếu như em có quay lại - anh muốn có câu trả lời. Dù là em quay lại để ở lại, hay quay lại chỉ để trả lại chìa khoá. Được không?"
"Yea.." Tôi cầm lấy chiếc chìa khoá. Điều duy nhất thúc giục tôi trong lúc đó là tôi phải thoát ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
"Ngoan lắm. Tôi nay gặp lại em nhé." Hai đứa nhìn nhau một lúc, rồi anh chậm rãi bước lên cầu thang, còn tôi cũng bước ra khỏi cửa không một lần ngoái lại...