Ban đêm gió lớn, cái gọi là cô nam quả nữ sống chung một phòng chẳng qua chính là tình cảnh lần này, như thế này cũng đã đủ để hormone trong không khí tăng vọt, còn thêm nụ cười trên khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm trước mặt, tình cảnh này, Niệm Thần đột nhiên cảm thấy máu mũi không phun ra thì thật có lỗi với sự hưng trí của Hoắc Cảnh Sâm
Đèn thủy tinh trên trần phát ra ánh sáng ấm áp mờ ám, Niệm Thần ngồi dưới thảm mà trái tim run lên, trong lúc đang đơ như hóa thạch thì nghĩ ra điều quỷ dị nào đó, có lẽ con trai cô sau khi lớn lên cũng sẽ yêu nghiệt như thế, sau đó đi gieo họa cho một người phụ nữ ngu ngốc như cô vậy.
Cái gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sau khi biết rõ bản chất bên trong của Hoắc Cảnh Sâm mà Mộ tiểu thư vẫn mê muội như cũ, lúc đó Mộ tiểu thư trải qua sự đời chưa nhiều, lại thêm cấp độ của Hoắc Cảnh Sâm quá cao, ngay cả ngón tay đều khinh thường động một cái liền đã có thể trực tiếp bóp chết vật hi sinh Mộ tiểu thư từ trong trứng nước.
Hoắc Cảnh Sâm dĩ nhiên là nghe được cuộc gọi ‘mập mờ’ của Niệm Thần một chút, nhưng về độ đen tối, Hoắc Cảnh Sâm là ai? không cần nghe hết cũng có thể đoán đầu dây bên kia điện thoại là người nào.
Điều này là do Hoắc Cảnh Sâm sau khi rời ánh mắt khỏi màn hình vi tính thì chạm phải đôi mắt chột dạ của Mộ tiểu thư.
Khép lại laptop, Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, lúc này vẫn mặc bộ áo ngủ màu trắng, hút hồn, như dung nhan mê hoặc người khác trong nháy mắt, thời gian cũng phải sợ hãi.
Mộ tiểu thư đờ đẫn nhìn Hoắc Cảnh Sâm đang bước tới, mặc dù trong đầu còn lưu lại một tia lý trí cũng không đủ khống chế thân thể của mình, nếu phóng đại một chút về ý tưởng trong đầu Mộ tiểu thư thì điều không muốn người khác biết nhất là, cô sẽ lột quần áo trên người sau đó hét chói tai và nhào tới Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng, Mộ tiểu thư coi như vẫn còn ý chí, lý trí hoàn toàn bị tước đoạt nhưng vẫn túm chặt tấm thảm, mặc dù tất cả quá trình ánh mắt không hề rời khỏi người Hoắc Cảnh Sâm, trên mặt cô vẫn viết rõ ràng ta là **.
Khoảng cách không tới hai mét, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên dừng lại, hài lòng thưởng thức vẻ mặt ** thần hồn điên đảo của Mộ tiểu thư lúc này, không thể nghi ngờ, đàn ông, nhất là đàn ông thành đạt như Hoắc Cảnh Sâm, chủ nghĩa Đại Nam Tử trong người cực kỳ mạnh, cho nên giờ phút này biểu hiện của Niệm Thần khiến cho người đàn ông ở trên phương diện nào đó cực kỳ thỏa mãn.
Cả ngày từ khi tỉnh lại từ sáng Niệm Thần toàn gặp tai nạn trời ơi đất hỡi, còn có người xui xẻo hơn cô sao? Cơ hội tốt này, ai cũng được, ít nhất không cần là Hoắc Cảnh Sâm được không?
Niệm Thần ai oán thu lại ánh mắt ** rất dễ nhận thấy, sau đó rất ý chí quay mặt sang hướng khác, cô có thể không nhìn mà, ai mà không có khí tiết chứ?
Hoắc Cảnh Sâm trái lại không thèm để ý, ý cười trên mặt càng sâu, chân tiếp tục bước, hai, ba bước sau đã đi tới giường
Niệm Thần cảm thấy cái giường lõm xuống một chút thì cũng là thời điểm Hoắc Cảnh Sâm đã ngồi bên cạnh cô.
"Mộ tiểu thư, ban đêm gió lớn, thiên thời, địa lợi, hơn nữa em vẫn như thế, **, tôi không phải nên thỏa mãn em chút sao?"
Lúc này hơi thở mập mờ mười phần , âm thanh Hoắc Cảnh Sâm xen lẫn cảm giác từ tính của âm nhạc cổ điển, ý tứ trong lời nói mập mờ vô cùng, hơn nữa cả gương mặt yêu nghiệt tinh xảo, trong nháy mắt có thể khiến trái tim Niệm Thần trực tiếp bùng nổ.
Cái gọi là trò đùa dai, tuyệt đối không chỉ có vào ngày Cá tháng Tư thời điểm trêu ghẹo người khác, nó còn có thể đến từ chính yêu nghiệt Hoắc Cảnh Sâm, giống như lúc này vậy.
Tâm tư Niệm Thần hoàn toàn tập trung trong câu nói mập mờ của Hoắc Cảnh Sâm, ngây ngốc chừng nửa phút sau mới phản ứng kịp, trở lại trong nháy mắt xù lông lên, khiến không khí tuyệt vời vừa xây dựng kết thúc trong một giây:
" Hoắc Cảnh Sâm, tôi là đứa bé ngoan, có vợ có chồng đấy! Mới vừa chẳng lẽ anh không nghe thấy cuộc gọi thân ái của tôi với chồng hả?"
Mộ tiểu thư mạnh mẽ giải thích, mà thực tế lo lắng trong lòng chỉ có cô mới hiểu rõ.
"Hả?"
Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, cổ họng phát ra âm tiết đơn giản.
Ánh mắt thâm thúy dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay của Niệm Thần, nụ cười khóe môi không giảm, đùa giỡn mười phần, nhưng nếu có thể nhìn rõ lúc này có thể phát hiện, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm sáng như đuốc, về phần Niệm Thần, cô nghĩ xem cô còn có thể tỉnh táo bao lâu?
một giây kế tiếp, Hoắc Cảnh Sâm giống như làm ảo thuật, ngón tay thon dài đẹp mắt giơ ra, thứ đang bị kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ là chếc điện thoại trắng của Niệm Thần mới để trên tủ:
“Cuộc trò chuyện của Mộ tiểu thư đã được ghi lại bên trong đây nhỉ?”
Giọng nói hỏi han, sau đó cũng không cho Niệm Thần giải thích chút nào, ngón tay thon dài hoạt động một chút, nụ cười khóe miệng hình như càng sâu hơn mấy phần.
“Tên người bên đầu kia điện thoại là Mộ tiểu bảo bối? Mộ tiểu thư, chẳng phải họ hàng không thể ở cùng sao? Quay lại, ‘tiểu’ là chỉ phương diện nào?”
“…”
Niệm Thần cảm thấy nói chuyện cùng người này vô cùng hại não:
“Điện thoại di động của tôi rõ ràng có mật mã, vì sao anh còn có thể trực tiếp mở ra?”
“Suy đoán.”
Vấn đề không hề có chút kỹ thuật mà Hoắc Cảnh Sâm có thể nói ra bốn chữ, lời ít ý nhiều, xem ra đã là một ân điển lớn.
Niệm Thần trong nháy mắt có cảm giác muốn đập điện thoại lên đầu hắn sau đó hét lên, đây là con trai anh, còn nhớ rõ buổi đêm hoa mỹ sáu năm trước không?
Hít sâu một hơi, hiển nhiên lý trí Niệm Thần vẫn còn, cô còn chưa muốn chủ động tìm đến cái chết, Hoắc Cảnh Sâm này cô không chọc nổi, cô tuyệt đối không hoài nghi nếu ai dám làm hắn chảy máu, hắn tuyệt đối sẽ chỉnh lại người đó khiến người đó hối hận đến hết đời.
“Hoắc Cảnh Sâm, tôi có thể đi ngủ chưa? Ngày mai còn phải đi làm.”
Niệm Thần thừa nhận mình đã đến đường cùng rồi.
“Ngủ? Dĩ nhiên có thể nhưng Mộ tiểu thư, nói thật, nếu đã tới nhà tôi, buổi tối tốt như vậy sao có thể không để lại chút kỷ niệm đây?”
Ngay cả đáy mắt Hoắc Cảnh Sâm cũng ẩn chứa nụ cười đùa cợt, vừa nói thân thể nghiêng về phía trước, gương mặt dừng cách Niệm Thần một cm, tạo tư thế mập mờ, Niệm Thần thậm chí có thể cảm giác được, lúc này lông mi Hoắc Cảnh Sâm đang khẽ lướt qua gương mặt cô, hô hấp xen lẫn hơi thở phái nam đặc biệt của Hoắc Cảnh Sâm, cho đến giờ phút này Niệm Thần mới ý thức tới người này là muốn giở trò thật.
Thân thể Niệm Thần cứng ngắc không nhúc nhích, cánh tay rắn chắc của Hoắc Cảnh Sâm khiến cô không thoát nổi, Mỹ Nam Kế đáng chết, cô còn phải thua bao nhiêu lần nữa?
“Hoắc Cảnh Sâm, anh nên trong sáng chút!”
Rối rắm mấy chục giây, Niệm Thần mới khống chế tức giận nói lên một câu như thế.
“Mộ tiểu thư, chúng ta đã có cả con trai, việc nên xảy ra hay không cũng bị cô cưỡng ép xảy ra, hiện tại cô chủ động trở về nhà cùng tôi, chuyện kế tiếp không phải Mộ tiểu thư mong muốn đã lâu sao? Hay chúng ta có thể tạo ra một bé gái cho con trai có niềm vui.”
Hoắc Cảnh Sâm mặt không đỏ tim không đập đề nghị.
Niệm Thần run rẩy khóe miệng, còn có thể trắng trợn hơn sao, giờ phút này tư thế này khiến Niệm Thần cảm thấy cực tức giận, muốn đánh muốn giết thì cứ đâm một đao đi!
Hít sâu một hơi, người phụ nữ lại phạm sai lầm lần thứ hai, đúng rồi, con trai cũng đã có, sợ cái gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Niệm Thần đột nhiên cảm thấy mình cũng không thiệt thòi, dù sao chuyện gặp gỡ người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm cô không thua thiệt chút nào, hình như, trên mặt Mộ tiểu thư xuất hiện một chút động lòng.
“Mộ tiểu thư, tôi đã làm gì khiến em hiểu lầm vậy.”
Cảm giác động lòng vừa nảy sinh trong nháy mắt bị lời của Hoắc tiên sinh nói ra, rời đi một chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn nét mặt thay đổi trên khuôn mặt Niệm Thần, ánh mắt rơi vào gò má vẫn đang sưng lên của cô, ánh mắt dường như lóe lên.
“Gương mặt này đã bị thương thế này, thật sự sát phong cảnh, đều **, việc làm chuyện yêu đương kia chúng ta vẫn nên chờ khuôn mặt này khôi phục hoàn toàn đã.”
nói xong, Hoắc Cảnh Sâm lấy lọ cao vừa đặt lên tủ, lặp lại động tác ở phòng khách lúc trước:
“Lần đầu tiên có người phụ nữ về nhà tôi mà cần tôi bôi thuốc, quả là đoạn ký ức đáng nhớ.”
“...”
Mẹ nó! Lại bị gã khốn này chơi lần nữa rồi!
Chuyện sau đó là tiết mục rất bình thường, người phụ nữ sau khi trải nghiệm đã tự hiểu ra, cô biết người ta ghét bỏ cô, cho nên trước khi khuôn mặt hoàn toàn khôi phục thì cô vẫn có thể sống yên ổn trong căn phòng này.
Mà thực tế, cô quên rằng, Hoắc Cảnh Sâm này tới bây giờ nói lời giữ lời, chuyện gì đó hắn không cưỡng chế xảy ra, trừ phi Niệm Thần tự nguyện.
Lúc này đêm đã khuya, người phụ nữ nằm co lại trong chăn dưới ánh sáng ấm áp của đèn trần, người đàn ông bên cạnh cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mắt cô, khi tất cả đã làm xong, hắn lấy một cái chăn khác trong ngăn tủ, đắp kín chăn, tắt đèn, đêm tối không nhìn thấy nhau, thân thể ấm áp ôm nhau ngủ,
Bóng đêm tĩnh lặng, lại lặng lẽ nảy sinh thời gian tĩnh lặng tuyệt vời, hai người ở chung không có chuyện gì kinh thiên động địa trước đó, phương thức yêu nhau đơn giản nhất chính là, ôm nhau ngủ.
Ban đêm gió lớn, cái gọi là cô nam quả nữ sống chung một phòng chẳng qua chính là tình cảnh lần này, như thế này cũng đã đủ để hormone trong không khí tăng vọt, còn thêm nụ cười trên khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm trước mặt, tình cảnh này, Niệm Thần đột nhiên cảm thấy máu mũi không phun ra thì thật có lỗi với sự hưng trí của Hoắc Cảnh Sâm
Đèn thủy tinh trên trần phát ra ánh sáng ấm áp mờ ám, Niệm Thần ngồi dưới thảm mà trái tim run lên, trong lúc đang đơ như hóa thạch thì nghĩ ra điều quỷ dị nào đó, có lẽ con trai cô sau khi lớn lên cũng sẽ yêu nghiệt như thế, sau đó đi gieo họa cho một người phụ nữ ngu ngốc như cô vậy.
Cái gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sau khi biết rõ bản chất bên trong của Hoắc Cảnh Sâm mà Mộ tiểu thư vẫn mê muội như cũ, lúc đó Mộ tiểu thư trải qua sự đời chưa nhiều, lại thêm cấp độ của Hoắc Cảnh Sâm quá cao, ngay cả ngón tay đều khinh thường động một cái liền đã có thể trực tiếp bóp chết vật hi sinh Mộ tiểu thư từ trong trứng nước.
Hoắc Cảnh Sâm dĩ nhiên là nghe được cuộc gọi ‘mập mờ’ của Niệm Thần một chút, nhưng về độ đen tối, Hoắc Cảnh Sâm là ai? không cần nghe hết cũng có thể đoán đầu dây bên kia điện thoại là người nào.
Điều này là do Hoắc Cảnh Sâm sau khi rời ánh mắt khỏi màn hình vi tính thì chạm phải đôi mắt chột dạ của Mộ tiểu thư.
Khép lại laptop, Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, lúc này vẫn mặc bộ áo ngủ màu trắng, hút hồn, như dung nhan mê hoặc người khác trong nháy mắt, thời gian cũng phải sợ hãi.
Mộ tiểu thư đờ đẫn nhìn Hoắc Cảnh Sâm đang bước tới, mặc dù trong đầu còn lưu lại một tia lý trí cũng không đủ khống chế thân thể của mình, nếu phóng đại một chút về ý tưởng trong đầu Mộ tiểu thư thì điều không muốn người khác biết nhất là, cô sẽ lột quần áo trên người sau đó hét chói tai và nhào tới Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng, Mộ tiểu thư coi như vẫn còn ý chí, lý trí hoàn toàn bị tước đoạt nhưng vẫn túm chặt tấm thảm, mặc dù tất cả quá trình ánh mắt không hề rời khỏi người Hoắc Cảnh Sâm, trên mặt cô vẫn viết rõ ràng ta là .
Khoảng cách không tới hai mét, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên dừng lại, hài lòng thưởng thức vẻ mặt thần hồn điên đảo của Mộ tiểu thư lúc này, không thể nghi ngờ, đàn ông, nhất là đàn ông thành đạt như Hoắc Cảnh Sâm, chủ nghĩa Đại Nam Tử trong người cực kỳ mạnh, cho nên giờ phút này biểu hiện của Niệm Thần khiến cho người đàn ông ở trên phương diện nào đó cực kỳ thỏa mãn.
Cả ngày từ khi tỉnh lại từ sáng Niệm Thần toàn gặp tai nạn trời ơi đất hỡi, còn có người xui xẻo hơn cô sao? Cơ hội tốt này, ai cũng được, ít nhất không cần là Hoắc Cảnh Sâm được không?
Niệm Thần ai oán thu lại ánh mắt rất dễ nhận thấy, sau đó rất ý chí quay mặt sang hướng khác, cô có thể không nhìn mà, ai mà không có khí tiết chứ?
Hoắc Cảnh Sâm trái lại không thèm để ý, ý cười trên mặt càng sâu, chân tiếp tục bước, hai, ba bước sau đã đi tới giường
Niệm Thần cảm thấy cái giường lõm xuống một chút thì cũng là thời điểm Hoắc Cảnh Sâm đã ngồi bên cạnh cô.
"Mộ tiểu thư, ban đêm gió lớn, thiên thời, địa lợi, hơn nữa em vẫn như thế, , tôi không phải nên thỏa mãn em chút sao?"
Lúc này hơi thở mập mờ mười phần , âm thanh Hoắc Cảnh Sâm xen lẫn cảm giác từ tính của âm nhạc cổ điển, ý tứ trong lời nói mập mờ vô cùng, hơn nữa cả gương mặt yêu nghiệt tinh xảo, trong nháy mắt có thể khiến trái tim Niệm Thần trực tiếp bùng nổ.
Cái gọi là trò đùa dai, tuyệt đối không chỉ có vào ngày Cá tháng Tư thời điểm trêu ghẹo người khác, nó còn có thể đến từ chính yêu nghiệt Hoắc Cảnh Sâm, giống như lúc này vậy.
Tâm tư Niệm Thần hoàn toàn tập trung trong câu nói mập mờ của Hoắc Cảnh Sâm, ngây ngốc chừng nửa phút sau mới phản ứng kịp, trở lại trong nháy mắt xù lông lên, khiến không khí tuyệt vời vừa xây dựng kết thúc trong một giây:
" Hoắc Cảnh Sâm, tôi là đứa bé ngoan, có vợ có chồng đấy! Mới vừa chẳng lẽ anh không nghe thấy cuộc gọi thân ái của tôi với chồng hả?"
Mộ tiểu thư mạnh mẽ giải thích, mà thực tế lo lắng trong lòng chỉ có cô mới hiểu rõ.
"Hả?"
Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, cổ họng phát ra âm tiết đơn giản.
Ánh mắt thâm thúy dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay của Niệm Thần, nụ cười khóe môi không giảm, đùa giỡn mười phần, nhưng nếu có thể nhìn rõ lúc này có thể phát hiện, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm sáng như đuốc, về phần Niệm Thần, cô nghĩ xem cô còn có thể tỉnh táo bao lâu?
một giây kế tiếp, Hoắc Cảnh Sâm giống như làm ảo thuật, ngón tay thon dài đẹp mắt giơ ra, thứ đang bị kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ là chếc điện thoại trắng của Niệm Thần mới để trên tủ:
“Cuộc trò chuyện của Mộ tiểu thư đã được ghi lại bên trong đây nhỉ?”
Giọng nói hỏi han, sau đó cũng không cho Niệm Thần giải thích chút nào, ngón tay thon dài hoạt động một chút, nụ cười khóe miệng hình như càng sâu hơn mấy phần.
“Tên người bên đầu kia điện thoại là Mộ tiểu bảo bối? Mộ tiểu thư, chẳng phải họ hàng không thể ở cùng sao? Quay lại, ‘tiểu’ là chỉ phương diện nào?”
“…”
Niệm Thần cảm thấy nói chuyện cùng người này vô cùng hại não:
“Điện thoại di động của tôi rõ ràng có mật mã, vì sao anh còn có thể trực tiếp mở ra?”
“Suy đoán.”
Vấn đề không hề có chút kỹ thuật mà Hoắc Cảnh Sâm có thể nói ra bốn chữ, lời ít ý nhiều, xem ra đã là một ân điển lớn.
Niệm Thần trong nháy mắt có cảm giác muốn đập điện thoại lên đầu hắn sau đó hét lên, đây là con trai anh, còn nhớ rõ buổi đêm hoa mỹ sáu năm trước không?
Hít sâu một hơi, hiển nhiên lý trí Niệm Thần vẫn còn, cô còn chưa muốn chủ động tìm đến cái chết, Hoắc Cảnh Sâm này cô không chọc nổi, cô tuyệt đối không hoài nghi nếu ai dám làm hắn chảy máu, hắn tuyệt đối sẽ chỉnh lại người đó khiến người đó hối hận đến hết đời.
“Hoắc Cảnh Sâm, tôi có thể đi ngủ chưa? Ngày mai còn phải đi làm.”
Niệm Thần thừa nhận mình đã đến đường cùng rồi.
“Ngủ? Dĩ nhiên có thể nhưng Mộ tiểu thư, nói thật, nếu đã tới nhà tôi, buổi tối tốt như vậy sao có thể không để lại chút kỷ niệm đây?”
Ngay cả đáy mắt Hoắc Cảnh Sâm cũng ẩn chứa nụ cười đùa cợt, vừa nói thân thể nghiêng về phía trước, gương mặt dừng cách Niệm Thần một cm, tạo tư thế mập mờ, Niệm Thần thậm chí có thể cảm giác được, lúc này lông mi Hoắc Cảnh Sâm đang khẽ lướt qua gương mặt cô, hô hấp xen lẫn hơi thở phái nam đặc biệt của Hoắc Cảnh Sâm, cho đến giờ phút này Niệm Thần mới ý thức tới người này là muốn giở trò thật.
Thân thể Niệm Thần cứng ngắc không nhúc nhích, cánh tay rắn chắc của Hoắc Cảnh Sâm khiến cô không thoát nổi, Mỹ Nam Kế đáng chết, cô còn phải thua bao nhiêu lần nữa?
“Hoắc Cảnh Sâm, anh nên trong sáng chút!”
Rối rắm mấy chục giây, Niệm Thần mới khống chế tức giận nói lên một câu như thế.
“Mộ tiểu thư, chúng ta đã có cả con trai, việc nên xảy ra hay không cũng bị cô cưỡng ép xảy ra, hiện tại cô chủ động trở về nhà cùng tôi, chuyện kế tiếp không phải Mộ tiểu thư mong muốn đã lâu sao? Hay chúng ta có thể tạo ra một bé gái cho con trai có niềm vui.”
Hoắc Cảnh Sâm mặt không đỏ tim không đập đề nghị.
Niệm Thần run rẩy khóe miệng, còn có thể trắng trợn hơn sao, giờ phút này tư thế này khiến Niệm Thần cảm thấy cực tức giận, muốn đánh muốn giết thì cứ đâm một đao đi!
Hít sâu một hơi, người phụ nữ lại phạm sai lầm lần thứ hai, đúng rồi, con trai cũng đã có, sợ cái gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Niệm Thần đột nhiên cảm thấy mình cũng không thiệt thòi, dù sao chuyện gặp gỡ người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm cô không thua thiệt chút nào, hình như, trên mặt Mộ tiểu thư xuất hiện một chút động lòng.
“Mộ tiểu thư, tôi đã làm gì khiến em hiểu lầm vậy.”
Cảm giác động lòng vừa nảy sinh trong nháy mắt bị lời của Hoắc tiên sinh nói ra, rời đi một chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn nét mặt thay đổi trên khuôn mặt Niệm Thần, ánh mắt rơi vào gò má vẫn đang sưng lên của cô, ánh mắt dường như lóe lên.
“Gương mặt này đã bị thương thế này, thật sự sát phong cảnh, đều , việc làm chuyện yêu đương kia chúng ta vẫn nên chờ khuôn mặt này khôi phục hoàn toàn đã.”
nói xong, Hoắc Cảnh Sâm lấy lọ cao vừa đặt lên tủ, lặp lại động tác ở phòng khách lúc trước:
“Lần đầu tiên có người phụ nữ về nhà tôi mà cần tôi bôi thuốc, quả là đoạn ký ức đáng nhớ.”
“...”
Mẹ nó! Lại bị gã khốn này chơi lần nữa rồi!
Chuyện sau đó là tiết mục rất bình thường, người phụ nữ sau khi trải nghiệm đã tự hiểu ra, cô biết người ta ghét bỏ cô, cho nên trước khi khuôn mặt hoàn toàn khôi phục thì cô vẫn có thể sống yên ổn trong căn phòng này.
Mà thực tế, cô quên rằng, Hoắc Cảnh Sâm này tới bây giờ nói lời giữ lời, chuyện gì đó hắn không cưỡng chế xảy ra, trừ phi Niệm Thần tự nguyện.
Lúc này đêm đã khuya, người phụ nữ nằm co lại trong chăn dưới ánh sáng ấm áp của đèn trần, người đàn ông bên cạnh cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mắt cô, khi tất cả đã làm xong, hắn lấy một cái chăn khác trong ngăn tủ, đắp kín chăn, tắt đèn, đêm tối không nhìn thấy nhau, thân thể ấm áp ôm nhau ngủ,
Bóng đêm tĩnh lặng, lại lặng lẽ nảy sinh thời gian tĩnh lặng tuyệt vời, hai người ở chung không có chuyện gì kinh thiên động địa trước đó, phương thức yêu nhau đơn giản nhất chính là, ôm nhau ngủ.