Tiếng nói đó mang theo sự điên cuồng, ngang ngược, tiếng nói vừa ngừng, microphone truyền đến âm thanh khởi động thứ gì đó, ‘bi’ một tiếng, ngay sau đó một đoạn ký ức quanh quẩn trong đầu Hoắc Cảnh Sâm, khi còn nhỏ hắn đã từng trải qua chuyện như vậy.
"Hoắc Cảnh Sâm, mày hãy nghe cho kỹ, thời gian bom hẹn giờ là 20 phút đấy, phạm vi của bom cực kỳ chuẩn, chỉ nổ một phòng trọ nhỏ, thần không biết quỷ không hay người phụ nữ của mày sẽ biến mất khỏi thế giới này."
"Rốt cục mày muốn gì?!"
Lúc này Hoắc Cảnh Sâm nện một cái xuống bàn làm việc, gầm lên với đối phương ở đầu dây bên kia, hành động này làm Vivi ở bên ngoài đang chuẩn bị bước vào kinh sợ, sự phẫn nộ của hắn rất rõ ràng, cảm giác bị uy hiếp này, từ trước đến giờ hắn luôn ghét nhất, huống chi, tấm hình bộ dạng Hoắc Thần Viễn lúc này khiến thần kinh hắn càng thêm căng thẳng.
"Mày đoán xem, mày đương nhiên có khả năng đoán ra được, gặp lại sau, good¬luck!"
Tiếng nói khàn khàn xen lẫn nụ cười bên trong, không thể nghi ngờ, phản ứng của Hoắc Cảnh Sâm lúc này là niềm vui của bọn chúng, chỉ có như vậy tỉ lệ thành công mới cao, nói xong thì điện thoại bị ngắt.
"Hoắc Thần Viễn về nước lúc nào? Tại sao hoàn toàn không ai báo cáo cho tôi? Đáng chết! Tối hôm qua nó vẫn còn nói chuyện điện thoại với tôi rằng hôm nay sẽ về nước!"
Hoắc Cảnh Sâm trợn lên giận dữ với người phụ nữ vừa tiến vào, chuyện của Hoắc Thần Viễn bình thường là do cô phụ trách, hơn nữa chưa từng xảy ra chuyện gì sơ sót.
Nhưng cũng không đợi Vivi trả lời, Hoắc Cảnh Sâm cầm lên áo khoác lên vừa nói vừa đi ra cửa:
"Tôi muốn biết Hoắc Thần Viễn hiện tại rốt cục đang ở đâu, mau báo bác sĩ An chuẩn bị! 20 phút sau tôi muốn biết kẻ bắt cóc nó là ai! Thông báo mọi người 20 phút sau bắt đầu họp, bọn chúng nếu đã chọc vào tôi thì sẽ phải nhận giá đắt!"
Vừa ngừng nói bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm đã biến mất khỏi phòng, Vivi đứng trong phòng làm việc, vẻ mặt kinh ngạc, đã bao nhiêu năm chưa thấy được bộ dáng này của Hoắc Cảnh Sâm rồi? Vừa rồi cô chú ý bàn tay Hoắc Cảnh Sâm run rẩy rất nhẹ, lúc này cô mới ý thức được Hoắc Cảnh Sâm thật sự đã tức giận, tiểu tử thối Hoắc Thần Viễn này còn dám lừa cả cô!
Người đàn ông này, lần đầu tiên Vivi thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn, liên quan đến an toàn của Hoắc Thần Viễn, bọn họ đều biết nó quan trọng bao nhiêu đối với Hoắc Cảnh Sâm.
Lúc này không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, mà rốt cục đã xảy ra chuyện gì cô cũng không hoàn toàn rõ ràng, không dám trễ nải thời gian, biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, giây kế tiếp, cô lấy điện thoại di động ra báo lời của Hoắc Cảnh Sâm cho nhóm Mạc Tĩnh Đông.
Cao điểm tan tầm, xe Hoắc Cảnh Sâm chạy như điên trên đường, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, hay phía sau có bao nhiêu xe cảnh sát đang đuổi theo, điều may mắn duy nhất, quy hoạch giao thông thành phố A coi như không tệ, trên đường tuy nhiều xe nhưng còn không đến mức xuất hiện hiện tượng kẹt xe.
Thời điểm xe dừng ở lầu dưới của phòng trọ nhỏ cũng là một cảnh tượng náo nhiệt, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng phanh bén nhọn của xe thể thao, khiến khu dân cư trở nên thật ồn ào.
Thời điểm Hoắc Cảnh Sâm trong xe Rambo đi ra ngoài thì cũng là lúc xe cảnh sát rít gào tiến tới, nhưng hắn cũng không nhìn về phía đoàn người đang tiến tới vì hắn.
Thời gian đã qua mười lăm phút.
không dừng lại chút nào, Hoắc Cảnh Sâm vội vàng bước tới nhà trọ, trời mới biết dọc đường tới đây hắn đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng đều ở trạng thái đầu dây bên kia không nghe máy.
đang trong phòng trọ nhỏ cùng ngồi với con trai xem một bộ phim không tệ trên TV thì di động reo vang, Mộ tiểu thư run run cầm điện thoại lên, không ngoài dự liệu màn hình hiện lên bốn chữ Hoắc Đại Biến Thái, theo bản năng Niệm Thần ấn vào nút tắt, sau đó tắt điện thoại
di động, tự thôi miên chính mình, mình không nhìn thấy cuộc gọi kia, điện thoại của mình luôn trong trạng thái tắt máy, tức là mình không có cuộc gọi nào cả.
Bạn nhỏ Tây Hàn vừa ngồi trên ghế sofa vừa ăn popcorn rất khinh thường hành vi tự thôi miên của mẹ mình, dùng cái cúc trên áo cậu cũng biết là ai gọi tới, nếu không mẹ làm sao có thể dễ nổi nóng như vậy? Được rồi, xem ra cuộc sống sau này của mẹ sẽ không yên bình rồi.
Mộ tiểu thư để điện thoại xuống tiếp tục cùng cậu con trai ngồi trên ghế xem phim, nhưng không lâu sau thì nghe thấy tiếng xe cảnh sát là thế nào? Chẳng lẽ bởi vì cô không nhận điện thoại mà Hoắc Cảnh Sâm gọi cảnh sát đến bắt cô, không phải chứ?
Mẹ nó! Chẳng lẽ không hề để ý mặt mũi sao?
Được rồi, nếu lúc này Mộ tiểu thư vẫn đang trong trạng thái tự luyến như cũ, không thể không nói kế tiếp phản ứng của Mộ tiểu thư có thể dùng cụm từ “mìn nổ không dứt”, muốn lập tức nhảy xuống khỏi cửa sổ để hình dung.
Bộ phim đang chiếu một cảnh rất khủng bố, lúc này Mộ tiểu thư rất không có cốt khí ôm con trai một hồi **, mắt vẫn không thể rời khỏi màn hình TV.
Bạn nhỏ Tây Hàn vẫn không nhúc nhích mặc cho mẹ lấy mình làm gối ôm, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hình ảnh trên TV, cửa nhà ai sẽ có khả năng cắt đầu người đây? Thủy tinh phản chiều còn thấy bộ dạng khiếp sự của đạo diễn, mẹ nó. Có cần lừa người xem lần nữa thế không!
Thời điểm nghe thấy tiếng mở cửa mắc kẹt, lúc đó, tất cả giác quan đang tập trung ở trên TV, Niệm Thần vừa sợ cảnh tượng vừa rồi lại vừa có chút mong đợi cho nên thích xem phim kinh dị, nhưng vẫn sợ hãi, tựa như Mộ tiểu thư vậy, hiển nhiên là nữ thanh niên đau đứn bị kích thích!
Trong đầu vẫn còn hình ảnh vừa rồi trên TV, bên tai tiếng cửa mở có thể nghe rõ ràng, hình ảnh không nhúc nhích nhưng Mộ tiểu thư lại đột nhiên cảm thấy sống lưng run lên, mẹ nó! TV này còn bị mắc kẹt hả?
Mộ tiểu thư phẫn hận nhìn chằm chằm TV, mốn đứng ên sửa chữa đột nhiên lại kiêng dè, nếu hình ảnh tiếp tục, chẳng phải cô có muốn chạy cũng không kịp?
“Mẹ…”
Bạn nhỏ Tây Hàn là người đầu tiên phát hiện cửa nhà mình mở, mà tiếng cửa mở vừa rồi là thực sự, cho nên Tây Hàn theo bản năng ấn TV tạm ngừng, khinh bỉ sự chậm chạp của mẹ mình.
“Tên nhóc chết tiệt, chớ lộn xộng, mẹ nuôi lớn con như vậy mà làm gối ôm cho mẹ một chút cũng không được sao?”
Mộ tiểu thư oán trách một tiếng, một tay vẫn không quên đấm nhẹ hai cái trên mặt Tây Hàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh bị tạm dừng trên TV, mắt trợn trắng, giờ phút này Mộ tiểu thư hoàn toàn không để ý dưới góc phải màn hình đang hiện lên hai dòng chữ tạm dừng.
Cửa từ bên ngoài trực tiếp bị mở ra, mang theo một sức lực không hề được khống chế, giây kế tiếp dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm xuất hiện ở cửa hoàn toàn bị bạn nhỏ Tây Hàn nhìn thấy, cậu không hiểu tại sao ba lại xuất hiện ở đây và lúc này, cảnh tượng ba con gặp nhau lúc này rất tổn hại hình tượng của cậu, hiện tại cậu đang bị mẹ ôm vào ngục, trời mới biết liệu ba có vì điều này mà ghi hận cậu hay không?
“Hả? CD này là đĩa lậu sao? Tại sao hình ảnh bất động mà vẫn còn tiếng mở cửa?”
Mộ tiểu thư lầm bầm lầu bầu mắt vẫn không chớp nhìn vào màn hình TV.
“… Mẹ.”
Bạn nhỏ Tây Hàn lần nữa ai oán kêu một tiếng, sau đó đưa hai cánh tay nhỏ của mình lên gương mặt của mẹ:
“Mẹ, nhìn cửa lớn.”
nói xong, bạn nhỏ Tây Hàn ôm má mẹ di chuyển mặt mẹ mình ra phía cửa lớn.
Khi Mộ tiểu thư hoàn toàn thấy rõ ràng người đang đứng trước cửa đang nổi nóng, dáng vẻ kia so với phim kinh dị càng khó coi hơn vài phần, theo ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm đang nhìn phiên bản nhỏ của hắn trong lòng mình thì the bản năng che khuất tầm mắt con trai.
Mà thật ra thì khiếp sợ có lẽ còn không chỉ có Mộ Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu nhóc đang được Mộ Niệm Thần ôm trong lòng, đứa bé mặt mũi giống Hoắc Thần Viễn như đúc, khiến sự khẩn trương của hắn từ trước tới nay đều là trò cười.
Nhưng sau thời gian thở phà nhẹ nhõm thì phát hiện ra manh mối, đây căn bản không phải Hoắc Thần Viễn!
Mộ tiểu thư ngây người có cần phải bày trờ vui như vậy không? Trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi đả kích như vậy, cô rõ ràng đã khóa cửa kỹ càng. Hoắc Cảnh Sâm vào từ đâu vậy?
cô cười gượng mấy tiếng che dấu sự xấu hổ của mình:
“Ha ha, Hoắc tiên sinh, thật là đúng dịp, anh cũng đến xem phim kinh dị?”
nói xong Mộ tiểu thư rất không bình tĩnh đứng lên cầm cánh tay bạn nhỏ Tây Hàn, rất không bình tĩnh chuẩn bị chạy vào trong phòng, nói nhảm, lỗi ra duy nhất cũng bị ngăn chặn, chẳng lẽ cô lại nhảy từ cửa sổ xuống?
Tiếng nói đó mang theo sự điên cuồng, ngang ngược, tiếng nói vừa ngừng, microphone truyền đến âm thanh khởi động thứ gì đó, ‘bi’ một tiếng, ngay sau đó một đoạn ký ức quanh quẩn trong đầu Hoắc Cảnh Sâm, khi còn nhỏ hắn đã từng trải qua chuyện như vậy.
"Hoắc Cảnh Sâm, mày hãy nghe cho kỹ, thời gian bom hẹn giờ là phút đấy, phạm vi của bom cực kỳ chuẩn, chỉ nổ một phòng trọ nhỏ, thần không biết quỷ không hay người phụ nữ của mày sẽ biến mất khỏi thế giới này."
"Rốt cục mày muốn gì?!"
Lúc này Hoắc Cảnh Sâm nện một cái xuống bàn làm việc, gầm lên với đối phương ở đầu dây bên kia, hành động này làm Vivi ở bên ngoài đang chuẩn bị bước vào kinh sợ, sự phẫn nộ của hắn rất rõ ràng, cảm giác bị uy hiếp này, từ trước đến giờ hắn luôn ghét nhất, huống chi, tấm hình bộ dạng Hoắc Thần Viễn lúc này khiến thần kinh hắn càng thêm căng thẳng.
"Mày đoán xem, mày đương nhiên có khả năng đoán ra được, gặp lại sau, good¬luck!"
Tiếng nói khàn khàn xen lẫn nụ cười bên trong, không thể nghi ngờ, phản ứng của Hoắc Cảnh Sâm lúc này là niềm vui của bọn chúng, chỉ có như vậy tỉ lệ thành công mới cao, nói xong thì điện thoại bị ngắt.
"Hoắc Thần Viễn về nước lúc nào? Tại sao hoàn toàn không ai báo cáo cho tôi? Đáng chết! Tối hôm qua nó vẫn còn nói chuyện điện thoại với tôi rằng hôm nay sẽ về nước!"
Hoắc Cảnh Sâm trợn lên giận dữ với người phụ nữ vừa tiến vào, chuyện của Hoắc Thần Viễn bình thường là do cô phụ trách, hơn nữa chưa từng xảy ra chuyện gì sơ sót.
Nhưng cũng không đợi Vivi trả lời, Hoắc Cảnh Sâm cầm lên áo khoác lên vừa nói vừa đi ra cửa:
"Tôi muốn biết Hoắc Thần Viễn hiện tại rốt cục đang ở đâu, mau báo bác sĩ An chuẩn bị! phút sau tôi muốn biết kẻ bắt cóc nó là ai! Thông báo mọi người phút sau bắt đầu họp, bọn chúng nếu đã chọc vào tôi thì sẽ phải nhận giá đắt!"
Vừa ngừng nói bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm đã biến mất khỏi phòng, Vivi đứng trong phòng làm việc, vẻ mặt kinh ngạc, đã bao nhiêu năm chưa thấy được bộ dáng này của Hoắc Cảnh Sâm rồi? Vừa rồi cô chú ý bàn tay Hoắc Cảnh Sâm run rẩy rất nhẹ, lúc này cô mới ý thức được Hoắc Cảnh Sâm thật sự đã tức giận, tiểu tử thối Hoắc Thần Viễn này còn dám lừa cả cô!
Người đàn ông này, lần đầu tiên Vivi thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn, liên quan đến an toàn của Hoắc Thần Viễn, bọn họ đều biết nó quan trọng bao nhiêu đối với Hoắc Cảnh Sâm.
Lúc này không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, mà rốt cục đã xảy ra chuyện gì cô cũng không hoàn toàn rõ ràng, không dám trễ nải thời gian, biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, giây kế tiếp, cô lấy điện thoại di động ra báo lời của Hoắc Cảnh Sâm cho nhóm Mạc Tĩnh Đông.
Cao điểm tan tầm, xe Hoắc Cảnh Sâm chạy như điên trên đường, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, hay phía sau có bao nhiêu xe cảnh sát đang đuổi theo, điều may mắn duy nhất, quy hoạch giao thông thành phố A coi như không tệ, trên đường tuy nhiều xe nhưng còn không đến mức xuất hiện hiện tượng kẹt xe.
Thời điểm xe dừng ở lầu dưới của phòng trọ nhỏ cũng là một cảnh tượng náo nhiệt, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng phanh bén nhọn của xe thể thao, khiến khu dân cư trở nên thật ồn ào.
Thời điểm Hoắc Cảnh Sâm trong xe Rambo đi ra ngoài thì cũng là lúc xe cảnh sát rít gào tiến tới, nhưng hắn cũng không nhìn về phía đoàn người đang tiến tới vì hắn.
Thời gian đã qua mười lăm phút.
không dừng lại chút nào, Hoắc Cảnh Sâm vội vàng bước tới nhà trọ, trời mới biết dọc đường tới đây hắn đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng đều ở trạng thái đầu dây bên kia không nghe máy.
đang trong phòng trọ nhỏ cùng ngồi với con trai xem một bộ phim không tệ trên TV thì di động reo vang, Mộ tiểu thư run run cầm điện thoại lên, không ngoài dự liệu màn hình hiện lên bốn chữ Hoắc Đại Biến Thái, theo bản năng Niệm Thần ấn vào nút tắt, sau đó tắt điện thoại
di động, tự thôi miên chính mình, mình không nhìn thấy cuộc gọi kia, điện thoại của mình luôn trong trạng thái tắt máy, tức là mình không có cuộc gọi nào cả.
Bạn nhỏ Tây Hàn vừa ngồi trên ghế sofa vừa ăn popcorn rất khinh thường hành vi tự thôi miên của mẹ mình, dùng cái cúc trên áo cậu cũng biết là ai gọi tới, nếu không mẹ làm sao có thể dễ nổi nóng như vậy? Được rồi, xem ra cuộc sống sau này của mẹ sẽ không yên bình rồi.
Mộ tiểu thư để điện thoại xuống tiếp tục cùng cậu con trai ngồi trên ghế xem phim, nhưng không lâu sau thì nghe thấy tiếng xe cảnh sát là thế nào? Chẳng lẽ bởi vì cô không nhận điện thoại mà Hoắc Cảnh Sâm gọi cảnh sát đến bắt cô, không phải chứ?
Mẹ nó! Chẳng lẽ không hề để ý mặt mũi sao?
Được rồi, nếu lúc này Mộ tiểu thư vẫn đang trong trạng thái tự luyến như cũ, không thể không nói kế tiếp phản ứng của Mộ tiểu thư có thể dùng cụm từ “mìn nổ không dứt”, muốn lập tức nhảy xuống khỏi cửa sổ để hình dung.
Bộ phim đang chiếu một cảnh rất khủng bố, lúc này Mộ tiểu thư rất không có cốt khí ôm con trai một hồi , mắt vẫn không thể rời khỏi màn hình TV.
Bạn nhỏ Tây Hàn vẫn không nhúc nhích mặc cho mẹ lấy mình làm gối ôm, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hình ảnh trên TV, cửa nhà ai sẽ có khả năng cắt đầu người đây? Thủy tinh phản chiều còn thấy bộ dạng khiếp sự của đạo diễn, mẹ nó. Có cần lừa người xem lần nữa thế không!
Thời điểm nghe thấy tiếng mở cửa mắc kẹt, lúc đó, tất cả giác quan đang tập trung ở trên TV, Niệm Thần vừa sợ cảnh tượng vừa rồi lại vừa có chút mong đợi cho nên thích xem phim kinh dị, nhưng vẫn sợ hãi, tựa như Mộ tiểu thư vậy, hiển nhiên là nữ thanh niên đau đứn bị kích thích!
Trong đầu vẫn còn hình ảnh vừa rồi trên TV, bên tai tiếng cửa mở có thể nghe rõ ràng, hình ảnh không nhúc nhích nhưng Mộ tiểu thư lại đột nhiên cảm thấy sống lưng run lên, mẹ nó! TV này còn bị mắc kẹt hả?
Mộ tiểu thư phẫn hận nhìn chằm chằm TV, mốn đứng ên sửa chữa đột nhiên lại kiêng dè, nếu hình ảnh tiếp tục, chẳng phải cô có muốn chạy cũng không kịp?
“Mẹ…”
Bạn nhỏ Tây Hàn là người đầu tiên phát hiện cửa nhà mình mở, mà tiếng cửa mở vừa rồi là thực sự, cho nên Tây Hàn theo bản năng ấn TV tạm ngừng, khinh bỉ sự chậm chạp của mẹ mình.
“Tên nhóc chết tiệt, chớ lộn xộng, mẹ nuôi lớn con như vậy mà làm gối ôm cho mẹ một chút cũng không được sao?”
Mộ tiểu thư oán trách một tiếng, một tay vẫn không quên đấm nhẹ hai cái trên mặt Tây Hàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh bị tạm dừng trên TV, mắt trợn trắng, giờ phút này Mộ tiểu thư hoàn toàn không để ý dưới góc phải màn hình đang hiện lên hai dòng chữ tạm dừng.
Cửa từ bên ngoài trực tiếp bị mở ra, mang theo một sức lực không hề được khống chế, giây kế tiếp dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm xuất hiện ở cửa hoàn toàn bị bạn nhỏ Tây Hàn nhìn thấy, cậu không hiểu tại sao ba lại xuất hiện ở đây và lúc này, cảnh tượng ba con gặp nhau lúc này rất tổn hại hình tượng của cậu, hiện tại cậu đang bị mẹ ôm vào ngục, trời mới biết liệu ba có vì điều này mà ghi hận cậu hay không?
“Hả? CD này là đĩa lậu sao? Tại sao hình ảnh bất động mà vẫn còn tiếng mở cửa?”
Mộ tiểu thư lầm bầm lầu bầu mắt vẫn không chớp nhìn vào màn hình TV.
“… Mẹ.”
Bạn nhỏ Tây Hàn lần nữa ai oán kêu một tiếng, sau đó đưa hai cánh tay nhỏ của mình lên gương mặt của mẹ:
“Mẹ, nhìn cửa lớn.”
nói xong, bạn nhỏ Tây Hàn ôm má mẹ di chuyển mặt mẹ mình ra phía cửa lớn.
Khi Mộ tiểu thư hoàn toàn thấy rõ ràng người đang đứng trước cửa đang nổi nóng, dáng vẻ kia so với phim kinh dị càng khó coi hơn vài phần, theo ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm đang nhìn phiên bản nhỏ của hắn trong lòng mình thì the bản năng che khuất tầm mắt con trai.
Mà thật ra thì khiếp sợ có lẽ còn không chỉ có Mộ Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu nhóc đang được Mộ Niệm Thần ôm trong lòng, đứa bé mặt mũi giống Hoắc Thần Viễn như đúc, khiến sự khẩn trương của hắn từ trước tới nay đều là trò cười.
Nhưng sau thời gian thở phà nhẹ nhõm thì phát hiện ra manh mối, đây căn bản không phải Hoắc Thần Viễn!
Mộ tiểu thư ngây người có cần phải bày trờ vui như vậy không? Trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi đả kích như vậy, cô rõ ràng đã khóa cửa kỹ càng. Hoắc Cảnh Sâm vào từ đâu vậy?
cô cười gượng mấy tiếng che dấu sự xấu hổ của mình:
“Ha ha, Hoắc tiên sinh, thật là đúng dịp, anh cũng đến xem phim kinh dị?”
nói xong Mộ tiểu thư rất không bình tĩnh đứng lên cầm cánh tay bạn nhỏ Tây Hàn, rất không bình tĩnh chuẩn bị chạy vào trong phòng, nói nhảm, lỗi ra duy nhất cũng bị ngăn chặn, chẳng lẽ cô lại nhảy từ cửa sổ xuống?