Ít nhiều gì thì Hoắc Cảnh Sâm tàn nhẫn không chút do dự cũng đã làm kinh sợ mỗi người đang ngồi đây, 40 – 50 người đàn ông không hề có ý buông súng xuống, sợ rằng nếu không chú ý thì lần tiếp theo Hoắc Cảnh Sâm nổ súng bọn họ đều trở thành vong hồn dưới cây súng.
Mai Dĩ Thanh ngoài mặt trấn định, nhưng trong hai con ngươi chợt lóe lên vẻ hốt hoảng, trong ấn tượng của bà đứa con trai này bản lĩnh kinh doanh tất nhiên hạng nhất, nhưng bà không hề đoán được khả năng vừa rồi của con trai bà.
Mộ Thiên Hùng lúc này coi như rất bình tĩnh, ông ta có đủ tài liệu, những thứ nghĩ cũng không dám nghĩ gì đó ông ta cũng biết rồi, bỏ qua thân phận thật sự của Hoắc Cảnh Sâm, dường như những thứ còn lại trong bưu kiện nặc danh kia cũng rất rõ, cho nên trong kho hàng này mới phải có 40 – 50 thuộc hạ kia.
Mà thực sự, hôm nay những gì ông ta phải làm đều do người kia giao cho ông ta làm, sau khi tiến hành thuận lợi, ông ta cũng từ nửa tin nửa ngờ đến tin hoàn toàn vào chuyện trước mắt, người kia rốt cuộc muốn làm gì cũng chẳng sao, ông ta chỉ cần có thể có được thứ mình muốn là được.
Hoắc Cảnh Sâm đứng ngược sáng, cả người bao phủ trong bóng tối, khẩu súng cầm trong tay, dưới bầu không khí không lành mạnh kia khóe môi hắn rõ ràng đã cong lên châm biếm, dù có nhiều hơn một Hoắc Thần Viễn thì hắn đấu với những người này cũng dư sức, nhưng nếu chuyện đã tiến hành đến tình trạng này, bỏ dở nửa chừng không phải là phong cách của hắn.
Nhưng, giây kế tiếp chuyện Hoắc Cảnh Sâm làm đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn khẽ nghiêng đầu, lúc này, kho hàng to lớn im lặng đến tận cùng, tay đang vuốt khẩu súng của Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên dừng lại tất cả động tác, sau khi nở nụ cười, là tiếng súng rơi, bị hắn ném ra rất xa.
Hai tay trống trải để vào túi quần, cơ thể thon dài bao gồm cả vết máu sót lại trên bộ Âu phục, không lộ vẻ hỗn loạn chút nào, đường cong ở khóe miệng hắn khiến hắn càng thêm tà mị, bước chân, dường như tất cả mọi người trong phòng đều chú ý vào hắn, thần kinh vô cùng căng thẳng, xúc động muốn co cả người lại.
Người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, bất luận tình huống như thế nào thì khí thế vương giả của hắn vĩnh viễn không thể phai mờ, những người còn lại chỉ có thể phục tùng.
Hoắc Cảnh Sâm ngồi xuống một ghế sofa không có ai, bắt chéo chân, thậm chí còn tương đối nhàn hạ thoải mái đốt thuốc lá, vòng khói tràn ngập, dưới ánh đèn mờ nhạt màu vàng Hoắc Cảnh Sâm cực kì tà mị, khóe môi khẽ động, giây kế tiếp, âm thanh như nhạc cổ điển tràn đầy từ tính vang khắp không gian.
"Mấy người chỉ đơn giản là muốn cổ phần công ty trên tay tôi thuộc về các người đúng không? Vậy thì không cần thiết, trước khi tới đây tôi đã ký tài liệu rồi, những thứ kia đều đã thuộc về Hoắc Tĩnh Bắc rồi."
truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org
Dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm thờ ơ, thật giống như không hề quan tâm về tài liệu kia, mùi thuốc lá làm hòa tan một chút mùi cá tanh, tiếng nói vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm liếc mắt về Hoắc Thần Viễn đang ngất ở góc tường phía xa.
"Hoặc là muốn những thứ khác cũng được, nhưng hiện tại tôi phải đem con trai tôi ra ngoài chữa trị."
Mai Dĩ Thanh và Mộ Thiên Hùng hoàn toàn không kinh ngạc vì giờ phút này nội dung lời nói của Hoắc Cảnh Sâm về chuyện chuyển nhượng cổ phần họ đã nắm rõ, dù sao chuyện này mọi người hợp tác, vật cần tìm khác nhau, theo nhu cầu mà thôi.
"Thần Viễn bị bệnh thì bà nội nó cũng biết, từ tối hôm qua đã bắt nó uống chút thuốc không liên tục, bảo vệ tính mạng không thành vấn đề, nhưng vừa mới bắt đầu mẹ đã không cho nó uống thuốc, cho nên Thần Viễn lúc nào có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành thì phải phụ thuộc vào con rồi."
"Được."
Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, nhún vai nhìn về phía Mai Dĩ Thanh:
"Nói đi, hai người muốn cái gì?"
Mai Dĩ Thanh nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm ngồi trên ghế sofa, ánh mắt mang theo ý oán hận không rõ ràng, trên thực tế khi tất cả mọi chuyện xảy ra vào giờ khắc này thì đã mang vẻ kịch vui khiến người ta khó tin, cho nên lúc này ánh mắt oán hận kia có thể khiến người ta không thể không tin, đây là một bà mẹ có thể làm bất cứ chuyện gì, mà quả cân dùng để uy hiếp kia, chính là cháu nội của bà.
"Đơn giản, Hoắc Tĩnh Bắc cần tiền của con, mẹ tất nhiên là muốn con."
Mai Dĩ Thanh quả thật so với Hoắc Tĩnh Bắc càng thức thời hơn, sự thật quả thật như thế, Hoắc Cảnh Sâm so với đống cổ phần kia có giá trị hơn nhiều, bà muốn nhiều cổ phần như vậy làm gì chứ, đơn giản đúng chỉ là đống tiền dùng không hết, nhưng bà không thiếu tiền, lại không quan tâm Cố San San bây giờ đang buồn bực không vui.
truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org
Nụ cười ở khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm càng sâu hơn, có vài phần tự châm chọc, vài phần tà mị, cười khẽ một tiếng, giọng nói phát ra từng âm tiết đơn độc giống như lúc này bọn họ đang nói về một đề tài khiến thể xác và tinh thần người ta thoải mái.
"Ha ha, lấy cơ thể hư hại của tôi làm gì? Chỉ đơn giản như vậy, tôi không có nghe lầm? Loạn luân ở nước ngoài là phải ngồi tù đó."
Hoắc Cảnh Sâm quả thật cực kỳ nhàn hạ thoải mái, bất kể đề tài lúc này là gì, nghiêm túc hay không hắn không quan tâm, cố ý xuyên tạc ý của Mai Dĩ Thanh, hắn đương nhiên hiểu Mai Dĩ Thanh muốn hắn làm cái gì, nhưng thỉnh thoảng đùa một chút, cũng không sao.
Mai Dĩ Thanh rất tức giận, Hoắc Cảnh Sâm luôn có dáng vẻ cơ thể thả lỏng thoải mái khiến người khác cực kỳ khó chịu, kiểu đùa giỡn này không nên xuất hiện, ít nhất bà muốn thấy vẻ hốt hoảng luống cuống của đứa con trai này, như vậy chút biến thái đến vặn vẹo trong lòng mới có thể thỏa mãn một chút.
"Cái thằng súc sinh này! Mày!"
Mai Dĩ Thanh gầm thét một tiếng, lúc này, bộ dạng ôm ngực thở dốc của bà ta có thể thấy câu nói kia của Hoắc Cảnh Sâm đã khiến bà ta tức giận đến mức nào.
"Cố phu nhân, nóng giận sẽ hại đến thân thể."
Mộ Thiên Hùng ngồi ở một bên vẫn im lặng rốt cục đã mở miệng, nhẹ giọng an ủi mấy câu, rồi sau đó về phía Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt mưu mô kia ẩn chứa sự hung dữ khiến người ta ghê tởm:
"Cảnh Sâm à, mặc dù làm như thế này thật sự có lỗi với con gái tôi, nhưng cậu nghe chút cũng không sao, chúng tôi muốn cậu cưới Cố San San, đây là điều thứ nhất, sau đó cậu phải đến Mộ thị làm việc, về phần Hoắc Thần Viễn và Mộ Tây Hàn, hai đứa bé về sau cũng phải gọi San San là mẹ, đối với giới truyền thông cũng phải công bố đây là con của cậu và San San, dĩ nhiên, cậu yên tâm, nha đầu Niệm Thần kia chúng tôi tất nhiên sẽ không bạc đãi con bé, chuyện đã sinh hai đứa bé chúng tôi sẽ giữ kín, sau này dĩ nhiên cũng tìm một đối tượng kết hôn phù hợp cho nó, cậu thấy thế nào?"
Mộ Thiên Hùng kiên nhẫn giải thích tất cả những điều họ muốn, toàn bộ những điều này mới là mục đích thực sự của bọn họ, đây mới là mong muốn của bọn họ, mà ông ta tin rằng hôm nay Hoắc Cảnh Sâm chỉ có thể đồng ý.
Phát hiện sự tồn tại Tây Hàn thì bọn họ cũng đã thiết kế tốt, Mộ Thiên Hùng hết hy vọng lại nghĩ, đứa bé kia hôm nay dù sao họ Mộ, về sau dĩ nhiên có lợi đối với Mộ gia của ông ta nhất, còn chuyện của Hoắc Tĩnh Bắc kia, chuyệ đó làm làm nền, bọn họ tin rằng hôm nay Hoắc Cảnh Sâm hai bàn tay trắng sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ, về phần Niệm Thần sống chết không rõ ở bệnh viện hôm nay, ai sẽ vì một người không rõ sống chết mà bỏ qua một người đẹp cùng với lợi ích.
Bọn họ nghĩ Hoắc Cảnh Sâm có thói quen tiêu xài như nước, hôm nay còn sót lại 20 triệu, sau này còn không đủ để hắn mua một chiếc xe, dĩ nhiên năng lực Hoắc Cảnh Sâm cũng rất rõ, hắn có thể tự gây dựng sự nghiệp, nhưng dựa vào năng lực của hắn, vài năm có thể đạt được thành công, đến lúc đó bọn họ vẫn không có năng lực như hắn, cho nên chỉ có để cho hắn cưới Cố San San, rồi làm trong Mộ thị, sau này mới có thể khống chế được hắn.
Mà cái gọi là tìm một đối tượng kết hôn phù hợp cho Niệm Thần cũng chỉ là một cách nói, bọn họ tin Hoắc Cảnh Sâm có tình cảm với Niệm Thần, nên nhốt Niệm Thần lại thì về sau có thể kiềm chế Hoắc Cảnh Sâm.
Đàn ông, nhất là đang đứng trên đỉnh cao, vốn không nên đa tình, mà Hoắc Cảnh Sâm dường như hoàn toàn phạm phải điểm này nên mới bị những người này nắm thóp.
Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sofa, thực tình làm những người này tìm cách thuyết phục, ừm, có thể tính tới tương lai lâu dài thật không sai, hắn thực bội phục hai người trước mắt, có thể tính toán hắn tới mức như thế, dưới bầu trời này quả thật không tìm được người mẹ nào như vậy, mà thực sự đúng vào thời điểm này Hoắc Cảnh Sâm thay đổi hoàn toàn dự định ban đầu, lúc này, Hoắc Cảnh Sâm thay đổi hoàn toàn kế hoạch ban đầu, hoặc hắn có thể khiến những người này chết có nhịp điệu một chút.
Gần đây cuộc sống hơi nhàm chán, thỉnh thoảng thêm chút màu sắc dường như là không tồi.
Đốt hết điếu thuốc cuối cùng, Hoắc Cảnh Sâm nhỏ giọng ho, trong dạ dày cảm giác khó chịu bộc phát mãnh liệt, hắn ghét mùi cá, có thể nhịn đến bây giờ đã coi như là cực hạn, vứt bỏ tàn thuốc:
"Được, tôi đồng ý, được rồi chứ?"
Âm sắc trầm thấp, giọng nói khí phách, Hoắc Cảnh Sâm sảng khoái đồng ý, trong nháy mắt cảm thấy khinh bỉ chính mình, rất tốt, hỗn loạn đến mức này rồi, trong vòng một ngày biến thành nghèo rớt mồng tơi sau đó mọi người không ai bên cạnh, hừ, cái thằng nhóc thối Hoắc Thần Viễn kia nếu về sau không làm ra công danh gì thì đã uổng phí hy sinh của lão tử hắn lúc này rồi.
"A, ký cái này thì có thể đưa Hoắc Thần Viễn đi rồi."
Mai Dĩ Thanh sau khi Hoắc Cảnh Sâm đồng ý thì lấy ra một tập tài liệu đưa cho Hoắc Cảnh Sâm.
Tương tự với hiệp ước bán thân, không thể nghi ngờ là biến Hoắc Cảnh Sâm trở thành công cụ kiếm tiền miễn phí, bên tai vang lên tiếng ho khan của Hoắc Thần Viễn, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên không còn hăng hái, giây kế tiếp, không chút do dự ký tên lên tài liệu.
Tâm sự chút, ta không hiểu nổi hành động của anh Hoắc ở chương này, hơi thất vọng. Và về mẹ của anh, ai phát hiện ra không, bà ý ngoại tình rồi làm vợ của thị trưởng Cố hiện tại, bắt con trai kết hôn với con riêng của chồng hiện tại. Bó tay!!!
Ít nhiều gì thì Hoắc Cảnh Sâm tàn nhẫn không chút do dự cũng đã làm kinh sợ mỗi người đang ngồi đây, – người đàn ông không hề có ý buông súng xuống, sợ rằng nếu không chú ý thì lần tiếp theo Hoắc Cảnh Sâm nổ súng bọn họ đều trở thành vong hồn dưới cây súng.
Mai Dĩ Thanh ngoài mặt trấn định, nhưng trong hai con ngươi chợt lóe lên vẻ hốt hoảng, trong ấn tượng của bà đứa con trai này bản lĩnh kinh doanh tất nhiên hạng nhất, nhưng bà không hề đoán được khả năng vừa rồi của con trai bà.
Mộ Thiên Hùng lúc này coi như rất bình tĩnh, ông ta có đủ tài liệu, những thứ nghĩ cũng không dám nghĩ gì đó ông ta cũng biết rồi, bỏ qua thân phận thật sự của Hoắc Cảnh Sâm, dường như những thứ còn lại trong bưu kiện nặc danh kia cũng rất rõ, cho nên trong kho hàng này mới phải có – thuộc hạ kia.
Mà thực sự, hôm nay những gì ông ta phải làm đều do người kia giao cho ông ta làm, sau khi tiến hành thuận lợi, ông ta cũng từ nửa tin nửa ngờ đến tin hoàn toàn vào chuyện trước mắt, người kia rốt cuộc muốn làm gì cũng chẳng sao, ông ta chỉ cần có thể có được thứ mình muốn là được.
Hoắc Cảnh Sâm đứng ngược sáng, cả người bao phủ trong bóng tối, khẩu súng cầm trong tay, dưới bầu không khí không lành mạnh kia khóe môi hắn rõ ràng đã cong lên châm biếm, dù có nhiều hơn một Hoắc Thần Viễn thì hắn đấu với những người này cũng dư sức, nhưng nếu chuyện đã tiến hành đến tình trạng này, bỏ dở nửa chừng không phải là phong cách của hắn.
Nhưng, giây kế tiếp chuyện Hoắc Cảnh Sâm làm đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn khẽ nghiêng đầu, lúc này, kho hàng to lớn im lặng đến tận cùng, tay đang vuốt khẩu súng của Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên dừng lại tất cả động tác, sau khi nở nụ cười, là tiếng súng rơi, bị hắn ném ra rất xa.
Hai tay trống trải để vào túi quần, cơ thể thon dài bao gồm cả vết máu sót lại trên bộ Âu phục, không lộ vẻ hỗn loạn chút nào, đường cong ở khóe miệng hắn khiến hắn càng thêm tà mị, bước chân, dường như tất cả mọi người trong phòng đều chú ý vào hắn, thần kinh vô cùng căng thẳng, xúc động muốn co cả người lại.
Người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, bất luận tình huống như thế nào thì khí thế vương giả của hắn vĩnh viễn không thể phai mờ, những người còn lại chỉ có thể phục tùng.
Hoắc Cảnh Sâm ngồi xuống một ghế sofa không có ai, bắt chéo chân, thậm chí còn tương đối nhàn hạ thoải mái đốt thuốc lá, vòng khói tràn ngập, dưới ánh đèn mờ nhạt màu vàng Hoắc Cảnh Sâm cực kì tà mị, khóe môi khẽ động, giây kế tiếp, âm thanh như nhạc cổ điển tràn đầy từ tính vang khắp không gian.
"Mấy người chỉ đơn giản là muốn cổ phần công ty trên tay tôi thuộc về các người đúng không? Vậy thì không cần thiết, trước khi tới đây tôi đã ký tài liệu rồi, những thứ kia đều đã thuộc về Hoắc Tĩnh Bắc rồi."
truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org
Dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm thờ ơ, thật giống như không hề quan tâm về tài liệu kia, mùi thuốc lá làm hòa tan một chút mùi cá tanh, tiếng nói vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm liếc mắt về Hoắc Thần Viễn đang ngất ở góc tường phía xa.
"Hoặc là muốn những thứ khác cũng được, nhưng hiện tại tôi phải đem con trai tôi ra ngoài chữa trị."
Mai Dĩ Thanh và Mộ Thiên Hùng hoàn toàn không kinh ngạc vì giờ phút này nội dung lời nói của Hoắc Cảnh Sâm về chuyện chuyển nhượng cổ phần họ đã nắm rõ, dù sao chuyện này mọi người hợp tác, vật cần tìm khác nhau, theo nhu cầu mà thôi.
"Thần Viễn bị bệnh thì bà nội nó cũng biết, từ tối hôm qua đã bắt nó uống chút thuốc không liên tục, bảo vệ tính mạng không thành vấn đề, nhưng vừa mới bắt đầu mẹ đã không cho nó uống thuốc, cho nên Thần Viễn lúc nào có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành thì phải phụ thuộc vào con rồi."
"Được."
Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, nhún vai nhìn về phía Mai Dĩ Thanh:
"Nói đi, hai người muốn cái gì?"
Mai Dĩ Thanh nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm ngồi trên ghế sofa, ánh mắt mang theo ý oán hận không rõ ràng, trên thực tế khi tất cả mọi chuyện xảy ra vào giờ khắc này thì đã mang vẻ kịch vui khiến người ta khó tin, cho nên lúc này ánh mắt oán hận kia có thể khiến người ta không thể không tin, đây là một bà mẹ có thể làm bất cứ chuyện gì, mà quả cân dùng để uy hiếp kia, chính là cháu nội của bà.
"Đơn giản, Hoắc Tĩnh Bắc cần tiền của con, mẹ tất nhiên là muốn con."
Mai Dĩ Thanh quả thật so với Hoắc Tĩnh Bắc càng thức thời hơn, sự thật quả thật như thế, Hoắc Cảnh Sâm so với đống cổ phần kia có giá trị hơn nhiều, bà muốn nhiều cổ phần như vậy làm gì chứ, đơn giản đúng chỉ là đống tiền dùng không hết, nhưng bà không thiếu tiền, lại không quan tâm Cố San San bây giờ đang buồn bực không vui.
truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org
Nụ cười ở khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm càng sâu hơn, có vài phần tự châm chọc, vài phần tà mị, cười khẽ một tiếng, giọng nói phát ra từng âm tiết đơn độc giống như lúc này bọn họ đang nói về một đề tài khiến thể xác và tinh thần người ta thoải mái.
"Ha ha, lấy cơ thể hư hại của tôi làm gì? Chỉ đơn giản như vậy, tôi không có nghe lầm? Loạn luân ở nước ngoài là phải ngồi tù đó."
Hoắc Cảnh Sâm quả thật cực kỳ nhàn hạ thoải mái, bất kể đề tài lúc này là gì, nghiêm túc hay không hắn không quan tâm, cố ý xuyên tạc ý của Mai Dĩ Thanh, hắn đương nhiên hiểu Mai Dĩ Thanh muốn hắn làm cái gì, nhưng thỉnh thoảng đùa một chút, cũng không sao.
Mai Dĩ Thanh rất tức giận, Hoắc Cảnh Sâm luôn có dáng vẻ cơ thể thả lỏng thoải mái khiến người khác cực kỳ khó chịu, kiểu đùa giỡn này không nên xuất hiện, ít nhất bà muốn thấy vẻ hốt hoảng luống cuống của đứa con trai này, như vậy chút biến thái đến vặn vẹo trong lòng mới có thể thỏa mãn một chút.
"Cái thằng súc sinh này! Mày!"
Mai Dĩ Thanh gầm thét một tiếng, lúc này, bộ dạng ôm ngực thở dốc của bà ta có thể thấy câu nói kia của Hoắc Cảnh Sâm đã khiến bà ta tức giận đến mức nào.
"Cố phu nhân, nóng giận sẽ hại đến thân thể."
Mộ Thiên Hùng ngồi ở một bên vẫn im lặng rốt cục đã mở miệng, nhẹ giọng an ủi mấy câu, rồi sau đó về phía Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt mưu mô kia ẩn chứa sự hung dữ khiến người ta ghê tởm:
"Cảnh Sâm à, mặc dù làm như thế này thật sự có lỗi với con gái tôi, nhưng cậu nghe chút cũng không sao, chúng tôi muốn cậu cưới Cố San San, đây là điều thứ nhất, sau đó cậu phải đến Mộ thị làm việc, về phần Hoắc Thần Viễn và Mộ Tây Hàn, hai đứa bé về sau cũng phải gọi San San là mẹ, đối với giới truyền thông cũng phải công bố đây là con của cậu và San San, dĩ nhiên, cậu yên tâm, nha đầu Niệm Thần kia chúng tôi tất nhiên sẽ không bạc đãi con bé, chuyện đã sinh hai đứa bé chúng tôi sẽ giữ kín, sau này dĩ nhiên cũng tìm một đối tượng kết hôn phù hợp cho nó, cậu thấy thế nào?"
Mộ Thiên Hùng kiên nhẫn giải thích tất cả những điều họ muốn, toàn bộ những điều này mới là mục đích thực sự của bọn họ, đây mới là mong muốn của bọn họ, mà ông ta tin rằng hôm nay Hoắc Cảnh Sâm chỉ có thể đồng ý.
Phát hiện sự tồn tại Tây Hàn thì bọn họ cũng đã thiết kế tốt, Mộ Thiên Hùng hết hy vọng lại nghĩ, đứa bé kia hôm nay dù sao họ Mộ, về sau dĩ nhiên có lợi đối với Mộ gia của ông ta nhất, còn chuyện của Hoắc Tĩnh Bắc kia, chuyệ đó làm làm nền, bọn họ tin rằng hôm nay Hoắc Cảnh Sâm hai bàn tay trắng sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ, về phần Niệm Thần sống chết không rõ ở bệnh viện hôm nay, ai sẽ vì một người không rõ sống chết mà bỏ qua một người đẹp cùng với lợi ích.
Bọn họ nghĩ Hoắc Cảnh Sâm có thói quen tiêu xài như nước, hôm nay còn sót lại triệu, sau này còn không đủ để hắn mua một chiếc xe, dĩ nhiên năng lực Hoắc Cảnh Sâm cũng rất rõ, hắn có thể tự gây dựng sự nghiệp, nhưng dựa vào năng lực của hắn, vài năm có thể đạt được thành công, đến lúc đó bọn họ vẫn không có năng lực như hắn, cho nên chỉ có để cho hắn cưới Cố San San, rồi làm trong Mộ thị, sau này mới có thể khống chế được hắn.
Mà cái gọi là tìm một đối tượng kết hôn phù hợp cho Niệm Thần cũng chỉ là một cách nói, bọn họ tin Hoắc Cảnh Sâm có tình cảm với Niệm Thần, nên nhốt Niệm Thần lại thì về sau có thể kiềm chế Hoắc Cảnh Sâm.
Đàn ông, nhất là đang đứng trên đỉnh cao, vốn không nên đa tình, mà Hoắc Cảnh Sâm dường như hoàn toàn phạm phải điểm này nên mới bị những người này nắm thóp.
Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sofa, thực tình làm những người này tìm cách thuyết phục, ừm, có thể tính tới tương lai lâu dài thật không sai, hắn thực bội phục hai người trước mắt, có thể tính toán hắn tới mức như thế, dưới bầu trời này quả thật không tìm được người mẹ nào như vậy, mà thực sự đúng vào thời điểm này Hoắc Cảnh Sâm thay đổi hoàn toàn dự định ban đầu, lúc này, Hoắc Cảnh Sâm thay đổi hoàn toàn kế hoạch ban đầu, hoặc hắn có thể khiến những người này chết có nhịp điệu một chút.
Gần đây cuộc sống hơi nhàm chán, thỉnh thoảng thêm chút màu sắc dường như là không tồi.
Đốt hết điếu thuốc cuối cùng, Hoắc Cảnh Sâm nhỏ giọng ho, trong dạ dày cảm giác khó chịu bộc phát mãnh liệt, hắn ghét mùi cá, có thể nhịn đến bây giờ đã coi như là cực hạn, vứt bỏ tàn thuốc:
"Được, tôi đồng ý, được rồi chứ?"
Âm sắc trầm thấp, giọng nói khí phách, Hoắc Cảnh Sâm sảng khoái đồng ý, trong nháy mắt cảm thấy khinh bỉ chính mình, rất tốt, hỗn loạn đến mức này rồi, trong vòng một ngày biến thành nghèo rớt mồng tơi sau đó mọi người không ai bên cạnh, hừ, cái thằng nhóc thối Hoắc Thần Viễn kia nếu về sau không làm ra công danh gì thì đã uổng phí hy sinh của lão tử hắn lúc này rồi.
"A, ký cái này thì có thể đưa Hoắc Thần Viễn đi rồi."
Mai Dĩ Thanh sau khi Hoắc Cảnh Sâm đồng ý thì lấy ra một tập tài liệu đưa cho Hoắc Cảnh Sâm.
Tương tự với hiệp ước bán thân, không thể nghi ngờ là biến Hoắc Cảnh Sâm trở thành công cụ kiếm tiền miễn phí, bên tai vang lên tiếng ho khan của Hoắc Thần Viễn, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên không còn hăng hái, giây kế tiếp, không chút do dự ký tên lên tài liệu.
Tâm sự chút, ta không hiểu nổi hành động của anh Hoắc ở chương này, hơi thất vọng. Và về mẹ của anh, ai phát hiện ra không, bà ý ngoại tình rồi làm vợ của thị trưởng Cố hiện tại, bắt con trai kết hôn với con riêng của chồng hiện tại. Bó tay!!!