"A, chúng tôi giải thể rồi." Người nào đó dáng vẻ thoải mái, nếu như ba người kia còn ở đó tuyệt đối sẽ vung quả đấm đánh chết hắn!
". . . . . ." Hách Liên Thần khóe miệng giật giật, sống lưng rõ ràng cảm giác ớn lạnh: "Hoắc Cảnh Sâm anh thỉnh thoảng có thể đừng biến thái một chút được không?"
Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, giờ phút này hắn đang cắm một tay vào trong túi quần như một tên lưu manh, nhưng hết lần này tới lần khác lại kết hợp rất tốt với tư thái ưu nhã trời sanh của hắn. Thân sĩ và lưu manh hai thái cực này thật sự không thể cùng tồn tại, vậy mà hắn có thể đem hai thái cực này biểu hiện cực kỳ hài hòa. Trên thực tế ngươi vĩnh viễn cũng không thể thấy rõ Hoắc Cảnh Sâm, người đàn ông này đang nghĩ cái gì, giống như hiện tại.
"Cổ phần tôi cũng chuyển nhượng rồi, khế ước bán thân cũng đã ký, lúc này thật sự đã phá sản rồi. Anh em tốt, Hoắc Thần Viễn khó nuôi như vậy, sau này anh nuôi nó dùm tôi đi, ngày mai tôi còn phải đi bán mạng cho người ta đấy."
Giọng điệu Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ, bộ dáng không hề thương cảm giống như một người bị ‘phá sản’ nên có, thậm chí khóe miệng còn mơ hồ hiện lên một ít ý cười tà mị, rõ ràng làm cho người ta có một loại cảm giác trong nụ cười mang theo một điềm báo hủy diệt nào đó
Hách Liên Thần hoàn toàn không bình tĩnh được, dù người trước mặt là thủ lĩnh của ‘ mạn ’ có tính cách lạnh nhạt cũng không kiềm được mà phải che mặt, rồi sau đó run rẩy đưa ngón trỏ ra chỉ vào Hoắc Cảnh Sâm:
"Mẹ nó! Anh phá sản? Anh không biết xấu hổ phải không? Còn đi làm bán mạng? Đi lão nhị anh đấy! Tại sao anh không đi bán thân kiếm tiền nuôi con trai luôn đi? !"
"A" Hoắc Cảnh Sâm cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt một ‘ âm mưu ’ nào đó từ từ nổi lên trên mặt nước: "Bán cho anh...anh muốn không?"
Hách Liên Thần cảm thấy buồn nôn, cực kỳ khinh bỉ nhìn Hoắc Cảnh Sâm:
"Cút! Tìm con trai anh đi, con trai của anh so với tôi còn có tiền hơn!"
"Xem chừng, anh rất quen thuộc đối với con trai tôi?"
Hoắc Cảnh Sâm mặt cười âm hiểm nhìn về phía Hách Liên Thần, hiển nhiên, Hoắc Cảnh Sâm làm nền nãy giờ, không nhanh không chậm chờ đúng là một câu nói này của Hách Liên Thần. Hoắc Cảnh Sâm đã đào hố, còn có thể làm cho người ta không hiểu lý do mà rơi vào đó!
Đùa giỡn phúc hắc, không thể không nói, bây giờ Hách Liên Thần còn lâu mới sánh bằng cấp bậc của Hoắc Cảnh Sâm.
Một giây kế tiếp vẻ mặt Hách Liên Thần trực tiếp hóa đá. Em gái hắn! Nhất thời đắc chí liền quên mất kế hoạch hay vốn là đi xem kịch vui mà, che che giấu giấu ẩn nấp nhiều năm như vậy, hắn dễ dàng sao?
Hách Liên Thần cười gượng hai tiếng:
"Tôi và Thần Viễn rất là quen, không phải nó bình thường vẫn hay tìm tôi đánh nhau sao?"
Phấn khích chưa đủ chính là loại tình trạng trước mắt này đây, tuyệt đối có lý mà không nói được. Tính tình Hoắc Cảnh Sâm làm sao hắn có thể không biết, hắn che dấu con và nữ nhân của hắn ta nhiều năm như vậy, người ta tuyệt đối không thấy được lòng tốt của ngươi đâu. Theo trình độ biến thái của người này, tuyệt đối sẽ không biến sắc mà chỉnh hắn rất có tiết tấu, nhưng mà vì sao hắn lại dùng giọng nói không âm không dương thông báo hắn trước tiên chứ?
Chẳng lẽ Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên đổi tính? Nhưng, ngươi gặp qua người nào trước khi chỉnh ngươi còn cười híp mắt thông báo với ngươi một tiếng, ta muốn chơi ngươi không?
Được rồi, chuyện như vậy có lẽ thực sự có người làm được, nhưng Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối không phải người như thế.
Hoắc Cảnh Sâm đi theo ngồi chỗ bên cạnh Hách Liên Thần, liếc mắt nhìn người vẫn cố giả bộ trấn định bên cạnh, đưa một cánh tay khoác lên bả vai Hách Liên Thần. Sau khi u oán thở dài một tiếng, môi mỏng khẽ động, mở miệng nói một giọng nói tương đối thương cảm:
"Hách Liên Thần, cho tôi tiền."
Lúc nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm thậm chí còn rất phối hợp vươn một cái tay khác ra, nghiêng đầu đợi Hách Liên Thần trả lời.
Hách Liên Thần trong nháy mắt có cảm giác bị thiên lôi đánh liên tiếp, bộ dáng này của Hoắc Cảnh Sâm là sao? Bình thường rất ra dáng một đàn ông kiệt xuất mà. Đây là đầu bị cửa kẹp hay là thế nào? Bộ dáng như một tiểu tức phụ buồn bã đợi không được ông chồng chồng về muộn này, thật sự là Hoắc Cảnh Sâm sao? Thật vậy sao?!
". . . . . ." Khóe miệng Hách Liên Thần run rẩy, rõ ràng chính là bộ dạng thể xác và tinh thần mệt mỏi mà. Mặt hắn ghét bỏ bắt lại cánh tay Hoắc Cảnh Sâm khoác trên vai hắn, trong nháy mắt cách xa người đàn ông này, ngồi ở ghế dài đầu tiên bên trái, trong thời gian ngắn thái độ cũng đã hòa hoãn xuống, có thể thấy được Hoắc Cảnh Sâm mang đến trong lòng người ta bao nhiêu bóng ma.
"Hoắc Cảnh Sâm, một năm này tiền lão tử bị con trai anh cướp cũng đủ để nuôi sống một quốc gia rồi, giờ anh có ý tốt hỏi tiền một người nghèo như tôi sao? !"
Được rồi, nãy giờ nói đến con trai chỉ đặc biệt nói Hoắc Cảnh Sâm —–cái tiểu tổ tông kia, nếu nói đến Mộ Tây Hàn. Con mẹ nó! Hằng năm số tiền ‘ mạn ’ thu được, một nửa đã bị tiểu tử kia lấy đi rồi, một lão đại như hắn còn không có dũng khí làm ra chuyện như vậy đâu. Em gái nó! Đám người dã man kia dù IQ có cao, không phải cũng bị Mộ Tây Hàn dùng bộ dạng dễ thương của nó ăn sạch sành sanh bọn họ sao!
Còn có Hoắc Cảnh Sâm đáng chết không biết xấu hổ này! Hách Liên Thần càng nghĩ lòng càng chua xót, hiện tại này lão tử cũng học được từ con trai của ngươi tiết mục thương cảm rồi. Nhưng người như Hoắc Cảnh Sâm, chẳng lẽ cũng muốn bắt chước bộ dạng đáng yêu đùa giỡn sao? Hắn thật lòng muốn nói một câu, chuyện này làm rất tốt, nếu một ngày nào đó Hoắc Cảnh Sâm thực sự dùng bộ dáng đùa giỡn đáng yêu để kiếm tiền thì có thể nói……….Mẹ nó! Mới nghĩ tới cảnh tượng đó thôi cũng làm cho người khác đặc biệt đau thận!
Nhưng được rồi, cái thế giới mà hoa si đang hoành hành này, nếu Hoắc Cảnh Sâm thật sự học bộ dáng kia, vậy những siêu sao Thiên vương kia sẽ mau chóng ngồi hóng mát vẽ vòng tròn rồi!
Cuối cùng Hách Liên Thần cho ra kết luận như thế này, cái gia đình này là một tập thể yêu nghiệt kết hợp, ban đầu Jesus lão nhân gia ông ta đến tột cùng là ngủ gật thế nào mà để cho gia đình bọn họ gặp nhau được hả?
"Người anh em, gần đây năng lực chịu đựng của trái tim tôi không được tốt lắm, ngài có lời gì cứ nói thẳng là được rồi. Mặc dù nơi này là bệnh viện, nhưng cũng không thể xuất hiện ở thời gian quá dài."
Lời ngầm, hắn đã bị Hoắc Cảnh Sâm ngài kích thích đến hai mắt trợn ngược hai chân đạp một cái, ai có bản lãnh trở lại cấp cứu cho hắn hả? đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm nâng lên một nụ cười hết sức mê người, rõ ràng làm cho người ta không dời mắt được, nhưng vì cái gì Hách Liên Thần càng xem càng cảm giác tình cảnh mình sau này thật hỏng bét rồi.
Hắn có chút xốc xếch giữ một tay che trán, bộ dạng hơi cúi đầu khiến cho một ít tóc ở trên đầu rơi xuống tạo ra một cái bóng nhàn nhạt. Bây giờ bộ dạng hắn bắt chéo hai chân như lưu manh nhưng dựa vào ghế lại tạo ra cho người ta cảm giác lười biếng khác thường, một tay khoác lên đầu gối, một cái tay khác buông thỏng ở trên ghế gõ loạn không theo qui tắc:
"Ha ha, tiền của con tôi về sau là của vợ nó, chuyện này liên quan gì tới tôi?" Giọng nói, dáng vẻ vô tội kia rõ ràng chính là tiêu chuẩn nam nhân tốt của thế kỷ hai mươi mốt. Dĩ nhiên những thứ này cũng đều giới hạn ở giọng nói, chỉ là lời nói xoay chuyển mà thôi, Hách Liên Thần thật sự đã gặp tai ương: "Tôi bị anh bắt đi ra ngoài làm diễn viên nhiều năm như vây, đã giải trí cả tinh thần và thể xác của lão nhân gia ngài. Nói vậy, tôi thu chút phí diễn xuất cũng là việc nên làm đúng không?"
". . . . . ." Hách Liên Thần lặng yên, có thể cho hắn có ít nhất một lần đùa giỡn thành công được không hả? "Đó không phải là vì tôi muốn tốt cho anh sao?"
Nếu không phải là từng ấy năm tới nay, hắn chịu mệt nhọc chăm sóc hai đứa con trai của hắn, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng hai anh em chạm mặt nhau để tránh cảnh tượng hung tàn xảy ra trong nhà hắn, hắn dễ dàng sao? Hơn nữa ban đầu nếu không phải là hắn sơ ý tra được Hoắc Cảnh Sâm rơi mất một hạt mầm bên ngoài, hắn sẽ chủ mưu đến gần Mộ Niệm Thần sao? Nếu không phải là nhất thời cao hứng muốn xem kịch hay, sẽ có lúc hắn tốt bụng không công giúp tên này nuôi hai đứa con trai hắn thành trắng trẻo mập mạp như vậy sao? Nếu không phải vì người anh em này, hắn sớm đã ném Mộ Niệm Thần, cái nữ nhân vô sỉ chỉ biết ăn rồi ngủ ra khỏi nhà lâu rồi!
Được rồi, Hách Liên Thần cảm thấy sau mỗi lần bị Hoắc Cảnh Sâm tính toán, cũng trùng hợp vì hắn muốn xem kịch vui, thật ra thì cũng không phải là không thể tha thứ được!
Nông nô mà cũng muốn trở mình hở?
Trên thực tế ngay cả Hách Liên Thần cũng cảm thấy vô lực vì câu nói này của Hoắc Cảnh Sâm, ngôn ngữ cũng không giải thích được lúc này hắn đối với mình phẫn hận ra sao. Hai ngày trước làm sao hắn lại nghĩ không ra, chạy đến thành phố A đến xem kịch hay làm gì? Hoắc Cảnh Sâm có thể diễn kịch hay cho ngươi xem sao? Đều nói vạ đến cá dưới ao, huống chi ban đầu là hắn vạch ra âm mưu hại người, trời mới biết lúc này Hách Liên Thần có bao nhiêu hi vọng chuyện này chỉ có Hoắc Cảnh Sâm biết. Nếu để cả gia đình này biết, rồi cả nhà bọn họ cùng tiến lên thì thật lòng hắn chịu không nổi đâu.
Mẹ nó! Tự nhiên hắn có gắng đi đào một cái hố to làm gì, kết quả Hoắc Cảnh Sâm không có rơi vào, mà hắn lại là người đầu tiên tiến vào rồi!
"A, vậy anh giúp đỡ tôi một thời gian đi. Ngày mai lão tử sẽ phải đi bán mạng, hơn nữa còn phải cưới một nữ nhân hiếm có về nhà vui đùa một chút. A, vậy người phụ nữ và con của tôi tạm thời nhờ anh bảo bọc dùm ha." (mình không biết chỗ này nên dùng từ gì để thay thế cho chữ nữ nhân, người phụ nữ thì mình nghĩ giống như vợ mới dùng….không biết đúng không?)
Giọng nói Hoắc Cảnh Sâm vẫn bình tĩnh như trước, giống như thuận miệng nói ra lời nói đơn giản ‘hôm nay thời tiết thật tốt’ vậy. Nhưng trên thực tế, có lẽ là thật tồn tại nguyên nhân ăn ý nhiều năm, cho dù lúc trước quả thật hai người vẫn còn đùa giỡn với nhau, lại có thể đột nhiên thu hồi vẻ mặt đùa giỡn. Mẹ nó! Trở mặt nhanh giống như lật sách tuyệt đối là dùng để hình dung người đàn ông này, tốc độ và trình độ yêu nghiệt của người này có thể nói là tỷ lệ thuận với nhau!
Hách Liên Thần cau mày, thời điểm hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Cảnh Sâm lại khinh thường cười nhạo một tiếng:
"Đừng nói với tôi, anh hy sinh Hoắc thị, lại hy sinh sức lao động, cuối cùng còn phải hy sinh nhan sắc, chính là vì muốn cả đám người kia sụp đổ nha! Vốn ban đầu anh vẫn có thể hạ được đám người này mà, như vậy thì quá uổng phí rồi!"
Dừng một chút, lại nói tiếp:
"Trên thực tế anh rõ ràng có thể làm đám người kia sụp đổ chỉ trong một đêm, thậm chí muốn làm bọn họ biến mất khỏi thế này, anh cũng không phải là không có năng lực đó. Nhưng Cảnh Sâm, anh không làm như vậy, là bởi vì Mộ Niệm Thần kia sao?"
Hắn nghĩ không thông cường đại như Hoắc Cảnh Sâm hiện nay, trên thế giới này sẽ không có cái gì chi phối được nguyên tắc của hắn. Nhưng hôm nay, thế giới của hắn do hắn quyết định quy luật, xác thật sẽ không bởi vì những người khác hoặc chuyện khác mà thay đổi.
Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, trong nháy mắt nụ cười nơi khóe môi dính vào vẻ khát máu tàn nhẫn, cả người hắn càng nhìn càng giống như là bao phủ bởi hơi thở Satan khát máu lao ra từ địa ngục, nhưng cảm giác như thế cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngoài cửa sổ ánh nắng đã ngã về tây, rõ ràng ánh sáng mang màu sắc ấm áp, một số gần như hoàng hôn, tội ác bắt đầu ở ranh giới giãy giụa, không hề phá vỡ tới ranh giới cuối cùng, âm thanh từ tính của Hoắc Cảnh Sâm trong hành lang âm u của bệnh viện đặc biệt rõ ràng.
"Hách Liên, chúng ta đều là người rất giống nhau. Trên thế giới này mặc kệ là ai chạm đến một tầng ranh giới cuối cùng kia, hoặc là hắn hoàn toàn thần phục ở dưới chân tôi, hoặc là, hắn phải hoàn toàn diệt vong."
"A, chúng tôi giải thể rồi." Người nào đó dáng vẻ thoải mái, nếu như ba người kia còn ở đó tuyệt đối sẽ vung quả đấm đánh chết hắn!
". . . . . ." Hách Liên Thần khóe miệng giật giật, sống lưng rõ ràng cảm giác ớn lạnh: "Hoắc Cảnh Sâm anh thỉnh thoảng có thể đừng biến thái một chút được không?"
Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, giờ phút này hắn đang cắm một tay vào trong túi quần như một tên lưu manh, nhưng hết lần này tới lần khác lại kết hợp rất tốt với tư thái ưu nhã trời sanh của hắn. Thân sĩ và lưu manh hai thái cực này thật sự không thể cùng tồn tại, vậy mà hắn có thể đem hai thái cực này biểu hiện cực kỳ hài hòa. Trên thực tế ngươi vĩnh viễn cũng không thể thấy rõ Hoắc Cảnh Sâm, người đàn ông này đang nghĩ cái gì, giống như hiện tại.
"Cổ phần tôi cũng chuyển nhượng rồi, khế ước bán thân cũng đã ký, lúc này thật sự đã phá sản rồi. Anh em tốt, Hoắc Thần Viễn khó nuôi như vậy, sau này anh nuôi nó dùm tôi đi, ngày mai tôi còn phải đi bán mạng cho người ta đấy."
Giọng điệu Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ, bộ dáng không hề thương cảm giống như một người bị ‘phá sản’ nên có, thậm chí khóe miệng còn mơ hồ hiện lên một ít ý cười tà mị, rõ ràng làm cho người ta có một loại cảm giác trong nụ cười mang theo một điềm báo hủy diệt nào đó
Hách Liên Thần hoàn toàn không bình tĩnh được, dù người trước mặt là thủ lĩnh của ‘ mạn ’ có tính cách lạnh nhạt cũng không kiềm được mà phải che mặt, rồi sau đó run rẩy đưa ngón trỏ ra chỉ vào Hoắc Cảnh Sâm:
"Mẹ nó! Anh phá sản? Anh không biết xấu hổ phải không? Còn đi làm bán mạng? Đi lão nhị anh đấy! Tại sao anh không đi bán thân kiếm tiền nuôi con trai luôn đi? !"
"A" Hoắc Cảnh Sâm cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt một ‘ âm mưu ’ nào đó từ từ nổi lên trên mặt nước: "Bán cho anh...anh muốn không?"
Hách Liên Thần cảm thấy buồn nôn, cực kỳ khinh bỉ nhìn Hoắc Cảnh Sâm:
"Cút! Tìm con trai anh đi, con trai của anh so với tôi còn có tiền hơn!"
"Xem chừng, anh rất quen thuộc đối với con trai tôi?"
Hoắc Cảnh Sâm mặt cười âm hiểm nhìn về phía Hách Liên Thần, hiển nhiên, Hoắc Cảnh Sâm làm nền nãy giờ, không nhanh không chậm chờ đúng là một câu nói này của Hách Liên Thần. Hoắc Cảnh Sâm đã đào hố, còn có thể làm cho người ta không hiểu lý do mà rơi vào đó!
Đùa giỡn phúc hắc, không thể không nói, bây giờ Hách Liên Thần còn lâu mới sánh bằng cấp bậc của Hoắc Cảnh Sâm.
Một giây kế tiếp vẻ mặt Hách Liên Thần trực tiếp hóa đá. Em gái hắn! Nhất thời đắc chí liền quên mất kế hoạch hay vốn là đi xem kịch vui mà, che che giấu giấu ẩn nấp nhiều năm như vậy, hắn dễ dàng sao?
Hách Liên Thần cười gượng hai tiếng:
"Tôi và Thần Viễn rất là quen, không phải nó bình thường vẫn hay tìm tôi đánh nhau sao?"
Phấn khích chưa đủ chính là loại tình trạng trước mắt này đây, tuyệt đối có lý mà không nói được. Tính tình Hoắc Cảnh Sâm làm sao hắn có thể không biết, hắn che dấu con và nữ nhân của hắn ta nhiều năm như vậy, người ta tuyệt đối không thấy được lòng tốt của ngươi đâu. Theo trình độ biến thái của người này, tuyệt đối sẽ không biến sắc mà chỉnh hắn rất có tiết tấu, nhưng mà vì sao hắn lại dùng giọng nói không âm không dương thông báo hắn trước tiên chứ?
Chẳng lẽ Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên đổi tính? Nhưng, ngươi gặp qua người nào trước khi chỉnh ngươi còn cười híp mắt thông báo với ngươi một tiếng, ta muốn chơi ngươi không?
Được rồi, chuyện như vậy có lẽ thực sự có người làm được, nhưng Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối không phải người như thế.
Hoắc Cảnh Sâm đi theo ngồi chỗ bên cạnh Hách Liên Thần, liếc mắt nhìn người vẫn cố giả bộ trấn định bên cạnh, đưa một cánh tay khoác lên bả vai Hách Liên Thần. Sau khi u oán thở dài một tiếng, môi mỏng khẽ động, mở miệng nói một giọng nói tương đối thương cảm:
"Hách Liên Thần, cho tôi tiền."
Lúc nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm thậm chí còn rất phối hợp vươn một cái tay khác ra, nghiêng đầu đợi Hách Liên Thần trả lời.
Hách Liên Thần trong nháy mắt có cảm giác bị thiên lôi đánh liên tiếp, bộ dáng này của Hoắc Cảnh Sâm là sao? Bình thường rất ra dáng một đàn ông kiệt xuất mà. Đây là đầu bị cửa kẹp hay là thế nào? Bộ dáng như một tiểu tức phụ buồn bã đợi không được ông chồng chồng về muộn này, thật sự là Hoắc Cảnh Sâm sao? Thật vậy sao?!
". . . . . ." Khóe miệng Hách Liên Thần run rẩy, rõ ràng chính là bộ dạng thể xác và tinh thần mệt mỏi mà. Mặt hắn ghét bỏ bắt lại cánh tay Hoắc Cảnh Sâm khoác trên vai hắn, trong nháy mắt cách xa người đàn ông này, ngồi ở ghế dài đầu tiên bên trái, trong thời gian ngắn thái độ cũng đã hòa hoãn xuống, có thể thấy được Hoắc Cảnh Sâm mang đến trong lòng người ta bao nhiêu bóng ma.
"Hoắc Cảnh Sâm, một năm này tiền lão tử bị con trai anh cướp cũng đủ để nuôi sống một quốc gia rồi, giờ anh có ý tốt hỏi tiền một người nghèo như tôi sao? !"
Được rồi, nãy giờ nói đến con trai chỉ đặc biệt nói Hoắc Cảnh Sâm —–cái tiểu tổ tông kia, nếu nói đến Mộ Tây Hàn. Con mẹ nó! Hằng năm số tiền ‘ mạn ’ thu được, một nửa đã bị tiểu tử kia lấy đi rồi, một lão đại như hắn còn không có dũng khí làm ra chuyện như vậy đâu. Em gái nó! Đám người dã man kia dù IQ có cao, không phải cũng bị Mộ Tây Hàn dùng bộ dạng dễ thương của nó ăn sạch sành sanh bọn họ sao!
Còn có Hoắc Cảnh Sâm đáng chết không biết xấu hổ này! Hách Liên Thần càng nghĩ lòng càng chua xót, hiện tại này lão tử cũng học được từ con trai của ngươi tiết mục thương cảm rồi. Nhưng người như Hoắc Cảnh Sâm, chẳng lẽ cũng muốn bắt chước bộ dạng đáng yêu đùa giỡn sao? Hắn thật lòng muốn nói một câu, chuyện này làm rất tốt, nếu một ngày nào đó Hoắc Cảnh Sâm thực sự dùng bộ dáng đùa giỡn đáng yêu để kiếm tiền thì có thể nói……….Mẹ nó! Mới nghĩ tới cảnh tượng đó thôi cũng làm cho người khác đặc biệt đau thận!
Nhưng được rồi, cái thế giới mà hoa si đang hoành hành này, nếu Hoắc Cảnh Sâm thật sự học bộ dáng kia, vậy những siêu sao Thiên vương kia sẽ mau chóng ngồi hóng mát vẽ vòng tròn rồi!
Cuối cùng Hách Liên Thần cho ra kết luận như thế này, cái gia đình này là một tập thể yêu nghiệt kết hợp, ban đầu Jesus lão nhân gia ông ta đến tột cùng là ngủ gật thế nào mà để cho gia đình bọn họ gặp nhau được hả?
"Người anh em, gần đây năng lực chịu đựng của trái tim tôi không được tốt lắm, ngài có lời gì cứ nói thẳng là được rồi. Mặc dù nơi này là bệnh viện, nhưng cũng không thể xuất hiện ở thời gian quá dài."
Lời ngầm, hắn đã bị Hoắc Cảnh Sâm ngài kích thích đến hai mắt trợn ngược hai chân đạp một cái, ai có bản lãnh trở lại cấp cứu cho hắn hả? đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm nâng lên một nụ cười hết sức mê người, rõ ràng làm cho người ta không dời mắt được, nhưng vì cái gì Hách Liên Thần càng xem càng cảm giác tình cảnh mình sau này thật hỏng bét rồi.
Hắn có chút xốc xếch giữ một tay che trán, bộ dạng hơi cúi đầu khiến cho một ít tóc ở trên đầu rơi xuống tạo ra một cái bóng nhàn nhạt. Bây giờ bộ dạng hắn bắt chéo hai chân như lưu manh nhưng dựa vào ghế lại tạo ra cho người ta cảm giác lười biếng khác thường, một tay khoác lên đầu gối, một cái tay khác buông thỏng ở trên ghế gõ loạn không theo qui tắc:
"Ha ha, tiền của con tôi về sau là của vợ nó, chuyện này liên quan gì tới tôi?" Giọng nói, dáng vẻ vô tội kia rõ ràng chính là tiêu chuẩn nam nhân tốt của thế kỷ hai mươi mốt. Dĩ nhiên những thứ này cũng đều giới hạn ở giọng nói, chỉ là lời nói xoay chuyển mà thôi, Hách Liên Thần thật sự đã gặp tai ương: "Tôi bị anh bắt đi ra ngoài làm diễn viên nhiều năm như vây, đã giải trí cả tinh thần và thể xác của lão nhân gia ngài. Nói vậy, tôi thu chút phí diễn xuất cũng là việc nên làm đúng không?"
". . . . . ." Hách Liên Thần lặng yên, có thể cho hắn có ít nhất một lần đùa giỡn thành công được không hả? "Đó không phải là vì tôi muốn tốt cho anh sao?"
Nếu không phải là từng ấy năm tới nay, hắn chịu mệt nhọc chăm sóc hai đứa con trai của hắn, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng hai anh em chạm mặt nhau để tránh cảnh tượng hung tàn xảy ra trong nhà hắn, hắn dễ dàng sao? Hơn nữa ban đầu nếu không phải là hắn sơ ý tra được Hoắc Cảnh Sâm rơi mất một hạt mầm bên ngoài, hắn sẽ chủ mưu đến gần Mộ Niệm Thần sao? Nếu không phải là nhất thời cao hứng muốn xem kịch hay, sẽ có lúc hắn tốt bụng không công giúp tên này nuôi hai đứa con trai hắn thành trắng trẻo mập mạp như vậy sao? Nếu không phải vì người anh em này, hắn sớm đã ném Mộ Niệm Thần, cái nữ nhân vô sỉ chỉ biết ăn rồi ngủ ra khỏi nhà lâu rồi!
Được rồi, Hách Liên Thần cảm thấy sau mỗi lần bị Hoắc Cảnh Sâm tính toán, cũng trùng hợp vì hắn muốn xem kịch vui, thật ra thì cũng không phải là không thể tha thứ được!
Nông nô mà cũng muốn trở mình hở?
Trên thực tế ngay cả Hách Liên Thần cũng cảm thấy vô lực vì câu nói này của Hoắc Cảnh Sâm, ngôn ngữ cũng không giải thích được lúc này hắn đối với mình phẫn hận ra sao. Hai ngày trước làm sao hắn lại nghĩ không ra, chạy đến thành phố A đến xem kịch hay làm gì? Hoắc Cảnh Sâm có thể diễn kịch hay cho ngươi xem sao? Đều nói vạ đến cá dưới ao, huống chi ban đầu là hắn vạch ra âm mưu hại người, trời mới biết lúc này Hách Liên Thần có bao nhiêu hi vọng chuyện này chỉ có Hoắc Cảnh Sâm biết. Nếu để cả gia đình này biết, rồi cả nhà bọn họ cùng tiến lên thì thật lòng hắn chịu không nổi đâu.
Mẹ nó! Tự nhiên hắn có gắng đi đào một cái hố to làm gì, kết quả Hoắc Cảnh Sâm không có rơi vào, mà hắn lại là người đầu tiên tiến vào rồi!
"A, vậy anh giúp đỡ tôi một thời gian đi. Ngày mai lão tử sẽ phải đi bán mạng, hơn nữa còn phải cưới một nữ nhân hiếm có về nhà vui đùa một chút. A, vậy người phụ nữ và con của tôi tạm thời nhờ anh bảo bọc dùm ha." (mình không biết chỗ này nên dùng từ gì để thay thế cho chữ nữ nhân, người phụ nữ thì mình nghĩ giống như vợ mới dùng….không biết đúng không?)
Giọng nói Hoắc Cảnh Sâm vẫn bình tĩnh như trước, giống như thuận miệng nói ra lời nói đơn giản ‘hôm nay thời tiết thật tốt’ vậy. Nhưng trên thực tế, có lẽ là thật tồn tại nguyên nhân ăn ý nhiều năm, cho dù lúc trước quả thật hai người vẫn còn đùa giỡn với nhau, lại có thể đột nhiên thu hồi vẻ mặt đùa giỡn. Mẹ nó! Trở mặt nhanh giống như lật sách tuyệt đối là dùng để hình dung người đàn ông này, tốc độ và trình độ yêu nghiệt của người này có thể nói là tỷ lệ thuận với nhau!
Hách Liên Thần cau mày, thời điểm hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Cảnh Sâm lại khinh thường cười nhạo một tiếng:
"Đừng nói với tôi, anh hy sinh Hoắc thị, lại hy sinh sức lao động, cuối cùng còn phải hy sinh nhan sắc, chính là vì muốn cả đám người kia sụp đổ nha! Vốn ban đầu anh vẫn có thể hạ được đám người này mà, như vậy thì quá uổng phí rồi!"
Dừng một chút, lại nói tiếp:
"Trên thực tế anh rõ ràng có thể làm đám người kia sụp đổ chỉ trong một đêm, thậm chí muốn làm bọn họ biến mất khỏi thế này, anh cũng không phải là không có năng lực đó. Nhưng Cảnh Sâm, anh không làm như vậy, là bởi vì Mộ Niệm Thần kia sao?"
Hắn nghĩ không thông cường đại như Hoắc Cảnh Sâm hiện nay, trên thế giới này sẽ không có cái gì chi phối được nguyên tắc của hắn. Nhưng hôm nay, thế giới của hắn do hắn quyết định quy luật, xác thật sẽ không bởi vì những người khác hoặc chuyện khác mà thay đổi.
Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, trong nháy mắt nụ cười nơi khóe môi dính vào vẻ khát máu tàn nhẫn, cả người hắn càng nhìn càng giống như là bao phủ bởi hơi thở Satan khát máu lao ra từ địa ngục, nhưng cảm giác như thế cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngoài cửa sổ ánh nắng đã ngã về tây, rõ ràng ánh sáng mang màu sắc ấm áp, một số gần như hoàng hôn, tội ác bắt đầu ở ranh giới giãy giụa, không hề phá vỡ tới ranh giới cuối cùng, âm thanh từ tính của Hoắc Cảnh Sâm trong hành lang âm u của bệnh viện đặc biệt rõ ràng.
"Hách Liên, chúng ta đều là người rất giống nhau. Trên thế giới này mặc kệ là ai chạm đến một tầng ranh giới cuối cùng kia, hoặc là hắn hoàn toàn thần phục ở dưới chân tôi, hoặc là, hắn phải hoàn toàn diệt vong."