Lần đầu tiên của cô là thân thiết cùng Hoắc Cảnh Sâm, mà bây giờ, Hoắc Cảnh Sâm vẫn có gương mặt yêu nghiệt cùng bộ dạng cười như không cười, đáng chết lại vô cùng mê hoặc lòng người, mà trong lúc Niệm Thần đang ngẩn ra, thân thể Hoắc Cảnh Sâm hạ xuống, phái nam tiến vào toàn bộ. . . . . .
Tư thế này bất ngờ xảy ra, bên trong nóng bỏng chặt khít, hai người đều có dáng vẻ như hít phải khí lạnh, Hoắc Cảnh Sâm suýt nữa không kiềm chế nổi mà ** Niệm Thần. Niệm Thần chau mày, cơn đau này không thua kém gì lần đầu tiên, hơn nữa dù sao lần đầu cũng mất một phần cảm giác bởi tác dụng của cồn.
Vì vậy hậu quả của cơn đau này khiến Niệm Thần muốn đứng dậy, cả hai cơ thể lúc này gần như không có khoảng cách, nhưng bởi vì động tác bản năng mà có cảm giác như bị xé rách, lúc này Niệm Thần dường như đã hoàn toàn quên mất vết thương sau lưng cô, nên cảm giác đau đớn còn chưa biến mất, vết thương sau lưng rách ra, vô cùng đau đớn khiến mắt cô xuất hiện một tầng hơi nước, chất lỏng trong suốt trong chốc lát trào ra.
Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm cũng đã nhận ra sự khác thường, bàn tay đặt sau lưng Niệm Thần làm đệm cảm nhận được có chất lỏng dinh dính, màu tanh của máu tươi tràn ngập trong mũi.
Hoắc Cảnh Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này mới nhớ ra người phụ nữ mình đang liều lĩnh tiến vào vừa khỏi bệnh, vừa mới tỉnh lại sau phẫu thuật, thậm chí hiện giờ sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Tất cả động tác vì vậy mà dừng lại, Hoắc Cảnh Sâm nhịn lửa dục đang lan tràn, lúc này, cơ