Gần đây, trẻ con cũng như người lớn, liệu có ai có thể vừa thông minh lại vừa giả bộ nói linh tinh được? Trong lúc Cố San San đang hỏi câu hỏi thứ N về Hoắc Cảnh Sâm, Tây Hàn giữ nguyên vẻ mặt đứng đắn ngồi trên ghế sofa, mặt không đỏ tim không đập hơi thở không hỗn loạn:
"Dì nói yêu thích sao? A, ba cháu bình thường chỉ thích giết người phóng hỏa, ngoài ra còn có hành hạ phụ nữ, nghe trợ lý của ba nói rằng trong tủ đầu giường của ba có rất nhiều dụng cụ để chơi đùa với phụ nữ."
". . . . . ."
Khóe miệng Cố San San run rẩy, thằng nhóc đáng chết này đang thực sự kể về Hoắc Cảnh Sâm sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm thật sự chính là người như thế, trên thương trường thì lạnh lẽo vô tình, nếu ai chọc cho ngài không vui, tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, việc này so với phóng hỏa giết người không khác lắm, về phần hành hạ phụ nữ, điều này thì khỏi phải nói, nhưng mà dù hắn có thích hành hạ phụ nữ thì vẫn luôn có vô số phụ nữ muốn bò lên giường của hắn.
Dĩ nhiên, đối với câu trả lời này Cố San San tất nhiên không tin hoàn toàn, điều này là nhờ bản lĩnh diễn kịch của ngài Hoắc Cảnh Sâm, ngài che dấu quá tốt, nên Cố San San giỏi nhất cũng chỉ thấy Hoắc Cảnh Sâm hơi máu lạnh mà thôi, theo cô thì Hoắc Cảnh Sâm còn chưa đạt tới mức độ đỉnh cao, không phải sao, ít nhất trước mắt, mấy gia đình bọn họ liên kết lại cũng đã đủ để kéo lại một kẻ đang mất tất cả như hắn, về phần chơi đùa phụ nữ, SM gì đó, người đàn ông kia sao có thể yêu thích đặc biệt được? (SM: bạo dâm, tìm hiểu thêm tại vi.wikipedia.org/wiki/Bạo_dâm )
Cho nên, bạn có thấy lời nói thật của Tây Hàn cô ta không tin, lời nói dối lại tin hoàn toàn!
Thu lại vẻ sợ hãi trong nháy mắt, trên mặt Cố San San lại xuất hiện nụ cười hiền lành dễ gần:
"Trừ những thứ đó ra, ba con còn sở thích tao nhã nào không?"
Câu hỏi này của Cố San San rất uyển chuyển, nếu như không phải Tây Hàn vô cùng bình tĩnh, nhất định đã bật cười, tao nhã? Ba cậu trừ diện mạo bên ngoài tương đối tao nhã thì bên trong làm gì có thứ gì liên quan đến hai chữ tao nhã này chứ? Bạn mong đợi gì, người đứng đầu của một tổ chức phi pháp lấy đâu ra tình cảm sâu đậm? Đừng gây cười, nếu thế không phải là Hoắc Cảnh Sâm rồi, vậy mới nói người phụ nữ này không hiểu bản chất thật của ba cậu rồi.
Cũng tốt, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của bạn nhỏ Tây Hàn, hình tượng hư hỏng của ba mình chỉ có thể bày ra trước mặt mẹ mình, về phần trước mặt người ngoài thì. . . . . .
Tây Hàn ra vẻ như suy nghĩ rất khó khăn, sau hồi lâu mới xuất hiện vẻ mặt nhớ ra điều gì đó:
"Tao nhã? Xem trộm phim A (phim H) không cho người khác biết có được gọi là tao nhã không?"
. . . . . . Thế sao cậu lại biết được thế? Tây Hàn, cậu xác định cậu không phải đang nói xấu ba mình hả?!
". . . . . ."
Cố San San có suy nghĩ muốn trợn mặt với Tây Hàn, cái thằng bé chết tiệt này, rốt cuộc có muốn nói chuyện tử tế cùng cô hay không đây, lúc này, sắc mặt Cố San San chuyển trắng, chuyển hồng rồi lại chuyển sang xanh mét.
Đợi đến khi cơn tức giận hoàn toàn giảm xuống, khi mà môi vừa mấp máy muốn cất lời, Tây Hàn đứng lên với vẻ mặt táo bón, rất xấu hổ nhìn về phía Cố San San:
"Dì San San, cháu muốn đi toilet, nhanh, không nhịn nổi nữa rồi."
Chuyện phá hủy hình tượng ba mình như thế này, đây thực sự là lần đầu tiên Tây Hàn làm, vốn đã rất uất ức, vấn đề mấu chốt là người phụ nữ này quá đáng ghét, đưa ra một đống câu hỏi, ai không biết còn tưởng rằng cô ta đang điều tra hộ khẩu, Hoắc Thần Viễn cũng đã không biết xấu hổ chạy vào phòng bếp phá hoại rồi, nhưng hôm nay sao lại im lặng dị thường, cậu phát hiện đến tận bây giờ vẫn chưa phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu còn nghĩ tên nhóc này chẳng lẽ trốn rồi? !
Cố San San gật đầu một cái, sau đó đưa tay chỉ lên tầng hai:
"Tự con có thể đi chứ? Ở ngay tầng hai."
Thực ra, Hoắc Thần Viễn tuy là sát thủ phòng bếp, thỉnh thoảng vào phòng bếp cũng không nhất định sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, giống như hôm nay, không phải sao, thời gian Hoắc Thần Viễn đi vào tuy đã dài, nhưng phòng bếp này vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, đến tận khi cậu cầm một ly nước trái cây màu cam ra ngoài, bên trong vẫn chưa truyền ra âm thanh bất thường nào.
Vậy nên Tây Hàn đang chuẩn bị lên tầng hai đi toilet dùng ánh mắt như vừa gặp quỷ nhìn cơ thể nhỏ bé của Hoắc Thần Viễn đang bước ra từ phòng bếp, dáng vẻ đẹp trai dễ thương nháy mặt chiếm được cảm tình của Cố San San, còn phòng bếp sau lưng cậu không hề có thay đổi bất thường nào.
Mẹ nó! Chẳng lẽ thằng nhóc chết tiệt này thấy nước trái cây nhà Cố San San rất ngon nên làm phản sao? ! Lúc này, Tây Hàn vừa leo cầu thang trong lòng vừa hung hăng khinh bỉ Hoắc Thần Viễn.
Sau khi Tây Hàn lên tầng, Cố San San đương nhiên chuyển mặt trận sang phía Hoắc Thần Viễn, lúc này, Hoắc Thần Viễn đặt ly nước trái cây xuống, dường như tâm tình tốt lên không ít, thấy vẻ mặt Cố San San dường như đang muốn nói lại thôi, rất thân thiện chủ động mở miệng:
"Dì San San, dì muốn hỏi chuyện về ba cháu sao? Dì hỏi đi, cháu biết rõ nhất định sẽ nói cho dì."
Cũng giống như thêm mắm dặm muối thôi, trên mặt Hoắc Thần Viễn xuất hiện nụ cười của thiên sứ nhỏ đáng yêu, thực ra nếu đổi về ống kính truyện tranh, hiện tại sau lưng cậu nhất định sẽ xuất hiện đôi tà ác cánh màu đen.
"Tây Hàn thật nghe lời, vậy con nhất định phải ngoan ngoãn nói chuyện với dì nhé."
Cố San San nói vô cùng vui vẻ, thậm chí đứng lên, thân mật ngồi bên cạnh Hoắc Thần Viễn.
"Dì hỏi con nhé, ba con thích nhất khăn trải giường như thế nào?"
. . . . . .
10 phút sau, hai người nói chuyện vui vẻ trong phòng khách không hề thấy bóng dáng nhỏ bé của Tây Hàn đang bước xuống, đến khi Tây Hàn nghe thấy câu nói của Hoắc Thần Viễn: “Ba cháu có khẩu vị rất nặng, điều này cháu nghe thấy trợ lý ba cháu nói, cho nên dì San San, nhất định dì phải mặc nội y màu đỏ thẫm nhé” thì lập tức ngây người.
Vậy nên mới nói, trợ lý Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể biết nhiều thứ như vậy? Liệu hai đứa nhóc này có phải đang vu oan giá họa cho mẹ mình không?
Không trong sáng đến vậy sao? Bắt nạt người khác như thế này sao? Theo cậu biết thì không những không thích, tình cảm với màu đỏ của Hoắc Cảnh Sâm đã đạt tới trình độ cực kỳ ghê tởm.
Đúng rồi, giờ cậu biết sự ngoan ngoãn của Hoắc Thần Viễn đều là giả vờ, nó thật sự không hề phản bội!
Gần đây, trẻ con cũng như người lớn, liệu có ai có thể vừa thông minh lại vừa giả bộ nói linh tinh được? Trong lúc Cố San San đang hỏi câu hỏi thứ N về Hoắc Cảnh Sâm, Tây Hàn giữ nguyên vẻ mặt đứng đắn ngồi trên ghế sofa, mặt không đỏ tim không đập hơi thở không hỗn loạn:
"Dì nói yêu thích sao? A, ba cháu bình thường chỉ thích giết người phóng hỏa, ngoài ra còn có hành hạ phụ nữ, nghe trợ lý của ba nói rằng trong tủ đầu giường của ba có rất nhiều dụng cụ để chơi đùa với phụ nữ."
". . . . . ."
Khóe miệng Cố San San run rẩy, thằng nhóc đáng chết này đang thực sự kể về Hoắc Cảnh Sâm sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm thật sự chính là người như thế, trên thương trường thì lạnh lẽo vô tình, nếu ai chọc cho ngài không vui, tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, việc này so với phóng hỏa giết người không khác lắm, về phần hành hạ phụ nữ, điều này thì khỏi phải nói, nhưng mà dù hắn có thích hành hạ phụ nữ thì vẫn luôn có vô số phụ nữ muốn bò lên giường của hắn.
Dĩ nhiên, đối với câu trả lời này Cố San San tất nhiên không tin hoàn toàn, điều này là nhờ bản lĩnh diễn kịch của ngài Hoắc Cảnh Sâm, ngài che dấu quá tốt, nên Cố San San giỏi nhất cũng chỉ thấy Hoắc Cảnh Sâm hơi máu lạnh mà thôi, theo cô thì Hoắc Cảnh Sâm còn chưa đạt tới mức độ đỉnh cao, không phải sao, ít nhất trước mắt, mấy gia đình bọn họ liên kết lại cũng đã đủ để kéo lại một kẻ đang mất tất cả như hắn, về phần chơi đùa phụ nữ, SM gì đó, người đàn ông kia sao có thể yêu thích đặc biệt được? (SM: bạo dâm, tìm hiểu thêm tại vi.wikipedia.org/wiki/Bạo_dâm )
Cho nên, bạn có thấy lời nói thật của Tây Hàn cô ta không tin, lời nói dối lại tin hoàn toàn!
Thu lại vẻ sợ hãi trong nháy mắt, trên mặt Cố San San lại xuất hiện nụ cười hiền lành dễ gần:
"Trừ những thứ đó ra, ba con còn sở thích tao nhã nào không?"
Câu hỏi này của Cố San San rất uyển chuyển, nếu như không phải Tây Hàn vô cùng bình tĩnh, nhất định đã bật cười, tao nhã? Ba cậu trừ diện mạo bên ngoài tương đối tao nhã thì bên trong làm gì có thứ gì liên quan đến hai chữ tao nhã này chứ? Bạn mong đợi gì, người đứng đầu của một tổ chức phi pháp lấy đâu ra tình cảm sâu đậm? Đừng gây cười, nếu thế không phải là Hoắc Cảnh Sâm rồi, vậy mới nói người phụ nữ này không hiểu bản chất thật của ba cậu rồi.
Cũng tốt, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của bạn nhỏ Tây Hàn, hình tượng hư hỏng của ba mình chỉ có thể bày ra trước mặt mẹ mình, về phần trước mặt người ngoài thì. . . . . .
Tây Hàn ra vẻ như suy nghĩ rất khó khăn, sau hồi lâu mới xuất hiện vẻ mặt nhớ ra điều gì đó:
"Tao nhã? Xem trộm phim A (phim H) không cho người khác biết có được gọi là tao nhã không?"
. . . . . . Thế sao cậu lại biết được thế? Tây Hàn, cậu xác định cậu không phải đang nói xấu ba mình hả?!
". . . . . ."
Cố San San có suy nghĩ muốn trợn mặt với Tây Hàn, cái thằng bé chết tiệt này, rốt cuộc có muốn nói chuyện tử tế cùng cô hay không đây, lúc này, sắc mặt Cố San San chuyển trắng, chuyển hồng rồi lại chuyển sang xanh mét.
Đợi đến khi cơn tức giận hoàn toàn giảm xuống, khi mà môi vừa mấp máy muốn cất lời, Tây Hàn đứng lên với vẻ mặt táo bón, rất xấu hổ nhìn về phía Cố San San:
"Dì San San, cháu muốn đi toilet, nhanh, không nhịn nổi nữa rồi."
Chuyện phá hủy hình tượng ba mình như thế này, đây thực sự là lần đầu tiên Tây Hàn làm, vốn đã rất uất ức, vấn đề mấu chốt là người phụ nữ này quá đáng ghét, đưa ra một đống câu hỏi, ai không biết còn tưởng rằng cô ta đang điều tra hộ khẩu, Hoắc Thần Viễn cũng đã không biết xấu hổ chạy vào phòng bếp phá hoại rồi, nhưng hôm nay sao lại im lặng dị thường, cậu phát hiện đến tận bây giờ vẫn chưa phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu còn nghĩ tên nhóc này chẳng lẽ trốn rồi? !
Cố San San gật đầu một cái, sau đó đưa tay chỉ lên tầng hai:
"Tự con có thể đi chứ? Ở ngay tầng hai."
Thực ra, Hoắc Thần Viễn tuy là sát thủ phòng bếp, thỉnh thoảng vào phòng bếp cũng không nhất định sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, giống như hôm nay, không phải sao, thời gian Hoắc Thần Viễn đi vào tuy đã dài, nhưng phòng bếp này vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, đến tận khi cậu cầm một ly nước trái cây màu cam ra ngoài, bên trong vẫn chưa truyền ra âm thanh bất thường nào.
Vậy nên Tây Hàn đang chuẩn bị lên tầng hai đi toilet dùng ánh mắt như vừa gặp quỷ nhìn cơ thể nhỏ bé của Hoắc Thần Viễn đang bước ra từ phòng bếp, dáng vẻ đẹp trai dễ thương nháy mặt chiếm được cảm tình của Cố San San, còn phòng bếp sau lưng cậu không hề có thay đổi bất thường nào.
Mẹ nó! Chẳng lẽ thằng nhóc chết tiệt này thấy nước trái cây nhà Cố San San rất ngon nên làm phản sao? ! Lúc này, Tây Hàn vừa leo cầu thang trong lòng vừa hung hăng khinh bỉ Hoắc Thần Viễn.
Sau khi Tây Hàn lên tầng, Cố San San đương nhiên chuyển mặt trận sang phía Hoắc Thần Viễn, lúc này, Hoắc Thần Viễn đặt ly nước trái cây xuống, dường như tâm tình tốt lên không ít, thấy vẻ mặt Cố San San dường như đang muốn nói lại thôi, rất thân thiện chủ động mở miệng:
"Dì San San, dì muốn hỏi chuyện về ba cháu sao? Dì hỏi đi, cháu biết rõ nhất định sẽ nói cho dì."
Cũng giống như thêm mắm dặm muối thôi, trên mặt Hoắc Thần Viễn xuất hiện nụ cười của thiên sứ nhỏ đáng yêu, thực ra nếu đổi về ống kính truyện tranh, hiện tại sau lưng cậu nhất định sẽ xuất hiện đôi tà ác cánh màu đen.
"Tây Hàn thật nghe lời, vậy con nhất định phải ngoan ngoãn nói chuyện với dì nhé."
Cố San San nói vô cùng vui vẻ, thậm chí đứng lên, thân mật ngồi bên cạnh Hoắc Thần Viễn.
"Dì hỏi con nhé, ba con thích nhất khăn trải giường như thế nào?"
. . . . . .
phút sau, hai người nói chuyện vui vẻ trong phòng khách không hề thấy bóng dáng nhỏ bé của Tây Hàn đang bước xuống, đến khi Tây Hàn nghe thấy câu nói của Hoắc Thần Viễn: “Ba cháu có khẩu vị rất nặng, điều này cháu nghe thấy trợ lý ba cháu nói, cho nên dì San San, nhất định dì phải mặc nội y màu đỏ thẫm nhé” thì lập tức ngây người.
Vậy nên mới nói, trợ lý Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể biết nhiều thứ như vậy? Liệu hai đứa nhóc này có phải đang vu oan giá họa cho mẹ mình không?
Không trong sáng đến vậy sao? Bắt nạt người khác như thế này sao? Theo cậu biết thì không những không thích, tình cảm với màu đỏ của Hoắc Cảnh Sâm đã đạt tới trình độ cực kỳ ghê tởm.
Đúng rồi, giờ cậu biết sự ngoan ngoãn của Hoắc Thần Viễn đều là giả vờ, nó thật sự không hề phản bội!