Giờ phút này hai bàn tay của Niệm Thần che khuất tầm mắt đang giàn giụa nước mắt, cho nên cô không phát hiện khóe môi của Hoắc Cảnh Sâm đang dần tạo nên đường cong tà ác, khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở nam tính chỉ thuộc về Hoắc Cảnh Sâm lan tràn khắp nơi, --> hơi thở nóng bỏng của anh phả bên tai Niệm Thần cũng đủ làm cho tiếng khóc của cô ngừng ngay lại, sau một giây, Hoắc Cảnh Sâm mỉm cười nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương
“Đệ nhất sát thủ thì không nên như vậy, Mạt Li, đừng giả bộ nữa, em cũng không tưởng tượng mình có nhiều uất ức như vậy, càng không nghĩ đến mình lại như vậy, yêu anh…”
Trong nháy mắt lạnh lẽo xâm nhập xương tủy lan ra toàn thân, mặt Niệm Thần vẫn giữ nguyên bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, toàn thân trở nên cứng ngắc, dường như ngay cả nước mắt nơi khóe mắt cũng ngưng chảy.
Rất dễ nhận ra, giờ phút này suy nghĩ của Mộ tiểu thư đang trong trạng thái chết máy.
“Ha..ha..”
Đôi môi mỏng của Hoắc Cảnh Sâm đang mím chặt lúc này lại mở ra cười khẽ một tiếng, nâng một tay đang để bên người cô lên, đệm vốn đang bị lún từ từ phục hồi
Sau đó Hoắc Cảnh Sâm lui về sau/lùi lại hai bước, thư thái ngồi trên ghế sa lon phía sau lưng, khuôn mặt chờ đợi nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mang theo đầy đủ kiên nhẫn, anh đang chờ Niệm Thần khi nào có thể lấy lại tinh thần từ trạng thái ngây người.
Trên thực tế, để tiêu hóa hết hàm ý trong lời nói của Hoắc Cảnh Sâm là chuyện tương đối dễ dàng với Mộ tiểu thư.
Thậm chí chỉ mất vài giây, đại não của cô đã phản hồi một tin tức như vậy, thân phận của mình đã bị bại lộ, hoặc nói Hoắc Cảnh Sâm đã sớm biết thậm chí còn biết rất rõ ràng thân phận của cô, từ lúc an toàn trở về cho tới nay cô hoàn toàn bị người đàn ông này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Được rồi, tiêu hóa là một chuyện, chủ yếu ở chỗ, lúc này tính đà điểu của Mộ tiểu thư lại nổi lên, sau khi việc này bị phát hiện, chuyện khiến cô nhức đầu là phải
đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm như thế nào.
Thế cho nên sau một hồi cân nhắc thì Mộ tiểu thư tiếp tục giả chết, trốn tránh là thoát được, kết quả là, Mộ tiểu thư tiếp tục để bản thân chìm trong tình trạng ngây ngô.
Dĩ nhiên, giờ phút này Mộ tiểu thư trốn tránh là một chuyện, nhưng đổi qua một góc độ khác, hiện giờ Hoắc Cảnh Sâm đã nhìn thấu từng lớp của mối quan hệ này, đương nhiên sẽ không cho phép Niệm Thần có thể trốn tránh.
Sau đó là bộ dáng dù bận rộn vẫn ung dung, cử chỉ vẫn im lặng như cũ, ánh mắt sâu sắc, trên thực tế, dù cho Niệm Thần bĩnh tĩnh như thế nào cũng không thể bỏ qua đôi mắt phát ra tia nguy hiểm của người bên cạnh.
Sau khi phiền muộn trong lòng biến mất lại dần dần chuyển thành tức giận, cho dù biết rõ thân phận của cô thì như thế nào, đã lâu như vậy, có thể cô đã làm ra một chuyện có lỗi với người này?
Vì vậy ý tứ của người này là đòi lại công bằng như vậy? Tính lại thời gian trước, cô đã sinh hai đứa con trai lanh lợi cho anh, thậm chí còn đỡ một súng cho anh, tổng cộng trước sau, dù cô không có công lao cũng có khổ lao mà.
Trong nháy mắt lớp vỏ đà điểu trong lòng từ trốn tránh chính xác biến thành tức giận lan ra ngập trời, hơn nữa từ đáy lòng một người phụ nữ nào đó không chấp nhận uất ức dù chỉ là một phút, người đàn ông chết tiệt này, tại sao khiến cô đầu hàng hoàn toàn như vậy?
Không thèm để ý đến vết thương phía sau lưng, bỗng dưng Niệm Thần ngồi dậy, sau đó xuống giường, hai ba bước đã giải quyết được vấn đề khoảng cách, sau vài giây Niệm Thần đã đứng trước mặt Hoắc Cảnh Sâm, trong giọng nói vẫn còn một chút nức nở.
Trên thực tế, thời điểm này, đợi cho đến khi cô hoàn toàn nhìn rõ nụ cười như không cười trên nét mặt của Hoắc Cảnh Sâm, trong lòng càng nhiều uất ức hơn nữa, đã đến nước này mà cô lại còn sẵn lòng làm mồi nhử, đáng chết lại trúng phép khích tướng của người đàn ông này.
“Anh biết tất cả chuyện này từ khi nào? Nhưng Hoắc Cảnh Sâm, anh cảm thấy anh lấy tư cách gì để tra hỏi tôi?”
Kìm nén tức giận trong lòng xuống một chút, trời mới biết lúc này Niệm Thần tức giận đến muốn nổ phổi rồi.
Đầu Hoắc Cảnh Sâm hơi ngước lên, trong phòng bệnh chỉ mở đèn bàn đầu giường cũng có nguyên nhân của nó, có vẻ mọi phạm vi đều hòa cùng bóng tối, ánh mắt chim ưng nhìn chuẩn xác khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ như bàn tay của Niệm Thần, đường cong nơi khóe môi kia mở ra một nụ cười như không cười là cực kỳ phóng đại tạo thành một loại độc tà ác vô cùng.
Dường như trong một khắc kia thời gian như ngừng trôi, Mộ tiểu thư xinh đẹp lại không biết xấu hổ đắm chìm trong mỹ nam kế của người đàn ông nào đó, cô nhận ra tranh luận lúc này là tuyệt đối không tốt.
Đang chuẩn bị cố hết sức xoay người cũng không tránh kịp một cỗ sức lực đặt ngang hông, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm siết chặt, Niệm Thần kêu lên một tiếng, cả người đã ngồi trên đùi của anh, hai tay vô tình vòng chắc qua cổ anh.
Ngay lập tức tạo thành tư thế cực kỳ mập mờ, khóe miệng Niệm Thần giật giật, chết tiệt, có phải lần nào cũng chỉ có một chiêu như vậy hay không?
“Tra hỏi? Em đang nói đến thân phận của em, hay là những gì em cho là bất công, hoặc giả như sự thật là em không yêu tôi?”
Hoắc Cảnh Sâm để cằm mình trên bả vai Niệm Thần, cánh tay cứng rắn vòng trên eo cô, giọng nói quyến rũ quanh quẩn bên lỗ tai của cô, trong nháy mắt cả người Niệm Thần trở nên tê dại, và cũng không thể cử động dù chỉ là một chút.
Trong mắt xẹt qua một tia do dự, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt giống như đã đưa ra quyết định quan trọng, nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo đang để trên vai mình:
“Trên thực tế, dù bất cứ vấn đề gì, anh đều nói không đúng, thân phận của tôi, lúc đó tôi không có lựa chọn nào khác, nếu muốn trách, chỉ trách anh dùng bạo lực cướp đi con trai của tôi, còn nói đến uất ức của tôi, tôi nghĩ chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua đều cho thấy là anh nợ tôi nhiều hơn so với một lời giải thích đơn giản như vậy, còn về chuyện tôi yêu anh… về chuyện này, tôi nghĩ tự anh có thể cảm nhận được.”
Tiếng Niệm Thần vừa dứt, Hoắc Cảnh Sâm thở dài một cái, sau một lúc im lặng, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm đảo lại, cơ thể Niệm Thần giống như món đồ chơi trong lòng bàn tay của anh.
Hiện giờ, tình cảnh trước mắt là tư thế mặt đối mặt, đôi mắt đen sắc bén kia mang theo ý chọc ghẹo làm cho Niệm Thần không hiểu nghĩa là gì, trên thực tế, chỉ một giây sau, khóe môi anh nở nụ cười gần như tàn nhẫn.
“Được, hai vấn đề đầu, coi như là lỗi của tôi, như vậy vấn đề cuối cùng, Mộ Niệm Thần, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi là em yêu tôi, nếu như em có thể làm được điều đó, tốt thôi, tất nhiên tôi sẽ rút lại nghi vấn của tôi.”
Giờ phút này hai bàn tay của Niệm Thần che khuất tầm mắt đang giàn giụa nước mắt, cho nên cô không phát hiện khóe môi của Hoắc Cảnh Sâm đang dần tạo nên đường cong tà ác, khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở nam tính chỉ thuộc về Hoắc Cảnh Sâm lan tràn khắp nơi, --> hơi thở nóng bỏng của anh phả bên tai Niệm Thần cũng đủ làm cho tiếng khóc của cô ngừng ngay lại, sau một giây, Hoắc Cảnh Sâm mỉm cười nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương
“Đệ nhất sát thủ thì không nên như vậy, Mạt Li, đừng giả bộ nữa, em cũng không tưởng tượng mình có nhiều uất ức như vậy, càng không nghĩ đến mình lại như vậy, yêu anh…”
Trong nháy mắt lạnh lẽo xâm nhập xương tủy lan ra toàn thân, mặt Niệm Thần vẫn giữ nguyên bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, toàn thân trở nên cứng ngắc, dường như ngay cả nước mắt nơi khóe mắt cũng ngưng chảy.
Rất dễ nhận ra, giờ phút này suy nghĩ của Mộ tiểu thư đang trong trạng thái chết máy.
“Ha..ha..”
Đôi môi mỏng của Hoắc Cảnh Sâm đang mím chặt lúc này lại mở ra cười khẽ một tiếng, nâng một tay đang để bên người cô lên, đệm vốn đang bị lún từ từ phục hồi
Sau đó Hoắc Cảnh Sâm lui về sau/lùi lại hai bước, thư thái ngồi trên ghế sa lon phía sau lưng, khuôn mặt chờ đợi nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mang theo đầy đủ kiên nhẫn, anh đang chờ Niệm Thần khi nào có thể lấy lại tinh thần từ trạng thái ngây người.
Trên thực tế, để tiêu hóa hết hàm ý trong lời nói của Hoắc Cảnh Sâm là chuyện tương đối dễ dàng với Mộ tiểu thư.
Thậm chí chỉ mất vài giây, đại não của cô đã phản hồi một tin tức như vậy, thân phận của mình đã bị bại lộ, hoặc nói Hoắc Cảnh Sâm đã sớm biết thậm chí còn biết rất rõ ràng thân phận của cô, từ lúc an toàn trở về cho tới nay cô hoàn toàn bị người đàn ông này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Được rồi, tiêu hóa là một chuyện, chủ yếu ở chỗ, lúc này tính đà điểu của Mộ tiểu thư lại nổi lên, sau khi việc này bị phát hiện, chuyện khiến cô nhức đầu là phải
đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm như thế nào.
Thế cho nên sau một hồi cân nhắc thì Mộ tiểu thư tiếp tục giả chết, trốn tránh là thoát được, kết quả là, Mộ tiểu thư tiếp tục để bản thân chìm trong tình trạng ngây ngô.
Dĩ nhiên, giờ phút này Mộ tiểu thư trốn tránh là một chuyện, nhưng đổi qua một góc độ khác, hiện giờ Hoắc Cảnh Sâm đã nhìn thấu từng lớp của mối quan hệ này, đương nhiên sẽ không cho phép Niệm Thần có thể trốn tránh.
Sau đó là bộ dáng dù bận rộn vẫn ung dung, cử chỉ vẫn im lặng như cũ, ánh mắt sâu sắc, trên thực tế, dù cho Niệm Thần bĩnh tĩnh như thế nào cũng không thể bỏ qua đôi mắt phát ra tia nguy hiểm của người bên cạnh.
Sau khi phiền muộn trong lòng biến mất lại dần dần chuyển thành tức giận, cho dù biết rõ thân phận của cô thì như thế nào, đã lâu như vậy, có thể cô đã làm ra một chuyện có lỗi với người này?
Vì vậy ý tứ của người này là đòi lại công bằng như vậy? Tính lại thời gian trước, cô đã sinh hai đứa con trai lanh lợi cho anh, thậm chí còn đỡ một súng cho anh, tổng cộng trước sau, dù cô không có công lao cũng có khổ lao mà.
Trong nháy mắt lớp vỏ đà điểu trong lòng từ trốn tránh chính xác biến thành tức giận lan ra ngập trời, hơn nữa từ đáy lòng một người phụ nữ nào đó không chấp nhận uất ức dù chỉ là một phút, người đàn ông chết tiệt này, tại sao khiến cô đầu hàng hoàn toàn như vậy?
Không thèm để ý đến vết thương phía sau lưng, bỗng dưng Niệm Thần ngồi dậy, sau đó xuống giường, hai ba bước đã giải quyết được vấn đề khoảng cách, sau vài giây Niệm Thần đã đứng trước mặt Hoắc Cảnh Sâm, trong giọng nói vẫn còn một chút nức nở.
Trên thực tế, thời điểm này, đợi cho đến khi cô hoàn toàn nhìn rõ nụ cười như không cười trên nét mặt của Hoắc Cảnh Sâm, trong lòng càng nhiều uất ức hơn nữa, đã đến nước này mà cô lại còn sẵn lòng làm mồi nhử, đáng chết lại trúng phép khích tướng của người đàn ông này.
“Anh biết tất cả chuyện này từ khi nào? Nhưng Hoắc Cảnh Sâm, anh cảm thấy anh lấy tư cách gì để tra hỏi tôi?”
Kìm nén tức giận trong lòng xuống một chút, trời mới biết lúc này Niệm Thần tức giận đến muốn nổ phổi rồi.
Đầu Hoắc Cảnh Sâm hơi ngước lên, trong phòng bệnh chỉ mở đèn bàn đầu giường cũng có nguyên nhân của nó, có vẻ mọi phạm vi đều hòa cùng bóng tối, ánh mắt chim ưng nhìn chuẩn xác khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ như bàn tay của Niệm Thần, đường cong nơi khóe môi kia mở ra một nụ cười như không cười là cực kỳ phóng đại tạo thành một loại độc tà ác vô cùng.
Dường như trong một khắc kia thời gian như ngừng trôi, Mộ tiểu thư xinh đẹp lại không biết xấu hổ đắm chìm trong mỹ nam kế của người đàn ông nào đó, cô nhận ra tranh luận lúc này là tuyệt đối không tốt.
Đang chuẩn bị cố hết sức xoay người cũng không tránh kịp một cỗ sức lực đặt ngang hông, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm siết chặt, Niệm Thần kêu lên một tiếng, cả người đã ngồi trên đùi của anh, hai tay vô tình vòng chắc qua cổ anh.
Ngay lập tức tạo thành tư thế cực kỳ mập mờ, khóe miệng Niệm Thần giật giật, chết tiệt, có phải lần nào cũng chỉ có một chiêu như vậy hay không?
“Tra hỏi? Em đang nói đến thân phận của em, hay là những gì em cho là bất công, hoặc giả như sự thật là em không yêu tôi?”
Hoắc Cảnh Sâm để cằm mình trên bả vai Niệm Thần, cánh tay cứng rắn vòng trên eo cô, giọng nói quyến rũ quanh quẩn bên lỗ tai của cô, trong nháy mắt cả người Niệm Thần trở nên tê dại, và cũng không thể cử động dù chỉ là một chút.
Trong mắt xẹt qua một tia do dự, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt giống như đã đưa ra quyết định quan trọng, nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo đang để trên vai mình:
“Trên thực tế, dù bất cứ vấn đề gì, anh đều nói không đúng, thân phận của tôi, lúc đó tôi không có lựa chọn nào khác, nếu muốn trách, chỉ trách anh dùng bạo lực cướp đi con trai của tôi, còn nói đến uất ức của tôi, tôi nghĩ chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua đều cho thấy là anh nợ tôi nhiều hơn so với một lời giải thích đơn giản như vậy, còn về chuyện tôi yêu anh… về chuyện này, tôi nghĩ tự anh có thể cảm nhận được.”
Tiếng Niệm Thần vừa dứt, Hoắc Cảnh Sâm thở dài một cái, sau một lúc im lặng, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm đảo lại, cơ thể Niệm Thần giống như món đồ chơi trong lòng bàn tay của anh.
Hiện giờ, tình cảnh trước mắt là tư thế mặt đối mặt, đôi mắt đen sắc bén kia mang theo ý chọc ghẹo làm cho Niệm Thần không hiểu nghĩa là gì, trên thực tế, chỉ một giây sau, khóe môi anh nở nụ cười gần như tàn nhẫn.
“Được, hai vấn đề đầu, coi như là lỗi của tôi, như vậy vấn đề cuối cùng, Mộ Niệm Thần, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi là em yêu tôi, nếu như em có thể làm được điều đó, tốt thôi, tất nhiên tôi sẽ rút lại nghi vấn của tôi.”