Trong khoảnh khắc cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen, gió đêm thổi vạt áo tung bay phần phật, kính mát to bản che hơn nửa khuôn mặt tròn, thực tế giờ phút này đôi môi mỏng trên khuôn mặt tinh tế và tao nhã của anh khẽ nhếch, không có chút biểu lộ nào.
Trong màn đêm, đôi giày da bóng loáng tựa hồ như đó là biểu tượng của sự tôn quý, nương theo tiếng cửa xe khép hờ, một đôi chân bước xuống. Trong nháy mắt khi kính mát được bỏ xuống, hơi thở rét lạnh tỏa ra từ người anh càng lúc càng nồng đậm.
Ánh trăng xinh đẹp, tỏa sáng nơi đây như ban ngày.
Không ai chú ý tình huống đang căng thẳng như dây cung đã được kéo lên?
Nhìn qua camera thấy một màn như vậy, Lục Hựu Hi ngửa đầu uống cạn chất lỏng màu hổ phách bên cạnh, chất cồn trong rượu lan tỏa các thần kinh vị giác. Ánh trăng hình như cũng mang tới ý tứ làm say lòng người, khóe môi tà ý khẽ “xì” một tiếng, tiếng nói không tự chủ mang theo một tia khàn khàn:
“Haizzz, cái người này ngoại trừ vẻ bên ngoài dễ nhìn, còn cái gì tốt, có cái gì đáng giá để yêu? Hả”
Khi đang nói chuyện, anh ta lơ đãng quét mắt qua người Niệm Thần, mà câu nói kia như nói với Niệm Thần, đúng là do anh ta không chú ý nên mới gặp phải tình huống dở khóc dở cười như vậy.
Niệm Thần nằm dưới chăn thật không thoải mái, vùng vẫy nửa ngày, chỉ một lát khí nóng đã tỏa ra toàn thân, cộng thêm cảm giác khó thở, cảm giác sự khác thường trong cơ thể ngày càng tăng lên, sử dụng cả tay lẫn chân vùng vẫy một hồi, cô mới nhô được đầu ra khỏi chỗ ngột ngạt kia.
Ánh mắt Lục Hựu Hi từ từ ngưng đọng, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt ửng hồng của Niệm Thần đều rơi vào đáy mắt anh, đang lúc tâm tình thoải mái, nói với đầu điện thoại bên kia:
“Mau, tìm cho ông đây một người phụ nữ lên giường”
Cúp điện thoại, bỏ ly rượu đỏ trên tay xuống, anh ta không để ý đến những sợi tóc đang lòa xòa trên trán, gương mặt đó dưới ánh đèn màu vàng càng thêm hoàn mỹ, chân di chuyển không tiếng động trên thảm mềm mại. Anh ta bước ba bước đã tới bên cửa sổ.
Niệm Thần không hay biết nguy hiểm đang đến gần, tác dụng của thuốc càng lúc càng mãnh liệt, Lục Phách Thiên muốn ôm cháu nội quá nên lượng thuốc kích thích cũng tăng không ít, mà khuôn mặt trẻ trung của cô gái này cộng thêm tác dụng của thuốc kia càng say đắm lòng người.
Sau một giây, Lục Hựu Hi nghiêng người về phía trước, hai tay anh ta chống đỡ phía trên Niệm Thần đang nằm trên giường, Niệm Thần càng lúc càng rơi vào cảm giác mê đắm, hai mắt cô nhắm chặt nên không phát giác nguy hiểm đang gần bên.
Mùi sữa tắm xen lẫn hơi thở nam tính xa lạ chợt thoáng qua, khiến Niệm Thần vô thức nhíu chân mày chặt hơn, thân thể thêm co rúm lại, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu kia.
“Ha..ha..”
Ánh mắt Lục Hựu Hi chăm chú nhìn gương mặt đó, quan sát tỉ mỉ, mà khuôn mặt ửng hồng vì tình dục lại mang theo một tia dẫn dắt nào đó, một giây sau, một tay anh ta đặt trên gò má của cô. Da thịt trắng nõn cùng nóng bỏng chạy dọc lòng bàn tay của anh ta, đụng đến phần cảm giác trong người anh ta.
“Ưhm…”
Khi bàn tay lạnh lẽo đặt trên người, Niệm Thần giống như được giải cứu, thoải mái rên rỉ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, cả khuôn mặt không tự giác mà đuổi theo nguồn suối lạnh buốt kia, dường như muốn chiếm lấy được nhiều, càng thêm sợ chủ nhân của đôi tay kia đột nhiên rút lại.
“Cô nói xem, nếu Hoắc Cảnh Sâm biết người phụ nữ của mình nằm dưới thân một người đàn ông khác, quần áo không chỉnh tề, bộ dáng dâm đãng như thế, thì sẽ có vẻ mặt đặc sắc như thế nào nhỉ?”
Lục Hựu Hi rõ ràng đang mang theo vẻ mặt mong đợi, lời vừa nói ra khỏi miệng mang theo ý nghiền ngẫm, một tia vui vẻ thích thú vì trả thù, mà lúc này trên mặt anh ta là tia tàn nhẫn nồng đậm.
“Không cần vội, thế này vẫn chưa phải là đặc sắc nhất.”
Anh ta vừa nói chuyện vừa dùng ngón trỏ khẽ nâng mặt cô, nhẹ nhàng nghiền nát đôi môi của cô:
“Tôi rất mong đợi đến tột cùng anh ta yêu cô nhiều bao nhiêu!”
Có yêu nhiều không? Trên thực tế, yêu nhiều thì tổn thương cũng nhiều, đến lúc đó có thể có bao nhiêu điên cuồng!
Ngọn đèn màu cam chợt lóe, trong khoảng thời gian ngắn, nụ cười trên mặt anh ta mang theo tia biến thái điên cuồng, anh ta cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm, giọng nói trong đêm lại có chút dị thường:
“Tốt nhất anh ta đủ quan tâm cô, có như vậy, thì người đau sẽ là anh ta.”
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vốn cho rằng Hoắc Cảnh Sâm nhất định là một người đàn ông vô tình vô tâm, thì ra suy nghĩ của bọn họ đều sai, bất quá thời gian bình thường anh cũng chỉ là một người bình thường, cuối cùng có một ngày cũng vì một chữ tình mà thôi.
“Niệm Thần ah, tôi mời cô cùng chứng kiến Hoắc Cảnh Sâm điên cuồng như thế nào, được không?”
Lời nói vừa dứt, cả người cô bị anh ta hoàn toàn bao phủ lên, bờ môi dán sát, đụng vào phần mềm mại kia, dưới ánh đèn màu cam, mi tâm Niệm Thần nhíu lại, rõ ràng là một loại đau đớn do hít thở không thông, trong người sót lại một đốm lửa rồi trong nháy mắt ăn mòn lý trí của cô.
Lúc nông lúc sâu, nụ hôn của anh ta một đường đi xuống, chuyên chú ở một loại thế này, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết không giống nhau, giống như là cố ý, sau khi gặm cắn xong, những dấu hôn hồng tím hiện ra.
Ánh trăng mê loạn, ánh đèn mờ ảo, xinh đẹp xen lẫn vào nhiều điểm vảy mực y hệt dấu vết mập mờ…
--- ---
Khi Hoắc Cảnh Sâm đến, chỗ cửa chính tự động mở ra từ bên trong, người từ bên trong ra đón, nói với anh chờ một lát, rồi có thể dẫn người đi. Mà trong lúc này, Hoắc Cảnh Sâm mang theo mấy người Tả Chi Hành ngồi trên sofa trong phòng khách.
Mười phút như vậy từ từ trôi qua, kiên nhẫn của Hoắc Cảnh Sâm cũng đến cực hạn, anh đứng lên, ánh mắt đảo qua người bốn phía, con mắt sắc lạnh giữa một phòng mang theo giương cung bạt kiếm:
“Các người đã không có ý định giao người ra ngoài, vậy chúng ta chỉ có tự mình động thủ rồi!”
Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế cường đại của Hoắc Cảnh Sâm tràn khắp phòng, âm thanh súng lên cò tất nhiên là đến từ người của biệt thự này, mà mấy người Hoắc Cảnh Sâm vẫn không nhúc nhích, tạo thành vòng vây cảm giác sói vào miệng cọp, một vòng người đồng loạt nâng họng súng đen hướng về vị trí mấy người Hoắc Cảnh Sâm.
Trong khoảnh khắc cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen, gió đêm thổi vạt áo tung bay phần phật, kính mát to bản che hơn nửa khuôn mặt tròn, thực tế giờ phút này đôi môi mỏng trên khuôn mặt tinh tế và tao nhã của anh khẽ nhếch, không có chút biểu lộ nào.
Trong màn đêm, đôi giày da bóng loáng tựa hồ như đó là biểu tượng của sự tôn quý, nương theo tiếng cửa xe khép hờ, một đôi chân bước xuống. Trong nháy mắt khi kính mát được bỏ xuống, hơi thở rét lạnh tỏa ra từ người anh càng lúc càng nồng đậm.
Ánh trăng xinh đẹp, tỏa sáng nơi đây như ban ngày.
Không ai chú ý tình huống đang căng thẳng như dây cung đã được kéo lên?
Nhìn qua camera thấy một màn như vậy, Lục Hựu Hi ngửa đầu uống cạn chất lỏng màu hổ phách bên cạnh, chất cồn trong rượu lan tỏa các thần kinh vị giác. Ánh trăng hình như cũng mang tới ý tứ làm say lòng người, khóe môi tà ý khẽ “xì” một tiếng, tiếng nói không tự chủ mang theo một tia khàn khàn:
“Haizzz, cái người này ngoại trừ vẻ bên ngoài dễ nhìn, còn cái gì tốt, có cái gì đáng giá để yêu? Hả”
Khi đang nói chuyện, anh ta lơ đãng quét mắt qua người Niệm Thần, mà câu nói kia như nói với Niệm Thần, đúng là do anh ta không chú ý nên mới gặp phải tình huống dở khóc dở cười như vậy.
Niệm Thần nằm dưới chăn thật không thoải mái, vùng vẫy nửa ngày, chỉ một lát khí nóng đã tỏa ra toàn thân, cộng thêm cảm giác khó thở, cảm giác sự khác thường trong cơ thể ngày càng tăng lên, sử dụng cả tay lẫn chân vùng vẫy một hồi, cô mới nhô được đầu ra khỏi chỗ ngột ngạt kia.
Ánh mắt Lục Hựu Hi từ từ ngưng đọng, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt ửng hồng của Niệm Thần đều rơi vào đáy mắt anh, đang lúc tâm tình thoải mái, nói với đầu điện thoại bên kia:
“Mau, tìm cho ông đây một người phụ nữ lên giường”
Cúp điện thoại, bỏ ly rượu đỏ trên tay xuống, anh ta không để ý đến những sợi tóc đang lòa xòa trên trán, gương mặt đó dưới ánh đèn màu vàng càng thêm hoàn mỹ, chân di chuyển không tiếng động trên thảm mềm mại. Anh ta bước ba bước đã tới bên cửa sổ.
Niệm Thần không hay biết nguy hiểm đang đến gần, tác dụng của thuốc càng lúc càng mãnh liệt, Lục Phách Thiên muốn ôm cháu nội quá nên lượng thuốc kích thích cũng tăng không ít, mà khuôn mặt trẻ trung của cô gái này cộng thêm tác dụng của thuốc kia càng say đắm lòng người.
Sau một giây, Lục Hựu Hi nghiêng người về phía trước, hai tay anh ta chống đỡ phía trên Niệm Thần đang nằm trên giường, Niệm Thần càng lúc càng rơi vào cảm giác mê đắm, hai mắt cô nhắm chặt nên không phát giác nguy hiểm đang gần bên.
Mùi sữa tắm xen lẫn hơi thở nam tính xa lạ chợt thoáng qua, khiến Niệm Thần vô thức nhíu chân mày chặt hơn, thân thể thêm co rúm lại, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu kia.
“Ha..ha..”
Ánh mắt Lục Hựu Hi chăm chú nhìn gương mặt đó, quan sát tỉ mỉ, mà khuôn mặt ửng hồng vì tình dục lại mang theo một tia dẫn dắt nào đó, một giây sau, một tay anh ta đặt trên gò má của cô. Da thịt trắng nõn cùng nóng bỏng chạy dọc lòng bàn tay của anh ta, đụng đến phần cảm giác trong người anh ta.
“Ưhm…”
Khi bàn tay lạnh lẽo đặt trên người, Niệm Thần giống như được giải cứu, thoải mái rên rỉ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, cả khuôn mặt không tự giác mà đuổi theo nguồn suối lạnh buốt kia, dường như muốn chiếm lấy được nhiều, càng thêm sợ chủ nhân của đôi tay kia đột nhiên rút lại.
“Cô nói xem, nếu Hoắc Cảnh Sâm biết người phụ nữ của mình nằm dưới thân một người đàn ông khác, quần áo không chỉnh tề, bộ dáng dâm đãng như thế, thì sẽ có vẻ mặt đặc sắc như thế nào nhỉ?”
Lục Hựu Hi rõ ràng đang mang theo vẻ mặt mong đợi, lời vừa nói ra khỏi miệng mang theo ý nghiền ngẫm, một tia vui vẻ thích thú vì trả thù, mà lúc này trên mặt anh ta là tia tàn nhẫn nồng đậm.
“Không cần vội, thế này vẫn chưa phải là đặc sắc nhất.”
Anh ta vừa nói chuyện vừa dùng ngón trỏ khẽ nâng mặt cô, nhẹ nhàng nghiền nát đôi môi của cô:
“Tôi rất mong đợi đến tột cùng anh ta yêu cô nhiều bao nhiêu!”
Có yêu nhiều không? Trên thực tế, yêu nhiều thì tổn thương cũng nhiều, đến lúc đó có thể có bao nhiêu điên cuồng!
Ngọn đèn màu cam chợt lóe, trong khoảng thời gian ngắn, nụ cười trên mặt anh ta mang theo tia biến thái điên cuồng, anh ta cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm, giọng nói trong đêm lại có chút dị thường:
“Tốt nhất anh ta đủ quan tâm cô, có như vậy, thì người đau sẽ là anh ta.”
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vốn cho rằng Hoắc Cảnh Sâm nhất định là một người đàn ông vô tình vô tâm, thì ra suy nghĩ của bọn họ đều sai, bất quá thời gian bình thường anh cũng chỉ là một người bình thường, cuối cùng có một ngày cũng vì một chữ tình mà thôi.
“Niệm Thần ah, tôi mời cô cùng chứng kiến Hoắc Cảnh Sâm điên cuồng như thế nào, được không?”
Lời nói vừa dứt, cả người cô bị anh ta hoàn toàn bao phủ lên, bờ môi dán sát, đụng vào phần mềm mại kia, dưới ánh đèn màu cam, mi tâm Niệm Thần nhíu lại, rõ ràng là một loại đau đớn do hít thở không thông, trong người sót lại một đốm lửa rồi trong nháy mắt ăn mòn lý trí của cô.
Lúc nông lúc sâu, nụ hôn của anh ta một đường đi xuống, chuyên chú ở một loại thế này, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết không giống nhau, giống như là cố ý, sau khi gặm cắn xong, những dấu hôn hồng tím hiện ra.
Ánh trăng mê loạn, ánh đèn mờ ảo, xinh đẹp xen lẫn vào nhiều điểm vảy mực y hệt dấu vết mập mờ…
--- ---
Khi Hoắc Cảnh Sâm đến, chỗ cửa chính tự động mở ra từ bên trong, người từ bên trong ra đón, nói với anh chờ một lát, rồi có thể dẫn người đi. Mà trong lúc này, Hoắc Cảnh Sâm mang theo mấy người Tả Chi Hành ngồi trên sofa trong phòng khách.
Mười phút như vậy từ từ trôi qua, kiên nhẫn của Hoắc Cảnh Sâm cũng đến cực hạn, anh đứng lên, ánh mắt đảo qua người bốn phía, con mắt sắc lạnh giữa một phòng mang theo giương cung bạt kiếm:
“Các người đã không có ý định giao người ra ngoài, vậy chúng ta chỉ có tự mình động thủ rồi!”
Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế cường đại của Hoắc Cảnh Sâm tràn khắp phòng, âm thanh súng lên cò tất nhiên là đến từ người của biệt thự này, mà mấy người Hoắc Cảnh Sâm vẫn không nhúc nhích, tạo thành vòng vây cảm giác sói vào miệng cọp, một vòng người đồng loạt nâng họng súng đen hướng về vị trí mấy người Hoắc Cảnh Sâm.