Nơi cử hành hôn lễ cũng không nghiêm cấm ký giả ra vào như những hôn lễ nhà giàu bình thường khác, mà người hiếm khi xuất hiện như Hoắc Cảnh Sâm cũng đã lên tiếng là coi trọng hôn lễ này, thậm chí tại nơi diễn ra hôn lễ cũng không giới hạn số lượng ký giả tiến vào, ở một mặt nào đó mà nói, rêu rao như vậy rất hợp lòng Mai Dĩ Thanh nhưng trực giác của bà cảm thấy có một chút gì đó không được ổn cho lắm.
Nếu chỉ vỏn vẹn một đêm mà Hoắc Cảnh Sâm có thể giết chết Hoắc thị và Mộ thị, vậy mà Hoắc Cảnh vẫn còn có thể ngoan ngoãn mà cưới Cố San San theo lời của bà, hành động như vậy tưởng chừng bình thường nhưng lại có chút gì đó không bình thường rồi, Mai Dĩ Thanh suy nghĩ tới lui nhưng thật sự không thể nào hiểu nổi.
Thật ra, tâm tư của Mai Dĩ Thanh vẫn luôn luôn đề phòng, nhưng trước mắt thì lại vớ được món hời, huống chi bà thật tâm rất yêu thương đứa con gái Cố San San này, cho nên, đối với cuộc hôn lễ này, bà không thể không nghĩ đến một chuyện kia.
Nói đến cũng thật buồn cười, người đàn bà Mai Dĩ Thanh này lại rất yêu thương đứa con gái của người phụ nữ khác trong gia đình của người khác, nhưng lại đối với đứa con trai do chính mình dứt ruột đẻ ra, thì lại có thể độc ác như thế!
Mối liên hệ thân thích này thật sự rất rối rắm, nhưng vấn đề chủ yếu vẫn là tình thân máu mủ ruột thịt vẫn không cách nào chối bỏ được, ngay cả khi biến thành hận cũng đặc biệt khắc sâu.
Quay trở lại với nơi diễn ra hôn lễ, những người nên đến thì toàn bộ đều đã đến đông đủ hết rồi, nhưng người cần đến thì lại…., thậm chí thời điểm khi cô dâu đã ngồi vào bàn trang điểm rồi, mà bóng dáng của chú rể vẫn còn lề mề chưa xuất hiện.
Cố San San lo lắng đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trên thực tế nếu đã đi đến giờ phút này rồi, ngay cả cô cũng không thể xác định được cái mà Hoắc Cảnh Sâm gọi là thâm tình trong những ngày vừa qua rốt cuộc là thật hay giả, cũng giống như tình huống trước mắt, nếu anh không xuất hiện trước những người đang có mặt ở đây, như vậy sau này cô ta không còn mặt mũi nào đối diện với những người này rồi.
Nhớ lại chính là một đêm kia, cũng đêm hôm đó, Hoắc Cảnh Sâm đã đưa ra một cam kết cho cô, nhưng sau đó, cô mới phát hiện ra thái độ lúc đó của Hoắc Cảnh Sâm, chỉ do vô tình mà cô nhìn thấy được sự xa cách nơi đáy mắt của anh.
Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn là lạnh lùng như trong quá khứ, có những thời điểm cô vẫn cho là mình và Hoắc Cảnh Sâm có thể thuận nước đẩy thuyền kết làm một đôi, lúc đó Hoắc Cảnh Sâm cũng vẫn xa lạ như bây giờ, sau đó những thay đổi liên tiếp xảy ra khiến cho suy nghĩ của cô không thể không muốn dây dưa với anh, trên thực tế, trải qua thời gian dài từ trước cho tới nay, rõ ràng là Hoắc Cảnh vẫn chưa bao giờ bố thí một cơ nào cho cô!
Ánh mắt của cô ta nhìn về trên khán đài, lúc này đôi anh em sinh đôi kia đang nói về cái gì đó, thật ra ngay cả con trai đang có mặt ở nơi này cũng được sinh ra từ người phụ nữ khác.
Ngoại trừ hai đứa bé đang ở chỗ này, cô mới nhận ra cô không nhận được gì khác từ Hoắc Cảnh Sâm, không, ngay cả hai đứa bé kia cũng không phải là cho cô, hoặc cũng chỉ là một mê trận, tung hỏa mù làm cho cô trở nên mê dại mà thôi.
Chỉ sợ đối với người mẹ đã sinh ra hai đứa bé kia mới thật sự là người quan trọng nhất mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, tự suy nghĩ cảm thấy có chút gì đó hoảng loạn, giống như cứ muốn bỏ đi cho rồi, rõ ràng Hoắc Cảnh Sâm đã gây ra một vết thương chí mạng cho bản thân cô, nhưng sao hôm nay cô lại vẫn còn dùng dằng ôm một chút hy vọng nhỏ bé cuối cùng mà nhảy vào nơi vực sâu không có cách nào quay đầu trở lại.
--- -----
Tại biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm.
Lúc Hoắc Cảnh Sâm thức dậy thì Niệm Thần vẫn còn chưa tỉnh giấc, mà khi anh quay trở lại cũng mới chỉ mất thời gian hai tiếng, lúc ấy Niệm Thần đang ngủ trên ghế salon đợi anh, sau lại không biết ngủ thiếp đi lúc nào nữa.
Nhưng lúc đó, có trời chứng giám khi anh vừa chạm vào tay chân lạnh lẽo của cô, anh mới phát hiện, đời này đau lòng một người mà có thể đau tới mức độ như vậy sao, chứng tỏ trong lòng phải yêu thương thật nhiều mới đủ để gây nên nỗi đau như thế.
Ngay một khắc kia, cũng đủ khiến anh quyết định cả đời anh sẽ nắm tay bước hết con đường với người này rồi.
Giờ phút này, anh rời giường và rời đi, bước nhẹ nhàng sợ đánh thức cô, trong lúc này vẫn còn có rất nhiều chuyện mà anh cần phải xử lý, anh muốn trong tương lai khi đã được sống chung với nhau, có thể không buồn không lo, sẽ dọn một con đường tốt đẹp nhất dành cho cô, như vậy những nguy hiểm trước mắt này, anh nhất định phải giải quyết cho tốt.
Xử lý xong tất cả, ngay khi cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, thì bóng dáng cao lớn của Hoắc Cảnh Sâm cũng biến mất tại nơi ấy, cũng trong lúc đó trên chiếc giường to lớn kia, đôi mắt của Niệm Thần mở ra rõ ràng như muốn nhìn rõ hết thảy.
Đôi tay của cô nắm chặt tấm mền đang đắp trên người, nhưng trong lòng lại dâng lên một hồi chua xót.
Vừa rồi cô cũng rất muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, về buổi hôn lễ ngày hôm nay, về tất cả mọi chuyện.
Nhưng đến giờ phút này rồi, cô mới đau lòng nhận ra, Hoắc Cảnh Sâm chỉ giải thích ít lời hiếm hoi với cô, mà cô của ngày hôm qua chỉ là quá khứ trước kia, nhưng một khi mà hôn lễ vẫn chưa hoàn toàn diễn ra, thì khi đó cô vẫn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.
Cũng bởi vì yêu, bởi vì, tương lai, cô cho rằng Hoắc Cảnh Sâm là một người xứng đáng với tình yêu của cô, cô có thể nắm tay người đó đi đến cuối cùng.
Nhưng nếu dựa vào sự tin tưởng đó của cô, cô vẫn không thể nói được lời nào chắc chắn, như vậy trong tương lai, mối quan hệ này khó có thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.
Nghĩ đến đây khiến cô không tài nào ngủ tiếp được nữa, cô cầm điều khiển tivi lên, nhấn nút mở khóa.
Trên màn hình tivi đang truyền hình trực tiếp hiện trường nơi diễn ra hôn lễ, Cố San San đang đứng ở cửa lễ đường, lúm đồng tiền lõm xuống như hoa nở.
Ba mươi phút trôi qua, Niệm Thần đứng ngay chỗ cửa sổ sát đất to lớn trong phòng, rèm cửa sổ bay phấp phới theo từng trận gió thổi, chập chờn như lá cờ no gió, mà ánh mắt của cô dõi nhìn theo chiếc lamborghini màu xanh ngọc đang rời biệt thự, càng chạy càng xa.
Cô cố gắng kiềm nén nỗi đau trong lòng, mới có thể ngăn cản đôi chân của chính mình đuổi theo bước chân người kia.
--- ------
Tại nơi diễn ra hôn lễ thế kỷ, tiếng bàn tán xôn xao đã rộ lên từ khắp nơi, Cố San San cũng chỉ biết cố gắng chịu đựng đứng yên một chỗ, trên mặt đã muốn cứng ngắc vì mãi duy trì vẻ mặt hạnh phúc với nụ cười có lúm đồng tiền xinh đẹp kia, lúc này hầu như mặc kệ là ai hỏi, thì đáp án chỉ có thể có một, cô tin tưởng anh, Hoắc Cảnh Sâm đã đồng ý như vậy, thì điều này chắc chắn sẽ là như vậy.
Nhưng đã bước đi đến giây phút này rồi, do chính cô lựa chọn con đường này, vậy cô còn có thể có tư cách gì để nói không?
--- ------
Trên ghế ngồi nơi khán đài, hai anh sinh đôi Hoắc Thần Viễn đang ngồi nhàn nhã đung đưa tới lui bắp chân của mình, mục đích chuyến đi này chính là hứng thú quan sát cuộc hôn lễ này mà thôi.
Không thể nghi ngờ gì nữa, cho dù là Hoắc Thần Viễn hay là Hoắc Tây Hàn, thì hai người bọn họ cũng đều có cùng một ý tưởng, đối với đám cưới này, đây căn bản chính là một cái bẫy, bất kể bên trong đó xảy ra như thế nào, kết quả cuối cùng chỉ có thể là thất bại, nhưng trong lòng cha bọn họ nghĩ như thế nào thì quả thật anh em họ đúng là không thể nào đoán được rồi.
“Chà, chà, nếu cha mà vẫn còn chưa đến thì em nghĩ sau này sẽ không còn ai thèm lấy dì San San nữa rồi.”
Hoắc Thần Viễn đung đưa đôi chân nhỏ xíu, hay tay chống trên thành ghế, thời điểm càn quét bốn phía thì nơi đáy mắt rõ ràng đâu còn là một dáng vẻ hồn nhiên của trẻ con nữa.
Hoắc Tây Hàn còn trực tiếp hơn, nhìn một cái cũng không thèm nhìn Hoắc Thần Viễn:
“Thôi đi, ông ấy nhất định sẽ đến, nếu như ông ấy không đến thì làm sao cái đám cưới này có thể ‘được’ phá hủy chứ?”
Hoắc Thần Viễn không nói nữa, cười cười, thời điểm nhìn về phía Cố San San thì đáy mắt lại thể hiện nhiều hơn sự thương hại.
Từ lúc hai anh em sinh đôi bàn ra tán vào vài câu xong thì không nói tiếp nữa, trong không gian yên tĩnh bỗng trong nháy mắt bùng nổ những tiếng xôn xao rồi đạt tới cao trào đỉnh điểm nhất trong ngày hôm nay, sau đó lại chính là im lặng trong một khoảng thời gian khá lâu, nơi cửa giáo đường, người đứng thẳng tắp ngược chiều ánh sáng không phải là Hoắc Cảnh Sâm thì còn ai vào đây?
Một buổi tối này vốn mang theo một loạt các hành động mạo hiểm, nhưng lúc này trên chiếc giường lớn xa hoa kia, có thân thể của đôi trẻ nào đó lại đang kết hợp chặt chẽ với nhau, mồ hôi túa ra như mưa rào, tiếng nỉ non mập mờ đem lại sức sống tỏa khắp căn phòng, như lá cờ no gió bay phấp phới, mà hô hấp của anh càng thêm dồn dập, thời điểm khi anh đạt tới khoái cảm cực đỉnh, khẽ gầm nhẹ một tiếng, anh phóng thích toàn bộ chính mình vào tận nơi sâu nhất trong thân thể của cô.
Hình như tầng giới hạn cuối cùng cũng bị phá vỡ, đối với những người khác, phương thức yêu thương nhau sẽ được thể hiện trên giường, nhưng sao khi đến lượt của cô cũng thể hiện trên giường, lại biến thành không tận lực sẽ không bỏ qua, thật ra mà nói, từ sớm cô đã xác định Hoắc Cảnh Sâm cũng có một mặt như đứa trẻ to xác, xem Niệm Thần như bảo bối cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ hận là không thể che chở cô mọi nơi mọi lúc.
Có vui mừng, có yêu sâu đậm, Niệm Thần gối vào bên trong khuỷu tay rắn chắc của Hoắc Cảnh Sâm, một tay vòng ôm ngang hông anh, một cái tay khác vuốt ve trên mặt của anh một lúc.
Khuôn mặt tinh xảo yêu nghiệt này thật giống như ma lực thu hút mọi vật khắp nơi, ngón tay của cô mềm mại, vuốt ve thân mật trên mặt anh, thật giống như không định bỏ qua cho bất cứ tế bào nào trên khuôn mặt thần thánh của anh, thậm chí khi lướt ngang qua lông mi của anh, lúc đó cô cưỡng ép anh, ra lệnh cho anh, bắt anh phải nhắm mắt lại.
Nhưng có trời mới biết, vào lúc này mà Niệm Thần lại phát huy cái tính trẻ con, khi rơi vào trong mắt của Hoắc Cảnh Sâm lại là mười phần cố ý trêu trọc anh, dù sao đối với phương diện nhạy cảm kia mà nói, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường được chưa!
Đang khi Niệm Thần khua múa ma trảo tiến quân đến hầu kết của Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt, cái nỗ lực cố gắng kiềm chế của ai đó thật giống như đã đạt tới cực điểm, thân thể anh lộn một vòng, liền đem Niệm Thần áp chế dưới thân mình, lúc này trong giọng nói khàn đục đã dày đặc mùi dục vọng:
“Mộ Niệm Thần, rốt cuộc có bao giờ em đã từng coi anh như một người đàn ông bình thường chưa?”
Đối với cái vấn đề mà anh đã từng căm hận đến tận xương tủy, có thể nói đã từ rất lâu rồi thì nó đã trôi nổi trong đầu Hoắc Cảnh Sâm, ít nhất chính anh muốn biết tại sao mỗi lần cô gái này lựa chọn trêu trọc anh, xong rồi lại cố ý không cho phép anh ăn? Hôm nay anh lại làm sao vậy nè, kìm nén ư?
Được rồi, anh thừa nhận, trong khoảng thời gian gần đây, cái tính tình kiêu ngạo coi trời bằng vung của Niệm Thần là do chính anh quá cưng chiều mới phát sinh, hơn nữa, vào lúc nào đó đó… anh thật sự vẫn rất thích nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Niệm Thần…
Nhưng tình huống trước mắt chủ yếu vẫn nên suy tính đến vấn đề phúc lợi của anh đã, anh cho rằng yêu thương phụ nữ cũng nên tuân theo nguyên tắc, ít nhất trước mắt anh ăn chưa đã ghiền, lại thêm người kia giả ngu lựa chọn trêu trọc vào anh, rồi lại không cho anh ăn nữa, như vậy tuyệt đối phải xử dụng quy tắc “giang hồ” để xứ lý thôi.
Cho nên, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy đây là thời điểm hoàn hảo để chỉnh chỉnh sửa sửa cái tính khí nham nhở của người khác rồi!
Có những thời điểm có thể nói phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu, đó là bởi vì trước khi mỗ nam tiến hành bước kia, mỗ nữ nào đó cũng đã biết trước mình sắp phải đối mặt với cái gì rồi, vừa rồi rất vừa vặn là hai lần dày vò thôi cũng đủ khiến xương cốt toàn thân của cô đau nhức, có lẽ đến ngày mai còn chưa bước chân xuống giường được, nếu thật sự cứ để mặc Hoắc Cảnh Sâm làm đúng như những gì anh vừa nói, như vậy khác nào không muốn cô còn sống đến ngày mai nữa sao hả trời?
Vì vậy, một giây kế tiếp, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn chưa có làm ra hành động gì tiếp, khóe miệng Niệm Thần cong lên, mắt chớp chớp với anh, sau đó đôi mắt nhẹ nhàng đặt lên một tầng hơi nước chực chờ trào ra, ngay cả giọng nói cũng dính vào một tầng nức nở:
“Hoắc Cảnh Sâm, em đau….”
Rõ ràng cũng chỉ là một màn giả vờ uất ức, thậm chí ngay khi tiếng nói của cô vừa dứt, Hoắc Cảnh Sâm liền hốt hoảng, ngay lập tức nhảy xuống giường, cũng không thèm quan tâm đến một ít lửa tình vẫn còn đang lởn vởn trong người mình, cuống cuồng muốn ôm Niệm Thần đến bệnh viện.
Cho nên mới nói, trong tình yêu thì chỉ số thông minh của đàn ông dù có cao đến đâu thì cũng tự động trả về số không, còn không phải sao, nếu như Hoắc Cảnh Sâm còn đủ lý trí, chịu đem chỉ số thông minh ra sử dụng ở trên người phụ nữ này, lúc này nhất định sẽ nhìn ra uẩn khúc được che giấu nơi đáy mắt đầy hơi nước của người kia, nó đang dần dần hình thành một âm mưu nho nhỏ.
Cánh tay của cô né tránh sự ôm ấp của Hoắc Cảnh Sâm, một giây kế tiếp, đang lúc Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn chưa có phản ứng lại, cô liền nhanh chóng kéo một bên chăn bao bọc kín mít toàn bộ cơ thể của mình, đầu nghiêng qua một bên khác, không nhìn Hoắc Cảnh Sâm lấy một cái.
“Ngủ, nếu anh còn động tay động chân với em nữa thì ngày mai em sẽ cho anh đi ngủ ở thư phòng!”
“……….”
Sau một hồi sững sờ, Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn câm nín, xem đi, cô gái bé nhỏ này chính là được cưng chiều quá nên sinh ra kiêu ngạo rồi, cũng rất biết lên mặt hếch mũi! Buổi tối ngày mai tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế này đâu!
--- ------
Đêm trước ngày cử hành hôn lễ, dù cho mấy ngày trước đã từng xảy ra một cuộc thay máu nhưng báo chí đưa tin hôn lễ vẫn được diễn ra đúng ngày giờ, trong khoảng thời ngắn, một khi hôn lễ thế kỷ này diễn ra cũng đủ khiến không biết bao nhiêu cô gái thèm muốn đến đỏ mắt.
Chỉ trong thời gian hai ngày vừa qua, tại thành phố A nổi lên một cuộc biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc đó, hai tập đoàn lớn, chỉ trong một đêm thôi thì cả Hoắc thị và Mộ thị đều tuyên bố phá sản, trong khoảnh khắc đó tất cả lòng người đều đồng loạt bàng hoàng không thôi, ánh mắt người xem đều không khỏi lần nữa tập trung vào diễn biến của hôn lễ này.
Mộ thị đã đóng cửa, thậm chí ngay cả Hoắc thị cũng đang điên loạn, như vậy thì sao hôm nay Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn muốn kết hôn với Cố San San?
Thời điểm khi cha của Cố San San vẫn còn ngồi trên chức thị trưởng thành phố A, nếu khi đó Hoắc Cảnh Sâm kết hôn với Cố San San, dù là mấy phần thật lòng đi nữa, thì mọi người có thể nói chuyện đó là hôn nhân môn đăng hộ đối.
Nhưng bây giờ thì sao, bởi vì lúc trước cha của Cố San San bị dính vào vụ án tham ô, nên lúc đó có thể bảo vệ được tính mạng đã tính là không tồi rồi, nay chiếc ghế thị trưởng cũng đã sớm bị người khác thay thế ngồi vào rồi, như vậy thì Hoắc Cảnh Sâm sẽ có lợi ích gì nếu cưới Cố San San?
Mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ vẫn được tiến hành trong tình trạng khí thế bừng bừng, lúc đó, tất cả mọi nơi đều được trang hoàng hoàn mỹ, trang sức hoàn toàn dùng loại cực kỳ đắt tiền, cũng nhìn ra được người thiết kế cũng phải bỏ hết cả tiền vốn vào đó.
Vậy mà khi Cố San San đi thử áo cưới cùng với Mai Dĩ Thanh, rồi sau đó còn muốn đi chuẩn bị một số thứ nữa, thì lại gặp rắc rối với đám ký giả, có người cảm thấy Cố San San đang bị “thất sủng”, đơn giản là dùng thủ đoạn nào đó bức bách Hoắc Cảnh Sâm không thể không cử hành hôn lễ này.
Mặt khác, có người lại cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm là thật lòng thật dạ yêu sâu sắc Cố San San, nên chuyện hôn lễ phải diễn ra là điều hoàn toàn hiển nhiên, bởi vì hiện nay ai ai cũng biết, Hoắc Cảnh Sâm đã giao hai đứa con trai song sinh cho Cố San San nuôi dưỡng, thậm chí, có vài người còn nhìn thấy Cố San San dẫn hai đứa bé đi dạo trên đường nữa.
Chỉ trong nháy mắt, cuộc sống của Cố San San cơ hồ trở thành tiêu điểm, mỗi lần cô ta ra ngoài đều có ký giả cản đường, chỉ thiếu điều chưa nhúng tay đào bới gia cảnh lúc trước của nhà cô mà thôi.
Nhưng mà dù cho bất kỳ thời điểm nào khi tiếp xúc với ký giả, cho dù gặp câu hỏi khó chịu nào đi chăng nữa, Cố San San đều trưng ra nụ cười thần thần bí bí để đối phó, càng làm cho người ta to gan suy đoán không phải hai người này chuẩn bị kết hôn sao, vậy rốt cuộc họ đang diễn cái trò gì thế này?
Chẳng qua là có việc xảy ra ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Cố San San cũng dùng thái độ nửa che nửa khép đối với cái đề tài nóng bỏng này, nhưng ngay lúc mờ ám này thì Hoắc Cảnh Sâm cũng đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.
Lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm mặc âu phục được cắt may thủ công tại Ý, ánh đèn flash chiếu vào con người đẹp như thần tiên, vậy là hôm nay Hoắc Cảnh Sâm chính thức trở thành nhân vật tôn quý nhất thành phố A, trong đêm nay anh xuất hiện trước mắt mọi người với thân phận mới: chủ tịch tập đoàn Lạc.
Trên thực tế, vốn là thời điểm Hoắc thị và Mộ thị tuyên bố phá sản, nhưng vào cái ngày Mộ thị và Hoắc thị bị đem ra bán đấu giá, lúc đó cả hai tập đoàn này đều bị mua với giá cao bởi cùng một người, vì vậy trong một đêm liền xuất hiện tập đoàn Lạc thị như hiện tại.
Lạc thị, Hoắc Cảnh Sâm lấy tên gọi của ông nội để đặt tên cho tập đoàn mới, chỉ bởi vì anh đã từng hứa sẽ trả lại một cái còn tốt hơn Hoắc thị cho ông!
Lúc đó, chiếc xe Lamborghini màu xanh ngọc của Hoắc Cảnh Sâm đang dừng bánh trước văn phòng Lạc thị, cả đám ký giả cứ như nhận được tín hiệu nào đó, đồng loạt xông lên phía trước.
Dĩ nhiên, hiện nay công ty này đã được thành lập dựa trên nền móng như thế, như vậy thành công trong tương lai dĩ nhiên cũng rất đáng giá để phỏng vấn, đương nhiên bọn họ đều tiến hành phỏng vấn đề phương diện này, nhưng trong đám người này, không biết là ai đã dẫn đầu đề cập đến chuyện hôn lễ diễn ra vào ngày mai, trong nháy mắt, cục diện liền trở nên không thể kiểm soát được nữa.
Trong tích tắc, mọi người ùn ùn hỏi tới tấp về hôn lễ ngày mai.
Từ khi mới bắt đầu tiếp nhận phỏng vấn, Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ thái độ im lặng, cả người bình tĩnh, nét mặt cũng chưa từng thay đổi, nhưng ngược lại lúc này, thời điểm mà mọi người đang cho rằng anh cũng sẽ im lặng không trả lời, bảo vệ bên người của anh bắt đầu di tản đám ký giả cuồng kia, mà chính vào lúc này giọng nói của anh lại vang lên:
“Ngày mai, hôn lễ vẫn diễn ra theo kế hoạch”
Nói tới tập đoàn Lạc, không bằng nói trắng ra tạo dựng trên nền móng cũ là Hoắc thị, chỉ khác là lấy tên tuổi của Hoắc Lạc thôi.
Nhưng trên thực tế, ngay từ khi tập đoàn này chào sân trước mặt mọi người, cũng đủ khiến cho người ta thất kinh hồn vía chỉ trong nháy mắt.
Đầu tiên là trong vòng một ngày đồng thời thu mua cả hai tập đoàn lớn Hoắc thị và Mộ thị, mà hai công ty kia đầu tư một khoản tiền kếch xù để đầu tư vào một dự án nhưng vì phá sản nên phải từ bỏ, thì ngày hôm sau dự án đó đã bị tập đoàn Lạc đều nuốt hết vào.
Dĩ nhiên, nhưng những thứ này cũng không phải tin tức nóng trong những ngày vừa qua, trên thực tế, về tập đoàn Lạc, còn có những chuyện tình lâm li để cho xã hội bàn ra tán vào lắm.
Tỷ như, tập đoàn mới vừa thành lập ở thành phố A, nhưng tổng giám đốc lại là Hoắc Cảnh Sâm!
Lần này Hoắc Cảnh Sâm trở về mang theo một lực lượng không gì có thể chống đỡ nổi, trong lúc đó chỉ là có nội tình sâu xa thôi, còn có người nghe được tin tức nói tình thế hiện giờ là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, tự hỏi Hoắc Cảnh Sâm còn có thể cưới Cố San San hay không?
Nhưng đây đều là câu hỏi: tự hỏi tự trả lời, nhưng khi nghe được chính miệng Hoắc Cảnh Sâm khẳng định, đến lúc này mới bình tĩnh xem đó như là một lời tuyên bố.
--- -----
Trong một nhà hàng.
Hoắc Cảnh Sâm gần như là bận rộn đến hơn mười giờ mới xuất hiện trước mặt Cố San San, mà ngày mai là ngày cử hành hôn lễ, nhưng lúc này hai người này gặp nhau lại cứ như hai người xa lạ.
Trên thực tế, đúng là thật đáng buồn, bản thân hai người họ cũng đúng là hai người xa lạ.
Hôm nay Cố San San cũng không dễ dàng lắm mới có thể tránh thoát khỏi tầm mắt của hai anh em nhà kia, một mình đơn độc ra ngoài hẹn ăn cơm chung với Hoắc Cảnh Sâm, cô có nghe nói đến tập đoàn Lạc, lúc đó, theo như ý nghĩ của cô, trong thời gian này Hoắc Cảnh Sâm phải bôn ba rất nhiều chuyện, coi như đó là lời giải thích cho việc anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô, cũng có thể anh vội vàng xử lý chuyện của công ty, nhưng ít nhất lúc này không phải người đàn ông đó đang ngồi trước mặt cô sao?
Trên bàn, tất cả các món ăn đều dựa theo sở thích của Hoắc Cảnh Sâm, đại khái có thể nghĩ ra ý nghĩa chuyến đi này của Cố San San, thật ra Hoắc Cảnh Sâm cũng không cần vội vàng mở lời, cho dù Cố San San nói chuyện câu được câu mất, hay cô ta có cố gắng thay đổi đề tài để bắt chuyện thì cũng luôn bị vẻ mặt mệt mỏi của anh đánh cho tan nát.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng không thể nhịn được nữa, lúc này khéo léo hướng vào đề tài quan trọng nhất.
“Cảnh Sâm, ngày mai hôn lễ của chúng ta, anh………”
Hoắc Cảnh Sâm nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng đỏ thẩm trong ly rượu, rồi sau đó khẽ nhấp một ngụm, khóe môi cười như không cười, thời điểm đôi mắt của anh nhìn về phía Cố San San rõ ràng mang theo một ánh mắt đầu độc người ta:
“San San, em đang lo lắng về cái gì vậy? Hả?”
Khiếp sợ với bộ dáng lạnh nhạt của anh, ngược lại ngay lập tức khiến Cố San San bị đánh cho tan thành từng mảnh nhỏ, thật ra, sau khi khiếp sợ đi qua, Cố San San rõ ràng đã trở nên dáng vẻ khó chịu, đôi mắt khẽ rũ xuống, đôi môi nhấp nháy nhưng cũng không nói tiếp theo được gì.
Hoắc Cảnh Sâm để xuống ly rượu, toàn bộ những biểu hiện nãy giờ của Cố San San đều được thu hết vào đôi mắt của anh:
“Em chỉ cần an an ổn ổn, ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai tại nơi đó hôn lễ không thể diễn ra như kế hoạch đã định sao? Hay là nói những ngày vừa qua em đã gây ra chuyện không tốt gì phải không?”
Tiếng nói của anh vừa ngừng, đáy mắt Cố San San xuất hiện một tia kinh ngạc, tất cả đều rơi vào đáy mắt của anh, nhưng chỉ một giây sau, anh đứng lên, ngỏn trỏ hơi kéo cằm của Cố San San, mà gương mặt của cô vốn đã trắng bệch do bị bệnh từ lần trước, nay lại càng thêm trắng nhợt nhạt.
Anh tiến lại khoảng giữa hai người, hơi thở của anh càng thêm mạnh mẽ, nụ cười như có như không, rõ ràng là biểu hiện che giấu:
“Cố San San, em mệt sao?”
--- ------
Đã qua giờ tan sở như mọi ngày, nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn chưa quay trở về, lúc này gọi điện thoại cũng bị trực tiếp khóa máy, đoán chừng có phải tối nay anh có một cuộc xã giao bất ngờ mà không thể từ chối hay không, nên mới không gọi điện thoại cho cô.
Một lúc sau, Niệm Thần cũng không thèm coi đó là việc quan trọng nữa.
Chỉ là ngay khi cô cực kỳ buồn chán, đợi cho đến khi cô mở tivi lên, thấy một màn đầy rẫy tin tức về chuyện tình kia, ngay lập tức cô có cảm giác hoa mắt muốn ngất, làm sao mà cô lại quên cho được ngày mai chính là ngày diễn ra hôn lễ của Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San?
Cô có dự cảm đúng ngay lúc hôn lễ đang diễn ra chắc chắn sẽ không được suông sẻ, thậm chí cho dù biểu hiện bên ngoài có yên ổn thì không biết bên dưới đó cất giấu bao nhiêu gió tanh mưa máu như thế nào nữa, đó cũng không phải là chuyện cô có thể can dự vào!
Nhưng trên thực tế, mặc kệ Niệm Thần cảm thấy suy tính ở bất kỳ phương diện nào, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy người đàn ông của mình sắp sửa nắm tay người con gái, cùng đi về phía lễ đường, cô cũng cảm thấy ghen ghét, dù cho đó chỉ là gặp dịp thì chơi.
Hơn nữa, chủ yếu nhất là đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm tiến vào lễ đường nhưng lại nắm tay Cố San San?
Cô càng nghĩ lại càng thêm tức giận, lúc đó, đã là lúc gần nửa đêm rồi, Niệm Thần gọi vào máy của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng mã số đó lại vĩnh viễn trong tình trạng “ngoài vùng phủ sóng”.
Dần dà Niệm Thần quyết định ngồi trên sofa bên ngoài phòng khách, mang ra một đống lớn đồ ăn vặt yêu thích của cô, vừa ăn vừa xem phim thần tượng cẩu huyết, một lần lại một lần ngồi chờ Hoắc Cảnh Sâm trở về, cô muốn khởi binh vấn tội!
Đây là lần đầu tiên bước vào giáo đường, nhưng lại trao cơ hội này cho người phụ nữ khác, bây giờ cái tội danh này thật sự quá lớn rồi!
--- -----
Sáng sớm ngày thứ hai, cuối cùng buổi hôn lễ thế kỷ này cũng kéo màn.
Để có được buổi lễ kết hôn hào hoa này thật là tốn không ít vốn liếng của Mai Dĩ Thanh, mỗi một nơi đều được trang hoàng cơ hồ là tinh xảo nhất, có thể thấy được chỗ này được dụng tâm đến dường nào, trang trí chi tiết khắp mọi nơi đều có sự suy tính hoàn hảo.
Đối với cái buổi hôn lễ này, đại khái mong đợi nhất chính là cuối cùng có thể sống cùng nhau hay không, đối với tình sử của Hoắc Cảnh Sâm cũng không câu nệ, vậy người phụ nữ này có thể ở chỗ này lấy được cam kết trọn đời của anh hay không?
Cũng rất dễ dàng nhận ra, phần lớn giới truyền thông đều coi trọng, không phải sao?
Trên quảng trường nối liền lối đi vào giáo đường, đập vào mắt là những cánh hoa màu trắng xinh đẹp, đồng thời dưới lòng bàn chân cũng là một tấm thảm mềm mại, nhưng cũng không thể phủ nhận mức độ xa hoa quá mức, vấn đề đặt ra là những cánh hoa phủ đầy trên mặt đất này chính là những thứ mà hôn lễ của gia đình bình thường không dám mơ tưởng đến.
Mà đối với những vị khách được mời đến tham dự tiệc mừng đám cưới, tùy tiện túm lại một người thôi cũng là vị gia đình giàu có, chỉ riêng với những người bảo vệ dày đặc thôi thì có thể nói ngay từ khi bắt đầu thì đám cưới này không thể nào diễn ra tốt đẹp mà không gặp sóng gió gì.