Từ lúc hai anh em sinh đôi bàn ra tán vào vài câu thì không nói nữa, trong không gian yên tĩnh bỗng trong nháy mắt bùng nổ những tiếng xôn xao rồi đạt tới cao trào đỉnh điểm nhất trong ngày hôm nay, sau đó lại chính là sự im lặng kéo dài trong một khoảng thời gian khá lâu, nơi cửa giáo đường, người đứng thẳng tắp ngược chiều ánh sáng không phải là Hoắc Cảnh Sâm thì còn ai vào đây?
Một ít vòng sáng từ sau lưng bao phủ hết con người anh, những cùng vì đứng trong một góc độ như thế, nên lại một lần nữa khiến cho người khác không tài nào nhìn ra được thái độ của anh, trong nháy mắt, Cố San San coi như thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Cảnh Sâm đứng ngay lối vào giáo đường, thời điểm anh quét mắt nhìn bốn phía, khóe môi của anh rõ ràng vẽ lên nụ cười như có như không, trong nháy mắt, khi mà ánh mắt kia rơi xuống trên người Mai Dĩ Thanh, một trận giễu cợt tràn ra trong đáy mắt không có ý gì gọi là muốn che dấu, khóe môi anh lại càng sâu hơn, rồi những ý kia nơi đáy mắt lại nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa.
Hai anh em nhà Hoắc Thần Viễn xoay người lại, liếc nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, sau đó lại quay qua bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi với nhau dù chỉ trong vòng vài giây thôi cũng đủ cả hai biết suy nghĩ trong lòng người kia.
Thật ra, Hoắc Cảnh Sâm mỉm cười nhưng phần lớn bị ánh sáng phía sau ít nhiều che khuất, mà phần ẩn giấu kia cũng đủ làm cho người ta không rét mà run rồi, tại thời điểm này bọn họ đều có chung một ý nghĩ: liệu cái đám cưới này có khi nào bị đẩy xuống vực sâu không lối thoát hay không?
Ngay khi tiếng nhạc du dương của khúc quân hành hôn lễ vang lên, bước chân của Hoắc Cảnh Sâm mở ra, sải bước đi, lúc này cũng coi như là đưa lối cho trái tim của mọi người đang có mặt trong giáo đường này, trong nháy mắt trên khán đài cũng nhường bước cho ca khúc thiêng liêng kia, ánh mắt mọi người theo dõi chằm chằm từng bước đi của Hoắc Cảnh Sâm, thật giống như trước đây chưa từng nhìn thấy chú rể vậy.
Từ trên người của người này rõ ràng không có một chút xíu nào dáng vẻ của người đang gặp chuyện vui mừng, nhưng ngược lại vẫn chỉ có một nụ cười kia, mặc dù thỏa mãn nhưng vẫn đủ làm cho những người đang nhìn anh ngay lập tức bị đánh vào hầm băng.
Một bước, hai bước, Cố San San cố gắng kiểm soát cảm xúc bối rối nơi đáy lòng mình, nhưng nếu như chỉ một giây vừa rồi mà Hoắc Cảnh Sâm không đi tới đây, cô chắc chắn mình sẽ bỏ qua hết mọi lễ nghĩa để chạy đến bên anh, nhưng thật may mắn là không xảy ra điều đó.
Trên người của anh vẫn là bộ vest đơn giản được cắt may thủ công của Italy, màu đen đơn giản kia khoác trên người của anh cũng không làm giảm đi khí thế mạnh mẽ của anh, thậm chí còn làm lộ ra một cỗ vương giả làm cho người ta không thể rời mắt được, tuy rằng phía sau hết thảy vẫn là sự lạnh lùng, trên thực tế, nếu nói đến nhiều khía cạnh khác mà nói, dưới mỗi bước chân của Hoắc Cảnh Sâm dù chỉ là một bước thôi cũng đủ bắt tim của một người rồi.
Thời điểm đôi giày da màu đen dừng lại trước mặt Mục sư, ánh mắt của anh nhìn cố định trên mặt của Cố San San, khuôn mặt cười như không cười ngay lập tức bị phóng đại đến mức khó chấp nhận, mà dáng vẻ của anh khi dắt tay của Cố San San đúng là không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng xét trên hiệu quả về thị giác của người xem thì một đôi như vậy lại là một tổ hợp đáng để xem, mặc dù lúc này Cố San San có thể nói là trong dáng vẻ hoàn mỹ nhất, nhưng đó vẫn không đủ để biến cô ta trở thành người tuyệt phối cùng với Hoắc Cảnh Sâm.
Nên nói như thế nào đây, Hoắc Cảnh Sâm là một người đàn ông sáng giá như vậy, nhất là con mắt mê hoặc người ta, đây rõ ràng là một hấp dẫn chết người, chính bản thân của anh thôi cũng đã phát sáng mười phần rồi, mà Cố San San thì sao, mặc dù có lộng lẫy đi nữa, thì ánh sáng vốn nhỏ bé mỏng mang cũng luôn dễ dàng bị che khuất dưới bề ngoài của Hoắc Cảnh Sâm.
Muốn cùng sánh vai đứng chung một chỗ với người đàn ông thâm sâu như Hoắc Cảnh Sâm, cho dù là ai cũng đều biết, người phụ nữ kia, phải hoàn toàn tự tin, mười phần quý phái, thậm chí còn phải đủ “yêu nghiệt”!
Mọi chuyện đã đi đến một bước này, chắc chắn sẽ giống như chuyện vẫn thường xảy ra, tiếp theo nữa chính là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, tự đáy lòng của Mai Dĩ Thanh coi như là có thể buông lỏng được rồi, ít nhất thì Hoắc Cảnh Sâm cũng đã tới, chỉ cần anh tới, cộng thêm những gì bà ta đã tốn công mất sức để chuẩn bị cho đám cưới này, nên chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
Ngay lập tức Mục sư lên tiếng bắt đầu, trong túi của Hoắc Cảnh Sâm, điện thoại di động rung rung, thời điểm này mà anh cũng chẳng thèm coi ai ra gì, cư nhiên đọc tin nhắn, một số hình ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại, Niệm Thần bị người ta cột vào trên ghế, dáng vẻ xem chừng đã bị ngất, mà kèm trên người cô chính là một số bom hẹn giờ, số lượng đủ để phá hủy hoàn toàn một căn biệt thự.
Bên dưới những tấm hình đó, chính là nội dung mà Mai Dĩ Thanh muốn nhắn nhủ đến anh, muốn Mộ Niệm Thần an toàn, chỉ có thể hoàn thành các nghi lễ trong đám cưới này.
Hoắc Cảnh Sâm bỏ điện thoại di động trở lại trong túi, khi quay đầu lại nhìn về phía khán đài, nơi mà Mai Dĩ Thanh đang ngồi, đôi mắt sắc bén như thanh kiếm lợi hại trước nay chưa từng có, đầy ý khinh thường, cùng với một trận ánh mắt khát máu đến vô cùng.
Ngay lập tức Mai Dĩ Thanh chợt thấy sững sờ, giọng nói của Mục sư vẫn cứ vang vọng khắp trong thánh đường.
“Cố San San tiểu thư, con có bằng lòng gả làm vợ cho Hoắc Cảnh Sâm tiên sinh không? Trở thành người bầu bạn cả đời của anh ấy, trung thành với anh ấy, dù cho khó nghèo hay giàu sang, sinh lão bệnh tử, không xa không rời, cả đời luôn ở bên nhau không?”
Bàn tay của cô rõ ràng đang nằm trong bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng lại truyền tới một dòng khí lạnh thấu xương, nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt đó, mặc dù biết là sắp phải đối mặt với vực sâu vạn trượng, cô vẫn kiên định chọn lựa tin tưởng như cũ, nhưng cũng chua xót không có can đảm liếc mắt nhìn lên Hoắc Cảnh Sâm.
“Con nguyện ý”
Giọng nói của cô chắc chắc, chỉ cần là người đàn ông này thôi, cô đều bằng lòng, không xa không rời, nhưng mà, cô lại không thể xác định rằng người đàn ông này cũng có thể như vậy hay không?
“Hoắc Cảnh Sâm tiên sinh, con có bằng lòng cưới Cố San San tiểu thư trở thành người vợ chính thức của mình không? Trở thành người bầu bạn cả đời với cô ấy, trung thành đối với cô ấy, dù cho là nghèo hèn hay giàu sang, sinh lão bệnh tử, không xa không rời, cả đời luôn ở bên cạnh nhau không?”
Mục sư vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, chờ đợi câu trả lời của anh.
Chỉ biết sự chờ đợi này lại lâu hơn dự kiến, Hoắc Cảnh Sâm chỉ cười không nói, nắm chặt lấy tay của Cố San San, thật giống như chỉ muốn lập tức đẩy xa khoảng cách với cô, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại chung một chỗ, hình như ngay lúc này đây chỉ ba chữ đơn giản thôi cũng đã thành công trở nên nặng nề và xa xỉ, vậy mà anh cũng không thèm bố thí.
Một lần nữa đám người bên dưới lại xôn xao, một loạt những bàn tán sau lưng lại được khơi mào và họ đang âm thầm suy đoán này nọ kia, trên thực tế, ngay từ lúc nãy trên khán đài đã có những lời đàm tiếu khó nghe rồi, đây là một tổn thương sâu sắc đối với một người con gái.
Cố San San gần như van xin nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, nhiệt độ trong lòng bàn tay bị lây dính của trên người Hoắc Cảnh Sâm nêm cũng trở nên lạnh lẽo, một hơi thở lạnh buốt vuốt qua sau lưng của cô, lúc này trong lòng cô đổ từng trận mồ hôi lạnh thấu tâm can, cô mới phát hiện, ngay lúc này đây thì người đàn ông này mới chân chính đem tổn thương đau đớn nhất cho cô.
Mai Dĩ Thanh gần như sắp kiềm chế không được nữa rồi, đôi bàn tay của bà ta nắm chặt tạo thành hai quả đấm, cũng đã tiết lộ rõ ràng là lúc này đáy lòng của bà đang trở nên hoảng hốt, rốt cuộc là chiêu bài cuối cùng bà vẫn không thể thành công uy hiếp được Hoắc Cảnh Sâm hay sao?
Môi mỏng khẽ động, ngay lúc anh rõ ràng muốn nói ra cái gì đó, thì cánh cửa của giáo đường đang đóng chặt phía sau lưng bỗng bị đẩy ra, và khi cửa đã được mở, một bóng người đứng yên nơi phía ngược chiều ánh sáng, đây rõ ràng là người trong hình đã bị Mai Dĩ Thanh bắt cóc: Mộ Niệm Thần.
Nơi cử hành hôn lễ cũng không nghiêm cấm ký giả ra vào như những hôn lễ nhà giàu bình thường khác, mà người hiếm khi xuất hiện như Hoắc Cảnh Sâm cũng đã lên tiếng là coi trọng hôn lễ này, thậm chí tại nơi diễn ra hôn lễ cũng không giới hạn số lượng ký giả tiến vào, ở một mặt nào đó mà nói, rêu rao như vậy rất hợp lòng Mai Dĩ Thanh nhưng trực giác của bà cảm thấy có một chút gì đó không được ổn cho lắm.
Nếu chỉ vỏn vẹn một đêm mà Hoắc Cảnh Sâm có thể giết chết Hoắc thị và Mộ thị, vậy mà Hoắc Cảnh vẫn còn có thể ngoan ngoãn mà cưới Cố San San theo lời của bà, hành động như vậy tưởng chừng bình thường nhưng lại có chút gì đó không bình thường rồi, Mai Dĩ Thanh suy nghĩ tới lui nhưng thật sự không thể nào hiểu nổi.
Thật ra, tâm tư của Mai Dĩ Thanh vẫn luôn luôn đề phòng, nhưng trước mắt thì lại vớ được món hời, huống chi bà thật tâm rất yêu thương đứa con gái Cố San San này, cho nên, đối với cuộc hôn lễ này, bà không thể không nghĩ đến một chuyện kia.
Nói đến cũng thật buồn cười, người đàn bà Mai Dĩ Thanh này lại rất yêu thương đứa con gái của người phụ nữ khác trong gia đình của người khác, nhưng lại đối với đứa con trai do chính mình dứt ruột đẻ ra, thì lại có thể độc ác như thế!
Mối liên hệ thân thích này thật sự rất rối rắm, nhưng vấn đề chủ yếu vẫn là tình thân máu mủ ruột thịt vẫn không cách nào chối bỏ được, ngay cả khi biến thành hận cũng đặc biệt khắc sâu.
Quay trở lại với nơi diễn ra hôn lễ, những người nên đến thì toàn bộ đều đã đến đông đủ hết rồi, nhưng người cần đến thì lại…., thậm chí thời điểm khi cô dâu đã ngồi vào bàn trang điểm rồi, mà bóng dáng của chú rể vẫn còn lề mề chưa xuất hiện.
Cố San San lo lắng đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trên thực tế nếu đã đi đến giờ phút này rồi, ngay cả cô cũng không thể xác định được cái mà Hoắc Cảnh Sâm gọi là thâm tình trong những ngày vừa qua rốt cuộc là thật hay giả, cũng giống như tình huống trước mắt, nếu anh không xuất hiện trước những người đang có mặt ở đây, như vậy sau này cô ta không còn mặt mũi nào đối diện với những người này rồi.
Nhớ lại chính là một đêm kia, cũng đêm hôm đó, Hoắc Cảnh Sâm đã đưa ra một cam kết cho cô, nhưng sau đó, cô mới phát hiện ra thái độ lúc đó của Hoắc Cảnh Sâm, chỉ do vô tình mà cô nhìn thấy được sự xa cách nơi đáy mắt của anh.
Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn là lạnh lùng như trong quá khứ, có những thời điểm cô vẫn cho là mình và Hoắc Cảnh Sâm có thể thuận nước đẩy thuyền kết làm một đôi, lúc đó Hoắc Cảnh Sâm cũng vẫn xa lạ như bây giờ, sau đó những thay đổi liên tiếp xảy ra khiến cho suy nghĩ của cô không thể không muốn dây dưa với anh, trên thực tế, trải qua thời gian dài từ trước cho tới nay, rõ ràng là Hoắc Cảnh vẫn chưa bao giờ bố thí một cơ nào cho cô!
Ánh mắt của cô ta nhìn về trên khán đài, lúc này đôi anh em sinh đôi kia đang nói về cái gì đó, thật ra ngay cả con trai đang có mặt ở nơi này cũng được sinh ra từ người phụ nữ khác.
Ngoại trừ hai đứa bé đang ở chỗ này, cô mới nhận ra cô không nhận được gì khác từ Hoắc Cảnh Sâm, không, ngay cả hai đứa bé kia cũng không phải là cho cô, hoặc cũng chỉ là một mê trận, tung hỏa mù làm cho cô trở nên mê dại mà thôi.
Chỉ sợ đối với người mẹ đã sinh ra hai đứa bé kia mới thật sự là người quan trọng nhất mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, tự suy nghĩ cảm thấy có chút gì đó hoảng loạn, giống như cứ muốn bỏ đi cho rồi, rõ ràng Hoắc Cảnh Sâm đã gây ra một vết thương chí mạng cho bản thân cô, nhưng sao hôm nay cô lại vẫn còn dùng dằng ôm một chút hy vọng nhỏ bé cuối cùng mà nhảy vào nơi vực sâu không có cách nào quay đầu trở lại.
--- -----
Tại biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm.
Lúc Hoắc Cảnh Sâm thức dậy thì Niệm Thần vẫn còn chưa tỉnh giấc, mà khi anh quay trở lại cũng mới chỉ mất thời gian hai tiếng, lúc ấy Niệm Thần đang ngủ trên ghế salon đợi anh, sau lại không biết ngủ thiếp đi lúc nào nữa.
Nhưng lúc đó, có trời chứng giám khi anh vừa chạm vào tay chân lạnh lẽo của cô, anh mới phát hiện, đời này đau lòng một người mà có thể đau tới mức độ như vậy sao, chứng tỏ trong lòng phải yêu thương thật nhiều mới đủ để gây nên nỗi đau như thế.
Ngay một khắc kia, cũng đủ khiến anh quyết định cả đời anh sẽ nắm tay bước hết con đường với người này rồi.
Giờ phút này, anh rời giường và rời đi, bước nhẹ nhàng sợ đánh thức cô, trong lúc này vẫn còn có rất nhiều chuyện mà anh cần phải xử lý, anh muốn trong tương lai khi đã được sống chung với nhau, có thể không buồn không lo, sẽ dọn một con đường tốt đẹp nhất dành cho cô, như vậy những nguy hiểm trước mắt này, anh nhất định phải giải quyết cho tốt.
Xử lý xong tất cả, ngay khi cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, thì bóng dáng cao lớn của Hoắc Cảnh Sâm cũng biến mất tại nơi ấy, cũng trong lúc đó trên chiếc giường to lớn kia, đôi mắt của Niệm Thần mở ra rõ ràng như muốn nhìn rõ hết thảy.
Đôi tay của cô nắm chặt tấm mền đang đắp trên người, nhưng trong lòng lại dâng lên một hồi chua xót.
Vừa rồi cô cũng rất muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, về buổi hôn lễ ngày hôm nay, về tất cả mọi chuyện.
Nhưng đến giờ phút này rồi, cô mới đau lòng nhận ra, Hoắc Cảnh Sâm chỉ giải thích ít lời hiếm hoi với cô, mà cô của ngày hôm qua chỉ là quá khứ trước kia, nhưng một khi mà hôn lễ vẫn chưa hoàn toàn diễn ra, thì khi đó cô vẫn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.
Cũng bởi vì yêu, bởi vì, tương lai, cô cho rằng Hoắc Cảnh Sâm là một người xứng đáng với tình yêu của cô, cô có thể nắm tay người đó đi đến cuối cùng.
Nhưng nếu dựa vào sự tin tưởng đó của cô, cô vẫn không thể nói được lời nào chắc chắn, như vậy trong tương lai, mối quan hệ này khó có thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.
Nghĩ đến đây khiến cô không tài nào ngủ tiếp được nữa, cô cầm điều khiển tivi lên, nhấn nút mở khóa.
Trên màn hình tivi đang truyền hình trực tiếp hiện trường nơi diễn ra hôn lễ, Cố San San đang đứng ở cửa lễ đường, lúm đồng tiền lõm xuống như hoa nở.
Ba mươi phút trôi qua, Niệm Thần đứng ngay chỗ cửa sổ sát đất to lớn trong phòng, rèm cửa sổ bay phấp phới theo từng trận gió thổi, chập chờn như lá cờ no gió, mà ánh mắt của cô dõi nhìn theo chiếc lamborghini màu xanh ngọc đang rời biệt thự, càng chạy càng xa.
Cô cố gắng kiềm nén nỗi đau trong lòng, mới có thể ngăn cản đôi chân của chính mình đuổi theo bước chân người kia.
--- ------
Tại nơi diễn ra hôn lễ thế kỷ, tiếng bàn tán xôn xao đã rộ lên từ khắp nơi, Cố San San cũng chỉ biết cố gắng chịu đựng đứng yên một chỗ, trên mặt đã muốn cứng ngắc vì mãi duy trì vẻ mặt hạnh phúc với nụ cười có lúm đồng tiền xinh đẹp kia, lúc này hầu như mặc kệ là ai hỏi, thì đáp án chỉ có thể có một, cô tin tưởng anh, Hoắc Cảnh Sâm đã đồng ý như vậy, thì điều này chắc chắn sẽ là như vậy.
Nhưng đã bước đi đến giây phút này rồi, do chính cô lựa chọn con đường này, vậy cô còn có thể có tư cách gì để nói không?
--- ------
Trên ghế ngồi nơi khán đài, hai anh sinh đôi Hoắc Thần Viễn đang ngồi nhàn nhã đung đưa tới lui bắp chân của mình, mục đích chuyến đi này chính là hứng thú quan sát cuộc hôn lễ này mà thôi.
Không thể nghi ngờ gì nữa, cho dù là Hoắc Thần Viễn hay là Hoắc Tây Hàn, thì hai người bọn họ cũng đều có cùng một ý tưởng, đối với đám cưới này, đây căn bản chính là một cái bẫy, bất kể bên trong đó xảy ra như thế nào, kết quả cuối cùng chỉ có thể là thất bại, nhưng trong lòng cha bọn họ nghĩ như thế nào thì quả thật anh em họ đúng là không thể nào đoán được rồi.
“Chà, chà, nếu cha mà vẫn còn chưa đến thì em nghĩ sau này sẽ không còn ai thèm lấy dì San San nữa rồi.”
Hoắc Thần Viễn đung đưa đôi chân nhỏ xíu, hay tay chống trên thành ghế, thời điểm càn quét bốn phía thì nơi đáy mắt rõ ràng đâu còn là một dáng vẻ hồn nhiên của trẻ con nữa.
Hoắc Tây Hàn còn trực tiếp hơn, nhìn một cái cũng không thèm nhìn Hoắc Thần Viễn:
“Thôi đi, ông ấy nhất định sẽ đến, nếu như ông ấy không đến thì làm sao cái đám cưới này có thể ‘được’ phá hủy chứ?”
Hoắc Thần Viễn không nói nữa, cười cười, thời điểm nhìn về phía Cố San San thì đáy mắt lại thể hiện nhiều hơn sự thương hại.
Từ lúc hai anh em sinh đôi bàn ra tán vào vài câu xong thì không nói tiếp nữa, trong không gian yên tĩnh bỗng trong nháy mắt bùng nổ những tiếng xôn xao rồi đạt tới cao trào đỉnh điểm nhất trong ngày hôm nay, sau đó lại chính là im lặng trong một khoảng thời gian khá lâu, nơi cửa giáo đường, người đứng thẳng tắp ngược chiều ánh sáng không phải là Hoắc Cảnh Sâm thì còn ai vào đây?