Một hôn lễ cứ như vậy mà kết thúc, nói theo một khía cạnh nào đó thì kết thúc như vậy cũng có thể đã nằm trong suy đoán của mọi người, vậy mà, nếu lược bỏ bớt những trang trí xa hoa khiến cho người ta sợ hãi, cho dù thiếu những tin tức động trời tuyên truyền cho hôn lễ, thì ngay cả khi hôn lễ có kết cục như thế thôi thì cũng đã đủ để gây chấn động lòng người rồi.
Thời điểm Mai Dĩ Thanh bị cảnh sát mang đi, dường như những khách mời còn đang ở sảnh đường vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc tại sao lại như vậy, ngay cả người làm cô dâu như Cố San San cũng không có một chút phản kháng nào, lúc rời đi thì vẻ mặt đầy đau thương, hình như mọi người cũng không kịp nhận ra cuối cùng thì hôn lễ này là người nào bỏ rơi người nào nữa.
Mà có lẽ chính Niệm Thần cũng cảm nhận được có một số điều không thể lý giải được, không lẽ hôn lễ này diễn ra chỉ nhằm mục đích bắt Mai Dĩ Thanh? Vậy tình huống này có thật sự cần thiết xảy ra hay không? Dù sao thì chứng cứ trước mắt đều xác thực, nên cũng không cần thiết phải đặt vào tình huống này, hoặc có thể nói để có thể khiến Mai Dĩ Thanh sa lưới mà phải chuẩn bị lâu như vậy, thật là có chút lãng phí.
Chiếu theo tính tình của Hoắc Cảnh Sâm, nếu đã lần nữa lấy tư thế vương giả để quay trở về trong tầm mắt của mọi người, hình như cũng không cần phải giả vờ thỏa hiệp để thực hiện buổi hôn lễ này, thậm chí sự xuất hiện của cô chỉ càng làm rối loạn tình thế hơn thôi.
Cô có chút ngây ngốc chìm đắm vào đôi mắt đầy si mê cưng chiều của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong phút chốc cũng chưa có dấu hiệu muốn gọi hồn về với thể xác, muốn nói rất nhiều điều gì đó, nhưng đang trong hoàn cảnh như vậy, nhất là trong hôn lễ của anh cùng với người con gái khác….nên….
Trong đám ký giả bỗng vang lên những âm thanh phỏng vấn, ngay lập tức mọi người cùng nhao nhao lên khiến cho nơi đó cực kỳ ồn ào, nếu như bọn họ nhớ không lầm, người phụ nữ đang đứng trước mặt của Hoắc Cảnh Sâm này, chính là người mà lúc trước bị anh bỏ rơi, nếu vậy thì hôm nay, đây có được coi như trâu về hợp phố không?
Cuối cùng thì Hoắc Cảnh Sâm cũng lựa chọn người mẹ đã sinh ra hai anh em sinh đôi kia?
“Hoắc Cảnh Sâm, anh….”
Khi đứng trước nhiều ký giả vây quanh như thế này, Niệm Thần đúng là có chút không được tự nhiên, hơn nữa lúc này âm thanh của những lời bàn ra tán vào lại lọt hết vào trong tai của cô, càng làm cho cô có cảm giác đứng ngồi không yên, lắc lắc cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, ánh mắt ra hiệu muốn nói với anh rằng rời khỏi đây rồi có chuyện gì thì nói tiếp.
Nhưng mà, Hoắc Cảnh Sâm giống như không nhìn thấy ám hiệu từ trong đáy mắt lo lắng của cô, khóe môi nở nụ cười hình cung nhẹ nhàng giống như sự tự tin từ lúc anh bước chân vào giáo đường này, nhưng ngay một giây kế tiếp thôi thì tư thế của anh hạ thấp xuống một chút hình thành tư thái quỳ một gối, ngay lập tức khiến cho tất cả những ký giả có mặt đang có mặt tại giáo đường phải hít một hơi lạnh, họ hoang mang, hình như trong cả ngày hôm nay thì tin tức chủ đề nóng hổi của ngày mai bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Mười ngón tay vẫn đan vào nhau không có dấu hiệu muốn buông ra, nhưng tiếp theo đó trên bàn tay còn lại của Hoắc Cảnh Sâm, xuất hiện một chiếc hộp tinh xảo màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương màu hồng quý hiếm, dưới ánh sáng càng thêm chói mắt người nhìn.
Niệm Thần dường như không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy, một tay đưa lên che miệng đang mở ra vì quá bất ngờ, dáng vẻ của cô nhìn rất đáng yêu, nhưng chỉ một giây sau đó thôi thì cô đã hiểu ý đồ của anh, từ trong hốc mắt chảy ra đôi dòng lệ nóng, ngay tại giờ khắc này, nếu nói không cảm động thì đúng là tự lừa mình dối người.
“Niệm Thần, ‘gả cho anh’ nhé?”
Chỉ một câu khá ngắn ngủi, thật ra, trước đó Hoắc Cảnh Sâm đã chuẩn bị rất nhiều câu chữ muốn nói với cô, nhưng khi đặt vào tình huống trước mắt rồi thì lại đột nhiên không nói được chữ nào, đối với những lời ngon tiếng ngọt vòng vèo quanh co, thì anh tin chắc rằng cũng không thực tế bằng ba chữ này.
Trong lúc bất chợt thì đôi mắt đã đẫm nước, Niệm Thần nhìn thấy rất rõ ràng hai bên tai của anh xuất hiện một mảng hồng rất mất tự nhiên, người đàn ông này, lại có thể chấp nhận làm ra tình thế này chỉ vì cô, vậy thì còn có gì mà không đồng ý chứ?
Thời điểm này cô khóc nghẹn không thành tiếng, cô chỉ biết gật đầu thể hiện sự đồng ý của mình, dường như Hoắc Cảnh Sâm đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi cô lên tiếng trả lời, chiếc nhẫn đã được đeo vào tay phải của cô rồi.
Trên thực tế là thời điểm này đang truyền hình trực tiếp đám cưới thế kỷ này, không biết có bao nhiêu người đang có mặt tại nơi đây cũng như những người đang ngồi xem trước màn hình đã chứng kiến được một màn cầu hôn rúng động như vậy, cũng thế, đến giờ phút này Niệm Thần coi như đã thật sự hiểu được.
Hoắc Cảnh Sâm không phải muốn tham dự vào đám cưới này, nên chuyện Mai Dĩ Thanh bị bắt cùng lắm chỉ là cái cớ để hủy bỏ đám cưới này mà thôi, mục đích thật sự của anh chính là màn cầu hôn vừa rồi.
Anh muốn tuyên bố với toàn thế giới, người phụ nữ này mới là người trong lòng của anh, là người mà anh muốn dùng đôi bàn tay của mình để che chở cho cô, từ đầu đến cuối anh cũng chỉ chấp nhận một người phụ nữ duy nhất chính là cô gái này.
Đây cũng chính là điều mà anh quan tâm nhất, anh cũng đã từng cân nhắc rất nhiều lần, nếu mối quan hệ của anh với Niệm Thần bị công khai ra trước mặt công chúng, cũng đồng nghĩa trực tiếp đặt cô vào tình thế nguy hiểm rình rập khắp nơi, nhưng rồi dù có khó chịu đi nữa, anh xác định mình có đủ năng lực để bảo vệ thật tốt người phụ nữ này mọi lúc mọi nơi, chính là anh không kịp chờ đợi nữa rồi, muốn tuyên bố cho cả thế giới biết: đây là người phụ nữ của anh.
Anh cưng chiều người con gái này!
Thời điểm hai người ôm nhau hôn nhau, ánh đèn flash không muốn bỏ lỡ một giây nào, nhiều khi Niệm Thần nghĩ hoài mà cũng không thể nào tìm ra kết quả, tại sao người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này lại có khả năng quyến rũ nhiều ánh mắt thế không biết, cho dù là những siêu sao thiên vương hay thiên hậu e rằng cũng không có sức hút quá đáng như vậy.
Mà cũng do người đàn ông này, thời điểm khiêm tốn mà nói thì cũng có rất nhiều rất nhiều người rõ ràng không biết anh đang dùng thân phận lão đại của tổ chức hàng đầu thế giới ‘linh’, so sánh chênh lệch như thế, tính riêng tại thành phố A thôi, nếu đem thân phận đó ra ánh sáng thì đương nhiên cao hơn gấp mấy lần so với các ngôi sao trong làng giải trí rồi.
Hình như Hoắc Cảnh Sâm cảm nhận được sự lo lắng không yên lòng của Niệm Thần, một nụ hôn kéo dài đến khi Niệm Thần cảm giác mình sắp chết vì nghẹt thở, thì anh mới chịu buông cô ra, rồi ngay khi mọi người vẫn còn đang tập trung mọi sự chú ý vào trên người anh và cô thì anh lại tiến đến bên tai cô, một giọng nói dịu dàng trìu mến:
“Cái người không chuyên tâm này, xem ra buổi tối muốn bị trừng phạt rồi.”
‘Oanh’, trong đầu cô vang lên tiếng nổ cảnh báo, trên mặt cũng đỏ lên một mảng, bấm một cái vào ngang eo của Hoắc Cảnh Sâm, cô còn chưa kịp mở lời thì ký giả bên kia dường như vừa khám phá ra một điểm mới lạ, ngay lập tức liền ùn ùn chen lấn tới lui.
“Ngài Hoắc, xin hỏi trước đó ngài đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho hôn lễ này nhưng tại sao bây giờ lại diễn ra màn cầu hôn như thế?”
“Ngài Hoắc, xin hỏi tại sao ngài đột nhiên bỏ rơi Cố San San, lại lựa chọn Mộ tiểu thư?”
“Ngài Hoắc, xin hỏi lúc trước có tin đồn hai người đang bất hòa, tin đó có thật hay không, vậy tại sao mới vừa rồi ngài và Mộ tiểu thư lại trong tình huống trước mắt xem ra rất mặn nồng tình tứ?”
“Xin hỏi hiện tại ngài chọn Mộ tiểu thư, vậy có liên quan gì đến hai anh em sinh đôi kia không? Hay bởi vì cô ấy là mẹ của các con của ngài, cho nên ngài mới chọn cầu hôn với cô ấy?”
“Ngài Hoắc, xin hỏi vì sao Mai nữ sĩ bị bắt?”
Vừa vượt qua được cảm giác bất lực kia, bà ta rõ ràng còn muốn thực hiện một cú giãy giụa lần cuối cùng, rồi lại im lặng một chút, dường như bà ta không thể chờ đợi để nhận được câu trả lời của Hoắc Cảnh Sâm, tự động lên tiếng nhỏ nhẹ nói:
“Đó không phải do ta làm, chuyện năm đó không có liên quan gì đến ta, thật đó, chẳng liên quan gì đến ta hết…”
Tinh thần của bà ta rơi vào tình trạng khủng hoảng, có lẽ gần như trạng thái điên loạn, mới vừa nói năng nhỏ nhẹ bỗng điên cuồng, bà ta như một người điên muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của Hoắc Cảnh Sâm, điên cuồng la hét ầm lên:
“Làm sao có thể, làm sao mà mày có thể biết được, mày căn bản không thể nào biết được chuyện xảy ra năm đó!”
Ngay lập tức trong ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm nổi lên sự hung hiểm dữ tợn, anh hít một hơi thật sâu, trong giọng nói cũng cố gắng áp chế sự mất bình tĩnh:
“Năm đó, vì muốn chiếm đoạt tài sản của ông nội, mà bà đã cấu kết cùng với Hoắc Thiên Hoa để hại chết cha mẹ của tôi, thời điểm đó bà hẳn nên biết rằng cuối cùng cũng sẽ có một ngày tôi sẽ báo cho cha mẹ tôi, thay thế cha mẹ tôi để đem đoạt lại tất cả những thứ thuộc về họ! Mai Dĩ Thanh, tại sao các người đã lấy mọi thứ của cha mẹ tôi rồi, vậy mà vẫn còn có thể sống yên vui, lại còn gióng trống khua chiêng dám dùng danh nghĩa của cha mẹ tôi để đuổi cùng giết tận tôi như thế?!”
Nhớ lại chuyện năm đó, ở thành phố A này, hai người con trai của Hoắc Lạc đều xuất hiện trong các chủ đề nói chuyện của mọi người, cả hai đều tài hoa xuất chúng, đều là niềm tự hào của Hoắc Lạc, thế nhưng chuyện thật trớ trêu, người con trai nhỏ Hoắc Thiên Hoa, cũng chính là chồng của Mai Dĩ Thanh, lại là một đứa con riêng, chiếu theo quy định của nhà họ Hoắc, con riêng thì không có tư cách thừa kế tài sản của nhà họ Hoắc.
Vì vậy sinh ra tâm bệnh, đau lòng vì bị mất một phần tài sản, khiến tâm tư Hoắc Thiên Hoa nổi lên ý muốn giết người, cũng trong một đêm, một trận lửa lớn thiêu rụi toàn bộ biệt thự nơi mà cha mẹ của Hoắc Cảnh Sâm đang ở, khi đó Hoắc Cảnh Sâm vừa tròn một tuổi, trong buổi tiệc mừng thôi nôi đó, vốn hai vợ chồng đều hơi say say, cho nên đương nhiên không thể thoát khỏi trận hỏa hoạn đó, cũng do Hoắc Lạc rất yêu quý đứa cháu trai này nên đã sớm dẫn về nhà chính của Hoắc gia.
Cho nên Hoắc Cảnh Sâm mới may mắn giữ lại được một mạng.
Trên thực tế, điều hành cả một tập đoàn to lớn như Hoắc thị, phải biết Hoắc Lạc khôn khéo đến cỡ nào, thì làm sao mà ông có thể hoàn toàn không biết ai đã gây ra chuyện đau lòng kia chứ?
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng dù sao đứa còn lại cũng là con trai của mình, khó có thể vẹn cả đôi đường, cuối cùng Hoắc Lạc đưa ra một quyết định, nếu Hoắc Thiên Hoa muốn được thừa kế tài sản của Hoắc thị, như vậy cả đời cũng không được có con của chính mình, phải xem Hoắc Cảnh Sâm như con ruột của mình.
Đương nhiên Hoắc Thiên Hoa gật đầu đồng ý, nhưng lại đáng tiếc cho Mai Dĩ Thanh, lúc ấy bà ta đã mang thai được hơn năm tháng, tuy nhiên dưới sự bức bách của Hoắc Thiên Hoa, bà ta buộc phải bỏ thai nhi năm tháng đó, trong quá trình phẫu thuật lấy thai đã xảy ra một sự cố nhỏ, nên sau này bà ta không có khả năng được làm mẹ nữa.
Một thời gian dài phải đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm, cho đến thời điểm khi Hoắc Cảnh Sâm lớn hơn một chút, Mai Dĩ Thanh mới hiểu ra, không phải phẫu thuật kia thất bại, căn bản là Hoắc Lạc đã sử dụng một chút thủ đoạn nho nhỏ trong đó, chỉ vì muốn dành điều tốt nhất cho người cháu này thôi, nhưng như thế thì lại không công bằng với Mai Dĩ Thanh!
Từ đó về sau, bà ta liền thay đổi thái độ đối xử với Hoắc Cảnh Sâm, từ mới bắt đầu thì lạnh nhạt, rồi từ từ trở thành hận đến nghiến răng cắn lợi, chỉ vì sự tồn tại của Hoắc Cảnh Sâm, mà bà ta mới mất đi cái quyền được làm mẹ, nhưng bà ta lại chỉ có thể đè nén sự khổ sở đau đớn đó xuống tận sâu trong đáy lòng, có trời mới biết, lúc nào trong đầu của bà ta cũng nghĩ đến chuyện trước kia sao Hoắc Cảnh Sâm không bị thiêu chết chung với cha mẹ của nó trong đám lửa kia luôn đi!
Rồi sau đó, bỗng một ngày có tin tức đưa rằng: ‘Hoắc Thiên Hoa công khai con trai ngoài hôn nhân’, chuyện xảy ra thời điểm đó mới thật sự khiến cho Mai Dĩ Thanh trở nên điên loạn, bà ta đã mất đi niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, vậy mà người đàn ông kia còn phản bội bà ta, không trách được ban đầu ông ta có thể dễ dàng buộc bà ta phải phá bỏ đứa con chung của hai người!
Cuối cùng hóa ra đứa bé kia lại lớn lên ở bên ngoài, đó là chuyện mà Mai Dĩ Thanh không ngờ tới, nếu như không phải bọn họ có lòng tham mà gây ra trận hỏa hoạn năm đó, thì cha mẹ của Hoắc Cảnh Sâm đều vẫn còn sống, như vậy thì làm sao mà bà ta có thể bị tước đoạt thiên chức làm mẹ?
Ở bên ngoài giáo đường, từ xe cảnh sát vang lên tiếng hụ còi, thần trí của Mai Dĩ Thanh chợt quay trở về với thân thể chết lặng của bà ta, bà ta gần như điên cuồng muốn trốn khỏi bàn tay của Hoắc Cảnh Sâm đang gắt gao nắm chặt cổ tay của bà ta, la lối ầm ĩ như một người điên:
“Hoắc Cảnh Sâm, mày buông tao ra, tao là mẹ mày! Mày buông tao ra ngay, mày không thể đối xử với tao như vậy được!”
Đương nhiên là lời kêu gào này là để cho người khác nghe, mối quan hệ mẹ con, như vậy mỗi một hành động hay mỗi một lời nói của Hoắc Cảnh Sâm cũng đều nói lên rằng anh là đứa con bất hiếu!
Nhưng có điều Mai Dĩ Thanh đại khái là không ngờ đến, ẩn ý trong những lời gào thét kia lại ít nhiều khiến cho người ta dở khóc dở cười, mẹ ruột, cái từ ngữ đó mà dính vào trên người của bà ta thì lại làm dơ bẩn ý nghĩa của cái từ này.
“Mẹ ruột? Bây giờ bà đang mang tội danh giết người, Mai Dĩ Thanh, chuyện cho đến nước này rồi, tất cả chuyện bà giết người năm đó, những chứng cứ có liên quan đến vợ chồng hai người đã sát hại cha mẹ ruột của tôi, tôi đều đã giao cho cục cảnh sát hết rồi, bà còn lời gì muốn nói thì để dành nói cho quan toàn nghe!”
Bên trong giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm có thể bắn ra nước đá, anh vừa nói chuyện, dường như anh rất chán ghét cái đụng tay lúc này, trong nháy mắt hất tay bà ta ra, cả người Mai Dĩ Thanh bị mất lực chống đỡ liền ngã xuống đất, bà ta mặc kệ sự đau đớn, đang lúc muốn vùng vẫy đứng dậy liền bị khống chế bởi các hộ vệ của Hoắc Cảnh Sâm.
Những lời nói cùng hành động của Hoắc Cảnh Sâm rất nhanh chóng truyền vào tai vào mắt của mọi người, lúc này có thể nói những đại biểu của thành phố A đều có mặt tại đây, đối với con người của Mai Dĩ Thanh này, coi như trong nháy mắt bị đánh giá tới cực kỳ nhếch nhác.
Dáng vẻ lôi thôi, tóc tai bù xù, thời điểm nằm dưới đất, bà ta giống như mất đi khả năng nói năng, mà cái người còn đang đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San thì run lẩy bẩy, cũng chỉ biết đứng run rẩy chứ cũng không dám bước lên ngăn cản hay lên tiếng.
Vở kịch vừa mới bắt đầu diễn thì hình như thời điểm hạ màn cũng đã tới, từ ngoài cửa chính của giáo đường, cảnh sát bước thẳng đến trước mặt Mai Dĩ Thanh, ngay lập tức khóa còng số tám gọn gàng trên đôi tay của bà ta, bà ta cũng không ngờ rằng náo loạn một hồi rồi đột nhiên từ trong biến cố này lại phục hồi tinh thần.
Hoắc Cảnh Sâm dừng bước trước mặt Mai Dĩ Thanh, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt của bà ta thoáng thể hiện sự khinh thường:
“Đối với một người phụ nữ như bà, nửa đời còn lại phải đối mặt với vách tường trong nhà tù mà có phát điên thì đó cũng coi như thê thảm lớn nhất rồi, nhưng đây cũng có thể tính là muốn chết không được không?”
Dừng một chút, anh nhìn về phía những người cảnh sát:
“Mang đi đi.”
Mai Dĩ Thanh không cam lòng, bà ta càng điên cuồng gào thét um sùm trong giáo đường, Cố San San chết điếng đứng tại chỗ, một loạt những biến cố này ngay lập tức khiến cho cô mất hồn, trái tim đau đớn tàn nhẫn, biết trước quả thật cuối cùng cũng vô duyên với người đàn ông này, thời điểm nước mắt thi nhau rơi xuống, bên tai lại nghe được giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm:
“Còn không đi, hay là cô muốn nửa đời sau được ở chung một phòng giam cùng với mẹ ghẻ của cô?”
Đây cũng coi như là đáp trả một phần tình cảm cuối cùng, tóm lại là người con gái tên Cố San San này không có một phân lượng nào trong cuộc đời của anh, chỉ vì quá chấp mê yêu thương mà thôi, trong cuộc đời anh lại không hiếm lạ gì những người như vậy, cho nên anh không muốn đuổi cùng giết tận!
Khách mời cũng chưa ra về, những ký giả vẫn đứng xung quanh anh, thời điểm bọn họ vẫn còn đang chết lặng, trong lúc Cố San San rời khỏi đó thế nhưng anh lại thản nhiên dắt tay Niệm Thần, tư thế mười ngón tay đan vào với nhau, tận sâu trong đáy mắt đều là yêu thương nồng đậm.