Được rồi, ta chỉ có thể nói như thế này: đã nhiều năm rồi mà sao Lương Tĩnh vẫn không tin Mộ tiểu thư thật sự có thể hiểu rõ sự thật này, giống như giờ phút này, khi vừa nói ra những lời này, ngay lập tức Mộ tiểu thư liền phát huy tính kiêu ngạo:
“Thôi đi, vậy cũng phải xem tôi có chấp nhận sự bao nuôi của người đó hay không nữa.”
Cho nên mới nói, đây chính là Mộ tiểu thư đang tự hào con trai nhà mình nguyện ý bao nuôi mình, trong khi Lương Tĩnh còn không có cơm nhão mà ăn nữa đó?
Mẹ nó! Dạo này, không thể không nói, đúng là thói đời bạc bẽo mà, ngay cả Mộ tiểu thư cũng bắt đầu cố chấp cuồng rồi.
Ngoài ra còn một Hoắc Cảnh Sâm nữa, một người luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng coi thường thế sự nhưng có thể nhiều năm sau lại bởi vì sự ngông cuồng của Mộ tiểu thư mà rất có thể ăn trứng và rau thối của những người ngoài đường cũng nên.
Phản ứng trước sau như một, Mộ tiểu thư đại khái từ nhỏ đến lớn có một sứ mạng rất thiêng liêng, đó chính là ăn cơm chùa.
“Nói một lời thôi, hiện tại cũng chỉ có người đàn ông của cô mới có bản lĩnh che giấu tôi thôi, cô cũng không phải không biết bãn lĩnh của Tư Nhiên cũng không bình thường, muốn truy tìm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, niệm tình chị em nhiều năm của chúng ta, lúc này mà còn không giúp tôi thì đừng trách trở mặt?”
Lời nói của Lương Tĩnh vừa thốt ra, Niệm Tình lại càng rối rắm, có phải đây là Lương Tĩnh luôn làm cái đuôi theo phía sau Tư Nhiên cả ngày lẫn đêm đó sao? Sao mà bây giờ lại sống những ngày trốn chui trốn nhủi để tránh Tư Nhiên đây? Mẹ nó! Chuyện cười này không long trời lở đất như vậy chứ.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, nếu như cô thích Tư Nhiên, tại sao không về nhà hắn, rồi cùng sống an ổn qua ngày với nhau, đều đã có con rồi, còn làm ầm ĩ chuyện gây khó khăn chi vậy?”
Dù sao thì trước đó cũng có đứa bé rồi nên mọi chuyện sẽ khác, Mộ tiểu thư tập mãi cùng thành thói quen rồi, chứ lại không ah, không phải cô ấy cũng nghịch thiên như vậy sao?
Lương Tĩnh cau mày, thở dài một cái, lại không biết nên giải thích như thế nào, nhưng lúc này trong lòng lại có suy nghĩ:
“Cô không hiểu đâu, quan hệ giữa tôi cùng Tư Nhiên không giống như quan hệ giữa cô và Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù cả hai đứa bé đều là ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng đã qua lại nhiều năm với Tư Nhiên rồi, nếu thật có thể ở chung một chỗ thì đã sớm về với nhau rồi, vấn đề là, cũng đã nhiều năm như vậy, căn bản là Tư Nhiên cũng không hề nghĩ chứ đừng nói là muốn ở chung với tôi.”
Dừng một chút, lại cảm thấy chính mình càng cố gắng giải thích là càng nói càng hồ đồ, tay vung một cái, coi như chấm dứt vấn đề này:
“Dù sao cũng là chuyện trước đây rồi, hiện tại tôi không có chỗ nương thân, cô cứ coi như là làm một việc thiện tích đức là được rồi, dù sao bản lĩnh của người đàn ông nhà cô cũng lớn như vậy mà.”
Đầu của Niệm Thần gật một cái, liếc thấy Hoắc Cảnh Sâm đang từ bên ngoài đi vào theo bản năng trả lời một câu:
“Không có việc phải lo, cho dù hắn ta có tìm tới được thì sao chứ, cũng chắc chắn đánh không lại cô.”
Hoắc Cảnh Sâm đặc biệt bước đi nhẹ nhàng, tựa như sợ bản thân làm phiền giấc ngủ của Niệm Thần, nhưng khi cửa phòng bệnh vừa mở ra, thấy một cảnh thật là náo nhiệt nha, chân mày theo bản năng cau cau lại, rồi sau đó đến ngồi xuống bên cạnh Niệm Thần, giọng nói kèm theo mấy phần trách cứ:
“Sao lại không ngủ thêm một chút nữa? Thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại đó.”
Thấy Hoắc Cảnh Sâm đi vào, Vivi ngược lại rất biết điều nhanh chóng kéo Lương Tĩnh lên, nói một câu: “Trước hết cứ đến ở nhà của tôi đi rồi tính tiếp.” Sau đó hai người liền kéo nhau rời đi.
Phòng bệnh to lớn như vậy, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, trả lại không gian ấm áp cho hai người, Niệm Thần vén một góc chăn lên, ý muốn Hoắc Cảnh Sâm cùng ngồi vào.
Thời tiết của tháng mười hai đó, hơn nữa lúc này đã là nửa đêm rồi, lúc Hoắc Cảnh Sâm đi vào hình như còn mang theo hơi thở lạnh lẽo của không khí bên ngoài.
Niệm Thần rất tự nhiên vùi trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, ngọ nguậy tìm một tư thế thoải mái:
“Anh xem anh đi, anh vừa đi vào thôi thì hù dọa người ta chạy mất tiêu rồi đó.”
Rõ ràng đây là một câu trách móc, nhưng do một người nào đó nói ra, tuy nhiên giọng điệu lại nhẹ nhàng, nghe thế nào cũng là ý tứ hờn yêu.
Cằm của Hoắc Cảnh Sâm đặt trên đỉnh đầu của Niệm Thần, lúc này nụ cười thật lòng vang lên một tiếng, đôi tay đã tém xong các mép chăn, phía bên dưới chăn, đôi tay thoải mái đặt bên hông của Niệm Thần:
“Vậy nếu như mà anh không đến thì hiện tại em dự định sẽ trò chuyện cả đêm với bọn họ sao? Tóm lại là em có một chút tự giác nào của người vừa bệnh dậy không hả?”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm cứ y như người cha đang dạy dỗ con gái vậy, rõ ràng nghiêm túc, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.
Vừa nói chuyện, cánh tay ôm ngang hông Niệm Thần càng siết chặt thêm một chút, xoa xoa nhẹ nhàng điểm mẫn cảm nhất trên eo của cô, coi như trừng phạt.
Một ít động tác xoa nhẹ khiến Niệm Thần bật cười khanh khách, không ngừng lại được, đồng muốn giãy giụa nhưng lại không thể trốn tránh khỏi cánh tay của anh:
“Hoắc Cảnh Sâm, sao anh có thể khi dễ người bệnh như thế được.”
Trong âm thanh của cô còn mang theo nụ cười không dứt, vốn là có chuyện khiến cô phải lo lắng trong nháy mắt đó thật sự đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng, một giây kế tiếp, lời nói tiếp theo của Hoắc Cảnh Sâm vừa thốt ra cũng ngay lập tức khiến thân thể của cô hoàn toàn cứng đơ.
Lúc đó, giọng nói của anh truyền từ đỉnh đầu của cô, trong đó tràn ngập âm khàn khàn mất tự nhiên, tuy trên tay không làm chuyện xấu, chỉ ôm cố định một chỗ bên hông của cô:
“Nếu nói khi dễ thì anh nghĩ không chỉ có như vậy thôi đâu, nhưng Niệm Thần ơi, em xác định hiện tại em có thể chịu được sao?”
Có dùng đến đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết ý tứ trong lời nói của Hoắc Cảnh Sâm là cái gì, trong đầu lập tức hiện lên một đoạn phim ngắn mập mờ, sắc mặt của Niệm Thần bỗng đỏ ửng lên, tên lưu manh này, vì sao mọi lúc mọi nơi đều nhớ chuyện này vậy?
“Hoắc Cảnh Sâm, tại sao anh không thể nghiêm chỉnh một chút?!” Một mỗ nữ nào đó trực tiếp phát điên.
“Em chắc chắn anh như thế này là không đứng đắn rồi sao?” Giọng nói tràn ngập uy hiếp, ý tứ trong lời nói của người khác quá không được trong sáng rồi, nếu như chỉ thế này mà đã kêu là không đứng đắn, vậy anh có thể sẽ không nghiêm chỉnh một chút nữa sao!
“………” khóe miệng Niệm Thần giật giật, được rồi, lúc này cô tuyệt đối phải thể hiện phong độ không theo so đo với bọn lưu manh làm gì:
“Được rồi, được rồi, thật ra người không đứng đắn là em, thời thời khắc khắc lão nhân gia ngài luôn luôn nghiêm chỉnh không giống thường nhân được chưa.”
Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm vẽ lên đường cong không phúc hậu, một lần nữa cười như không cười khiến Niệm Thần có một loại kích động muốn giơ chân đạp anh xuống giường! Mới vừa rồi ai “mời” tên lưu manh này lên giường của cô vậy a a a!
“Vậy Niệm Thần hy vọng vi phu có thể học hỏi sự không nghiêm chỉnh ở Niệm Thần, rồi sau đó cũng không nghiêm chỉnh một chút, có phải vậy không?”
“……….”
Niệm Thần hít sâu một hơi, tuy cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn bị chọc cho phát điên lên, thân thể lộn một vòng, xuất hiện tư thế cưỡi trên người của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, hai tay níu chặt lấy cổ áo của Hoắc Cảnh Sâm:
“Điên mất, anh cái tên lưu manh này! Hiện tại bà đây sẽ đem anh giải quyết tại chỗ luôn cho rồi!”
Ngày hôm sau, lúc trời gần tối, Niệm Thần mới tỉnh dậy, khi đó, ánh chiều tà chiếu xuống một mảng màu cam trên bức tường trắng, trong thoáng chốc, sắc màu đó lại mang đến cho người ta một cảm giác bồn chồn, vạn vật thật xa lạ.
Khẽ co giãn thân người đã cứng ngắc, mới nhận ra một cánh tay đang đặt ngang hông của mình, mà giờ phút này, cả người của cô đang nằm trên giường, trong tư thế vùi trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm.
Mà những động tác này của cô cũng không nhẹ nhàng, ngay lập tức đã đánh thức Hoắc Cảnh Sâm.
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của Hoắc Cảnh Sâm chính là đưa tay đặt trên trán của cô, xem thử đã hạ sốt chưa, sau khi xác định nhiệt độ của cô đã trở lại bình thường, anh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay khó chịu nữa không?”
Vì vừa mới tỉnh giấc nên trong giọng nói của anh có chút khàn khàn, do vừa mới trải qua trận sốt vừa rồi, nên đôi mắt của Niệm Thần lại thêm mệt nhọc, yếu đuối, cả người cô đều xanh xao.
Niệm Thần chỉ sững sờ một chút, lúc này mới phản ứng kịp câu nói kia của Hoắc Cảnh Sâm là đang hỏi cô, khẽ lắc đầu một cái, trong đầu lại nhớ tới một số hình ảnh trước khi chìm vào hôn mê, khắp nơi toàn là nước biển, đến tận bây giờ, khi đang nằm trên giường rồi, cô vẫn còn cảm nhận được cái cảm giác trôi lơ lửng đó.
Không trách được khi cô tỉnh dậy lại có cảm giác như mình vừa trải qua mấy đời rồi vậy.
Đôi tay của cô càng thêm dùng sức, ôm chặt lấy thân thể cường tráng của Hoắc Cảnh Sâm, rúc sâu vào trong lồng ngực ấm áp của anh, lúc này trong lỗ mũi của cô toàn là hơi thở chỉ thuộc về anh, trời mới biết ngay lúc này đây, cái cảm giác này….thật tốt.
Trên thực tế, hình ảnh như thế cũng chỉ duy trì chỉ trong chốc lát, nghĩ lại những hình ảnh nhìn thấy trước khi chìm vào hôn mê, cô có rất nhiều câu hỏi thật rất muốn hỏi Hoắc Cảnh Sâm.
Đến tột cùng thì mối quan hệ giữa anh và Sở Vận Nhi là như thế nào? Rồi đứa bé trong bụng của Sở Vận Nhi rốt cuộc là của người nào? Anh có từng bị giam trong cục cảnh sát? Cuối cùng thì lời nói của Lục Hựu Hi là thật hay là giả?
Nhưng cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt, đang khi hơi thở đặc trưng chỉ thuộc của riêng anh tràn đầy trong mũi của cô, cô mới nhận ra rằng: tất cả đều không còn quan trọng nữa, quan trọng chính là cô lựa chọn tin tưởng hoàn toàn vào anh.
Nhưng chuyện rõ ràng đã xảy ra, hoàn toàn không có khả năng trực tiếp bị lãng quên, giống như giờ phút này, khi Niệm Thần lựa chọn quên đi những chuyện này, nhưng với Hoắc Cảnh Sâm sẽ không như vậy.
Sinh mệnh của Niệm Thần là thứ trân quý nhất của anh, mà đến tận bây giờ, từ đáy lòng của anh cũng vẫn còn nguyên cảm giác sợ hãi khi đó, không cách nào tan đi được.
Anh không thể tưởng tượng được, nếu cô gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó, cái thế giới này sẽ bị biến thành cái dạng gì nữa!
“Niệm Thần, sau này tốt nhất cách xa cái gã Lục Hựu Hi này nhé!”
Phải cách xa, bởi vì mỗi lần đụng phải người đàn ông kia, chắc chắn luôn luôn sẽ xảy ra chuyện chẳng tốt lành gì, cũng giống như lần này vậy, cũng may lúc đó anh kịp thời chạy tới nơi.
Niệm Thần tiếp tục vùi trong ngực anh, nhưng không thốt ra một chữ nào để trả lời, không nói đồng ý cũng chẳng nói sẽ không, một lúc sau, đầu đột nhiên ngẩng lên:
“Vậy thì, anh có nguyện ý nói tất cả mọi chuyện với em hay không?”
Cô có thể dành sự tin tưởng một trăm phần trăm cho anh, bởi vì cô yêu anh, nhưng cũng bởi vì yêu, nên khi có chuyện xảy ra, cũng sẽ ghen tỵ, và cũng sẽ nghi ngờ, mà anh luôn kiểm soát rất tốt bất kể việc gì, nhưng chủ yếu vẫn là tại sao không thể nắm tay cô, cả hai cùng nhau đối mặt?
Ngay lập tức trong ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm có một chút sững sờ, nhưng chỉ một cái chớp mắt liền biến mất, nhanh đến nỗi Niệm Thần cũng không kịp nhận ra, nhưng, một giây tiếp theo anh liền nở nụ cười tươi sáng, tay anh xoa xoa nhẹ nhàng những nếp gấp trên trán của cô, trong giọng nói tràn ý cười:
“Bé ngốc, nào có chuyện gì đâu, em chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng cho tốt thân thể của chính mình, chờ làm cô dâu của anh là được.”
Niệm Thần rơi vào sự ấm áp yêu thương sâu đậm kia, tuy là vui nhưng nơi đáy lòng vẫn là một mảnh hốt hoảng, vẫn là cảm giác……đau lòng, đến cuối cùng thì anh cũng vẫn không chịu nói rõ ràng mọi chuyện với cô sao?
Nhắm mắt lại, đầu cô gật gật, một lần nữa vùi vào trong ngực của anh, đột nhiên không còn hứng thứ muốn nói chuyện nữa.
Cũng không biết ở đâu ra mà cô vẫn còn cảm giác buồn ngủ, mà giờ khắc này chân chân thực thực, khi nằm rúc vào trong ngực anh, còn chưa đến mười phút đã bị cơn buồn ngủ đột kích, một lần nữa người cô đàm luận về thế cờ cũ với Lão Chu.
--- -----
Bởi vì mùi thức ăn thơm ngát đã một lần nữa kéo cô ra khỏi giấc ngủ, lúc này trời đã rạng sáng, trong cả phòng bệnh to lớn như thế này mà chỉ có một chiếc đèn bàn thì ánh sáng đó có thể nói là nhỏ nhoi đến đáng thương.
Mà giờ phút này trong phòng bệnh, ngây ngô nhìn quanh, thấy không phải là Hoắc Cảnh Sâm như lần trước tỉnh lại, mà đổi lại thành phụ tá của anh, cô đã từng vài lần gặp người này, Vivi.
Vivi thấy cô vừa tỉnh lại, chờ cho đến khi cô hơi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, sau đó mới mở một bóng đèn huỳnh quang với ánh sáng mạnh hơn ở một công tắc khác trong phòng bệnh.
Thời tiết bên ngoài đã bắt đầu vào mùa đông rồi, bên trong phòng, tuy đã mở điều hòa nhiệt độ nhưng vẫn cảm nhận được vài phần lạnh giá, Vivi cầm áo khoác bên cạnh mặc thêm cho Niệm Thần:
“Có đói bụng không? Boss chuẩn bị bữa tối rồi, vẫn còn nóng hổi, cô có muốn ăn trước một chút hay không?”
Cứ qua một lúc thì bữa ăn tối lại được hâm nóng một lần, mục đích chính là để bất cứ khi nào Niệm Thần tỉnh lại cũng có thể có đồ ăn nóng, nếu không thì với thời tiết như vậy thức ăn không bị lạnh mới là chuyện lạ.
Dĩ nhiên, Vivi nghẹn họng trừng mắt khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm quan tâm chăm sóc tỉ mỉ như vậy, sự nhu tình ấm áp của Boss nhà mình quả nhiên chỉ dành riêng cho người phụ nữ này, nhưng giờ phút này, ngay trước mặt Niệm Thần, Vivi cũng không có vạch trần chuyện gì cả.
Đầu Niệm Thần gật một cái, Vivi cũng đã đưa bữa ăn tối tới bên cạnh.
Tất cả thức ăn đều là món yêu thích của cô, điểm này thì không thể nghi ngờ, Niệm Thần im lặng có chút suy tư, ăn những thức ăn trong chén, trong suốt quá trình cũng chẳng hề nói một câu.
Dường như nhận thấy tâm trạng không vui vẻ của Niệm Thần, Vivi cũng chỉ cho rằng vì tỉnh lại không được gặp Hoắc Cảnh Sâm nên cô mới có chút không được vui.
“Chuyện đó, công ty đã xảy ra một chút chuyện nên Boss anh ấy trở về xử lý, ngay lập tức sẽ trở về đây thôi.”
Niệm Thần nghe được giọng nói, cô có chút thẫn thờ liền ngẩng đầu lên, nhận thấy trong lời nói của Vivi có chút ý tứ ngượng ngùng giải thích, mới phát hiện ra vừa rồi do mình mãi chìm vào suy nghĩ những chuyện trong đầu, nên nhất thời quên mất, trong cái không gian to đùng này còn tồn tại người thứ hai.
Cô tiêu diệt gọn hết hai phần ba mâm thức ăn, trong bao tử đã có một cảm giác đủ no, mới cười cười giả lả:
“À, xin lỗi, vừa rồi do tôi mãi suy nghĩ một vài chuyện, không phải là có ý không vui.”
Vivi có thể đi theo một thời gian lâu như vậy bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, đương nhiên cô có những chỗ hơn người, giống như trước mắt, cô cũng thật sự thích Niệm Thần, nên tự nhiên cũng chẳng cần phải giả bộ khách sáo:
“Được rồi, hiện tại cô thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, Boss đã chuẩn bị hôn lễ thế kỷ khiến nhiều người đỏ mắt rồi đó, hơn nữa, cô chỉ cần ngủ ngon ăn no đợi đến lúc đó làm một cô dâu vui vẻ hạnh phúc là ok.”
Dừng một chút, nụ cười hơi dí dỏm ném cho Niệm Thần:
“Nói cho cô biết một bí mật, cái tính tham muốn sở hữu của Boss chúng ta đặc biệt mạnh mẽ, tôi đoán hiện tại anh ấy chắc chắn sẽ muốn nuôi cô thành một cái bánh bao trắng trẻo tròn tròn, như vậy thì người khác cũng sẽ không tranh đoạt với anh ấy.”