Trên căn bản, mới chỉ nằm viện đến ngày thứ hai thôi, mắt Niệm Thần liếc thành một đường rồi làm ầm ĩ lên đòi phải được xuất viện, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm bị làm phiền đến khi không chịu được nữa, đành nhờ bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát toàn thân, sau khi xác định không có gì bất thường, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Bên này mọi người vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm liền đổ chuông, công ty xảy ra một số chuyện, chân mày Hoắc Cảnh Sâm chau lại, trả lời một vài ý, rồi nói đưa Niệm Thần về nhà trước, rồi mới quay lại công ty.
Vốn là thân thể Niệm Thần đã không còn chuyện gì nữa rồi, nhưng Hoắc Cảnh Sâm cũng vẫn lo lắng nên nhìn vào cũng có chút hơi quá, Niệm Thần khuyên Hoắc Cảnh Sâm nên đến công ty trước, cô sẽ tự bắt taxi trở về cũng không thành vấn đề.
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, không ai chịu đồng ý đi trước, Niệm Thần liền nổi giận, dứt khoát cùng ngồi vào trong xe:
“Em sẽ đến công ty cùng với anh.”
Chuyện đã đến lúc này nên căn bản cũng không người nào phải thỏa hiệp cái gì nữa, Hoắc Cảnh Sâm nhìn thấy sự kiên quyết trong thái độ của Niệm Thần, thở dài một cái, rồi cũng bước lên xe.
--- ------
Ý nghĩa đúng như lời nói lúc nãy, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm đến công ty cùng với một cô gái, hơn nữa, trước sau gì thì trước mặt khá nhiều người, chính miệng vàng lời ngọc của Hoắc Cảnh Sâm cũng đã tự mình thừa nhận thân phận của cô gái này.
Dĩ nhiên, những điều đó cũng chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là một kẻ yêu nghiệt như Hoắc Cảnh Sâm, trên mặt luôn luôn gắn một núi băng trăm năm ý nghĩa người lạ đừng đến, người quen chớ gần.
Cho nên, cái nụ cười như có như không nơi khóe môi không biết đã khiến đầu óc người ta mê loạn là có ý gì chứ?
Chẳng lẽ người này không có một chút tự giác nào về việc mình đã trở thành hoa đã có chủ rồi sao?
Trong lòng Niệm Thần đang coi thường không thành tiếng nhìn rõ mồn một những nơi Hoắc Cảnh Sâm đi qua, quyết định níu chặt lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, cho nên mới nói, thời điểm tốt như vậy cần phải mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu mới được!
Được rồi, thật ra, trong lòng Niệm Thần cũng biết khoa trương như thế cũng không phải hay ho gì, cũng chẳng chứng minh được gì, chỉ là muốn thấy cái dáng vẻ tan nát cõi lòng của cái đám nữ nhân viên kia mà thôi, choáng nha, nhất định là những người đó nhung nhớ Hoắc Cảnh Sâm từ rất lâu rồi thì phải!
Mà Hoắc Cảnh Sâm cũng không phản ứng gì, không thể nghi ngờ đây chính là ngầm cho phép những hành động vênh váo của Niệm Thần, dù thế nào đi nữa thì anh cũng rất yêu thương chiều chuộng cô, muốn làm thế nào cũng được.
Tầng 88, phòng làm việc của Tổng giám đốc, từ lúc bước ra khỏi thanh máy, Niệm Thần đều theo sát phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mà đứng chờ bên kia chính là một dàn thư ký của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng toàn là mỹ nữ mới chết, mỗi một người đều trải qua khóa huấn luyện nghiêm chỉnh, ngược lại cũng chẳng phản ứng hay có biểu hiện gì với Niệm Thần, nên làm gì thì làm cái đó, cứ như vậy đi theo phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mãi cho đến khi Hoắc Cảnh Sâm bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, cũng trong nháy mắt đó quá trình báo cáo cũng đến hồi kết thúc.
Được rồi, mặc dù nói là từ lâu Niệm Thần đã biết đến cái trình độ biến thái của những kẻ đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, nhưng lần này lại trực tiếp trải qua nên vẫn không nhịn được mà phải chắt lưỡi hít hà, mẹ nó! Có cần phải chính xác cứng ngắc giống người máy hay không vậy?
Niệm Thần tự giác ngồi một chỗ trên ghế salon, không tới mấy phút sau, theo sự phân phó của Hoắc Cảnh Sâm, từ bên ngoài có người đưa tới một ly sữa nóng cho Niệm Thần.
“Chút nữa anh phải mở một cuộc họp quan trọng, nếu em có cần gì thì cứ nói với những người bên ngoài để họ đi làm là được rồi, bên trong phòng làm việc có một phòng nghỉ, nếu em muốn nghỉ ngôi thì cứ đi vào đó, còn nếu nhàm chán nữa thì có thể vào mạng chơi bằng máy của anh.”
Trước khi đi đến phòng họp, Hoắc Cảnh Sâm dặn dò trước sau vài lời như thế với Niệm Thần, thế này thế kia, cứ như thể Niệm Thần là trẻ lên ba, hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân vậy.
Niệm Thần thở dài, cầm ly sữa nóng uống một hớp, vẻ mặt vênh lên, giọng nói có ba phần oán trách, nhưng có tới bảy phần kiêu ngạo:
“Hoắc Cảnh Sâm, sao giờ em mới phát hiện ra nhìn anh thế mà cũng có lúc dài dòng như mấy bà thím vậy hả.”
Bởi vì Niệm Thần vừa mới uống một ngụm sữa, cho nên xung quanh đôi môi còn dính lại một chút bọt màu trắng.
Con mắt Hoắc Cảnh Sâm tối sầm lại, hầu kết trên cổ phập phồng lên xuống, nghiêng người liền hôn lên môi vẫn còn đang lảm nhảm của Niệm Thần, lại liếm quanh viền môi, một hành động mập mờ nhẹ nhàng xảy ra, trong khi đầu lưỡi đang nhảy múa, đôi má Niệm Thần bỗng chốc đỏ ửng lên, đợi đến khi cô tỉnh hồn lại, Hoắc Cảnh Sâm đã mang đi hết lớp sữa dính lại trên đôi môi của cô rồi.
Niệm Thần bất chợt sững người, một cá nhân nào đó đã phát điên chạm tới cực hạn, nhưng trước đó Hoắc Cảnh Sâm coi như là may mắn, cửa phòng làm việc mở ra rồi nhanh chóng khép lại, trong chớp nhoáng đó cả người anh đã biến mất khỏi phòng làm việc rồi.
Đến tận thời điểm cơm trưa thì cuộc họp của Hoắc Cảnh Sâm cuối cùng mới kết thúc, lúc đó, Niệm Thần đang nằm vùi trên ghế salon, ôm máy vi tính của anh, tất cả tinh thần đều tập trung chat chit cái gì đó với người bên kia máy vi tính.
Nghe được tiếng mở cửa, Niệm Thần vốn đang ôm máy vi tính, ngước lên nhìn thấy trước mặt là Hoắc Cảnh Sâm, giống như là phát hiện ra cái gì đó tựa như vùng đất bí ẩn mới, lại rất thích thú giống như gặp chuyện gì tự hào chưa từng có vậy:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh mau đến đây xem, con dâu tương lai của anh này, em đây có được coi như con dâu chào hỏi bà bà rồi sao?”
Phía đầu bên kia máy vi tính, trên màn ảnh chính là người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn ba tuổi, quỷ mới biết làm thế nào mà cô bé lại có thể liên lạc được với Mộ tiểu thư, cũng chỉ có quỷ mới biết cô bé đã lấy lòng của Mộ tiểu thư như thế nào.
Hoắc Cảnh Sâm cũng không biết nói gì khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ trong sáng nhưng cũng đã hoàn toàn có được nét xinh đẹp trưởng thành của Nhan Noãn Noãn, còn chưa kịp phản ứng gì, từ đầu bên kia, Nhan Noãn Noãn liền giống như phát hiện ra vùng đất mới:
“Woa, chào chú, người rất mạnh mẽ lại đẹp trai nữa, còn đẹp trai hơn so với ông xã nhỏ Tây Hàn nhà chúng cháu nữa đó.”
Cho nên mới nói, đây có được tính cách lấy lòng trong truyền thuyết không, nịnh hót đó?
Một cô nhóc non choẹt chắc chắn thực hiện như thế vì nghĩ điều đó rất khả quan.
“... ......” Niệm Thần chỉ biết câm nín, nếu là Tây Hàn ném cái con nhóc ranh này đến đây để tranh giành ông xã với mình thì làm thế nào?
“... ......” Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ biết im lặng, anh đang suy nghĩ xem vì sao con nít sống trong thời buổi bây giờ lại tiếp xúc sớm với nhân sinh quan vậy, nhưng mà, cũng không hổ là con trai của anh, ánh mắt nhìn người không tệ.
“Chú ơi, vừa nhìn liền biết chú chính là chồng của dì Niệm Thần rồi, woa, tuyệt phối à nha.”
Nhan Noãn Noãn tiếp tục sự nghiệp lắc lư theo làn gió....
Trong nháy mắt, thái độ của Niệm Thần từ sững sờ vì một màn khen ngợi trước, nhanh chóng biến chuyển đặc biệt thành nụ cười đặc biệt híp mắt, hazzz...
Lúc đó, Mộ tiểu thư chắc chắn bụng bảo dạ một câu, lời nói của một đứa bé mới đúng là sự thật.
Nhưng nhất định là cô không biết người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn thật sự rất tinh quái, tính trên một phương diện nào đó còn vượt xa hàng vạn dặm hơn so với hai đứa con trai của cô.
Trong phòng làm việc, hai đầu người quay mặt nhìn nhau, lúc đó họ chỉ biết tiếp tục im lặng, được rồi, trời mới biết, choáng nha, trong lòng hai người đều vui mừng không thành tiếng, được, bọn họ tuyệt đối đồng ý người con dâu này rồi.
Nhưng mà Nhan Noãn Noãn còn đang vui mừng khoái chí cũng không có khả năng tiếp tục được thêm bao lâu nữa, ngay khi tiếng nói của cô bé vừa dứt, từ trong màn hình, cô nhìn thấy từ phía xa xa sau lưng cô, Hoắc Tây Hàn đang tiến lại gần cô bé, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, giống như hận không thể kéo ra ngoài đánh chết cho xong!
Được rồi, ta chỉ có thể nói như thế này: đã nhiều năm rồi mà sao Lương Tĩnh vẫn không tin Mộ tiểu thư thật sự có thể hiểu rõ sự thật này, giống như giờ phút này, khi vừa nói ra những lời này, ngay lập tức Mộ tiểu thư liền phát huy tính kiêu ngạo:
“Thôi đi, vậy cũng phải xem tôi có chấp nhận sự bao nuôi của người đó hay không nữa.”
Cho nên mới nói, đây chính là Mộ tiểu thư đang tự hào con trai nhà mình nguyện ý bao nuôi mình, trong khi Lương Tĩnh còn không có cơm nhão mà ăn nữa đó?
Mẹ nó! Dạo này, không thể không nói, đúng là thói đời bạc bẽo mà, ngay cả Mộ tiểu thư cũng bắt đầu cố chấp cuồng rồi.
Ngoài ra còn một Hoắc Cảnh Sâm nữa, một người luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng coi thường thế sự nhưng có thể nhiều năm sau lại bởi vì sự ngông cuồng của Mộ tiểu thư mà rất có thể ăn trứng và rau thối của những người ngoài đường cũng nên.
Phản ứng trước sau như một, Mộ tiểu thư đại khái từ nhỏ đến lớn có một sứ mạng rất thiêng liêng, đó chính là ăn cơm chùa.
“Nói một lời thôi, hiện tại cũng chỉ có người đàn ông của cô mới có bản lĩnh che giấu tôi thôi, cô cũng không phải không biết bãn lĩnh của Tư Nhiên cũng không bình thường, muốn truy tìm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, niệm tình chị em nhiều năm của chúng ta, lúc này mà còn không giúp tôi thì đừng trách trở mặt?”
Lời nói của Lương Tĩnh vừa thốt ra, Niệm Tình lại càng rối rắm, có phải đây là Lương Tĩnh luôn làm cái đuôi theo phía sau Tư Nhiên cả ngày lẫn đêm đó sao? Sao mà bây giờ lại sống những ngày trốn chui trốn nhủi để tránh Tư Nhiên đây? Mẹ nó! Chuyện cười này không long trời lở đất như vậy chứ.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, nếu như cô thích Tư Nhiên, tại sao không về nhà hắn, rồi cùng sống an ổn qua ngày với nhau, đều đã có con rồi, còn làm ầm ĩ chuyện gây khó khăn chi vậy?”
Dù sao thì trước đó cũng có đứa bé rồi nên mọi chuyện sẽ khác, Mộ tiểu thư tập mãi cùng thành thói quen rồi, chứ lại không ah, không phải cô ấy cũng nghịch thiên như vậy sao?
Lương Tĩnh cau mày, thở dài một cái, lại không biết nên giải thích như thế nào, nhưng lúc này trong lòng lại có suy nghĩ:
“Cô không hiểu đâu, quan hệ giữa tôi cùng Tư Nhiên không giống như quan hệ giữa cô và Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù cả hai đứa bé đều là ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng đã qua lại nhiều năm với Tư Nhiên rồi, nếu thật có thể ở chung một chỗ thì đã sớm về với nhau rồi, vấn đề là, cũng đã nhiều năm như vậy, căn bản là Tư Nhiên cũng không hề nghĩ chứ đừng nói là muốn ở chung với tôi.”
Dừng một chút, lại cảm thấy chính mình càng cố gắng giải thích là càng nói càng hồ đồ, tay vung một cái, coi như chấm dứt vấn đề này:
“Dù sao cũng là chuyện trước đây rồi, hiện tại tôi không có chỗ nương thân, cô cứ coi như là làm một việc thiện tích đức là được rồi, dù sao bản lĩnh của người đàn ông nhà cô cũng lớn như vậy mà.”
Đầu của Niệm Thần gật một cái, liếc thấy Hoắc Cảnh Sâm đang từ bên ngoài đi vào theo bản năng trả lời một câu:
“Không có việc phải lo, cho dù hắn ta có tìm tới được thì sao chứ, cũng chắc chắn đánh không lại cô.”
Hoắc Cảnh Sâm đặc biệt bước đi nhẹ nhàng, tựa như sợ bản thân làm phiền giấc ngủ của Niệm Thần, nhưng khi cửa phòng bệnh vừa mở ra, thấy một cảnh thật là náo nhiệt nha, chân mày theo bản năng cau cau lại, rồi sau đó đến ngồi xuống bên cạnh Niệm Thần, giọng nói kèm theo mấy phần trách cứ:
“Sao lại không ngủ thêm một chút nữa? Thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại đó.”
Thấy Hoắc Cảnh Sâm đi vào, Vivi ngược lại rất biết điều nhanh chóng kéo Lương Tĩnh lên, nói một câu: “Trước hết cứ đến ở nhà của tôi đi rồi tính tiếp.” Sau đó hai người liền kéo nhau rời đi.
Phòng bệnh to lớn như vậy, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, trả lại không gian ấm áp cho hai người, Niệm Thần vén một góc chăn lên, ý muốn Hoắc Cảnh Sâm cùng ngồi vào.
Thời tiết của tháng mười hai đó, hơn nữa lúc này đã là nửa đêm rồi, lúc Hoắc Cảnh Sâm đi vào hình như còn mang theo hơi thở lạnh lẽo của không khí bên ngoài.
Niệm Thần rất tự nhiên vùi trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, ngọ nguậy tìm một tư thế thoải mái:
“Anh xem anh đi, anh vừa đi vào thôi thì hù dọa người ta chạy mất tiêu rồi đó.”
Rõ ràng đây là một câu trách móc, nhưng do một người nào đó nói ra, tuy nhiên giọng điệu lại nhẹ nhàng, nghe thế nào cũng là ý tứ hờn yêu.
Cằm của Hoắc Cảnh Sâm đặt trên đỉnh đầu của Niệm Thần, lúc này nụ cười thật lòng vang lên một tiếng, đôi tay đã tém xong các mép chăn, phía bên dưới chăn, đôi tay thoải mái đặt bên hông của Niệm Thần:
“Vậy nếu như mà anh không đến thì hiện tại em dự định sẽ trò chuyện cả đêm với bọn họ sao? Tóm lại là em có một chút tự giác nào của người vừa bệnh dậy không hả?”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm cứ y như người cha đang dạy dỗ con gái vậy, rõ ràng nghiêm túc, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.
Vừa nói chuyện, cánh tay ôm ngang hông Niệm Thần càng siết chặt thêm một chút, xoa xoa nhẹ nhàng điểm mẫn cảm nhất trên eo của cô, coi như trừng phạt.
Một ít động tác xoa nhẹ khiến Niệm Thần bật cười khanh khách, không ngừng lại được, đồng muốn giãy giụa nhưng lại không thể trốn tránh khỏi cánh tay của anh:
“Hoắc Cảnh Sâm, sao anh có thể khi dễ người bệnh như thế được.”
Trong âm thanh của cô còn mang theo nụ cười không dứt, vốn là có chuyện khiến cô phải lo lắng trong nháy mắt đó thật sự đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng, một giây kế tiếp, lời nói tiếp theo của Hoắc Cảnh Sâm vừa thốt ra cũng ngay lập tức khiến thân thể của cô hoàn toàn cứng đơ.
Lúc đó, giọng nói của anh truyền từ đỉnh đầu của cô, trong đó tràn ngập âm khàn khàn mất tự nhiên, tuy trên tay không làm chuyện xấu, chỉ ôm cố định một chỗ bên hông của cô:
“Nếu nói khi dễ thì anh nghĩ không chỉ có như vậy thôi đâu, nhưng Niệm Thần ơi, em xác định hiện tại em có thể chịu được sao?”
Có dùng đến đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết ý tứ trong lời nói của Hoắc Cảnh Sâm là cái gì, trong đầu lập tức hiện lên một đoạn phim ngắn mập mờ, sắc mặt của Niệm Thần bỗng đỏ ửng lên, tên lưu manh này, vì sao mọi lúc mọi nơi đều nhớ chuyện này vậy?
“Hoắc Cảnh Sâm, tại sao anh không thể nghiêm chỉnh một chút?!” Một mỗ nữ nào đó trực tiếp phát điên.
“Em chắc chắn anh như thế này là không đứng đắn rồi sao?” Giọng nói tràn ngập uy hiếp, ý tứ trong lời nói của người khác quá không được trong sáng rồi, nếu như chỉ thế này mà đã kêu là không đứng đắn, vậy anh có thể sẽ không nghiêm chỉnh một chút nữa sao!
“………” khóe miệng Niệm Thần giật giật, được rồi, lúc này cô tuyệt đối phải thể hiện phong độ không theo so đo với bọn lưu manh làm gì:
“Được rồi, được rồi, thật ra người không đứng đắn là em, thời thời khắc khắc lão nhân gia ngài luôn luôn nghiêm chỉnh không giống thường nhân được chưa.”
Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm vẽ lên đường cong không phúc hậu, một lần nữa cười như không cười khiến Niệm Thần có một loại kích động muốn giơ chân đạp anh xuống giường! Mới vừa rồi ai “mời” tên lưu manh này lên giường của cô vậy a a a!
“Vậy Niệm Thần hy vọng vi phu có thể học hỏi sự không nghiêm chỉnh ở Niệm Thần, rồi sau đó cũng không nghiêm chỉnh một chút, có phải vậy không?”
“……….”
Niệm Thần hít sâu một hơi, tuy cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn bị chọc cho phát điên lên, thân thể lộn một vòng, xuất hiện tư thế cưỡi trên người của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, hai tay níu chặt lấy cổ áo của Hoắc Cảnh Sâm:
“Điên mất, anh cái tên lưu manh này! Hiện tại bà đây sẽ đem anh giải quyết tại chỗ luôn cho rồi!”
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được? - Chapter 218
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên căn bản, mới chỉ nằm viện đến ngày thứ hai thôi, mắt Niệm Thần liếc thành một đường rồi làm ầm ĩ lên đòi phải được xuất viện, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm bị làm phiền đến khi không chịu được nữa, đành nhờ bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát toàn thân, sau khi xác định không có gì bất thường, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Bên này mọi người vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm liền đổ chuông, công ty xảy ra một số chuyện, chân mày Hoắc Cảnh Sâm chau lại, trả lời một vài ý, rồi nói đưa Niệm Thần về nhà trước, rồi mới quay lại công ty.
Vốn là thân thể Niệm Thần đã không còn chuyện gì nữa rồi, nhưng Hoắc Cảnh Sâm cũng vẫn lo lắng nên nhìn vào cũng có chút hơi quá, Niệm Thần khuyên Hoắc Cảnh Sâm nên đến công ty trước, cô sẽ tự bắt taxi trở về cũng không thành vấn đề.
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, không ai chịu đồng ý đi trước, Niệm Thần liền nổi giận, dứt khoát cùng ngồi vào trong xe:
“Em sẽ đến công ty cùng với anh.”
Chuyện đã đến lúc này nên căn bản cũng không người nào phải thỏa hiệp cái gì nữa, Hoắc Cảnh Sâm nhìn thấy sự kiên quyết trong thái độ của Niệm Thần, thở dài một cái, rồi cũng bước lên xe.
--- ------
Ý nghĩa đúng như lời nói lúc nãy, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm đến công ty cùng với một cô gái, hơn nữa, trước sau gì thì trước mặt khá nhiều người, chính miệng vàng lời ngọc của Hoắc Cảnh Sâm cũng đã tự mình thừa nhận thân phận của cô gái này.
Dĩ nhiên, những điều đó cũng chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là một kẻ yêu nghiệt như Hoắc Cảnh Sâm, trên mặt luôn luôn gắn một núi băng trăm năm ý nghĩa người lạ đừng đến, người quen chớ gần.
Cho nên, cái nụ cười như có như không nơi khóe môi không biết đã khiến đầu óc người ta mê loạn là có ý gì chứ?
Chẳng lẽ người này không có một chút tự giác nào về việc mình đã trở thành hoa đã có chủ rồi sao?
Trong lòng Niệm Thần đang coi thường không thành tiếng nhìn rõ mồn một những nơi Hoắc Cảnh Sâm đi qua, quyết định níu chặt lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, cho nên mới nói, thời điểm tốt như vậy cần phải mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu mới được!
Được rồi, thật ra, trong lòng Niệm Thần cũng biết khoa trương như thế cũng không phải hay ho gì, cũng chẳng chứng minh được gì, chỉ là muốn thấy cái dáng vẻ tan nát cõi lòng của cái đám nữ nhân viên kia mà thôi, choáng nha, nhất định là những người đó nhung nhớ Hoắc Cảnh Sâm từ rất lâu rồi thì phải!
Mà Hoắc Cảnh Sâm cũng không phản ứng gì, không thể nghi ngờ đây chính là ngầm cho phép những hành động vênh váo của Niệm Thần, dù thế nào đi nữa thì anh cũng rất yêu thương chiều chuộng cô, muốn làm thế nào cũng được.
Tầng 88, phòng làm việc của Tổng giám đốc, từ lúc bước ra khỏi thanh máy, Niệm Thần đều theo sát phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mà đứng chờ bên kia chính là một dàn thư ký của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng toàn là mỹ nữ mới chết, mỗi một người đều trải qua khóa huấn luyện nghiêm chỉnh, ngược lại cũng chẳng phản ứng hay có biểu hiện gì với Niệm Thần, nên làm gì thì làm cái đó, cứ như vậy đi theo phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mãi cho đến khi Hoắc Cảnh Sâm bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, cũng trong nháy mắt đó quá trình báo cáo cũng đến hồi kết thúc.
Được rồi, mặc dù nói là từ lâu Niệm Thần đã biết đến cái trình độ biến thái của những kẻ đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, nhưng lần này lại trực tiếp trải qua nên vẫn không nhịn được mà phải chắt lưỡi hít hà, mẹ nó! Có cần phải chính xác cứng ngắc giống người máy hay không vậy?
Niệm Thần tự giác ngồi một chỗ trên ghế salon, không tới mấy phút sau, theo sự phân phó của Hoắc Cảnh Sâm, từ bên ngoài có người đưa tới một ly sữa nóng cho Niệm Thần.
“Chút nữa anh phải mở một cuộc họp quan trọng, nếu em có cần gì thì cứ nói với những người bên ngoài để họ đi làm là được rồi, bên trong phòng làm việc có một phòng nghỉ, nếu em muốn nghỉ ngôi thì cứ đi vào đó, còn nếu nhàm chán nữa thì có thể vào mạng chơi bằng máy của anh.”
Trước khi đi đến phòng họp, Hoắc Cảnh Sâm dặn dò trước sau vài lời như thế với Niệm Thần, thế này thế kia, cứ như thể Niệm Thần là trẻ lên ba, hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân vậy.
Niệm Thần thở dài, cầm ly sữa nóng uống một hớp, vẻ mặt vênh lên, giọng nói có ba phần oán trách, nhưng có tới bảy phần kiêu ngạo:
“Hoắc Cảnh Sâm, sao giờ em mới phát hiện ra nhìn anh thế mà cũng có lúc dài dòng như mấy bà thím vậy hả.”
Bởi vì Niệm Thần vừa mới uống một ngụm sữa, cho nên xung quanh đôi môi còn dính lại một chút bọt màu trắng.
Con mắt Hoắc Cảnh Sâm tối sầm lại, hầu kết trên cổ phập phồng lên xuống, nghiêng người liền hôn lên môi vẫn còn đang lảm nhảm của Niệm Thần, lại liếm quanh viền môi, một hành động mập mờ nhẹ nhàng xảy ra, trong khi đầu lưỡi đang nhảy múa, đôi má Niệm Thần bỗng chốc đỏ ửng lên, đợi đến khi cô tỉnh hồn lại, Hoắc Cảnh Sâm đã mang đi hết lớp sữa dính lại trên đôi môi của cô rồi.
Niệm Thần bất chợt sững người, một cá nhân nào đó đã phát điên chạm tới cực hạn, nhưng trước đó Hoắc Cảnh Sâm coi như là may mắn, cửa phòng làm việc mở ra rồi nhanh chóng khép lại, trong chớp nhoáng đó cả người anh đã biến mất khỏi phòng làm việc rồi.
Đến tận thời điểm cơm trưa thì cuộc họp của Hoắc Cảnh Sâm cuối cùng mới kết thúc, lúc đó, Niệm Thần đang nằm vùi trên ghế salon, ôm máy vi tính của anh, tất cả tinh thần đều tập trung chat chit cái gì đó với người bên kia máy vi tính.
Nghe được tiếng mở cửa, Niệm Thần vốn đang ôm máy vi tính, ngước lên nhìn thấy trước mặt là Hoắc Cảnh Sâm, giống như là phát hiện ra cái gì đó tựa như vùng đất bí ẩn mới, lại rất thích thú giống như gặp chuyện gì tự hào chưa từng có vậy:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh mau đến đây xem, con dâu tương lai của anh này, em đây có được coi như con dâu chào hỏi bà bà rồi sao?”
Phía đầu bên kia máy vi tính, trên màn ảnh chính là người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn ba tuổi, quỷ mới biết làm thế nào mà cô bé lại có thể liên lạc được với Mộ tiểu thư, cũng chỉ có quỷ mới biết cô bé đã lấy lòng của Mộ tiểu thư như thế nào.
Hoắc Cảnh Sâm cũng không biết nói gì khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ trong sáng nhưng cũng đã hoàn toàn có được nét xinh đẹp trưởng thành của Nhan Noãn Noãn, còn chưa kịp phản ứng gì, từ đầu bên kia, Nhan Noãn Noãn liền giống như phát hiện ra vùng đất mới:
“Woa, chào chú, người rất mạnh mẽ lại đẹp trai nữa, còn đẹp trai hơn so với ông xã nhỏ Tây Hàn nhà chúng cháu nữa đó.”
Cho nên mới nói, đây có được tính cách lấy lòng trong truyền thuyết không, nịnh hót đó?
Một cô nhóc non choẹt chắc chắn thực hiện như thế vì nghĩ điều đó rất khả quan.
“... ......” Niệm Thần chỉ biết câm nín, nếu là Tây Hàn ném cái con nhóc ranh này đến đây để tranh giành ông xã với mình thì làm thế nào?
“... ......” Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ biết im lặng, anh đang suy nghĩ xem vì sao con nít sống trong thời buổi bây giờ lại tiếp xúc sớm với nhân sinh quan vậy, nhưng mà, cũng không hổ là con trai của anh, ánh mắt nhìn người không tệ.
“Chú ơi, vừa nhìn liền biết chú chính là chồng của dì Niệm Thần rồi, woa, tuyệt phối à nha.”
Nhan Noãn Noãn tiếp tục sự nghiệp lắc lư theo làn gió....
Trong nháy mắt, thái độ của Niệm Thần từ sững sờ vì một màn khen ngợi trước, nhanh chóng biến chuyển đặc biệt thành nụ cười đặc biệt híp mắt, hazzz...
Lúc đó, Mộ tiểu thư chắc chắn bụng bảo dạ một câu, lời nói của một đứa bé mới đúng là sự thật.
Nhưng nhất định là cô không biết người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn thật sự rất tinh quái, tính trên một phương diện nào đó còn vượt xa hàng vạn dặm hơn so với hai đứa con trai của cô.
Trong phòng làm việc, hai đầu người quay mặt nhìn nhau, lúc đó họ chỉ biết tiếp tục im lặng, được rồi, trời mới biết, choáng nha, trong lòng hai người đều vui mừng không thành tiếng, được, bọn họ tuyệt đối đồng ý người con dâu này rồi.
Nhưng mà Nhan Noãn Noãn còn đang vui mừng khoái chí cũng không có khả năng tiếp tục được thêm bao lâu nữa, ngay khi tiếng nói của cô bé vừa dứt, từ trong màn hình, cô nhìn thấy từ phía xa xa sau lưng cô, Hoắc Tây Hàn đang tiến lại gần cô bé, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, giống như hận không thể kéo ra ngoài đánh chết cho xong!