Trên căn bản, mặc dù Hoắc Cảnh Sâm không có hai đứa con trai ở bên cạnh nhưng tại nơi làm việc có Niệm Thần ở cùng anh cũng không thấy nhàm chán.
Lướt qua người bạn nhỏ Tây Hàn đang tỏ ra buồn bực, không muốn nói chuyện. Nhan Noãn Noãn lại đang nghĩ biện pháp để xông tới nói thêm vài câu với Niệm Thần. Với Hoắc Thần Viễn, chỉ cần không có Hoắc Cảnh Sâm ở đây thì thiên hạ này chính là của cậu bé, bao nhiêu chiêu trò đùa giỡn đều muốn bày ra cả.
Ặc, được rồi, thời gian một ngày trên máy vi tính cũng đủ cho đầu Mộ tiểu thư nảy sinh khái niệm về ba tiểu ác ma này rồi.
Hoắc Tây Hàn là loại khó chịu, tuyệt đối khó chịu. Không phải nụ hôn đầu cũng đã trao hết cho người ta rồi sao? Bây giờ còn tỏ ra vặn vẹo, nhăn nhó gì chứ?
Nhan Noãn Noãn, thật không hổ là chuyên gia đánh giá ngầm. Mẹ nó, nhìn bề ngoài là nhỏ nhất trong đám nhi đồng này, vậy mà đã biết đánh giá diện mạo của người khác rồi, sau này lớn lên, chậc chậc... sẽ làm tổn thương bao nhiêu người đàn ông tự ti đây?
Về phần Hoắc Thần Viễn, chính là kết hợp cả trong sáng lẫn mờ ám, nhưng chẳng phải có câu nói “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu” sao?
Ừm, tổng kết lại mà nói, lúc này cô thật sự lo lắng những lúc ba tiểu ác ma này ở cùng một chỗ chắc chắn xảy ra một trận trời long đất lở, kêu khóc ầm ĩ đây.
Được rồi, trên thực tế, ngay lúc này Mộ tiểu thư sẽ không ngờ đến, tại thời điểm cô đang lo lắng chuyện của ba nhóc kia thì không bao lâu sau chuyện long trời lở đất lại xảy ra với chính cô.
Rời khỏi bãi đậu xe công ty, Hoắc Cảnh Sâm lái xe về nhà, trên đường về còn ghé vào một siêu thị, chủ yếu là vì Niệm Thần đột nhiên nói muốn Hoắc Cảnh Sâm nấu ăn.
Tiết trời tháng mười hai, trời tối thật nhanh, khi hai người rời siêu thị trời đã tối hẳn, Niệm Thần khoác trên người áo khoác dài của Hoắc Cảnh Sâm mà vẫn thấy rất lạnh, mắt thấy người nào đó mặc phong phanh vẫn không cảm thấy gì, cô lại bắt đầu thấy bất công!
Cho nên nói sự khác biệt giữa nam nữ có khi làm tức chết người, đây chính là đang thể hiện điều đó sao?
Trên đường về, Niệm Thần chống đầu dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt đùa giỡn nhìn vẻ mặt nghiêng hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, câu được câu không trò chuyện, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, Hoắc Cảnh Sâm cũng đáp lại một cách máy móc.
Ặc, đây có tính là Hoắc Cảnh Sâm hiểu rất rõ về Mộ tiểu thư không nhỉ?
Hoắc Cảnh Sâm dừng xe trước biệt thự, Niệm Thần kéo chặt áo, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất để vọt vào nhà, chính là, khi cửa xe mở ra, cô không có bước nhanh mà cả người đều sững lại.
Mà Hoắc Cảnh Sâm sau khi dừng xe, vừa nhìn tình huống trước mặt thoáng chốc ngớ ra, tay nắm chặt những túi đồ mới mua.
Theo bản năng liền nhìn sang Niệm Thần muốn giải thích một chút, khóe môi hơi khẽ động, rốt cục cũng không nói gì cả.
Có những chuyện, càng giải thích sẽ càng loạn, giống như tình huống trước mắt vậy.
Trong tiết trời lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Sở Vận Nhi co rút thân hình mỏng manh đứng trước cửa biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, mà ** cô ta còn đang lộ ra.
Lúc Sở Vận Nhi nhìn thấy Niệm Thần, khuôn mặt liền đờ ra, giống như chưa kịp phản ứng, tại sao đứng chờ Hoắc Cảnh Sâm mà lại gặp cả Niệm Thần chứ.
Đôi môi tím bầm vì lạnh hơi run rẩy, ánh mắt nhìn xuống, cúi đầu không nói lời nào.
Nghe tiếng bước chân Hoắc Cảnh Sâm đang đi tới, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu thật khiến người ta yêu thương, thế mà Hoắc Cảnh Sâm lại đang nhìn Niệm Thần.
Một loạt hình ảnh này cứ như đang diễn hài kịch, tâm trạng vui vẻ cả ngày hôm nay của Niệm Thần liền biến mất trong phút chốc. Trên thực tế, có nhiều việc, chân tướng sự thật như thế nào tạm thời không nói đến, nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Thật lâu sau, Hoắc Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, tiến lên nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh băng của Niệm Thần, sau đó dắt cô lướt qua người Sở Vận Nhi:
“Vận Nhi, có việc gì vào nhà nói sau, bên ngoài rất lạnh.”
Hoắc Cảnh Sâm cũng thật nhẫn tâm. Giống như trước mắt, đáng ra phải thương hại thì anh lại lựa chọn giải quyết dứt khoát. Nếu như đã không cho được Sở Vận Nhi tình cảm thì ngay từ đầu một tia hy vọng cũng không cho.
Cho nên, anh lựa chọn nắm tay Niệm Thần thật chặt, giờ phút này cũng không thèm nhìn bộ dạng lã chã chực khóc của cô ta, cứ thế lướt qua người, bỏ lại một câu nói lạnh băng như tiết trời hôm nay vậy.
Trong phòng khách, máy sưởi ấm chạy hết công suất, lúc này Niệm Thần làm tổ trên ghế sô pha mới có cảm giác sống lại. Sở Vận Nhi vẫn giữ bộ dạng co rúm người, đôi mắt trong suốt ngập nước cụp xuống, nhìn chăm chăm vào bàn trà, hai tay thật cẩn thận đặt trên bụng, bộ dáng này làm cho Niệm Thần thấy chói mắt vô cùng.
Hoắc Cảnh Sâm đi vào, mang cho mỗi người một ly sữa, sau đó bước đến sô pha ngồi cạnh Niệm Thần, thật tự nhiên cầm lấy hai tay lạnh băng của Niệm Thần, một bộ không xem ai đó ra gì. Niệm Thần chú ý thấy một tia oán hận chợt lóe lên trong mắt Sở Vận Nhi.
Ánh mắt như chim ưng dần nheo lại, dừng trên mặt Sở Vận Nhi, giọng nói không tự chủ ẩn ẩn mang theo trách cứ:
“Vận Nhi, tôi nhớ tôi đã nói qua, trước khi đứa bé ra đời, cô không được phép ra khỏi tòa biệt thự.”
Thoáng dừng lại một chút, giọng nói lại vang lên:
“Tôi còn nhớ rõ, cô đã nói nếu đứa bé này trở thành phiền phức cho tôi, cô sẽ mang nó cùng ra nước ngoài?”
Ý tứ của anh rất rõ ràng, thật hiển nhiên đứa bé này cùng Sở Vận Nhi đang mang đến phiền phức cho anh. Anh càng đau lòng hơn khi lúc này Niệm Thần đang mang vẻ mặt sững sờ. Chết tiệt, đứa bé kia thật khiến người ta tưởng tượng lung tung.
Lời vừa dứt, Sở Vận Nhi giật mình ngẩng đầu, trong thoáng chốc cả người đều co rụt, ánh mắt chậm rãi dâng lên sợ sệt, chứng tỏ những lời nói của Hoắc Cảnh Sâm khiến cô ta bị đả kích.
Dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Sở Vận Nhi khẩn trương quay sang nhìn Niệm Thần từ nãy giờ vẫn ngồi im không lên tiếng, vội vàng giải thích:
“Niệm Thần, đứa bé này cùng anh Hoắc không có quan hệ gì, tôi chỉ là, chính là,...... Gần đây hay gặp ác mộng nên nghĩ đến tìm anh Hoắc.”
Nhưng trên thực tế, một phen hảo tâm giải thích này rơi vào mắt Niệm thần lại thành giấu đầu hở đuôi, đắc ý.
Trên căn bản, mới chỉ nằm viện đến ngày thứ hai thôi, mắt Niệm Thần liếc thành một đường rồi làm ầm ĩ lên đòi phải được xuất viện, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm bị làm phiền đến khi không chịu được nữa, đành nhờ bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát toàn thân, sau khi xác định không có gì bất thường, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Bên này mọi người vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm liền đổ chuông, công ty xảy ra một số chuyện, chân mày Hoắc Cảnh Sâm chau lại, trả lời một vài ý, rồi nói đưa Niệm Thần về nhà trước, rồi mới quay lại công ty.
Vốn là thân thể Niệm Thần đã không còn chuyện gì nữa rồi, nhưng Hoắc Cảnh Sâm cũng vẫn lo lắng nên nhìn vào cũng có chút hơi quá, Niệm Thần khuyên Hoắc Cảnh Sâm nên đến công ty trước, cô sẽ tự bắt taxi trở về cũng không thành vấn đề.
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, không ai chịu đồng ý đi trước, Niệm Thần liền nổi giận, dứt khoát cùng ngồi vào trong xe:
“Em sẽ đến công ty cùng với anh.”
Chuyện đã đến lúc này nên căn bản cũng không người nào phải thỏa hiệp cái gì nữa, Hoắc Cảnh Sâm nhìn thấy sự kiên quyết trong thái độ của Niệm Thần, thở dài một cái, rồi cũng bước lên xe.
--- ------
Ý nghĩa đúng như lời nói lúc nãy, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm đến công ty cùng với một cô gái, hơn nữa, trước sau gì thì trước mặt khá nhiều người, chính miệng vàng lời ngọc của Hoắc Cảnh Sâm cũng đã tự mình thừa nhận thân phận của cô gái này.
Dĩ nhiên, những điều đó cũng chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là một kẻ yêu nghiệt như Hoắc Cảnh Sâm, trên mặt luôn luôn gắn một núi băng trăm năm ý nghĩa người lạ đừng đến, người quen chớ gần.
Cho nên, cái nụ cười như có như không nơi khóe môi không biết đã khiến đầu óc người ta mê loạn là có ý gì chứ?
Chẳng lẽ người này không có một chút tự giác nào về việc mình đã trở thành hoa đã có chủ rồi sao?
Trong lòng Niệm Thần đang coi thường không thành tiếng nhìn rõ mồn một những nơi Hoắc Cảnh Sâm đi qua, quyết định níu chặt lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, cho nên mới nói, thời điểm tốt như vậy cần phải mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu mới được!
Được rồi, thật ra, trong lòng Niệm Thần cũng biết khoa trương như thế cũng không phải hay ho gì, cũng chẳng chứng minh được gì, chỉ là muốn thấy cái dáng vẻ tan nát cõi lòng của cái đám nữ nhân viên kia mà thôi, choáng nha, nhất định là những người đó nhung nhớ Hoắc Cảnh Sâm từ rất lâu rồi thì phải!
Mà Hoắc Cảnh Sâm cũng không phản ứng gì, không thể nghi ngờ đây chính là ngầm cho phép những hành động vênh váo của Niệm Thần, dù thế nào đi nữa thì anh cũng rất yêu thương chiều chuộng cô, muốn làm thế nào cũng được.
Tầng , phòng làm việc của Tổng giám đốc, từ lúc bước ra khỏi thanh máy, Niệm Thần đều theo sát phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mà đứng chờ bên kia chính là một dàn thư ký của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng toàn là mỹ nữ mới chết, mỗi một người đều trải qua khóa huấn luyện nghiêm chỉnh, ngược lại cũng chẳng phản ứng hay có biểu hiện gì với Niệm Thần, nên làm gì thì làm cái đó, cứ như vậy đi theo phía sau Hoắc Cảnh Sâm, mãi cho đến khi Hoắc Cảnh Sâm bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, cũng trong nháy mắt đó quá trình báo cáo cũng đến hồi kết thúc.
Được rồi, mặc dù nói là từ lâu Niệm Thần đã biết đến cái trình độ biến thái của những kẻ đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, nhưng lần này lại trực tiếp trải qua nên vẫn không nhịn được mà phải chắt lưỡi hít hà, mẹ nó! Có cần phải chính xác cứng ngắc giống người máy hay không vậy?
Niệm Thần tự giác ngồi một chỗ trên ghế salon, không tới mấy phút sau, theo sự phân phó của Hoắc Cảnh Sâm, từ bên ngoài có người đưa tới một ly sữa nóng cho Niệm Thần.
“Chút nữa anh phải mở một cuộc họp quan trọng, nếu em có cần gì thì cứ nói với những người bên ngoài để họ đi làm là được rồi, bên trong phòng làm việc có một phòng nghỉ, nếu em muốn nghỉ ngôi thì cứ đi vào đó, còn nếu nhàm chán nữa thì có thể vào mạng chơi bằng máy của anh.”
Trước khi đi đến phòng họp, Hoắc Cảnh Sâm dặn dò trước sau vài lời như thế với Niệm Thần, thế này thế kia, cứ như thể Niệm Thần là trẻ lên ba, hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân vậy.
Niệm Thần thở dài, cầm ly sữa nóng uống một hớp, vẻ mặt vênh lên, giọng nói có ba phần oán trách, nhưng có tới bảy phần kiêu ngạo:
“Hoắc Cảnh Sâm, sao giờ em mới phát hiện ra nhìn anh thế mà cũng có lúc dài dòng như mấy bà thím vậy hả.”
Bởi vì Niệm Thần vừa mới uống một ngụm sữa, cho nên xung quanh đôi môi còn dính lại một chút bọt màu trắng.
Con mắt Hoắc Cảnh Sâm tối sầm lại, hầu kết trên cổ phập phồng lên xuống, nghiêng người liền hôn lên môi vẫn còn đang lảm nhảm của Niệm Thần, lại liếm quanh viền môi, một hành động mập mờ nhẹ nhàng xảy ra, trong khi đầu lưỡi đang nhảy múa, đôi má Niệm Thần bỗng chốc đỏ ửng lên, đợi đến khi cô tỉnh hồn lại, Hoắc Cảnh Sâm đã mang đi hết lớp sữa dính lại trên đôi môi của cô rồi.
Niệm Thần bất chợt sững người, một cá nhân nào đó đã phát điên chạm tới cực hạn, nhưng trước đó Hoắc Cảnh Sâm coi như là may mắn, cửa phòng làm việc mở ra rồi nhanh chóng khép lại, trong chớp nhoáng đó cả người anh đã biến mất khỏi phòng làm việc rồi.
Đến tận thời điểm cơm trưa thì cuộc họp của Hoắc Cảnh Sâm cuối cùng mới kết thúc, lúc đó, Niệm Thần đang nằm vùi trên ghế salon, ôm máy vi tính của anh, tất cả tinh thần đều tập trung chat chit cái gì đó với người bên kia máy vi tính.
Nghe được tiếng mở cửa, Niệm Thần vốn đang ôm máy vi tính, ngước lên nhìn thấy trước mặt là Hoắc Cảnh Sâm, giống như là phát hiện ra cái gì đó tựa như vùng đất bí ẩn mới, lại rất thích thú giống như gặp chuyện gì tự hào chưa từng có vậy:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh mau đến đây xem, con dâu tương lai của anh này, em đây có được coi như con dâu chào hỏi bà bà rồi sao?”
Phía đầu bên kia máy vi tính, trên màn ảnh chính là người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn ba tuổi, quỷ mới biết làm thế nào mà cô bé lại có thể liên lạc được với Mộ tiểu thư, cũng chỉ có quỷ mới biết cô bé đã lấy lòng của Mộ tiểu thư như thế nào.
Hoắc Cảnh Sâm cũng không biết nói gì khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ trong sáng nhưng cũng đã hoàn toàn có được nét xinh đẹp trưởng thành của Nhan Noãn Noãn, còn chưa kịp phản ứng gì, từ đầu bên kia, Nhan Noãn Noãn liền giống như phát hiện ra vùng đất mới:
“Woa, chào chú, người rất mạnh mẽ lại đẹp trai nữa, còn đẹp trai hơn so với ông xã nhỏ Tây Hàn nhà chúng cháu nữa đó.”
Cho nên mới nói, đây có được tính cách lấy lòng trong truyền thuyết không, nịnh hót đó?
Một cô nhóc non choẹt chắc chắn thực hiện như thế vì nghĩ điều đó rất khả quan.
“... ......” Niệm Thần chỉ biết câm nín, nếu là Tây Hàn ném cái con nhóc ranh này đến đây để tranh giành ông xã với mình thì làm thế nào?
“... ......” Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ biết im lặng, anh đang suy nghĩ xem vì sao con nít sống trong thời buổi bây giờ lại tiếp xúc sớm với nhân sinh quan vậy, nhưng mà, cũng không hổ là con trai của anh, ánh mắt nhìn người không tệ.
“Chú ơi, vừa nhìn liền biết chú chính là chồng của dì Niệm Thần rồi, woa, tuyệt phối à nha.”
Nhan Noãn Noãn tiếp tục sự nghiệp lắc lư theo làn gió....
Trong nháy mắt, thái độ của Niệm Thần từ sững sờ vì một màn khen ngợi trước, nhanh chóng biến chuyển đặc biệt thành nụ cười đặc biệt híp mắt, hazzz...
Lúc đó, Mộ tiểu thư chắc chắn bụng bảo dạ một câu, lời nói của một đứa bé mới đúng là sự thật.
Nhưng nhất định là cô không biết người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn thật sự rất tinh quái, tính trên một phương diện nào đó còn vượt xa hàng vạn dặm hơn so với hai đứa con trai của cô.
Trong phòng làm việc, hai đầu người quay mặt nhìn nhau, lúc đó họ chỉ biết tiếp tục im lặng, được rồi, trời mới biết, choáng nha, trong lòng hai người đều vui mừng không thành tiếng, được, bọn họ tuyệt đối đồng ý người con dâu này rồi.
Nhưng mà Nhan Noãn Noãn còn đang vui mừng khoái chí cũng không có khả năng tiếp tục được thêm bao lâu nữa, ngay khi tiếng nói của cô bé vừa dứt, từ trong màn hình, cô nhìn thấy từ phía xa xa sau lưng cô, Hoắc Tây Hàn đang tiến lại gần cô bé, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, giống như hận không thể kéo ra ngoài đánh chết cho xong!