Niệm Thần theo bản năng nhíu mày. Này này, đây là lần đầu tiên cô xem Hoắc Cảnh diễn kịch, bây giờ đến đoạn kịch tính nhất thì anh lại ném chuyện này sang cho cô giải quyết là sao chứ?
Hoắc Cảnh sâm đem chuyện này ném cho cô là có ý nghĩ riêng của anh thế nhưng Niệm Thần lại suy nghĩ theo một ý nghĩ khác. Cô cho rằng, bất luận trong quá khứ họ có mối quan hệ gì, hoặc ai nợ ai cũng được, không bằng ngay lúc này liền triệt để giải quyết hết những khúc mắc đó cho xong đi.
Bất kể, trong lời nói của Hoắc Lạc Khắc có chứa thâm ý gì nhưng ông cũng nói đúng một phần. Ngày đó, nếu không phải Sở Vận Nhi không cầu danh lợi thì tuyệt đối sẽ không có Hoắc Cảnh Sâm tỏa sáng của ngày hôm nay.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Niệm Thần vẫn dừng trên cái bụng đang nhô lên của Sở Vận Nhi, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại trên áo kia làm cho cô nghĩ đến điều gì đó, sau cô nhẹ đứng lên.
Có lẽ cô nghĩ đến những ngày trước, thời điểm cô mang thai cũng bơ vơ không nơi nương tựa.
Chỉ là một chỗ dựa, cứ cho cô ta một chỗ dựa đi, cũng chẳng sao. Mặc dù cô không phải là thiện nam tín nữ gì nhưng cô cũng không phải là loại lấy oán trả ơn người ta.
Niệm Thần đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề hay biết ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm luôn dõi theo nét mặt cô. Thấy được sự do dự của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm liền suy ra thành một ý nghĩ khác.
Trên thực tế, đúng là anh đã khiến Niệm Thần khó xử. Lúc này, nơi đáy mắt anh dâng lên một tia đau lòng, lại nhìn về phía Sở Vận Nhi, tia đau lòng trong mắt rất nhanh liền chuyển thành lạnh nhạt:
“Vận Nhi, trước mắt tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cô một chỗ ở thích hợp để cô dưỡng thai.”
Sở Vận Nhi giật mình vội ngẩng đầu. Cô ta thật không hiểu, vì cớ gì Hoắc Cảnh Sâm lại cự tuyệt hết thày mọi chuyện chứ.
Mà cô càng không hiểu được, Hoắc Cảnh Sâm thế mà chỉ nghe theo lời Niệm Thần.
Rốt cuộc Niệm Thần đối với anh ta là quan trọng đến mức nào?
“Anh Hoắc ....”
Môi cô ta khẽ mở, còn muốn nói thêm điều gì thì đã bị Hoắc Cảnh Sâm ngắt lời:
“Được rồi! Tôi sẽ gọi điện kêu người đến đón cô. Nếu buổi tối cô thấy sợ hãi thì hãy bảo vú Vương ngủ cùng cô. Hết thảy mọi chuyện đều có cách giải quyết cả.”
Vừa nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người đến đón Sở Vận Nhi về.
“Còn nữa, cô đã muốn giữ đứa nhỏ này thật tốt thì không nên làm việc tùy tiện theo cảm tính như vậy. Nếu thật muốn tốt cho đứa nhỏ thì cô không nên đứng ngoài trời trong thời tiết rét lạnh như thế này.”
Quả thật, theo lời Hoắc Cảnh Sâm nói, anh đã nhìn thấu mục đích Sở Vận Nhi đến đây tối nay.
Hoắc Cảnh Sâm bấm phím gọi, đầu dây bên kia liền có người bắt máy, Hoắc Cảnh sâm còn chưa kịp nói câu nào, điện thoại liền bị Niệm Thần chộp lấy bấm phím kết thúc.
“Thôi bỏ đi. Cô ấy muốn ở lại thì cứ để cô ấy ở cùng chúng ta đi. Tóm lại, hãy nghĩ cho đứa nhỏ.”
Vừa nói Niệm Thần vừa nhét điện thoại vào tay Hoắc Cảnh Sâm, sau đó đi về phía Sở Vận Nhi:
“Tôi giúp cô chuẩn bị phòng, có thai rất cực khổ, thời tiết rất lạnh, cô nên sớm lên giường nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trước chuyển biến đột ngột này, trong phòng khách trừ Niệm Thần ra còn lại hai người đều mang một bộ dạng kinh ngạc không thôi.
Sở Vận Nhi vẫn còn sững sờ trước sự chuyển biến bất ngờ này, mà Hoắc Cảnh Sâm rõ ràng không hiểu được tại sao Niệm thần lại đưa ra quyết định này.
“Niệm Thần?”
Anh cho rằng, mặc dù Niệm Thần đáp ứng Sở Vận Nhi nhưng chính là nghĩ một đằng nói một nẻo, mà anh thật không muốn Niệm Thần thấy khó chịu.
Niệm Thần thở ra một hơi, nhìn Sở Vận Nhi:
“Cô lên lầu trước đi, một lát tôi sẽ lên tìm cô sau.”
Niệm Thần toát lên phong thái của nữ chủ nhân, thực tế vì nghĩ cho Hoắc Cảnh Sâm nên cô đã nhượng bộ lắm rồi.
Sở Vận Nhi vẫn ngốc lăng tại chỗ, hiển nhiên những lời này của Niệm Thần làm cô ta phải phân vân. Cô ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, giống như đang chờ Hoắc Cảnh Sâm cho phép, như vậy cô ta mới dám tin rằng mình được ở lại.
Niệm Thần hiểu rõ ý tứ của Sở Vận Nhi, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, khóe môi cong cong lên:
“Cảnh Sâm, bất kể là vì cái gì, dù sao lúc này nên suy nghĩ cho đứa nhỏ. Lúc em mang thai cũng rất khổ cực, cảm giác bơ vơ, không nơi nương tựa em rất hiểu.”
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, quả thật cô đã động lòng thương hại với Sở Vận Nhi.
Lại càng không thể không nói đến, người trước mặt này từng có ơn với Hoắc Cảnh Sâm, mà cô thật không muốn Hoắc Cảnh Sâm phải mang ơn nghĩa này trên lưng suốt cả đời.
Hoắc Cảnh Sâm vì cô đã làm không biết bao nhiêu chuyện. Thế nên cô cũng muốn giúp Hoắc Cảnh Sâm giải quyết chuyện trước mắt này.
Hoắc Cảnh Sâm ngưng mi, trong lòng dâng lên chút cảm xúc không rõ ràng. Những lời nói của Niệm Thần khiến anh thấy nhói đau, thực tế mà nói anh nợ Niệm Thần nhiều lắm.
Gật gật đầu, nhìn Sở Vận Nhi:
“Cô lên lầu trước đi. Muốn ở lại thì cứ ở lại.”
Anh nghĩ cứ cho Sở Vận Nhi ở lại, nếu Niệm Thần không vui anh sẽ mang cô chuyển ra ngoài ở.
Chuyện gì nên đối mặt thì đối mặt nhưng không phải chỉ có một cách giải quyết duy nhất đâu.
Giống như nhận được một ân điển lớn, vừa nghe Hoắc Cảnh Sâm nói xong, Sở Vận Nhi liền đứng lên, đưa tay đỡ lấy bụng rồi thật cẩn thận đi lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại Niệm Thần và Hoắc Cảnh Sâm.
Hoắc Cảnh Sâm đưa tay ôm Niệm Thần vào lòng, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi:
“Niệm Thần, em đâu cần ủy khuất bản thân mình như thế.”
Anh ôm Niệm Thần từ phía sau, cằm tì lên vai cô, Niệm Thần quay người lại, ôm chặt thắt lưng anh, khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm:
“Cảnh Sâm, ông nội đã từng nói với em về chuyện của anh và Sở Vận Nhi. Em nghĩ cô ấy đã từng có ơn với anh, em cũng không muốn anh khó xử, chỉ là thêm một người ở cùng chúng ta thôi, có cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất chứ. Em không muốn nói nhiểu nữa, em chỉ muốn giúp anh một số chuyện trong khả năng của mình thôi.”
Trên căn bản, mặc dù Hoắc Cảnh Sâm không có hai đứa con trai ở bên cạnh nhưng tại nơi làm việc có Niệm Thần ở cùng anh cũng không thấy nhàm chán.
Lướt qua người bạn nhỏ Tây Hàn đang tỏ ra buồn bực, không muốn nói chuyện. Nhan Noãn Noãn lại đang nghĩ biện pháp để xông tới nói thêm vài câu với Niệm Thần. Với Hoắc Thần Viễn, chỉ cần không có Hoắc Cảnh Sâm ở đây thì thiên hạ này chính là của cậu bé, bao nhiêu chiêu trò đùa giỡn đều muốn bày ra cả.
Ặc, được rồi, thời gian một ngày trên máy vi tính cũng đủ cho đầu Mộ tiểu thư nảy sinh khái niệm về ba tiểu ác ma này rồi.
Hoắc Tây Hàn là loại khó chịu, tuyệt đối khó chịu. Không phải nụ hôn đầu cũng đã trao hết cho người ta rồi sao? Bây giờ còn tỏ ra vặn vẹo, nhăn nhó gì chứ?
Nhan Noãn Noãn, thật không hổ là chuyên gia đánh giá ngầm. Mẹ nó, nhìn bề ngoài là nhỏ nhất trong đám nhi đồng này, vậy mà đã biết đánh giá diện mạo của người khác rồi, sau này lớn lên, chậc chậc... sẽ làm tổn thương bao nhiêu người đàn ông tự ti đây?
Về phần Hoắc Thần Viễn, chính là kết hợp cả trong sáng lẫn mờ ám, nhưng chẳng phải có câu nói “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu” sao?
Ừm, tổng kết lại mà nói, lúc này cô thật sự lo lắng những lúc ba tiểu ác ma này ở cùng một chỗ chắc chắn xảy ra một trận trời long đất lở, kêu khóc ầm ĩ đây.
Được rồi, trên thực tế, ngay lúc này Mộ tiểu thư sẽ không ngờ đến, tại thời điểm cô đang lo lắng chuyện của ba nhóc kia thì không bao lâu sau chuyện long trời lở đất lại xảy ra với chính cô.
Rời khỏi bãi đậu xe công ty, Hoắc Cảnh Sâm lái xe về nhà, trên đường về còn ghé vào một siêu thị, chủ yếu là vì Niệm Thần đột nhiên nói muốn Hoắc Cảnh Sâm nấu ăn.
Tiết trời tháng mười hai, trời tối thật nhanh, khi hai người rời siêu thị trời đã tối hẳn, Niệm Thần khoác trên người áo khoác dài của Hoắc Cảnh Sâm mà vẫn thấy rất lạnh, mắt thấy người nào đó mặc phong phanh vẫn không cảm thấy gì, cô lại bắt đầu thấy bất công!
Cho nên nói sự khác biệt giữa nam nữ có khi làm tức chết người, đây chính là đang thể hiện điều đó sao?
Trên đường về, Niệm Thần chống đầu dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt đùa giỡn nhìn vẻ mặt nghiêng hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, câu được câu không trò chuyện, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, Hoắc Cảnh Sâm cũng đáp lại một cách máy móc.
Ặc, đây có tính là Hoắc Cảnh Sâm hiểu rất rõ về Mộ tiểu thư không nhỉ?
Hoắc Cảnh Sâm dừng xe trước biệt thự, Niệm Thần kéo chặt áo, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất để vọt vào nhà, chính là, khi cửa xe mở ra, cô không có bước nhanh mà cả người đều sững lại.
Mà Hoắc Cảnh Sâm sau khi dừng xe, vừa nhìn tình huống trước mặt thoáng chốc ngớ ra, tay nắm chặt những túi đồ mới mua.
Theo bản năng liền nhìn sang Niệm Thần muốn giải thích một chút, khóe môi hơi khẽ động, rốt cục cũng không nói gì cả.
Có những chuyện, càng giải thích sẽ càng loạn, giống như tình huống trước mắt vậy.
Trong tiết trời lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Sở Vận Nhi co rút thân hình mỏng manh đứng trước cửa biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, mà cô ta còn đang lộ ra.
Lúc Sở Vận Nhi nhìn thấy Niệm Thần, khuôn mặt liền đờ ra, giống như chưa kịp phản ứng, tại sao đứng chờ Hoắc Cảnh Sâm mà lại gặp cả Niệm Thần chứ.
Đôi môi tím bầm vì lạnh hơi run rẩy, ánh mắt nhìn xuống, cúi đầu không nói lời nào.
Nghe tiếng bước chân Hoắc Cảnh Sâm đang đi tới, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu thật khiến người ta yêu thương, thế mà Hoắc Cảnh Sâm lại đang nhìn Niệm Thần.
Một loạt hình ảnh này cứ như đang diễn hài kịch, tâm trạng vui vẻ cả ngày hôm nay của Niệm Thần liền biến mất trong phút chốc. Trên thực tế, có nhiều việc, chân tướng sự thật như thế nào tạm thời không nói đến, nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Thật lâu sau, Hoắc Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, tiến lên nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh băng của Niệm Thần, sau đó dắt cô lướt qua người Sở Vận Nhi:
“Vận Nhi, có việc gì vào nhà nói sau, bên ngoài rất lạnh.”
Hoắc Cảnh Sâm cũng thật nhẫn tâm. Giống như trước mắt, đáng ra phải thương hại thì anh lại lựa chọn giải quyết dứt khoát. Nếu như đã không cho được Sở Vận Nhi tình cảm thì ngay từ đầu một tia hy vọng cũng không cho.
Cho nên, anh lựa chọn nắm tay Niệm Thần thật chặt, giờ phút này cũng không thèm nhìn bộ dạng lã chã chực khóc của cô ta, cứ thế lướt qua người, bỏ lại một câu nói lạnh băng như tiết trời hôm nay vậy.
Trong phòng khách, máy sưởi ấm chạy hết công suất, lúc này Niệm Thần làm tổ trên ghế sô pha mới có cảm giác sống lại. Sở Vận Nhi vẫn giữ bộ dạng co rúm người, đôi mắt trong suốt ngập nước cụp xuống, nhìn chăm chăm vào bàn trà, hai tay thật cẩn thận đặt trên bụng, bộ dáng này làm cho Niệm Thần thấy chói mắt vô cùng.
Hoắc Cảnh Sâm đi vào, mang cho mỗi người một ly sữa, sau đó bước đến sô pha ngồi cạnh Niệm Thần, thật tự nhiên cầm lấy hai tay lạnh băng của Niệm Thần, một bộ không xem ai đó ra gì. Niệm Thần chú ý thấy một tia oán hận chợt lóe lên trong mắt Sở Vận Nhi.
Ánh mắt như chim ưng dần nheo lại, dừng trên mặt Sở Vận Nhi, giọng nói không tự chủ ẩn ẩn mang theo trách cứ:
“Vận Nhi, tôi nhớ tôi đã nói qua, trước khi đứa bé ra đời, cô không được phép ra khỏi tòa biệt thự.”
Thoáng dừng lại một chút, giọng nói lại vang lên:
“Tôi còn nhớ rõ, cô đã nói nếu đứa bé này trở thành phiền phức cho tôi, cô sẽ mang nó cùng ra nước ngoài?”
Ý tứ của anh rất rõ ràng, thật hiển nhiên đứa bé này cùng Sở Vận Nhi đang mang đến phiền phức cho anh. Anh càng đau lòng hơn khi lúc này Niệm Thần đang mang vẻ mặt sững sờ. Chết tiệt, đứa bé kia thật khiến người ta tưởng tượng lung tung.
Lời vừa dứt, Sở Vận Nhi giật mình ngẩng đầu, trong thoáng chốc cả người đều co rụt, ánh mắt chậm rãi dâng lên sợ sệt, chứng tỏ những lời nói của Hoắc Cảnh Sâm khiến cô ta bị đả kích.
Dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Sở Vận Nhi khẩn trương quay sang nhìn Niệm Thần từ nãy giờ vẫn ngồi im không lên tiếng, vội vàng giải thích:
“Niệm Thần, đứa bé này cùng anh Hoắc không có quan hệ gì, tôi chỉ là, chính là,...... Gần đây hay gặp ác mộng nên nghĩ đến tìm anh Hoắc.”
Nhưng trên thực tế, một phen hảo tâm giải thích này rơi vào mắt Niệm thần lại thành giấu đầu hở đuôi, đắc ý.