Cơn buồn ngủ ập đến nhưng Niệm thần thật không muốn ngủ. Trên thực tế, mấy ngày nay cô thường mơ thấy ác mộng nhưng vì không muốn Hoắc Cảnh Sâm lo lắng nên cô không nói ra, chỉ giấu trong lòng thôi.
Cảm giác hít thở không thông, như có gì đó đè nặng trên ngực khiến Niệm Thần mở to mắt, tỉnh dậy.
Chiếu vào mắt vẫn là màu vàng ấm áp của ngọn đèn treo tường, Niệm Thần có chút hốt hoảng, bởi vì cô chưa phản ứng kịp việc không có Hoắc Cảnh Sâm ngủ chung.
Mà bện cạnh, Sở Vận Nhi đang mở to mắt, con ngươi không nhúc nhích nhìn trừng trừng vào Niệm Thần, vẻ mặt cô ta không có chút cảm xúc nào.
Niệm Thần khẽ hô lên một tiếng. Mẹ ơi, giữa đêm gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy lại có một đôi mắt nhìn mình chăm chăm, cho dù là ai thì cũng phải kinh hãi, sởn gai ốc cả.
Mồ hôi lạnh toát ra, Niệm Thần hít thở sâu, cố bình ổn trái tim đang nhảy loạn vì bị kinh sợ của mình.
“Vận Nhi à, hơn nửa đêm rồi sao cô còn chưa ngủ? Cô vẫn còn sợ sao?”
Giờ phút này, Niệm Thần cho rằng những biểu hiện không bình thường của Sở Vận Nhi là do ác mộng làm cô ta bị khủng hoảng.
Thế nhưng, Sở Vận Nhi cũng không thèm trả lời vấn đề của Niệm Thần, ánh mắt lạnh như băng, khẽ nhíu mày, nháy mắt lại toát ra vẻ cố chấp hỏi:
“Cô mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?”
Niệm Thần chợt cứng người, đúng là cô gặp ác mộng thật nhưng tại sao Sở Vận Nhi lại hỏi sang chuyện này? Cô thật không hiểu được.
Mặc dù Sở Vận Nhi đã thấy cô gặp ác mộng nhưng làm sao cô ta có thể khẳng định đây không phải lần đầu Niệm Thần gặp ác mộng?
“Làm sao cô biết?”
Sở Vận Nhi có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Niệm Thần, giọng nói cao lên vài phần:
“Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?”
Khẽ giật mình, Niệm Thần theo bản năng trả lời:
“Cũng khá lâu rồi.”
Quả thật, đã bao nhiêu lâu cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết là mỗi lần đều khiến cô khó thở, phải bừng tỉnh dậy.
“Anh Hoắc có biết không?”
Sở Vận Nhi đổi đề tài, vẫn mang vẻ cố chấp khó hiểu.
Niệm Thần gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Có thể biết hoặc có thể không. Tôi chưa nói với anh ấy.”
Sở dĩ Niệm Thần nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm biết vì có một ngày kia, cô vô tình phát hiện Hoắc Cảnh Sâm bí mật liên hệ với một vài bác sĩ tâm lý.
Sở Vận Nhi nhắm mắt một lúc, lại mở ra, dường như đang lo lắng chuyện gì đó, giọng nói mang theo ba phần khổ sở bảy phần oán hận:
“Vì sao bọn họ lại muốn cô trở nên như vậy? Cô như thế sao có thể sống cùng anh Hoắc cả đời được?”
Niệm Thần nghe Sở Vận Nhi nói xong, cảm giác như lọt vào biển sương mù, cái gì với cái gì? Một chữ cô cũng nghe không hiểu.
Thế nhưng, giờ phút này vẻ mặt Sở Vận Nhi rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống đang diễn trò, mà chính Sở Vận Nhi cũng không ý thức được sự ghiêm túc của bản thân.
Bên trong chuyện này dường như còn có cái gì rất quan trọng mà Niệm Thần không biết.
Niệm Thần chỉ có thể bắt được một điểm duy nhất trong lời nói của Sở Vận Nhi:
“Vận Nhi, cô nói “bọn họ” là ai vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cô cứ nói rõ ra đi.”
Sở Vận Nhi khẽ cười châm chọc, từ vẻ khổ sở dần chuyển thành cứng rắn, ngay cả cô ta cũng không hẳn là hiểu rõ hết mọi chuyện.
“Cô muốn biết thật sao?”
Niệm Thần không chút do dự gật gật đầu:
“Tôi thật sự muốn biết. Cho nên nếu cô biết bất cứ chuyện gì, cho dù là “chuyện tốt” của Cảnh Sâm xin cô cứ nói ra.”
“Cho dù sau khi cô biết mọi chuyện, cuộc sống hạnh phúc của cô sẽ sụp đổ, kể cả tư cách ở cạnh anh Hoắc cô cũng không còn hoặc thậm chí ngay cả đứa nhỏ cô đang mang trong bụng cũng không thể giữ... Như vậy, cô còn nguyện ý muốn biết hay không?”
Đây chắc chắn không phải là chiêu trò của Sở Vận Nhi, vẻ mặt cô ta thật nghiêm túc, điều này khiến Niệm Thần lưu tâm.
Cuộc sống hạnh phúc sẽ tan vỡ, Niệm Thần phải gánh chịu chuyện này nếu muốn biết?
Niệm Thần nhẹ áp tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, nếu hậu quả thật nghiêm trọng như vậy, Niệm Thần không thể không do dự.
“Cô đang do dự? Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô. Như vầy đi, chiều ngày mai, tôi đợi cô ở nhà, nếu cô muốn biết thì đến tìm tôi, nếu cô không muốn biết... xem như nãy giờ tôi chưa từng nói gì với cô đi. Nhưng mà, Mộ Niệm Thần, tôi cho cô biết, những người đó lòng dạ khó lường, cô không đủ khả năng đối phó với họ đâu.”
“Còn nữa, chuyện tôi nói với cô nãy giờ, không cần để anh Hoắc biết. Tôi bảo đảm, sau khi biết chuyện chính cô cũng không muốn để anh Hoắc biết đâu. Chỉ là, tôi phải phòng ngừa trước thôi.”
“Thật ra, tôi cũng không muốn gây tổn thương tình cảm giữa cô và anh Hoắc. Thế nhưng, người đó đã nói, trừ phi tôi không muốn giữ lại con của mình, nếu không tôi phải đóng vai ác thôi. Người đó muốn anh Hoắc về sau phải chịu đau khổ, chẳng qua tôi chỉ đem những đau khổ đó ném sang người cô thôi.”
“Niệm Thần à, cô cũng đừng trách tôi ích kỷ. Tôi đối với anh Hoắc không hề có tình ý gì, tôi giúp anh ấy cũng không vì điều gì cả, so với bất kỳ ai tôi thật hy vọng anh ấy luôn được tốt đẹp. Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không thể cùng anh ấy bên nhau trọn đời được đâu.”
Đang nói chuyện, Sở Vận Nhi chợt ngừng lại, khẽ xoay chuyển thân thể rồi nằm cách Niệm Thần một khoảng, cũng không nói thêm câu nào nữa.
Niệm Thần liền trợn mắt, há mồm. Dường như nghĩ ra điều gì trong lời nói của Sở Vận Nhi bèn ngồi dậy.
Đêm cô tịch, Niệm Thần không buồn ngủ chút nào, hai tay khẽ đặt lên bụng, cô thở dài, cảm thấy bản thân như đang đứng trước vực thẳm sâu không thấy đáy.
Sai một bước chính là ngã vào vực sâu vạn trượng!
Lại nghĩ đến Hoắc Cảnh Sâm, nếu quả thật đúng theo lời Sở Vận Nhi nói thì... Cô cảm thấy bản thân thật bất lực.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài cũng vừa phải, vài tia sáng ấm áp chiếu lên người cô, hơn nữa hệ thống sưởi trong phòng cũng rất tốt thế nên ngồi một lúc lâu Niệm Thần cảm thấy trên người có một tầng mồ hôi mỏng.
Hoắc Cảnh Sâm cúi đầu, ngón tay thon dài xinh đẹp không ngừng bay lượn trên bàn phím laptop, được rồi, trên thực tế, ngay cả những thứ như máy vi tính bạn Hoắc cũng tuyệt đối cấm bạn thai phụ nào đó chạm vào.
Ặc, tất cả lý do anh đưa ra đều không biết xấu hổ là vì tốt cho con, nhưng cho dù tốt cho con cũng cần làm quá thế sao?
Lúc cô sinh hai thằng nhóc kia cũng không làm quá thế này, không phải cũng mẹ tròn con vuông hay sao? Hơn nữa còn rất có giá trên thị trường đó.
Vì sao khi mang thai lần này cô lại biến thành động vật quý hiếm cần bảo vệ thế này?
Được rồi, thật ra điều khiến Mộ tiểu thư khó chịu nhất chính là bạn nam nào đó, từ ngày cô có thai anh áp dụng die:n da,n l/q/d một mớ lý lẽ vớ vẩn, ngay cả khi cô tắm anh cũng cẩn thận đi theo với một lý do cực kì ba chấm là sợ cô bị té ngã.
Được thôi, khả năng này cũng có thể xảy ra, cô chấp nhận, nhưng mấu chốt là mỗi lần đi theo như thế người nào đó lại giở trò lưu manh.
Lưu manh thì lưu manh đi, từ trước tới giờ bạn Hoắc vốn đã lưu manh rồi, nhưng hôm nay đã rơi vào thế cục chỉ nhìn được không ăn được rồi mà bạn nam nào đó vẫn không chịu buông tha cho cô.
Đúng rồi, hiện tại thân thể của Niệm Thần đã mảnh mai lắm rồi, tình trạng nôn nghén cực kì nghiêm trọng, nhưng mỗi lần ói ra mà nhìn thấy đồ ăn ngon lại nhịn không được mà thèm ăn, cho nên mới nói Niệm Thần không chỉ tự tra tấn chính mình mà còn tra tấn luôn Hoắc Cảnh Sâm.
Hôm nay trong biệt thự đã có hai người phụ nữ có thai, cơ bản thì mọi thứ cần chuẩn bị đã được chuẩn bị đủ, người làm đều là người có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng thật ra sự chuẩn bị ấy chủ yếu là vì Niệm Thần nên về phía Sở Vận Nhi cũng có chút cô độc.
Bữa tối họ toàn dùng cơm trong nhà hàng mà Hoắc Cảnh Sâm chọn lựa, khó có được rảnh ngày chủ nhật, Niệm Thần ngủ nguyên cả một ngày nên chiều lại cực kì có tinh thần, thế nên cơm chiều xong, bạn nữ nào đó lại ầm ĩ đòi đi coi phim mới chịu về nhà nghỉ ngơi.
Trời đã rạng sáng, xe đậu ngay bên ngoài biệt thự, xung quanh yên lặng cực kì, Niệm Thần đưa bộ mặt buồn ngủ ngồi tựa vào trên xe.
Hoắc Cảnh Sâm xuống xe, đi vòng qua tính ôm Niệm Thần xuống, chỉ là cửa xe vừa mở ra bạn nữ ngồi trong xe giống như bị làm cho tỉnh ngủ, xoa nhẹ hai mắt không cho bạn Hoắc ôm, sửa lại quần áo trên người nghiêm chỉnh một tí, sau đó kéo tay bạn Hoắc đi vào bên trong.
Lối vào biệt thự, Niệm Thần mang dép lê vào, vừa tính nhấc chân đi vào trong thì thân thể lại bị kéo vào trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm, giây tiếp theo, đôi môi ấp áp của anh đè lên môi cô.
Một nụ hôn rất sâu giống như muốn xả hết mọi bất mãn của ngày hôm nay ra ngoài.
Khi nụ hôn kia chấm dứt, đầu của Hoắc Cảnh Sâm chôn vào cổ của cô, một tay của anh ôm hông cô, một tay thì xoa bụng, giọng nói có chút oán niệm, "Ưm, bao giờ thì nhóc con này mới ra ngoài đây? Con nhóc này muốn tra tấn cha nó tới khi nào đây?"
Tính khí trẻ con của Hoắc Cảnh Sâm khiến Niệm Thần dờ khóc dở cười, vừa thở vừa cười khanh khách, nâng tay ôm cổ anh, thổi hơi bên tai anh giống như đang nói chuyện xấu, "A, đây không phải là nhóc con anh vẫn ngày nhớ đêm mong đó sao? Sao vậy? Sao hôm nay lại ghét bỏ rồi?"
"Ừ, anh ghét rồi, Niệm Thần, sau khi sinh nhóc con này xong chúng ta đừng sinh nữa."
Niệm Thần không ngờ người đán ông này lại trả lời như thế, lại lần nữa cảm thấy dở khóc dở cười, trừng phạt cắn vành tai của anh một cái.
Bạn Hoắc hoàn toàn mặc kệ hành động của bạn nữ nào đó, vốn hằng ngày anh đã nhẫn nhịn rất vất vả rồi, thế mà người phụ nữ này còn rất thích đùa dai.
"Này, em xác định là muốn đốt lửa tiếp sao?"
Lời uy hiếp kia vừa thoát ra khỏi miệng, Hoắc Cảnh Sâm lập tức ôm lấy bạn nữ nào đó, chân dưới không ngừng bước về hướng phòng ngủ.
Niệm Thần hô lên một tiếng, đại khái là Mộ tiểu thư nghĩ bạn Hoắc chỉ nói đùa thôi, dù sao anh cũng không thể chạm vào cô trong thời gian này, không thể làm gì cô được, nghĩ thề nên đầu cô chôn ở cô anh mà người khanh khách không ngừng.
"A...."
Một tiếng tét kinh hãi đánh vỡ không khí hạnh phúc của hai người, bước chân của Hoắc Cảnh Sâm dừng lại một chút, mày không tự giác nhíu lại, nhưng ngay sau đó anh lại tiếp tục đi về phòng.
"Đó là tiếng của Vận Nhi?"
Trong giọng nói của Niệm Thần có chút không xác định, âm thanh kia có vẻ khàn khàn, giống như lâu rồi chưa mở miệng.
Hoắc Cảnh Sâm không nói gì, chân dừng trước cửa phòng ngủ.
"Không còn sớm nữa, em đi nghỉ trước đi, anh đi xem thử."
Vừa nói Hoắc Cảnh Sâm vừa thả Niệm Thần xuống, mở cửa phòng ra cho cô bước vào.
Trên thực tế ngay khi tiếng thét kia vừa kết thúc thì lập tức lại có tiếng thứ hai thứ ba cất lên, sau đó lại vang lên tiếng khóc thê thảm của phụ nữ.
Niệm Thần nghe thấy thế thì hốt hoảng trong lòng, dừng một chút, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm muốn đóng cửa rời đi thì Niệm Thần nâng tay níu tay anh lại, sau đó đi theo, "Chờ em, hai ta cùng đi đi, đi xem thử cô ta thế nào rồi."
Nguyên quá trình tay của Niệm Thần luôn để trên bụng.
Hoắc Cảnh Sâm nhìn bộ dạng của Niệm Thần, hai mày nhíu chặt dần giãn ra, không chút cự tuyệt đôi bàn tay đang níu chặt anh, khóe môi không tự giác nhếch lên nụ cười an ủi, sau đó cùng cô đi tới phòng của Sở Vận Nhi.
Đèn trong phòng của Sở Vận Nhi rất sáng, trên giường cực kì hỗn độn, tờ rơi nửa rải rác trên giường, nửa rơi rớt dưới sàn nhà, tóc dài của Sở Vận Nhi giờ phút này cực kì hỗn loạn, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh, cả người bối rối ôm đầu cuộn lại phía góc tường.
Gió đêm thổi qua, màn cửa bay phất phơ, trong phòng lạnh lẽo giống như không có chút hơi người.
Bây giờ Niệm Thần mới nhớ ra hôm nay chỉ có một mình Sở Vận Nhi trong biệt thự, người làm hết việc nên không ở đây.