Đổi sang cách mà cả hai đều tuyệt vọng, Niệm Thần ngẩn ngơ lặp lại câu nói, thực ra lúc Hoắc Cảnh Sâm nói ra câu nói ấy trong lòng anh đau khổ đến mức nào?
Đau lòng đến độ nào mới hạ quyết tâm được như thế? Cô phải làm thế nào mới có thể khiến nỗi đau trong anh giảm bớt đây?
Lảo đảo đứng lên, lúc này cô muốn đuổi theo nhưng vì quá vội vàng mà vấp vào tà váy quá dài của mình, ngã xuống, cô cảm giác dường như cả cơ thể không còn chút sức lực nào.
Nước mắt rơi xuống, cô ôm chặt váy cưới trên người, nếu như lúc bắt đầu biết chuyện sẽ như thế này thì có phải tốt hơn không?
Nhưng tới bây giờ, cô không biết liệu gương vỡ có thể lành hay không, Hoắc Cảnh Sâm, người đàn ông trong lòng cô, hôm nay lại là người bị cô tổn thương sâu sắc nhất.
…
Thực ra năng lực của Hoắc Cảnh Sâm đến đâu Niệm Thần vẫn biết, nhưng cô không ngờ có ngày nó lại được sử dụng trên người cô.
Từ rạng sáng của hôn lễ ngày hôm sau Niệm Thần đã cảm thấy vô cùng căng thằng.
Sự căng thẳng này một mặt là do cô nghĩ liệu kế hoạch ban đầu có thể thực hiện hay không, dù sao lúc mọi chuyện xảy ra thì cô đã mất khả năng liên lạc với bên ngoài.
Mặt khác, hôn lễ đầu tiên trong đời, dù có thể thành công có hay không, nhưng là lần đầu tiên thì trong lòng cô dâu luôn có sự căng thẳng.
Nửa tiếng sau, lúc này Niệm Thần đã được trang điểm vô cùng xinh đẹp, cả đêm không ngủ, vẻ tiều tụy trên khuôn mặt đã được lớp trang điểm che giấu, có thể nói khi trong lòng rối loạn thì cô càng giống một cô dâu thực sự.
Bên ngoài cửa hàng áo cưới, đoàn xe lớn vô cùng xa hoa đã đợi từ lâu, khiến cho người khác cực kì ghen tị, mặt khác, lại có phần khiến người ta phải líu lưỡi, làm gì có cô dâu nào đi trực tiếp từ cửa hàng váy cưới đến nơi tổ chức hôn lễ?
Lúc này, trước mắt Niệm Thần là những người đàn ông mặc âu phục, có vẻ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh , tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh Niệm Thần, Niệm Thần càng cảm thấy áp lực, dường như không thể thở nổi, đến hô hấp cũng phải thật cẩn thận.
Nhưng khi chiếc xe Lincoln tiến vào gần cửa chính thì cảm giác áp lực kia mới lên tới đỉnh điểm.
Niệm Thần thấp thỏm ngồi trên xe, mới phát hiện ra Hoắc Cảnh Sâm tự lái xe.
Đoàn xe chậm rãi khởi hành, bầu không khí lạnh toát trong xe phát ra từ người Hoắc Cảnh Sâm, lúc này, Niệm Thần nuốt một ngụm, theo bản năng đưa tay muốn mở cửa xuống xe, hoàn toàn không hề suy nghĩ, hoàn toàn là bản năng, nhưng trong nháy mắt đã kích thích Hoắc Cảnh Sâm giận dữ.
"Mộ Niệm Thần, em ngồi yên đó cho anh."
Một câu gào thét trong nháy mắt đủ để cơ thể Niệm Thần co rúm lại rồi sau đó mơ mơ hồ hồ ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Em gái, gã này chắc chắn ăn phải thuốc nổ rồi!
(“Em gái”: một kiểu chửi thề của TQ)
Có chắc bầu không khí này là họ đang đi tới hôn lễ chứ không phải đám tang?!
Xe đi được nửa đường, trong lúc buồn ngủ Niệm Thần cảm thấy xe đột ngột chuyển hướng, ở giữa ngã tư đường, một chiếc Lincoln rời khỏi đội xe, sau đó một xe khác giống hệt xe vừa rồi bổ sung vào.
Trán Niệm Thần đụng vào cửa sổ xe, rất đau, trừng mắt hướng đi của xe bọn họ, gió lùa từ cửa sổ xe vào, khung cảnh càng lúc càng lạ lẫm.
"Hoắc Cảnh Sâm, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Không phải có hôn lễ sao, cô nhớ nhà thờ nơi tổ chức hôn lễ hôm nay phải đi đường vừa rồi mới đúng.
Sau câu nói là bầu không khí im lặng, Niệm Thần bĩu môi, đây cũng là chuyện trong dự liệu, chỉkhông ngờ, hồi lâu sau, Niệm Thần tưởng Hoắc Cảnh Sâm sẽ không nói chuyện cả đoạn đường này, Hoắc Cảnh Sâm lại nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn cô:
"Thế nào? Anh phá hỏng kế hoạch của em làm cho em lo lắng hả?"
Nói xong anh quay đầu lại, câu nói vô cùng lạnh lùng, Niệm Thần theo bản năng lạnh run, khi cô muốn nói thì Hoắc Cảnh Sâm đã hoàn toàn không ý muốn nói chuyện.
Kế hoạch ban đầu là Lục Hựu Hi cướp cô từ xe cưới đang tới lễ đường, sau đó nhờ người khác đưa giấy báo nạo thai và đơn li hôn đã kí tới nhà thờ cho Hoắc Cảnh Sâm, sau đó là câu chuyện cô dâu không chịu nổi phải bỏ trốn, những đả kích này đến lúc ấy có lẽ là đủ đề Hoắc Cảnh Sâm hận cô tận xương rồi.
Nhưng mà, ha ha, thì ra kế hoạch bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, là bí mật không thể lộ ra, anh đã sớm biết, hơn nữa còn có kế hoạch đối phó hoàn chỉnh.
Đúng rồi, có lẽ anh đã đúng, cô hoàn toàn không hiểu rõ về năng lực của anh, hay có thể nói Hoắc Cảnh Sâm khác xa nhiều so với tưởng tượng của cô.
Vậy thì bí mật cuối cùng thì sao, anh có biết về bệnh của cô? Biết tính mạng của cô còn lại không lâu không?
Không biết đâu, nếu đã biết...,anh nhất định có thể hiểu rõ tất cả những hành động của cô lúc này đều do cô có nỗi khổ tâm.
Trong lúc suy nghĩ, Niệm Thần giật mình nghiêng đầu nhìn một bên mặt Hoắc Cảnh Sâm, trongthời gian ngắn, thực sự có cảm giác không biết mở miệng như thế nào, cứ vậy đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng.
"Két…"
Sau một hồi phanh xe dồn dập, Niệm Thần mới phát hiện trước mắt là vùng ngoại ô, nhưng khi tới đây thìrốt cuộc Hoắc Cảnh Sâm muốn dẫn cô đi đâu đây.
Niệm Thần lưỡng lự một lúc, nhưng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm với khuôn mặt lạnh lẽo kia, dù có nhiều thắc mắc, lúc này Niệm Thần cũng cảm thấy đây không phải lúc để hỏi.
Nhưng sự lưỡng lự cũng không quá dài, ngay lập tức Hoắc Cảnh Sâm mở cửa xe đi xuống, Niệm Thần còn chưa kịp hiểu những thay đổi này, cửa xe bên cạnh bị mở ra, sau đó Hoắc Cảnh Sâm vươn tay, dùng sức kéo chặt tay Niệm Thần.
Editor: Kate DK
Niệm Thần dở khóc dở cười vì màn khẩn trương này của anh, cô cười không ngừng, dù nói thế nào cũng không chịu gọi lại.
Cuối cùng trận đấu khẩu này đương nhiên là Hoắc Cảnh Sâm chiến thắng, Niệm Thần đang vui vẻ cũng muốn khiến Hoắc Cảnh Sâm vui vẻ một chút.
Sau khi cười đùa một lúc thì hai người mới dắt tay nhau ra khỏi phòng bệnh.
Họ ăn cơm tối ở một nhà hàng vô cùng đặc biệt, hôm nay vừa đúng là ngày nhà hàng kỷ niệm khai trương, họ tổ chức với chủ đề tình nhân.
Việc nhà hàng kín người tới mức hết chỗ ngồi cũng không làm hai người họ quan tâm. Vùi mình ở một góc sofa, cả bàn đầy đồ ăn, Niệm Thần mỗi món đều ăn rất nhiều mới chịu dừng lại.
Ánh đèn trần màu vàng mập mờ, lúc này, Niệm Thần ngồi gọn trong lòng Hoắc Cảnh Sâm, chỉ vào một món ăn ra lệnh, miệng mở ra chờ Hoắc Cảnh Sâm đút.
Hoắc Cảnh Sâm vui vẻ gắp đồ ăn cho cô, sau đó còn cúi đầu hôn lên khóe môi còn vương nước canh của cô.
Cảm giác trong lòng không chỉ là ấm áp mà còn là vô cùng thỏa mãn.
Thực sự, một đôi kim đồng ngọc nữ hòa hợp như vậy dù dưới ngọn đèn ảm đạm vẫn khiến người khác chú ý, nhưng hai người cũng không cần, dù sao khi hai người họ ở chung một chỗ thì không bao giờ thiếu loại khí chất này.
Trái lại Niệm Thần lại rất thích cảm giác này, không sao hết, thích thì cứ nhìn, để cho toàn bộ thế giới biết người đàn ông này là của cô.
Một bữa cơm khoảng hơn hai giờ mới kết thúc.
Đã hơn mười giờ tối nhưng đường xe Hoắc Cảnh Sâm đi sau ngã tư này không phải là đường về bệnh viện.
Niệm Thần ngoại trừ tò mò cũng không hỏi gì, dù sao thì tối nay tất cả giao cho Hoắc Cảnh Sâm quyết định là được.
Chẳng qua khi xe dừng ở cửa hàng áo cưới nổi tiếng nhất thành phố, đọc Niệm Thần ngây ngẩn cả người, giống như là đã hiểu ra cái gì, nhưng dù sao cô vẫn sợ hãi khi phải đối mặt với chuyện này.
Mặc dù được phủ thêm một lớp lụa trắng, bọn họ cuối cùng không vẫn không thể ở bên nhau mãi mãi.
Cửa hàng áo cưới lớn lúc này có chút vắng vẻ, hoặc có thể nói Hoắc Cảnh Sâm đã chuẩn bị xong hết từ trước đó, người bên trong thấy Hoắc Cảnh Sâm dẫn Niệm Thần đến thì chủ động tiếp đón, sau đó giống như đã sớm chuẩn bị tốt, dẫn bọn họ đi về phía hành lang tới thang máy.
Tầng cao nhất của cửa hàng tổng cộng có hai phòng, đều dành cho khách VIP.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người dừng trước cửa phòng VIP , giây lát sau cánh cửa được mở ra từ bên trong, đập vào mắt là sáu nhân viên đứng thành hai hàng chờ đợi.
Đèn thủy tinh phát ra ánh sáng trắng trang nhã, cùng với sự quý phái và xa xỉ, mà dưới ánh đèn, áo cưới lấp lánh được treo ở chính giữa, đẹp đẽ vô cùng và cũng không kém phần sang trọng, xa hoa, cầu kì.
Một lớp ren rườm rà vây quanh phần eo, lớp ren trên thân áo lại mang hơi thở cổ điển, còn những viên kim cương ở chân váy được ánh đèn khúc xạ tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta yêu thích.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ được đặt ở đó, vô cùng rực rỡ, Niệm Thần nghi ngờ bất cứ ai mặc bộ áo cưới như thế này cũng bị lu mờ bởi ánh sáng phát ra.
Sắc trắng mơ mộng có lẽ chính là như thế, nắm tay người đàn ông mình yêu thương, chính anh đã chuẩn bị trang phục cho cô, sau đó sẽ không chùn bước cùng anh tiến tới hôn nhân hạnh phúc.
Thực ra, ba ngày trước lúc bộ áo cưới này được đưa tới thành phố A lại vào đúng lúc hai người phát sinh mâu thuẫn, vì vậy cứ dây dưa mãi cho đến giờ phút này.
Niệm Thần có chút ngẩn ngơ, bị sáu nhân viên mang vào trongphòng thay quần áo, trước khi đi cô xoay người lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, anh đã ngồi trên ghế sofa, khóe môi cười nhẹ, một lần nhưng đủ để khiến Niệm Thần muốn nhanh chóng mặc xong áo cưới rồi danh chính ngôn thuận đứng cạnh anh.
Nhưng, lần đầu tiên Niệm Thần hiểu được việc mặc thứ này không hề đơn giản, khi sáu người giúp cô mặc xong áo cưới thì đã là nửa tiếng sau.
Trong lúc thay đồ, một nhân viên phục vụ tìm đề tài nói chuyện, khi nhắc tới bộ váy cưới này vẻ mặt rất hâm mộ.
Bộ váy này được đặt tên là “Bình yên”, với mong muốn đối phương luôn bình yên, chỉ là mong muốn đơn giản như thế thôi.
Quả thật rất bình yên, lúc Niệm Thần mặc xong áo cưới đi ra khỏi phòng thay quần áo thì Hoắc Cảnh Sâm đã khoác lên mình bộ âu phục trắng.
Cũng không giống trong tưởng tượng Niệm Thần lắm, không đến nỗi bị hào quang của bộ áo cưới che lấp, cả người cô phát ra ánh sáng rất phù hợp với trang phục, hỗ trợ lẫn nhau, phong thái của cô lúc này vô cùng yên bình.
Hai người đứng chung một chỗ càng khiến những nhân viên vốn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng phải sửng sốt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, đến tận khi Hoắc Cảnh Sâm ho nhẹ một tiếng họ mới đi ra ngoài.
Căn phòng lớn như thế chỉ còn lại hai người, lúc này, Hoắc Cảnh Sâm khóe môi mỉm cười dắt tay Niệm Thần, hai người trước một tấm kính khổng lồ.
Góc độ hoàn mỹ tới mức không thể hoàn mỹ hơn, trước gương, Niệm Thần sững sờ nhìn hình ảnh hai người cực kỳ xứng đôi bên trong, thật sự rất hoàn mỹ, hèn chi rất nhiều phụ nữ trên đời đều mong đợi khoảnh khắc như thế này.
Mặc áo cưới xinh đẹp được người trong lòng ôm ấp.
Mà giờ khắc này, cô sao có thể cảm thấy không hạnh phúc được? Còn gì nữa không? Không đâu, rất tuyệt vời, rất thỏa mãn, như thế là được rồi.
Tiếng cười của Hoắc Cảnh Sâm truyền vào tai Niệm Thần, anh ôm cô từ phía sau, lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở hình ảnh hai người ôm nhau trong gương, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
"Niệm Niệm, có xứng đôi không?"