Thực sự, Hồng Thương là kẻ điên vì tình, còn có sự điên cuồng giống Hoắc Cảnh Sâm, mấy năm nay có thể đi theo Hoắc Cảnh Sâm tạo ra một thế lực lớn, thực sự thì năng lực không thể kém chút nào đâu.
Về phần sau này quan hệ rạn nứt, Hồng Thương rời “Linh” sau đó tạo ra một khoảng trời riêng cho mình không phải là điều vô lí, chẳng qua mấy năm gần đây mai danh ẩn tích, thậm chí đổi giới tính sau đó lại có âm mưu khổng lồ, bất chấp mọi giá nhốt em trai của mình lại, chính là bởi không muốn ai biết mình đã biến thành bộ dạng gì.
Nhưng không sao, bất kể lấy thân phận của ai, bất kể cuộc sống vất vả thế nào, cho tới thời điểm giải quyết vấn đề, hắn mới chú ý đến Sở Vận Nhi chính là thân phận duy nhất có thể sóng vai cùng Hoắc Cảnh Sâm.
Như vậy, khổ sở gì cũng sẽ đến hồi kết.
Cái hắn muốn là sự thay thế mà thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn, tạo cho mình một thân phận hoàn toàn khác.
Trời mới biết rất lâu trước đây, khi hắn bày tỏ tình cảm của mình nhưng lại nhận được sự né tránh của Hoắc Cảnh Sâm, lúc ấy, hắn rất hi vọng mình không phải chính mình, thế thôi, ít nhất hắn cũng có cơ hội ở bên Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng quan hệ bạn bè chưa đủ, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, hắn yêu, muốn hoàn toàn đoạt lấy, sau nhiều lần bị tư tưởng chiếm hữu bệnh hoạn hành hạ thì hắn phát hiện bệnh của hắn đã rất nguy kịch rồi.
Mù quáng, sau khi đã dứt khoát phá bỏ quan hệ, tất cả mọi chuyện liền trở nên điên cuồng, nhưng, điên cuồng thì cứ điên cuồng đi, hắn sắp bị hành hạ đến phát điên rồi, cho tới bây giờ, mỗi bước đều không có đường lui, mới phát hiện, ha ha, tất cả điên cuồng đều đáng giá.
Dù sao cũng phải có người điên cuồng, cũng như phải có người chịu đựng sự điên cuồng này, mà hắn, vào thời khắc này, hắn nghĩ tới thứ có được sau sự điên cuồng này, Hoắc Cảnh Sâm.
Vừa suy nghĩ tốc độ bước đi càng nhanh hơn, xuyên qua quảng trường tuyệt mĩ, người chờ đợi hắn bên trong chính là người hắn luôn nhung nhớ, đã bao lâu không thể quang minh chính đại ngắm nhìn rồi nhỉ?
Ban đầu để Sở Vận Nhi thật sống bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm bởi vì Hoắc Cảnh Sâm đã nghi ngờ, hơn nữa vào đúng thời điểm Sở Vận Nhi mang thai, kế hoạch hoàn mĩ của hắn phải tiến thêm một bước.
Hai anh em sinh đôi kia bắt buộc phải chết, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho những đứa bé ngu ngốc bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm là do người phụ nữ hắn (Hoắc Cảnh Sâm) yêu sinh ra, cho nên, nếu muốn có con, mà hắn lại không thể sinh con, như vậy thì dùng con của Sở Vận Nhi thay thế cũng được.
Thật ra thì, nói đến bệnh hoạn, tính cách vặn vẹo của Hồng Thương đã tới mức độ, không thể tha thứ cho bất cứ người nào có quan hệ thân thiết Hoắc Cảnh Sâm, quan hệ máu mủ, chính là loại quan hệ thân thiết hơn hắn, nên tuyệt đối không được tồn tại!
Cửa lễ đường đóng chặt như đang ẩn chứa bầu không khí kì quái, Hồng Thương dừng lại ở cửa lễ đường, khóe môi nhếch lên, tạo nên nụ cười chế giễu, sau hôm nay, dù có như thế nào, đám người bọn họ sẽ luôn giữ vững thái độ kiên định này.
Khách mời lưỡng lự tập trung tại cửa lễ đường, đã đến thời gian bắt đầu hôn lễ, hơn nữa bộ dạng Hồng Thương mặc váy cưới đứng ở đây, càng làm không khí kì lạ tăng lên, có lẽ chẳng ai có thể hiểu được.
Hôn lễ này sẽ kết thúc ra sao, trong nháy mắt chính là điều khiến lòng tò mò của mọi người lên đến cực điểm.
Cửa lễ đường từ từ được mở ra, lúc này, bóng tối nơi đây dần dần dung nhập với ánh sáng, Hồng Thương đứng ở cửa chính, phản xạ ánh sáng khiến cả người hắn toát ra ánh sáng mờ ảo, che lấp bộ dạng kiêu căng.
Phải rồi, bóng tối này khiến hắn có cảm giác phải cân nhắc, giống như đang có một âm mưu nào đó, trên cả âm mưu của hắn, vô cùng mù mịt, trong thời gian ngắn bao phủ khắp nơi.
Trong nháy mắt tấm màn che của lễ đường được kéo ra, lúc này, ánh sáng yếu ớt xuyên qua thủy tinh chiếu tới, sau ánh sáng đó, “Sở Vận Nhi” thấy người ở bên kia thảm đó chính là nhân vật nam chính của hôn lễ hôm nay, Hoắc Cảnh Sâm.
Trong một giây, Hồng Thương dường như không thể chờ đợi được, nhanh chóng bước vào lễ đường.
“Bịch”, trong nháy mắt, sau khi Hồng Thương đi vào, khi chân vừa mới nhấc lên, thời điểm này, âm thanh ầm ĩ bên ngoài bị cản lại, dường như kế hoạch của hôn lễ thế kỉ đã qua loa kết thúc trước mắt mọi người.
Hồng Thương sững sờ một lúc sau đó lại bước tiếp, dường như âm thanh vừa rồi là khởi đầu của một âm mưu, mà bên trong bầu không khí có chút quen thuộc này làm hắn quên mất phải suy nghĩ.
Hiện giờ, trong nháy mắt bầu không khí lạnh lan tràn, âm thanh hí kịch trong lễ đường vang lên, mà hắn đã không còn kịp xoay người lại.
Cùng lúc đó, đầu kia của thảm đỏ, bóng dáng to lớn kia quay đầu lại, chỉ là một gò má, Hồng Thương cũng đã chết lặng dừng lại.
Cuộc hôn lễ này đâu phải không có cô dâu, ngay cả chú rể trước mắt cũng chỉ là một thế thân thôi.
Lúc đó, cơ thể Lục Phi Ly quay 180 độ, giọng nói toát ra sự tàn nhẫn chưa từng có:
Vừa nói, Lục Phi Ly nâng tay phải lên, một âm thanh vang lên, lúc này, mỗi vách tường bốn phía buông xuống một màn hình vô cùng lớn, mỗi màn hình là một nội dung khác nhau.
Đổi sang cách mà cả hai đều tuyệt vọng, Niệm Thần ngẩn ngơ lặp lại câu nói, thực ra lúc Hoắc Cảnh Sâm nói ra câu nói ấy trong lòng anh đau khổ đến mức nào?
Đau lòng đến độ nào mới hạ quyết tâm được như thế? Cô phải làm thế nào mới có thể khiến nỗi đau trong anh giảm bớt đây?
Lảo đảo đứng lên, lúc này cô muốn đuổi theo nhưng vì quá vội vàng mà vấp vào tà váy quá dài của mình, ngã xuống, cô cảm giác dường như cả cơ thể không còn chút sức lực nào.
Nước mắt rơi xuống, cô ôm chặt váy cưới trên người, nếu như lúc bắt đầu biết chuyện sẽ như thế này thì có phải tốt hơn không?
Nhưng tới bây giờ, cô không biết liệu gương vỡ có thể lành hay không, Hoắc Cảnh Sâm, người đàn ông trong lòng cô, hôm nay lại là người bị cô tổn thương sâu sắc nhất.
…
Thực ra năng lực của Hoắc Cảnh Sâm đến đâu Niệm Thần vẫn biết, nhưng cô không ngờ có ngày nó lại được sử dụng trên người cô.
Từ rạng sáng của hôn lễ ngày hôm sau Niệm Thần đã cảm thấy vô cùng căng thằng.
Sự căng thẳng này một mặt là do cô nghĩ liệu kế hoạch ban đầu có thể thực hiện hay không, dù sao lúc mọi chuyện xảy ra thì cô đã mất khả năng liên lạc với bên ngoài.
Mặt khác, hôn lễ đầu tiên trong đời, dù có thể thành công có hay không, nhưng là lần đầu tiên thì trong lòng cô dâu luôn có sự căng thẳng.
Nửa tiếng sau, lúc này Niệm Thần đã được trang điểm vô cùng xinh đẹp, cả đêm không ngủ, vẻ tiều tụy trên khuôn mặt đã được lớp trang điểm che giấu, có thể nói khi trong lòng rối loạn thì cô càng giống một cô dâu thực sự.
Bên ngoài cửa hàng áo cưới, đoàn xe lớn vô cùng xa hoa đã đợi từ lâu, khiến cho người khác cực kì ghen tị, mặt khác, lại có phần khiến người ta phải líu lưỡi, làm gì có cô dâu nào đi trực tiếp từ cửa hàng váy cưới đến nơi tổ chức hôn lễ?
Lúc này, trước mắt Niệm Thần là những người đàn ông mặc âu phục, có vẻ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh , tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh Niệm Thần, Niệm Thần càng cảm thấy áp lực, dường như không thể thở nổi, đến hô hấp cũng phải thật cẩn thận.
Nhưng khi chiếc xe Lincoln tiến vào gần cửa chính thì cảm giác áp lực kia mới lên tới đỉnh điểm.
Niệm Thần thấp thỏm ngồi trên xe, mới phát hiện ra Hoắc Cảnh Sâm tự lái xe.
Đoàn xe chậm rãi khởi hành, bầu không khí lạnh toát trong xe phát ra từ người Hoắc Cảnh Sâm, lúc này, Niệm Thần nuốt một ngụm, theo bản năng đưa tay muốn mở cửa xuống xe, hoàn toàn không hề suy nghĩ, hoàn toàn là bản năng, nhưng trong nháy mắt đã kích thích Hoắc Cảnh Sâm giận dữ.
"Mộ Niệm Thần, em ngồi yên đó cho anh."
Một câu gào thét trong nháy mắt đủ để cơ thể Niệm Thần co rúm lại rồi sau đó mơ mơ hồ hồ ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Em gái, gã này chắc chắn ăn phải thuốc nổ rồi!
(“Em gái”: một kiểu chửi thề của TQ)
Có chắc bầu không khí này là họ đang đi tới hôn lễ chứ không phải đám tang?!
Xe đi được nửa đường, trong lúc buồn ngủ Niệm Thần cảm thấy xe đột ngột chuyển hướng, ở giữa ngã tư đường, một chiếc Lincoln rời khỏi đội xe, sau đó một xe khác giống hệt xe vừa rồi bổ sung vào.
Trán Niệm Thần đụng vào cửa sổ xe, rất đau, trừng mắt hướng đi của xe bọn họ, gió lùa từ cửa sổ xe vào, khung cảnh càng lúc càng lạ lẫm.
"Hoắc Cảnh Sâm, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Không phải có hôn lễ sao, cô nhớ nhà thờ nơi tổ chức hôn lễ hôm nay phải đi đường vừa rồi mới đúng.
Sau câu nói là bầu không khí im lặng, Niệm Thần bĩu môi, đây cũng là chuyện trong dự liệu, chỉkhông ngờ, hồi lâu sau, Niệm Thần tưởng Hoắc Cảnh Sâm sẽ không nói chuyện cả đoạn đường này, Hoắc Cảnh Sâm lại nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn cô:
"Thế nào? Anh phá hỏng kế hoạch của em làm cho em lo lắng hả?"
Nói xong anh quay đầu lại, câu nói vô cùng lạnh lùng, Niệm Thần theo bản năng lạnh run, khi cô muốn nói thì Hoắc Cảnh Sâm đã hoàn toàn không ý muốn nói chuyện.
Kế hoạch ban đầu là Lục Hựu Hi cướp cô từ xe cưới đang tới lễ đường, sau đó nhờ người khác đưa giấy báo nạo thai và đơn li hôn đã kí tới nhà thờ cho Hoắc Cảnh Sâm, sau đó là câu chuyện cô dâu không chịu nổi phải bỏ trốn, những đả kích này đến lúc ấy có lẽ là đủ đề Hoắc Cảnh Sâm hận cô tận xương rồi.
Nhưng mà, ha ha, thì ra kế hoạch bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, là bí mật không thể lộ ra, anh đã sớm biết, hơn nữa còn có kế hoạch đối phó hoàn chỉnh.
Đúng rồi, có lẽ anh đã đúng, cô hoàn toàn không hiểu rõ về năng lực của anh, hay có thể nói Hoắc Cảnh Sâm khác xa nhiều so với tưởng tượng của cô.
Vậy thì bí mật cuối cùng thì sao, anh có biết về bệnh của cô? Biết tính mạng của cô còn lại không lâu không?
Không biết đâu, nếu đã biết...,anh nhất định có thể hiểu rõ tất cả những hành động của cô lúc này đều do cô có nỗi khổ tâm.
Trong lúc suy nghĩ, Niệm Thần giật mình nghiêng đầu nhìn một bên mặt Hoắc Cảnh Sâm, trongthời gian ngắn, thực sự có cảm giác không biết mở miệng như thế nào, cứ vậy đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng.
"Két…"
Sau một hồi phanh xe dồn dập, Niệm Thần mới phát hiện trước mắt là vùng ngoại ô, nhưng khi tới đây thìrốt cuộc Hoắc Cảnh Sâm muốn dẫn cô đi đâu đây.
Niệm Thần lưỡng lự một lúc, nhưng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm với khuôn mặt lạnh lẽo kia, dù có nhiều thắc mắc, lúc này Niệm Thần cũng cảm thấy đây không phải lúc để hỏi.
Nhưng sự lưỡng lự cũng không quá dài, ngay lập tức Hoắc Cảnh Sâm mở cửa xe đi xuống, Niệm Thần còn chưa kịp hiểu những thay đổi này, cửa xe bên cạnh bị mở ra, sau đó Hoắc Cảnh Sâm vươn tay, dùng sức kéo chặt tay Niệm Thần.
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được? - Chapter 243
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thực sự, Hồng Thương là kẻ điên vì tình, còn có sự điên cuồng giống Hoắc Cảnh Sâm, mấy năm nay có thể đi theo Hoắc Cảnh Sâm tạo ra một thế lực lớn, thực sự thì năng lực không thể kém chút nào đâu.
Về phần sau này quan hệ rạn nứt, Hồng Thương rời “Linh” sau đó tạo ra một khoảng trời riêng cho mình không phải là điều vô lí, chẳng qua mấy năm gần đây mai danh ẩn tích, thậm chí đổi giới tính sau đó lại có âm mưu khổng lồ, bất chấp mọi giá nhốt em trai của mình lại, chính là bởi không muốn ai biết mình đã biến thành bộ dạng gì.
Nhưng không sao, bất kể lấy thân phận của ai, bất kể cuộc sống vất vả thế nào, cho tới thời điểm giải quyết vấn đề, hắn mới chú ý đến Sở Vận Nhi chính là thân phận duy nhất có thể sóng vai cùng Hoắc Cảnh Sâm.
Như vậy, khổ sở gì cũng sẽ đến hồi kết.
Cái hắn muốn là sự thay thế mà thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn, tạo cho mình một thân phận hoàn toàn khác.
Trời mới biết rất lâu trước đây, khi hắn bày tỏ tình cảm của mình nhưng lại nhận được sự né tránh của Hoắc Cảnh Sâm, lúc ấy, hắn rất hi vọng mình không phải chính mình, thế thôi, ít nhất hắn cũng có cơ hội ở bên Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng quan hệ bạn bè chưa đủ, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, hắn yêu, muốn hoàn toàn đoạt lấy, sau nhiều lần bị tư tưởng chiếm hữu bệnh hoạn hành hạ thì hắn phát hiện bệnh của hắn đã rất nguy kịch rồi.
Mù quáng, sau khi đã dứt khoát phá bỏ quan hệ, tất cả mọi chuyện liền trở nên điên cuồng, nhưng, điên cuồng thì cứ điên cuồng đi, hắn sắp bị hành hạ đến phát điên rồi, cho tới bây giờ, mỗi bước đều không có đường lui, mới phát hiện, ha ha, tất cả điên cuồng đều đáng giá.
Dù sao cũng phải có người điên cuồng, cũng như phải có người chịu đựng sự điên cuồng này, mà hắn, vào thời khắc này, hắn nghĩ tới thứ có được sau sự điên cuồng này, Hoắc Cảnh Sâm.
Vừa suy nghĩ tốc độ bước đi càng nhanh hơn, xuyên qua quảng trường tuyệt mĩ, người chờ đợi hắn bên trong chính là người hắn luôn nhung nhớ, đã bao lâu không thể quang minh chính đại ngắm nhìn rồi nhỉ?
Ban đầu để Sở Vận Nhi thật sống bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm bởi vì Hoắc Cảnh Sâm đã nghi ngờ, hơn nữa vào đúng thời điểm Sở Vận Nhi mang thai, kế hoạch hoàn mĩ của hắn phải tiến thêm một bước.
Hai anh em sinh đôi kia bắt buộc phải chết, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho những đứa bé ngu ngốc bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm là do người phụ nữ hắn (Hoắc Cảnh Sâm) yêu sinh ra, cho nên, nếu muốn có con, mà hắn lại không thể sinh con, như vậy thì dùng con của Sở Vận Nhi thay thế cũng được.
Thật ra thì, nói đến bệnh hoạn, tính cách vặn vẹo của Hồng Thương đã tới mức độ, không thể tha thứ cho bất cứ người nào có quan hệ thân thiết Hoắc Cảnh Sâm, quan hệ máu mủ, chính là loại quan hệ thân thiết hơn hắn, nên tuyệt đối không được tồn tại!
Cửa lễ đường đóng chặt như đang ẩn chứa bầu không khí kì quái, Hồng Thương dừng lại ở cửa lễ đường, khóe môi nhếch lên, tạo nên nụ cười chế giễu, sau hôm nay, dù có như thế nào, đám người bọn họ sẽ luôn giữ vững thái độ kiên định này.
Khách mời lưỡng lự tập trung tại cửa lễ đường, đã đến thời gian bắt đầu hôn lễ, hơn nữa bộ dạng Hồng Thương mặc váy cưới đứng ở đây, càng làm không khí kì lạ tăng lên, có lẽ chẳng ai có thể hiểu được.
Hôn lễ này sẽ kết thúc ra sao, trong nháy mắt chính là điều khiến lòng tò mò của mọi người lên đến cực điểm.
Cửa lễ đường từ từ được mở ra, lúc này, bóng tối nơi đây dần dần dung nhập với ánh sáng, Hồng Thương đứng ở cửa chính, phản xạ ánh sáng khiến cả người hắn toát ra ánh sáng mờ ảo, che lấp bộ dạng kiêu căng.
Phải rồi, bóng tối này khiến hắn có cảm giác phải cân nhắc, giống như đang có một âm mưu nào đó, trên cả âm mưu của hắn, vô cùng mù mịt, trong thời gian ngắn bao phủ khắp nơi.
Trong nháy mắt tấm màn che của lễ đường được kéo ra, lúc này, ánh sáng yếu ớt xuyên qua thủy tinh chiếu tới, sau ánh sáng đó, “Sở Vận Nhi” thấy người ở bên kia thảm đó chính là nhân vật nam chính của hôn lễ hôm nay, Hoắc Cảnh Sâm.
Trong một giây, Hồng Thương dường như không thể chờ đợi được, nhanh chóng bước vào lễ đường.
“Bịch”, trong nháy mắt, sau khi Hồng Thương đi vào, khi chân vừa mới nhấc lên, thời điểm này, âm thanh ầm ĩ bên ngoài bị cản lại, dường như kế hoạch của hôn lễ thế kỉ đã qua loa kết thúc trước mắt mọi người.
Hồng Thương sững sờ một lúc sau đó lại bước tiếp, dường như âm thanh vừa rồi là khởi đầu của một âm mưu, mà bên trong bầu không khí có chút quen thuộc này làm hắn quên mất phải suy nghĩ.
Hiện giờ, trong nháy mắt bầu không khí lạnh lan tràn, âm thanh hí kịch trong lễ đường vang lên, mà hắn đã không còn kịp xoay người lại.
Cùng lúc đó, đầu kia của thảm đỏ, bóng dáng to lớn kia quay đầu lại, chỉ là một gò má, Hồng Thương cũng đã chết lặng dừng lại.
Cuộc hôn lễ này đâu phải không có cô dâu, ngay cả chú rể trước mắt cũng chỉ là một thế thân thôi.
Lúc đó, cơ thể Lục Phi Ly quay 180 độ, giọng nói toát ra sự tàn nhẫn chưa từng có:
Vừa nói, Lục Phi Ly nâng tay phải lên, một âm thanh vang lên, lúc này, mỗi vách tường bốn phía buông xuống một màn hình vô cùng lớn, mỗi màn hình là một nội dung khác nhau.