Hoắc Thần Viễn nắm tay một cô bé xa lạ đang nở nụ cười âm u, mà Hoắc Tây Hàn, à, đúng rồi, đang cầm tay bạn hoa si Nhan Noãn Noãn một cách bất thường, bạn liệu có tin được rằng sắc mặt cậu có tốt không…
Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm cầm tay khoác chặt vào cánh tay anh, ngạc nhiên nhìn anh đến khi hiểu mục đích Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy, cho dù cô không muốn tiếp tục tiến hành hôn lễ này, nhưng khi hai đứa con trai ở trước mắt, cô không thể là một bà mẹ vô trách nhiệm.
Bước chân dường như có chút mơ hồ, mấy bước đã tới thảm đỏ, lúc này Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm dắt đi, mà Hoắc Thần Viễn càng táo bạo huýt sáo một hơi dài, ừm, cho nên có thể nói ba mẹ mình không phải rất xứng đôi sao.
Vậy nên ba mẹ bận chuyện tốt nên không còn quan tâm tới hai anh em cậu rồi.
Ặc, quỷ mới biết cấu tạo đầu Hoắc Thần Viễn là như thế nào, quỷ mới biết cậu đưa ra những ý tưởng quái lạ ấy từ đâu.
Bạn chả nhẽ không bằng một đứa trẻ sáu tuổi đã nghĩ tới kết hôn, bạn khiến một đám người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi không hề quan tâm tới việc kết hôn thì bạn nên bắt chước Khuất Nguyên nhảy sông tự tử đi.
Niệm Thần sững sờ chốc lát, còn chưa kịp thích nghi với những thay đổi này, chân vẫn tiếp tục bước, xung quanh dần xuất hiện bong bóng xà phòng, thỉnh thoảng có đèn flash lóe lên, trong nháy mắt, sự đẹp đẽ này cũng đủ để người ta hiểu Hoắc Cảnh Sâm đã chuẩn bị hôn lễ tỉ mỉ thế nào.
Rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng giờ phút này Niệm Thần cảm giác chân mình đang bước trên hư không, cánh tay khoác vào tay Hoắc Cảnh Sâm không tự chủ gia tăng lực, nếu có chút nới lỏng, cũng là do cảnh tượng tuyệt vời trước mắt gây ra.
Như vậy, cứ như vậy đi, coi như hôn lễ này là cánh cửa mở lòng cuối cùng, dù sao hôn lễ này đã sớm không thể thay đổi điều gì.
Vậy thì không từ chối nữa, theo sát bước chân của anh, dù tận thế có đến thì cũng đâu có sao?
Mắt Hoắc Cảnh Sâm nhìn thẳng phía trước, không chú ý cơ thể Niệm Thần đang dần bình thường trở lại, sự cứng ngắc lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó giờ phút này cô đang cố gắng nở nụ cười ngọt ngào.
Rõ ràng đoạn đường không dài, lúc này lại giống như vượt qua ngàn núi vạn sông, hiện giờ, khi chân hai người cùng dừng lại, trước mắt họ là cha xứ đang chuẩn bị đọc lời tuyên thệ.
Âm nhạc ngưng lại, Hoắc Cảnh Sâm đổi sang cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hình như đến giờ phút này, Niệm Thần mới rốt cuộc cảm thấy trong cuộc tình này, ban đầu phải cố gắng hết mình là cô, nhưng Hoắc Cảnh Sâm dường như phải trả giá hơn cô rất nhiều, chỉ một ánh mắt nhìn thẳng, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm trời sinh vô cùng cao quý, chưa bao giờ cần đến ánh mắt đồng cảm của bất cứ ai.
Thế nhưng, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy, người như Hoắc Cảnh Sâm lại vô cùng yếu ớt, giống như hôn lễ này, đã được chuẩn bị hết sức, được trùng sinh hay không cũng chẳng quan trọng, cái anh muốn chỉ là khi lửa nổi lên thì có thể được ôm lấy nhau.
Trong giây lát khi cô vô cùng cảm động, cha xứ mở cuốn sách trên tay, âm thanh lan tỏa khắp hội trường:
“Ngài Hoắc Cảnh Sâm, con có đồng ý cưới cô Mộ Niệm Thần làm vợ, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên cô, cùng cô tạo thành một thể, yêu cô, an ủi cô, tôn trọng cô, bảo vệ cô, giống như yêu chính bản thân mình, dù cô bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Mỗi một chữ là cam kết chân thật, mỗi một câu đều thành tâm tin tưởng, có đồng ý hay không, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy giờ phút này tình huống hơn nên hợp với câu, có đồng ý cùng nhau trầm luân hay không.
“Con đồng ý.”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm vừa có sức hút vừa xen lẫn âm thanh của sóng biển, không có cảm giác làm màu, mà vô cùng chân thật, vừa nói anh vừa nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhưng rất nhanh đã quay đầu lại, bàn tay nắm chặt không muốn buông.
“Cô Mộ Niệm Thần, con có đồng ý gả cho ngài Hoắc Cảnh Sâm, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên anh, cùng anh tạo thành một thể, yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, giống như yêu chính bản thân mình, dù anh bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Âm thanh cha xứ vang lên, trong nháy mắt sự do dự của Niệm Thần rơi vào mắt mọi người, thực sự, cũng trong phút chốc Hoắc Cảnh Sâm nắm tay cô chặt hơn, nháy mắt đó trong lòng không phải không hề sợ hãi, nhưng lại nhận được dáng vẻ do dự mím chặt môi của Niệm Thần.
Con đồng ý, 1100 lần đồng ý, lúc đó, đáy lòng Niệm Thần reo hò, nhưng đôi môi run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hít sâu một hơi, tiếng bàn luận ồn ào truyền vào trong tai, ít nhất, cô không thể hủy diệt danh dự của Hoắc Cảnh Sâm trong trường hợp này.
“Con. . . . . .”
“Cô ấy đồng ý!”
Gần như đồng thời, giọng nói Hoắc Cảnh Sâm áp đảo cô, mạnh mẽ tuyên bố, tiếng bàn luận ngưng lại, nhưng trong nháy mắt sau gió êm biển lặng lại là một màn bão tố khác lớn hơn, bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm giống hệt như đang ép hôn!
Niệm Thần ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, nhưng cũng trong thời gian ngắn ấy, Niệm Thần mới nhận thấy được sự sợ hãi vô cùng lớn trong lòng Hoắc Cảnh Sâm.
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ cầm tay Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt khi Hoắc Cảnh Sâm sững sờ, Niệm Thần đã nghiêng người ôm chầm lấy cổ Hoắc Cảnh Sâm, nhón chân lên, giây kế tiếp, đôi môi mềm mại che kín môi anh.
Thực sự, Hồng Thương là kẻ điên vì tình, còn có sự điên cuồng giống Hoắc Cảnh Sâm, mấy năm nay có thể đi theo Hoắc Cảnh Sâm tạo ra một thế lực lớn, thực sự thì năng lực không thể kém chút nào đâu.
Về phần sau này quan hệ rạn nứt, Hồng Thương rời “Linh” sau đó tạo ra một khoảng trời riêng cho mình không phải là điều vô lí, chẳng qua mấy năm gần đây mai danh ẩn tích, thậm chí đổi giới tính sau đó lại có âm mưu khổng lồ, bất chấp mọi giá nhốt em trai của mình lại, chính là bởi không muốn ai biết mình đã biến thành bộ dạng gì.
Nhưng không sao, bất kể lấy thân phận của ai, bất kể cuộc sống vất vả thế nào, cho tới thời điểm giải quyết vấn đề, hắn mới chú ý đến Sở Vận Nhi chính là thân phận duy nhất có thể sóng vai cùng Hoắc Cảnh Sâm.
Như vậy, khổ sở gì cũng sẽ đến hồi kết.
Cái hắn muốn là sự thay thế mà thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn, tạo cho mình một thân phận hoàn toàn khác.
Trời mới biết rất lâu trước đây, khi hắn bày tỏ tình cảm của mình nhưng lại nhận được sự né tránh của Hoắc Cảnh Sâm, lúc ấy, hắn rất hi vọng mình không phải chính mình, thế thôi, ít nhất hắn cũng có cơ hội ở bên Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng quan hệ bạn bè chưa đủ, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, hắn yêu, muốn hoàn toàn đoạt lấy, sau nhiều lần bị tư tưởng chiếm hữu bệnh hoạn hành hạ thì hắn phát hiện bệnh của hắn đã rất nguy kịch rồi.
Mù quáng, sau khi đã dứt khoát phá bỏ quan hệ, tất cả mọi chuyện liền trở nên điên cuồng, nhưng, điên cuồng thì cứ điên cuồng đi, hắn sắp bị hành hạ đến phát điên rồi, cho tới bây giờ, mỗi bước đều không có đường lui, mới phát hiện, ha ha, tất cả điên cuồng đều đáng giá.
Dù sao cũng phải có người điên cuồng, cũng như phải có người chịu đựng sự điên cuồng này, mà hắn, vào thời khắc này, hắn nghĩ tới thứ có được sau sự điên cuồng này, Hoắc Cảnh Sâm.
Vừa suy nghĩ tốc độ bước đi càng nhanh hơn, xuyên qua quảng trường tuyệt mĩ, người chờ đợi hắn bên trong chính là người hắn luôn nhung nhớ, đã bao lâu không thể quang minh chính đại ngắm nhìn rồi nhỉ?
Ban đầu để Sở Vận Nhi thật sống bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm bởi vì Hoắc Cảnh Sâm đã nghi ngờ, hơn nữa vào đúng thời điểm Sở Vận Nhi mang thai, kế hoạch hoàn mĩ của hắn phải tiến thêm một bước.
Hai anh em sinh đôi kia bắt buộc phải chết, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho những đứa bé ngu ngốc bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm là do người phụ nữ hắn (Hoắc Cảnh Sâm) yêu sinh ra, cho nên, nếu muốn có con, mà hắn lại không thể sinh con, như vậy thì dùng con của Sở Vận Nhi thay thế cũng được.
Thật ra thì, nói đến bệnh hoạn, tính cách vặn vẹo của Hồng Thương đã tới mức độ, không thể tha thứ cho bất cứ người nào có quan hệ thân thiết Hoắc Cảnh Sâm, quan hệ máu mủ, chính là loại quan hệ thân thiết hơn hắn, nên tuyệt đối không được tồn tại!
Cửa lễ đường đóng chặt như đang ẩn chứa bầu không khí kì quái, Hồng Thương dừng lại ở cửa lễ đường, khóe môi nhếch lên, tạo nên nụ cười chế giễu, sau hôm nay, dù có như thế nào, đám người bọn họ sẽ luôn giữ vững thái độ kiên định này.
Khách mời lưỡng lự tập trung tại cửa lễ đường, đã đến thời gian bắt đầu hôn lễ, hơn nữa bộ dạng Hồng Thương mặc váy cưới đứng ở đây, càng làm không khí kì lạ tăng lên, có lẽ chẳng ai có thể hiểu được.
Hôn lễ này sẽ kết thúc ra sao, trong nháy mắt chính là điều khiến lòng tò mò của mọi người lên đến cực điểm.
Cửa lễ đường từ từ được mở ra, lúc này, bóng tối nơi đây dần dần dung nhập với ánh sáng, Hồng Thương đứng ở cửa chính, phản xạ ánh sáng khiến cả người hắn toát ra ánh sáng mờ ảo, che lấp bộ dạng kiêu căng.
Phải rồi, bóng tối này khiến hắn có cảm giác phải cân nhắc, giống như đang có một âm mưu nào đó, trên cả âm mưu của hắn, vô cùng mù mịt, trong thời gian ngắn bao phủ khắp nơi.
Trong nháy mắt tấm màn che của lễ đường được kéo ra, lúc này, ánh sáng yếu ớt xuyên qua thủy tinh chiếu tới, sau ánh sáng đó, “Sở Vận Nhi” thấy người ở bên kia thảm đó chính là nhân vật nam chính của hôn lễ hôm nay, Hoắc Cảnh Sâm.
Trong một giây, Hồng Thương dường như không thể chờ đợi được, nhanh chóng bước vào lễ đường.
“Bịch”, trong nháy mắt, sau khi Hồng Thương đi vào, khi chân vừa mới nhấc lên, thời điểm này, âm thanh ầm ĩ bên ngoài bị cản lại, dường như kế hoạch của hôn lễ thế kỉ đã qua loa kết thúc trước mắt mọi người.
Hồng Thương sững sờ một lúc sau đó lại bước tiếp, dường như âm thanh vừa rồi là khởi đầu của một âm mưu, mà bên trong bầu không khí có chút quen thuộc này làm hắn quên mất phải suy nghĩ.
Hiện giờ, trong nháy mắt bầu không khí lạnh lan tràn, âm thanh hí kịch trong lễ đường vang lên, mà hắn đã không còn kịp xoay người lại.
Cùng lúc đó, đầu kia của thảm đỏ, bóng dáng to lớn kia quay đầu lại, chỉ là một gò má, Hồng Thương cũng đã chết lặng dừng lại.
Cuộc hôn lễ này đâu phải không có cô dâu, ngay cả chú rể trước mắt cũng chỉ là một thế thân thôi.
Lúc đó, cơ thể Lục Phi Ly quay độ, giọng nói toát ra sự tàn nhẫn chưa từng có:
Vừa nói, Lục Phi Ly nâng tay phải lên, một âm thanh vang lên, lúc này, mỗi vách tường bốn phía buông xuống một màn hình vô cùng lớn, mỗi màn hình là một nội dung khác nhau.
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được? - Chapter 245
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoắc Thần Viễn nắm tay một cô bé xa lạ đang nở nụ cười âm u, mà Hoắc Tây Hàn, à, đúng rồi, đang cầm tay bạn hoa si Nhan Noãn Noãn một cách bất thường, bạn liệu có tin được rằng sắc mặt cậu có tốt không…
Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm cầm tay khoác chặt vào cánh tay anh, ngạc nhiên nhìn anh đến khi hiểu mục đích Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy, cho dù cô không muốn tiếp tục tiến hành hôn lễ này, nhưng khi hai đứa con trai ở trước mắt, cô không thể là một bà mẹ vô trách nhiệm.
Bước chân dường như có chút mơ hồ, mấy bước đã tới thảm đỏ, lúc này Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm dắt đi, mà Hoắc Thần Viễn càng táo bạo huýt sáo một hơi dài, ừm, cho nên có thể nói ba mẹ mình không phải rất xứng đôi sao.
Vậy nên ba mẹ bận chuyện tốt nên không còn quan tâm tới hai anh em cậu rồi.
Ặc, quỷ mới biết cấu tạo đầu Hoắc Thần Viễn là như thế nào, quỷ mới biết cậu đưa ra những ý tưởng quái lạ ấy từ đâu.
Bạn chả nhẽ không bằng một đứa trẻ sáu tuổi đã nghĩ tới kết hôn, bạn khiến một đám người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi không hề quan tâm tới việc kết hôn thì bạn nên bắt chước Khuất Nguyên nhảy sông tự tử đi.
Niệm Thần sững sờ chốc lát, còn chưa kịp thích nghi với những thay đổi này, chân vẫn tiếp tục bước, xung quanh dần xuất hiện bong bóng xà phòng, thỉnh thoảng có đèn flash lóe lên, trong nháy mắt, sự đẹp đẽ này cũng đủ để người ta hiểu Hoắc Cảnh Sâm đã chuẩn bị hôn lễ tỉ mỉ thế nào.
Rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng giờ phút này Niệm Thần cảm giác chân mình đang bước trên hư không, cánh tay khoác vào tay Hoắc Cảnh Sâm không tự chủ gia tăng lực, nếu có chút nới lỏng, cũng là do cảnh tượng tuyệt vời trước mắt gây ra.
Như vậy, cứ như vậy đi, coi như hôn lễ này là cánh cửa mở lòng cuối cùng, dù sao hôn lễ này đã sớm không thể thay đổi điều gì.
Vậy thì không từ chối nữa, theo sát bước chân của anh, dù tận thế có đến thì cũng đâu có sao?
Mắt Hoắc Cảnh Sâm nhìn thẳng phía trước, không chú ý cơ thể Niệm Thần đang dần bình thường trở lại, sự cứng ngắc lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó giờ phút này cô đang cố gắng nở nụ cười ngọt ngào.
Rõ ràng đoạn đường không dài, lúc này lại giống như vượt qua ngàn núi vạn sông, hiện giờ, khi chân hai người cùng dừng lại, trước mắt họ là cha xứ đang chuẩn bị đọc lời tuyên thệ.
Âm nhạc ngưng lại, Hoắc Cảnh Sâm đổi sang cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hình như đến giờ phút này, Niệm Thần mới rốt cuộc cảm thấy trong cuộc tình này, ban đầu phải cố gắng hết mình là cô, nhưng Hoắc Cảnh Sâm dường như phải trả giá hơn cô rất nhiều, chỉ một ánh mắt nhìn thẳng, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm trời sinh vô cùng cao quý, chưa bao giờ cần đến ánh mắt đồng cảm của bất cứ ai.
Thế nhưng, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy, người như Hoắc Cảnh Sâm lại vô cùng yếu ớt, giống như hôn lễ này, đã được chuẩn bị hết sức, được trùng sinh hay không cũng chẳng quan trọng, cái anh muốn chỉ là khi lửa nổi lên thì có thể được ôm lấy nhau.
Trong giây lát khi cô vô cùng cảm động, cha xứ mở cuốn sách trên tay, âm thanh lan tỏa khắp hội trường:
“Ngài Hoắc Cảnh Sâm, con có đồng ý cưới cô Mộ Niệm Thần làm vợ, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên cô, cùng cô tạo thành một thể, yêu cô, an ủi cô, tôn trọng cô, bảo vệ cô, giống như yêu chính bản thân mình, dù cô bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Mỗi một chữ là cam kết chân thật, mỗi một câu đều thành tâm tin tưởng, có đồng ý hay không, đáng tiếc Niệm Thần lại cảm thấy giờ phút này tình huống hơn nên hợp với câu, có đồng ý cùng nhau trầm luân hay không.
“Con đồng ý.”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm vừa có sức hút vừa xen lẫn âm thanh của sóng biển, không có cảm giác làm màu, mà vô cùng chân thật, vừa nói anh vừa nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhưng rất nhanh đã quay đầu lại, bàn tay nắm chặt không muốn buông.
“Cô Mộ Niệm Thần, con có đồng ý gả cho ngài Hoắc Cảnh Sâm, theo lời Kinh Thánh dạy dỗ sẽ ở bên anh, cùng anh tạo thành một thể, yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, giống như yêu chính bản thân mình, dù anh bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, vẫn thủy chung không rời xa, cho tới tận cùng thế giới?”
Âm thanh cha xứ vang lên, trong nháy mắt sự do dự của Niệm Thần rơi vào mắt mọi người, thực sự, cũng trong phút chốc Hoắc Cảnh Sâm nắm tay cô chặt hơn, nháy mắt đó trong lòng không phải không hề sợ hãi, nhưng lại nhận được dáng vẻ do dự mím chặt môi của Niệm Thần.
Con đồng ý, 1100 lần đồng ý, lúc đó, đáy lòng Niệm Thần reo hò, nhưng đôi môi run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hít sâu một hơi, tiếng bàn luận ồn ào truyền vào trong tai, ít nhất, cô không thể hủy diệt danh dự của Hoắc Cảnh Sâm trong trường hợp này.
“Con. . . . . .”
“Cô ấy đồng ý!”
Gần như đồng thời, giọng nói Hoắc Cảnh Sâm áp đảo cô, mạnh mẽ tuyên bố, tiếng bàn luận ngưng lại, nhưng trong nháy mắt sau gió êm biển lặng lại là một màn bão tố khác lớn hơn, bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm giống hệt như đang ép hôn!
Niệm Thần ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, nhưng cũng trong thời gian ngắn ấy, Niệm Thần mới nhận thấy được sự sợ hãi vô cùng lớn trong lòng Hoắc Cảnh Sâm.
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ cầm tay Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt khi Hoắc Cảnh Sâm sững sờ, Niệm Thần đã nghiêng người ôm chầm lấy cổ Hoắc Cảnh Sâm, nhón chân lên, giây kế tiếp, đôi môi mềm mại che kín môi anh.