Editor: Sendyle Bóng đêm dài đằng dặc, cái loại cảm giác sợ hãi khắp nơi tràn lan trong bóng tối âm u.
Giống như đặt mình trong biển lửa, trước mắt diêm dúa lửa đỏ, lại hoặc như là bị tầng băng cách ly, cảm giác ớn lạnh lan tràn quanh thân, muốn tỉnh lại, đúng là kinh khủng, giống như bị cái gì đó dẫn dắt, trong lúc vô hình cảm nhận có một đôi tay ấm áp dẫn dắt cô.
Càng chạy càng xa, bốn phía hoàn toàn xa lạ, chớp mắt Niệm Thần nhìn cảnh vật bốn phía đang biến đổi, tham lam giống như đối với thế giới này cảm giác lưu luyến.
Sương mù, vô ý thức muốn thoát đi, nhưng càng chạy càng sâu, càng chạy càng không thấy đích đến.
Sau lưng là giọng nói nam tử vội vàng kêu, đang lúc hoảng loạn, cô mê man nghĩ muốn quay đầu, nhiệt độ từ đôi tay kia đủ để sưởi ấm cái lạnh của băng tuyết.
“Niệm Thần…”
“Mẹ…”
Băng tuyết tan rã, quay đầu lại, thay vào đó quanh thân là cảm giác đau đớn tê liệt, rồi sau đó không có một chút xíu tri giác.
Mở mắt, ánh sáng xuyên thấu qua nửa mở rèm cửa sổ chiếu vào, lung lay mắt, vô ý thức đưa tay che kín đôi mắt, đợi đến thích ứng một phòng ánh sáng lúc này mới phát hiện cô đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
Cô giật giật thân thể của mình, toàn thân xụi lơ ở trên giường cảm giác nói cho cô biết cô đã ngủ rất lâu.
Trong phòng bệnh không khí yên lặng hiếm thấy, thế cho nên Niệm Thần nhẹ nhàng giật giật thân thể, tiếng vang cũng đủ làm Sở Vận Nhi đang nằm trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi bừng tỉnh.
Giờ phút này Niệm Thần nhìn so với Sở Vận Nhi càng thêm hư nhược vài phần, thấy Niệm Thần tỉnh lại cô lập tức đứng dậy đi đến:
“Niệm Thần chị rốt cục tỉnh, làm tôi sợ muốn chết.”
Cô đỡ Niệm Thần đứng dậy, khóe miệng mang theo nụ cười sáng rỡ hàm xúc không rõ.
“Tôi ngủ bao lâu?”
Lúc này hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, hai bên gò má rất đau, tựa hồ cũng không ngủ quá lâu, ít nhất trên mặt vẫn còn bị sưng.
“Từ hôm qua chị té xỉu cho tới bây giờ, kỳ thật cũng không lâu, bác sĩ nói chị là do thiếu ngủ, thể lực tiêu hao nghiêm trọng mới té xỉu, cho nên mới có thể ngủ một giấc đến bây giờ.”
Sở Vận Nhi giải thích, đang khi nói chuyện rót chén nước đưa cho Niệm Thần:
“Thực xin lỗi, nếu như tôi biết rõ chị thể lực không tốt nhất định sẽ không nắm chị đi dạo phố, hơn nữa còn gặp được Cố San San…”
Niệm Thần nhún nhún vai, chẳng nói đúng sai, tỉnh dậy, tựa hồ giác quan càng mãnh liệt, đối với người phụ nữ mềm mại ôn nhu ở trước mắt này, từ đáy lòng sinh ra một phần cảm giác sợ hãi, không biết từ đâu mà đến, lại rất chân thật tồn tại cảm giác sợ hãi đối với cô ta.
Thể lực tiêu hao, ngủ một giấc? Có thể trời mới biết cô cho tới bây giờ tối không có thói quen ở trong bệnh viện ngửi mùi thuốc sát trùng, chớ nói chi là có thể ngủ một giấc như vậy.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì cô nhưng cũng không biết mà lường.
Editor: Sendyle Bóng đêm dài đằng dặc, cái loại cảm giác sợ hãi khắp nơi tràn lan trong bóng tối âm u.
Giống như đặt mình trong biển lửa, trước mắt diêm dúa lửa đỏ, lại hoặc như là bị tầng băng cách ly, cảm giác ớn lạnh lan tràn quanh thân, muốn tỉnh lại, đúng là kinh khủng, giống như bị cái gì đó dẫn dắt, trong lúc vô hình cảm nhận có một đôi tay ấm áp dẫn dắt cô.
Càng chạy càng xa, bốn phía hoàn toàn xa lạ, chớp mắt Niệm Thần nhìn cảnh vật bốn phía đang biến đổi, tham lam giống như đối với thế giới này cảm giác lưu luyến.
Sương mù, vô ý thức muốn thoát đi, nhưng càng chạy càng sâu, càng chạy càng không thấy đích đến.
Sau lưng là giọng nói nam tử vội vàng kêu, đang lúc hoảng loạn, cô mê man nghĩ muốn quay đầu, nhiệt độ từ đôi tay kia đủ để sưởi ấm cái lạnh của băng tuyết.
“Niệm Thần…”
“Mẹ…”
Băng tuyết tan rã, quay đầu lại, thay vào đó quanh thân là cảm giác đau đớn tê liệt, rồi sau đó không có một chút xíu tri giác.
Mở mắt, ánh sáng xuyên thấu qua nửa mở rèm cửa sổ chiếu vào, lung lay mắt, vô ý thức đưa tay che kín đôi mắt, đợi đến thích ứng một phòng ánh sáng lúc này mới phát hiện cô đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
Cô giật giật thân thể của mình, toàn thân xụi lơ ở trên giường cảm giác nói cho cô biết cô đã ngủ rất lâu.
Trong phòng bệnh không khí yên lặng hiếm thấy, thế cho nên Niệm Thần nhẹ nhàng giật giật thân thể, tiếng vang cũng đủ làm Sở Vận Nhi đang nằm trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi bừng tỉnh.
Giờ phút này Niệm Thần nhìn so với Sở Vận Nhi càng thêm hư nhược vài phần, thấy Niệm Thần tỉnh lại cô lập tức đứng dậy đi đến:
“Niệm Thần chị rốt cục tỉnh, làm tôi sợ muốn chết.”
Cô đỡ Niệm Thần đứng dậy, khóe miệng mang theo nụ cười sáng rỡ hàm xúc không rõ.
“Tôi ngủ bao lâu?”
Lúc này hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, hai bên gò má rất đau, tựa hồ cũng không ngủ quá lâu, ít nhất trên mặt vẫn còn bị sưng.
“Từ hôm qua chị té xỉu cho tới bây giờ, kỳ thật cũng không lâu, bác sĩ nói chị là do thiếu ngủ, thể lực tiêu hao nghiêm trọng mới té xỉu, cho nên mới có thể ngủ một giấc đến bây giờ.”
Sở Vận Nhi giải thích, đang khi nói chuyện rót chén nước đưa cho Niệm Thần:
“Thực xin lỗi, nếu như tôi biết rõ chị thể lực không tốt nhất định sẽ không nắm chị đi dạo phố, hơn nữa còn gặp được Cố San San…”
Niệm Thần nhún nhún vai, chẳng nói đúng sai, tỉnh dậy, tựa hồ giác quan càng mãnh liệt, đối với người phụ nữ mềm mại ôn nhu ở trước mắt này, từ đáy lòng sinh ra một phần cảm giác sợ hãi, không biết từ đâu mà đến, lại rất chân thật tồn tại cảm giác sợ hãi đối với cô ta.
Thể lực tiêu hao, ngủ một giấc? Có thể trời mới biết cô cho tới bây giờ tối không có thói quen ở trong bệnh viện ngửi mùi thuốc sát trùng, chớ nói chi là có thể ngủ một giấc như vậy.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì cô nhưng cũng không biết mà lường.