Niệm Thần cảm giác mình ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có, vẫy vẫy tay ra hiệu cho bác sĩ ôm hài tử đi đến cho nàng nhìn một chút, chỉ là vừa thấy hài tử, Niệm Thần liền khóc nấc lên, hài tử vừa sinh ra thật sự là rất xấu ah, toàn thân đều nhăn nhúm, mà hài tử lại chỉ biết khóc mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy hài tử thì đáy lòng của cô lại là một hồi mềm mại, khi chạm đến gò má mũm mĩm của hài tử, cô không tự giác mà xuất hiện một cái đường cong tuyệt mĩ trên khuôn mặt.
Ôm hài tử rồi ngủ thiếp đi vì mệt lúc nào không hay biết, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn cùng vui vẻ.
- – - – - – - – - – - -
Một canh giờ sau, ngoài cửa phòng xông vào mười mấy người mặc đồ vest, mục tiêu chính là hài nhi đang ngủ say trên giường, chỉ là không biết tại sao, có một người áo đen vừa đem đứa bé kia ôm lấy, liền làm đứa bé ấy òa khóc lên nức nở vang dội cả bệnh viện, đồng thời cũng đánh thức người đang mơ mơ màng màng còn đang rất rất yếu_Mộ Niệm Thần.
“Các ngươi là ai, muốn làm cái gì?”
Nàng kinh hoảng khi nhìn thấy bọn người này đang ôm bảo bối của nàng trên tay, chỉ là hiện tại nàng lại vô năng vô lực.
“Mộ tiểu thư, Hoắc tiên sinh muốn ngươi nghe điện thoại.”
Người đang ẳm đứa bé cũng không có ý định trả lại nó cho mẹ của nó, nhưng lại đem điện thoại đưa tới cho Niệm Thần.
Cô run rẩy cầm lấy điện thoại màu đen kia, đem đặt ở bên tai, còn chưa kịp nói chuyện, trong loa đã truyền đến âm thanh đầy rét lạnh:
“Mộ tiểu thư, xem ra lúc trước cảnh cáo của ta đối với ngươi bị ngươi xem như gió thoảng qua tai rồi? Rất tốt! Vậy thì hình phạt dành cho người là đứa bé này ngươi đời này cũng đừng mong sẽ gặp lại hắn!”
“Ngươi không được làm như vậy!”
Cô khóc nấng lên phản bác, chỉ là còn chưa kịp nói nhiều hơn một lời, thì đầu dây điện thoại bên kia đã cắt đứt, chỉ còn nghe thấy tiếng tích..tích, Cô đem điện thoại trên tay quăng xuống đất cho hả giận, làm cho cái điện thoại thoáng cái đã vỡ vụng.
“Ta van cầu các ngươi, đem hài tử trả lại cho ta, hắn còn nhỏ như vậy…”
Trên mặt cô đầy nước mắt không ngừng tuôn, đôi mắt trông mong nhìn qua con của mình đang ở trên tay người nam nhân đó hắng giọng khóc nỉ non muốn vùng vẫy nhưng lại bất lực, tựa hồ người bên ngoài đã sớm bị bọn họ khống chế, nếu không thì không thể nào có động tĩnh lớn như vậy cũng không có người đi vào xem.
Chuyện xử lý xong, người nam nhân mặc đồ vest đang bồng đứa bé đó cũng không ham chiến, Hoắc tiên sinh ra lệnh cho bọn họ thì bọn họ chỉ có thể chấp hành, nếu như trong tâm có sự đồng tình với người khác thì đó sẽ là điểm trí mạng của họ, cho nên bọn họ căn bản không có quan tâm hay ngó ngàng đến người té xuống từ trên giường_Mộ Niệm Thần, chỉ biết cố chấp ôm hài tử, biến mất tại trước mặt người mẫu thân trong mắt chỉ toàn là tuyệt vọng này.
Sau một hồi tuyệt vọng chính là cơn buồn ngủ đang chiếm lấy tâm trí cô, cô là rất mệt, thật sự là mệt chết đi được, mọi chuyện còn lại đợi cô tỉnh lại hãy nói sau, trong giấc mộng nàng thấy một đôi bào thai con trai đối với nàng cười đến dị thường đáng yêu, một tiếng “mẹ” thốt lên từ hai cái miệng chúm chiếm ấy làm cho nàng cảm thấy không còn gì có thể hạnh phúc bằng.
Cô nỉ non tự nói với bản thân mình, cũng may là bọn họ chỉ ôm đi một đứa bé, cũng may bọn họ không biết còn có đứa thứ hai tồn tại, cũng may cô đã sớm len lén giấu đi một cái bảo bối…
Niệm Thần cảm giác mình ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có, vẫy vẫy tay ra hiệu cho bác sĩ ôm hài tử đi đến cho nàng nhìn một chút, chỉ là vừa thấy hài tử, Niệm Thần liền khóc nấc lên, hài tử vừa sinh ra thật sự là rất xấu ah, toàn thân đều nhăn nhúm, mà hài tử lại chỉ biết khóc mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy hài tử thì đáy lòng của cô lại là một hồi mềm mại, khi chạm đến gò má mũm mĩm của hài tử, cô không tự giác mà xuất hiện một cái đường cong tuyệt mĩ trên khuôn mặt.
Ôm hài tử rồi ngủ thiếp đi vì mệt lúc nào không hay biết, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn cùng vui vẻ.
- – - – - – - – - – - -
Một canh giờ sau, ngoài cửa phòng xông vào mười mấy người mặc đồ vest, mục tiêu chính là hài nhi đang ngủ say trên giường, chỉ là không biết tại sao, có một người áo đen vừa đem đứa bé kia ôm lấy, liền làm đứa bé ấy òa khóc lên nức nở vang dội cả bệnh viện, đồng thời cũng đánh thức người đang mơ mơ màng màng còn đang rất rất yếu_Mộ Niệm Thần.
“Các ngươi là ai, muốn làm cái gì?”
Nàng kinh hoảng khi nhìn thấy bọn người này đang ôm bảo bối của nàng trên tay, chỉ là hiện tại nàng lại vô năng vô lực.
“Mộ tiểu thư, Hoắc tiên sinh muốn ngươi nghe điện thoại.”
Người đang ẳm đứa bé cũng không có ý định trả lại nó cho mẹ của nó, nhưng lại đem điện thoại đưa tới cho Niệm Thần.
Cô run rẩy cầm lấy điện thoại màu đen kia, đem đặt ở bên tai, còn chưa kịp nói chuyện, trong loa đã truyền đến âm thanh đầy rét lạnh:
“Mộ tiểu thư, xem ra lúc trước cảnh cáo của ta đối với ngươi bị ngươi xem như gió thoảng qua tai rồi? Rất tốt! Vậy thì hình phạt dành cho người là đứa bé này ngươi đời này cũng đừng mong sẽ gặp lại hắn!”
“Ngươi không được làm như vậy!”
Cô khóc nấng lên phản bác, chỉ là còn chưa kịp nói nhiều hơn một lời, thì đầu dây điện thoại bên kia đã cắt đứt, chỉ còn nghe thấy tiếng tích..tích, Cô đem điện thoại trên tay quăng xuống đất cho hả giận, làm cho cái điện thoại thoáng cái đã vỡ vụng.
“Ta van cầu các ngươi, đem hài tử trả lại cho ta, hắn còn nhỏ như vậy…”
Trên mặt cô đầy nước mắt không ngừng tuôn, đôi mắt trông mong nhìn qua con của mình đang ở trên tay người nam nhân đó hắng giọng khóc nỉ non muốn vùng vẫy nhưng lại bất lực, tựa hồ người bên ngoài đã sớm bị bọn họ khống chế, nếu không thì không thể nào có động tĩnh lớn như vậy cũng không có người đi vào xem.
Chuyện xử lý xong, người nam nhân mặc đồ vest đang bồng đứa bé đó cũng không ham chiến, Hoắc tiên sinh ra lệnh cho bọn họ thì bọn họ chỉ có thể chấp hành, nếu như trong tâm có sự đồng tình với người khác thì đó sẽ là điểm trí mạng của họ, cho nên bọn họ căn bản không có quan tâm hay ngó ngàng đến người té xuống từ trên giường_Mộ Niệm Thần, chỉ biết cố chấp ôm hài tử, biến mất tại trước mặt người mẫu thân trong mắt chỉ toàn là tuyệt vọng này.
Sau một hồi tuyệt vọng chính là cơn buồn ngủ đang chiếm lấy tâm trí cô, cô là rất mệt, thật sự là mệt chết đi được, mọi chuyện còn lại đợi cô tỉnh lại hãy nói sau, trong giấc mộng nàng thấy một đôi bào thai con trai đối với nàng cười đến dị thường đáng yêu, một tiếng “mẹ” thốt lên từ hai cái miệng chúm chiếm ấy làm cho nàng cảm thấy không còn gì có thể hạnh phúc bằng.
Cô nỉ non tự nói với bản thân mình, cũng may là bọn họ chỉ ôm đi một đứa bé, cũng may bọn họ không biết còn có đứa thứ hai tồn tại, cũng may cô đã sớm len lén giấu đi một cái bảo bối…