Đông Hải Hân chỉ là đang giận lẩy.
Cố Tư Bằng cũng biết cô chỉ là đang giận lẩy.
Nhưng mà, anh sẽ cùng nàng mão thượng.
Ngày thứ ba anh bật máy gọi điện thoại cho cô sau khi chiến tranh lạnh với cô, nói: "Em muốn làm bạn giường, chúng ta xem như bạn giường."
Sau đó Đông Hải Hân lại xuất hiện ở cửa nhà của anh, dáng vẻ "Tốt! Ai sợ ai?".
Cố Tư Bằng thề, ngay lập tức anh thật sự bị kích động muốn bốp cần cổ phấn nộn trắng nõn của Đông Hải Hân!
Bất quá, khụ khụ! Vì tránh cho Đông Hải Hân muốn chứng minh mình có khả năng nghĩ đến trò chơi của người trưởng đến mức cô có thể tùy tiện bắt một người đi trên đường làm bạn giường cho anh thấy, sau này anh quyết định đem dùng kích động này ở chỗ khác.
Sau đó, bọn họ thật sự từ thanh mai trúc mã trở thành bạn giường.
Bọn họ duy trì tần suất hẹn hò cố định ở nhà của anh, hoang đường đến mức vừa thấy mặt đã ân ái ngay.
Ngày này, như thường ngày, sau khi vận động kịch liệt chấm dứt, Đông Hải Hân mềm mại lại mệt mỏi vùi trong ngực của anh.
Cố Tư Bằng ôm sau lưng Đông Hải Hân, đặt cằm lên mái tóc của cô, chạm nhẹ đầu vai trần tinh tế của cô, ngửi mùi thơm vừa tắm rửa trên người cô.
Anh nghĩ, có lẽ đến bây giờ anh vẫn không hiểu Đông Hải Hân.
Anh biết Đông Hải Hân lên tiếng làm bạn giường là đang nói lẫy, nhưng mà từ đầu đến cuối anh lại cũng không hiểu sự tức giận của cô từ đâu mà đến.
Anh đương là thân sĩ, kết quả lại giống như vô lại trở thành khách tham gia vào màn kịch của cô, anh chủ ý là muốn chiếm đoạt chỗ trống bên cạnh Đông Hải Hân mà thôi, nhưng mà trên giường Đông Hải Hân lại vĩnh viễn nhiệt tình tươi đẹp hơn dự đoán của anh.
Cô luôn dịu dàng động lòng người uyển chuyển thừa hoan dưới thân anh, kết hợp với anh giống như bọn hắn đã sớm tâm ý tương thông, lệ thuộc lẫn nhau.
Không có yêu chẳng lẽ lại có vẻ tốt đẹp như vậy sao?
Cố Tư Bằng không cho là thế, cũng không muốn như thế.
Để Đông Hải Hân thừa nhận cô thương anh trước, anh không ngại mình lấy cách vụng về như thế để gần gũi cô.
Trận này do say rượu mất lý trí bắt đầu hỗn loạn, anh quyết tâm muốn càng quấy với cô đến cùng. Anh sẽ dần dần thâm nhập vào cuộc sống của Đông Hải Hân, khiến cô cho dù muốn hoa, sẽ không còn cách đưa vẽ ra!
Đông Hải Hân nằm trên giường, nhắm mắt để cho Cố Tư Bằng ôm lấy cô từ phía sau, cảm giác cằm của anh để trên tóc cô, bàn tay dao động vuốt ve trên bả vai của cô.
Cô nghĩ, có lẽ đến bây giờ cô vẫn không hiểu Cố Tư Bằng.
Cô biết Cố Tư Bằng cảm thấy bất đắc dĩ khi cô lên tiếng làm bạn giường, nhưng anh đồng ý phát triển như vậy ngoài dự đoán của cô.
Cô đâm lao phải theo lao, kết quả giống như người ngu ngốc đẩy mình vào tình cảnh khốn quẫn lúng túng, cô chủ ý muốn Cố Tư Bằng dừng tuyên bố những ngôn luận qua chánh nghĩa kia thôi, nhưng mà trên giường Cố Tư Bằng lại vĩnh viễn nhu tình lưu luyến hơn dự đoán của cô.
Anh luôn chu toàn che chở cho cô, nhẹ giọng dụ dỗ bên tai cô giống như người đàn ông mếm mộ cô nhiều năm, kết hợp chặt chẽ với cô đến không chê vào đâu được.
Không có yêu chẳng lẽ lại tốt đẹp như vậy sao?
Đông Hải Hân không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Để Cố Tư Bằng biết khó mà lui khỏi bên cạnh cô trước, cô không ngại lấy cách vụng về như thế để bức lui anh.
Trận này do một đêm tận tình bắt đầu mất khống chế, sẽ không lấy bất kỳ hôn nhân hoặc cam kết không liên quan tình yêu nào để kết thúc, cô quyết ý muốn vạch rõ giới tuyến với Cố Tư Bằng!
Cô muốn Cố Tư Bằng biết, cô không cần bất luận kẻ nào chịu trách nhiệm với cô, cũng gánh chịu hậu quả với mỗi quyết định của cô, cô thật không cần anh thể hiện ý thức trách nhiệm và ý muốn bảo hộ.
Thời gian lâu dài, Cố Tư Bằng sẽ chán, cô chờ anh rút lui.
Đông Hải Hân muốn lật người xuống giường, lại có âm thanh rất nhỏ phá vỡ yên tĩnh, cắt đứt hai loại tâm tư hoàn toàn khác nhau trong phòng.
"Này, em là Đông Hải Hân." Đông Hải Hân duỗi thẳng cánh tay trắng, vắt ngang Cố Tư Bằng, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Cố Tư Bằng vén tóc dài rơi trên gò má của cô đến sau tai, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh diễm tình khi cô đè trên người của anh, bàn tay khẽ vuốt sống lưng của cô.
Đông Hải Hân bắt tay vuốt ve càng ngày càng không an phận của anh, tiện tay cầm chăn mỏng bên cạnh phủ thêm, đi đến ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.
"Tôi nhận được rồi... Đúng, trước ba tập... Còn không có, tôi chỉ xem Tập 1-... Diễn viên xác định chưa?" Đông Hải Hân lấy kịch bản vừa mới nhận buổi sáng từ trong túi ra, nhíu mi nhìn chằm chằm kịch bản nói: "Một ngày không xác định diễn viên, tôi sẽ không có biện pháp thiết lập bảng biểu trước... Cũng không có biện pháp mời người làm đạo cụ, tranh chân dung diễn viên nam rất phiền toái, anh nhất định phải cho tôi người trước..."
Cô vừa mới hơ khô thẻ tre (ví với việc làm xong một tác phẩm) bộ phim mới không lâu, nhanh như vậy đã nhận được bộ phim mới?
Cố Tư Bằng mơ mơ hồ hồ nghe mấy câu, đứng dậy mặc quần jean và áo sơ mi vào, lấy quần áo Đông Hải Hân đặt phía sau cô, thì đi đến ban công hút thuốc.
Nơi này rõ ràng là nhà của anh ở Đài Loan, nhưng vì Hân Hân không thích mùi thuốc, từ khi quan hệ của bọn họ được thăng cấp, hay là lui bước thành bạn giường, anh cũng chưa từng hút thuốc ở nhà.
Thật ra thì, căn nhà bên cạnh nhà của Đông Hải Hân đã không lưu lại những thứ cần thiết từ lâu.
Mấy năm trước cha mẹ anh đã qua đời sớm, mà từ khi anh hoàn thành nghĩa vụ quân sự, dời nhà đến Bắc Kinh, Bắc Kinh cũng đã trở thành cuộc sống chủ yếu của anh.
Anh đi học ở học viện mỹ thuật trung ương tại Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp cũng tiếp tục ở nơi đó đảm nhiệm chức giảng dạy. Sau lại, anh may mắn thành danh, mở công việc hành lang nghệ thuật cũng ngày càng vào quỹ đạo, vì vậy anh từ chức giảng dạy, chuyển sang sự nghiệp hội họa có người đại diện xử lý công việc, để anh chuyên tâm vẽ tranh mỗi ngày.
Mà anh sỡ dĩ duy trì dạy học trước đó, vì thừa dịp tần số mỹ viện nghỉ đông và nghỉ hè để trở về Đài Loan, dĩ nhiên là vì muốn gặp Đông Hải Hân.
Dĩ vãng giữa anh và Đông Hải Hân còn có Giang Thận Viễn, anh luôn đứng khá xa, bây giờ, Đông Hải Hân chân chính cô đơn chiếc bóng, vì vậy anh thuận lý thành chương kéo dài thời gian ở lại Đài Loan.
Lần này người nào quản không bán được tranh triển lãm? Cả đời anh chỉ mong muốn có cô.
Cốc cốc!
Đông Hải Hân đột nhiên gõ cửa kiếng bên ban công, Cố Tư Bằng dập tắt thuốc lá đi đến.
"Em phải đi về." Đông Hải Hân nói, quần áo trên người đã mặc xong từ lâu.
"Nhanh như vậy?" Cố Tư Bằng hơi nhíu mi, anh cho là tối nay cô sẽ ở lại bên cạnh anh qua đêm.
Bây giờ Đông Hải Hân rất khó coi thường giữa hai lông mày kia của anh khó nén mất mác, và... Người đàn ông này.
Cô vẫn biết Cố Tư Bằng là người đàn ông đẹp mắt, anh tao nhã, thân sĩ, mê người, thỉnh thoảng toát ra khí chất tự nhiên chán chường lười biếng, trong lời nói lại chợt có tính trẻ con cử chỉ thẳng thắn, anh luôn thay đổi nhiều sức hấp dẫn, khiến nhịp tim của người ta mất tốc độ...
"Bộ phim mới của em không giải quyết được, còn có thật nhiều chi tiết phải xử lý." Đông Hải Hân mở to mắt, giọng nói lạnh nhạt hơn bình thường.
"Oh? Chi tiết gì có thể làm phó đạo diễn tiền lương năm trăm vạn của chúng ta không giải quyết được?" Cố Tư Bằng rót cho cô ly trà táo đỏ long nhãn mà cô thích uống, đó là anh trước khi cô đến, ném vào nồi cơm điện nấu.
"Đạo cụ." Đông Hải Hân nói xong lời ít mà ý nhiều.
Cô nâng hớp uống ly trà mà Cố Tư Bằng đưa, sau đó cau mày để xuống, Cố Tư Bằng không hề suy nghĩ cằm ly trà lên thổi lạnh.
"Đạo cụ gì?" Anh hỏi.
"Một đống tranh chân dung đàn ông."
"Oh?" Tranh chân dung? Ánh mắt của Cố Tư Bằng thoạt nhìn có hứng thú với chuyện này.
Anh thổi lạnh trà đưa cho Đông Hải Hân, cô tự nhiên đưa tay uống tiếp, đến chỗ vừa rồi ngồi xuống, câu được câu không lật kịch bản trước mắt.
"Câu chuyện xưa chỉ là Tập 1- trong đó có một đống tranh, bức tranh phải là người diễn viên nam trong đó mới được..." Đông Hải Hân thở dài, nghe giống như phiền não đang lầm bầm lầu bầu."Này thật rất phiền toái, khoảng cách xa coi như xong, hết lần này tới lần khác muốn số lượng phải nhiều, còn có thể có mang đến bộ phận đặc tả, xin tranh mỹ thuật tạo hình sợ không đủ sinh động, cho họa sĩ chuyên nghiệp vẽ sợ đòi giá quá cao, hoạ sĩ nghiệp dư thì phải tốn thời gian tìm..."
"Chuyện xưa gì cần một đống bức họa đàn ông?" Cố Tư Bằng đi đến ngồi bên cạnh cô, tò mò hỏi.
"Là chuyện xưa loạn luân yêu tỷ phu, kết quả trốn tha hương sinh nữ nhi nhưng nữ nhân lại chết xui xẻo... Ai, tóm lại là không có dinh dưỡng phong hoa tuyết nguyệt..."
Cố Tư Bằng thuận tay cầm quyển kịch bản trên bàn lật xem."Đều chết hết vì sao còn phải vẽ chân dung?"
"Vì trước khi nàng chết vẽ một đống tranh tình nhân."
Cố Tư Bằng nhanh chóng lật tờ giấy trong giây lát ánh mắt nhìn thấy chữ mấu chốt.
"Bức tranh?" Anh càng hứng thú hỏi.
"Đúng."
"Bức họa nam nhân thâm trầm, u buồn, tịch mịch, hơn nữa muốn hoàn toàn có thể ra vẻ tưởng niệm nổi khổ?"
"Đúng."
Tiếng cười nhu hòa trầm thấp chợt vang vọng trong không khí, phó đạo diễn phiền não kết kết thật thật trợn mắt liếc nhìn ngọn nguồn âm thanh hả hê.
"Có gì hay mà cười?"
"Hân Hân, Sweetie, cục cưng, em giống như đã quên, từ khi em nhậm chúc thanh mai trúc mã, và bây giờ đảm nhiệm bạn giường, là hoạ sĩ vừa dự về nước, hơn nữa đã từng dạy hội họa ở học viện mỹ thuật số một trung ương."
"..." Cô là quên, hay là tiềm thức của cô không muốn liên tưởng hai chuyện chung một chỗ.
"Hân Hân, tác phẩm của anh phù hợp tất cả tính chất đặc biệt mà chúng ta vừa nhắc tới, mà thời gian ở lại Đài Loan sẽ tương đối dài, có thể phối hợp tất cả yêu cầu mà đơn vị chế tác đè xuất, bảng giá tuyệt đối khiến em hài lòng."
Cố Tư Bằng chậm rãi câu môi cười, trong lời nói lơ đãng toát ra vẻ mặt tự tin, khiến Đông Hải Hân nhớ trên báo chí tạp chí có khen và đánh giá anh.
Thật là cắt không đứt để ý vẫn loạn, thân thể của bọn họ vì cô không chịu thua, buổi nói chuyện thuận miệng nói lung tung mà dây dưa chặt chẽ chung chỗ, bây giờ chẳng lẽ ngay cả công việc cũng phải gắn bó như môi với răng, chặc chẽ chẳng phân biệt được số mạng sao?
Nếu Đông Hải Hân không phải vì ở lại đoàn phim quanh năm, đã sớm gặp đủ loại sóng to gió lớn, cô tin tưởng vào giờ phút này cô tuyệt đối sẽ lên tiếng thét chói tai!
"Hân Hân, em sẽ không tìm được người thích hợp hơn anh." Cố Tư Bằng khẽ vuốt gò má của cô, giọng nói nhu tình khiến Đông Hải Hân áo não đến muốn chết, hôn khẽ xuống gò má của cô——
"Phó đạo diễn, tôi nguyện ý chờ đợi cô sai khiến."
Đông Hải Hân kéo suy nghĩ rời rạc của mình từ xa xôi trở lại ánh nến chập chờn trước mắt, trong lòng nổi giận, cô trực tiếp thổi tắt nến, không ước nguyện.
Còn ước nguyện gì nữa đây? Nguyện vọng của cô chưa từng thành thực hiện, nhưng, nguyện vọng của cô đến tột cùng là gì, cô không thấy rõ cũng không hiểu.
"Tiểu Bằng, thật ra thì anh là gay có đúng hay không?" Đông Hải Hân bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
"Có lẽ." Khóe môi Cố Tư Bằng bật cười nhạt, nghiêng người thu gom tóc sau lưng Đông Hải Hân thành một bó, cắm hoa hồng đỏ tươi trên tay cô vào trong tóc.
Anh không có hứng thú với phụ nữ nào ngoài cô, không có cảm giác không chỉ tin báo chí truyền thông, thậm chí ngay cả chính anh cũng sắp hoài nghi giới tính của mình.
Đông Hải Hân thật là đẹp, luôn luôn xinh đẹp khiến anh cảm giác mình không nên khinh nhờn; muốn thân thiết với cô, rồi lại sợ khoảng cách của mình và cô quá gần, gần gũi mà không giấu được sẽ có khuynh hướng thổ lộ tình cảm đong đầy.
Cố Tư Bằng kéo ra khoảng cách với cô, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, Hân Hân."
Gương mặt của anh trở lại trước mắt Đông Hải Hân, cằm râu ria cạ sát qua gò má của cô, chọc cho thân thể cô hơi run rẩy.
Đông Hải Hân chỉ là ánh mắt lờ mờ nhìn anh.
"Có lẽ"? Đây là câu trả lời gì? Cô muốn kháng nghị, tiếng nói lại vướng ở cổ họng, chậm chạp không phát ra tiếng.
Cô giống như say, lại giống như không có?
Suy nghĩ quấn quýt đến tột cùng là hỗn loạn hơn bình thường, rõ ràng hơn bình thường, cô không hiểu rõ, chỉ cảm thấy Cố Tư Bằng ở trong lòng cô luôn giống như câu đố giống như sương mù vừa giống như gió, cô bị anh ngăn cách bởi bên ngoài, luôn chơi trốn tìm với anh, cô mệt quá...
Đông Hải Hân đột nhiên lấy tốc độ người ta không kịp ứng phó vọt vào trong phòng tắm ói lên ói xuống.
Cố Tư Bằng thở dài sau lưng cô, đi theo vào phòng tắm, ngồi xổm xuống khẽ vuốt sống lưng của cô.
"Muốn súc miệng sao?" Anh bưng ly ôn ấm cho cô.
"Tôi muốn tắm." Đông Hải Hân nhìn vạt áo bị cô nôn ra toàn dịch dơ, hữu khí vô lực nói.
Cô rất chật vật... Cả tâm tình và bề ngoài đều chật vật như nhau.
"Hân Hân, muốn tắm thì ngày mai tắm, bây giờ em nên ngủ." Cố Tư Bằng cầm áo choàng tắm của khách sạn cung cấp đến, chỉ giường có bốn cột cách đó không xa.
Đông Hải Hân uống say, cô vứt mình xuống giường, mà không phải ném vào phòng tắm, có lẽ cô vì thần trí mơ hồ nên sẽ ngã nhào trong phòng tắm, hoặc là điều gì, anh không thể bỏ mặc cô nguy hiểm như vậy.
Không ngờ một câu đối thoại không quan trọng như vậy, lại làm Đông Hải Hân hiếm có nước mắt.
Cuộc đời của cô, toàn bộ của cô, đều tốt bất đắc dĩ, cô bị tất cả người thân phản bội chà đạp, bây giờ thậm chí ngay cả quyền tự chủ tắm hay không tắm cũng không có.
Cô gục đầu khóc đến Cố Tư Bằng phải giơ cờ hàng đầu hàng.
"Được được được, tắm thì tắm, chỉ có thể tắm dội, không thể tắm bồn, anh chờ em ở bên ngoài, có chuyện thì gọi anh. Nhớ, có chuyện thì gọi anh."
Coi như đã dặn dò vài câu, tim Cố Tư Bằng treo thật cao luôn không yên lòng.
Anh có tố chất thần kinh muốn bảo hộ Đông Hải Hân, anh vừa nghe có tiếng va chạm nhỏ nhẹ vang trong phòng tắm, thì hấp tấp kéo cửa ra xong vào xem tình hình.
"Hân Hân!" Anh vừa vọt vào, lúc này chỉ khoác áo choàng tắm, dây buộc bên hông chưa cột lên, gợi cảm ngọt ngào như nữ thần Đông Hải Hân vô tội bốn mắt nhìn nhau với anh.
Cố Tư Bằng lúng túng liếc thấy vòi hoa sen rơi xuống dưới chân cô, ly súc miệng và sữa tắm.
Anh tưởng cô ngã nhào, rất hiển nhiên đây là hiểu lầm.
Anh vội vàng xoay người đi ra, sau lưng truyền tới tiếng vang cực lớn làm anh đột nhiên xoay người lại.
Lần này Đông Hải Hân thật sự đạp nắp chai sữa tắm mà trượt chân!
Thân thể của cô nhanh chóng ngã nhào trên người anh, bị ngực của anh vững vàng tiếp được.
Cô thơm quá, vừa tắm rửa xong cô dĩ nhiên rất thơm.
Cô đang say mà tầm mắt nhìn lờ mờ khó khăn, chăm chú giằng co ánh mắt với Cố Tư Bằng giữa không trung, không khí xung quanh không có thể che giấu vẻ mập mờ.
Cố Tư Bằng không khỏi hồi tưởng chuyện khó khăn của mình lần trước, ở bên cửa sổ anh và Đông Hải Hân đồng thời nhìn thấy tình cảnh cha cô dẫn mẹ kế và Đông Hải Ninh trở về
Năm ấy, anh mười sáu, cô mười bốn, anh ngã nhào ở trên người cô, mà cô cụp mắt khóc trong ngực anh.
Trong nháy mắt Đông Hải Hân khơi lên đau lòng lớn nhất của anh, cũng ở đây trong nháy mắt dạy anh thấy rõ, anh đối với cô, ngoài tình cảm em gái nhà bên cạnh, còn có một loại ôm ấp tình cảm khác mà anh không hiểu.
Lập tức anh đưa tay không chỉ muốn lau nước mắt trên mặt cô, càng muốn dùng môi dán sát cô, hung hăng díu cô vào trong ngực. Đông Hải Hân đang trổ mã ngực mềm mại đè trong ngực của anh, trong quần của anh nổi sưng khó chịu.
Anh muốn chăm sóc cô thật tốt cưng chìu cô, đồng thời bắt đầu ti tiện ảo tưởng cô.
Anh đã biết giữa nam nữ đến tột cùng sẽ chuyện gì xảy ra, nhưng Đông Hải Hân lại khiến những hình ảnh này càng giống thật.
Hình ảnh của cô giống trước kia bạn học nam bí mật vụn trộm chia xẻ những thứ sách báo và phim, trong đầu anh loay hoay tư thế gợi cảm mê người khác nhau, khiến anh giải phóng bản thân trong ảo tưởng đẹp đẽ...
Trong cùng lúc anh cảm nhận được tình cảm sâu nhất với cô, cùng dục vọng hạ lưu nhất.
Anh có bao nhiêu xấu xa? Anh tự cho mình là người bảo hộ cô, đối đãi cô giống như em gái ruột thịt, anh thậm chí nhớ dáng vẻ tám tuổi của cô, mà anh lại mỗi đêm... Thậm chí ban ngày... trong đầu đều ham muốn cô!
Tình yêu đến quá vội vã, dục vọng đến quá hung mãnh, tình cảm của anh thay đổi quá nhanh, không cách nào lấy tâm bình thường đối đãi với cô khi nghe giọng nói ngây thơ gọi nhủ danh của anh.
Anh không biết nên làm sao đối mặt, vì vậy chỉ có thể không được tự nhiên cố gằng tránh khỏi ở cùng cô.
Vì vậy mỗi khi tình cảm của anh muốn vượt qua ranh giới, nên luôn kéo em gái Đông Hải Âm đi cùng. Anh chỉ là muốn để mình lý trí hơn, có thể vì có người bên cạnh thì có thể khắc chế hơn, mà ở cùng chỗ Đông Hải Hân, không giống Đông Hải Âm luôn thích khóc thích cùng đường là sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu anh đã có suy nghĩ không an phận với Đông Hải Hân, ít nhất có thể không làm ra cử chỉ không an phận.
Cố Tư Bằng muốn, có lẽ đợi đến khi Đông Hải Hân qua mười tám tuổi, anh có thể thử dắt tay của cô, nói cho cô biết anh không hề xem cô là em gái, có lẽ bọn họ có thể không còn là thanh mai trúc mã...
Anh luôn chờ đợi.
Chờ cô tốt nghiệp trong nước, chờ cô lên cao trung, chờ anh trở về mừng lễ tốt nghiệp trung học của cô.
Sau đó, có một ngày anh rốt cuộc biết, nguyên nhân cha mẹ muốn anh tốt nghiệp cao trung thì đi làm lính trước, mà lại dẫn anh đi Đại Lục trước!
Cha mẹ sớm có kế hoạch, thậm chí cho anh dự thi học viện mỹ thuật trung ương ở Bắc Kinh.
Vì vậy anh không kịp nữa thổ lộ với Đông Hải Hân, thì lập tức chia ly với cô.
Dọn nhà, cuộc thi, trúng tuyển, nhập học, chờ tất cả cuối cùng dàn xếp xong, anh rốt cục quyết định tốt hơn là thẳng thắn tâm ý nhiều năm qua của mình với Đông Hải Hân, Đông Hải Hân lại nói cho anh biết, cô đang hẹn hò với Giang Thận Viện.
Anh chờ đợi rất lâu chỉ đổi lấy bỏ lỡ.
Anh không kịp nói với Đông Hải Hân, mặc dù không cam lòng, nhưng không cách nào phóng túng mình phá hư cô và cùng bạn tốt này sinh tình yêu.
Anh chỉ có thể lựa chọn yên lặng, lắng nghe cách xa cô cả đại dương, sau đó nghĩ một đằng nói một nẻo ép buộc bản thân nói chúc phúc cô.
Vì vậy cô trở thành đóa hồng tươi đẹp nở trong lòng anh, lại không còn kịp hái cành hồng, dây leo lượn lờ quấn quanh người anh, gai dài đâm, chích anh không chảy máu cũng đau lòng.
Vì sao, mỗi lần nhìn Cố Tư Bằng, luôn cảm thấy tâm mơ hồ co rút đau đớn?
Tình cảm trong lòng Đông Hải Hân yếu ớt nhộn nhạo, đột nhiên đưa tay đẩy sợi tóc đen rơi trên trán Cố Tư Bằng ra.
"Tiểu Bằng, anh cũng giống như bọn họ... Anh cũng không cần em sao?" Cô không biết vì sao mình hỏi như thế, suy nghĩ của cô giống như cỡi cương ngựa hoang, cô tắm vòi sen trước để khống chế tranh luận.
Mọi người toàn thế giới không cần cô, mẹ của cô, ba của cô, Giang Thận Viễn, bọn họ luôn bỏ rơi cô không chút lưu tình, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được người thay thế... Bao gồm Cố Tư Bằng, anh chỉ muốn Đông Hải Âm, anh cũng không cần cô...
Cố Tư Bằng bắt được tay cô đang phủ trên gương mặt anh, cố gắng đè nén nhịp tim vô cùng kịch liệt của mình.
"Em uống say, Hân Hân." Làm sao anh có thể không muốn cô? Cô tác động chặt chẽ đến tất cả cảm xúc và tình yêu của anh.
"Là sao? Anh luôn để em một người..." Đông Hải Hân mềm nhũn nằm sấp bên gáy của anh, giọng nói lẩm bẩm giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Là thường ngày kiên cường quá lâu, lúc này mới có thể bị rượu cồn tháo xuống tất cả phòng bị, không thể che giấu cảm thấy yếu ớt và tịch mịch sao?
Cô vẫn luôn tịch mịch, từ khi Cố Tư Bằng bắt đầu không thực hiện được cam kết với cô, cô sẽ cảm thấy rất tịch mịch...
Anh rõ ràng nói: "Hân Hân, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều ở đây."
Kết quả ah can thiệp cô đơn của cô, rồi đẩy cô vào tịch mịch sâu hơn.
Trong lòng của cô vẫn thiếu hụt, đó là Cố Tư Bằng không thực hiện cam kết của anh nên tạo thành lổ hổng, anh vứt bỏ tin cậy của cô, cũng phủ định sự ỷ lại của cô.
Sau khi mẹ bỏ đi, Giang Thận Viễn xuất hiện trước, thế giới của cô vẫn lấy Cố Tư Bằng là trời.
Nhưng là cô lại mất đi tất cả.
Cô muốn tại nắm chặc gì đó ở thời khắc bất lực và chán nản như vậy.
Cô đã bị vứt bỏ từ lâu, bị Cố Tư Bằng xa lánh, bị Giang Thận Viễn vứt bỏ, thân thể của cô không cần chung thủy giữ gìn cho người nào, cô có thể lựa chọn chỉ cần bắt lấy nhiệt độ ngắn ngủi, cô lại không bắt được người...
Cố Tư Bằng kéo Đông Hải Hân ra, muốn dụ dỗ cô đi ngủ sớm, mới hé mở môi, lại ứng phó không kịp nghênh đón đôi môi mềm mại tiến gần sát.
Anh nghĩ cô đã say quá mức, trong miệng cô có mùi thơm chanh Vodka, cuốn quấn thăm dò môi lưỡi của anh thậm chí càng vội vàng nhiệt tình hơn anh, không cẩn thận, sẽ khiến anh vong tình chìm đắm.
"Hân Hân" Cố Tư Bằng cảm giác mình dùng sức lực cuối cùng cả đời mới kéo cô ra." Hân Hân, em uống say."
Đông Hải Hân nhìn đôi mắt đẹp của anh đầy hoang mang, nhíu mi vẻ mặt giống như đang suy tư gì, lại buông tha, dừng lại những việc ngắn ngủi đã trải qua, lại nghiêng người về trước, loạn xạ thăm dò nụ hôn cũng tìm kiếm nụ hôn.
Không được sao? Anh không thể ở lại vì cô sao? Ngay cả ngắn ngủi một đêm, cũng không được sao?
Cố Tư Bằng cảm giác mình gặp phải vấn đề khó khăn lớn nhất cuộc sống lần nữa.
Lý trí của anh nói cho anh biết, anh không thể nói gì nhiều với Đông Hải Hân lúc này tinh thần của cô đang hoảng hốt, vì có lẽ ngày mai cô tỉnh dậy, sẽ quên toàn bộ thổ lộ của anh tối nay? Cũng có lẽ cô nghĩ anh khát vọng nóng bỏng của cô, giải thích vì đơn thuần say rượu mất lý trí nên có tình một đêm?
Anh không muốn đánh cuộc, không muốn Đông Hải Hân vẫn không rõ anh có tình cảm với cô mà làm ra cử chỉ không an phận với cô, càng không muốn lên giường lúc cô uống rượu say.
Anh rõ ràng lý trí như vậy, cuối cùng vì dang dấp Đông Hải Hân điềm đạm đáng yêu mà hoàn toàn tan vỡ.
Cô hôn anh nụ hôn nóng bỏng, giống như người chết chìm thiếu dưỡng khí nên gắt gao bấu víu cổ của anh, nơi đẫy đà dán chặc lồng ngực của anh ép đến vật trong quần anh sưng trướng, ghé vào lỗ tai anh khóc sụt sùi nói nhỏ.
"Tiểu Bằng... Anh đừng đi... Đừng bỏ em một mình... Ôm em... Em muốn anh..."
Cô vừa nói vừa khóc, nước mắt đốt nóng tâm hồn người và nụ hôn chi chít lây dính khuôn mặt Cố Tư Bằng, ép anh không đường lui.
Anh cảm giác mình ảo tưởng cảnh này mấy ngàn mấy trăm lần, chờ đợi câu nói này cả đời.
Anh chỉ là người đàn ông, chỉ là người đàn ông bình thường sẽ cương khi đối mặt với người phụ nữ mình yêu mến.
Anh yêu cô bao lâu thì đè nén bao lâu, mà cô nói cô muốn anh, hơn nữa không muốn anh rời đi.
Lúc này mà lựa chọn ôm cô thật sự là chủ ý hết sức hỏng bét, nhưng anh có thời gian cả đời đủ để chứng minh cho cô thấy anh thật lòng, anh không muốn bỏ lỡ cô nữa, không muốn khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của mình nữa, nhưng mà, như vậy thật có thể không...
Anh giống như thanh thiếu niên lỗ mãng liều lĩnh, đời này sẽ dốc toàn bộ lực lượng ham muốn thân thể của người phụ nữ mềm mại này, mà anh yêu người phụ nữ này cả đời, rồi ngang ngược thân mật dính quấn trên người anh...
Cố Tư Bằng lâm vào giao chiến kịch liệt, sau đó thở dài khi thấy Đông Hải Hân bắt đầu động thủ kéo quần áo của anh, giọng điệu lớn nhất trong đời.
Anh nhận thua! Anh đầu hàng! Anh không có biện pháp làm thân sĩ nữa!
Anh nắm lại quyền chủ đạo, ôm lấy Đông Hải Hân đi về phía giường bốn cột bày trí đầy mơ mộng giống như tùy thời mời người ngủ cùng.
Anh muốn cô! Rất muốn rất muốn!
Không còn là Liễu Hạ Huệ! người đàn ông Liễu Hạ Huệ kia nhất định không thích phụ nữ ngồi vào trên đùi anh!
"Hân Hân, đừng hối hận." Cố Tư Bằng đặt Đông Hải Hân nằm trên giường, lấy tư thế mãnh liệt hơn cô vừa rồi để hôn cô.
Giữa bọn họ bắt đầu bước đầu tiên, không cho ai hối hận.