Diệp Kiều Kiều hối hận tới xanh mặt!
"Anh Long, làm thế nào bây giờ?" Cô ả khóc lóc hỏi.
Vẻ mặt Anh Long dúm dó lại, gã thở hổn hển quăng một cái tát lên mặt cô ả, "Mày hỏi tao thì tao hỏi ai!"
Diệp Kiều Kiều bị đánh chỉ có thể khóc lóc nức nở, ánh mắt cô ả nhìn Ninh Hề Nhi càng thêm căm hận.
Chỉ biết đánh con gái để trút giận, đúng là đồ cặn bã!
"Tránh… tránh ra nào…" Giọng nói của Kiều Nam Thành thu hút sự chú ý của Ninh Hề Nhi, cô hiếu kỳ nhìn cậu ta, liền phát hiện trên tay Kiều Nam Thành có một cục gạch không biết lấy từ đâu, vẻ mặt cậu ta tỉnh rụi bảo đám Kỷ Dạ Bạch tránh đường.
Kỷ Dạ Bạch cau mày, "Cậu làm gì vậy?"
Kiều Nam Thành ngay thẳng đáp, "Đánh gã chứ làm gì!"
Im lặng vài giây, Kỷ Dạ Bạch đưa tay vỗ vai cậu ta, giọng nói đầy cổ vũ, "Lên đi."
Vừa nhìn thấy Kiều Nam Thành, Anh Long chỉ cảm thấy vết thương của mình trở nên đau nhức!
Lần trước gã gãy xương chính là vì bị Kiều Nam Thành đánh!
"Mày… mày đừng qua đây… Con m* nó! Á!"
Kiều Nam Thành tay chân lanh lẹ thoáng cái đã đập cục gạch vào đầu Anh Long, mắt Anh Long lập tức tối sầm, thiếu chút nữa đã choáng váng mà ngất đi, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, "Cầu xin cậu tha cho tôi đi, đừng đánh tôi nữa, đừng đánh tôi nữa mà… đau quá! Đau quá đi mất!"
"Đánh ngất… ngất… xỉu… rồi… sẽ không… thấy đau… nữa…" Kiều Nam Thành giải thích.
Anh Long: "…"
Ôi trời ơi! Tại sao gã lại tự mình tìm con đường chết thế này, đúng là không lao đầu vào chỗ chết thì không cần chết mà!
Cung Tu đứng trước che chắn cho Ninh Hề Nhi, thanh âm quyến rũ mê hoặc kia trở nên dịu dàng như nước, "Đừng nhìn."
Liếc thấy cảnh này, ánh mắt Kỷ Dạ Bạch bỗng tối sầm lại, cả người toát lên sự cô độc lạnh lùng.
Diệp Kiều Kiều đảo mắt liên láo bèn bò tới chỗ Ninh Hề Nhi, quỳ xuống đất cầu xin, "Ninh Hề Nhi, cô tha cho Anh Long đi! Mọi người đều là bạn bè cùng trường cả mà, sao cô có thể để bạn trai cô đánh anh ấy như thế chứ?"
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy nực cười, giờ mới nhớ tới bọn họ là bạn cùng trường sao? Thế lúc bắt cóc cô, rồi lúc muốn cưỡng bức cô sao không nhớ ra bọn họ đều là bạn học?
Có điều, thật sự không ngờ tình cảm Diệp Kiều Kiều dành cho Anh Long lại sâu nặng tới mức này.
Đáng tiếc, tên đàn ông cặn bã này không hề trân trọng cô ta!
Cô hít sâu một hơi, "Diệp Kiều Kiều, hắn làm việc xấu, có người trừng phạt hắn thì chỉ có thể nói đó là báo ứng của hắn!"
Ninh Hề Nhi vừa dứt lời, Diệp Kiều Kiều đã thẹn quá thành giận, "Con khốn! Mày cũng chẳng qua là cáo mượn oai hùm thôi, ngủ với nhiều đàn ông thế mà không sợ bị bệnh à!"
"Câm miệng!" Kỷ Dạ Bạch nở nụ cười rét lạnh đầy nguy hiểm, "Còn nói hai từ con khốn một lần nữa, tôi sẽ cho người xé rách miệng cô ra!"
Vẻ mặt Diệp Kiều Kiều bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, "Là các người ép tôi! Đều là các người ép tôi!"
Cô ta lấy một con dao găm sắc bén từ trong túi ra, sau đó hung hăng đâm về phía Ninh Hề Nhi!
Cung Tu cách cô gần nhất, bèn vô thức đứng chắn cho Ninh Hề Nhi.
Tay chân gã lanh lẹ nhưng vẫn vị rạch một vết thương nhỏ, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Kỷ Dạ Bạch vội lao lên ngăn cản cô ả lại, thế nhưng một người đang điên cuồng có sức mạnh rất lớn, cô ả đâm một dao rất sâu vào cánh tay Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch vẫn không kêu một tiếng, đảo tay cướp lấy con dao của cô ả, sau đó đá bay Diệp Kiều Kiều ra mấy mét.
Ninh Hề Nhi được Cung Tu che chắn nên không hề nhìn thấy cảnh Kỷ Dạ Bạch bị thương, lại thêm Kỷ Dạ Bạch không hề kêu một tiếng nào khiến toàn bộ sự chú ý của cô tập trung vào Cung Tu.
Ánh mắt quyến rũ của Cung Tu lấp lánh ánh sáng rực rỡ, "Hề Nhi, đau…"
"Cậu đừng cử động, tôi giúp cậu băng vết thương lại!"
Nghe thấy giọng nói ân cần của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch nhếch khóe miệng tự giễu, sau đó giấu cánh tay bị thương của mình ra sau lưng.
"Anh Long, làm thế nào bây giờ?" Cô ả khóc lóc hỏi.
Vẻ mặt Anh Long dúm dó lại, gã thở hổn hển quăng một cái tát lên mặt cô ả, "Mày hỏi tao thì tao hỏi ai!"
Diệp Kiều Kiều bị đánh chỉ có thể khóc lóc nức nở, ánh mắt cô ả nhìn Ninh Hề Nhi càng thêm căm hận.
Chỉ biết đánh con gái để trút giận, đúng là đồ cặn bã!
"Tránh… tránh ra nào…" Giọng nói của Kiều Nam Thành thu hút sự chú ý của Ninh Hề Nhi, cô hiếu kỳ nhìn cậu ta, liền phát hiện trên tay Kiều Nam Thành có một cục gạch không biết lấy từ đâu, vẻ mặt cậu ta tỉnh rụi bảo đám Kỷ Dạ Bạch tránh đường.
Kỷ Dạ Bạch cau mày, "Cậu làm gì vậy?"
Kiều Nam Thành ngay thẳng đáp, "Đánh gã chứ làm gì!"
Im lặng vài giây, Kỷ Dạ Bạch đưa tay vỗ vai cậu ta, giọng nói đầy cổ vũ, "Lên đi."
Vừa nhìn thấy Kiều Nam Thành, Anh Long chỉ cảm thấy vết thương của mình trở nên đau nhức!
Lần trước gã gãy xương chính là vì bị Kiều Nam Thành đánh!
"Mày… mày đừng qua đây… Con m* nó! Á!"
Kiều Nam Thành tay chân lanh lẹ thoáng cái đã đập cục gạch vào đầu Anh Long, mắt Anh Long lập tức tối sầm, thiếu chút nữa đã choáng váng mà ngất đi, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, "Cầu xin cậu tha cho tôi đi, đừng đánh tôi nữa, đừng đánh tôi nữa mà… đau quá! Đau quá đi mất!"
"Đánh ngất… ngất… xỉu… rồi… sẽ không… thấy đau… nữa…" Kiều Nam Thành giải thích.
Anh Long: "…"
Ôi trời ơi! Tại sao gã lại tự mình tìm con đường chết thế này, đúng là không lao đầu vào chỗ chết thì không cần chết mà!
Cung Tu đứng trước che chắn cho Ninh Hề Nhi, thanh âm quyến rũ mê hoặc kia trở nên dịu dàng như nước, "Đừng nhìn."
Liếc thấy cảnh này, ánh mắt Kỷ Dạ Bạch bỗng tối sầm lại, cả người toát lên sự cô độc lạnh lùng.
Diệp Kiều Kiều đảo mắt liên láo bèn bò tới chỗ Ninh Hề Nhi, quỳ xuống đất cầu xin, "Ninh Hề Nhi, cô tha cho Anh Long đi! Mọi người đều là bạn bè cùng trường cả mà, sao cô có thể để bạn trai cô đánh anh ấy như thế chứ?"
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy nực cười, giờ mới nhớ tới bọn họ là bạn cùng trường sao? Thế lúc bắt cóc cô, rồi lúc muốn cưỡng bức cô sao không nhớ ra bọn họ đều là bạn học?
Có điều, thật sự không ngờ tình cảm Diệp Kiều Kiều dành cho Anh Long lại sâu nặng tới mức này.
Đáng tiếc, tên đàn ông cặn bã này không hề trân trọng cô ta!
Cô hít sâu một hơi, "Diệp Kiều Kiều, hắn làm việc xấu, có người trừng phạt hắn thì chỉ có thể nói đó là báo ứng của hắn!"
Ninh Hề Nhi vừa dứt lời, Diệp Kiều Kiều đã thẹn quá thành giận, "Con khốn! Mày cũng chẳng qua là cáo mượn oai hùm thôi, ngủ với nhiều đàn ông thế mà không sợ bị bệnh à!"
"Câm miệng!" Kỷ Dạ Bạch nở nụ cười rét lạnh đầy nguy hiểm, "Còn nói hai từ con khốn một lần nữa, tôi sẽ cho người xé rách miệng cô ra!"
Vẻ mặt Diệp Kiều Kiều bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, "Là các người ép tôi! Đều là các người ép tôi!"
Cô ta lấy một con dao găm sắc bén từ trong túi ra, sau đó hung hăng đâm về phía Ninh Hề Nhi!
Cung Tu cách cô gần nhất, bèn vô thức đứng chắn cho Ninh Hề Nhi.
Tay chân gã lanh lẹ nhưng vẫn vị rạch một vết thương nhỏ, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Kỷ Dạ Bạch vội lao lên ngăn cản cô ả lại, thế nhưng một người đang điên cuồng có sức mạnh rất lớn, cô ả đâm một dao rất sâu vào cánh tay Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch vẫn không kêu một tiếng, đảo tay cướp lấy con dao của cô ả, sau đó đá bay Diệp Kiều Kiều ra mấy mét.
Ninh Hề Nhi được Cung Tu che chắn nên không hề nhìn thấy cảnh Kỷ Dạ Bạch bị thương, lại thêm Kỷ Dạ Bạch không hề kêu một tiếng nào khiến toàn bộ sự chú ý của cô tập trung vào Cung Tu.
Ánh mắt quyến rũ của Cung Tu lấp lánh ánh sáng rực rỡ, "Hề Nhi, đau…"
"Cậu đừng cử động, tôi giúp cậu băng vết thương lại!"
Nghe thấy giọng nói ân cần của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch nhếch khóe miệng tự giễu, sau đó giấu cánh tay bị thương của mình ra sau lưng.