"Trông chừng ở đây, lát nữa đưa bọn chúng tới bệnh viện." Kỷ Dạ Bạch dặn dò vệ sĩ, sau đó liếc nhìn đám đàn em của Anh Long.
"Về nói với bố hắn, chuyện hôm nay phải cho tôi một lời giải thích! Nếu không thì ông ta đừng nghĩ đến chuyện làm ăn gì nữa!"
"Vâng vâng vâng!"
Đôi chân dài của Kỷ Dạ Bạch sải bước ra khỏi nhà kho.
Trời đã tối mịt, vầng trăng sáng lơ lửng trên bầu trời đêm lác đác vài ngôi sao lấp lánh, làn gió mát hiu hiu thổi qua những ngọn cây.
Tầm mắt hắn chuyển đến chiếc Lamborghini đang đỗ bên đường.
Thành Du Nhiên ôm lấy Ninh Hề Nhi khóc nức nở, nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch bước ra, cô ấy giận dữ chỉ vào mặt hắn mà mắng, "Hề Hề, cậu ta là đồ khốn kiếp! Tớ đi tìm cậu ta đến cứu cậu, cậu ta lại chẳng thèm quan tâm!"
Ninh Hề Nhi mím môi, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch.
"Nhưng cậu ấy vẫn tới đây đấy thôi." Ngôn Dịch Thâm không nhịn được thay Kỷ Dạ Bạch giải thích, Thành Du Nhiên phồng má tức giận hừ lạnh một tiếng.
Kỷ Dạ Bạch lười giải thích, đang định rời khỏi thì bỗng nhiên Cung Tu lên tiếng, "Hề Nhi, em như thế này về nhà e là sẽ khiến cô chú lo lắng đấy, hay là về nhà anh đi."
"Ơ…"
"Hơn nữa, anh sống một mình, tay lại bị thương, em sẽ không bỏ mặc anh chứ?" Cung Tu nói với giọng nửa thương lượng nửa ép buộc, sau đó kéo Ninh Hề Nhi lên xe.
Chiếc Lamborghini thoáng chốc đã mất hút khỏi tầm mắt của Kỷ Dạ Bạch.
Hắn đứng thẳng người, bóng lưng kiêu ngạo ấy trông vô cùng cô đơn và vắng lặng.
Đồng phục màu đen bị máu thấm đẫm trở thành một thứ màu nâu đen khiến người ta hoảng sợ.
Ngôn Dịch Thâm vỗ vai hắn, sau đó mở miệng nói, "Mau xử lý vết thương đi, trên xe tôi có hộp thuốc đấy."
Ngôn Dịch Thâm lấy hộp thuốc ra, sau đó cắt tay áo của Kỷ Dạ Bạch, vết thương trên cánh tay Kỷ Dạ Bạch lộ ra khiến gã không khỏi hít sâu một hơi.
Vết thương này thật sự là quá nặng!
Chỉ cần sâu thêm chút nữa là tới xương luôn rồi!
Cũng không biết đã chảy bao nhiêu máu, nhưng không ngờ hắn vẫn điềm nhiên xử lý đám người bắt cóc Ninh Hề Nhi mà không đi xử lý vết thương cho mình.
Thằng này bị ngu à? Chẳng lẽ trong lòng hắn, Ninh Hề Nhi còn quan trọng hơn tính mạng hắn hay sao?
Ngôn Dịch Thâm giúp Kỷ Dạ Bạch sát trùng, bôi thuốc, băng vết thương lại, nhưng toàn bộ quá trình Kỷ Dạ Bạch không hề có chút phản ứng nào.
Ngôn Dịch Thâm thở dài khuyên bảo, "Có lúc cắn răng chịu đựng không bằng tỏ vẻ yếu đuối một chút, cậu xem Cung Tu đi, cứ la hét kêu đau như thế thì Ninh Hề Nhi không xót mới lạ! Cậu thì hay rồi, cắn răng chịu đựng nên người ta đâu có biết cậu bị thương, để rồi đêm nay trai đơn gái chiếc ở bên nhau cùng một phòng, chậc chậc, người anh em à, cậu dại lắm!"
Mặt Kỷ Dạ Bạch tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như dao hất tay Ngôn Dịch Thâm ra.
"Im đi!"
"Điều tôi nói là sự thật." Ngôn Dịch Thâm nhún vai, "Cuộc khủng hoảng tài chính hai năm trước đã ảnh hưởng rất lớn tới nhà họ Ninh, bọn họ muốn trở mình nên mới dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích. Nhưng cậu cần phải biết, nhà họ Ninh không chỉ có một lựa chọn là nhà họ Kỷ, Ninh Hề Nhi, cũng không phải chỉ có thể lấy cậu."
Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch lạnh như băng, "Đủ rồi!"
…
Tại nhà họ Cung…
Cung Tu sống một mình ở một căn hộ không lớn lắm, nhưng cách bày trí lại rất ấm áp.
Ninh Hề Nhi thay tạm bộ đồ ở nhà của Cung Tu, sau đó ngồi trên sô pha lắc lư đôi chân nhỏ.
Trong đầu cô bỗng hiện lên bóng hình Kỷ Dạ Bạch, mãi không xua tan được.
"Hề Nhi." Giọng nói Cung Tu vang lên kéo cô về với hiện thực.
"Em sao thế?" Cung Tu ngồi xổm trên mặt đất giúp cô bôi thuốc lên vết thương ở chân.
Ninh Hề Nhi mất tự nhiên, những ngón chân nhỏ nhắn của cô rụt lại, sau đó cướp lấy thuốc trong tay gã, "Tôi… tôi tự làm được rồi."
Cung Tu nhìn cô đầy ẩn ý, gã lẳng lặng nhìn cách cô bôi thuốc vụng về, để rồi đau đến mức nghiến răng nghiến lợi mà vẫn không chịu để cho gã đụng tới, lòng ngờ vực dồn nén trong lòng từ lâu cuối cùng đã thốt nên câu hỏi, "Ninh Hề Nhi, em có thích anh không?"
Cạch cạch…
Cây tăm bông rơi trên mặt đất.
"Thích, hay là không thích, hãy cho anh một đáp án đi."
"Về nói với bố hắn, chuyện hôm nay phải cho tôi một lời giải thích! Nếu không thì ông ta đừng nghĩ đến chuyện làm ăn gì nữa!"
"Vâng vâng vâng!"
Đôi chân dài của Kỷ Dạ Bạch sải bước ra khỏi nhà kho.
Trời đã tối mịt, vầng trăng sáng lơ lửng trên bầu trời đêm lác đác vài ngôi sao lấp lánh, làn gió mát hiu hiu thổi qua những ngọn cây.
Tầm mắt hắn chuyển đến chiếc Lamborghini đang đỗ bên đường.
Thành Du Nhiên ôm lấy Ninh Hề Nhi khóc nức nở, nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch bước ra, cô ấy giận dữ chỉ vào mặt hắn mà mắng, "Hề Hề, cậu ta là đồ khốn kiếp! Tớ đi tìm cậu ta đến cứu cậu, cậu ta lại chẳng thèm quan tâm!"
Ninh Hề Nhi mím môi, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch.
"Nhưng cậu ấy vẫn tới đây đấy thôi." Ngôn Dịch Thâm không nhịn được thay Kỷ Dạ Bạch giải thích, Thành Du Nhiên phồng má tức giận hừ lạnh một tiếng.
Kỷ Dạ Bạch lười giải thích, đang định rời khỏi thì bỗng nhiên Cung Tu lên tiếng, "Hề Nhi, em như thế này về nhà e là sẽ khiến cô chú lo lắng đấy, hay là về nhà anh đi."
"Ơ…"
"Hơn nữa, anh sống một mình, tay lại bị thương, em sẽ không bỏ mặc anh chứ?" Cung Tu nói với giọng nửa thương lượng nửa ép buộc, sau đó kéo Ninh Hề Nhi lên xe.
Chiếc Lamborghini thoáng chốc đã mất hút khỏi tầm mắt của Kỷ Dạ Bạch.
Hắn đứng thẳng người, bóng lưng kiêu ngạo ấy trông vô cùng cô đơn và vắng lặng.
Đồng phục màu đen bị máu thấm đẫm trở thành một thứ màu nâu đen khiến người ta hoảng sợ.
Ngôn Dịch Thâm vỗ vai hắn, sau đó mở miệng nói, "Mau xử lý vết thương đi, trên xe tôi có hộp thuốc đấy."
Ngôn Dịch Thâm lấy hộp thuốc ra, sau đó cắt tay áo của Kỷ Dạ Bạch, vết thương trên cánh tay Kỷ Dạ Bạch lộ ra khiến gã không khỏi hít sâu một hơi.
Vết thương này thật sự là quá nặng!
Chỉ cần sâu thêm chút nữa là tới xương luôn rồi!
Cũng không biết đã chảy bao nhiêu máu, nhưng không ngờ hắn vẫn điềm nhiên xử lý đám người bắt cóc Ninh Hề Nhi mà không đi xử lý vết thương cho mình.
Thằng này bị ngu à? Chẳng lẽ trong lòng hắn, Ninh Hề Nhi còn quan trọng hơn tính mạng hắn hay sao?
Ngôn Dịch Thâm giúp Kỷ Dạ Bạch sát trùng, bôi thuốc, băng vết thương lại, nhưng toàn bộ quá trình Kỷ Dạ Bạch không hề có chút phản ứng nào.
Ngôn Dịch Thâm thở dài khuyên bảo, "Có lúc cắn răng chịu đựng không bằng tỏ vẻ yếu đuối một chút, cậu xem Cung Tu đi, cứ la hét kêu đau như thế thì Ninh Hề Nhi không xót mới lạ! Cậu thì hay rồi, cắn răng chịu đựng nên người ta đâu có biết cậu bị thương, để rồi đêm nay trai đơn gái chiếc ở bên nhau cùng một phòng, chậc chậc, người anh em à, cậu dại lắm!"
Mặt Kỷ Dạ Bạch tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như dao hất tay Ngôn Dịch Thâm ra.
"Im đi!"
"Điều tôi nói là sự thật." Ngôn Dịch Thâm nhún vai, "Cuộc khủng hoảng tài chính hai năm trước đã ảnh hưởng rất lớn tới nhà họ Ninh, bọn họ muốn trở mình nên mới dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích. Nhưng cậu cần phải biết, nhà họ Ninh không chỉ có một lựa chọn là nhà họ Kỷ, Ninh Hề Nhi, cũng không phải chỉ có thể lấy cậu."
Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch lạnh như băng, "Đủ rồi!"
…
Tại nhà họ Cung…
Cung Tu sống một mình ở một căn hộ không lớn lắm, nhưng cách bày trí lại rất ấm áp.
Ninh Hề Nhi thay tạm bộ đồ ở nhà của Cung Tu, sau đó ngồi trên sô pha lắc lư đôi chân nhỏ.
Trong đầu cô bỗng hiện lên bóng hình Kỷ Dạ Bạch, mãi không xua tan được.
"Hề Nhi." Giọng nói Cung Tu vang lên kéo cô về với hiện thực.
"Em sao thế?" Cung Tu ngồi xổm trên mặt đất giúp cô bôi thuốc lên vết thương ở chân.
Ninh Hề Nhi mất tự nhiên, những ngón chân nhỏ nhắn của cô rụt lại, sau đó cướp lấy thuốc trong tay gã, "Tôi… tôi tự làm được rồi."
Cung Tu nhìn cô đầy ẩn ý, gã lẳng lặng nhìn cách cô bôi thuốc vụng về, để rồi đau đến mức nghiến răng nghiến lợi mà vẫn không chịu để cho gã đụng tới, lòng ngờ vực dồn nén trong lòng từ lâu cuối cùng đã thốt nên câu hỏi, "Ninh Hề Nhi, em có thích anh không?"
Cạch cạch…
Cây tăm bông rơi trên mặt đất.
"Thích, hay là không thích, hãy cho anh một đáp án đi."