Nếu nhìn kỹ, trên tay áo của chiếc áo khoác màu đen có một vết máu đã khô.
Trái tim Ninh Hề Nhi như bị ai bóp nghẹn, đau lòng vô cùng.
"Chuyện này là sao?"
Nghe thấy giọng nói run rẩy của cô nhóc, Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, sau đó thản nhiên rút tay về, "Không có gì."
"Chảy nhiều máu như thế sao lại không có gì được!" Ninh Hề Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, "Sao cậu không nói với tôi!"
Tên này đúng là đồ ngốc mà!
Từ nhỏ hắn đã như thế, cho dù là ốm bệnh hay bị thương đều chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình, không nói cho người khác biết, cả ngày cứ trưng cái mặt lạnh tanh kia ra, cho dù bị phát hiện thì hắn luôn hất cằm hờ hững thả ra một câu, "Tôi là đàn ông, không phải mấy đứa mít ướt, tôi không thấy đau."
Hắn kiêu ngạo và hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
"Tôi nói không có gì thì đó là không có gì!" Kỷ Dạ Bạch nhấn mạnh, sau đó ỉu xìu nói, "Dù sao thì cậu có anh Cung Tu của cậu là đủ rồi, quan tâm anh ta còn không kịp nữa là!"
Vì thế hắn mới không nói ra.
Không phải không đau, mà là không muốn khiến trái tim mình đau hơn.
Dù sao người Ninh Hề Nhi thích là Cung Tu, cho dù cô có biết thì cũng chỉ quan tâm Cung Tu mà thôi.
Đôi mắt đen tuyền hiện lên vẻ mất mát, vắng lặng và đau đớn.
"Không được, để tôi xem nào!" Thái độ Ninh Hề Nhi vẫn kiên quyết như thế, cô cởi áo khoác của hắn ra nhưng lại bị tay của Kỷ Dạ Bạch giữ lại, hắn lạnh lùng nói, "Đừng đụng vào tôi!"
"Cậu…" Ninh Hề Nhi tức đến xì khói, đôi mắt đã rưng rưng đầy sương mù, "Cậu tưởng tôi muốn quan tâm cậu sao! Hứ! Kỷ Dạ Bạch, tên khốn nhà cậu chết đi cho đẹp trời! Tôi mặc kệ cậu đấy!"
Kỷ Dạ Bạch ngẩn người nhìn cô.
Con nhóc ngốc nghếch này, cậu có biết cậu đang nói gì không hả?
Cô quan tâm tới hắn ư?
Không ngờ cô cũng quan tâm tới hắn?
"Tôi muốn đi ngủ! Tôi kệ xác cậu!" Ninh Hề Nhi tức đến thở hổn hển, đi được nửa đường cô lại quay đầu lại, "Đưa điện thoại cậu cho tôi!"
Nói rồi cũng mặc kệ Kỷ Dạ Bạch có cho hay không, cô đưa tay vào túi quần hắn lấy điện thoại ra, sau đó lén lút gọi điện cho bác sĩ riêng của nhà họ Kỷ.
Dáng người của Kỷ Dạ Bạch vốn cao lớn, hắn cúi đầu nhìn thấy mọi cử động của cô.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên một nụ cười, hắn nhấc tay lấy lại điện thoại, "Không cần gọi đâu, vết thương đã xử lý xong xuôi rồi!"
Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Hề Nhi mở to, "Thế tại sao lại có máu?"
Nếu không phải cô tới gần ngửi thấy mùi máu, hơn nữa lúc hắn khiêng cô, tay cô đã đụng phải tay áo hắn, chỉ e đến giờ cô vẫn không biết hắn bị thương.
Kỷ Dạ Bạch bất đắc dĩ cởi áo khoác ra, sau đó vén tay áo lên, "Tôi đã nói là xử lý rồi mà…"
Bốp!
Kỷ Dạ Bạch đơ người như hóa đã, hắn nhìn Ninh Hề Nhi với ánh mắt không thể tin được.
Vừa rồi… con nhóc ngốc nghếch này vừa nhảy lên đánh vào đầu hắn à?
Gan cô đúng là to bằng trời đấy!
"Chảy máu hết ra rồi này! Cậu là heo à!" Cô càu nhàu, "Hộp thuốc đâu? Tôi băng lại cho cậu, đã uống kháng sinh chưa… có đau không? Thuốc giảm đau nhà cậu có không…"
Kỷ Dạ Bạch không thích ồn ào, nhưng không biết sao lúc này hắn lại cảm thấy một Ninh Hề Nhi càu nhàu như vậy rất đáng yêu.
Trong đầu bỗng hiện lên lời nói của Ngôn Dịch Thâm, hắn liếm môi, lần đầu tiên trong đời tỏ ra yếu đuối, "Ư."
Ninh Hề Nhi không ngờ hắn lại đáp lại, cô đực mặt ra hỏi, "Đau à?"
Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo hất cằm, "Cũng… một chút thôi."
Trái tim Ninh Hề Nhi như bị ai bóp nghẹn, đau lòng vô cùng.
"Chuyện này là sao?"
Nghe thấy giọng nói run rẩy của cô nhóc, Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, sau đó thản nhiên rút tay về, "Không có gì."
"Chảy nhiều máu như thế sao lại không có gì được!" Ninh Hề Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, "Sao cậu không nói với tôi!"
Tên này đúng là đồ ngốc mà!
Từ nhỏ hắn đã như thế, cho dù là ốm bệnh hay bị thương đều chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình, không nói cho người khác biết, cả ngày cứ trưng cái mặt lạnh tanh kia ra, cho dù bị phát hiện thì hắn luôn hất cằm hờ hững thả ra một câu, "Tôi là đàn ông, không phải mấy đứa mít ướt, tôi không thấy đau."
Hắn kiêu ngạo và hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
"Tôi nói không có gì thì đó là không có gì!" Kỷ Dạ Bạch nhấn mạnh, sau đó ỉu xìu nói, "Dù sao thì cậu có anh Cung Tu của cậu là đủ rồi, quan tâm anh ta còn không kịp nữa là!"
Vì thế hắn mới không nói ra.
Không phải không đau, mà là không muốn khiến trái tim mình đau hơn.
Dù sao người Ninh Hề Nhi thích là Cung Tu, cho dù cô có biết thì cũng chỉ quan tâm Cung Tu mà thôi.
Đôi mắt đen tuyền hiện lên vẻ mất mát, vắng lặng và đau đớn.
"Không được, để tôi xem nào!" Thái độ Ninh Hề Nhi vẫn kiên quyết như thế, cô cởi áo khoác của hắn ra nhưng lại bị tay của Kỷ Dạ Bạch giữ lại, hắn lạnh lùng nói, "Đừng đụng vào tôi!"
"Cậu…" Ninh Hề Nhi tức đến xì khói, đôi mắt đã rưng rưng đầy sương mù, "Cậu tưởng tôi muốn quan tâm cậu sao! Hứ! Kỷ Dạ Bạch, tên khốn nhà cậu chết đi cho đẹp trời! Tôi mặc kệ cậu đấy!"
Kỷ Dạ Bạch ngẩn người nhìn cô.
Con nhóc ngốc nghếch này, cậu có biết cậu đang nói gì không hả?
Cô quan tâm tới hắn ư?
Không ngờ cô cũng quan tâm tới hắn?
"Tôi muốn đi ngủ! Tôi kệ xác cậu!" Ninh Hề Nhi tức đến thở hổn hển, đi được nửa đường cô lại quay đầu lại, "Đưa điện thoại cậu cho tôi!"
Nói rồi cũng mặc kệ Kỷ Dạ Bạch có cho hay không, cô đưa tay vào túi quần hắn lấy điện thoại ra, sau đó lén lút gọi điện cho bác sĩ riêng của nhà họ Kỷ.
Dáng người của Kỷ Dạ Bạch vốn cao lớn, hắn cúi đầu nhìn thấy mọi cử động của cô.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên một nụ cười, hắn nhấc tay lấy lại điện thoại, "Không cần gọi đâu, vết thương đã xử lý xong xuôi rồi!"
Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Hề Nhi mở to, "Thế tại sao lại có máu?"
Nếu không phải cô tới gần ngửi thấy mùi máu, hơn nữa lúc hắn khiêng cô, tay cô đã đụng phải tay áo hắn, chỉ e đến giờ cô vẫn không biết hắn bị thương.
Kỷ Dạ Bạch bất đắc dĩ cởi áo khoác ra, sau đó vén tay áo lên, "Tôi đã nói là xử lý rồi mà…"
Bốp!
Kỷ Dạ Bạch đơ người như hóa đã, hắn nhìn Ninh Hề Nhi với ánh mắt không thể tin được.
Vừa rồi… con nhóc ngốc nghếch này vừa nhảy lên đánh vào đầu hắn à?
Gan cô đúng là to bằng trời đấy!
"Chảy máu hết ra rồi này! Cậu là heo à!" Cô càu nhàu, "Hộp thuốc đâu? Tôi băng lại cho cậu, đã uống kháng sinh chưa… có đau không? Thuốc giảm đau nhà cậu có không…"
Kỷ Dạ Bạch không thích ồn ào, nhưng không biết sao lúc này hắn lại cảm thấy một Ninh Hề Nhi càu nhàu như vậy rất đáng yêu.
Trong đầu bỗng hiện lên lời nói của Ngôn Dịch Thâm, hắn liếm môi, lần đầu tiên trong đời tỏ ra yếu đuối, "Ư."
Ninh Hề Nhi không ngờ hắn lại đáp lại, cô đực mặt ra hỏi, "Đau à?"
Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo hất cằm, "Cũng… một chút thôi."