Chưa lùi được vài bước cô đã đụng phải bồn tắm, người lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được thì thấy Kỷ Dạ Bạch giơ tay ra đẩy một cái...
Lực đẩy không nhẹ không nặng, khống chế vừa đủ độ.
Ninh Hề Nhi lập tức ngã vào bồn tắm.
Tùm...
Kỷ Dạ Bạch ấn công tắc, dòng nước ấm áp lập tức chảy vào bồn tắm, Ninh Hề Nhi nổi điên: "Cậu làm thế này là có ý gì hả?"
Ức hiếp người khác cũng phải có mức độ thôi chứ!
"Tắm cho cậu đấy." Hắn trả lời bằng ba tiếng trầm thấp lạnh nhạt, nhưng không cho phép người ta phản kháng!
Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Ninh Hề Nhi nổi lên ráng hồng, cô đưa hai tay lên che ngực: "Tôi, tôi tự tắm là được rồi!"
Kỷ Dạ Bạch không hề có ý định buông tha cho cô, hắn cau mày, bắt đầu thẳng tay xé quần áo của cô ra.
Chết tiệt, vừa nghĩ đến cảnh cô từng bị đối xử như vậy trên tấm hình kia, cơn giận trong lòng hắn phừng lên, không khống chế nổi...
Ninh Hề Nhi sợ ngây cả người rồi, nhất thời quên cả giãy giụa, ánh mắt ngây ngẩn nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Hắn... hiểu nhầm rồi sao?
Sự che chở của hắn vừa rồi chỉ là ảo giác thôi sao? Hay là... hắn chỉ vì thể diện của mình, chứ không phải vì cô?
Vừa nghĩ đến khả năng ấy, Ninh Hề Nhi đã cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu.
"Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!" Cô suy sụp đẩy tay hắn ra, mắt rơm rớm ánh nước: "Cậu đừng động vào tôi!"
Hắn cảm thấy cô bẩn, thế nên mới bắt cô tắm rửa sạch sẽ?
Lời vừa thốt ra cô đã thấy cổ họng nghẹn lại, Ninh Hề Nhi phát hiện ra giọng nói của cô lẫn cả tiếng khóc nghẹn ngào.
"Xoẹt" một tiếng, áo sơ mi của cô bị xé tan, đồng thời, động tác của Kỷ Dạ Bạch cũng ngừng lại.
Rốt cuộc hắn đang làm gì thế này...
Dáng vẻ này của hắn thì có khác gì những kẻ ức hiếp cô kia chứ?
Con ngươi đen thẫm lại, Kỷ Dạ Bạch vội thu tay lại như vừa bị điện giật.
Hắn đứng lên, dáng người cao lớn bao phủ Ninh Hề Nhi. Hắn siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, lại siết chặt, liên tục vài lần, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Ninh Hề Nhi co người lại, viền mắt đỏ ửng. Nước mắt nén nhịn hồi lâu rốt cuộc cũng tuôn ra như vỡ đê.
"Đồ khốn kiếp! Ghét cậu! Tôi ghét cậu! Cậu xấu xa như vậy, cả đời tôi cũng sẽ không thích cậu!" Cô khóc òa lên như trút hết mọi tủi hờn.
Lúc bị bắt cóc, cô không khóc; bị Diệp Kiều Kiều đánh, cô cũng không khóc; bị người ta dán ảnh khiếm nhã lên, cô vẫn không khóc.
Cô có thể không quan tâm đến ánh mắt của cả thế giới, nhưng việc bị Kỷ Dạ Bạch hiểu nhầm nghiêm trọng như thế, cô cảm thấy như thể trời sập xuống vậy, điều này khiến cô khó chịu đến mức gần như không thở nổi.
Nghe thấy cô nói vậy, cánh tay vốn định chìa ra đỡ cô vội rụt lại.
Giọng Kỷ Dạ Bạch khôi phục sự lạnh nhạt kiêu ngạo như trước: "Cho nhóc nửa tiếng, tắm sạch!"
Nói xong, hắn đút tay vào túi quần, lạnh lùng đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng tắm xong, hắn ôm lấy vị trí trái tim, chậm rãi trượt xuống đất.
Cô khóc rồi, khóc thảm thiết như vậy, hắn nên đi an ủi cô.
Nhưng hắn không có tư cách gì mà quan tâm cô cả.
Hắn không hề tức vì Ninh Hề Nhi bị kẻ khác xâm phạm, hắn chỉ giận bản thân không bảo vệ tốt cho cô!
Hai người... một bên trong, một bên ngoài...
Một cánh cửa ngăn cách hai con người.
Nghe tiếng khóc của cô, hắn cảm thấy dường như mình còn khó chịu hơn cả cô.
Kỷ Dạ Bạch lấy điện thoại di động trong túi ra, ánh mắt dừng ở cái tên "Cung Tu" trong danh bạ, mãi không nhúc nhích.
Phải chăng hắn nên... chắp tay nhường cô cho người cô thật sự yêu thích?
Chỉ một phút đồng hồ, nhưng lại như đã trôi qua cả thế kỷ.
Cuối cùng Kỷ Dạ Bạch cũng hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn bỗng vang lên.
Màn hình hiển thị một cái tên: Chú Ninh.
Lực đẩy không nhẹ không nặng, khống chế vừa đủ độ.
Ninh Hề Nhi lập tức ngã vào bồn tắm.
Tùm...
Kỷ Dạ Bạch ấn công tắc, dòng nước ấm áp lập tức chảy vào bồn tắm, Ninh Hề Nhi nổi điên: "Cậu làm thế này là có ý gì hả?"
Ức hiếp người khác cũng phải có mức độ thôi chứ!
"Tắm cho cậu đấy." Hắn trả lời bằng ba tiếng trầm thấp lạnh nhạt, nhưng không cho phép người ta phản kháng!
Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Ninh Hề Nhi nổi lên ráng hồng, cô đưa hai tay lên che ngực: "Tôi, tôi tự tắm là được rồi!"
Kỷ Dạ Bạch không hề có ý định buông tha cho cô, hắn cau mày, bắt đầu thẳng tay xé quần áo của cô ra.
Chết tiệt, vừa nghĩ đến cảnh cô từng bị đối xử như vậy trên tấm hình kia, cơn giận trong lòng hắn phừng lên, không khống chế nổi...
Ninh Hề Nhi sợ ngây cả người rồi, nhất thời quên cả giãy giụa, ánh mắt ngây ngẩn nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Hắn... hiểu nhầm rồi sao?
Sự che chở của hắn vừa rồi chỉ là ảo giác thôi sao? Hay là... hắn chỉ vì thể diện của mình, chứ không phải vì cô?
Vừa nghĩ đến khả năng ấy, Ninh Hề Nhi đã cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu.
"Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!" Cô suy sụp đẩy tay hắn ra, mắt rơm rớm ánh nước: "Cậu đừng động vào tôi!"
Hắn cảm thấy cô bẩn, thế nên mới bắt cô tắm rửa sạch sẽ?
Lời vừa thốt ra cô đã thấy cổ họng nghẹn lại, Ninh Hề Nhi phát hiện ra giọng nói của cô lẫn cả tiếng khóc nghẹn ngào.
"Xoẹt" một tiếng, áo sơ mi của cô bị xé tan, đồng thời, động tác của Kỷ Dạ Bạch cũng ngừng lại.
Rốt cuộc hắn đang làm gì thế này...
Dáng vẻ này của hắn thì có khác gì những kẻ ức hiếp cô kia chứ?
Con ngươi đen thẫm lại, Kỷ Dạ Bạch vội thu tay lại như vừa bị điện giật.
Hắn đứng lên, dáng người cao lớn bao phủ Ninh Hề Nhi. Hắn siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, lại siết chặt, liên tục vài lần, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Ninh Hề Nhi co người lại, viền mắt đỏ ửng. Nước mắt nén nhịn hồi lâu rốt cuộc cũng tuôn ra như vỡ đê.
"Đồ khốn kiếp! Ghét cậu! Tôi ghét cậu! Cậu xấu xa như vậy, cả đời tôi cũng sẽ không thích cậu!" Cô khóc òa lên như trút hết mọi tủi hờn.
Lúc bị bắt cóc, cô không khóc; bị Diệp Kiều Kiều đánh, cô cũng không khóc; bị người ta dán ảnh khiếm nhã lên, cô vẫn không khóc.
Cô có thể không quan tâm đến ánh mắt của cả thế giới, nhưng việc bị Kỷ Dạ Bạch hiểu nhầm nghiêm trọng như thế, cô cảm thấy như thể trời sập xuống vậy, điều này khiến cô khó chịu đến mức gần như không thở nổi.
Nghe thấy cô nói vậy, cánh tay vốn định chìa ra đỡ cô vội rụt lại.
Giọng Kỷ Dạ Bạch khôi phục sự lạnh nhạt kiêu ngạo như trước: "Cho nhóc nửa tiếng, tắm sạch!"
Nói xong, hắn đút tay vào túi quần, lạnh lùng đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng tắm xong, hắn ôm lấy vị trí trái tim, chậm rãi trượt xuống đất.
Cô khóc rồi, khóc thảm thiết như vậy, hắn nên đi an ủi cô.
Nhưng hắn không có tư cách gì mà quan tâm cô cả.
Hắn không hề tức vì Ninh Hề Nhi bị kẻ khác xâm phạm, hắn chỉ giận bản thân không bảo vệ tốt cho cô!
Hai người... một bên trong, một bên ngoài...
Một cánh cửa ngăn cách hai con người.
Nghe tiếng khóc của cô, hắn cảm thấy dường như mình còn khó chịu hơn cả cô.
Kỷ Dạ Bạch lấy điện thoại di động trong túi ra, ánh mắt dừng ở cái tên "Cung Tu" trong danh bạ, mãi không nhúc nhích.
Phải chăng hắn nên... chắp tay nhường cô cho người cô thật sự yêu thích?
Chỉ một phút đồng hồ, nhưng lại như đã trôi qua cả thế kỷ.
Cuối cùng Kỷ Dạ Bạch cũng hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn bỗng vang lên.
Màn hình hiển thị một cái tên: Chú Ninh.