Kỷ... Kỷ Dạ Bạch!
Ninh Hề Nhi luống cuống nhìn hắn, nhưng hắn chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như thể coi cô như không khí vậy.
"Miêu Miêu, đi thôi." Hắn bước qua, dáng người vừa cao vừa gầy.
Đôi mắt đen láy của Miêu Miêu liếc qua liếc lại giữa hai người, trong cái đầu bé xinh lóe lên dấu chấm hỏi.
Có phải anh với chị cãi nhau không nhỉ?
Không được! Miêu Miêu phải giúp hai người làm lành!
"Miêu Miêu muốn chị dắt tay cơ!" Miêu Miêu kéo tay Ninh Hề Nhi.
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói: "Vậy anh đi đây, em cùng chị về."
"Hu hu hu..." Miêu Miêu đáng thương chớp đôi mắt to tỏ vẻ đáng yêu: "Miêu Miêu cũng muốn anh dắt tay..."
Ninh Hề Nhi bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé làm cho mềm lòng, bất giác nói đỡ cho cô bé: "Cậu dắt con bé một lát đi..."
Mắt Kỷ Dạ Bạch đen như mực, khiến người ta không đoán ra cảm xúc trong lòng hắn.
Qua vài giây, hắn mới xòe lòng bàn tay ra, Miêu Miêu nắm tay hắn: "Đi thôi! Về nhà nào!"
"Bọn tôi đi đây, bye bye cậu, Kiều Kiều!" Ninh Hề Nhi chào Kiều Nam Thành, rồi hai lớn một nhỏ cùng nhau đi về nhà.
Kiều Nam Thành nhìn theo bóng lưng bọn họ mà cười khổ.
Hệt như một đôi vợ chồng son dắt theo đứa con gái đáng yêu vậy, hài hòa biết nhường nào.
Mà từ đầu tới cuối cậu ta chỉ là một người ngoài cuộc.
...
Đến cổng nhà họ Kỷ, Kỷ Dạ Bạch thả tay Miêu Miêu ra, không nói một câu nào với Ninh Hề Nhi đã đi thẳng vào nhà.
Miêu Miêu ủ rũ cúi đầu, dọc đường đi, cô bé đã rất cố gắng tìm chủ đề, nhưng anh và chị đều không nói lời nào!
"Chị ơi, sao chị lại không để ý đến anh em?" Cô bé ngẩng đầu hỏi.
Ninh Hề Nhi hơi sửng sốt một lát rồi mới nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không phải chị không để ý đến anh em, là anh em không để ý đến chị, chị cũng chẳng có cách nào."
"Hả?" Miêu Miêu vừa nghe thế đã thở phì phò giơ quả đấm nhỏ: "Chờ Miêu Miêu lớn lên nhất định sẽ giúp chị đánh anh trai!"
Ninh Hề Nhi xoa đầu cô bé: "Tiểu Miêu Miêu, mau vào nhà đi."
"Chị ơi, chị thật sự không ở nhà em nữa à?"
"Tạm thời chị muốn về nhà chị."
"Được rồi..." Tâm trạng Miêu Miêu càng thêm sa sút, cô bé ngẫm nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên vui mừng hỏi: "Chị ơi, cuối tuần chị em mình cùng đi ăn cơm đi! Bắt anh em đãi khách! Hai ta ăn cho anh ấy nghèo luôn!"
Phì!
Cô bé ngốc, em có biết anh em có bao nhiêu tiền không? Muốn ăn cho cậu ta nghèo ấy hả, đời này có lẽ không có hy vọng rồi...
Tất nhiên Ninh Hề Nhi sẽ không tổn thương tâm hồn non nớt của cô bé, chỉ nói: "Cuối tuần chị cùng đi công viên trò chơi với các bạn trong Hội học sinh."
"Vậy à..."
Miêu Miêu rầu rĩ đi vào trong nhà, thấy anh trai đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt thi thoảng lại liếc ra bên ngoài như thể đang đợi ai đó bước vào.
Thấy cô bé, Kỷ Dạ Bạch hất cằm hỏi: "Chị đâu?"
"Chị bảo muốn về nhà chị."
Miêu Miêu vừa nói xong lại phát hiện sắc mặt anh trai đột nhiên trở nên... vô cùng khó coi!
Ồ, thế này có phải nghĩa là anh trai vẫn rất quan tâm chị không nhỉ?
Vì sao chị lại nói anh trai không quan tâm đến chị chứ?
Thật khó hiểu mà...
Cô nhóc bĩu môi: "Anh, chị nói cuối tuần sẽ đi công viên trò chơi!"
Kỷ Dạ Bạch cau mày, tự rót cho mình một cốc nước: "Liên quan gì đến anh, cậu ta thích đi đâu thì đi."
"Anh không đi sao?"
"Không đi!" Từng câu từng chữ rất dứt khoát.
...
Thứ Bảy...
Ninh Hề Nhi suýt chút nữa lại ngủ quên vội vội vàng vàng đi đến công viên trò chơi. Cùng lúc đó, ở cổng nhà họ Kỷ, một chiếc xe Cayenne màu đen khiêm tốn chậm rãi đi về theo chiếc xe chở Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi luống cuống nhìn hắn, nhưng hắn chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như thể coi cô như không khí vậy.
"Miêu Miêu, đi thôi." Hắn bước qua, dáng người vừa cao vừa gầy.
Đôi mắt đen láy của Miêu Miêu liếc qua liếc lại giữa hai người, trong cái đầu bé xinh lóe lên dấu chấm hỏi.
Có phải anh với chị cãi nhau không nhỉ?
Không được! Miêu Miêu phải giúp hai người làm lành!
"Miêu Miêu muốn chị dắt tay cơ!" Miêu Miêu kéo tay Ninh Hề Nhi.
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói: "Vậy anh đi đây, em cùng chị về."
"Hu hu hu..." Miêu Miêu đáng thương chớp đôi mắt to tỏ vẻ đáng yêu: "Miêu Miêu cũng muốn anh dắt tay..."
Ninh Hề Nhi bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé làm cho mềm lòng, bất giác nói đỡ cho cô bé: "Cậu dắt con bé một lát đi..."
Mắt Kỷ Dạ Bạch đen như mực, khiến người ta không đoán ra cảm xúc trong lòng hắn.
Qua vài giây, hắn mới xòe lòng bàn tay ra, Miêu Miêu nắm tay hắn: "Đi thôi! Về nhà nào!"
"Bọn tôi đi đây, bye bye cậu, Kiều Kiều!" Ninh Hề Nhi chào Kiều Nam Thành, rồi hai lớn một nhỏ cùng nhau đi về nhà.
Kiều Nam Thành nhìn theo bóng lưng bọn họ mà cười khổ.
Hệt như một đôi vợ chồng son dắt theo đứa con gái đáng yêu vậy, hài hòa biết nhường nào.
Mà từ đầu tới cuối cậu ta chỉ là một người ngoài cuộc.
...
Đến cổng nhà họ Kỷ, Kỷ Dạ Bạch thả tay Miêu Miêu ra, không nói một câu nào với Ninh Hề Nhi đã đi thẳng vào nhà.
Miêu Miêu ủ rũ cúi đầu, dọc đường đi, cô bé đã rất cố gắng tìm chủ đề, nhưng anh và chị đều không nói lời nào!
"Chị ơi, sao chị lại không để ý đến anh em?" Cô bé ngẩng đầu hỏi.
Ninh Hề Nhi hơi sửng sốt một lát rồi mới nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không phải chị không để ý đến anh em, là anh em không để ý đến chị, chị cũng chẳng có cách nào."
"Hả?" Miêu Miêu vừa nghe thế đã thở phì phò giơ quả đấm nhỏ: "Chờ Miêu Miêu lớn lên nhất định sẽ giúp chị đánh anh trai!"
Ninh Hề Nhi xoa đầu cô bé: "Tiểu Miêu Miêu, mau vào nhà đi."
"Chị ơi, chị thật sự không ở nhà em nữa à?"
"Tạm thời chị muốn về nhà chị."
"Được rồi..." Tâm trạng Miêu Miêu càng thêm sa sút, cô bé ngẫm nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên vui mừng hỏi: "Chị ơi, cuối tuần chị em mình cùng đi ăn cơm đi! Bắt anh em đãi khách! Hai ta ăn cho anh ấy nghèo luôn!"
Phì!
Cô bé ngốc, em có biết anh em có bao nhiêu tiền không? Muốn ăn cho cậu ta nghèo ấy hả, đời này có lẽ không có hy vọng rồi...
Tất nhiên Ninh Hề Nhi sẽ không tổn thương tâm hồn non nớt của cô bé, chỉ nói: "Cuối tuần chị cùng đi công viên trò chơi với các bạn trong Hội học sinh."
"Vậy à..."
Miêu Miêu rầu rĩ đi vào trong nhà, thấy anh trai đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt thi thoảng lại liếc ra bên ngoài như thể đang đợi ai đó bước vào.
Thấy cô bé, Kỷ Dạ Bạch hất cằm hỏi: "Chị đâu?"
"Chị bảo muốn về nhà chị."
Miêu Miêu vừa nói xong lại phát hiện sắc mặt anh trai đột nhiên trở nên... vô cùng khó coi!
Ồ, thế này có phải nghĩa là anh trai vẫn rất quan tâm chị không nhỉ?
Vì sao chị lại nói anh trai không quan tâm đến chị chứ?
Thật khó hiểu mà...
Cô nhóc bĩu môi: "Anh, chị nói cuối tuần sẽ đi công viên trò chơi!"
Kỷ Dạ Bạch cau mày, tự rót cho mình một cốc nước: "Liên quan gì đến anh, cậu ta thích đi đâu thì đi."
"Anh không đi sao?"
"Không đi!" Từng câu từng chữ rất dứt khoát.
...
Thứ Bảy...
Ninh Hề Nhi suýt chút nữa lại ngủ quên vội vội vàng vàng đi đến công viên trò chơi. Cùng lúc đó, ở cổng nhà họ Kỷ, một chiếc xe Cayenne màu đen khiêm tốn chậm rãi đi về theo chiếc xe chở Ninh Hề Nhi.