Editor: Nguyetmai
Nhà hàng Thời Gian? Tới đó làm gì?
Cô không hiểu mô tê gì, đành gọi điện thoại ngược trở lại: "Tại sao tôi phải đi?"
"Cô chủ, cô cứ đi thì biết. Chuyện này do đích thân Giám đốc Ninh dặn dò." Người Trợ lý trả lời với giọng vô cùng bình thản, thái độ như đang bàn chuyện công.
Ninh Hề Nhi cắn môi dưới, lát sau mới đáp: "Tôi biết rồi."
Một bóng người lướt ngang qua ngay trước mặt cô, Ninh Hề Nhi vội thu dọn sách vở đuổi theo: "Kỷ Dạ Bạch, cậu đứng lại đó!"
Kỷ Dạ Bạch nhét một tay vào túi quần, hắn chớp mắt, giọng vô cùng lạnh lùng: "Chuyện gì?"
"Cậu về nhà đúng không? Giúp tôi mang cặp về được không?"
Kỷ Dạ Bạch không thèm liếc cô, hờ hững nói: "Không được."
(⊙o⊙)
Hình như có chút bối rối chạm tới cô rồi...
Ninh Hề Nhi ngập ngừng e ngại: "Ừ..."
Giọng lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch lúc này còn lộ vẻ mỉa mai: "Sau này cách xa anh đây ra một chút! Đứng cùng một chỗ với cậu khiến không khí xung quanh ô nhiễm quá đi mất!"
Nà ní!
Đậu xanh!
Đấy là tiếng người à? Sao hắn có thể nói ra như vậy?
Ninh Hề Nhi bực bội không có chỗ xả: "Hôm nay cậu uống lộn thuốc đúng không! Trúng gió hay gì! Mắc dịch thần kinh hay gì? Tôi đắc tội cậu chỗ nào, dựa vào đâu mà dùng loại thái độ dở hơi này nói chuyện với tôi?"
"Cậu muốn anh đây bày tỏ thái độ gì?" Kỷ Dạ Bạch mệt mỏi cười chán chường.
Ninh Hề Nhi ngẩn ra, đáy mắt trong veo của cô trống rỗng, cô thoáng gạt hơi nước cay cay nơi khóe mắt.
"Tôi tưởng là, chúng là bạn tốt... Cậu, cậu không cho là vậy à?"
Làm thanh mai trúc mã bên nhau bao nhiêu năm, tuy còn có chuyện kia nữa, nhưng chẳng lẽ giữa bọn họ, ngay cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn tới vậy?
Kỷ Dạ Bạch giương khóe môi lên, châm chọc nói: "Bạn tốt? Ai là bạn tốt với cậu? Ninh Hề Nhi, cậu đừng có ảo tường, nghĩ nhiều quá mức rồi."
Hóa ra, cô ấy chỉ coi hắn là bạn mà thôi.
Cho nên, mới có thể để ông Ninh hủy bỏ hôn ước.
"Đúng đấy, là tôi ảo tưởng đấy được chưa! Tôi đi đây, không lại vướng đường khiến cậu hai nhà họ Kỷ ngứa mắt!" Ninh Hề Nhi bực tức vừa vừa nói vừa xách cặp đi thẳng, không thèm ngoảnh lại nữa.
Kỷ Dạ Bạch đứng yên tại chỗ, khí lạnh trên người tản ra khiến ai cũng phải chùn bước, mau chóng lui ra phắn xa 90 dặm!
Ngay cả Tiêu Hi Thần cũng vuốt mồ hôi đổ ròng ròng: "M* nó, quả bom anh Kỷ lại bị Ninh Hề Nhi châm ngòi thành công. A Di Đà Phật, lạy Chúa trên cao! Xin phù hộ, phù hộ cho con!"
...
Nhà hàng Thời Gian...
Ninh Hề Nhi nhàm chán tựa vào cửa kính ngắm nhìn khung cảnh phía bên ngoài, xe cộ qua lại trên đường đông như mắc cửi, ánh đèn nê-ông nhấp nháy.
Nhà nhà đã lên đèn quây quần vừa ấm áp vừa chói lóa, nhưng đối với cô mà nói, chuyện này vĩnh viễn chỉ nằm trong ao ước, không hề tồn tại.
"Xin lỗi, tới muộn mất rồi." Một giọng nói dịu dàng như gió xuân vang lên, Ninh Hề Nhi thu tầm mắt lại, đầy nghi hoặc ngó sang.
Trong chớp mắt, cô lập tức đờ người ra!
Chuyện này là thế nào?
Ngôn Dịch Thâm mặc một bộ com-lê đen, tỉ mỉ thắt trên cổ một chiếc nơ rất đẹp, tóc xoăn màu nâu hạt dẻ rủ mái xuống, đôi mắt hắn cong cong cùng nụ cười hiện diện như thường lệ.
"Sao anh lại ở đây?"
Ngôn Dịch Thâm mỉm cười: "Chuyện này lần trước cũng tính là tôi nói với em rồi, chính em không chịu nghe đấy thôi."
"Hả?" Ninh Hề Nhi mơ hồ nhìn hắn, trong đầu chợt nhớ tới chuyện hôn trong nhà ma, cô thẹn quá hóa giận nói: "Không phải là hôn anh một tí tẹo thôi à? Anh muốn tính nợ với tôi thế nào vậy!"
Tên mưu mô ác độc chết bằm này! Cô thật sự muốn chui vào góc vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn!
Ngôn Dịch Thâm nói đến là êm tai: "Xin chào, tôi là Ngôn Dịch Thâm. Chiều cao 1m78, 18 tuổi, học lớp 12S trường Mộc Anh, tạm thời đang đảm nhận chức Hội trưởng Hội học sinh."
Ninh Hề Nhi cảm giác có gì đó sai sai chệch sóng: "Anh nói chuyện này để làm gì?"
"Ninh Hề Nhi, tôi là đối tượng xem mắt của em. Là người thừa kế tập đoàn nhà họ Ngôn - Ngôn Dịch Thâm."
Nhà hàng Thời Gian? Tới đó làm gì?
Cô không hiểu mô tê gì, đành gọi điện thoại ngược trở lại: "Tại sao tôi phải đi?"
"Cô chủ, cô cứ đi thì biết. Chuyện này do đích thân Giám đốc Ninh dặn dò." Người Trợ lý trả lời với giọng vô cùng bình thản, thái độ như đang bàn chuyện công.
Ninh Hề Nhi cắn môi dưới, lát sau mới đáp: "Tôi biết rồi."
Một bóng người lướt ngang qua ngay trước mặt cô, Ninh Hề Nhi vội thu dọn sách vở đuổi theo: "Kỷ Dạ Bạch, cậu đứng lại đó!"
Kỷ Dạ Bạch nhét một tay vào túi quần, hắn chớp mắt, giọng vô cùng lạnh lùng: "Chuyện gì?"
"Cậu về nhà đúng không? Giúp tôi mang cặp về được không?"
Kỷ Dạ Bạch không thèm liếc cô, hờ hững nói: "Không được."
(⊙o⊙)
Hình như có chút bối rối chạm tới cô rồi...
Ninh Hề Nhi ngập ngừng e ngại: "Ừ..."
Giọng lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch lúc này còn lộ vẻ mỉa mai: "Sau này cách xa anh đây ra một chút! Đứng cùng một chỗ với cậu khiến không khí xung quanh ô nhiễm quá đi mất!"
Nà ní!
Đậu xanh!
Đấy là tiếng người à? Sao hắn có thể nói ra như vậy?
Ninh Hề Nhi bực bội không có chỗ xả: "Hôm nay cậu uống lộn thuốc đúng không! Trúng gió hay gì! Mắc dịch thần kinh hay gì? Tôi đắc tội cậu chỗ nào, dựa vào đâu mà dùng loại thái độ dở hơi này nói chuyện với tôi?"
"Cậu muốn anh đây bày tỏ thái độ gì?" Kỷ Dạ Bạch mệt mỏi cười chán chường.
Ninh Hề Nhi ngẩn ra, đáy mắt trong veo của cô trống rỗng, cô thoáng gạt hơi nước cay cay nơi khóe mắt.
"Tôi tưởng là, chúng là bạn tốt... Cậu, cậu không cho là vậy à?"
Làm thanh mai trúc mã bên nhau bao nhiêu năm, tuy còn có chuyện kia nữa, nhưng chẳng lẽ giữa bọn họ, ngay cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn tới vậy?
Kỷ Dạ Bạch giương khóe môi lên, châm chọc nói: "Bạn tốt? Ai là bạn tốt với cậu? Ninh Hề Nhi, cậu đừng có ảo tường, nghĩ nhiều quá mức rồi."
Hóa ra, cô ấy chỉ coi hắn là bạn mà thôi.
Cho nên, mới có thể để ông Ninh hủy bỏ hôn ước.
"Đúng đấy, là tôi ảo tưởng đấy được chưa! Tôi đi đây, không lại vướng đường khiến cậu hai nhà họ Kỷ ngứa mắt!" Ninh Hề Nhi bực tức vừa vừa nói vừa xách cặp đi thẳng, không thèm ngoảnh lại nữa.
Kỷ Dạ Bạch đứng yên tại chỗ, khí lạnh trên người tản ra khiến ai cũng phải chùn bước, mau chóng lui ra phắn xa 90 dặm!
Ngay cả Tiêu Hi Thần cũng vuốt mồ hôi đổ ròng ròng: "M* nó, quả bom anh Kỷ lại bị Ninh Hề Nhi châm ngòi thành công. A Di Đà Phật, lạy Chúa trên cao! Xin phù hộ, phù hộ cho con!"
...
Nhà hàng Thời Gian...
Ninh Hề Nhi nhàm chán tựa vào cửa kính ngắm nhìn khung cảnh phía bên ngoài, xe cộ qua lại trên đường đông như mắc cửi, ánh đèn nê-ông nhấp nháy.
Nhà nhà đã lên đèn quây quần vừa ấm áp vừa chói lóa, nhưng đối với cô mà nói, chuyện này vĩnh viễn chỉ nằm trong ao ước, không hề tồn tại.
"Xin lỗi, tới muộn mất rồi." Một giọng nói dịu dàng như gió xuân vang lên, Ninh Hề Nhi thu tầm mắt lại, đầy nghi hoặc ngó sang.
Trong chớp mắt, cô lập tức đờ người ra!
Chuyện này là thế nào?
Ngôn Dịch Thâm mặc một bộ com-lê đen, tỉ mỉ thắt trên cổ một chiếc nơ rất đẹp, tóc xoăn màu nâu hạt dẻ rủ mái xuống, đôi mắt hắn cong cong cùng nụ cười hiện diện như thường lệ.
"Sao anh lại ở đây?"
Ngôn Dịch Thâm mỉm cười: "Chuyện này lần trước cũng tính là tôi nói với em rồi, chính em không chịu nghe đấy thôi."
"Hả?" Ninh Hề Nhi mơ hồ nhìn hắn, trong đầu chợt nhớ tới chuyện hôn trong nhà ma, cô thẹn quá hóa giận nói: "Không phải là hôn anh một tí tẹo thôi à? Anh muốn tính nợ với tôi thế nào vậy!"
Tên mưu mô ác độc chết bằm này! Cô thật sự muốn chui vào góc vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn!
Ngôn Dịch Thâm nói đến là êm tai: "Xin chào, tôi là Ngôn Dịch Thâm. Chiều cao 1m78, 18 tuổi, học lớp 12S trường Mộc Anh, tạm thời đang đảm nhận chức Hội trưởng Hội học sinh."
Ninh Hề Nhi cảm giác có gì đó sai sai chệch sóng: "Anh nói chuyện này để làm gì?"
"Ninh Hề Nhi, tôi là đối tượng xem mắt của em. Là người thừa kế tập đoàn nhà họ Ngôn - Ngôn Dịch Thâm."