Editor: Nguyetmai
Nhà họ Kỷ…
Bên ngoài biệt thự lấp lánh ánh đèn đường ấm áp, xua tan bóng đêm đen đặc.
"Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi cảm thấy, hành động bỏ nhà đi của cậu đúng là hơi bốc đồng xốc nổi." Cung Tu đổi giọng trầm thấp: "Sau này gặp phải chuyện gì, trước tiên phải nghĩ hướng giải quyết thế nào, chứ không phải trốn tránh nó, đồng ý với tôi, được không?"
Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút." Cung Tu lại xoa đầu cô, gã xuống xe, giúp cô mở cửa.
Ninh Hề Nhi: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
"Không có gì."
"Trên đường đi chú ý an toàn."
"Được." Cung Tu hướng về phía cô vẫy tay, mỉm cười, trong ánh mắt cất giấu tâm sự nặng trĩu.
Có lẽ, khoảng cách giữa bọn họ từ nay về sau, nói đến cùng sẽ giống hệt như bây giờ thôi.
...
Ninh Hề Nhi không muốn đánh động ai, cô nhẹ bước khẽ khàng vào phòng khách, nhưng lại bất ngờ phát hiện bà Kỷ và ông Kỷ đều đang ngồi ở trong phòng, ngay cả Miêu Miêu cũng vùi đầu trong lòng ông Kỷ, đầu cô bé gật gà gật gù muốn gục xuống.
Cảnh tượng này, giống như đang chờ cô trở về.
Ninh Hề Nhi bỗng nhiên cay mắt muốn khóc.
Trước kia, ở nhà họ Ninh luôn trống trơn không một bóng người, trong ấn tượng của cô, cô đã sớm giữ thói quen ở một mình cô độc.
"Hề Nhi! Con đã về rồi!" Bà Kỷ vội vàng đón mừng, trên mặt tràn đầy vẻ lo âu: "Đứa nhỏ ngốc này, sao muộn vậy mới về nhà, dì lo cho con đến chết đi được! Có phải dì chưa đủ tốt với con chỗ nào không? Xin lỗi, dì xin lỗi..."
Lời xin lỗi tuôn ra không ngừng khiến Ninh Hề Nhi choáng váng, cô sợ hãi giải thích: "Không phải vậy đâu dì ơi, là do con không hiểu chuyện..."
Bà Kỷ ôm lấy cô: "Quay về là tốt rồi, không xước xát, không có chuyện gì là được..."
Ninh Hề Nhi khó lòng kìm nén nổi, cô bật khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc mà." Thấy cô khóc, bà Kỷ càng luống cuống.
Ông Kỷ cũng không trách cứ gì, chỉ ôn hòa bảo: "Con không sao là tốt rồi."
Miêu Miêu mơ màng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Ninh Hề Nhi, cô bé vươn bàn tay bụ bẫm lục tìm trong túi, mềm mại nũng nịu nói: "Chị Hề Hề... Ăn, ăn kẹo nà..."
Ninh Hề Nhi cắn môi: "Miêu Miêu..."
Cô đã từng nghĩ, khi quay về nhà họ Kỷ, có thể cô sẽ bị chửi mắng, bị trách phạt, thậm chí còn bị gọi điện thông báo cho bố cô!
Điều khiến cô không ngờ tới, ấy là, nhà họ Kỷ thật sự coi cô như người một nhà mà đối đãi!
Ninh Hề Nhi dằn vặt tự trách bản thân một trận.
Tiếng cửa mở vang lên. cô ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Bóng dáng cao ngất của Kỷ Dạ Bạch đang bước về phía này.
Cô nhìn hắn cởi giày thay dép, chào hỏi với bố mẹ xong xuôi, hắn liền coi cô như không khí, không thèm liếc mắt lấy một lần, đi thẳng lên lầu.
"Đứa nhỏ này, không phải đi tìm con à?" Bà Kỷ lầm bầm: "Hai đứa không gặp nhau sao?"
Ninh Hề Nhi không muốn nhiều lời thêm nữa, cô nở nụ cười chen ngang ứng phó: "Dì ơi, con đi ngủ đây. Thật xin lỗi, lần sau con sẽ không như vậy nữa."
...
Tắm xong, Ninh Hề Nhi cảm thấy đầu hơi đau đau váng vất, rất nhanh chóng đã ngủ thiếp đi.
Dường như cô gặp một cơn ác mộng, một chân đạp lên vách đá bấp bênh cheo leo, đầu cô nặng trĩu, nặng ơi là nặng, cả người giống như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Khó chịu... Khó chịu quá...
Vất vả chật vật lắm mới thoát khỏi giấc mơ, cô đặt tay lên trán, cảm thấy lòng bàn tay nóng đến bất ngờ.
Uể oải lôi điện thoại ra, màn hình hiển thị thời gian mới sáu giờ rưỡi.
Cô cắn cắn môi, không muốn quấy rầy dì Kỷ, đành miễn cưỡng lảo đảo chống người dậy, định xuống lầu tìm ít thuốc uống.
Lúc đi tới đầu cầu thang, một cảm giác choáng váng xộc đến, cô trượt chân một cái, mắt thấy sắp té xuống tầng dưới...
Nhà họ Kỷ…
Bên ngoài biệt thự lấp lánh ánh đèn đường ấm áp, xua tan bóng đêm đen đặc.
"Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi cảm thấy, hành động bỏ nhà đi của cậu đúng là hơi bốc đồng xốc nổi." Cung Tu đổi giọng trầm thấp: "Sau này gặp phải chuyện gì, trước tiên phải nghĩ hướng giải quyết thế nào, chứ không phải trốn tránh nó, đồng ý với tôi, được không?"
Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút." Cung Tu lại xoa đầu cô, gã xuống xe, giúp cô mở cửa.
Ninh Hề Nhi: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
"Không có gì."
"Trên đường đi chú ý an toàn."
"Được." Cung Tu hướng về phía cô vẫy tay, mỉm cười, trong ánh mắt cất giấu tâm sự nặng trĩu.
Có lẽ, khoảng cách giữa bọn họ từ nay về sau, nói đến cùng sẽ giống hệt như bây giờ thôi.
...
Ninh Hề Nhi không muốn đánh động ai, cô nhẹ bước khẽ khàng vào phòng khách, nhưng lại bất ngờ phát hiện bà Kỷ và ông Kỷ đều đang ngồi ở trong phòng, ngay cả Miêu Miêu cũng vùi đầu trong lòng ông Kỷ, đầu cô bé gật gà gật gù muốn gục xuống.
Cảnh tượng này, giống như đang chờ cô trở về.
Ninh Hề Nhi bỗng nhiên cay mắt muốn khóc.
Trước kia, ở nhà họ Ninh luôn trống trơn không một bóng người, trong ấn tượng của cô, cô đã sớm giữ thói quen ở một mình cô độc.
"Hề Nhi! Con đã về rồi!" Bà Kỷ vội vàng đón mừng, trên mặt tràn đầy vẻ lo âu: "Đứa nhỏ ngốc này, sao muộn vậy mới về nhà, dì lo cho con đến chết đi được! Có phải dì chưa đủ tốt với con chỗ nào không? Xin lỗi, dì xin lỗi..."
Lời xin lỗi tuôn ra không ngừng khiến Ninh Hề Nhi choáng váng, cô sợ hãi giải thích: "Không phải vậy đâu dì ơi, là do con không hiểu chuyện..."
Bà Kỷ ôm lấy cô: "Quay về là tốt rồi, không xước xát, không có chuyện gì là được..."
Ninh Hề Nhi khó lòng kìm nén nổi, cô bật khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc mà." Thấy cô khóc, bà Kỷ càng luống cuống.
Ông Kỷ cũng không trách cứ gì, chỉ ôn hòa bảo: "Con không sao là tốt rồi."
Miêu Miêu mơ màng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Ninh Hề Nhi, cô bé vươn bàn tay bụ bẫm lục tìm trong túi, mềm mại nũng nịu nói: "Chị Hề Hề... Ăn, ăn kẹo nà..."
Ninh Hề Nhi cắn môi: "Miêu Miêu..."
Cô đã từng nghĩ, khi quay về nhà họ Kỷ, có thể cô sẽ bị chửi mắng, bị trách phạt, thậm chí còn bị gọi điện thông báo cho bố cô!
Điều khiến cô không ngờ tới, ấy là, nhà họ Kỷ thật sự coi cô như người một nhà mà đối đãi!
Ninh Hề Nhi dằn vặt tự trách bản thân một trận.
Tiếng cửa mở vang lên. cô ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Bóng dáng cao ngất của Kỷ Dạ Bạch đang bước về phía này.
Cô nhìn hắn cởi giày thay dép, chào hỏi với bố mẹ xong xuôi, hắn liền coi cô như không khí, không thèm liếc mắt lấy một lần, đi thẳng lên lầu.
"Đứa nhỏ này, không phải đi tìm con à?" Bà Kỷ lầm bầm: "Hai đứa không gặp nhau sao?"
Ninh Hề Nhi không muốn nhiều lời thêm nữa, cô nở nụ cười chen ngang ứng phó: "Dì ơi, con đi ngủ đây. Thật xin lỗi, lần sau con sẽ không như vậy nữa."
...
Tắm xong, Ninh Hề Nhi cảm thấy đầu hơi đau đau váng vất, rất nhanh chóng đã ngủ thiếp đi.
Dường như cô gặp một cơn ác mộng, một chân đạp lên vách đá bấp bênh cheo leo, đầu cô nặng trĩu, nặng ơi là nặng, cả người giống như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Khó chịu... Khó chịu quá...
Vất vả chật vật lắm mới thoát khỏi giấc mơ, cô đặt tay lên trán, cảm thấy lòng bàn tay nóng đến bất ngờ.
Uể oải lôi điện thoại ra, màn hình hiển thị thời gian mới sáu giờ rưỡi.
Cô cắn cắn môi, không muốn quấy rầy dì Kỷ, đành miễn cưỡng lảo đảo chống người dậy, định xuống lầu tìm ít thuốc uống.
Lúc đi tới đầu cầu thang, một cảm giác choáng váng xộc đến, cô trượt chân một cái, mắt thấy sắp té xuống tầng dưới...