Editor: Nguyetmai
Bà Kỷ nói xong liền lập tức đổi hướng quay lưng trở về phòng, bỏ lại hai người con xốc xếch hong gió.
Sắc mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng lên, a hu hu, cô bị sự ngu ngốc của chính mình chọc cho phát khóc thật rồi!
Vốn đã buồn bực sẵn, Kỷ Dạ Bạch trợn mắt nhìn cô: "Cậu tìm đâu ra cái lí do rách nát thế?"
Khiến hắn cũng ngu người theo luôn!
"Cậu còn không biết xấu hổ mà dữ dằn với tôi à!" Ninh Hề Nhi lòng đầy căm phẫn la lên: "Kỷ Dạ Bạch, sao cậu có thể tùy tiện hôn bậy hôn bạ người ta thế! Chúng ta cũng chưa phải người yêu, cậu đang lưu manh đểu giả đùa bỡn đấy hả! Đồ không biết xấu hổ!"
Nghe một tràng chỉ trích, sắc mặt Kỷ Dạ Bạch càng lúc càng khó coi.
Hắn chậm rãi áp sát Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi co rúm lại, cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng hơi thở trên người hắn, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh tới khó hiểu.
Ừm... Có phải tim của cô có vấn đề rồi không? Tại sao Kỷ Dạ Bạch càng tới gần, trái tim cô càng đập nhanh vậy!
"Cậu, cậu đừng có qua đây..."
Bàn tay đặt lên trán Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi hét ầm lên, tay chân quơ loạn xạ: "Không muốn... không muốn..."
"Hạ sốt rồi, cậu tự đi lên đi." Chờ qua thật lâu, Kỷ Dạ Bạch chẳng làm gì cô, hắn chẳng qua chỉ buông xuống một câu nói lạnh lùng như vậy.
Ninh Hề Nhi: "..."
Hóa ra là cô tự mình đa tình, tưởng bở nhiều rồi.
Kỷ Dạ Bạch vô cảm cất bước lên lầu, hai tay buông thõng đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
Cô nói đúng, hắn không là gì với cô, không có tư cách làm những chuyện kia với cô.
...
Thứ Hai…
Ninh Hề Nhi đã khỏe lên kha khá, cô đeo cặp sách xuống lầu, Kỷ Dạ Bạch liếc cô một cái, đặt đũa xuống: "Con đi trước đây."
Bà Kỷ vội vàng nói: "Chờ Hề Nhi đã! Hai đứa đi học cùng nhau mà."
Kỷ Dạ Bạch lạnh nhạt cười: "Có cần thiết thế không?"
Hiểu ý nhầm, bà Kỷ vội im lặng thu lại lời nói.
Bà đã sớm ghép cặp hai đứa nhỏ này thành thói quen, nhưng mà... Ông Ninh đã nói hủy bỏ hôn ước, bà miễn cưỡng xếp đặt, miễn cưỡng bắt ép, dưa liệu có chín?
Ninh Hề Nhi chu mỏ dỗi hờn, khó chịu không vui xử bữa sáng.
"Hề Nhi, ăn nhiều một chút." Bà Kỷ nhiệt tình chăm sóc.
""Cảm ơn dì."
Bà Kỷ mỉm cười, coi như cô bé không làm con dâu bà được, thì bà cũng sẽ coi cô như con gái ruột mà đối đãi.
Chẳng qua...
"Hề Nhi này, con với Dạ Bạch..." Bà tiếc nuối mở miệng, muốn nói lại ngập ngừng.
"Dạ? Dì muốn bảo gì ạ?"
"Không có gì, con ăn cơm nhanh đi, để dì bảo tài xế chở con đi học."
...
Trường cấp III Mộc Anh…
Ninh Hề Nhi vừa mới ấm chỗ, đã nghe thấy một trận gào thét chói tai…
"A! Là Hội trưởng đại nhân!"
"Trời ơi, anh ấy giống hệt hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh ấy..."
"Đẹp trai quá đi mất! Dịu dàng chưa kìa... Sao anh ấy lại tới phòng học lớp 10 thế?"
Mọi người túm năm tụm ba, châu đầu bàn tán, Ngôn Dịch Thâm đi thẳng tới chỗ Ninh Hề Nhi, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp như ánh mặt trời: "Đã khỏe hơn chưa?"
Giọng nói dịu dàng vừa cất lên, nữ sinh trong lớp kích động suýt chết!
Phải biết rằng, giọng nói của Ngôn Dịch Thâm được gọi là "Thần âm số 1 trường Mộc Anh", quá mê hoặc dụ dỗ người ta!
"Ừ." Ninh Hề Nhi gật đầu một cái qua loa lấy lệ.
"Ngoan. Buổi trưa tôi đưa em ra ngoài ăn cơm." Ngôn Dịch Thâm vừa nói, vừa đưa tay xoa đầu Ninh Hề Nhi.
Trong lớp bỗng chốc lặng yên như tờ! Ai cũng trợn to mắt thao láo hết cả lên!
Mọi người đồng loạt hóa đá ngây như phỗng mất mấy giây, rồi tựa như thần giao cách cảm, nhất loạt đều quay sang nhìn về phía người ngồi cùng bàn với Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch!
Ấu mài gót, lạy Chúa trên cao! Bạn gái cũ của cậu Kỷ, đang hẹn hò với Hội trưởng đại nhân đấy à?
Bà Kỷ nói xong liền lập tức đổi hướng quay lưng trở về phòng, bỏ lại hai người con xốc xếch hong gió.
Sắc mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng lên, a hu hu, cô bị sự ngu ngốc của chính mình chọc cho phát khóc thật rồi!
Vốn đã buồn bực sẵn, Kỷ Dạ Bạch trợn mắt nhìn cô: "Cậu tìm đâu ra cái lí do rách nát thế?"
Khiến hắn cũng ngu người theo luôn!
"Cậu còn không biết xấu hổ mà dữ dằn với tôi à!" Ninh Hề Nhi lòng đầy căm phẫn la lên: "Kỷ Dạ Bạch, sao cậu có thể tùy tiện hôn bậy hôn bạ người ta thế! Chúng ta cũng chưa phải người yêu, cậu đang lưu manh đểu giả đùa bỡn đấy hả! Đồ không biết xấu hổ!"
Nghe một tràng chỉ trích, sắc mặt Kỷ Dạ Bạch càng lúc càng khó coi.
Hắn chậm rãi áp sát Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi co rúm lại, cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng hơi thở trên người hắn, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh tới khó hiểu.
Ừm... Có phải tim của cô có vấn đề rồi không? Tại sao Kỷ Dạ Bạch càng tới gần, trái tim cô càng đập nhanh vậy!
"Cậu, cậu đừng có qua đây..."
Bàn tay đặt lên trán Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi hét ầm lên, tay chân quơ loạn xạ: "Không muốn... không muốn..."
"Hạ sốt rồi, cậu tự đi lên đi." Chờ qua thật lâu, Kỷ Dạ Bạch chẳng làm gì cô, hắn chẳng qua chỉ buông xuống một câu nói lạnh lùng như vậy.
Ninh Hề Nhi: "..."
Hóa ra là cô tự mình đa tình, tưởng bở nhiều rồi.
Kỷ Dạ Bạch vô cảm cất bước lên lầu, hai tay buông thõng đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
Cô nói đúng, hắn không là gì với cô, không có tư cách làm những chuyện kia với cô.
...
Thứ Hai…
Ninh Hề Nhi đã khỏe lên kha khá, cô đeo cặp sách xuống lầu, Kỷ Dạ Bạch liếc cô một cái, đặt đũa xuống: "Con đi trước đây."
Bà Kỷ vội vàng nói: "Chờ Hề Nhi đã! Hai đứa đi học cùng nhau mà."
Kỷ Dạ Bạch lạnh nhạt cười: "Có cần thiết thế không?"
Hiểu ý nhầm, bà Kỷ vội im lặng thu lại lời nói.
Bà đã sớm ghép cặp hai đứa nhỏ này thành thói quen, nhưng mà... Ông Ninh đã nói hủy bỏ hôn ước, bà miễn cưỡng xếp đặt, miễn cưỡng bắt ép, dưa liệu có chín?
Ninh Hề Nhi chu mỏ dỗi hờn, khó chịu không vui xử bữa sáng.
"Hề Nhi, ăn nhiều một chút." Bà Kỷ nhiệt tình chăm sóc.
""Cảm ơn dì."
Bà Kỷ mỉm cười, coi như cô bé không làm con dâu bà được, thì bà cũng sẽ coi cô như con gái ruột mà đối đãi.
Chẳng qua...
"Hề Nhi này, con với Dạ Bạch..." Bà tiếc nuối mở miệng, muốn nói lại ngập ngừng.
"Dạ? Dì muốn bảo gì ạ?"
"Không có gì, con ăn cơm nhanh đi, để dì bảo tài xế chở con đi học."
...
Trường cấp III Mộc Anh…
Ninh Hề Nhi vừa mới ấm chỗ, đã nghe thấy một trận gào thét chói tai…
"A! Là Hội trưởng đại nhân!"
"Trời ơi, anh ấy giống hệt hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh ấy..."
"Đẹp trai quá đi mất! Dịu dàng chưa kìa... Sao anh ấy lại tới phòng học lớp 10 thế?"
Mọi người túm năm tụm ba, châu đầu bàn tán, Ngôn Dịch Thâm đi thẳng tới chỗ Ninh Hề Nhi, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp như ánh mặt trời: "Đã khỏe hơn chưa?"
Giọng nói dịu dàng vừa cất lên, nữ sinh trong lớp kích động suýt chết!
Phải biết rằng, giọng nói của Ngôn Dịch Thâm được gọi là "Thần âm số 1 trường Mộc Anh", quá mê hoặc dụ dỗ người ta!
"Ừ." Ninh Hề Nhi gật đầu một cái qua loa lấy lệ.
"Ngoan. Buổi trưa tôi đưa em ra ngoài ăn cơm." Ngôn Dịch Thâm vừa nói, vừa đưa tay xoa đầu Ninh Hề Nhi.
Trong lớp bỗng chốc lặng yên như tờ! Ai cũng trợn to mắt thao láo hết cả lên!
Mọi người đồng loạt hóa đá ngây như phỗng mất mấy giây, rồi tựa như thần giao cách cảm, nhất loạt đều quay sang nhìn về phía người ngồi cùng bàn với Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch!
Ấu mài gót, lạy Chúa trên cao! Bạn gái cũ của cậu Kỷ, đang hẹn hò với Hội trưởng đại nhân đấy à?