Translator: Nguyetmai
"Tôi làm gì chứ?"
Mộc Y Tinh đáp, "Chỉ là một kỳ thi mà thôi, sao cậu lại phải… thành thật mới là đức tính tốt của một con người đấy!"
Diệp Thiển Hạnh cũng nhỏ giọng nói, "Xem bài người khác là không đúng rồi…"
Bành Sa Sa còn làm ầm ĩ hơn, "Đầu tiên là xem bài người khác, sau đó giấu bài thi của mình đi, Ninh Hề Nhi, cậu tưởng có thể giấu được tất cả mọi người sao?"
Lời lẽ nghiêm khắc cương trực của Mộc Y Tinh cộng thêm lời đưa gió đẩy của Diệp Thiển Hạnh và Bành Sa Sa khiến mọi người trong lớp đều nhìn Ninh Hề Nhi với ánh mắt kỳ lạ.
Nam sinh vừa rồi lên tiếng lập tức đập bàn đứng phắt dậy, "Ninh Hề Nhi, cậu gian lận! Không ngờ cậu dám chơi trò gian lận!"
"Chép bài của người khác thì đây không phải là thành tích của cậu!"
"Đúng là không còn gì để nói, chúng ta cực khổ thức đêm ôn bài học tập, cậu ta chỉ cần gian lận là có thể lấy được điểm cao, thế chúng ta còn cố gắng học hành để làm gì? Mọi người đều đi chép bài người khác cho xong!"
"Thầy Thời, xin thầy mau chóng xử lý Ninh Hề Nhi đi! Thầy phải cho tất cả chúng em một câu trả lời thích đáng!"
Trong lúc mọi người đều đang nổi giận làm căng, cả lớp ngày càng loạn cào cào, một giọng nói lạnh lùng bá đạo như của một vị vua đột nhiên vang lên, "Câm miệng hết cho tôi!"
Kỷ Dạ Bạch vừa mở miệng, mọi người tức khắc im lặng không nói nữa, nhưng có rất nhiều người vẫn đang trừng mắt giận dữ nhìn về phía Ninh Hề Nhi như muốn khoét một lỗ trên người cô.
Một nữ sinh với gọng kính dày cụp bỗng khóc òa lên, giọng rấm rứt nói, "Tớ chỉ được hạng bốn! Hu hu hu! Khó khắn lắm tới mới vào được lớp S, mọi hy vọng của cả gia đình đều đặt lên người tớ. Hoàn cảnh của tớ khác với những cậu ấm cô chiêu như mấy cậu, tớ chỉ có thể dựa vào chính năng lực của mình. Nhưng… tại sao lại bất công như thế? Ninh Hề Nhi chép bài người khác thì có thể lấy được hạng ba, còn tớ thì sao? Tớ chỉ nên được hạng bốn thôi ư?"
Trong lớp S, ngoài những gia đình hiển hách có tiền có thế ra thì còn có rất nhiều học sinh xuất sắc, nữ sinh này chính là một đại diện trong số họ.
Thời Niệm Sơ chau mày khó xử, "Cả lớp đều bình tĩnh lại đã nào…"
"Em không bình tĩnh nổi nữa! Hôm nay về nhà em sẽ bị đánh chết mất! Em không muốn… đừng đánh tôi…" Nữ sinh điên cuồng vò đầu chính mình, nghĩ tới người bố dượng bạo lực suốt ngày đắm chìm trong rượu chè là ánh mắt nữ sinh lại tràn đầy nỗi sợ kinh hoàng!
Thấy nữ sinh hoảng hốt như vậy, trong lòng Ninh Hề Nhi xót xa như có vô số con kiến đang cắn xé.
"Tôi… tôi không hề gian lận…" Cô mở lời giải thích, "Thật sự không có!"
Nhưng các bạn học trong lớp đều đồng tình với nữ sinh học giỏi kia, bọn họ không thèm tin tưởng lời Ninh Hề Nhi nói, hơn nữa còn bắt đầu mắng mỏ Ninh Hề Nhi với những lời chán ghét, "Ninh Hề Nhi, cậu còn không chịu thừa nhận sao? Có phải cậu muốn hại chết một mạng người mới vui sao?"
Ninh Hề Nhi siết chặt tay, đôi vai run lên không thể kiềm chế nổi cảm xúc.
Mộc Y Tinh liếc nhìn về phía Thời Niệm Sơ, sau đó giả lả nói, "Thầy ơi, nếu bạn Ninh đã thừa nhận mình gian lận thì có thể sửa lại điểm được không, bạn Giản Nghi Tuyết vẫn đứng hạng ba, như thế sẽ không bị người nhà phạt nữa!"
Thời Niệm Sơ cảm thấy nếu chuyện kết thúc như vậy thì kế hoạch lần này hơi lỗi một chút, nhưng với tình hình trước mắt thì hắn cũng không biết nên xử lý thế nào mới ổn nữa.
"Bạn Ninh à…"
"Thừa nhận đi! Ninh Hề Nhi! Cậu đã là đồ gian dối!" Bành Sa Sa cao giọng chỉ trích, vẻ mặt cô ta đã đắc ý đến mức muốn ngửa mặt lên trời luôn rồi.
Rầm!
Một cái ghế từ trên trời rơi xuống, hung hăng đập lên bàn của cô ta!
"Á!" Bành Sa Sa hét lên một tiếng chói tai rồi ngồi thụp xuống đất, cô ta hoảng sợ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người cao lớn.
Một sức ép kinh khủng khiếp bao trùm lấy cô ta trong vô hình, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc ấy không thể che giấu được vẻ hung ác tàn bạo của hắn.
"Cậu ấy nói không chép bài thì chính là như thế! Cậu ấy nói không gian dối thì chính là như thế! Cậu không hiểu tiếng người à?"
"Tôi làm gì chứ?"
Mộc Y Tinh đáp, "Chỉ là một kỳ thi mà thôi, sao cậu lại phải… thành thật mới là đức tính tốt của một con người đấy!"
Diệp Thiển Hạnh cũng nhỏ giọng nói, "Xem bài người khác là không đúng rồi…"
Bành Sa Sa còn làm ầm ĩ hơn, "Đầu tiên là xem bài người khác, sau đó giấu bài thi của mình đi, Ninh Hề Nhi, cậu tưởng có thể giấu được tất cả mọi người sao?"
Lời lẽ nghiêm khắc cương trực của Mộc Y Tinh cộng thêm lời đưa gió đẩy của Diệp Thiển Hạnh và Bành Sa Sa khiến mọi người trong lớp đều nhìn Ninh Hề Nhi với ánh mắt kỳ lạ.
Nam sinh vừa rồi lên tiếng lập tức đập bàn đứng phắt dậy, "Ninh Hề Nhi, cậu gian lận! Không ngờ cậu dám chơi trò gian lận!"
"Chép bài của người khác thì đây không phải là thành tích của cậu!"
"Đúng là không còn gì để nói, chúng ta cực khổ thức đêm ôn bài học tập, cậu ta chỉ cần gian lận là có thể lấy được điểm cao, thế chúng ta còn cố gắng học hành để làm gì? Mọi người đều đi chép bài người khác cho xong!"
"Thầy Thời, xin thầy mau chóng xử lý Ninh Hề Nhi đi! Thầy phải cho tất cả chúng em một câu trả lời thích đáng!"
Trong lúc mọi người đều đang nổi giận làm căng, cả lớp ngày càng loạn cào cào, một giọng nói lạnh lùng bá đạo như của một vị vua đột nhiên vang lên, "Câm miệng hết cho tôi!"
Kỷ Dạ Bạch vừa mở miệng, mọi người tức khắc im lặng không nói nữa, nhưng có rất nhiều người vẫn đang trừng mắt giận dữ nhìn về phía Ninh Hề Nhi như muốn khoét một lỗ trên người cô.
Một nữ sinh với gọng kính dày cụp bỗng khóc òa lên, giọng rấm rứt nói, "Tớ chỉ được hạng bốn! Hu hu hu! Khó khắn lắm tới mới vào được lớp S, mọi hy vọng của cả gia đình đều đặt lên người tớ. Hoàn cảnh của tớ khác với những cậu ấm cô chiêu như mấy cậu, tớ chỉ có thể dựa vào chính năng lực của mình. Nhưng… tại sao lại bất công như thế? Ninh Hề Nhi chép bài người khác thì có thể lấy được hạng ba, còn tớ thì sao? Tớ chỉ nên được hạng bốn thôi ư?"
Trong lớp S, ngoài những gia đình hiển hách có tiền có thế ra thì còn có rất nhiều học sinh xuất sắc, nữ sinh này chính là một đại diện trong số họ.
Thời Niệm Sơ chau mày khó xử, "Cả lớp đều bình tĩnh lại đã nào…"
"Em không bình tĩnh nổi nữa! Hôm nay về nhà em sẽ bị đánh chết mất! Em không muốn… đừng đánh tôi…" Nữ sinh điên cuồng vò đầu chính mình, nghĩ tới người bố dượng bạo lực suốt ngày đắm chìm trong rượu chè là ánh mắt nữ sinh lại tràn đầy nỗi sợ kinh hoàng!
Thấy nữ sinh hoảng hốt như vậy, trong lòng Ninh Hề Nhi xót xa như có vô số con kiến đang cắn xé.
"Tôi… tôi không hề gian lận…" Cô mở lời giải thích, "Thật sự không có!"
Nhưng các bạn học trong lớp đều đồng tình với nữ sinh học giỏi kia, bọn họ không thèm tin tưởng lời Ninh Hề Nhi nói, hơn nữa còn bắt đầu mắng mỏ Ninh Hề Nhi với những lời chán ghét, "Ninh Hề Nhi, cậu còn không chịu thừa nhận sao? Có phải cậu muốn hại chết một mạng người mới vui sao?"
Ninh Hề Nhi siết chặt tay, đôi vai run lên không thể kiềm chế nổi cảm xúc.
Mộc Y Tinh liếc nhìn về phía Thời Niệm Sơ, sau đó giả lả nói, "Thầy ơi, nếu bạn Ninh đã thừa nhận mình gian lận thì có thể sửa lại điểm được không, bạn Giản Nghi Tuyết vẫn đứng hạng ba, như thế sẽ không bị người nhà phạt nữa!"
Thời Niệm Sơ cảm thấy nếu chuyện kết thúc như vậy thì kế hoạch lần này hơi lỗi một chút, nhưng với tình hình trước mắt thì hắn cũng không biết nên xử lý thế nào mới ổn nữa.
"Bạn Ninh à…"
"Thừa nhận đi! Ninh Hề Nhi! Cậu đã là đồ gian dối!" Bành Sa Sa cao giọng chỉ trích, vẻ mặt cô ta đã đắc ý đến mức muốn ngửa mặt lên trời luôn rồi.
Rầm!
Một cái ghế từ trên trời rơi xuống, hung hăng đập lên bàn của cô ta!
"Á!" Bành Sa Sa hét lên một tiếng chói tai rồi ngồi thụp xuống đất, cô ta hoảng sợ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người cao lớn.
Một sức ép kinh khủng khiếp bao trùm lấy cô ta trong vô hình, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc ấy không thể che giấu được vẻ hung ác tàn bạo của hắn.
"Cậu ấy nói không chép bài thì chính là như thế! Cậu ấy nói không gian dối thì chính là như thế! Cậu không hiểu tiếng người à?"