Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi cũng đang cáu kỉnh, ngang ngạnh rút tay ra: "Còn lâu tôi mới mua cho cậu!"
Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ giận dữ.
Con nhóc chết tiệt này!
Hai người giằng co, không ai chịu nhường ai.
Từ Nại Nại chứng kiến hết thảy, nhân lúc chưa đến giờ học, cô ta vui sướng đi vào nhà vệ sinh.
Rào rào rào, cô ta hứng nước lạnh rồi tạt lên mặt, cảm giác rất hạnh phúc.
Cậu Kỷ cãi nhau với Ninh Hề Nhi, lại tặng cho cô ta bao nhiêu là quà như vậy, thế chẳng phải có nghĩa là cậu Kỷ đã chán ghét con nhỏ bạn gái cũ Ninh Hề Nhi rồi hay sao? Còn cô ta lại lọt vào mắt xanh của Kỷ Dạ Bạch...
Đang lúc cô ta chìm đắm trong ảo tưởng của mình thì cánh cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị người ta đạp mạnh!
Mộc Y Tinh dẫn theo nhóm tay sai của cô ta chậm rãi bước đến.
"Cậu, các cậu muốn làm gì?" Từ Nại Nại hoảng hốt, không ngừng lùi về phía sau.
Mộc Y Tinh phất tay, lập tức có vài nữ sinh vây quanh Từ Nại Nại, túm tóc cô ta lôi đến góc tường!
"Con điếm này, dám quyến rũ cậu Kỷ à? Mày xứng chắc!" Mộc Y Tinh mạnh miệng quát.
Từ Nại Nại khóc lóc xin tha: "Chị Y Tinh, xin hãy tha cho em... Đừng, đừng..."
Tiếng khóc than đau khổ của cô ta hòa lẫn tiếng đấm đá được khống chế rất nhỏ...
Chỉ chớp mắt đã đến buổi tối...
Thành Du Nhiên mặc một chiếc váy dạ hội trắng tinh, thiết kế đơn giản mà trang nhã. Cô ấy rất giỏi trang điểm, nên cứ lẽo đẽo theo sau đòi trang điểm cho Ninh Hề Nhi, nhưng lại bị Ninh Hề Nhi từ chối: "Tớ chẳng có tâm trạng nào cả."
"Cậu đấy." Thành Du Nhiên lắc đầu, thở dài: "Rồi đừng có mà hối hận!"
Buổi vũ hội tối nay, nữ sinh toàn trường đều đang đua nhau khoe sắc.
Con gái trang điểm vì người thương, có lẽ tối nay nữ sinh toàn trường đều nhắm đến các hot boy.
Tám giờ...
Mọi người lần lượt bước vào hội trường, bên trong được trang trí lộng lẫy, đèn chùm xa hoa, thảm trải sàn làm bằng lông dê đắt đỏ. Tất cả đều váy áo rực rỡ, yến tiệc linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Mộc Y Tinh đến sớm, cô ta nhấc làn váy màu vàng được thiết kế cầu kỳ, đi tới bên cạnh Tần Cẩn Du.
"Cẩn Du, hôm nay chị thật xinh đẹp, như nàng tiên cá trong truyện cổ tích vậy." Mộc Y Tinh nịnh nọt.
Tần Cẩn Du rất hưởng thụ lời khen ngợi này, kiêu ngạo gật đầu.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam đính hạt châu có giá trị vô cùng xa xỉ, là do một người theo đuổi cô ta tặng.
"Bộ váy này của cô cũng được đấy, chắc không phải hàng vỉa hè đâu nhỉ?" Tần Cẩn Du vừa cười vừa nói.
Khóe miệng Mộc Y Tinh giật giật, Tần Cẩn Du, cô có biết ăn nói hay không vậy!
Có điều tối nay cô ta còn muốn lợi dụng Tần Cẩn Du...
Mộc Y Tinh nén giận, cười giả lả: "Chị đã nghe tin gì chưa, Hội trưởng Ngôn và Ninh Hề Nhi đến với nhau rồi đấy!"
"Cái gì?" Tần Cẩn Du phản ứng mạnh: "Không phải cô ta nói mình không thích Hội trưởng Ngôn hay sao! Sao còn không buông tay?"
Mộc Y Tinh đảo mắt, thở ngắn than dài rồi nói: "Chị không biết à, thứ Ninh Hề Nhi am hiểu nhất là đùa giỡn trái tim đàn ông đấy. Cô ta có cậu Kỷ còn chưa đủ, cố ý bám vào Hội trưởng Ngôn nữa..."
Hai người đang nói thì bóng dáng Ninh Hề Nhi xuất hiện ở cửa, hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Trời ạ, đó là Ninh Hề Nhi sao?"
"Cô ta thật sự là học sinh nghèo à? Trông không giống lắm..."
"Đẹp quá, ai có phương thức liên lạc của cô ấy thì cho tôi đi."
Nghe thấy tiếng ca ngợi xung quanh, sắc mặt Tần Cẩn Du tái xanh.
Cô ta nhớ đến cảnh tượng xấu hổ hôm đi mua quần áo mà tức giận đến mức giậm chân.
Hừ, chiếc váy hôm nay cô ta mặc còn đắt hơn món đồ của Ninh Hề Nhi đấy!
Con ả đê tiện này, dám chơi trội hơn cô ta à!
Ninh Hề Nhi cũng đang cáu kỉnh, ngang ngạnh rút tay ra: "Còn lâu tôi mới mua cho cậu!"
Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ giận dữ.
Con nhóc chết tiệt này!
Hai người giằng co, không ai chịu nhường ai.
Từ Nại Nại chứng kiến hết thảy, nhân lúc chưa đến giờ học, cô ta vui sướng đi vào nhà vệ sinh.
Rào rào rào, cô ta hứng nước lạnh rồi tạt lên mặt, cảm giác rất hạnh phúc.
Cậu Kỷ cãi nhau với Ninh Hề Nhi, lại tặng cho cô ta bao nhiêu là quà như vậy, thế chẳng phải có nghĩa là cậu Kỷ đã chán ghét con nhỏ bạn gái cũ Ninh Hề Nhi rồi hay sao? Còn cô ta lại lọt vào mắt xanh của Kỷ Dạ Bạch...
Đang lúc cô ta chìm đắm trong ảo tưởng của mình thì cánh cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị người ta đạp mạnh!
Mộc Y Tinh dẫn theo nhóm tay sai của cô ta chậm rãi bước đến.
"Cậu, các cậu muốn làm gì?" Từ Nại Nại hoảng hốt, không ngừng lùi về phía sau.
Mộc Y Tinh phất tay, lập tức có vài nữ sinh vây quanh Từ Nại Nại, túm tóc cô ta lôi đến góc tường!
"Con điếm này, dám quyến rũ cậu Kỷ à? Mày xứng chắc!" Mộc Y Tinh mạnh miệng quát.
Từ Nại Nại khóc lóc xin tha: "Chị Y Tinh, xin hãy tha cho em... Đừng, đừng..."
Tiếng khóc than đau khổ của cô ta hòa lẫn tiếng đấm đá được khống chế rất nhỏ...
Chỉ chớp mắt đã đến buổi tối...
Thành Du Nhiên mặc một chiếc váy dạ hội trắng tinh, thiết kế đơn giản mà trang nhã. Cô ấy rất giỏi trang điểm, nên cứ lẽo đẽo theo sau đòi trang điểm cho Ninh Hề Nhi, nhưng lại bị Ninh Hề Nhi từ chối: "Tớ chẳng có tâm trạng nào cả."
"Cậu đấy." Thành Du Nhiên lắc đầu, thở dài: "Rồi đừng có mà hối hận!"
Buổi vũ hội tối nay, nữ sinh toàn trường đều đang đua nhau khoe sắc.
Con gái trang điểm vì người thương, có lẽ tối nay nữ sinh toàn trường đều nhắm đến các hot boy.
Tám giờ...
Mọi người lần lượt bước vào hội trường, bên trong được trang trí lộng lẫy, đèn chùm xa hoa, thảm trải sàn làm bằng lông dê đắt đỏ. Tất cả đều váy áo rực rỡ, yến tiệc linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Mộc Y Tinh đến sớm, cô ta nhấc làn váy màu vàng được thiết kế cầu kỳ, đi tới bên cạnh Tần Cẩn Du.
"Cẩn Du, hôm nay chị thật xinh đẹp, như nàng tiên cá trong truyện cổ tích vậy." Mộc Y Tinh nịnh nọt.
Tần Cẩn Du rất hưởng thụ lời khen ngợi này, kiêu ngạo gật đầu.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam đính hạt châu có giá trị vô cùng xa xỉ, là do một người theo đuổi cô ta tặng.
"Bộ váy này của cô cũng được đấy, chắc không phải hàng vỉa hè đâu nhỉ?" Tần Cẩn Du vừa cười vừa nói.
Khóe miệng Mộc Y Tinh giật giật, Tần Cẩn Du, cô có biết ăn nói hay không vậy!
Có điều tối nay cô ta còn muốn lợi dụng Tần Cẩn Du...
Mộc Y Tinh nén giận, cười giả lả: "Chị đã nghe tin gì chưa, Hội trưởng Ngôn và Ninh Hề Nhi đến với nhau rồi đấy!"
"Cái gì?" Tần Cẩn Du phản ứng mạnh: "Không phải cô ta nói mình không thích Hội trưởng Ngôn hay sao! Sao còn không buông tay?"
Mộc Y Tinh đảo mắt, thở ngắn than dài rồi nói: "Chị không biết à, thứ Ninh Hề Nhi am hiểu nhất là đùa giỡn trái tim đàn ông đấy. Cô ta có cậu Kỷ còn chưa đủ, cố ý bám vào Hội trưởng Ngôn nữa..."
Hai người đang nói thì bóng dáng Ninh Hề Nhi xuất hiện ở cửa, hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Trời ạ, đó là Ninh Hề Nhi sao?"
"Cô ta thật sự là học sinh nghèo à? Trông không giống lắm..."
"Đẹp quá, ai có phương thức liên lạc của cô ấy thì cho tôi đi."
Nghe thấy tiếng ca ngợi xung quanh, sắc mặt Tần Cẩn Du tái xanh.
Cô ta nhớ đến cảnh tượng xấu hổ hôm đi mua quần áo mà tức giận đến mức giậm chân.
Hừ, chiếc váy hôm nay cô ta mặc còn đắt hơn món đồ của Ninh Hề Nhi đấy!
Con ả đê tiện này, dám chơi trội hơn cô ta à!