Editor: Nguyetmai
Nụ hôn của hắn mãnh liệt và ngang ngược, vừa như ẩn chứa cơn giận sắp bùng nổ, lại vừa như nghiêm phạt mà gặm cắn bờ môi Ninh Hề Nhi...
"Ưm..."
Trong bóng tối, không ai chú ý đến hai người họ, xung quanh đầy tiếng la hét hỗn loạn, Kỷ Dạ Bạch lại không hề có ý định buông Ninh Hề Nhi ra. Ninh Hề Nhi càng giãy giụa thì hắn càng ra sức...
Ninh Hề Nhi bị ép phải nhận nụ hôn như gió táp mưa sa của hắn, mũi cô cay cay, ấm ức không chịu nổi.
Tên khốn kiếp này... tên ác ma này...
Cô bị bệnh quáng gà, ngoài ánh đèn từ điện thoại di động lập lòe xung quanh thì cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì cả. Tầm nhìn mờ mịt làm các giác quan khác đều trở nên nhạy cảm hơn, khiến cô có cảm giác như Kỷ Dạ Bạch muốn nuốt cô vào bụng vậy.
"Không đồng ý thì thôi, cậu làm cái gì vậy?" Ninh Hề Nhi lúng búng lên án.
Kỷ Dạ Bạch hừ lạnh: "Tôi có thể đóng giả làm bạn trai cậu, nhưng cái giá là cậu lấy thân mà trả."
Ninh Hề Nhi đỏ mặt, giậm chân: "Cậu... cậu là đồ biến thái! Ai lấy thân trả chứ, tôi không cần cậu làm bạn trai nữa!"
Hu hu hu, hắn căn bản không hề thích cô, chỉ đơn thuần coi cô như trò cười mà thôi.
Cằm cô bị Kỷ Dạ Bạch nâng lên, giọng hắn lạnh lùng: "Tôi còn có thể làm rất nhiều chuyện biến thái nữa đấy, cậu có muốn thử chút không?"
Ninh Hề Nhi không kìm được rùng mình một cái.
Kỷ Dạ Bạch nén cơn giận trong lòng, giọng nói cứng rắn, không hề có chút cảm xúc nào.
"Chuyện anh đây đã đồng ý thì cậu có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi!"
Hắn nghĩ hắn đúng là điên rồi, con nhóc thối tha này lợi dụng hắn, bảo hắn làm bạn trai cô ta. Chuyện mất mặt thế này mà hắn lại đồng ý.
Cho dù chỉ là diễn thì hắn cũng là bạn trai của cô!
Như vậy thì khoảng cách giữa hắn và cô mới có thể gần thêm một chút...
Tạch!
Đèn trong hội trường lại sáng trở lại. Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng oán trách.
"Sao tự dưng lại bị cúp điện chứ, ghét thật!"
"Á! Ai giẫm vào váy tôi rồi, đây là cái váy phiên bản giới hạn của tôi đấy!"
"M* kiếp, tên này nhân lúc đèn tắt sờ mông ông đây đấy? Ông là con trai đấy có biết không hả!"
"..."
Tần Cẩn Du tóc tai rối tung, vẻ mặt nhếch nhác, nhìn có vẻ như vừa bị xô đẩy trong lúc hỗn loạn. Cô ta nhấc váy, tức giận trừng Ninh Hề Nhi.
Kỷ Dạ Bạch mặt vô cảm nắm tay Ninh Hề Nhi, lạnh nhạt nói: "Nói cho cô ta quan hệ giữa hai chúng ta."
Hắn vừa lên tiếng, cả hội trường đều im lặng.
Ninh Hề Nhi cắn môi, do dự không nói.
Kỷ Dạ Bạch siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên miệng hôn nhẹ vào đầu ngón tay cô, nhướng mày: "Nói đi."
Tần Cẩn Du nhìn thấy động tác thân mật ấy thì sắc mặt trắng bệch.
Ninh Hề Nhi như đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Tần Cẩn Du: "Cậu ấy là bạn trai tôi."
Bốn phía liên tục vang lên tiếng xuýt xoa trầm trồ.
Ninh Hề Nhi rất rầu rĩ, cô cảm thấy bản thân đúng là quá tham lam.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ trái tim mình, cuối cùng cô cũng nói với Kỷ Dạ Bạch rằng cô thích hắn.
Cô muốn làm cho Kỷ Dạ Bạch cũng thích cô, cô muốn cô và hắn trở thành cặp đôi thật sự, nhưng cô không dám nói.
Cô có cảm giác Kỷ Dạ Bạch không thích cô...
Hắn chỉ thích bắt nạt cô, từ trước đến nay chưa từng nói thích cô...
Tần Cẩn Du siết chặt lòng bàn tay, phẫn nộ chỉ trích: "Vậy cô coi Hội trưởng Ngôn là gì? Không phải cô có hôn ước với anh ấy sao?"
"Hôn ước?" Kỷ Dạ Bạch cười lạnh: "Người có hôn ước là tôi và Ninh Hề Nhi!"
Hắn vừa nói ra đã khiến cả hội trường huyên náo.
Tần Cẩn Du lảo đảo, thảm hại ngã xuống đất.
"Cậu Kỷ, cậu, cậu nói cái gì...?"
Nụ hôn của hắn mãnh liệt và ngang ngược, vừa như ẩn chứa cơn giận sắp bùng nổ, lại vừa như nghiêm phạt mà gặm cắn bờ môi Ninh Hề Nhi...
"Ưm..."
Trong bóng tối, không ai chú ý đến hai người họ, xung quanh đầy tiếng la hét hỗn loạn, Kỷ Dạ Bạch lại không hề có ý định buông Ninh Hề Nhi ra. Ninh Hề Nhi càng giãy giụa thì hắn càng ra sức...
Ninh Hề Nhi bị ép phải nhận nụ hôn như gió táp mưa sa của hắn, mũi cô cay cay, ấm ức không chịu nổi.
Tên khốn kiếp này... tên ác ma này...
Cô bị bệnh quáng gà, ngoài ánh đèn từ điện thoại di động lập lòe xung quanh thì cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì cả. Tầm nhìn mờ mịt làm các giác quan khác đều trở nên nhạy cảm hơn, khiến cô có cảm giác như Kỷ Dạ Bạch muốn nuốt cô vào bụng vậy.
"Không đồng ý thì thôi, cậu làm cái gì vậy?" Ninh Hề Nhi lúng búng lên án.
Kỷ Dạ Bạch hừ lạnh: "Tôi có thể đóng giả làm bạn trai cậu, nhưng cái giá là cậu lấy thân mà trả."
Ninh Hề Nhi đỏ mặt, giậm chân: "Cậu... cậu là đồ biến thái! Ai lấy thân trả chứ, tôi không cần cậu làm bạn trai nữa!"
Hu hu hu, hắn căn bản không hề thích cô, chỉ đơn thuần coi cô như trò cười mà thôi.
Cằm cô bị Kỷ Dạ Bạch nâng lên, giọng hắn lạnh lùng: "Tôi còn có thể làm rất nhiều chuyện biến thái nữa đấy, cậu có muốn thử chút không?"
Ninh Hề Nhi không kìm được rùng mình một cái.
Kỷ Dạ Bạch nén cơn giận trong lòng, giọng nói cứng rắn, không hề có chút cảm xúc nào.
"Chuyện anh đây đã đồng ý thì cậu có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi!"
Hắn nghĩ hắn đúng là điên rồi, con nhóc thối tha này lợi dụng hắn, bảo hắn làm bạn trai cô ta. Chuyện mất mặt thế này mà hắn lại đồng ý.
Cho dù chỉ là diễn thì hắn cũng là bạn trai của cô!
Như vậy thì khoảng cách giữa hắn và cô mới có thể gần thêm một chút...
Tạch!
Đèn trong hội trường lại sáng trở lại. Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng oán trách.
"Sao tự dưng lại bị cúp điện chứ, ghét thật!"
"Á! Ai giẫm vào váy tôi rồi, đây là cái váy phiên bản giới hạn của tôi đấy!"
"M* kiếp, tên này nhân lúc đèn tắt sờ mông ông đây đấy? Ông là con trai đấy có biết không hả!"
"..."
Tần Cẩn Du tóc tai rối tung, vẻ mặt nhếch nhác, nhìn có vẻ như vừa bị xô đẩy trong lúc hỗn loạn. Cô ta nhấc váy, tức giận trừng Ninh Hề Nhi.
Kỷ Dạ Bạch mặt vô cảm nắm tay Ninh Hề Nhi, lạnh nhạt nói: "Nói cho cô ta quan hệ giữa hai chúng ta."
Hắn vừa lên tiếng, cả hội trường đều im lặng.
Ninh Hề Nhi cắn môi, do dự không nói.
Kỷ Dạ Bạch siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên miệng hôn nhẹ vào đầu ngón tay cô, nhướng mày: "Nói đi."
Tần Cẩn Du nhìn thấy động tác thân mật ấy thì sắc mặt trắng bệch.
Ninh Hề Nhi như đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Tần Cẩn Du: "Cậu ấy là bạn trai tôi."
Bốn phía liên tục vang lên tiếng xuýt xoa trầm trồ.
Ninh Hề Nhi rất rầu rĩ, cô cảm thấy bản thân đúng là quá tham lam.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ trái tim mình, cuối cùng cô cũng nói với Kỷ Dạ Bạch rằng cô thích hắn.
Cô muốn làm cho Kỷ Dạ Bạch cũng thích cô, cô muốn cô và hắn trở thành cặp đôi thật sự, nhưng cô không dám nói.
Cô có cảm giác Kỷ Dạ Bạch không thích cô...
Hắn chỉ thích bắt nạt cô, từ trước đến nay chưa từng nói thích cô...
Tần Cẩn Du siết chặt lòng bàn tay, phẫn nộ chỉ trích: "Vậy cô coi Hội trưởng Ngôn là gì? Không phải cô có hôn ước với anh ấy sao?"
"Hôn ước?" Kỷ Dạ Bạch cười lạnh: "Người có hôn ước là tôi và Ninh Hề Nhi!"
Hắn vừa nói ra đã khiến cả hội trường huyên náo.
Tần Cẩn Du lảo đảo, thảm hại ngã xuống đất.
"Cậu Kỷ, cậu, cậu nói cái gì...?"