Editor: Nguyetmai
"Bỏ ra thì tôi làm sao mà đứng lên được!" Ninh Hề Nhi không thèm nghĩ ngợi đã cãi.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa nhấn xuống, Kỷ Dạ Bạch đã rên lên một tiếng, như thể đang gắng chịu đựng điều gì đó...
Cảm giác mềm mềm nóng nóng truyền vào lòng bàn tay...
Ninh Hề Nhi cúi xuống nhìn, mắt lập tức trợn to!
Tay của cô...
Tay của cô lại đang...
Á á á á!
Tiêu rồi!
"Lại còn nhìn nữa à! Nhìn cái gì mà nhìn! Buông tay ra!" Giọng Kỷ Dạ Bạch vang lên từ trên đỉnh đầu, Ninh Hề Nhi như thể bị điện giật, vội vàng thu móng vuốt đã phạm tội ác về, chống tay lên mặt đất, muốn đứng dậy.
"A..." Không ngờ tóc của cô lại bị quấn vào khuy áo của Kỷ Dạ Bạch, làm cô đau đến mức lại ngã sấp xuống!
Bàn tay nhỏ nhắn lại một lần nữa úp xuống đúng vị trí, không lệch đi đâu chút nào...
Kỷ Dạ Bạch cứng người, vành tai đỏ bừng.
Nhóc Ninh Hề đáng chết này!
"Đau quá..." Ninh Hề Nhi tủi thân ngẩng đầu, đột nhiên cảm nhận được sự kỳ lạ truyền đến từ lòng bàn tay, cô giật mình: "Sao sao sao cậu..."
Kỷ Dạ Bạch sầm mặt, người con gái hắn yêu ngồi trong lòng hắn, bàn tay bé nhỏ còn sờ lung tung, có người đàn ông nào lại không có phản ứng không hả!
"Nhắm mắt lại!" Hắn gầm nhẹ.
Ninh Hề Nhi vội vàng nhắm mắt vào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, hàng mi đang không ngừng run rẩy, làm Kỷ Dạ Bạch nhìn mà muốn xịt máu mũi.
Nếu không phải hắn hiểu rõ tính cách của Ninh Hề Nhi thì đã nghĩ là con nhóc này đang cố ý rồi!
Hắn điều hòa nhịp thở, cố gắng dằn cơn xúc động đang dâng trào trong lòng xuống, hung dữ nói: "Ninh Hề, cậu là đồ háo sắc! Sau này cách xa anh đây một chút!"
"Hu hu... tôi không cố ý mà..." Mặt Ninh Hề Nhi càng hồng hơn, cô ấm ức hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Cái đó của cậu... không sao chứ?"
Cô hình như ấn khá mạnh, lỡ như xảy ra chuyện gì thì...
"Câm miệng đi!" Kỷ Dạ Bạch thở hổn hển gào lên, vất vả gỡ tóc Ninh Hề Nhi ra: "Cậu quên hết chuyện ngày hôm nay đi cho tôi! Nghe rõ chưa?"
Hắn sợ làm cô đau nên chỉ có thể gỡ từng chút một.
Ninh Hề Nhi: (ㄒo ㄒ)
Bỗng nhiên một tiếng kẹt vang lên, cánh cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Miêu Miêu hoạt bát đáng yêu gọi: "Chị Hề Hề! Em cho chị xem Đông Đông này!"
Hai người đang ngồi trên sàn nhà: "..."
Miêu Miêu chớp mắt: "Anh ơi chị ơi, hai người lại đang làm chuyện xấu hổ à?"
"Không phải!" Hai người đồng thanh trả lời.
"Lừa người ta." Miêu Miêu bĩu môi: "Anh ơi, em muốn mười chiếc kẹo que làm phí bịt miệng!"
"Ai dạy nhóc nhân lúc cháy nhà đi hôi của vậy?"
"Không cho phải không?" Miêu Miêu hừ một tiếng: "Bố ơi mẹ ơi! Mau đến đây!"
Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch: "!!!"
Giọng con bé này phải nói là kinh thiên động địa, ông bà Kỷ lại đang ở trên tầng nên lập tức đến ngay.
Nhìn thấy tư thế mờ ám của hai người trên sàn, ông Kỷ ho khan: "Thanh niên thì phải chú ý, ảnh hưởng đến người khác."
Bà Kỷ lại cười tươi rói: "Ấy dà, sàn nhà lạnh lắm, lên giường với sô pha tốt hơn nhiều..."
"Khụ khụ, bà xã!" Ông Kỷ bụm miệng vợ.
"Ưm ưm..."
Ninh Hề Nhi xấu hổ ôm mặt, hu hu, thế này thì phải làm sao?
Kỷ Dạ Bạch cố giả vờ bình tĩnh giải thích: "Đây là chuyện ngoài ý muốn! Tóc cô ấy quấn vào áo của con! Không tin mọi người nhìn đi!"
Hắn đẩy Ninh Hề Nhi ra, kết quả lại... đẩy ra được rồi...
Đẩy ra được rồi!
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Hình như trước đó vài giây hắn đã gỡ được hết tóc Ninh Hề Nhi ra rồi.
Cảnh tượng... vô cùng xấu hổ...
"Bỏ ra thì tôi làm sao mà đứng lên được!" Ninh Hề Nhi không thèm nghĩ ngợi đã cãi.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa nhấn xuống, Kỷ Dạ Bạch đã rên lên một tiếng, như thể đang gắng chịu đựng điều gì đó...
Cảm giác mềm mềm nóng nóng truyền vào lòng bàn tay...
Ninh Hề Nhi cúi xuống nhìn, mắt lập tức trợn to!
Tay của cô...
Tay của cô lại đang...
Á á á á!
Tiêu rồi!
"Lại còn nhìn nữa à! Nhìn cái gì mà nhìn! Buông tay ra!" Giọng Kỷ Dạ Bạch vang lên từ trên đỉnh đầu, Ninh Hề Nhi như thể bị điện giật, vội vàng thu móng vuốt đã phạm tội ác về, chống tay lên mặt đất, muốn đứng dậy.
"A..." Không ngờ tóc của cô lại bị quấn vào khuy áo của Kỷ Dạ Bạch, làm cô đau đến mức lại ngã sấp xuống!
Bàn tay nhỏ nhắn lại một lần nữa úp xuống đúng vị trí, không lệch đi đâu chút nào...
Kỷ Dạ Bạch cứng người, vành tai đỏ bừng.
Nhóc Ninh Hề đáng chết này!
"Đau quá..." Ninh Hề Nhi tủi thân ngẩng đầu, đột nhiên cảm nhận được sự kỳ lạ truyền đến từ lòng bàn tay, cô giật mình: "Sao sao sao cậu..."
Kỷ Dạ Bạch sầm mặt, người con gái hắn yêu ngồi trong lòng hắn, bàn tay bé nhỏ còn sờ lung tung, có người đàn ông nào lại không có phản ứng không hả!
"Nhắm mắt lại!" Hắn gầm nhẹ.
Ninh Hề Nhi vội vàng nhắm mắt vào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, hàng mi đang không ngừng run rẩy, làm Kỷ Dạ Bạch nhìn mà muốn xịt máu mũi.
Nếu không phải hắn hiểu rõ tính cách của Ninh Hề Nhi thì đã nghĩ là con nhóc này đang cố ý rồi!
Hắn điều hòa nhịp thở, cố gắng dằn cơn xúc động đang dâng trào trong lòng xuống, hung dữ nói: "Ninh Hề, cậu là đồ háo sắc! Sau này cách xa anh đây một chút!"
"Hu hu... tôi không cố ý mà..." Mặt Ninh Hề Nhi càng hồng hơn, cô ấm ức hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Cái đó của cậu... không sao chứ?"
Cô hình như ấn khá mạnh, lỡ như xảy ra chuyện gì thì...
"Câm miệng đi!" Kỷ Dạ Bạch thở hổn hển gào lên, vất vả gỡ tóc Ninh Hề Nhi ra: "Cậu quên hết chuyện ngày hôm nay đi cho tôi! Nghe rõ chưa?"
Hắn sợ làm cô đau nên chỉ có thể gỡ từng chút một.
Ninh Hề Nhi: (ㄒo ㄒ)
Bỗng nhiên một tiếng kẹt vang lên, cánh cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Miêu Miêu hoạt bát đáng yêu gọi: "Chị Hề Hề! Em cho chị xem Đông Đông này!"
Hai người đang ngồi trên sàn nhà: "..."
Miêu Miêu chớp mắt: "Anh ơi chị ơi, hai người lại đang làm chuyện xấu hổ à?"
"Không phải!" Hai người đồng thanh trả lời.
"Lừa người ta." Miêu Miêu bĩu môi: "Anh ơi, em muốn mười chiếc kẹo que làm phí bịt miệng!"
"Ai dạy nhóc nhân lúc cháy nhà đi hôi của vậy?"
"Không cho phải không?" Miêu Miêu hừ một tiếng: "Bố ơi mẹ ơi! Mau đến đây!"
Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch: "!!!"
Giọng con bé này phải nói là kinh thiên động địa, ông bà Kỷ lại đang ở trên tầng nên lập tức đến ngay.
Nhìn thấy tư thế mờ ám của hai người trên sàn, ông Kỷ ho khan: "Thanh niên thì phải chú ý, ảnh hưởng đến người khác."
Bà Kỷ lại cười tươi rói: "Ấy dà, sàn nhà lạnh lắm, lên giường với sô pha tốt hơn nhiều..."
"Khụ khụ, bà xã!" Ông Kỷ bụm miệng vợ.
"Ưm ưm..."
Ninh Hề Nhi xấu hổ ôm mặt, hu hu, thế này thì phải làm sao?
Kỷ Dạ Bạch cố giả vờ bình tĩnh giải thích: "Đây là chuyện ngoài ý muốn! Tóc cô ấy quấn vào áo của con! Không tin mọi người nhìn đi!"
Hắn đẩy Ninh Hề Nhi ra, kết quả lại... đẩy ra được rồi...
Đẩy ra được rồi!
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Hình như trước đó vài giây hắn đã gỡ được hết tóc Ninh Hề Nhi ra rồi.
Cảnh tượng... vô cùng xấu hổ...