Editor: Nguyetmai
Khí thế của hắn mạnh mẽ vô cùng, đừng nói là có ý kiến, đến cả thở mạnh mọi người cũng không dám, cả xe im lặng đến mức có rơi cây kim cũng có thể nghe thấy.
Ninh Hề Nhi cọ cọ bả vai hắn, mơ ngủ ậm ừ vài tiếng, ngủ ngon vô cùng.
Lên núi Lan Thương mất tầm hai tiếng rưỡi đi xe, Kỷ Dạ Bạch vẫn duy trì tư thế đó, không hề nhúc nhích để Ninh Hề Nhi có thể ngủ an ổn.
Mãi khi tới nơi hắn mới lấy tay đẩy Ninh Hề Nhi ra.
Ninh Hề Nhi chợt bừng tỉnh, dụi dụi mắt, "Ưm..."
"Heo, xuống xe!" Kỷ Dạ Bạch tức giận nói.
"Cậu lại cục súc cái gì đấy!" Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, xoa xoa má, "Cái gì ấn mặt mình đau thế nhỉ..."
Kỷ Dạ Bạch giật giật khoé miệng, con bé chết tiệt này, bả vai anh đây tê rần rồi, mà cô còn chê cộm hả?
Ninh Hề Nhi đứng lên, duỗi lưng lầm bầm, "Được cái hôm nay ngủ ngon phết, chẳng nghe thấy tạp âm gì cả, chắc do mình ngủ sâu quá..."
Nội tâm mọi người trên xe: Không phải là cô không có nghe thấy, là do bọn tôi hoàn toàn không dám có động tĩnh gì, được chưa! Bọn tôi khổ nhưng bọn tôi không nói!
Xuống xe, Ninh Hề Nhi cố hết sức xách hành lý của mình, một bóng người dừng lại bên cạnh cô, giọng nói quyến rũ vang lên, "Để tôi giúp cậu."
"À, không cần đâu, tự tôi làm được." Ninh Hề Nhi cự tuyệt Cung Tu.
Cung Tu cười cười không nói thêm gì.
Một đôi tay đột nhiên túm lấy vali của cô, theo sau đó là sự ghét bỏ trầm thấp lạnh như băng, "Ăn nhiều thế mà đến cái vali cũng không cầm được? Đồ con heo!"
"Ê này Kỷ Dạ Bạch! Cậu mới là heo ấy!" Ninh Hề Nhi dậm chân, chạy theo hắn.
Kỷ Dạ Bạch quay đầu lại, nhướng mày khiêu khích Cung Tu, đôi mắt hoa đào của Cung Tu lạnh lẽo, trong chốc lát, khó khăn nhếch khóe miệng.
Trường Mộc Anh từ trước đến giờ đều rất hào phóng, chọn resort suối nước nóng cao cấp, xung quanh yên tĩnh, phong cách thanh nhã, vừa đi vào đã thấy tinh thần khoan khoái, vô cùng hợp lòng người.
Thời Niệm Sơ lớn tiếng dặn dò: "Mọi người đi nhận thẻ phòng dựa trên danh sách đã phân, cất hành lý trước đã, đừng có chạy lung tung, resort rất lớn, dễ bị lạc đường."
"Dạ tụi em rõ rồi thưa thầy."
Mọi người tranh nhau chạy đến tới quầy lễ tân, Ninh Hề Nhi ngại phải chen nên ra chỗ đại sảnh tìm ghế ngồi chờ.
Kỷ Dạ Bạch nghênh ngang ngồi bên cạnh cô, cả người tỏa ra luồng khí cấm lại gần, trong vòng ba mét không có người.
Hắn liên tục xoa xoa bả vai, Ninh Hề Nhi làm mặt quỷ với hắn, "Chắc lại đánh nhau với ai rồi chứ gì, đáng đời!"
Hừ, cho hắn đau chết, đau chết đi...
Kỷ Dạ Bạch nhăn mày đang định giải thích, thì có một âm thanh cãi cọ từ phía quầy cắt đứt hắn...
"Cô ta đến từ ổ chuột, có tư cách gì ở chung phòng với tôi? Nhỡ cô ta mang bệnh truyền nhiễm thì sao?"
Ninh Hề Nhi tò mò nhìn sang, phát hiện thanh âm ngoa ngoắt kênh kiệu này là của Tần Cẩn Du!
Nghe nói hoạt động lần này là do bạn trai cô ta tài trợ, đáng ra cô ta đi theo lớp A, nhưng lại mặt dày bám theo lớp S tới đây.
Đối diện cô ta là Giản Nghi Tuyết mặt đầy nước mắt.
"Tôi không có bệnh truyền nhiễm!" Giản Nghi Tuyết cố gắng thẳng người, nhưng chỉ đổi lại sự khinh thường của Tần Cẩn Du, "Chỉ cần cô đứng ở chỗ này đã làm ô nhiễm không khí rồi biết không, cô không thấy khắp nơi giờ toàn là cái mùi nghèo hèn đấy sao?"
"Nghèo hèn thì tôi không thấy, nhưng hình như có một con ả đanh đá thì phải!"
Tần Cẩn Du ngẩng đầu, là ai, ai dám nói cô ta như vậy!
Khí thế của hắn mạnh mẽ vô cùng, đừng nói là có ý kiến, đến cả thở mạnh mọi người cũng không dám, cả xe im lặng đến mức có rơi cây kim cũng có thể nghe thấy.
Ninh Hề Nhi cọ cọ bả vai hắn, mơ ngủ ậm ừ vài tiếng, ngủ ngon vô cùng.
Lên núi Lan Thương mất tầm hai tiếng rưỡi đi xe, Kỷ Dạ Bạch vẫn duy trì tư thế đó, không hề nhúc nhích để Ninh Hề Nhi có thể ngủ an ổn.
Mãi khi tới nơi hắn mới lấy tay đẩy Ninh Hề Nhi ra.
Ninh Hề Nhi chợt bừng tỉnh, dụi dụi mắt, "Ưm..."
"Heo, xuống xe!" Kỷ Dạ Bạch tức giận nói.
"Cậu lại cục súc cái gì đấy!" Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, xoa xoa má, "Cái gì ấn mặt mình đau thế nhỉ..."
Kỷ Dạ Bạch giật giật khoé miệng, con bé chết tiệt này, bả vai anh đây tê rần rồi, mà cô còn chê cộm hả?
Ninh Hề Nhi đứng lên, duỗi lưng lầm bầm, "Được cái hôm nay ngủ ngon phết, chẳng nghe thấy tạp âm gì cả, chắc do mình ngủ sâu quá..."
Nội tâm mọi người trên xe: Không phải là cô không có nghe thấy, là do bọn tôi hoàn toàn không dám có động tĩnh gì, được chưa! Bọn tôi khổ nhưng bọn tôi không nói!
Xuống xe, Ninh Hề Nhi cố hết sức xách hành lý của mình, một bóng người dừng lại bên cạnh cô, giọng nói quyến rũ vang lên, "Để tôi giúp cậu."
"À, không cần đâu, tự tôi làm được." Ninh Hề Nhi cự tuyệt Cung Tu.
Cung Tu cười cười không nói thêm gì.
Một đôi tay đột nhiên túm lấy vali của cô, theo sau đó là sự ghét bỏ trầm thấp lạnh như băng, "Ăn nhiều thế mà đến cái vali cũng không cầm được? Đồ con heo!"
"Ê này Kỷ Dạ Bạch! Cậu mới là heo ấy!" Ninh Hề Nhi dậm chân, chạy theo hắn.
Kỷ Dạ Bạch quay đầu lại, nhướng mày khiêu khích Cung Tu, đôi mắt hoa đào của Cung Tu lạnh lẽo, trong chốc lát, khó khăn nhếch khóe miệng.
Trường Mộc Anh từ trước đến giờ đều rất hào phóng, chọn resort suối nước nóng cao cấp, xung quanh yên tĩnh, phong cách thanh nhã, vừa đi vào đã thấy tinh thần khoan khoái, vô cùng hợp lòng người.
Thời Niệm Sơ lớn tiếng dặn dò: "Mọi người đi nhận thẻ phòng dựa trên danh sách đã phân, cất hành lý trước đã, đừng có chạy lung tung, resort rất lớn, dễ bị lạc đường."
"Dạ tụi em rõ rồi thưa thầy."
Mọi người tranh nhau chạy đến tới quầy lễ tân, Ninh Hề Nhi ngại phải chen nên ra chỗ đại sảnh tìm ghế ngồi chờ.
Kỷ Dạ Bạch nghênh ngang ngồi bên cạnh cô, cả người tỏa ra luồng khí cấm lại gần, trong vòng ba mét không có người.
Hắn liên tục xoa xoa bả vai, Ninh Hề Nhi làm mặt quỷ với hắn, "Chắc lại đánh nhau với ai rồi chứ gì, đáng đời!"
Hừ, cho hắn đau chết, đau chết đi...
Kỷ Dạ Bạch nhăn mày đang định giải thích, thì có một âm thanh cãi cọ từ phía quầy cắt đứt hắn...
"Cô ta đến từ ổ chuột, có tư cách gì ở chung phòng với tôi? Nhỡ cô ta mang bệnh truyền nhiễm thì sao?"
Ninh Hề Nhi tò mò nhìn sang, phát hiện thanh âm ngoa ngoắt kênh kiệu này là của Tần Cẩn Du!
Nghe nói hoạt động lần này là do bạn trai cô ta tài trợ, đáng ra cô ta đi theo lớp A, nhưng lại mặt dày bám theo lớp S tới đây.
Đối diện cô ta là Giản Nghi Tuyết mặt đầy nước mắt.
"Tôi không có bệnh truyền nhiễm!" Giản Nghi Tuyết cố gắng thẳng người, nhưng chỉ đổi lại sự khinh thường của Tần Cẩn Du, "Chỉ cần cô đứng ở chỗ này đã làm ô nhiễm không khí rồi biết không, cô không thấy khắp nơi giờ toàn là cái mùi nghèo hèn đấy sao?"
"Nghèo hèn thì tôi không thấy, nhưng hình như có một con ả đanh đá thì phải!"
Tần Cẩn Du ngẩng đầu, là ai, ai dám nói cô ta như vậy!