Editor: Nguyetmai
"Cắn chỗ nào cũng được à?"
Giọng nói khàn khàn, quanh quẩn bên tai cô, trái tim đập loạn nhịp, Ninh Hề Nhi như phát điên, gào trong lòng: Đừng đập nữa, đừng đập nữa! Mày không được đập!
Nhưng mà trái tim rung động, không phải con người muốn là có thể kháng cự.
Tim của Ninh Hề Nhi vẫn đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu, đưa bàn tay nhỏ của mình tới bên miệng Kỷ Dạ Bạch, bày ra vẻ mặt tráng sĩ chịu chết, "Cậu cho tôi một phát dứt khoát đi!"
Hu hu hu... Chẳng phải chỉ là cắn một cái thôi ư, thổi một cái là hết đau rồi...
Kỷ Dạ Bạch bị hành động của cô làm cho phì cười, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, vuốt nhè nhẹ.
Ninh Hề Nhi căng thẳng, nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng mấp máy.
Cảnh tượng này, thực sự rất giống với cảnh chú thỏ trắng tự nộp mình tới miệng của sói xám, còn đáng yêu dặn: Cậu chỉ được cắn một cái thôi đấy!
Không ngờ rằng, con sói ăn mặn, nhưng không khống chế nổi bản thân...
Ninh Hề Nhi đợi khá lâu, chẳng thấy cảm giác đau đớn trong dự liệu tới, cô từ từ hé mắt ra, thấy Kỷ Dạ Bạch đang nhìn cô.
Dường như cô giống thứ gì đó ngon miệng, khiến hắn muốn nếm thử một miếng vậy...
Ý nghĩa này vừa xuất hiện, tay nhỏ của cô bị hắn nắm lấy, bị hắn cắn một cái khe khẽ.
Không đau mà chỉ ngưa ngứa.
Trời mới biết Kỷ Dạ Bạch phải kiềm chế bao nhiêu, mới nén được kích thích này.
Ninh Hề Nhi lại cảm động, còn nghĩ lương tâm của Kỷ Dạ Bạch trỗi dậy, không nỡ cắn cô, rồi lại nghĩ vai hắn bị mình tựa đau như vậy, thế mà cô còn há miệng cắn hắn...
Thật có lỗi!
"Xin lỗi..." Cô khẽ nói, còn hăng hái đề nghị, "Tôi bóp vai cho cậu được không?"
Mắt Kỷ Dạ Bạch hiện vẻ ngỡ ngàng, nhưng khó lắm cô nhóc mới ngoan ngoãn như vậy, hắn chẳng nghĩ ngợi gì mà lười nhác gật đầu.
Ninh Hề Nhi bò dậy, ngoan ngoãn bóp vai, đấm lưng cho hắn, Kỷ Dạ Bạch thoải mái hưởng thụ.
"Sao hôm nay lại ngoan thế?" Hắn cười trêu chọc.
"Cậu còn cười là tôi không mát-xa cho cậu nữa đâu!" Ninh Hề Nhi cáu nói, Kỷ Dạ Bạch không cười nữa, đôi mắt phượng híp lại, hưởng thụ sự hầu hạ của Ninh Hề Nhi.
Ngọn lửa trong lòng, vẫn đang không ngừng thiêu đốt.
Hắn bỏ lọn tóc của Ninh Hề Nhi đang nghịch trong tay xuống, lòng buồn bực.
Thỏ trắng dâng tới tận miệng, mà chỉ được nhìn không được ăn, đúng là còn khó chịu hơn cả cực hình tra tấn.
Nhưng nhìn dáng vẻ hồn nhiên, trong sáng của Ninh Hề Nhi, hắn lại không nỡ ra tay.
Vì thứ khao khát nào đó không được thỏa mãn thế nên ác ma trong lòng cậu hai nhà họ Kỷ bắt đầu quấy phá.
"Ninh Hề, gọi ông xã xem nào."
"Không gọi!"
"Cậu không gọi thì tôi cũng không giả làm người yêu của cậu nữa."
"Cậu..."
"Gọi mau."
Ninh Hề Nhi nghiến răng nghiến lợi, ghé vào sát tai hắn, dùng âm lượng với mức to nhất hét lên: "Ông xã!"
Màng nhĩ của Kỷ Dạ Bạch bị chấn động tới mức đau nhói, khuôn mặt nhăn nhó bất bắc dĩ.
Ninh Hề Nhi nhảy khỏi giường, ôm mặt nói: "Tôi đi ăn cơm đây! Bái bai!"
Cô lảo đảo chạy ra ngoài, khóe miệng của Kỷ Dạ Bạch cong lên, từ từ nở nụ cười.
...
Nhà ăn...
Ninh Hề Nhi vừa mới đi xuống, đã cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
Loại cảm giác mọi người đều nhìn này... thật đáng sợ.
Cô cúi đầu, nhanh chóng tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, một giọng nói con trai lưu manh vang lên, "Bạn học sinh ơi, chỗ này có người ngồi rồi."
"Hả? Thật xin lỗi." Ninh Hề Nhi vội vàng đứng dậy.
Đối phương nhìn thấy mặt cô, ánh mắt kinh ngạc, giọng nói chuyển thành dịu dàng, "Không sao, không sao, gặp nhau là có duyên, ngồi đi, không biết tôi có vinh hạnh kết bạn với em không?"
"Cắn chỗ nào cũng được à?"
Giọng nói khàn khàn, quanh quẩn bên tai cô, trái tim đập loạn nhịp, Ninh Hề Nhi như phát điên, gào trong lòng: Đừng đập nữa, đừng đập nữa! Mày không được đập!
Nhưng mà trái tim rung động, không phải con người muốn là có thể kháng cự.
Tim của Ninh Hề Nhi vẫn đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu, đưa bàn tay nhỏ của mình tới bên miệng Kỷ Dạ Bạch, bày ra vẻ mặt tráng sĩ chịu chết, "Cậu cho tôi một phát dứt khoát đi!"
Hu hu hu... Chẳng phải chỉ là cắn một cái thôi ư, thổi một cái là hết đau rồi...
Kỷ Dạ Bạch bị hành động của cô làm cho phì cười, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, vuốt nhè nhẹ.
Ninh Hề Nhi căng thẳng, nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng mấp máy.
Cảnh tượng này, thực sự rất giống với cảnh chú thỏ trắng tự nộp mình tới miệng của sói xám, còn đáng yêu dặn: Cậu chỉ được cắn một cái thôi đấy!
Không ngờ rằng, con sói ăn mặn, nhưng không khống chế nổi bản thân...
Ninh Hề Nhi đợi khá lâu, chẳng thấy cảm giác đau đớn trong dự liệu tới, cô từ từ hé mắt ra, thấy Kỷ Dạ Bạch đang nhìn cô.
Dường như cô giống thứ gì đó ngon miệng, khiến hắn muốn nếm thử một miếng vậy...
Ý nghĩa này vừa xuất hiện, tay nhỏ của cô bị hắn nắm lấy, bị hắn cắn một cái khe khẽ.
Không đau mà chỉ ngưa ngứa.
Trời mới biết Kỷ Dạ Bạch phải kiềm chế bao nhiêu, mới nén được kích thích này.
Ninh Hề Nhi lại cảm động, còn nghĩ lương tâm của Kỷ Dạ Bạch trỗi dậy, không nỡ cắn cô, rồi lại nghĩ vai hắn bị mình tựa đau như vậy, thế mà cô còn há miệng cắn hắn...
Thật có lỗi!
"Xin lỗi..." Cô khẽ nói, còn hăng hái đề nghị, "Tôi bóp vai cho cậu được không?"
Mắt Kỷ Dạ Bạch hiện vẻ ngỡ ngàng, nhưng khó lắm cô nhóc mới ngoan ngoãn như vậy, hắn chẳng nghĩ ngợi gì mà lười nhác gật đầu.
Ninh Hề Nhi bò dậy, ngoan ngoãn bóp vai, đấm lưng cho hắn, Kỷ Dạ Bạch thoải mái hưởng thụ.
"Sao hôm nay lại ngoan thế?" Hắn cười trêu chọc.
"Cậu còn cười là tôi không mát-xa cho cậu nữa đâu!" Ninh Hề Nhi cáu nói, Kỷ Dạ Bạch không cười nữa, đôi mắt phượng híp lại, hưởng thụ sự hầu hạ của Ninh Hề Nhi.
Ngọn lửa trong lòng, vẫn đang không ngừng thiêu đốt.
Hắn bỏ lọn tóc của Ninh Hề Nhi đang nghịch trong tay xuống, lòng buồn bực.
Thỏ trắng dâng tới tận miệng, mà chỉ được nhìn không được ăn, đúng là còn khó chịu hơn cả cực hình tra tấn.
Nhưng nhìn dáng vẻ hồn nhiên, trong sáng của Ninh Hề Nhi, hắn lại không nỡ ra tay.
Vì thứ khao khát nào đó không được thỏa mãn thế nên ác ma trong lòng cậu hai nhà họ Kỷ bắt đầu quấy phá.
"Ninh Hề, gọi ông xã xem nào."
"Không gọi!"
"Cậu không gọi thì tôi cũng không giả làm người yêu của cậu nữa."
"Cậu..."
"Gọi mau."
Ninh Hề Nhi nghiến răng nghiến lợi, ghé vào sát tai hắn, dùng âm lượng với mức to nhất hét lên: "Ông xã!"
Màng nhĩ của Kỷ Dạ Bạch bị chấn động tới mức đau nhói, khuôn mặt nhăn nhó bất bắc dĩ.
Ninh Hề Nhi nhảy khỏi giường, ôm mặt nói: "Tôi đi ăn cơm đây! Bái bai!"
Cô lảo đảo chạy ra ngoài, khóe miệng của Kỷ Dạ Bạch cong lên, từ từ nở nụ cười.
...
Nhà ăn...
Ninh Hề Nhi vừa mới đi xuống, đã cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
Loại cảm giác mọi người đều nhìn này... thật đáng sợ.
Cô cúi đầu, nhanh chóng tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, một giọng nói con trai lưu manh vang lên, "Bạn học sinh ơi, chỗ này có người ngồi rồi."
"Hả? Thật xin lỗi." Ninh Hề Nhi vội vàng đứng dậy.
Đối phương nhìn thấy mặt cô, ánh mắt kinh ngạc, giọng nói chuyển thành dịu dàng, "Không sao, không sao, gặp nhau là có duyên, ngồi đi, không biết tôi có vinh hạnh kết bạn với em không?"