Editor: Nguyetmai
"M*, cái thằng nói lắp này, mày đang nói bậy bạ cái gì đó! Cút sang một bên đi!" Minh Hiên cố tỏ ra kiêu ngạo, nhưng thật ra đã hoảng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Làm sao... Làm sao có thể...
Lúc nãy gã rõ ràng đã tránh đi mọi người, mới đánh bóng đập Ninh Hề Nhi mà...
Vậy mà bị thằng ngốc này nhìn thấy! Chết tiệt!
Nhưng mà... Ai sẽ tin một thằng ngốc cơ chứ? Minh Hiên thầm đắc ý, uy hiếp nói, "Ngang nhiên đánh bạn học trong trường, dựa theo nội quy trường học là phải bị đuổi học! Bạn này... À không, bạn đã từng là học sinh của trường nè, mau cút khỏi trường Trung học Phổ thông Mộc Anh đi! Nói lắp thành như vậy, thì nên ngoan ngoãn ở trong nhà đi, đi ra ngoài làm gì để tự rước lấy nhục thế?"
Khuôn mặt điển trai màu mật ong của Kiều Nam Thành thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
Đúng thế, cậu là tên nói lắp…
Nhưng cậu phải bảo vệ Ninh Hề Nhi!
Cho dù bị đuổi học, cậu cũng sẽ không bỏ qua cho người ức hiếp cô ấy!
"Cậu, cậu đánh cậu ấy, tôi, tôi muốn đánh, đánh cậu..." Kiều Nam Thành cố gắng nói xong câu đó rồi đấm một đấm, Minh Hiên đau đớn kêu la á á, bắt đầu cầu xin sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, "Ai tới, cứu mạng với, mau tới kéo cái thằng nói lắp này lại! Bảo vệ đâu? Kêu bảo vệ của trường học đến đi! Nuôi bọn họ chỉ tốn cơm à?"
Cái thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến đó, khiến cho tất cả mọi người đang vây xem cực kỳ bất mãn!
Chính cậu ta ra tay trước, bây giờ bị người ta trả đũa, bọn họ âm thầm vỗ tay khen hay còn không kịp, chứ không hề có ý định đi giúp đỡ đâu!
Huống chi sắc đẹp của Kiều Nam Thành đẹp mắt hơn so với cái tên học sinh chuyên thể dục cơ bắp cục mịch như gã nhiều!
Người ta nói lắp thì sao? Lấy khuyết điểm của người ta ra để chê bôi chế giễu, càng tệ!
Rất nhiều nữ sinh thích Kiều Nam Thành đều cực kỳ bất bình cho cậu ta, hận không thể đi lên giúp Kiều Nam Thành đấm tên Minh Hiên kia một trận!
Có mấy người có vẻ thân với Minh Hiên muốn đi gọi bảo vệ, lại bị Tiêu Hi Thần cười tủm tỉm ngăn cản.
"Tổ trưởng, như vậy không hay lắm đâu, Minh Hiên còn phải tham gia thi đấu tennis nữa đó!"
"Tình cảm bạn bè đứng thứ nhất, trận đấu đứng thứ hai, để người có nhân phẩm như thế đại diện Mộc Anh đi tham gia thi đấu, không chỉ là làm mất mặt học sinh Tổ thể dục, còn đánh mất thể diện của nhà trường, quan trọng nhất là, làm mất mặt toàn bộ học sinh trường Trung học Phổ thông Mộc Anh chúng ta!"
Thằng nhãi Tiêu Hi Thần này bình thường có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng mà lại là một kẻ giỏi xúi giục lòng người, kích động bầu không khí, những gì cậu ta vừa nói lập tức làm mọi người sững sờ.
Lúc này, ở trong mắt mọi người, Minh Hiên chính là một con rồng tàn ác, mà Kiều Nam Thành thì thật sự chính là dũng sĩ diệt rồng!
Rất nhiều người thậm chí khen Kiều Nam Thành đánh hay!
Mà gã Minh Hiên đang bị đánh thì sắp hộc máu đến nơi, một nửa là vì bị đánh, một nửa vì là tức giận, mịa nó, nhiều người như vậy, đều chết hết rồi sao? Tại sao không ai giúp gã?
Gã dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn xung quanh, Mộc Y Tinh mặc bộ váy đồng phục học sinh màu đen, dáng người mềm mại thướt tha, trên gương mặt nữ thần mà gã sùng bái lúc này không có lo lắng, không có đồng tình, chỉ có... chán ghét.
Cứ như thể gã là một tên rác rưởi, không chút giá trị.
Không!
Không…
Nữ thần của gã, tại sao lại đối xử với gã như vậy?
…
Ninh Hề Nhi lắc cánh tay Kỷ Dạ Bạch, vô cùng sốt ruột, "Này, mau nghĩ biện pháp đi mà, ngăn Kiều Kiều lại! Cậu ta ra tay không biết chừng mực, lỡ mà thật sự đánh cho tên Minh Hiên kia tàn phế..."
"Anh đây liền giúp gã nhặt xác." Mặt mày Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng.
Dám đụng vào người của hắn, có chết cũng đáng!
Ninh Hề Nhi giậm chân, "Cậu nói cái quái gì đấy! Bỏ đi, cậu không đi, tôi đi!"
"Hồ đồ!" Kỷ Dạ Bạch quát lớn kéo cô, hai thằng con trai đánh nhau, cậu đi qua đó lỡ bị thương thì sao? "Tên to con ngốc nghếch kia có gì tốt, cậu quan tâm cậu ta làm gì!"
Cậu hai nào đó còn lâu mới chịu thừa nhận, thực ra hắn đang ghen.
"M*, cái thằng nói lắp này, mày đang nói bậy bạ cái gì đó! Cút sang một bên đi!" Minh Hiên cố tỏ ra kiêu ngạo, nhưng thật ra đã hoảng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Làm sao... Làm sao có thể...
Lúc nãy gã rõ ràng đã tránh đi mọi người, mới đánh bóng đập Ninh Hề Nhi mà...
Vậy mà bị thằng ngốc này nhìn thấy! Chết tiệt!
Nhưng mà... Ai sẽ tin một thằng ngốc cơ chứ? Minh Hiên thầm đắc ý, uy hiếp nói, "Ngang nhiên đánh bạn học trong trường, dựa theo nội quy trường học là phải bị đuổi học! Bạn này... À không, bạn đã từng là học sinh của trường nè, mau cút khỏi trường Trung học Phổ thông Mộc Anh đi! Nói lắp thành như vậy, thì nên ngoan ngoãn ở trong nhà đi, đi ra ngoài làm gì để tự rước lấy nhục thế?"
Khuôn mặt điển trai màu mật ong của Kiều Nam Thành thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
Đúng thế, cậu là tên nói lắp…
Nhưng cậu phải bảo vệ Ninh Hề Nhi!
Cho dù bị đuổi học, cậu cũng sẽ không bỏ qua cho người ức hiếp cô ấy!
"Cậu, cậu đánh cậu ấy, tôi, tôi muốn đánh, đánh cậu..." Kiều Nam Thành cố gắng nói xong câu đó rồi đấm một đấm, Minh Hiên đau đớn kêu la á á, bắt đầu cầu xin sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, "Ai tới, cứu mạng với, mau tới kéo cái thằng nói lắp này lại! Bảo vệ đâu? Kêu bảo vệ của trường học đến đi! Nuôi bọn họ chỉ tốn cơm à?"
Cái thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến đó, khiến cho tất cả mọi người đang vây xem cực kỳ bất mãn!
Chính cậu ta ra tay trước, bây giờ bị người ta trả đũa, bọn họ âm thầm vỗ tay khen hay còn không kịp, chứ không hề có ý định đi giúp đỡ đâu!
Huống chi sắc đẹp của Kiều Nam Thành đẹp mắt hơn so với cái tên học sinh chuyên thể dục cơ bắp cục mịch như gã nhiều!
Người ta nói lắp thì sao? Lấy khuyết điểm của người ta ra để chê bôi chế giễu, càng tệ!
Rất nhiều nữ sinh thích Kiều Nam Thành đều cực kỳ bất bình cho cậu ta, hận không thể đi lên giúp Kiều Nam Thành đấm tên Minh Hiên kia một trận!
Có mấy người có vẻ thân với Minh Hiên muốn đi gọi bảo vệ, lại bị Tiêu Hi Thần cười tủm tỉm ngăn cản.
"Tổ trưởng, như vậy không hay lắm đâu, Minh Hiên còn phải tham gia thi đấu tennis nữa đó!"
"Tình cảm bạn bè đứng thứ nhất, trận đấu đứng thứ hai, để người có nhân phẩm như thế đại diện Mộc Anh đi tham gia thi đấu, không chỉ là làm mất mặt học sinh Tổ thể dục, còn đánh mất thể diện của nhà trường, quan trọng nhất là, làm mất mặt toàn bộ học sinh trường Trung học Phổ thông Mộc Anh chúng ta!"
Thằng nhãi Tiêu Hi Thần này bình thường có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng mà lại là một kẻ giỏi xúi giục lòng người, kích động bầu không khí, những gì cậu ta vừa nói lập tức làm mọi người sững sờ.
Lúc này, ở trong mắt mọi người, Minh Hiên chính là một con rồng tàn ác, mà Kiều Nam Thành thì thật sự chính là dũng sĩ diệt rồng!
Rất nhiều người thậm chí khen Kiều Nam Thành đánh hay!
Mà gã Minh Hiên đang bị đánh thì sắp hộc máu đến nơi, một nửa là vì bị đánh, một nửa vì là tức giận, mịa nó, nhiều người như vậy, đều chết hết rồi sao? Tại sao không ai giúp gã?
Gã dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn xung quanh, Mộc Y Tinh mặc bộ váy đồng phục học sinh màu đen, dáng người mềm mại thướt tha, trên gương mặt nữ thần mà gã sùng bái lúc này không có lo lắng, không có đồng tình, chỉ có... chán ghét.
Cứ như thể gã là một tên rác rưởi, không chút giá trị.
Không!
Không…
Nữ thần của gã, tại sao lại đối xử với gã như vậy?
…
Ninh Hề Nhi lắc cánh tay Kỷ Dạ Bạch, vô cùng sốt ruột, "Này, mau nghĩ biện pháp đi mà, ngăn Kiều Kiều lại! Cậu ta ra tay không biết chừng mực, lỡ mà thật sự đánh cho tên Minh Hiên kia tàn phế..."
"Anh đây liền giúp gã nhặt xác." Mặt mày Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng.
Dám đụng vào người của hắn, có chết cũng đáng!
Ninh Hề Nhi giậm chân, "Cậu nói cái quái gì đấy! Bỏ đi, cậu không đi, tôi đi!"
"Hồ đồ!" Kỷ Dạ Bạch quát lớn kéo cô, hai thằng con trai đánh nhau, cậu đi qua đó lỡ bị thương thì sao? "Tên to con ngốc nghếch kia có gì tốt, cậu quan tâm cậu ta làm gì!"
Cậu hai nào đó còn lâu mới chịu thừa nhận, thực ra hắn đang ghen.